Chương 180: Hồ Quân
Đả Nhãn
15/03/2013
- Bên này cần lắp một cái đèn đường, cao không quá mét tám, uhm…một dãy này đều cần…đúng rồi, Vương Công, chỗ này xây sáu bậc thang, anh nhớ nhé, chỗ này cũng thế…
Ba ngày sau, đám đạo sĩ cũng làm xong pháp đàn. Đội kiến trúc của Vệ Hồng Quân cũng chính thức vào ở khu tứ hợp của Diệp Thiên, xây lại khu nhà theo ý của cậu.
Ngôi nhà ma trước đó, nhờ có pháp đàn của Diệp Thiên, bây giờ cũng dần dần yên ổn rồi. Thêm vào đó lại không nghe thấy tiếng khóc tỉ tê của đám ma nữ nên những người xung quanh cũng tin là ma quỷ đã bị những đạo sĩ cao tay kia đuổi đi hết rồi.
Mấy nhà “lão lại” đã chuyển đi cũng muốn quay về ở, nhưng biết được phòng của bọn họ trước đây đều bị dỡ đổ rồi, làm sao có thể về được nữa.
Quan trọng hơn là lần này Diệp Thiên không còn khách khí nữa, dứt khoát chặn cả những người đã cố tình mang đồ đạc đến, thẳng tay điện thoại báo cảnh sát.
Tốc độ xuất quân của sở trưởng Ngô cực nhanh. Cách giải quyết vấn đề của anh ta càng đơn giản. Nếu những hộ gia đình này cố ý xông vào gây rối, anh ta chỉ việc trói lại mời về đồn. Làm sở trưởng mấy năm ở khu vực này, đây là lần đầu tiên anh ta hứng chí với việc xử lí tranh chấp dân sự này đến vậy.
Tất nhiên sở trưởng Ngô phải có lí lẽ để nói. Lúc đó chẳng có ai đuổi, nhưng các anh lại tự ý dọn đi. Bây giờ khu nhà này một chút cũng không liên quan đến các anh. Cố tình chiếm giữ nhà của người khác chính là vi phạm luật pháp.
Hết đường chối cãi, máy hộ gia đình kia đành ấm ức bỏ đi. Chuyện này đúng là bọn họ vô lí. Lúc có ma bọn họ còn chạy nhanh hơn thỏ. Người khác mời đạo sĩ về làm xong xuôi rồi lại muốn về ở không. Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
- Diệp tổng, nếu dựa theo yêu cầu của ngài xây lại khu nhà, tính ra phải tiêu tốn sáu mươi đến một trăm vạn tệ, ngài thấy sao?
Vương Công là kiến trúc sư công ty Vệ Hồng Quân, chuyên phụ trách các hạng mục tu sửa nhà, được Vệ Hồng Quân tín nhiệm phái đến, giúp Diệp Thiên trong việc tu sửa lại sân tứ hợp này.
- Cần nhiều như vậy sao?
Diệp Thiên nghe thế sững lại. Trong tay cậu chỉ còn có hơn hai mươi vạn, vốn định tu sửa lại sân tứ hợp này, nghĩ thế là đủ…thật không ngờ Vương Công lại tính ra con số như vậy, khiến cho ngân sách trong tay Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện lỗ hổng rồi.
- Diệp tổng, ngài xem, cột trụ này sắp đổ rồi. Còn bức tường này nữa, tuy được xây bằng gạch thanh thượng hạng nhưng chịu sao nổi mỗi ngày có người ở đây luyện Vô Ảnh Cước… còn chỗ này nữa, phòng bếp có thể gây cháy nhà, nhất định phải xây lại…
Vương Công đưa Diệp Thiên đi xem lại một vòng trong nhà tứ hợp. Diệp Thiên xem xét mà mồ hôi không ngừng vã ra. Cậu không ngờ gia đình “lão lại” này lại có sức phá hoại ghê gớm đến vậy!
