Chương 310: Gậy ông đập lưng ông (P1)
Đả Nhãn
15/03/2013
Thuật pháp đấu nhau tuy rằng không thấy khói thuốc súng, nhưng mức độ hung hiểm, thậm chí còn mạnh hơn so với dao kiếm chém giết, hơi không cẩn thận, nhẹ thì trọng thương ngã xuống đất, nặng thì khó giữ được tính mạng.
Còn thuật pháp Thái Lan vốn là thoát ra khuôn khổ vu thuật trong nước, thuật pháp quỷ dị tà môn, cùng Tương Tây Vân Quý “Cổ thuật”, bị kỳ môn gọi là hai đại tà thuật Đông Nam á.
Nghe nói Đài Đà có thể sẽ tới Hồng Kông ám sát Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn không khỏi nhíu mày lại, nghĩ một chút lúc, mở miệng nói:
- Diệp Thiên, hay là... trước tiên đệ tránh đi, với quan hệ của huynh ở Hồng Kông, Đài Đà đó cũng không dám tùy tiện!
Thuật pháp suy thoái, nguyên nhân chính là vì vũ khí nóng hiện đại xuất hiện, Tả Gia Tuấn tin tưởng, cho dù Đài Đà có lợi hại nữa, mấy chục khẩu súng nhắm ngay vào hắn, cũng có thể biến hắn thành cái tổ ong vò vẽ.
Tuy rằng kỳ môn trong chốn giang hồ có quy củ, nhưng vì tính mệnh của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn cũng bất chấp.
Hơn nữa, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây cũng không phải là người tử tế gì, năm đó nếu không phải hắn đánh lén mình, Tả Gia Tuấn cũng sẽ không chắc bị thất thủ.
Cho nên lúc này Tả Gia Tuấn cũng quyết định, chỉ cần Đài Đà dám đến Hồng Kông, chính mình sẽ tổ chức một đám người bắn chết hắn, coi như là trả món nợ của mình năm đó bị đánh lén.
Diệp Thiên cười cười, tựa hồ nhìn ra tâm tư của Tả Gia Tuấn, nói:
- Tả sư huynh, huynh không chút tin tưởng đối với đệ như vậy sao?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Tả Gia Tuấn vội la lên:
- Diệp Thiên, đệ không biết, bọn họ có vài loại tà thuật, có thể giết người trong vô hình, tuy rằng đệ tu luyện cao, nhưng cũng chưa chắc có thể đỡ được!
Năm đó, khi Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đánh lén Tả Gia Tuấn, chính vào một đêm cuồng phong bão bùng, đây đối với sâu độc là một loại kìm hãm, cho nên hắn mới có thể chạy thoát.
Nếu không với trình độ của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, cho dù lúc ấy Tả Gia Tuấn đào thoát, hắn cũng bị bí pháp tập trung đuổi giết.
Tả Gia Tuấn chính là sợ sư đệ của hắn nghé con không sợ cọp, đi đối kháng với Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, kết quả nhất định sẽ là có hại cho Diệp Thiên.
- Sư huynh, huynh nghĩ là nhiều năm như vậy sư phụ không làm gì sao?
Diệp Thiên nửa cười nửa thật nhìn Tả Gia Tuấn, nói:
- Chí hướng cả đời sư phụ là bổ sung hoàn thiện công pháp Ma Y, khi người tuổi đã cao, đã lập nên một bộ sát phạt thuật pháp, uy lực tuyệt đối hơn hẳn thuật pháp Thái Lan kia!
Theo thương nghị giữa Diệp Thiên và Lý Thiện Nguyên khi còn sống, nếu có thể, Diệp Thiên có thể đem bí thuật truyền thụ cho hai vị sư huynh, nhưng không phải công phạt thuật, nguyên nhân chính là lão cho rằng thuật pháp này quá mức tàn nhẫn, có ảnh hưởng đến cân bằng trời đất.
Nhưng khi biết được Tả Gia Tuấn từng bởi vì không thông thạo thuật pháp mà suýt nữa gặp kiếp nạn, Diệp Thiên liền thay đổi ý nghĩ này, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn đồng môn bị người ngoài coi thường?
