Chương 463: Gừng càng già càng cay
Đả Nhãn
15/03/2013
- Tìm 1 quả trứng đánh với tên quỷ đó đi!
- Đúng thế, ngay cả đánh cũng không dám, đúng là quá mất mặt.
- Nhanh bắt đầu trận đấu đi, chúng tôi muốn xem thi đấu!
Tuy rằng trận đấu này quyền thủ bỏ cuộc, nhưng người MC từ điện thoại bên tai vẫn nghe được chỉ thị, trực tiếp tuyên bố nghỉ ngơi 1 chút, chiến cho mọi người trong hội trường bất mãn đứng lên, bọn họ đến đây không phải để ngồi uống trà nói chuyện tào lao.
Nghe thấy tiếng ồn ào của mọi người, người MC lau mồ hôi lạnh trên trán, hô to nói:
- Mọi người yên lặng 1 chút, sau đây còn có quyền thủ tiếp tục thi đấu, lập tức có thể bắt đầu ngay!
Theo tiếng người MC vang lên, hội trường lập tức yên lặng hơn rất nhiều, người MC bắt đầu giới thiệu tình hình quyền thủ tham gia thi đấu tiếp theo.
Ngay tại lúc Andreyebich quay lại phòng nghỉ, Chúc Duy Phong cáo từ mấy người Diệp Thiên, vội vàng ra sau hội trường.
Thế nhưng gần 5 phút đồng hồ trôi qua, sắc mặt khó coi Chúc Duy Phong lại quay lại, đặt mông ngồi lên ghế, cũng không có phản ứng với cả ánh mắt Toa Toa đang hướng về phía hắn.
Mà lúc này, 2 quyền thủ trên võ đài đã bắt đầu chém giết, thế nhưng 2 người này thua xa trận đấu của Chân thần Trương Tam với Andreyebich khi nãy, tuy rằng quyền đến cước đi rất đẹp mắt, nhưng không có nguy hiểm gì đáng nói.
Cuối cùng trận đấu này 1 quyền thủ bị đánh ra khỏi võ đài mà phân thắng bại, lúc người thắng giơ tay về phía khán giả, thì 1 loạt tiếng la ó lại vang lên.
Lần này lại ngược lại, tuy rằng tên Andreyebich hung ác giết chết nhiều người, nhưng kiểu đánh đó gây kích thích cho mọi người, thế nhưng đối lập mà nói, trận đấu thứ 2 này lại giống như nước ấm thành nước sôi vậy, chẳng có gì thú vị.
- Duy Phong, làm sao bây giờ?
Mắt nhìn thấy Andreyebich vừa mới ra đài, Hồ Quân đã có chút sốt ruột, vừa rồi khán giả mắng những câu rất khó nghe, nếu trận đấu tiếp theo mà còn như vậy, có thể đấu trường này sẽ mất đi 1 số lượng khách hàng lớn.
- Bọn họ đều không đồng ý ra đấu, hơn nữa người dám liều mạng với Andreyebich lại không phải người nước mình.
Chúc Duy Phong cười mếu 1 tiếng, vừa rồi hắn rời đi là làm 2 chuyện, chuyện thứ nhất là tìm quyền thủ ra đấu, hoi bọn họ có đồng ý ra ứng chiến với tên Andreyebich không?
Đáp án hiện đã viết lên trên mặt Chúc Duy Phong, sau 1 màn đẫm máu như vậy, hơn 10 quyền thủ còn lại không 1 ai dám đứng ra, dù sao bọn họ dánh boxing ngầm là kiếm tiền, chứ không phải là để mất mạng.
Sau khi dò hỏi không có kết quả, Chúc Duy Phong nhờ quan hệ tình báo, tìm được 1 bộ ngành, tìm được 1 người đã từng tốt nghiệp ở trại huấn luyện Siberia đó, thế nhưng điều thất vọng là, cả 3 người mạnh nhất của tổ chức đó, đều không ở trong nước.
- Duy Phong, không thì thế này anh xem được không?
