Chương 375: Hội võ thuật
Đả Nhãn
15/03/2013
Lão đại, mấy tháng rồi không gặp? Sao lại biến thành gà trống xù lông thế này?
Trông thấy dáng vẻ đầy phẫn nộ của Từ Chấn Nam, Diệp Thiên không khỏi bật cười. Đã bị người ta đánh ra nông nỗi này, còn to mồm đòi tiêu diệt người khác?
Thấy Diệp Thiên tỏ ra cố nhịn cười, Từ Chấn Nam vô cùng khó chịu bảo:
- Tôi nói cậu Diệp Thiên, tiểu tử cậu đừng có coi thường ca ca này. Mấy hôm trước phó hội bị tôi gạt một quyền thì ngã. Tôi bây giờ là chủ lực tối cao của hội võ thuật.
- Đúng thế, hôm kia Chấn Nam nhà chúng ta rất lợi hại.
Từ Chấn Nam chưa dứt lời, một giọng nữ lanh lảnh đã vang lên. Nhưng lại là bốn cô gái từ trong khu nhà bước ra. Đi trước nhất chính là Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung, trên tay mỗi người đều cầm theo một thứ đồ vật.
- Ai yo, Dung Dung, thành người nhà với Vu Thanh Nhã nhanh như vậy?
- Chính thế. So với Vu Thanh Nhã còn buồn nôn hơn…
Mấy cô gái ở cùng khu trọ bốn năm năm rồi, quan hệ với nhau đều rất tốt. Vệ Dung Dung vừa mới khen Từ Chấn Nam, ngay lập tức bị mọi người túm đuôi.
- Chính là nhà chúng tôi, thì sao nào? Các chị đang đố kị chứ gì!
Biệt danh Ớt Cay của Vệ Dung Dung quả không phải là nói không. Cô nàng vội vàng cong môi phản bác. Một đám con gái hi hi ha ha náo loạn ở cửa khu trọ.
- Thanh Nhã, đưa đồ cho anh.
Đợi đám con gái vui đùa ầm ĩ một trận xong, Diệp Thiên mở thùng xe sau ra, cầm lấy thứ đồ trong tay Vu Thanh Nhã.
Một cô gái mặt tròn, giọng nói ngọt ngào chú ý tới động tác của Diệp Thiên, mở miệng nói:
- Xem kìa, người nhà Vu Thanh Nhã có phong độ, dễ nhìn, nghe nói trước kia cũng học trường Thanh Hoa?
Trở về lại trường, tâm tình Diệp Thiên tốt lên rất nhiều, nhớ tới năm đó nhập học, trên mặt cố ý bãi làm ra một bộ dạng thành thật, nói:
- Vâng, chào bà chị!
- Nói đi, làm sao cậu theo đuổi được Vu Thanh Nhã?
- Đúng vậy, đệ nhất mỹ nhân của khoa báo chí mà cưa được, cậu phait thành khẩn khai báo!
Thời gian Diệp Thiên ở trường Thanh Hoa rất ngắn. Ngoài Vệ Dung Dung ra, mấy bạn học khác của Vu Thanh Nhã đều không quen biết cậu. Nhưng thấy Diệp Thiên nói chuyện hay hay nên cả đám liền vây lại.
- Thật muốn nói?
Ánh mắt Diệp Thiên lộ ra một tia tinh quái.
- Được rồi, đừng có bày trò nữa.
Vu Thanh Nhã hiểu quá rõ Diệp Thiên, bực mình đẩy hắn một cái bảo:
- Các chị em, từ nay trở đi chúng ta đường ai nấy đi rồi. Hôm nay tôi làm chủ, mọi người ra ngoài ăn cơm nhé?
- Được quá, Thanh Nhã, cậu muốn bọn tớ chọn ai?
- Là thế này, hôm nay phải để cho bạn trai cậu xót ruột một chút.
Mấy cô gái nghe Vu Thanh Nhã nói thế đều gật đầu đồng ý.
Thực ra các nàng đều có ý cắt cổ Diệp Thiên. Mấy mỹ nữ khoa báo đều không thiếu người theo đuổi. Bạn trai của mấy cô gái này cũng rất có tiền, chẳng qua là hôm nay gặp phải Diệp Thiên tất nhiên phải bắt cậu chủ chi thôi.