Đương nhiên, Diệp Thiên sẽ không tiết lộ chuyện mình được truyền thừa từ Mai Rùa, cho nên lúc này mới mượn danh nghĩa lão đạo sĩ, chuẩn bị truyền cho Tả Gia Tuấn thuật pháp đó, đều nói là từ Lý Thiện Nguyên mà ra.
- Diệp... Diệp sư đệ, đệ... đệ nói sư phụ sáng chế sát phạt thuật pháp sao?
Quả nhiên, Tả Gia Tuấn nghe được Diệp Thiên nói vậy, không chút hoài nghi, Lý Thiện Nguyên trong mắt hắn là thiên nhân, có thể bổ sung toàn bộ thuật pháp sư môn, thực sự không phải là một chuyện không thể.
- Đúng rồi, sư huynh, đợi việc này qua đi, đệ sẽ đem thuật pháp sửa sang lại truyền cho huynh, nhưng ...
Nói tới đây, sắc mặt Diệp Thiên trở nên nghiêm túc,
- Bất quá thuật pháp này, chỉ có thể truyền cho đệ tử chân chính, người tâm thuật bất chánh không được truyền, người bạo ngược hiếu sát không được truyền, sư huynh, huynh cần nhớ lấy!
Thuật pháp phần lớn là đả thương người trong vô hình, nếu dùng để làm điều ác, ngoài ông trời trừng phạt, nghành tương quan không có biện pháp gì, cho nên Diệp Thiên mới nói ra hai quy định bất truyền.
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Thiên nghiêm túc, Tả Gia Tuấn liên tục gật đầu, nói:
- Được, Diệp sư đệ, sư huynh sẽ ghi nhớ trong lòng…
Tuy rằng vai vế là sư huynh của Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên mới là môn chủ Ma Y, lời Diệp Thiên giảng ra chính là môn quy, Tả Gia Tuấn không thể không nghe theo.
Diệp Thiên nhìn thấy không khí có chút nặng nề, ha ha cười vỗ vỗ tay, nói:
- Đài Đà chỉ cần dám đến Hồng Kông, đệ sẽ cho hắn đến mà không về được!
Vốn dĩ Diệp Thiên và Đài Đà không thù không oán, cũng không có ý giết chóc, nhưng khi biết được Tả Gia Tuấn bị sư phụ hắn là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đánh lén, Diệp Thiên liền quyết định ở lại Hồng Kông, xem như thu món nợ cũ.
- Diệp Thiên, ở Đông Nam á, thanh danh Đài Đà rất lớn, đệ... đệ vẫn phải cẩn thận một chút, theo ta thấy, tốt nhất để Đường tiên sinh sắp xếp mấy tay súng bảo vệ thì tương đối an toàn.
Tả Gia Tuấn không quá tin tưởng Diệp Thiên, hắn thấy, cho dù là Diệp Thiên được sư phụ truyền thuật pháp công phạt, nhưng hắn vẫn còn trẻ, chưa chắc đã đấu được với Đài Đà.
Phải biết rằng, thuật pháp tu luyện cùng nội gia tâm pháp giống nhau, đều là trải qua khổ luyện tích lũy quanh năm suốt tháng, mới có thể đem pháp thuật sử dụng thuận buồm xuôi gió, Diệp Thiên mới chỉ hai mươi tuổi đầu, sức mạnh của hắn cũng là có hạn.
Diệp Thiên không nghĩ mình nói ra chuyện về Đài Đà, Tả Gia Tuấn lại phản ứng mạnh như thế, cảm động nhưng hắn cũng có chút dở khóc dở cười, với thân phận hắn hiện tại, dùng tay súng đi đối phó Đài Đà, thật đúng là coi thường Diệp Thiên.
Nghĩ một chút, Diệp Thiên nói:
- Sư huynh, an tâm đi, chúng ta sẽ bày trận pháp, đệ sẽ bố tuyệt sát trận, nhất định bắt Đài Đà có tiến mà không có đường lui ra !
- Dùng trận pháp? ý kiến hay, Diệp Thiên, trận pháp của sư phụ đệ đều học được sao?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Tả Gia Tuấn sáng mắt lên, lúc hắn học chính là xem bói hỏi quẻ và phong thuỷ gì đó, về trận pháp cũng không tinh thông lắm, nhưng điều này cũng không gây trở ngại Tả Gia Tuấn hiểu biết đối với trận pháp.