Hồ Quân làm kinh doanh, xử lý vấn đề này am hiểu hơn 1 chút so với Chúc Duy Phong, say khi suy nghĩ 1 lát nói:
- Đi tìm Andreyebich thương lượng, cho hắn tiền thưởng 10 trận đấu liên tiếp, để hắn bỏ trận đấu này, anh xem có được không?
- Được thì được, nhưng còn thanh danh đấu trường của chúng ta, toàn bộ kết thúc à?
Chúc Duy Phong hận bây giờ không thể tát cho mình mấy cái, hắn mời Andreyebich đến, vốn là để tổ chức boxing Trung Quốc vang danh trên trường quốc tế, nhưng không ngờ sự tình lại trái lại thế này, cuối cùng phải dùng phương pháp để mời Andreyebich rời khỏi trận đấu.
- Thế cũng không còn cách nào khác, nếu mất đi số khách hàng này, thì đấu trường cúa chúng ta sẽ phải đóng cửa mất.
Hồ Quân xem ra còn hiểu vấn đề hơn Chúc Duy Phong, ảnh hưởng tốt xấu với quốc tế thế nào, cũng không ảnh hưởng đên lợi ích của bọn họ, nhưng những người khách trong hội trường này nếu như lần sau không đến nữa, đấu trường này cũng không thể tồn tại được.
- Thế cũng chỉ còn mỗi cách này thôi.
Chúc Duy Phong lắc đầu đứng dậy, ánh mắt bỗng nhiên đảo qua Hồ Hồng Đức, ma xui quỷ khiến thế nào đột nhiên hỏi Hồ Hồng Đức:
- Ông Hồ, nếu ông đánh với Andreyebich, có thể có được mấy phần thắng?
- Tôi à?
Hồ Hồng Đức không ngờ Chúc Duy Phong đột nhiên hỏi mình chuyện này, không khỏi sửng sốt 1 chút, mở miệng nói:
- Nếu chỉ cần đánh con quỷ tây đó ra khỏi võ đài, tôi có thể nắm chắc phần thắng, nhưng nếu muốn đánh bại hay là giết hắn, thì 1 phần cũng không có.
Hồ Hồng Đức luyện Ưng Trảo công, tuy rằng công phu chính là 10 ngón tay, chim ưng đánh đến 9 tầng mây, yêu cầu thân pháp phải cực cao, luận về tính linh hoạt của bước chân thì Hồ Hồng Đức thậm chí còn nhanh hơn cả tên Chân thần Trương Tam kia.
Mà võ vông của Hồ Hồng Đức thì Trương Tam không thể sánh được, nếu chỉ cần đánh Andreyebich rớt khỏi võ đài thì Hồ Hồng Đức như nắm chắc phần thắng, nhưng kình lực của ông có thể đánh chết được tên Andreyebich không, 1 chút chắc chắn ông cũng không có.
- Lão Hồ nói đúng đấy.
Diệp Thiên gật đầu, sắc mặt Chúc Duy Phong lộ vẻ ảm đạm, tất nhiên là cũng hiểu ý của Hồ Hồng Đức.
- Ông này, mấy lời này của ông nghĩa là gì? Đánh rớt xuống khỏi võ đài được, thì không phải là thắng rồi sao?
Mấy người Diệp Thiên có thể hiểu được ý của Hồ Hồng Đức, nhưng Toa Toa cô gái duy nhất ngồi bên cạnh bọn họ thì lại không hiểu ý cho lắm. Chúc Duy Phong có chút không biết nói gì, nói:
- Toa Toa, đây là trận đấu không có quy tắc, không phải rớt khỏi võ đài là thắng đâu.
Quy tắc của trận đấu không có quy tắc, trừ phi 1 bên nhận thua, nếu không phải đợi sau khi đối phương không thể đứng dậy được nữa, thi mới được tuyên bố là thắng cuộc.
Nếu Hồ Hồng Đức chỉ đơn giản là đánh Andreyebich rớt khỏi đài, mà Andreyebich vẫn không chịu nhận thua, thì hắn vẫn có thể đấu tiếp, Hồ Hồng Đức già hơn Andreyebich những hơn 20 tuổi, cuối cùng cũng phải bại dưới tay hắn mà thôi.