Từ Chấn Nam nghe thế sững người lại, lắp ba lắp bắp nói:
- Diệp Thiên, tôi …tôi còn có chút việc bên kia.
Diệp Thiên thấy buồn cười trước điệu bộ của Từ Chấn Nam, vui vẻ bảo:
- Chẳng phải là cuộc đọ sức giữa học viên hai phái sao? Thiếu anh thì làm sao tiếp tục được chứ?
- Diệp Thiên, không thể nói như vậy. Judo gì đó của Nhật Bản đều phát triển từ võ thuật Trung Quốc. Giờ quay lại chê bai võ thuật Trung Quốc, chẳng phải là khi sư diệt tổ sao?
Từ Chấn Nam thành khẩn lắc đầu nói:
- Không được, tôi phải đi xem xem. Diệp Thiên, hay là các cậu cứ đi ăn trước đi. Lát nữa tôi đuổi theo.
- Chấn Nam, em đi cùng anh.
Vệ Dung Dung nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay Từ Chấn Nam, bảo:
- Tôi đi trợ giúp cho anh!
Với Diệp Thiên, luyện võ chỉ có hai loại mục đích, một là để thân thể khỏe mạnh, hai là để tự vệ nơi chiến trường.
Như Taekwondo của Hàn Quốc và Judo của Nhật Bản tuy đã được xếp vào các môn thi đấu của Á Vận Hội nhưng Diệp thiên thấy đó chỉ là những động tác khoa chân múa tay, cơ bản không đáng chú ý.
Nghe Diệp Thiên nói thế, cô gái mặt tròn trĩnh cũng lên tiếng:
- Được, chúng ta cùng đi, những người Nhật Bản đó rất ngông cuồng.
Vu Thanh Nhã gật đầu bảo:
- Vậy thì đi thôi, dù sao còn lâu mới đến giờ ăn cơm.
Võ thuật quán cách chỗ này cũng không xa lắm, Diệp Thiên dừng xa cạnh cổng ký túc, mấy bước chân thì đến nơi rồi.
Diệp Thiên kéo Vu Thanh Nhã đi sau, nhỏ tiếng hỏi:
- Thanh Nhã, chuyện gì vậy? Chẳng qua chỉ là cuộc đọ sức giữa các học viên của võ thuật quán với nhau? Đến mức phải quyết liệt như kẻ thù vậy sao?
Do quan hệ rất tốt với Vệ Dung Dung, Vu Thanh Nhã rất rõ chuyện này, bảo:
- Vốn dĩ là không có chuyện gì, hai võ quán mỗi bên thu nhận học viên của riêng mình, nhưng một học sinh Nhật Bản mới vào, nói võ thuật Trung Quốc không bằng Karate, hai bên liền đối đầu…
Thật ra người Nhật Bản cũng không phải là cực kì cuồng vọng, trưởng môn hai phái xưa kia cũng rất hòa hợp, giữa hai bên không có mâu thuẫn gì sâu nặng.
Nhưng cái vị xã trưởng năm ngoái vưa tốt nghiệp trở về nước và một học viên mới nhập học kia thì lại cực kì cuồng vọng, liên tiếp khiêu khích học viên võ quán, khiến mối quan hệ hai bên ngày càng trở nên tồi tệ.
Hơn nửa năm nay, võ Karate cùng võ thuật Trung Quốc đã nhiều lần ngồi vào bàn thương lượng, cũng tranh đấu thắng thua rồi. Đệ tử ở giữa đánh giá nhưng thật sự không xảy ra chuyện lớn gì.
Sân bãi của võ quán đại học Thanh Hoa là một sân cầu lông trong phòng, bọn họ chỉ có thể sử dụng vào tối thứ hai, tư, sáu và hai ngày cuối tuần.
Hôm nay là thứ bảy, vốn là ngày học viên ra ngoài dạo chơi, nhưng lúc này ở cổng võ quán lại cực kì náo nhiệt, bốn năm mươi người đang vay quanh đó nói chuyện.
- Không có người Nhật Bản à?
Diệp Thiên đưa mắt đảo qua đảo lại cũng không phát hiện ra người mặc trang phục Karate.
- Ai , Từ lão đại đến rồi, hôm nay để anh đánh trận thứ ba!