Trận pháp được sử dụng sớm nhất là ở thời cổ đại, hai quân đối chọi, bày trận đúng phương pháp có thể phát huy đầy đủ sức chiến đấu của quân đội, khắc địch thành thắng.
Rất nhiều nhà cầm binh nổi tiếng về bày trận pháp, như là bát quái trận của Gia Cát Lượng; Tát Binh Trận của Nhạc Phi Nhạc Võ Mục và Uyên Ương Trận của Thích Kế Quang …, không một thứ vũ khí nào thời đại ấy sánh bằng.
Mà trận pháp trong thuật pháp cũng là như thế, vận dụng nhuần nhuyễn phong thủy địa lợi và thủ đoạn thuật pháp, mượn được thiên sát khí chung quanh dùng để khắc chế thắng địch.
Giống như trong Thủy Hử, Nhập Vân Long Công Tôn Thắng bày ra bát quái đồ đại phá Cao Liêm Yêu, kỳ thật chính là một loại trận pháp trong thuật pháp, chính là thế nhân không biết đến thôi.
- Sư huynh, huynh cứ yên tâm đi, có Yển Nguyệt Đao ở đây, đệ lại bày ra Cửu Cung Tuyệt Sát trận pháp, đừng nói là Đài Đà, chính là sư phụ hắn là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, lão hòa thượng kia, đệ cũng có thể đảm bảo hắn có đến mà không có về!
Từ khi tu luyện vào đến giai đoạn luyện khí Hóa Thần, Diệp Thiên có thể dùng càng ngày càng nhiều bí thuật truyền thừa, trong đó có uy lực cường đại nhất là công phạt thuật, cho dù không dùng trận pháp, Diệp Thiên cũng hoàn toàn không e ngại gì Đài Đà.
Nhưng sư tử vồ thỏ còn cần dùng toàn lực, Diệp Thiên cũng biết không nhiều lắm về thuật pháp cúa họ, hắn không được khinh thị Đài Đà, tránh xảy ra chuyện gậy ông đập lưng ông.
- Được, Diệp sư đệ, sư huynh ở đây cùng đệ, cùng đồ đệ của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đấu một phen!
Nghe được Diệp Thiên lời nói này, biết Tả Gia Tuấn cũng đang hào hứng, hắn vốn oán hận chất chứa với Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đã hơn hai mươi năm, chẳng phải muốn rửa nhục sao?
- Chú, ông ngoại, cháu cũng muốn ở lại, cháu cũng phải giúp mọi người đấu pháp!
Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn đối thoại khiến Liễu Định Định ngồi bên chợt sáng mắt lên, kỳ môn giang hồ đấu pháp, ngay cả ông ngoại cô cũng chưa từng làm, đương nhiên cô cũng muốn đi theo giúp vui , nha đầu kia từ khi sinh ra đã không biết cái gì gọi là sợ hãi.
Diệp Thiên mặt lạnh băng, lắc đầu nói:
- Không được, Định Định phải về trước, kỳ môn đấu pháp không phải chỗ vui đùa, đến lúc đó có sơ suất gì ta không thể cứu được cô, hơn nữa cô ở đây, cũng sẽ khiến cho ta phân tâm!
Diệp Thiên sở dĩ rời khỏi Bắc Kinh đến Hồng Kông, không phải là sợ hắn và Đài Đà đấu pháp sẽ ảnh hưởng đến người nhà sao?
Tuy rằng Liễu Định Định hiện tại đã nhập môn, nhưng đối với thuật pháp cũng dốt đặc cán mai, nhiều nhất chỉ có thể coi là người trong giang hồ chứ không phải người trong kỳ môn. Bằng không vừa rồi cô cũng sẽ không dễ dàng bị sát khí của Yển Nguyệt Đao mê hoặc như thế.
- Không được, chú, van cầu chú, cho cháu ở lại tìm hiểu húct đi!
Liễu Định Định nghe vậy mang vẻ mặt khổ sở, dùng hai tay ôm lấy cánh tay Diệp Thiên mà lay, bộ dáng kia không khác gì trẻ con làm nũng.