Lúc này Andreyebich lại 1 lần nữa bước lên sàn, nhìn tên Andreyebich giống con gấu hung mãnh kia, Hồ Hồng Đức đột nhiên nói:
- Kỳ thực tôi cũng muốn đấu với bọn tây 1 phen, bọn này trước năm 80 cũng quấy phá Đông Bắc không ít.
Mặc dù Trung Quốc và Liên Xô cũ đều là chủ nghĩa cộng sản, nhưng quan hệ của Trung Quốc và Liên Xô cũ cũng chỉ có 1 thời gian rất ngắn mà thôi, thời kỳ khác đều là đề phòng lẫn nhau, đặc biệt là năm đó Nhật Bản thất bại, quân Liên Xô cũ đã tiến vào 3 tỉnh Đông Bắc gây không ít thiệt hại.
Cho nên Hồ Hồng Đức luôn có ác cảm với bọn tây này, hơn nữa sự hung tàn của Andreyebich lại càng nhen nhóm kích thích khí huyết của Hồ Hồng Đức, ông già này tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng tính tình cũng táo bạo hơn nhiều so với bọn thanh niên.
- Lão Hồ, ám kình chưa chắc đã có thể đả thương hắn, tôi thấy hay là ông thôi đi.
Nghe thấy Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên đúng là không biết nói gì, là ông già 70 tuổi sắp xuống mồ đến nơi rồi, thế mà tính tình vẫn còn nóng nảy thế này? Nói thật thắng thua ở đấu trường boxing ngầm này cũng chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả.
Hơn nữa đấu đá thế này cũng quá là nguy hiểm, chỉ cần sơ xuất 1 cái, thì cũng chỉ có kết cục giống tên Trương Tam thôi, cho dù là Diệp Thiên cũng không cứu được.
- Không thử thì biết thế nào được?
Hồ Hồng Đức nhìn tên Andreyebich trên võ đài, trong mắt tràn đầy chiến ý:
- Cho dù ám kình không động được đến hắn, tôi cũng đánh hắn lăn lộn mấy vòng, cho bọn Tây hết oai đi, còn tưởng rằng Trung Hoa chúng ta không có người!
Những lời này của Hồ Hồ Hồng Đức khiến cho Chúc Duy Phong có được 1 tia hy vọng, vội vàng nói:
- Ông Hồ, chỉ cần đánh ngang với hắn ta, tôi sẽ trả ông 10 triệu phí lên đài.
Điều Chúc Duy Phong coi trọng không phải là vấn đề tiền, mà là thể diện, chỉ cần có thể giữ thể diện cho đấu trường của hắn, đừng nói là 10 triệu, mà cả 100 triệu hắn cũng bằng lòng bỏ ra.
- Tôi cũng chẳng thiếu tiền, chẳng qua là không thích nhìn bọn tây mũi lõ này thôi!
- Hồ Hồng Đức không cần phải nể mặt Chúc Duy Phong, nghe đến tiền, không khỏi trừng mắt lên. Lão Hồ, ông không thể lên được!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, ngăn cản Hồ Hồng Đức đang nóng lòng muốn tỉ thí lại, khí huyết không dồi dào bằng Andreyebich, lên đó không nói là đi tìm chết, nhưng tỉ lệ thắng cũng là cực kỳ bé. Chu Khiếu Thiên vẫn luôn không nói gì, đột nhiên mở miệng nói:
- Đúng thế, Hồ sư huynh, bằng không… để em lên đó đấu 1 trận vậy?
- Cậu, cậu không được, Khiếu Thiên, kinh nghiệm chiến đấu của cậu còn ít, bộ pháp cũng chưa tốt, sẽ bị đánh chết thôi.
Hồ Hồng Đức cả đời này trải qua không biết bao nhiêu chuyện, nhãn lực cũng không kém Diệp Thiên, liếc mắt thôi cũng tìm ra được chỗ nhược điểm của Chu Khiếu Thiên.
- Diệp Thiên, thực ra cậu không cần lo lắng, khí lực tôi mặc dù không bằng hắn, nhưng muốn bảo vệ tính mệnh mà rút lui cũng không khó, lão Hồ lên đó đánh với hắn 2 chiêu rồi xuống không được sao?
- Hồ Hồng Đức đúng là muốn đọ sức với tên tây mũi lõ đó rồi. Khí lực không bằng hắn, đúng rồi, lão Hồ, điểm kém nhất của ông cũng chỉ là khí lực mà thôi!
Trong lòng Diệp Thiên đột nhiên nhớ ra 1 chuyện, mở miệng nói:
- Lão Hồ, nếu khí lực của ông không kém hơn hắn thì có thể đánh bại hắn không?
- Mấy lời này của cậu không phải vô nghĩa sao? Nếu thế thì tôi có thể đánh hắn đến răng rụng khắp sàn ấy chứ, nếu lão Hồ tôi mà trẻ lại 20 tuổi, cũng không kém hơn hắn đâu!
- Hồ Hồng Đức ưỡn ngực, dù sao cũng nói là không cần tiền, ông cũng không nghĩ xem mình hơn 40 tuổi, cũng có ám kình đâu, còn lâu mới bằng tên Andreyebich đó. Được, thế trận đấu này ông xuống đấu đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, nhìn về phía Chúc Duy Phong nói:
- Chúc Tổng, trận đấu này lão Hồ đánh, thế nhưng thời gian phải lùi lại 20 phút.
- Thế không thành vấn đề, thế nhưng nếu nhỡ có sơ xuất gì…
Hồ Hồng Đức và Diệp Thiên đồng ý, nhưng Chúc Duy Phong lại có chút lo lắng, hắn nhìn thấy quan hệ của Hồ Hồng Đức cực thân với Diệp Thiên, nếu ông lão đó mà bị Andreyebich đánh chết, thế thì đúng là quan hệ của mình với Diệp Thiên sẽ bị sứt mẻ.
- Anh làm tốt chuyện của anh là được rồi, đúng rồi, thế 10 triệu đó anh đi chuẩn bị đi!
Diệp Thiên kéo Hồ Hồng Đức, đứng lên nói:
- Chuẩn bị 1 phòng nghỉ ngơi, xem chừng người bên ngoài cho tôi, đừng để ai quấy rầy đấy!
- Đúng thế, ngay cả đánh cũng không dám, đúng là quá mất mặt.
- Nhanh bắt đầu trận đấu đi, chúng tôi muốn xem thi đấu!
Tuy rằng trận đấu này quyền thủ bỏ cuộc, nhưng người MC từ điện thoại bên tai vẫn nghe được chỉ thị, trực tiếp tuyên bố nghỉ ngơi 1 chút, chiến cho mọi người trong hội trường bất mãn đứng lên, bọn họ đến đây không phải để ngồi uống trà nói chuyện tào lao.
Nghe thấy tiếng ồn ào của mọi người, người MC lau mồ hôi lạnh trên trán, hô to nói:
- Mọi người yên lặng 1 chút, sau đây còn có quyền thủ tiếp tục thi đấu, lập tức có thể bắt đầu ngay!
Theo tiếng người MC vang lên, hội trường lập tức yên lặng hơn rất nhiều, người MC bắt đầu giới thiệu tình hình quyền thủ tham gia thi đấu tiếp theo.
Ngay tại lúc Andreyebich quay lại phòng nghỉ, Chúc Duy Phong cáo từ mấy người Diệp Thiên, vội vàng ra sau hội trường.
Thế nhưng gần 5 phút đồng hồ trôi qua, sắc mặt khó coi Chúc Duy Phong lại quay lại, đặt mông ngồi lên ghế, cũng không có phản ứng với cả ánh mắt Toa Toa đang hướng về phía hắn.
Mà lúc này, 2 quyền thủ trên võ đài đã bắt đầu chém giết, thế nhưng 2 người này thua xa trận đấu của Chân thần Trương Tam với Andreyebich khi nãy, tuy rằng quyền đến cước đi rất đẹp mắt, nhưng không có nguy hiểm gì đáng nói.
Cuối cùng trận đấu này 1 quyền thủ bị đánh ra khỏi võ đài mà phân thắng bại, lúc người thắng giơ tay về phía khán giả, thì 1 loạt tiếng la ó lại vang lên.
Lần này lại ngược lại, tuy rằng tên Andreyebich hung ác giết chết nhiều người, nhưng kiểu đánh đó gây kích thích cho mọi người, thế nhưng đối lập mà nói, trận đấu thứ 2 này lại giống như nước ấm thành nước sôi vậy, chẳng có gì thú vị.
- Duy Phong, làm sao bây giờ?
Mắt nhìn thấy Andreyebich vừa mới ra đài, Hồ Quân đã có chút sốt ruột, vừa rồi khán giả mắng những câu rất khó nghe, nếu trận đấu tiếp theo mà còn như vậy, có thể đấu trường này sẽ mất đi 1 số lượng khách hàng lớn.
- Bọn họ đều không đồng ý ra đấu, hơn nữa người dám liều mạng với Andreyebich lại không phải người nước mình.
Chúc Duy Phong cười mếu 1 tiếng, vừa rồi hắn rời đi là làm 2 chuyện, chuyện thứ nhất là tìm quyền thủ ra đấu, hoi bọn họ có đồng ý ra ứng chiến với tên Andreyebich không?
Đáp án hiện đã viết lên trên mặt Chúc Duy Phong, sau 1 màn đẫm máu như vậy, hơn 10 quyền thủ còn lại không 1 ai dám đứng ra, dù sao bọn họ dánh boxing ngầm là kiếm tiền, chứ không phải là để mất mạng.
Sau khi dò hỏi không có kết quả, Chúc Duy Phong nhờ quan hệ tình báo, tìm được 1 bộ ngành, tìm được 1 người đã từng tốt nghiệp ở trại huấn luyện Siberia đó, thế nhưng điều thất vọng là, cả 3 người mạnh nhất của tổ chức đó, đều không ở trong nước.
- Duy Phong, không thì thế này anh xem được không?
Hồ Quân làm kinh doanh, xử lý vấn đề này am hiểu hơn 1 chút so với Chúc Duy Phong, say khi suy nghĩ 1 lát nói:
- Đi tìm Andreyebich thương lượng, cho hắn tiền thưởng 10 trận đấu liên tiếp, để hắn bỏ trận đấu này, anh xem có được không?
- Được thì được, nhưng còn thanh danh đấu trường của chúng ta, toàn bộ kết thúc à?
Chúc Duy Phong hận bây giờ không thể tát cho mình mấy cái, hắn mời Andreyebich đến, vốn là để tổ chức boxing Trung Quốc vang danh trên trường quốc tế, nhưng không ngờ sự tình lại trái lại thế này, cuối cùng phải dùng phương pháp để mời Andreyebich rời khỏi trận đấu.
- Thế cũng không còn cách nào khác, nếu mất đi số khách hàng này, thì đấu trường cúa chúng ta sẽ phải đóng cửa mất.
Hồ Quân xem ra còn hiểu vấn đề hơn Chúc Duy Phong, ảnh hưởng tốt xấu với quốc tế thế nào, cũng không ảnh hưởng đên lợi ích của bọn họ, nhưng những người khách trong hội trường này nếu như lần sau không đến nữa, đấu trường này cũng không thể tồn tại được.
- Thế cũng chỉ còn mỗi cách này thôi.
Chúc Duy Phong lắc đầu đứng dậy, ánh mắt bỗng nhiên đảo qua Hồ Hồng Đức, ma xui quỷ khiến thế nào đột nhiên hỏi Hồ Hồng Đức:
- Ông Hồ, nếu ông đánh với Andreyebich, có thể có được mấy phần thắng?
- Tôi à?
Hồ Hồng Đức không ngờ Chúc Duy Phong đột nhiên hỏi mình chuyện này, không khỏi sửng sốt 1 chút, mở miệng nói:
- Nếu chỉ cần đánh con quỷ tây đó ra khỏi võ đài, tôi có thể nắm chắc phần thắng, nhưng nếu muốn đánh bại hay là giết hắn, thì 1 phần cũng không có.