Bảy gian nhà bên hông đều có nguy cơ sập, còn phòng bếp đầy dầu mỡ thì đầy chuồng gà lồng vịt. Hai sân phía trước này, cơ bản phải xây lại đến một nửa.
Tu sửa và xây mới nhà là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Thêm vào đó khu nhà này của Diệp Thiên lại thuộc vào phạm trù kiến trúc cổ, có quy định nghiêm ngặt trong xây dựng. Giá cả mà Vương Công báo cho cậu đã là giảm thiểu nhất rồi.
- Được rồi, Vương Công, tôi chuyển khoản ba mươi vạn trước. Số còn lại chúng ta cứ dựa theo hợp đồng rồi tính…
Bảy mươi vạn đã ra đi, chẳng có lí gì bây giờ trở lại. Nhưng sân tứ hợp viện này đối với sự nghiệp nghịch thiên cải mệnh của Diệp Thiên vô cùng có lợi, cho dù có tốn trăm triệu cậu cũng không thể từ bỏ.
Rất may khoản tiền này được phép trả góp, nên đối với số tiền còn thiếu, Diệp Thiên cũng không có gì lo lắng.
Còn về việc tìm Vệ Hồng Quân giảm tiền, Diệp Thiên thực không dám nghĩ tới. Cậu đã nợ người ta không ít lần rồi, sợ sau này đối phương có ý nhờ mình làm chuyện sai trái, sẽ rất khó khước từ.
- Phải rồi, Vương Công, chỗ tôi đánh dấu trên bản thiết kế, nhất định phải chuẩn xác làm theo yêu cầu của tôi. Nếu như không đúng yêu cầu, tôi sẽ không trả tiền. Có tiếng gì ấy nhỉ?
Đang lúc then chốt vấn đề với Vương Công, Diệp Thiên đột nhiên nghe thấy tiếng đàn violong réo rắt ở đâu, không khỏi sững lại.
- Diệp tổng, là điện thoại của ngài.
Vương Công nín cười, chỉ vào túi quần Diệp Thiên.
- Haiz, tôi quên mất. Vương Công, ngài đợi chút, tôi nhận cuộc điện thoại…
Diệp Thiên cũng buồn cười chính mình. Cậu mua điện thoại xong, trước giờ toàn để ở nhà. Nếu không phải Vu Thanh Nhã bắt cậu cầm đi, giờ này chắc điện thoại cũng chẳng biết kêu âm ỉ ở xó nào.
- Alo, ai đấy?
Diệp Thiên tệ đến nỗi không biết rằng trên màn hình có tên người gọi đến, nhưng xem ra đây là một số lạ.
- Diệp Thiên à. Anh Cao của cậu đây, thế nào rồi, trưa đã ăn uống gì chưa?
Tiếng của Cao Tiền Tiến phát ra. Người anh em này ra nước ngoài du học đã nhiều năm nhưng vẫn còn thói quen của người Bắc Kinh, mở mồm ra hỏi thăm là ăn cơm chưa.
- Vừa mới ăn một miếng, anh Cao à, anh đã ăn chưa?
Diệp Thiên đã miễn dịch hoàn toàn với những lời huyên thuyên của dân Bắc Kinh rồi, hơn nữa còn có phần phát triển.
Hai người tán gẫu vài câu xong, đột nhiên Cao Tiền Tiến hỏi:
- Lần trước nói với cậu vị đại sư, tôi vừa sắp xếp cho ông ta ở một khách sạn, cậu có muốn gặp mặt không?
- Anh nói là vị La Trí - La đại sư?
Diệp Thiên giả vờ giả vịt hăm hở, nhưng thật ra trong đầu đã quên từ lâu rồi.
- Đúng rồi, chính là La đại sư. Đi cùng ông ta còn có Đường Lão Gia Tử Hồng Kong.
