Chương 563: Hồi phục
Đả Nhãn
16/03/2013
- Lúc này đúng là đệ ốm yếu rồi!
Diệp Thiên lắc đầu cười khổ, đồng thời cũng tự nhắc nhở mình, sau này cũng không thể đùa với lửa như thế nữa, khí mệnh của cậu không phải lần nào cũng tốt như vậy, thiên uy khó lường, nói không chừng ngày nào đó sẽ ngã dập đầu cũng nên.
Được Tả Gia Tuấn dìu, vừa mới đi đến phòng khách đã thấy 1 tiếng phanh xe từ cửa biệt thự vọng lại, Chu Khiếu Thiên 2 tay cầm3 cái phích, vội vàng mở cửa đi vào.
Sau khi nhìn thấy người đẳng sau Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên lại âm thầm kêu khổ, quên dặn cậu ấy 1 câu, tiểu tử này đã dẫn cha mẹ qua.
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên đi đến bên cạnh lắp bắp nói:
- Sư phụ, 2 người họ cứ đến, con cùng không có cách nào.
- Uh, vào đã rồi nói.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, vẻ mặt lộ nét cười âm u nhất, nói với người đi sau Chu Khiếu Thiên:
- Ba, sao 2 người lại đến đây thế này, căn nhà này còn chưa làm xong hết đâu.
Diệp Thiên không muốn để cha mẹ đến, thứ nhất là sợ họ lo lắng, thứ 2 cũng bởi vì linh khí trong căn biệt thự này rất dồi dào, sợ là 2 người bọn họ không chịu nổi.
Phải biết rằng, linh khí tẩm bổ thân thể con người không phải là giả, nhưng cái này cũng có mức độ mà thôi.
Giống như nhân sâm có thể tẩm bổ nguyên khí người bệnh thân thể yếu ớt, nhưng 1 người khỏe mạnh không có bệnh mà nuốt 1 củ nhân sâm, có thể khiến cho dương khí trong người thịnh quá gây tràn máu ra ngoài mũi miệng.
Linh khí cũng như thế, số lượng và chất lượng linh khí trong căn biệt thự này đối với mấy người Diệp Thiên mà nói cực kỳ bổ dưỡng, nhưng đối với vợ chồng Diệp Đông Bình mà nói thì lại không phải là chuyện tốt đẹp gì.
- Diệp Thiên, con… con sao lại biến thành bộ dạng này?
Từ lúc tiến vào trong biệt thự, ánh mắt Tống Vi Lan vẫn chăm chú nhìn vào thân thể con, chỗ máu tươi trên ngực khiến người ta cảm thấy ghê người.
Tống Vi Lan kiềm chế tình cảm của mình lắm mới không chạy lên, thế nhưng nước mắt đã trực trào ra.
- Không sao đâu, mẹ không phải lo.
Nhìn thấy khóe mắt mẹ đỏ đỏ, Diệp Thiên bỗng cảm nhận được tình cảm ấm áp, nghĩ tới năm đó mình nghịch thiên cải mệnh giúp lão đạo, ngất xỉu trên tuyết, thế nhưng chẳng có bàn tay nào nắm lấy cả.
- Còn nói không sao à, con nôn ra bao nhiêu là máu này ?
Tống Vi Lan nắm lấy cổ tay con trai, nói:
- Không được, đi cùng mẹ đến bệnh viện mới được?
- Haiz, thật sự là không sao đâu, mẹ không phải lo lắng, con bảo Chu Khiếu Thiên đi chế thuốc rồi, uống vào là khỏi ngay mà.
Cả người Diệp Thiên lúc này không còn chút sức lực nào, bị mẹ kéo thế này, lập tức loạng choạng, thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất, Tống Vi Lan sợ quá vội buông tay ra.
- Vi Lan, nghe con trai đi, lần trước nó nghịch thiên cải mệnh cho lão Đạo còn nôn ra nhiều máu hơn thế này.
Diệp Đông Bình kéo vợ lại, mặc dù trong lòng ông cũng rất lo lắng, thế nhưng đối với chuyện của Diệp thiên, Diệp Đông Bình tự mình coi như không quen rồi, con trai vẫn còn đứng được ở đấy thì chứng tỏ là không sao rồi.
- Diệp Đông Bình, có người cha nào như anh không hả?
