Thiên Tài Tướng Sư

Chương 428: Giao Long ( Trung)

Đả Nhãn

15/03/2013

Ánh mắt như 2 cái bóng đèn, quay lại nhìn Diệp Thiên, rõ ràng là đầu con Giao Long này rất kì lạ, hơi thở cũng giống như đồng loại, tại sao hôm qua nó lại nuốt chửng mấy sinh mạng… nó chẳng phải là rất giống loài bò sát sao?

Bị con Giao Long này nhìn chằm chằm, Diệp Thiên cũng có chút căng thẳng, tuy rằng hắn có bày tỏ thiện ý nhưng ai mà biết được nó có hiểu hay không.

Nghĩ đến đó, Diệp Thiên thở sâu, khí huyết cả cơ thể đều trống, đây cũng là hắn muốn đề phòng đối phương tấn công mình, đến lúc đó cũng có thể lập tức rút lui được.

Nhưng Giao Long cảm thấy trên người Diệp Thiên có tinh khí lại rất vui mừng, nhìn về phía Diệp Thiên sau khi kêu 2 tiếng hu hu nó rụi đầu xuống chân Diệp Thiên, nhẹ nhàng cọ sát vào ống quần hắn.

Giao Long kia giống như sinh vật thậm chí còn đến gần Diệp Thiên, từ xa Hồ Hồng Đức nhìn thấy vậy kinh hồn bạt vía nắm chặt lấy khẩu súng trong tay.

Dường như Giao Long cảm thấy mối nguy hiểm, Hồ Hồng Đức vừa mới động đậy nó liền tức giận nghiêng đầu ra chỗ khác, hướng về phía cửa hang kêu to lên, 2 chân và màng móng khẽ vuốt, dường như nó đang muốn chạy chốn Hồ Hồng Đức.

- Đừng để ý đến anh ta, anh ta không có ác ý đâu!

Diệp Thiên có thể nhận ra sự kích động của Giao Long, thấy nó muốn tấn công, Hồ Hồng Đức liền vội vàng vỗ vào người nó.

Con Giao Long xuất hiện như vậy thực sự chỉ có trong truyền thuyết, Diệp Thiên cũng không biết nói gì cho nó hiểu, hắn lặng một hồi lâu nói tiếp:

- Ta nói này, ngươi vẫn thường ở đây ư?

Tuy rằng Giao Long đã muốn mở ra linh khí, nhưng cho đến bây giờ nó cũng chưa thể hiểu được ngôn ngữ của con người, nghe nói như thế là nó rất khó có thể hiểu được sự giải thích của Diệp Thiên.

- Có phải ngươi sinh ra ở đầm nước này không?

Diệp Thiên chỉ vào dòng nước đen như mực nói, Giao Long gật đầu.

- Ta biết truyền thuyết về Thuồng Luồng trăm năm sẽ hóa thành Rồng, không biết ngươi đã ở đây bao nhiêu năm rồi?

Diệp Thiên có thể cảm nhận rõ ràng khí huyết rất nhiều trên người Giao Long nhiều hơn mình, hắn chưa từng gặp linh vật như vậy, Diệp Thiên cũng không biết chúng tu luyện như thế nào, cũng không biết cảnh giới cuối cùng sẽ đạt được là gì.

Sống ở trong núi này suốt mấy trăm năm Giao Long cũng được xem như sinh vật chúa tể của núi Trường Bạch này rồi, các loài vật khác cũng chỉ là cây cối mà thôi.

Nó cảm thấy hơi thở của đồng loại nên rất vui mừng, nhẹ nhàng cắn lấy ống quần của Diệp Thiên và muốn ra khỏi đầm nước.

- Ta nhổ vào, đây là ngươi muốn làm gì vậy?

Diệp Thiên vội vàng thu chân lại, nếu không muốn thấy đối phương có ý xấu, trong đầu Diệp Thiên cũng có ý ra tay.

Nhưng trừ phần bụng ra thì tất cả chỗ khác của nó đều giống như quái vật, Diệp Thiên không có cách gì, hơn nữa trong cơ thể nó còn ẩn chứa cả tinh khí nhất định Diệp Thiên không phải là đối thủ của nó.

Thấy Giao Long có thể nổi lên từ đầm nước lại kêu hu hu với mình, Diệp Thiên hỏi dò:

- Ngươi có thể cho ta xuống nước được không?