Cao Tiền Tiến đã trót khoe trước mặt Đường Văn Viễn rằng có thể tìm được người bán cho ông ta pháp khí, nên giờ e Diệp Thiên không đến, bèn giục:
- Diệp huynh đệ à, La đại sư chỉ về nước có ngày hôm nay. Cậu lần này không gặp, lần sau sợ không còn cơ hội…
- Hả, thần tài đến rồi à? Vậy thì phải đi thôi!
Nghe thấy Đường Văn Viễn cũng về nước, Diệp Thiên không khỏi vui mừng phấn khích. Trong mắt cậu, Đường lão gia tử kia chính là một kho vàng.
Hơn nữa còn có La đại sư pháp lực cao cường cũng khiến cậu có vài phần tò mò. Nghe đối phương giục trong điện thoại, liền bảo:
- Anh nói địa điểm đi, tôi sẽ tự bắt xe đến...
Phòng 666 khách sạn XXX. Được rồi, bao giờ anh đến, tôi sẽ ra đón…
Cao Tiền Tiến thông báo số phòng, đây là do La đại sư yêu cầu. Vì vậy mà Cao công tử đành tiếp đón ở khách sạn năm sao.
- Khoảng nửa tiếng nữa…
Sau khi nhìn giờ trên điện thoại, cúp máy… Diệp Thiên quay sang nhìn Vương Công với ý xin lỗi.
- Thành thật xin lỗi, chỗ bạn có chút việc gấp, ở đây xin giao phó cho anh Vương vậy…
Thật ra những gì Diệp Thiên dặn dò cũng đã nói rõ cả rồi. Chỉ có điều đây là một trận pháp phức tạp, mỗi vị trí đều cần sự chính xác tuyệt đối. Nếu không phải Cao Tiền Tiến điện đến, cậu nhất định sẽ ở đây chỉ đạo thi công.
Dĩ nhiên, công trình cũng không phải xây xong trong một ngày, tới chỗ Cao Tiền Tiến kiếm ít tiền là hợp lí, khoản tiền xây nhà còn lại Diệp Thiên phải lo vẫn còn đấy.
- Diệp Thiên, bên này…
Sau khi đến khách sạn, Diệp Thiện vừa bước chân ra khỏi thang máy thì Cao Tiền Tiến đang đợi sẵn đã nhìn thấy. Điều khiến Diệp Thiên kinh ngạc là Long Tuyết Liên cùng theo sau, ngoài ra còn có một người đàn ông tầm ngoài ba mươi tuổi, Diệp Thiên cũng không biết.
Đợi Diệp Thiên đến gần, Cao Tiền Tiến chằm chằm nhìn vào quần áo Diệp Thiên, lấy làm khó hiểu bảo:
- Diệp Thiên, sao cậu lại có thể mặc thế nầy đến chứ?
- Sao thế?
Tôi bình thường vẫn mặc thế này. Hôm đó là đi dự tiệc nên mới thay trang phục thôi…
Diệp Thiên nhìn lại mình, bộ quần áo luyện công màu trắng chẳng biết đã bẩn từ lúc nào?
- Được rồi, chúng ta vào trong rồi nói, đừng để La đại sư phải chờ nữa…
Cao Tiền Tiến đối với vị đại sư kia cực kì tôn kính.
- Lão Cao, anh bạn này là ai thế? Sao lại không giới thiệu cho tôi? Người đàn ông đứng bên cạnh Cao Tiền Tiến, đột nhiên lên tiếng hỏi. Nghe giọng điệu anh ta, hình như là người rất thân cận với Cao Tiền Tiến.
- Haiz, tôi thiếu chút nữa thì quên mất, lão Hồ, đây là Diệp Thiên, tối hôm qua tôi đã kể với anh…
Cao Tiền Tiến nói xong, liền chỉ vào người đàn ông đối diện Diệp Thiên nói:
- Còn đây là Hồ Quân, cờ bạc gái gú chuyện gì cũng làm. Chỉ có mỗi chuyện đứng đắn là không biết làm, các anh làm quen đi…
- Anh biên đạo cho tôi vai gì thế?