- Nói không được là không được, sư huynh nhiều ít cũng hiểu được một chút thuật pháp, còn cô, ngay cả nhập môn cũng chưa tính, lưu lại sẽ chỉ làm ta phân tâm!
Giọng nói của Diệp Thiên càng ngày càng nghiêm khắc,
- Liễu Định Định, nếu cô không nghe lời, ta sẽ trục xuất khỏi MA Y Nhất Mạch, sau này cô cũng đừng mong học được thuật pháp!
Chiêu này của Diệp Thiên đúng là rất tuyệt, Liễu Định Định vốn đang định làm nũng ông ngoại, nhất thời đổi ý, miệng than thở nói:
- Đi thì đi, dọa dẫm cái gì?
- Này, không nhận được điện thoại của Tả sư huynh, không cho phép cô trở lại, nếu không chính là khinh sư diệt tổ, biết không?
Diệp Thiên cố ý nhấn mạnh, bởi vì hắn thực sợ nha đầu kia trốn ở nơi nào đó, tuy rằng tiếp xúc Liễu Định Định không lâu, nhưng Diệp Thiên cũng có thể nhìn ra được cô không phải loại không có gan.
Tả Gia Tuấn cũng nói:
- Định Định, nghe lời chú nói, ông ngoại năm đó thiếu chút nữa bỏ mạng, đây không phải một chuyện chơi!
Tâm tư Liễu Định Định bị Diệp Thiên vạch trần , chỉ có thể phẫn nộ nói:
- Cháu hiểu rồi ạ, ông ngoại, cháu về đây, ông ... mọi người cần cẩn thận một chút nhé!
- Được rồi, ta bảo A Đinh đưa cô về!
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn sắc trời đã không còn sớm, đi ra ngoài gọi A Đinh, bảo hắn đưa Liễu Định Định trở về, đồng thời dặn dò A Đinh mấy ngày tới cũng không cần đến biệt thự, đồ ăn kêu khách sạn trực tiếp đưa tới là được.
Tiến Liễu Định Định trở về tới phòng khách, Diệp Thiên nhìn về phía Tả Gia Tuấn, nói:
- Sư huynh, đệ sẽ truyền cho huynh thuật pháp gợi lên sát khí trước.
Còn thuật pháp Thái Lan vốn là thoát ra khuôn khổ vu thuật trong nước, thuật pháp quỷ dị tà môn, cùng Tương Tây Vân Quý “Cổ thuật”, bị kỳ môn gọi là hai đại tà thuật Đông Nam á.
Nghe nói Đài Đà có thể sẽ tới Hồng Kông ám sát Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn không khỏi nhíu mày lại, nghĩ một chút lúc, mở miệng nói:
- Diệp Thiên, hay là... trước tiên đệ tránh đi, với quan hệ của huynh ở Hồng Kông, Đài Đà đó cũng không dám tùy tiện!
Thuật pháp suy thoái, nguyên nhân chính là vì vũ khí nóng hiện đại xuất hiện, Tả Gia Tuấn tin tưởng, cho dù Đài Đà có lợi hại nữa, mấy chục khẩu súng nhắm ngay vào hắn, cũng có thể biến hắn thành cái tổ ong vò vẽ.
Tuy rằng kỳ môn trong chốn giang hồ có quy củ, nhưng vì tính mệnh của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn cũng bất chấp.
Hơn nữa, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây cũng không phải là người tử tế gì, năm đó nếu không phải hắn đánh lén mình, Tả Gia Tuấn cũng sẽ không chắc bị thất thủ.
Cho nên lúc này Tả Gia Tuấn cũng quyết định, chỉ cần Đài Đà dám đến Hồng Kông, chính mình sẽ tổ chức một đám người bắn chết hắn, coi như là trả món nợ của mình năm đó bị đánh lén.
Diệp Thiên cười cười, tựa hồ nhìn ra tâm tư của Tả Gia Tuấn, nói:
- Tả sư huynh, huynh không chút tin tưởng đối với đệ như vậy sao?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Tả Gia Tuấn vội la lên:
- Diệp Thiên, đệ không biết, bọn họ có vài loại tà thuật, có thể giết người trong vô hình, tuy rằng đệ tu luyện cao, nhưng cũng chưa chắc có thể đỡ được!