Đám mỹ nữ đi bên cạnh Diệp Thiên này cực kì có sức hút. Cả hội còn chưa bước lên phía trước, những học viên đang mải thương lượng ngay lập tức bị hấp dẫn.
- Sao? Bọn hắn vẫn chưa tới?
Từ Chấn Nam rất muốn tận hưởng cái cảm giác được mọi người tung hô, bẻ các khớp ngón tay kêu răng rắc, bảo:
- Đối phương có cao thủ gì? Mấy anh em các ngươi không thu phục nổi sao?
Từ Chấn Nam tuy công phu chẳng ra gì, nhưng cũng là tứ đại đệ tử, tuổi tác lại lớn, hơn nữa tính cách lại hào sảng, rộng tay với bạn bè nên bọn đàn em đối với hắn rất tâm phục khẩu phục.
- Từ lão đại, đây là chiến thiếp dưới của bọn chúng, anh xem xem.
Một người cao gầy bước ra từ trong đám người đông đúc, trong tay cầm một tờ giấy nhỏ màu đen đưa cho Từ Chấn Nam.
- Thiệp đen? Đối phương không hiểu luật hay định hạ độc thủ?
Trông thấy tờ thiệp, mí mắt Diệp Thiên giật giật liên hồi. Trong giới giang hồ mà phát thiệp đen là thể hiện ý một mất một còn, nhưng đây là trong khuôn khỏ trường học, chẳng nhẽ hai bên lại có mối thâm thù sâu nặng đến vậy sao?
- Ba trận hai được thì thắng?
Từ Chấn Nam nhìn dòng chữ trên thiệp một hồi rồi quay sang nói với người cao gầy:
- Được, lát nữa Lý Phong đánh trận đầu, A Phì đánh trận hai, tôi đánh trận ba, mọi người thấy thế nào?
A Phì mà Từ Chấn Nam nhắc đến là một học viên cao mét tám, nặng không dưới một tạ. Nghe Từ Chấn Nam gọi tên, người nọ lên tiếng đồng ý.
Từ Chấn Nam sắp xếp như vậy là có cái lý của hắn. Tuy rằng hắn ở võ thuật quán tiếng tăm rất tốt nhưng cũng phảu biết tự lượng sức mình. So về công phu, hắn cùng lắm cũng chỉ xếp được thứ ba.
Còn về người thứ nhất và thứ hai là Lý Phong và A Phì. Lý Phong xuất thân từ gia đình võ quyền, tuổi đời mới chỉ mười chín nhưng công phu thật không tồi, ít nhất Từ Chấn Nam đã có lần không qua nổi ba chiêu trên tay hắn.
Còn A Phì thì là người Dự Tỉnh, sống ở dưới chân núi Thiếu Thất, lúc năm tuổi đã được bố gửi đến trường võ luyện tám năm.
Đừng có nhìn A Phì bộ dạng béo ục ịch, nhưng đầu óc hắn rất tốt, thành tích học tập cực cao. Năm kia lấy tư cách là học viên trường cao đẳng Trạng Nguyên thi vào đại học Thanh Hoa, hoàn toàn có thể gọi là văn võ song toàn.
- Quả thật là có chút công phu.
Đứng bên Diệp Thiên mỉm cười gật đầu. tuy hai người so với Liễu Định Định còn thua xa nhưng với tư cách là một học viên thì đã xem như giỏi lắm rồi.
Sau khi sắp xếp xong thứ tự ra thi đấu, Từ Chấn Nam lớn tiếng nói rằng:
- Đi, chúng ta đi trước, định đứng ở đây chờ nghênh đón bọn họ chắc?
- Đúng thế, đứng ở đây sẽ làm nhụt hết nhuệ khí.
- Đi nào, mọi người vào cả đi, đầu tiên phải chuẩn bị tốt sân bãi đã!
Sau khi nghe hiệu lệnh của Từ Chấn Nam, năm sáu chục học viên chen chúc nhau bước vào tràng quán.
Trong số đó chỉ có hơn hai mươi người là người của võ quán. Số còn lại cũng như hội người Diệp Thiên, đều là thích xem náo nhiệt mà đến cổ vũ. Con gái chiếm tới hơn nửa.
Mọi người ba chân bốn cẳng tháo lưới cầu lông trong sân trường đấu xuống, trải một lớp đệm trong sân, tiếp đó căng thừng bốn góc. Sau một hồi bố trí, cái sân xem ra chỉnh trang hẳn.