Hồ Quân trừng mắt nhìn Cao Tiền Tiến, chủ động bắt tay Diệp Thiên.
- Đừng nghe anh ta nói bừa, Diệp huynh đệ, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, gọi tôi lão Hồ là được rồi.
Hồ Quân và Cao Tiền Tiến là bạn nối khố từ nhỏ, cũng coi như là bạn bè thân của Cao Tiền Tiến trong thành Bắc Kinh, nên rất hiểu tính nhau.
Hôm qua lúc nghe Cao Tiền Tiến nhắc đến Diệp Thiên, Hồ Quân còn tưởng Diệp Thiên đã ba bốn chục tuổi. Giờ tận mắt thấy thế này, không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng căn cứ vào hiểu biết của mình về Cao Tiền Tiến, Hồ Quân biết rằng không thể xem nhẹ Diệp Thiên. Cao Tiền Tiến đến việc theo dõi chứng khoán cổ phiếu của mình còn dám bỏ lỡ để ngồi ở đây nửa tiếng chờ Diệp Thiên, thì có thể thấy người thanh niên này không phải hạng vừa.
- Hồ đại ca khách sáo rồi, gọi tôi tiểu Diệp là được.
Diệp Thiên nhìn Hồ Quân, cười bảo:
- Hồ đại ca và Cao lão huynh chắc không giống nhau, thời niên thiếu trải qua không ít sóng gió…
Hồ Quân từ mép tóc đến ấn đường hẹp, chưa đầy ba đốt ngón tay. Theo tướng diện, người như vậy thời trẻ bôn ba nhiều, gặp không ít trắc trở.
- Ồ? Lão Cao, anh đã nói với Diệp huynh đệ chuyện của tôi?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Hồ Quân không khỏi liếc nhìn Cao Tiền Tiến, trong ánh nhìn ẩn chứa trách móc. Anh ta và Cao Tiền Tiến quan hệ thân thiết.
Ba ngày sau, đám đạo sĩ cũng làm xong pháp đàn. Đội kiến trúc của Vệ Hồng Quân cũng chính thức vào ở khu tứ hợp của Diệp Thiên, xây lại khu nhà theo ý của cậu.
Ngôi nhà ma trước đó, nhờ có pháp đàn của Diệp Thiên, bây giờ cũng dần dần yên ổn rồi. Thêm vào đó lại không nghe thấy tiếng khóc tỉ tê của đám ma nữ nên những người xung quanh cũng tin là ma quỷ đã bị những đạo sĩ cao tay kia đuổi đi hết rồi.
Mấy nhà “lão lại” đã chuyển đi cũng muốn quay về ở, nhưng biết được phòng của bọn họ trước đây đều bị dỡ đổ rồi, làm sao có thể về được nữa.
Quan trọng hơn là lần này Diệp Thiên không còn khách khí nữa, dứt khoát chặn cả những người đã cố tình mang đồ đạc đến, thẳng tay điện thoại báo cảnh sát.
Tốc độ xuất quân của sở trưởng Ngô cực nhanh. Cách giải quyết vấn đề của anh ta càng đơn giản. Nếu những hộ gia đình này cố ý xông vào gây rối, anh ta chỉ việc trói lại mời về đồn. Làm sở trưởng mấy năm ở khu vực này, đây là lần đầu tiên anh ta hứng chí với việc xử lí tranh chấp dân sự này đến vậy.
Tất nhiên sở trưởng Ngô phải có lí lẽ để nói. Lúc đó chẳng có ai đuổi, nhưng các anh lại tự ý dọn đi. Bây giờ khu nhà này một chút cũng không liên quan đến các anh. Cố tình chiếm giữ nhà của người khác chính là vi phạm luật pháp.
Hết đường chối cãi, máy hộ gia đình kia đành ấm ức bỏ đi. Chuyện này đúng là bọn họ vô lí. Lúc có ma bọn họ còn chạy nhanh hơn thỏ. Người khác mời đạo sĩ về làm xong xuôi rồi lại muốn về ở không. Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
- Diệp tổng, nếu dựa theo yêu cầu của ngài xây lại khu nhà, tính ra phải tiêu tốn sáu mươi đến một trăm vạn tệ, ngài thấy sao?
Vương Công là kiến trúc sư công ty Vệ Hồng Quân, chuyên phụ trách các hạng mục tu sửa nhà, được Vệ Hồng Quân tín nhiệm phái đến, giúp Diệp Thiên trong việc tu sửa lại sân tứ hợp này.
- Cần nhiều như vậy sao?
Diệp Thiên nghe thế sững lại. Trong tay cậu chỉ còn có hơn hai mươi vạn, vốn định tu sửa lại sân tứ hợp này, nghĩ thế là đủ…thật không ngờ Vương Công lại tính ra con số như vậy, khiến cho ngân sách trong tay Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện lỗ hổng rồi.
- Diệp tổng, ngài xem, cột trụ này sắp đổ rồi. Còn bức tường này nữa, tuy được xây bằng gạch thanh thượng hạng nhưng chịu sao nổi mỗi ngày có người ở đây luyện Vô Ảnh Cước… còn chỗ này nữa, phòng bếp có thể gây cháy nhà, nhất định phải xây lại…
Vương Công đưa Diệp Thiên đi xem lại một vòng trong nhà tứ hợp. Diệp Thiên xem xét mà mồ hôi không ngừng vã ra. Cậu không ngờ gia đình “lão lại” này lại có sức phá hoại ghê gớm đến vậy!
Bảy gian nhà bên hông đều có nguy cơ sập, còn phòng bếp đầy dầu mỡ thì đầy chuồng gà lồng vịt. Hai sân phía trước này, cơ bản phải xây lại đến một nửa.
Tu sửa và xây mới nhà là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Thêm vào đó khu nhà này của Diệp Thiên lại thuộc vào phạm trù kiến trúc cổ, có quy định nghiêm ngặt trong xây dựng. Giá cả mà Vương Công báo cho cậu đã là giảm thiểu nhất rồi.
- Được rồi, Vương Công, tôi chuyển khoản ba mươi vạn trước. Số còn lại chúng ta cứ dựa theo hợp đồng rồi tính…
Bảy mươi vạn đã ra đi, chẳng có lí gì bây giờ trở lại. Nhưng sân tứ hợp viện này đối với sự nghiệp nghịch thiên cải mệnh của Diệp Thiên vô cùng có lợi, cho dù có tốn trăm triệu cậu cũng không thể từ bỏ.
Rất may khoản tiền này được phép trả góp, nên đối với số tiền còn thiếu, Diệp Thiên cũng không có gì lo lắng.
Còn về việc tìm Vệ Hồng Quân giảm tiền, Diệp Thiên thực không dám nghĩ tới. Cậu đã nợ người ta không ít lần rồi, sợ sau này đối phương có ý nhờ mình làm chuyện sai trái, sẽ rất khó khước từ.
- Phải rồi, Vương Công, chỗ tôi đánh dấu trên bản thiết kế, nhất định phải chuẩn xác làm theo yêu cầu của tôi. Nếu như không đúng yêu cầu, tôi sẽ không trả tiền. Có tiếng gì ấy nhỉ?
Đang lúc then chốt vấn đề với Vương Công, Diệp Thiên đột nhiên nghe thấy tiếng đàn violong réo rắt ở đâu, không khỏi sững lại.
- Diệp tổng, là điện thoại của ngài.
Vương Công nín cười, chỉ vào túi quần Diệp Thiên.
- Haiz, tôi quên mất. Vương Công, ngài đợi chút, tôi nhận cuộc điện thoại…
Diệp Thiên cũng buồn cười chính mình. Cậu mua điện thoại xong, trước giờ toàn để ở nhà. Nếu không phải Vu Thanh Nhã bắt cậu cầm đi, giờ này chắc điện thoại cũng chẳng biết kêu âm ỉ ở xó nào.
- Alo, ai đấy?
Diệp Thiên tệ đến nỗi không biết rằng trên màn hình có tên người gọi đến, nhưng xem ra đây là một số lạ.
- Diệp Thiên à. Anh Cao của cậu đây, thế nào rồi, trưa đã ăn uống gì chưa?
Tiếng của Cao Tiền Tiến phát ra. Người anh em này ra nước ngoài du học đã nhiều năm nhưng vẫn còn thói quen của người Bắc Kinh, mở mồm ra hỏi thăm là ăn cơm chưa.
- Vừa mới ăn một miếng, anh Cao à, anh đã ăn chưa?
Diệp Thiên đã miễn dịch hoàn toàn với những lời huyên thuyên của dân Bắc Kinh rồi, hơn nữa còn có phần phát triển.
Hai người tán gẫu vài câu xong, đột nhiên Cao Tiền Tiến hỏi:
- Lần trước nói với cậu vị đại sư, tôi vừa sắp xếp cho ông ta ở một khách sạn, cậu có muốn gặp mặt không?
- Anh nói là vị La Trí - La đại sư?
Diệp Thiên giả vờ giả vịt hăm hở, nhưng thật ra trong đầu đã quên từ lâu rồi.
- Đúng rồi, chính là La đại sư. Đi cùng ông ta còn có Đường Lão Gia Tử Hồng Kong.
Cao Tiền Tiến đã trót khoe trước mặt Đường Văn Viễn rằng có thể tìm được người bán cho ông ta pháp khí, nên giờ e Diệp Thiên không đến, bèn giục:
- Diệp huynh đệ à, La đại sư chỉ về nước có ngày hôm nay. Cậu lần này không gặp, lần sau sợ không còn cơ hội…
- Hả, thần tài đến rồi à? Vậy thì phải đi thôi!
Nghe thấy Đường Văn Viễn cũng về nước, Diệp Thiên không khỏi vui mừng phấn khích. Trong mắt cậu, Đường lão gia tử kia chính là một kho vàng.
Hơn nữa còn có La đại sư pháp lực cao cường cũng khiến cậu có vài phần tò mò. Nghe đối phương giục trong điện thoại, liền bảo:
- Anh nói địa điểm đi, tôi sẽ tự bắt xe đến...
Phòng 666 khách sạn XXX. Được rồi, bao giờ anh đến, tôi sẽ ra đón…
Cao Tiền Tiến thông báo số phòng, đây là do La đại sư yêu cầu. Vì vậy mà Cao công tử đành tiếp đón ở khách sạn năm sao.
- Khoảng nửa tiếng nữa…
Sau khi nhìn giờ trên điện thoại, cúp máy… Diệp Thiên quay sang nhìn Vương Công với ý xin lỗi.
- Thành thật xin lỗi, chỗ bạn có chút việc gấp, ở đây xin giao phó cho anh Vương vậy…
Thật ra những gì Diệp Thiên dặn dò cũng đã nói rõ cả rồi. Chỉ có điều đây là một trận pháp phức tạp, mỗi vị trí đều cần sự chính xác tuyệt đối. Nếu không phải Cao Tiền Tiến điện đến, cậu nhất định sẽ ở đây chỉ đạo thi công.
Dĩ nhiên, công trình cũng không phải xây xong trong một ngày, tới chỗ Cao Tiền Tiến kiếm ít tiền là hợp lí, khoản tiền xây nhà còn lại Diệp Thiên phải lo vẫn còn đấy.