Hồ Hồng Đức luyện Ưng Trảo công, tuy rằng công phu chính là 10 ngón tay, chim ưng đánh đến 9 tầng mây, yêu cầu thân pháp phải cực cao, luận về tính linh hoạt của bước chân thì Hồ Hồng Đức thậm chí còn nhanh hơn cả tên Chân thần Trương Tam kia.
Mà võ vông của Hồ Hồng Đức thì Trương Tam không thể sánh được, nếu chỉ cần đánh Andreyebich rớt khỏi võ đài thì Hồ Hồng Đức như nắm chắc phần thắng, nhưng kình lực của ông có thể đánh chết được tên Andreyebich không, 1 chút chắc chắn ông cũng không có.
- Lão Hồ nói đúng đấy.
Diệp Thiên gật đầu, sắc mặt Chúc Duy Phong lộ vẻ ảm đạm, tất nhiên là cũng hiểu ý của Hồ Hồng Đức.
- Ông này, mấy lời này của ông nghĩa là gì? Đánh rớt xuống khỏi võ đài được, thì không phải là thắng rồi sao?
Mấy người Diệp Thiên có thể hiểu được ý của Hồ Hồng Đức, nhưng Toa Toa cô gái duy nhất ngồi bên cạnh bọn họ thì lại không hiểu ý cho lắm. Chúc Duy Phong có chút không biết nói gì, nói:
- Toa Toa, đây là trận đấu không có quy tắc, không phải rớt khỏi võ đài là thắng đâu.
Quy tắc của trận đấu không có quy tắc, trừ phi 1 bên nhận thua, nếu không phải đợi sau khi đối phương không thể đứng dậy được nữa, thi mới được tuyên bố là thắng cuộc.
Nếu Hồ Hồng Đức chỉ đơn giản là đánh Andreyebich rớt khỏi đài, mà Andreyebich vẫn không chịu nhận thua, thì hắn vẫn có thể đấu tiếp, Hồ Hồng Đức già hơn Andreyebich những hơn 20 tuổi, cuối cùng cũng phải bại dưới tay hắn mà thôi.
Lúc này Andreyebich lại 1 lần nữa bước lên sàn, nhìn tên Andreyebich giống con gấu hung mãnh kia, Hồ Hồng Đức đột nhiên nói:
- Kỳ thực tôi cũng muốn đấu với bọn tây 1 phen, bọn này trước năm 80 cũng quấy phá Đông Bắc không ít.
Mặc dù Trung Quốc và Liên Xô cũ đều là chủ nghĩa cộng sản, nhưng quan hệ của Trung Quốc và Liên Xô cũ cũng chỉ có 1 thời gian rất ngắn mà thôi, thời kỳ khác đều là đề phòng lẫn nhau, đặc biệt là năm đó Nhật Bản thất bại, quân Liên Xô cũ đã tiến vào 3 tỉnh Đông Bắc gây không ít thiệt hại.
Cho nên Hồ Hồng Đức luôn có ác cảm với bọn tây này, hơn nữa sự hung tàn của Andreyebich lại càng nhen nhóm kích thích khí huyết của Hồ Hồng Đức, ông già này tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng tính tình cũng táo bạo hơn nhiều so với bọn thanh niên.
- Lão Hồ, ám kình chưa chắc đã có thể đả thương hắn, tôi thấy hay là ông thôi đi.
Nghe thấy Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên đúng là không biết nói gì, là ông già 70 tuổi sắp xuống mồ đến nơi rồi, thế mà tính tình vẫn còn nóng nảy thế này? Nói thật thắng thua ở đấu trường boxing ngầm này cũng chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả.
Hơn nữa đấu đá thế này cũng quá là nguy hiểm, chỉ cần sơ xuất 1 cái, thì cũng chỉ có kết cục giống tên Trương Tam thôi, cho dù là Diệp Thiên cũng không cứu được.
- Không thử thì biết thế nào được?
Hồ Hồng Đức nhìn tên Andreyebich trên võ đài, trong mắt tràn đầy chiến ý:
- Cho dù ám kình không động được đến hắn, tôi cũng đánh hắn lăn lộn mấy vòng, cho bọn Tây hết oai đi, còn tưởng rằng Trung Hoa chúng ta không có người!
Những lời này của Hồ Hồ Hồng Đức khiến cho Chúc Duy Phong có được 1 tia hy vọng, vội vàng nói:
- Ông Hồ, chỉ cần đánh ngang với hắn ta, tôi sẽ trả ông 10 triệu phí lên đài.
Điều Chúc Duy Phong coi trọng không phải là vấn đề tiền, mà là thể diện, chỉ cần có thể giữ thể diện cho đấu trường của hắn, đừng nói là 10 triệu, mà cả 100 triệu hắn cũng bằng lòng bỏ ra.
- Tôi cũng chẳng thiếu tiền, chẳng qua là không thích nhìn bọn tây mũi lõ này thôi!
- Hồ Hồng Đức không cần phải nể mặt Chúc Duy Phong, nghe đến tiền, không khỏi trừng mắt lên. Lão Hồ, ông không thể lên được!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, ngăn cản Hồ Hồng Đức đang nóng lòng muốn tỉ thí lại, khí huyết không dồi dào bằng Andreyebich, lên đó không nói là đi tìm chết, nhưng tỉ lệ thắng cũng là cực kỳ bé. Chu Khiếu Thiên vẫn luôn không nói gì, đột nhiên mở miệng nói:
- Đúng thế, Hồ sư huynh, bằng không… để em lên đó đấu 1 trận vậy?
- Cậu, cậu không được, Khiếu Thiên, kinh nghiệm chiến đấu của cậu còn ít, bộ pháp cũng chưa tốt, sẽ bị đánh chết thôi.
Hồ Hồng Đức cả đời này trải qua không biết bao nhiêu chuyện, nhãn lực cũng không kém Diệp Thiên, liếc mắt thôi cũng tìm ra được chỗ nhược điểm của Chu Khiếu Thiên.
- Diệp Thiên, thực ra cậu không cần lo lắng, khí lực tôi mặc dù không bằng hắn, nhưng muốn bảo vệ tính mệnh mà rút lui cũng không khó, lão Hồ lên đó đánh với hắn 2 chiêu rồi xuống không được sao?
- Hồ Hồng Đức đúng là muốn đọ sức với tên tây mũi lõ đó rồi. Khí lực không bằng hắn, đúng rồi, lão Hồ, điểm kém nhất của ông cũng chỉ là khí lực mà thôi!
Trong lòng Diệp Thiên đột nhiên nhớ ra 1 chuyện, mở miệng nói:
- Lão Hồ, nếu khí lực của ông không kém hơn hắn thì có thể đánh bại hắn không?
- Mấy lời này của cậu không phải vô nghĩa sao? Nếu thế thì tôi có thể đánh hắn đến răng rụng khắp sàn ấy chứ, nếu lão Hồ tôi mà trẻ lại 20 tuổi, cũng không kém hơn hắn đâu!
- Hồ Hồng Đức ưỡn ngực, dù sao cũng nói là không cần tiền, ông cũng không nghĩ xem mình hơn 40 tuổi, cũng có ám kình đâu, còn lâu mới bằng tên Andreyebich đó. Được, thế trận đấu này ông xuống đấu đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, nhìn về phía Chúc Duy Phong nói:
- Chúc Tổng, trận đấu này lão Hồ đánh, thế nhưng thời gian phải lùi lại 20 phút.
- Thế không thành vấn đề, thế nhưng nếu nhỡ có sơ xuất gì…
Hồ Hồng Đức và Diệp Thiên đồng ý, nhưng Chúc Duy Phong lại có chút lo lắng, hắn nhìn thấy quan hệ của Hồ Hồng Đức cực thân với Diệp Thiên, nếu ông lão đó mà bị Andreyebich đánh chết, thế thì đúng là quan hệ của mình với Diệp Thiên sẽ bị sứt mẻ.
- Anh làm tốt chuyện của anh là được rồi, đúng rồi, thế 10 triệu đó anh đi chuẩn bị đi!
Diệp Thiên kéo Hồ Hồng Đức, đứng lên nói:
- Chuẩn bị 1 phòng nghỉ ngơi, xem chừng người bên ngoài cho tôi, đừng để ai quấy rầy đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.