Trông thấy dáng vẻ đầy phẫn nộ của Từ Chấn Nam, Diệp Thiên không khỏi bật cười. Đã bị người ta đánh ra nông nỗi này, còn to mồm đòi tiêu diệt người khác?
Thấy Diệp Thiên tỏ ra cố nhịn cười, Từ Chấn Nam vô cùng khó chịu bảo:
- Tôi nói cậu Diệp Thiên, tiểu tử cậu đừng có coi thường ca ca này. Mấy hôm trước phó hội bị tôi gạt một quyền thì ngã. Tôi bây giờ là chủ lực tối cao của hội võ thuật.
- Đúng thế, hôm kia Chấn Nam nhà chúng ta rất lợi hại.
Từ Chấn Nam chưa dứt lời, một giọng nữ lanh lảnh đã vang lên. Nhưng lại là bốn cô gái từ trong khu nhà bước ra. Đi trước nhất chính là Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung, trên tay mỗi người đều cầm theo một thứ đồ vật.
- Ai yo, Dung Dung, thành người nhà với Vu Thanh Nhã nhanh như vậy?
- Chính thế. So với Vu Thanh Nhã còn buồn nôn hơn…
Mấy cô gái ở cùng khu trọ bốn năm năm rồi, quan hệ với nhau đều rất tốt. Vệ Dung Dung vừa mới khen Từ Chấn Nam, ngay lập tức bị mọi người túm đuôi.
- Chính là nhà chúng tôi, thì sao nào? Các chị đang đố kị chứ gì!
Biệt danh Ớt Cay của Vệ Dung Dung quả không phải là nói không. Cô nàng vội vàng cong môi phản bác. Một đám con gái hi hi ha ha náo loạn ở cửa khu trọ.
- Thanh Nhã, đưa đồ cho anh.
Đợi đám con gái vui đùa ầm ĩ một trận xong, Diệp Thiên mở thùng xe sau ra, cầm lấy thứ đồ trong tay Vu Thanh Nhã.
Một cô gái mặt tròn, giọng nói ngọt ngào chú ý tới động tác của Diệp Thiên, mở miệng nói:
- Xem kìa, người nhà Vu Thanh Nhã có phong độ, dễ nhìn, nghe nói trước kia cũng học trường Thanh Hoa?
Trở về lại trường, tâm tình Diệp Thiên tốt lên rất nhiều, nhớ tới năm đó nhập học, trên mặt cố ý bãi làm ra một bộ dạng thành thật, nói:
- Vâng, chào bà chị!
- Nói đi, làm sao cậu theo đuổi được Vu Thanh Nhã?
- Đúng vậy, đệ nhất mỹ nhân của khoa báo chí mà cưa được, cậu phait thành khẩn khai báo!
Thời gian Diệp Thiên ở trường Thanh Hoa rất ngắn. Ngoài Vệ Dung Dung ra, mấy bạn học khác của Vu Thanh Nhã đều không quen biết cậu. Nhưng thấy Diệp Thiên nói chuyện hay hay nên cả đám liền vây lại.
- Thật muốn nói?
Ánh mắt Diệp Thiên lộ ra một tia tinh quái.
- Được rồi, đừng có bày trò nữa.
Vu Thanh Nhã hiểu quá rõ Diệp Thiên, bực mình đẩy hắn một cái bảo:
- Các chị em, từ nay trở đi chúng ta đường ai nấy đi rồi. Hôm nay tôi làm chủ, mọi người ra ngoài ăn cơm nhé?
- Được quá, Thanh Nhã, cậu muốn bọn tớ chọn ai?
- Là thế này, hôm nay phải để cho bạn trai cậu xót ruột một chút.
Mấy cô gái nghe Vu Thanh Nhã nói thế đều gật đầu đồng ý.
Thực ra các nàng đều có ý cắt cổ Diệp Thiên. Mấy mỹ nữ khoa báo đều không thiếu người theo đuổi. Bạn trai của mấy cô gái này cũng rất có tiền, chẳng qua là hôm nay gặp phải Diệp Thiên tất nhiên phải bắt cậu chủ chi thôi.
Từ Chấn Nam nghe thế sững người lại, lắp ba lắp bắp nói:
- Diệp Thiên, tôi …tôi còn có chút việc bên kia.