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Diệp Thiên, Tống Vi Lan trong lòng như có lửa đốt, lập tức nhìn về phía chồng ồn ào:
- Bộ dạng con trai như vậy, anh còn dám nói như vậy? Sớm biết thế này năm đó em đã đem Diệp Thiên qua Mỹ rồi.
- Anh… anh đã nói gì đâu?
Diệp Đông Bình bộ mặt u oán nhìn về phía con trai, ông phát hiện địa vị mình trong cái nhà này càng ngày càng thấp.
- Con nói này, ba mẹ đừng có cãi nhau có được không?
Diệp Thiên dở khóc dở cười nhìn cha mẹ, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mói:
- Con bây giờ còn phải uống thuốc, hôm qua bận rộn 1 đêm, để con yên tĩnh 1 chút đi.
Thành thật mà nói, Diệp Thiên cũng thương cha, 2 cha con bọn họ ở cùng nhau hơn 20 năm, quan hệ như là bạn bè, bình thường nói chuyện cũng không để ý nhiều như vậy.
Thế nhưng sau khi Tống Vi Lan tham gia vào cuộc sống 2 người họ, mọi chuyện đã thay đổi, chỉ cần cha hơi nói 1 câu quan trọng sơ xuất thì mẹ liền không đồng ý, 1, 2 câu lại cãi nhau, mà căn bản đều là vì cậu con trai Diệp Thiên này.
- Được, Diệp Thiên, nhanh, nhanh uống thuốc đi, bị ba con làm cho loạn lên hết rồi!
Sau khi nghe được con trai nói vậy, Tống Vi Lan vội dừng cãi nhau lại, tay đỡ Diệp Thiên để cho cậu ngồi trên ghế sô pha trongphòng khách.
Trước mặt con trai và chồng, Tống Vi Lan chưa từng lộ ra vẻ uy phong của 1 bà chủ tập đoàn xuyên quốc gia, nếu không phải ra ngoài ăn cơm, thì chuyện rửa rau nấu cơm đều là chuyện của bà hết, từ điểm này mà nói, Tống Vi Lan đích thực là 1 người mẹ, 1 người vợ tốt.
- Sư huynh, mỗi ngày như vậy, thương thế của các huynh 3 ngày nữa là khôi phục như cũ đấy!
Sau khi hỏi Chu Khiếu thiên phương thuốc trong 3 cái phích, Diệp Thiên đấy 2 cái phích đến trước mắt Cẩu Tâm gia và Tả Gia Tuấn.
Công hiệu của 2 bình thuốc Đông y này cung không giống nhau, để bình thuốc của Cẩu Tâm gia và Tả Gia Tuấn nguội bớt đi, chủ yếu để điều trị kinh mạch, còn bình của cậu dùng để trị nội tạng bị thương.
Chu Khiếu Thiên làm việc rất tỉ mỉ, cố ý mua 3 cái phích để đựng thuốc chế xong, sau khi mở phích ra, 1 làn hơi nóng bốc lên, lập tức trong phòng khách đều ngửi thấy 1 mùi thuốc nồng đậm.
Sau khi uống 1 ngụm thuốc vào bụng, cả người Diệp Thiên đổ mồ hôi, sắc mặt vàng vọt cũng đỡ đi vài phần, chỉ có điều nhìn vẫn có bộ dạng người bệnh.
- Ấy, ta nói này con trai, chỗ này của con hình như không giống với mấy ngày hôm trước phải không?
Lúc Diệp Thiên uống thuốc, Diệp Đông Bình đi ra đóng cửa biệt thự lại, lúc vào trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên, rõ ràng phát hiện ra cảnh đẹp trong vườn.
- Bộ dạng này của con không phải vì trận pháp này hay sao?
Chuyện Tụ Linh Trận ở Tứ Hợp Viện trong kinh thành, cha cũng biết, Diệp Thiên cũng không muốn giấu họ, kể tóm tắt chuyện cho cha.
- Thần kỳ như vậy à?
Sau khi nghe con trai kể xong, Tống Vi Lan tò mò chạy ra cửa nhìn, kể cả là bà hiểu biết sâu rộng, cũng không thể không kinh ngạc bởi cảnh đẹp trước mặt.