Năm đó, khi Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đánh lén Tả Gia Tuấn, chính vào một đêm cuồng phong bão bùng, đây đối với sâu độc là một loại kìm hãm, cho nên hắn mới có thể chạy thoát.
Nếu không với trình độ của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, cho dù lúc ấy Tả Gia Tuấn đào thoát, hắn cũng bị bí pháp tập trung đuổi giết.
Tả Gia Tuấn chính là sợ sư đệ của hắn nghé con không sợ cọp, đi đối kháng với Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, kết quả nhất định sẽ là có hại cho Diệp Thiên.
- Sư huynh, huynh nghĩ là nhiều năm như vậy sư phụ không làm gì sao?
Diệp Thiên nửa cười nửa thật nhìn Tả Gia Tuấn, nói:
- Chí hướng cả đời sư phụ là bổ sung hoàn thiện công pháp Ma Y, khi người tuổi đã cao, đã lập nên một bộ sát phạt thuật pháp, uy lực tuyệt đối hơn hẳn thuật pháp Thái Lan kia!
Theo thương nghị giữa Diệp Thiên và Lý Thiện Nguyên khi còn sống, nếu có thể, Diệp Thiên có thể đem bí thuật truyền thụ cho hai vị sư huynh, nhưng không phải công phạt thuật, nguyên nhân chính là lão cho rằng thuật pháp này quá mức tàn nhẫn, có ảnh hưởng đến cân bằng trời đất.
Nhưng khi biết được Tả Gia Tuấn từng bởi vì không thông thạo thuật pháp mà suýt nữa gặp kiếp nạn, Diệp Thiên liền thay đổi ý nghĩ này, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn đồng môn bị người ngoài coi thường?
Đương nhiên, Diệp Thiên sẽ không tiết lộ chuyện mình được truyền thừa từ Mai Rùa, cho nên lúc này mới mượn danh nghĩa lão đạo sĩ, chuẩn bị truyền cho Tả Gia Tuấn thuật pháp đó, đều nói là từ Lý Thiện Nguyên mà ra.
- Diệp... Diệp sư đệ, đệ... đệ nói sư phụ sáng chế sát phạt thuật pháp sao?
Quả nhiên, Tả Gia Tuấn nghe được Diệp Thiên nói vậy, không chút hoài nghi, Lý Thiện Nguyên trong mắt hắn là thiên nhân, có thể bổ sung toàn bộ thuật pháp sư môn, thực sự không phải là một chuyện không thể.
- Đúng rồi, sư huynh, đợi việc này qua đi, đệ sẽ đem thuật pháp sửa sang lại truyền cho huynh, nhưng ...
Nói tới đây, sắc mặt Diệp Thiên trở nên nghiêm túc,
- Bất quá thuật pháp này, chỉ có thể truyền cho đệ tử chân chính, người tâm thuật bất chánh không được truyền, người bạo ngược hiếu sát không được truyền, sư huynh, huynh cần nhớ lấy!
Thuật pháp phần lớn là đả thương người trong vô hình, nếu dùng để làm điều ác, ngoài ông trời trừng phạt, nghành tương quan không có biện pháp gì, cho nên Diệp Thiên mới nói ra hai quy định bất truyền.
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Thiên nghiêm túc, Tả Gia Tuấn liên tục gật đầu, nói:
- Được, Diệp sư đệ, sư huynh sẽ ghi nhớ trong lòng…
Tuy rằng vai vế là sư huynh của Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên mới là môn chủ Ma Y, lời Diệp Thiên giảng ra chính là môn quy, Tả Gia Tuấn không thể không nghe theo.
Diệp Thiên nhìn thấy không khí có chút nặng nề, ha ha cười vỗ vỗ tay, nói:
- Đài Đà chỉ cần dám đến Hồng Kông, đệ sẽ cho hắn đến mà không về được!
Vốn dĩ Diệp Thiên và Đài Đà không thù không oán, cũng không có ý giết chóc, nhưng khi biết được Tả Gia Tuấn bị sư phụ hắn là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đánh lén, Diệp Thiên liền quyết định ở lại Hồng Kông, xem như thu món nợ cũ.
- Diệp Thiên, ở Đông Nam á, thanh danh Đài Đà rất lớn, đệ... đệ vẫn phải cẩn thận một chút, theo ta thấy, tốt nhất để Đường tiên sinh sắp xếp mấy tay súng bảo vệ thì tương đối an toàn.
Tả Gia Tuấn không quá tin tưởng Diệp Thiên, hắn thấy, cho dù là Diệp Thiên được sư phụ truyền thuật pháp công phạt, nhưng hắn vẫn còn trẻ, chưa chắc đã đấu được với Đài Đà.
Phải biết rằng, thuật pháp tu luyện cùng nội gia tâm pháp giống nhau, đều là trải qua khổ luyện tích lũy quanh năm suốt tháng, mới có thể đem pháp thuật sử dụng thuận buồm xuôi gió, Diệp Thiên mới chỉ hai mươi tuổi đầu, sức mạnh của hắn cũng là có hạn.
Diệp Thiên không nghĩ mình nói ra chuyện về Đài Đà, Tả Gia Tuấn lại phản ứng mạnh như thế, cảm động nhưng hắn cũng có chút dở khóc dở cười, với thân phận hắn hiện tại, dùng tay súng đi đối phó Đài Đà, thật đúng là coi thường Diệp Thiên.
Nghĩ một chút, Diệp Thiên nói:
- Sư huynh, an tâm đi, chúng ta sẽ bày trận pháp, đệ sẽ bố tuyệt sát trận, nhất định bắt Đài Đà có tiến mà không có đường lui ra !
- Dùng trận pháp? ý kiến hay, Diệp Thiên, trận pháp của sư phụ đệ đều học được sao?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Tả Gia Tuấn sáng mắt lên, lúc hắn học chính là xem bói hỏi quẻ và phong thuỷ gì đó, về trận pháp cũng không tinh thông lắm, nhưng điều này cũng không gây trở ngại Tả Gia Tuấn hiểu biết đối với trận pháp.
Trận pháp được sử dụng sớm nhất là ở thời cổ đại, hai quân đối chọi, bày trận đúng phương pháp có thể phát huy đầy đủ sức chiến đấu của quân đội, khắc địch thành thắng.
Rất nhiều nhà cầm binh nổi tiếng về bày trận pháp, như là bát quái trận của Gia Cát Lượng; Tát Binh Trận của Nhạc Phi Nhạc Võ Mục và Uyên Ương Trận của Thích Kế Quang …, không một thứ vũ khí nào thời đại ấy sánh bằng.
Mà trận pháp trong thuật pháp cũng là như thế, vận dụng nhuần nhuyễn phong thủy địa lợi và thủ đoạn thuật pháp, mượn được thiên sát khí chung quanh dùng để khắc chế thắng địch.
Giống như trong Thủy Hử, Nhập Vân Long Công Tôn Thắng bày ra bát quái đồ đại phá Cao Liêm Yêu, kỳ thật chính là một loại trận pháp trong thuật pháp, chính là thế nhân không biết đến thôi.
- Sư huynh, huynh cứ yên tâm đi, có Yển Nguyệt Đao ở đây, đệ lại bày ra Cửu Cung Tuyệt Sát trận pháp, đừng nói là Đài Đà, chính là sư phụ hắn là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, lão hòa thượng kia, đệ cũng có thể đảm bảo hắn có đến mà không có về!
Từ khi tu luyện vào đến giai đoạn luyện khí Hóa Thần, Diệp Thiên có thể dùng càng ngày càng nhiều bí thuật truyền thừa, trong đó có uy lực cường đại nhất là công phạt thuật, cho dù không dùng trận pháp, Diệp Thiên cũng hoàn toàn không e ngại gì Đài Đà.
Nhưng sư tử vồ thỏ còn cần dùng toàn lực, Diệp Thiên cũng biết không nhiều lắm về thuật pháp cúa họ, hắn không được khinh thị Đài Đà, tránh xảy ra chuyện gậy ông đập lưng ông.
- Được, Diệp sư đệ, sư huynh ở đây cùng đệ, cùng đồ đệ của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đấu một phen!
Nghe được Diệp Thiên lời nói này, biết Tả Gia Tuấn cũng đang hào hứng, hắn vốn oán hận chất chứa với Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đã hơn hai mươi năm, chẳng phải muốn rửa nhục sao?
- Chú, ông ngoại, cháu cũng muốn ở lại, cháu cũng phải giúp mọi người đấu pháp!
Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn đối thoại khiến Liễu Định Định ngồi bên chợt sáng mắt lên, kỳ môn giang hồ đấu pháp, ngay cả ông ngoại cô cũng chưa từng làm, đương nhiên cô cũng muốn đi theo giúp vui , nha đầu kia từ khi sinh ra đã không biết cái gì gọi là sợ hãi.
Diệp Thiên mặt lạnh băng, lắc đầu nói:
- Không được, Định Định phải về trước, kỳ môn đấu pháp không phải chỗ vui đùa, đến lúc đó có sơ suất gì ta không thể cứu được cô, hơn nữa cô ở đây, cũng sẽ khiến cho ta phân tâm!
Diệp Thiên sở dĩ rời khỏi Bắc Kinh đến Hồng Kông, không phải là sợ hắn và Đài Đà đấu pháp sẽ ảnh hưởng đến người nhà sao?
Tuy rằng Liễu Định Định hiện tại đã nhập môn, nhưng đối với thuật pháp cũng dốt đặc cán mai, nhiều nhất chỉ có thể coi là người trong giang hồ chứ không phải người trong kỳ môn. Bằng không vừa rồi cô cũng sẽ không dễ dàng bị sát khí của Yển Nguyệt Đao mê hoặc như thế.
- Không được, chú, van cầu chú, cho cháu ở lại tìm hiểu húct đi!
Liễu Định Định nghe vậy mang vẻ mặt khổ sở, dùng hai tay ôm lấy cánh tay Diệp Thiên mà lay, bộ dáng kia không khác gì trẻ con làm nũng.
- Nói không được là không được, sư huynh nhiều ít cũng hiểu được một chút thuật pháp, còn cô, ngay cả nhập môn cũng chưa tính, lưu lại sẽ chỉ làm ta phân tâm!
Giọng nói của Diệp Thiên càng ngày càng nghiêm khắc,
- Liễu Định Định, nếu cô không nghe lời, ta sẽ trục xuất khỏi MA Y Nhất Mạch, sau này cô cũng đừng mong học được thuật pháp!
Chiêu này của Diệp Thiên đúng là rất tuyệt, Liễu Định Định vốn đang định làm nũng ông ngoại, nhất thời đổi ý, miệng than thở nói:
- Đi thì đi, dọa dẫm cái gì?
- Này, không nhận được điện thoại của Tả sư huynh, không cho phép cô trở lại, nếu không chính là khinh sư diệt tổ, biết không?
Diệp Thiên cố ý nhấn mạnh, bởi vì hắn thực sợ nha đầu kia trốn ở nơi nào đó, tuy rằng tiếp xúc Liễu Định Định không lâu, nhưng Diệp Thiên cũng có thể nhìn ra được cô không phải loại không có gan.
Tả Gia Tuấn cũng nói:
- Định Định, nghe lời chú nói, ông ngoại năm đó thiếu chút nữa bỏ mạng, đây không phải một chuyện chơi!
Tâm tư Liễu Định Định bị Diệp Thiên vạch trần , chỉ có thể phẫn nộ nói:
- Cháu hiểu rồi ạ, ông ngoại, cháu về đây, ông ... mọi người cần cẩn thận một chút nhé!
- Được rồi, ta bảo A Đinh đưa cô về!
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn sắc trời đã không còn sớm, đi ra ngoài gọi A Đinh, bảo hắn đưa Liễu Định Định trở về, đồng thời dặn dò A Đinh mấy ngày tới cũng không cần đến biệt thự, đồ ăn kêu khách sạn trực tiếp đưa tới là được.
Tiến Liễu Định Định trở về tới phòng khách, Diệp Thiên nhìn về phía Tả Gia Tuấn, nói:
- Sư huynh, đệ sẽ truyền cho huynh thuật pháp gợi lên sát khí trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.