Diệp Thiên thấy buồn cười trước điệu bộ của Từ Chấn Nam, vui vẻ bảo:
- Chẳng phải là cuộc đọ sức giữa học viên hai phái sao? Thiếu anh thì làm sao tiếp tục được chứ?
- Diệp Thiên, không thể nói như vậy. Judo gì đó của Nhật Bản đều phát triển từ võ thuật Trung Quốc. Giờ quay lại chê bai võ thuật Trung Quốc, chẳng phải là khi sư diệt tổ sao?
Từ Chấn Nam thành khẩn lắc đầu nói:
- Không được, tôi phải đi xem xem. Diệp Thiên, hay là các cậu cứ đi ăn trước đi. Lát nữa tôi đuổi theo.
- Chấn Nam, em đi cùng anh.
Vệ Dung Dung nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay Từ Chấn Nam, bảo:
- Tôi đi trợ giúp cho anh!
Với Diệp Thiên, luyện võ chỉ có hai loại mục đích, một là để thân thể khỏe mạnh, hai là để tự vệ nơi chiến trường.
Như Taekwondo của Hàn Quốc và Judo của Nhật Bản tuy đã được xếp vào các môn thi đấu của Á Vận Hội nhưng Diệp thiên thấy đó chỉ là những động tác khoa chân múa tay, cơ bản không đáng chú ý.
Nghe Diệp Thiên nói thế, cô gái mặt tròn trĩnh cũng lên tiếng:
- Được, chúng ta cùng đi, những người Nhật Bản đó rất ngông cuồng.
Vu Thanh Nhã gật đầu bảo:
- Vậy thì đi thôi, dù sao còn lâu mới đến giờ ăn cơm.
Võ thuật quán cách chỗ này cũng không xa lắm, Diệp Thiên dừng xa cạnh cổng ký túc, mấy bước chân thì đến nơi rồi.
Diệp Thiên kéo Vu Thanh Nhã đi sau, nhỏ tiếng hỏi:
- Thanh Nhã, chuyện gì vậy? Chẳng qua chỉ là cuộc đọ sức giữa các học viên của võ thuật quán với nhau? Đến mức phải quyết liệt như kẻ thù vậy sao?
Do quan hệ rất tốt với Vệ Dung Dung, Vu Thanh Nhã rất rõ chuyện này, bảo:
- Vốn dĩ là không có chuyện gì, hai võ quán mỗi bên thu nhận học viên của riêng mình, nhưng một học sinh Nhật Bản mới vào, nói võ thuật Trung Quốc không bằng Karate, hai bên liền đối đầu…
Thật ra người Nhật Bản cũng không phải là cực kì cuồng vọng, trưởng môn hai phái xưa kia cũng rất hòa hợp, giữa hai bên không có mâu thuẫn gì sâu nặng.
Nhưng cái vị xã trưởng năm ngoái vưa tốt nghiệp trở về nước và một học viên mới nhập học kia thì lại cực kì cuồng vọng, liên tiếp khiêu khích học viên võ quán, khiến mối quan hệ hai bên ngày càng trở nên tồi tệ.
Hơn nửa năm nay, võ Karate cùng võ thuật Trung Quốc đã nhiều lần ngồi vào bàn thương lượng, cũng tranh đấu thắng thua rồi. Đệ tử ở giữa đánh giá nhưng thật sự không xảy ra chuyện lớn gì.
Sân bãi của võ quán đại học Thanh Hoa là một sân cầu lông trong phòng, bọn họ chỉ có thể sử dụng vào tối thứ hai, tư, sáu và hai ngày cuối tuần.
Hôm nay là thứ bảy, vốn là ngày học viên ra ngoài dạo chơi, nhưng lúc này ở cổng võ quán lại cực kì náo nhiệt, bốn năm mươi người đang vay quanh đó nói chuyện.
- Không có người Nhật Bản à?
Diệp Thiên đưa mắt đảo qua đảo lại cũng không phát hiện ra người mặc trang phục Karate.
- Ai , Từ lão đại đến rồi, hôm nay để anh đánh trận thứ ba!
Đám mỹ nữ đi bên cạnh Diệp Thiên này cực kì có sức hút. Cả hội còn chưa bước lên phía trước, những học viên đang mải thương lượng ngay lập tức bị hấp dẫn.