Từng đám mây nhè nhẹ ngưng tụ mà không tan, ánh mặt trời chiếu xuống, tạo thành đủ các màu sắc, nhẹ nhàng bay lơ lửng trong vườn hoa, liếc mắt nhìn giống như là cảnh tiên vậy.
- Tôi… tôi sao lại thấy choáng váng thế này?
Vừa mới quay lại phòng khách, thân hình Tống Vi Lan đột nhiên lung lay, nếu như không có Diệp Đông Bình đỡ, suýt chút nữa đã ngã nhào trên mặt đất.
- Chết tiệt, sao lại quên điều này chứ?
Sau khi nhìn thấy tình hình mẹ, Diệp Thiên không nhịn được mắng mình 1 câu, vừa rồi bị cha mẹ mắng cho 1 trận, hơn nữa lại uống thuốc, nên quên mất chuyện người bình thường thì không thể ở lại đây được.
Cũng may thời gian cha mẹ ở đây cũng chưa lâu, Diệp Thiên vội vàng nói:
- Ba, 2 người nhanh lên phòng 3 ở lầu 2 đi, đừng có ra ngoài, con không kêu thì thế nào cũng không được ra nha!
Trong mấy phòng ngủ ở lầu 2 Diệp Thiên có bày trận pháp, tác dụng của nó là ngăn cản linh khí tiến vào, mặt khác Diệp Thiên còn 1 vài mánh khóe để người bình thường có thể ở được trong này, chỉ có điều chưa kịp chuẩn bị.
Diệp Thiên cầm tấm ngọc hồng phỉ thúy loại tốt nhất của Tả Gia Tuấn, ngoài làm mấy cái vòng tay màu ngọc huyết ra, còn thừa lại 1 ít nguyên liệu vỡ đều bị Diệp Thiên lấy hết.
Cậu căn cứ vào mảnh nguyên liệu vỡ to hay nhỏ, lần lượt làm những bông hoa tai hay đồ trang sức nhỏ đại loại như vậy, hơn nữa còn dùng tay nghề điều khắc tỉ mỉ bày trận pháp trên mặt đó.
Không giống như trận pháp tụ linh khí mà bình thường Diệp Thiên hay điêu khắc, lần này cậu chuẩn bị khắc trận pháp ngăn cách linh khí, người thường đeo chỗ đồ trang sức này có thể sinh hoạt bình thường bên trong căn biệt thự này.
Chỉ có điều thời gian gấp gáp, Diệp Thiên chỉ có thể tạo hình điêu khắc chỗ ngọc phỉ thủy cao cấp đó, còn chưa kịp bày trận pháp lên mà cha mẹ đã vội đến rồi.
Sau khi nhìn thấy cha mẹ lên lầu 2, chứng choáng váng cũng lập tức giảm bớt, Diệp Thiên lúc này mới thở phảo nhẹ nhõm, trận pháp ngăn cản linh khí kia cho tới bây giờ vẫn chưa làm xong, nhìn thấy hiệu quả cũng không tồi.
Chân khí trên người Diệp Thiên lúc này cung xkhoong khác kẻ trộm vào nhà trống lắm, không có khả năng bày trận pháp lên đồ trang sức điều khắc. Nếu không thì 2 vợ chồng Diệp Đông Bình đành phải đi khỏi căn biệt thự này tiếp tục ở trong nhà Tả Gia Tuấn mà thôi.
Còn về Chu Khiếu thiên đã tu luyện tiến vào ám kình, ban ngày luyện khí ở biệt thự, buổi tối ngủ trong phòng bày trận pháp, cũng không dẫn đên linh khí quá thịnh.
Cứ như thế 5 ngày trôi qua, mỗi ngay đều được thuốc thang tẩm bổ, thương thế Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn đã khôi phục hoàn toàn, hơn nữa còn cảm thấy tu luyện có phần tiến bộ.
Diệp Thiên trẻ tuổi hơn 2 người, mặc dù bị thương rất nặng, những cũng khôi phục 3, 4 phần, vẻ mặt vàng như lá chanh kia cũng biến thành trắng bệch, nhìn qua vẫn là bộ dạng bị bệnh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cử động.
Thương thế vừa khỏi, Tả Gia Tuấn liền bận rộn hơn, mặc dù xây dựng bố cục phong thủy xong, nhưng ông còn phải tham dự hội nghị thu thập ý kiến không thích thức nữa, giới thiệu tác dụng của bố cục phong thủy với các nghị sĩ.
Kỳ thực không cần Tả Gia Tuấn nhiều lời, bố cục phong thủy này rõ ràng là rất có lợi.
Ở đây trước kia vào mùa hè, mấy bãi biển du lịch nơi đâu cũng vắng bóng người, nhưng bây giờ du khách đông đúc, xung quanh còn có vài làng chài thu được hiệu quả và lợi ích kinh thế, điều này rõ ràng thuộc về công lao của bố cục phong thủy.
- Tiểu sư đệ, nơi này phía đông là biển lớn, linh khí cuồn cuộn không ngừng, nơi này có thể làm tổng đàn của Ma Y Nhất Mạch đấy.
Đứng ngắm cảnh trên đài quan sát, tâm trạng Cẩu Tâm Gia thoải mái, cho tới bây giờ ông không ngờ rằng mình ẩn cư ở núi rừng 40, 50 năm, mà còn có thể an hưởng tuổi già ở nơi cảnh tiên như thế này.
Diệp Thiên gật đầu, nói:
- Đại sư huynh, huynh cùng nhị sư huynh cứ yên tâm ở nơi này đi, đệ còn phải đi lại 2 bên Hồng Kông và Bắc Kinh!
Diệp Thiên bày ra trận pháp này cũng là nhờ hoàn cảnh cho phép, thế nhưng gốc rễ của cậu vẫn ở trong nước, trong nhà ở kinh thành kia còn có người vợ chưa cưới đang chờ cậu.
- Đại sư huynh, tiểu sư đệ, 2 người như vậy thật là nhãn hạ!
Diệp Thiên đang nói chuyện cùng Cẩu Tâm Gia, Tả Gia Tuấn từ bên ngoài đi tới, nói:
- Tiểu sư đệ, ngay mai cột phong thủy có 1 nghi lễ hoàn công, đệ có muốn tham gia hay không?
Được người ngoài ca ngợi âm thầm đưa Tả Gia Tuấn ngồi lên ngai vàng thầy phong thủy số 1 Đông Nam Á, thế nhưng người trong nhà biết chuyện trong nhà, Tả Gia Tuấn cũng không dám nhận công lao này làm của riêng.
Diệp Thiên lắc đầu cười khổ, đồng thời cũng tự nhắc nhở mình, sau này cũng không thể đùa với lửa như thế nữa, khí mệnh của cậu không phải lần nào cũng tốt như vậy, thiên uy khó lường, nói không chừng ngày nào đó sẽ ngã dập đầu cũng nên.
Được Tả Gia Tuấn dìu, vừa mới đi đến phòng khách đã thấy 1 tiếng phanh xe từ cửa biệt thự vọng lại, Chu Khiếu Thiên 2 tay cầm3 cái phích, vội vàng mở cửa đi vào.
Sau khi nhìn thấy người đẳng sau Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên lại âm thầm kêu khổ, quên dặn cậu ấy 1 câu, tiểu tử này đã dẫn cha mẹ qua.
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên đi đến bên cạnh lắp bắp nói:
- Sư phụ, 2 người họ cứ đến, con cùng không có cách nào.
- Uh, vào đã rồi nói.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, vẻ mặt lộ nét cười âm u nhất, nói với người đi sau Chu Khiếu Thiên:
- Ba, sao 2 người lại đến đây thế này, căn nhà này còn chưa làm xong hết đâu.
Diệp Thiên không muốn để cha mẹ đến, thứ nhất là sợ họ lo lắng, thứ 2 cũng bởi vì linh khí trong căn biệt thự này rất dồi dào, sợ là 2 người bọn họ không chịu nổi.
Phải biết rằng, linh khí tẩm bổ thân thể con người không phải là giả, nhưng cái này cũng có mức độ mà thôi.
Giống như nhân sâm có thể tẩm bổ nguyên khí người bệnh thân thể yếu ớt, nhưng 1 người khỏe mạnh không có bệnh mà nuốt 1 củ nhân sâm, có thể khiến cho dương khí trong người thịnh quá gây tràn máu ra ngoài mũi miệng.
Linh khí cũng như thế, số lượng và chất lượng linh khí trong căn biệt thự này đối với mấy người Diệp Thiên mà nói cực kỳ bổ dưỡng, nhưng đối với vợ chồng Diệp Đông Bình mà nói thì lại không phải là chuyện tốt đẹp gì.