- Diệp Thiên, bên này…
Sau khi đến khách sạn, Diệp Thiện vừa bước chân ra khỏi thang máy thì Cao Tiền Tiến đang đợi sẵn đã nhìn thấy. Điều khiến Diệp Thiên kinh ngạc là Long Tuyết Liên cùng theo sau, ngoài ra còn có một người đàn ông tầm ngoài ba mươi tuổi, Diệp Thiên cũng không biết.
Đợi Diệp Thiên đến gần, Cao Tiền Tiến chằm chằm nhìn vào quần áo Diệp Thiên, lấy làm khó hiểu bảo:
- Diệp Thiên, sao cậu lại có thể mặc thế nầy đến chứ?
- Sao thế?
Tôi bình thường vẫn mặc thế này. Hôm đó là đi dự tiệc nên mới thay trang phục thôi…
Diệp Thiên nhìn lại mình, bộ quần áo luyện công màu trắng chẳng biết đã bẩn từ lúc nào?
- Được rồi, chúng ta vào trong rồi nói, đừng để La đại sư phải chờ nữa…
Cao Tiền Tiến đối với vị đại sư kia cực kì tôn kính.
- Lão Cao, anh bạn này là ai thế? Sao lại không giới thiệu cho tôi? Người đàn ông đứng bên cạnh Cao Tiền Tiến, đột nhiên lên tiếng hỏi. Nghe giọng điệu anh ta, hình như là người rất thân cận với Cao Tiền Tiến.
- Haiz, tôi thiếu chút nữa thì quên mất, lão Hồ, đây là Diệp Thiên, tối hôm qua tôi đã kể với anh…
Cao Tiền Tiến nói xong, liền chỉ vào người đàn ông đối diện Diệp Thiên nói:
- Còn đây là Hồ Quân, cờ bạc gái gú chuyện gì cũng làm. Chỉ có mỗi chuyện đứng đắn là không biết làm, các anh làm quen đi…
- Anh biên đạo cho tôi vai gì thế?
Hồ Quân trừng mắt nhìn Cao Tiền Tiến, chủ động bắt tay Diệp Thiên.
- Đừng nghe anh ta nói bừa, Diệp huynh đệ, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, gọi tôi lão Hồ là được rồi.
Hồ Quân và Cao Tiền Tiến là bạn nối khố từ nhỏ, cũng coi như là bạn bè thân của Cao Tiền Tiến trong thành Bắc Kinh, nên rất hiểu tính nhau.
Hôm qua lúc nghe Cao Tiền Tiến nhắc đến Diệp Thiên, Hồ Quân còn tưởng Diệp Thiên đã ba bốn chục tuổi. Giờ tận mắt thấy thế này, không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng căn cứ vào hiểu biết của mình về Cao Tiền Tiến, Hồ Quân biết rằng không thể xem nhẹ Diệp Thiên. Cao Tiền Tiến đến việc theo dõi chứng khoán cổ phiếu của mình còn dám bỏ lỡ để ngồi ở đây nửa tiếng chờ Diệp Thiên, thì có thể thấy người thanh niên này không phải hạng vừa.
- Hồ đại ca khách sáo rồi, gọi tôi tiểu Diệp là được.
Diệp Thiên nhìn Hồ Quân, cười bảo:
- Hồ đại ca và Cao lão huynh chắc không giống nhau, thời niên thiếu trải qua không ít sóng gió…
Hồ Quân từ mép tóc đến ấn đường hẹp, chưa đầy ba đốt ngón tay. Theo tướng diện, người như vậy thời trẻ bôn ba nhiều, gặp không ít trắc trở.
- Ồ? Lão Cao, anh đã nói với Diệp huynh đệ chuyện của tôi?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Hồ Quân không khỏi liếc nhìn Cao Tiền Tiến, trong ánh nhìn ẩn chứa trách móc. Anh ta và Cao Tiền Tiến quan hệ thân thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.