- Sao? Bọn hắn vẫn chưa tới?
Từ Chấn Nam rất muốn tận hưởng cái cảm giác được mọi người tung hô, bẻ các khớp ngón tay kêu răng rắc, bảo:
- Đối phương có cao thủ gì? Mấy anh em các ngươi không thu phục nổi sao?
Từ Chấn Nam tuy công phu chẳng ra gì, nhưng cũng là tứ đại đệ tử, tuổi tác lại lớn, hơn nữa tính cách lại hào sảng, rộng tay với bạn bè nên bọn đàn em đối với hắn rất tâm phục khẩu phục.
- Từ lão đại, đây là chiến thiếp dưới của bọn chúng, anh xem xem.
Một người cao gầy bước ra từ trong đám người đông đúc, trong tay cầm một tờ giấy nhỏ màu đen đưa cho Từ Chấn Nam.
- Thiệp đen? Đối phương không hiểu luật hay định hạ độc thủ?
Trông thấy tờ thiệp, mí mắt Diệp Thiên giật giật liên hồi. Trong giới giang hồ mà phát thiệp đen là thể hiện ý một mất một còn, nhưng đây là trong khuôn khỏ trường học, chẳng nhẽ hai bên lại có mối thâm thù sâu nặng đến vậy sao?
- Ba trận hai được thì thắng?
Từ Chấn Nam nhìn dòng chữ trên thiệp một hồi rồi quay sang nói với người cao gầy:
- Được, lát nữa Lý Phong đánh trận đầu, A Phì đánh trận hai, tôi đánh trận ba, mọi người thấy thế nào?
A Phì mà Từ Chấn Nam nhắc đến là một học viên cao mét tám, nặng không dưới một tạ. Nghe Từ Chấn Nam gọi tên, người nọ lên tiếng đồng ý.
Từ Chấn Nam sắp xếp như vậy là có cái lý của hắn. Tuy rằng hắn ở võ thuật quán tiếng tăm rất tốt nhưng cũng phảu biết tự lượng sức mình. So về công phu, hắn cùng lắm cũng chỉ xếp được thứ ba.
Còn về người thứ nhất và thứ hai là Lý Phong và A Phì. Lý Phong xuất thân từ gia đình võ quyền, tuổi đời mới chỉ mười chín nhưng công phu thật không tồi, ít nhất Từ Chấn Nam đã có lần không qua nổi ba chiêu trên tay hắn.
Còn A Phì thì là người Dự Tỉnh, sống ở dưới chân núi Thiếu Thất, lúc năm tuổi đã được bố gửi đến trường võ luyện tám năm.
Đừng có nhìn A Phì bộ dạng béo ục ịch, nhưng đầu óc hắn rất tốt, thành tích học tập cực cao. Năm kia lấy tư cách là học viên trường cao đẳng Trạng Nguyên thi vào đại học Thanh Hoa, hoàn toàn có thể gọi là văn võ song toàn.
- Quả thật là có chút công phu.
Đứng bên Diệp Thiên mỉm cười gật đầu. tuy hai người so với Liễu Định Định còn thua xa nhưng với tư cách là một học viên thì đã xem như giỏi lắm rồi.
Sau khi sắp xếp xong thứ tự ra thi đấu, Từ Chấn Nam lớn tiếng nói rằng:
- Đi, chúng ta đi trước, định đứng ở đây chờ nghênh đón bọn họ chắc?
- Đúng thế, đứng ở đây sẽ làm nhụt hết nhuệ khí.
- Đi nào, mọi người vào cả đi, đầu tiên phải chuẩn bị tốt sân bãi đã!
Sau khi nghe hiệu lệnh của Từ Chấn Nam, năm sáu chục học viên chen chúc nhau bước vào tràng quán.
Trong số đó chỉ có hơn hai mươi người là người của võ quán. Số còn lại cũng như hội người Diệp Thiên, đều là thích xem náo nhiệt mà đến cổ vũ. Con gái chiếm tới hơn nửa.
Mọi người ba chân bốn cẳng tháo lưới cầu lông trong sân trường đấu xuống, trải một lớp đệm trong sân, tiếp đó căng thừng bốn góc. Sau một hồi bố trí, cái sân xem ra chỉnh trang hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.