Giao Long gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng, dường như nó hiểu được sự vui mừng của Diệp Thiên.

- Sao nước này lại lạnh như vậy?



Diệp Thiên chần chừ bên hồ nước, sau khi đưa tay xuống thử thấy nước lạnh hắn rùng mình.

Có thể nhìn xuống độ sâu cả trăm mét nhưng không hề thấy đáy hồ, Diệp Thiên xua tay nói:

- Không được, quá lạnh ta không thể xuống được.

Tuy đã tu luyện đến cái lạnh giá cũng không thể xâm phạm đến cơ thể nhưng dường như cái lạnh của hồ nước này có thể khiến linh hồn con người ta đông cứng lại, Diệp Thiên dựng cả chân lông, sợ rằng khi đi xuống sẽ không chịu được khí lạnh kia.

Giao Long thấy Diệp Thiên không chịu xuống nước, cũng không có ý cưỡng ép, nó nhảy xuống quay cuồng trong nước, sóng cuồn cuộn nổi lên từ 4 phía.

Tuy Giao Long lớn tuổi hơn Diệp Thiên rất nhiều, nhưng tâm tính vẫn chẳng khác gì 1 đứa trẻ, Giao Long bỗng lặn xuống đấy hồ, mặt hồ dần dần bình yên trở lại.

Cho đến lúc Diệp Thiên nhìn xuống chỗ Hắc Long thoạt nhìn 4 mặt hồ rồi nhìn vào chỗ Giao Long thì có một áp lực vô hình khiến Diệp Thiên không thể thở nổi.

Có thể lúc đo do ảnh hưởng cuả khí độc, sâu trong Sơn Cốc này không có đến cả một ngọn cỏ nhưng trên chỗ đá có một vài cây thấp bé khô héo, nói như vậy là mùa xuân đã làm cho cây cối sống lại.

Ngoài ra mặt hồ còn khẽ rung lên có mấy con vật động đậy, hẳn là Giao Long đã no bụng bằng những sinh vật trong núi này, mấy người đêm qua đã bị kéo vào không chừng cũng đang ở trong đó.

Còn một điểm nữa khiến Diệp Thiên cảm thấy kì lạ, nước ở trong hồ này lạnh vô cùng thế nhưng cảm giác cũng khá giống trong núi Ôn Tuyền bên ngoài phát ra đầy những linh khí li ti.

Nếu như là ở thời xưa thì trong đầm Ôn Tuyền kia vẫn là nơi tu luyện tốt nhất đó cũng là nơi của động tiên.

Tuy nước trong hồ sờ rất lạnh nhưng đứng bên hồ vận công pháp, đưa linh khí vào trong cơ thể Diệp Thiên cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.

Thấy Diệp Thiên đứng bất động ở đó Hồ Hồng Đức ở ngoài cửa động có vẻ sốt ruột, la lớn:

- Diệp Thiên, sao rồi? không sao chứ? Nhanh ra đi!

Hồ Hồng Đức gọi to khiến Diệp Thiên tỉnh lại, nhíu mày nói:

- Lão Hồ, tôi không sao, tôi muốn cho Giao Long này thông suốt, để từ nay về sau nó không thể tiếp tục hại người được nữa.

Thành thật mà nói, Diệp Thiên đúng là có ý nghĩ này vì 10 năm trước mọi người sử dụng súng kíp tác dụng cũng không cao, căn bản là đạn không thể xuyên thủng được làn da phòng ngự của Giao Long.

Nhưng hôm nay không giống ngày trước, nếu như Giao Long vẫn ăn thịt người xung quanh đây, để cảnh sát tới bao vây thì nó cũng khó mà thoát khỏi.

Trên đời này có duy nhấy sự tồn tại của Giao Long này, Diệp Thiên cũng không muốn quấy rầy nó, nhưng cũng cần Giao Long phối hợp một chút.

Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức nói chuyện làm động đến đáy hồ khiến Giao Long quay cuồng, thân thể to lớn của nó lúc ẩn lúc hiện, lập tức tới bên cạnh Diệp Thiên.

Đột nhiên Giao Long há miệng, một ánh sáng chỉ như ngón trỏ giống như ánh sáng có màu ngăm đen của tảng đá, rơi xuống trước mặt Diệp Thiên.

- Cái gì đây?