- Diệp Thiên, con… con sao lại biến thành bộ dạng này?
Từ lúc tiến vào trong biệt thự, ánh mắt Tống Vi Lan vẫn chăm chú nhìn vào thân thể con, chỗ máu tươi trên ngực khiến người ta cảm thấy ghê người.
Tống Vi Lan kiềm chế tình cảm của mình lắm mới không chạy lên, thế nhưng nước mắt đã trực trào ra.
- Không sao đâu, mẹ không phải lo.
Nhìn thấy khóe mắt mẹ đỏ đỏ, Diệp Thiên bỗng cảm nhận được tình cảm ấm áp, nghĩ tới năm đó mình nghịch thiên cải mệnh giúp lão đạo, ngất xỉu trên tuyết, thế nhưng chẳng có bàn tay nào nắm lấy cả.
- Còn nói không sao à, con nôn ra bao nhiêu là máu này ?
Tống Vi Lan nắm lấy cổ tay con trai, nói:
- Không được, đi cùng mẹ đến bệnh viện mới được?
- Haiz, thật sự là không sao đâu, mẹ không phải lo lắng, con bảo Chu Khiếu Thiên đi chế thuốc rồi, uống vào là khỏi ngay mà.
Cả người Diệp Thiên lúc này không còn chút sức lực nào, bị mẹ kéo thế này, lập tức loạng choạng, thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất, Tống Vi Lan sợ quá vội buông tay ra.
- Vi Lan, nghe con trai đi, lần trước nó nghịch thiên cải mệnh cho lão Đạo còn nôn ra nhiều máu hơn thế này.
Diệp Đông Bình kéo vợ lại, mặc dù trong lòng ông cũng rất lo lắng, thế nhưng đối với chuyện của Diệp thiên, Diệp Đông Bình tự mình coi như không quen rồi, con trai vẫn còn đứng được ở đấy thì chứng tỏ là không sao rồi.
- Diệp Đông Bình, có người cha nào như anh không hả?
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Diệp Thiên, Tống Vi Lan trong lòng như có lửa đốt, lập tức nhìn về phía chồng ồn ào:
- Bộ dạng con trai như vậy, anh còn dám nói như vậy? Sớm biết thế này năm đó em đã đem Diệp Thiên qua Mỹ rồi.
- Anh… anh đã nói gì đâu?
Diệp Đông Bình bộ mặt u oán nhìn về phía con trai, ông phát hiện địa vị mình trong cái nhà này càng ngày càng thấp.
- Con nói này, ba mẹ đừng có cãi nhau có được không?
Diệp Thiên dở khóc dở cười nhìn cha mẹ, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mói:
- Con bây giờ còn phải uống thuốc, hôm qua bận rộn 1 đêm, để con yên tĩnh 1 chút đi.
Thành thật mà nói, Diệp Thiên cũng thương cha, 2 cha con bọn họ ở cùng nhau hơn 20 năm, quan hệ như là bạn bè, bình thường nói chuyện cũng không để ý nhiều như vậy.
Thế nhưng sau khi Tống Vi Lan tham gia vào cuộc sống 2 người họ, mọi chuyện đã thay đổi, chỉ cần cha hơi nói 1 câu quan trọng sơ xuất thì mẹ liền không đồng ý, 1, 2 câu lại cãi nhau, mà căn bản đều là vì cậu con trai Diệp Thiên này.
- Được, Diệp Thiên, nhanh, nhanh uống thuốc đi, bị ba con làm cho loạn lên hết rồi!
Sau khi nghe được con trai nói vậy, Tống Vi Lan vội dừng cãi nhau lại, tay đỡ Diệp Thiên để cho cậu ngồi trên ghế sô pha trongphòng khách.
Trước mặt con trai và chồng, Tống Vi Lan chưa từng lộ ra vẻ uy phong của 1 bà chủ tập đoàn xuyên quốc gia, nếu không phải ra ngoài ăn cơm, thì chuyện rửa rau nấu cơm đều là chuyện của bà hết, từ điểm này mà nói, Tống Vi Lan đích thực là 1 người mẹ, 1 người vợ tốt.
- Sư huynh, mỗi ngày như vậy, thương thế của các huynh 3 ngày nữa là khôi phục như cũ đấy!
Sau khi hỏi Chu Khiếu thiên phương thuốc trong 3 cái phích, Diệp Thiên đấy 2 cái phích đến trước mắt Cẩu Tâm gia và Tả Gia Tuấn.
Công hiệu của 2 bình thuốc Đông y này cung không giống nhau, để bình thuốc của Cẩu Tâm gia và Tả Gia Tuấn nguội bớt đi, chủ yếu để điều trị kinh mạch, còn bình của cậu dùng để trị nội tạng bị thương.
Chu Khiếu Thiên làm việc rất tỉ mỉ, cố ý mua 3 cái phích để đựng thuốc chế xong, sau khi mở phích ra, 1 làn hơi nóng bốc lên, lập tức trong phòng khách đều ngửi thấy 1 mùi thuốc nồng đậm.
Sau khi uống 1 ngụm thuốc vào bụng, cả người Diệp Thiên đổ mồ hôi, sắc mặt vàng vọt cũng đỡ đi vài phần, chỉ có điều nhìn vẫn có bộ dạng người bệnh.
- Ấy, ta nói này con trai, chỗ này của con hình như không giống với mấy ngày hôm trước phải không?
Lúc Diệp Thiên uống thuốc, Diệp Đông Bình đi ra đóng cửa biệt thự lại, lúc vào trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên, rõ ràng phát hiện ra cảnh đẹp trong vườn.
- Bộ dạng này của con không phải vì trận pháp này hay sao?
Chuyện Tụ Linh Trận ở Tứ Hợp Viện trong kinh thành, cha cũng biết, Diệp Thiên cũng không muốn giấu họ, kể tóm tắt chuyện cho cha.
- Thần kỳ như vậy à?
Sau khi nghe con trai kể xong, Tống Vi Lan tò mò chạy ra cửa nhìn, kể cả là bà hiểu biết sâu rộng, cũng không thể không kinh ngạc bởi cảnh đẹp trước mặt.
Từng đám mây nhè nhẹ ngưng tụ mà không tan, ánh mặt trời chiếu xuống, tạo thành đủ các màu sắc, nhẹ nhàng bay lơ lửng trong vườn hoa, liếc mắt nhìn giống như là cảnh tiên vậy.
- Tôi… tôi sao lại thấy choáng váng thế này?
Vừa mới quay lại phòng khách, thân hình Tống Vi Lan đột nhiên lung lay, nếu như không có Diệp Đông Bình đỡ, suýt chút nữa đã ngã nhào trên mặt đất.
- Chết tiệt, sao lại quên điều này chứ?
Sau khi nhìn thấy tình hình mẹ, Diệp Thiên không nhịn được mắng mình 1 câu, vừa rồi bị cha mẹ mắng cho 1 trận, hơn nữa lại uống thuốc, nên quên mất chuyện người bình thường thì không thể ở lại đây được.
Cũng may thời gian cha mẹ ở đây cũng chưa lâu, Diệp Thiên vội vàng nói:
- Ba, 2 người nhanh lên phòng 3 ở lầu 2 đi, đừng có ra ngoài, con không kêu thì thế nào cũng không được ra nha!
Trong mấy phòng ngủ ở lầu 2 Diệp Thiên có bày trận pháp, tác dụng của nó là ngăn cản linh khí tiến vào, mặt khác Diệp Thiên còn 1 vài mánh khóe để người bình thường có thể ở được trong này, chỉ có điều chưa kịp chuẩn bị.
Diệp Thiên cầm tấm ngọc hồng phỉ thúy loại tốt nhất của Tả Gia Tuấn, ngoài làm mấy cái vòng tay màu ngọc huyết ra, còn thừa lại 1 ít nguyên liệu vỡ đều bị Diệp Thiên lấy hết.
Cậu căn cứ vào mảnh nguyên liệu vỡ to hay nhỏ, lần lượt làm những bông hoa tai hay đồ trang sức nhỏ đại loại như vậy, hơn nữa còn dùng tay nghề điều khắc tỉ mỉ bày trận pháp trên mặt đó.
Không giống như trận pháp tụ linh khí mà bình thường Diệp Thiên hay điêu khắc, lần này cậu chuẩn bị khắc trận pháp ngăn cách linh khí, người thường đeo chỗ đồ trang sức này có thể sinh hoạt bình thường bên trong căn biệt thự này.
Chỉ có điều thời gian gấp gáp, Diệp Thiên chỉ có thể tạo hình điêu khắc chỗ ngọc phỉ thủy cao cấp đó, còn chưa kịp bày trận pháp lên mà cha mẹ đã vội đến rồi.
Sau khi nhìn thấy cha mẹ lên lầu 2, chứng choáng váng cũng lập tức giảm bớt, Diệp Thiên lúc này mới thở phảo nhẹ nhõm, trận pháp ngăn cản linh khí kia cho tới bây giờ vẫn chưa làm xong, nhìn thấy hiệu quả cũng không tồi.
Chân khí trên người Diệp Thiên lúc này cung xkhoong khác kẻ trộm vào nhà trống lắm, không có khả năng bày trận pháp lên đồ trang sức điều khắc. Nếu không thì 2 vợ chồng Diệp Đông Bình đành phải đi khỏi căn biệt thự này tiếp tục ở trong nhà Tả Gia Tuấn mà thôi.
Còn về Chu Khiếu thiên đã tu luyện tiến vào ám kình, ban ngày luyện khí ở biệt thự, buổi tối ngủ trong phòng bày trận pháp, cũng không dẫn đên linh khí quá thịnh.
Cứ như thế 5 ngày trôi qua, mỗi ngay đều được thuốc thang tẩm bổ, thương thế Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn đã khôi phục hoàn toàn, hơn nữa còn cảm thấy tu luyện có phần tiến bộ.
Diệp Thiên trẻ tuổi hơn 2 người, mặc dù bị thương rất nặng, những cũng khôi phục 3, 4 phần, vẻ mặt vàng như lá chanh kia cũng biến thành trắng bệch, nhìn qua vẫn là bộ dạng bị bệnh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cử động.
Thương thế vừa khỏi, Tả Gia Tuấn liền bận rộn hơn, mặc dù xây dựng bố cục phong thủy xong, nhưng ông còn phải tham dự hội nghị thu thập ý kiến không thích thức nữa, giới thiệu tác dụng của bố cục phong thủy với các nghị sĩ.
Kỳ thực không cần Tả Gia Tuấn nhiều lời, bố cục phong thủy này rõ ràng là rất có lợi.
Ở đây trước kia vào mùa hè, mấy bãi biển du lịch nơi đâu cũng vắng bóng người, nhưng bây giờ du khách đông đúc, xung quanh còn có vài làng chài thu được hiệu quả và lợi ích kinh thế, điều này rõ ràng thuộc về công lao của bố cục phong thủy.
- Tiểu sư đệ, nơi này phía đông là biển lớn, linh khí cuồn cuộn không ngừng, nơi này có thể làm tổng đàn của Ma Y Nhất Mạch đấy.
Đứng ngắm cảnh trên đài quan sát, tâm trạng Cẩu Tâm Gia thoải mái, cho tới bây giờ ông không ngờ rằng mình ẩn cư ở núi rừng 40, 50 năm, mà còn có thể an hưởng tuổi già ở nơi cảnh tiên như thế này.
Diệp Thiên gật đầu, nói:
- Đại sư huynh, huynh cùng nhị sư huynh cứ yên tâm ở nơi này đi, đệ còn phải đi lại 2 bên Hồng Kông và Bắc Kinh!
Diệp Thiên bày ra trận pháp này cũng là nhờ hoàn cảnh cho phép, thế nhưng gốc rễ của cậu vẫn ở trong nước, trong nhà ở kinh thành kia còn có người vợ chưa cưới đang chờ cậu.
- Đại sư huynh, tiểu sư đệ, 2 người như vậy thật là nhãn hạ!
Diệp Thiên đang nói chuyện cùng Cẩu Tâm Gia, Tả Gia Tuấn từ bên ngoài đi tới, nói:
- Tiểu sư đệ, ngay mai cột phong thủy có 1 nghi lễ hoàn công, đệ có muốn tham gia hay không?
Được người ngoài ca ngợi âm thầm đưa Tả Gia Tuấn ngồi lên ngai vàng thầy phong thủy số 1 Đông Nam Á, thế nhưng người trong nhà biết chuyện trong nhà, Tả Gia Tuấn cũng không dám nhận công lao này làm của riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.