Diệp Thiên sửng sốt một lúc, ngồi xổm xuống cầm viên đá nhỏ đó lên nhưng cùng với lúc viên đá kia rơi cả người Diệp Thiên cũng run lên mạnh mẽ.

Lạnh, cảm giác lạnh còn tăng lên gấp bội từ ngón tay Diệp Thiên truyền vào cơ thể, cái lạnh đó dường như làm cho cả huyết mạch Diệp Thiên đông cứng lại, trong lúc đó các sợi tóc của Diệp Thiên cũng kết lại thành các sợi băng.

Nhưng khí huyết trong cơ thể của Diệp Thiên cũng đồng thời quay vòng lên, hắn lo lắng, kinh mạch chậm rãi giúp Diệp Thiên xua đi khí lạnh.



Tuy vừa rồi không phòng bị, nhưng coi như lúc chân khí của Diệp Thiên bơi đi, hàn khí và nguyên khí trong cơ thể hắn hòa làm một ngắn ngủi, Diệp Thiên cảm thấy nguyên khí trong cơ thể hắn mạnh lên rất nhiều.

Khoảng 7,8 phút, Diệp Thiên há mồm phun như mũi kiếm bắn ra, so với lúc sáng thì hơi thở đã khỏe hơn rất nhiều đúng như vừa thoát khỏi một lưỡi dao sắc bén.

- Cái gì đây? Tại sao nó có thể bổ sung linh lực? Tại sao linh lực lại lạnh giá như vậy?

Ngón tay thôi đụng vào viên tiểu thạch, trong nháy mắt Diệp Thiên tràn đầy vẻ kinh ngạc, chỉ cần không chạm vào thứ này thì dường như nó hoàn toàn vô hại giống như một khối ngọc thông thường không có gì phải để mắt đến.

Giao Long thấy Diệp Thiên không cầm viên đá nhỏ, nó dùng chân màng có móng vuốt hướng về phía Diệp Thiên đẩy đẩy.

- Ngươi muốn tặng cho ta?

Diệp Thiên hỏi, tảng đá này lạnh vô cùng nhưng lại có tác dụng rất lớn đối với công pháp, nó kết hợp với hàn khí trong cơ thể khiến cho Diệp Thiên cảm thấy nguyên khí đang đọng lại nhất nhiều.

Nhìn thấy hồ nước đen như mực, Diệp Thiên hiểu cõ lẽ sự xuất hiện của Hắc Long trong hồ có liên quan đến những tảng đá.

- Hu hu

Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói, Giao Long gật đầu.

- Được , ta cầm lấy nó nha!

Đây là đồ tốt, Diệp Thiên cũng không khách khí, lấy một mảng vải bọc lấy Mặc Ngọc cất vào túi mình.

- Cả người người đều có màu hồng nâu lại ngăm đen, gọi ngươi là Hắc Giao nhé!

Nhận được một vật kì lạ như vậy, Diệp Thiên rất vui mừng, thuận muồn gọi luôn cái tên Hắc Giao vừa mới đặt:

- Hắc Giao, với sự tu luyện của ngươi bây giờ chỉ cần ngươi hấp thụ được tinh khí của trời đất thì có thể sống sót được chứ sau này không cần ăn thịt người nữa.

Vì muốn để Hắc Giao hiểu lời mình nói Diệp Thiên khoa chân múa tay giải thích, cuối cùng chuyện này cũng đã được nói ra rõ ràng.

- Hu hu!

Tuy Hắc Giao hiểu lời Diệp Thiên nói, nhưng ánh mắt lạnh lùng của nó thoát lộ ra vẻ đầy nghi hoặc.

- Nếu ngươi bị phát hiện thì sẽ bị con người giết chết!

Bất đắc dĩ Diệp Thiên phải nói vậy trong nó vẫn còn tính người.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói lời này, ánh mắt Hắc Giao có vẻ không thèm để ý, nó rẽ nước vung cái đuôi, “oạch” một cái nước bắn tung tóe, đá vỡ ra trắng xốp như những miếng đậu phụ.

- Oa , ngươi thật lợi hại.

-

Vốn dĩ Diệp Thiên có thể dốc hết sức giao đấu với nó nhưng sau khi nhìn thấy đá vỡ vụ bắn cả trên mặt đất thì hắn biết không thể xem thường con Hắc Giao này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Tướng Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook