Chương 596: Hồng môn
Đả Nhãn
16/03/2013
- Được, tôi đích thân đưa mọi người đi!
Nghe được Diệp Thiên nói hắn không đi, trong lòng Đỗ Phi có chút mừng thầm, nhìn thấy Phất Lôi Đức ngồi ở vị trí lái, lập tức ngồi xuống vị trí lái phụ, còn mấy người đi theo Phất Lôi Đức, thì lại lên xe của Đỗ Phi.
Từ cửa sau khách sạn Hi Nhĩ Đốn sau, xe hướng đến sân bay San Francisco lão, những người phụ trách bảo vệ cho Tống Vi Lan, giờ phút này cũng chờ ở nơi đó.
Nhưng khi xe vừa mới ra khỏi nội thành, đi vào một cái con phố có chút tương tự quốc nội thì một cái hàng rào bằng sắt, đang chắn ở giữa đường.
- Bà chủ, phía trước có người đặt chướng ngại vật trên đường!
Phất Lôi Đức thấy hàng rào kia, mày hơi hơi nhăn một chút, trên mặt lại không chút nào khẩn trương.
- Đỗ Phi, Hồng môn Hồng môn thật đúng là thần thông quảng đại nhỉ? Ở đây cũng dám bài trí chướng ngại vật trên đường?
Diệp Thiên nửa đùa nửa thật nhìn thoáng qua Đỗ Phi bị tức đến sắc mặt đỏ lên, mở miệng nói:
- Tiến lên!
- Ồ, ngài cùng tôi nghĩ hoàn toàn giống nhau, bà chủ, mọi người ngồi cho chắc !
Phất Lôi Đức huýt sáo trong miệng, chân phải mạnh mẽ giẫm xuống chân ga, đồng thời tay phải bóp một cái nút ở bên cạnh đồng hồ đo.
Phần đuôi Mercedes nhấc lên một tấm bản, hai cái ống bô thoát khí đột nhiên phun ra tia lửa, tốc độ xe đột nhiên tăng lên.
Một trăm sáu, một trăm tám mươi, hai trăm bốn mươi… Mercedes đang không ngừng gia tốc, gào thét hướng lên chướng ngại vật giữa đường.
- Keng.
Một thanh âm vang lên!
- Ha ha, quá sung sướng!
Phất Lôi Đức hoa chân múa tay trong xe, vui sướng phá lên cười ha ha, hắn ở trại huấn luyện Seberia học được chính là kỹ xảo giết người, nhưng cuối cùng lại được làm ở công ty bảo vệ. Bình thường khó được thấy chuyện mạo hiểm kích thích như vậy.
Cảm nhận được Mercedes đang ở tốc độ cao , cây cối bên đường gần như trôi đi, Anna không khỏi lạnh giọng nói:
- Phất Lôi Đức. Chủ nhân còn ở trên xe đấy!
-À, bà chủ ở đay, tôi thiếu chút nữa đã quên rồi!
Phất Lôi Đức bị lời nói Anna làm hoảng sợ, vội vàng cầm tay lái thật chắc, nhưng tốc độ nhưng vẫn đều ở trên 240 km, sau nửa giờ, xe chạy nhanh vào một chỗ bị lưới sắt ngăn cách trong sân bay nội, nơi này vốn là một chỗ sân bay quân dụng, sau khi bị bỏ đi, cũng bị các phú hào San Francisco xây lại thành sân bay tư nhân có thể lâm thời cất cánh.
Nhưng nơi này trừ đường băng thường xuyên được tu sửa, hai bên đường bay cũng đầy bụi cỏ dại. Có chỗ thậm chí cao hơn người, Diệp Thiên có thể cảm ứng được rõ ràng, trong đám cỏ dại đó, ít nhất có hơn mai mươi người.
Phất Lôi Đức trực tiếp để xe chạy đến đường băng, ngừng lại nơi phi cơ tư nhân của Tống Vi Lan.
- Các huynh đệ, đều ra đây đi!
Phất Lôi Đức dừng xe xong, liền hô lên, trong bụi cỏ bốn phía nhất thời chui ra hơn hai mươi người. Mỗi người đều cầm một khẩu súng tự động trong lòng, cảnh giác đã vây quanh xe Mercedes.
Sân bay sớm đã chuẩn bị sắp xếp xong, ngay khi xe chạy nhanh tiến vào. Cánh quạt máy bay cũng đã bắt đầu chuyển động, chỉ đợi Tống Vi Lan lên máy bay, lập tức là có thể cất cánh.
Thấy xuống xe sau chậm chạp không chịu lên máy bay, Diệp Thiên cười nói:
- Mẹ, mẹ hãy đi trước, mười ngày nửa tháng là con cũng đến Newyork !
- Ừ, con trai, nếu bọn hắn là dám làm con bị thương, mẹ sẽ bắt bọn hắn trả giá thật nhiều !
Trong mắt Tống Vi Lan hiện lên một tia tàn nhẫn, hành vi dùng chướng ngại vật trên đường chặn đường vừa rồi kia. Đã khiến Tống Vi Lan ý thức được , Lôi gia đã xé toang thể diện của mình.
- Làm tổn thương con ạ?
Diệp Thiên nghe vậy cười lạnh một tiếng
- Trừ phi bọn hắn điều động quân đội, nếu không chỉ dựa vào đạo quân ô hợp này, cũng có thể làm con bị thương?
Diệp Thiên hiện tại đã luyện đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần, bất kể là tinh thần hay thể lực đều là thông thấu dị thường. Phàm là có chút hành động bất lợi nhằm vào hắn, Diệp Thiên luôn có chút cảm ứng mơ hồ trước.
Có cảm ứng này, Diệp Thiên không dám nói không còn đối thủ, nhưng hắn muốn chạy trốn, trên đời này tuyệt đối không ai có thể bắt được hắn.
- Thiếu Gia, hãy để cho mẹ ngài lên nhanh đi!
Lời nói của Diệp Thiên khiến nét mặt già nua của Đỗ Phi đỏ bừng, kỳ thật Lôi Hổ phái ra người ở Hồng Môn đến đã xem như tinh nhuệ , nhưng ở trong miệng Diệp Thiên, lại trở thành đạo quân ô hợp.
- Ừ.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Mẹ, ngài ly biệt, ta không nên ước hẹn, nhanh lên lên máy bay đi!
- Ừ, cón trai, mẹ đi trước.
Tống Vay lan biết mình lưu lại chỉ biết trở thành gánh nặng cho Diệp Thiên, lập tức cũng không còn nói thêm nữa, mang theo Anna lên máy bay.
Ngoài Tống Vi Lan và Anna, người trong tiểu đội vây quanh bốn phía máy bay, cũng nối đuôi nhau lên máy bay, chỉ có Phất Lôi Đức bốn người, phân tán đảm nhiệm nhiệm vụ ở bốn phía đường băng.
Khoang máy bay đóng cửa, tiếng động cơ gầm rú rồi đột nhiên tăng lớn , đi lên phía trước một chút, sau đó máy bay phóng lên cao.
Nhìn thấy máy bay của mẹ dần dần thu nhỏ, Diệp Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trở lại nhìn về phía Đỗ Phi, nói:
- Bên kia nếu đã không nể mặt, ông còn muốn nói tình đồng môn sao?
Hành vi Lôi Hổ chặn đường vừa rồi, đã khiến Diệp Thiên sinh ra sát khí trong lòng, hắn tuy rằng cùng Hồng môn có quan hệ sâu xa, nhưng hắn còn chưa chính thức nhập môn, thứ hai Diệp Thiên cũng chưa bao giờ qua lại cùng Hồng môn, đối với Hồng môn không có chút cảm tình nào.
- Thiếu Gia, chính là người của Lôi Hổ đăt chướng ngại vật trên đường, nhưng theo ý của Tống Vi Lan, tôi thấy ngài vẫn nên nhập môn trước, sau đó giải quyết việc này đi!
Đỗ Phi thở dài, hắn cũng rất bất mãn với Lôi Hổ , nhưng ngẫm lại thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Thiên, hắn cũng chỉ có thể kiệt lực khuyên bảo, nếu không nói không chừng Diệp Thiên sẽ gặp một trận Tinh Phong Huyết Vũ ở San Francisco.
- Ông chủ, Bà chủ lớn dặno chúng ta mấy người đi theo cậu, xin hỏi cậu có dặn dò gì?
Diệp Thiên còn chưa nói chuyện, mấy người Phất Lôi Đức vừa đứng rải rác liền vây quanh lại đây, vẻ mặt hưng phấn nhìn Diệp Thiên, so sánh với những người lên máy bay rời đi đó, bọn hắn lưu lại cái thành phố này sẽ gặp chút phiền toái.
- Không có việc gì cách xa tôi một chút, cách tôi năm mươi mét...
Nghe được Phất Lôi Đức nói vậy, Diệp Thiên lại nói lại những lời năm đó nói với đám người Mã Lạp Khải, chẳng qua nhớ ra họ nói tiếng nước ngoài, mới dừng miệng.
- Các anh đi theo tôi được rồi, không cần gây chuyện thị phi!
Nghĩ một chút, Diệp Thiên nhìn về phía Đỗ Phi, nói:
- Sắp xếp một chỗ yên tĩnh chút, trước khi tôi tiến hành nghi thức nhập môn, hi vọng không có người nào tiếp tục quấy rầy đến tôi, nếu không chớ có trách tôi ra tay đả thương người!
Hồng môn đệ tử có ở các nơi toàn cầu, không nơi nào không có, Diệp Thiên cũng không muốn có kẻ thù lớn như vậy, đương nhiên, nếu như có thể lặng lẽ xử lý cha con họ Lôi, hắn tuyệt đối sẽ thuận tay làm.
- Thiếu Gia, ngài ở Tứ Hợp Viện của tôi đi, Lôi Hổ tiếp tục ngang ngược kiêu ngạo, cũng không dám đi tới nơi đó gây chuyện!
Đỗ Phi hiện tại thân là đại lão Hồng môn đệ tam ngồi công đường xử án, tuy rằng trên tay nắm giữ thực quyền không bằng Lôi Chấn Nhạc và Lôi Hổ, nhưng thân phận của hắn còn có đó , Lôi Hổ cũng không dám phạm thượng.
Xe quay về, tốc độ tự nhiên không nhanh như vậy , hơn một giờ sau mới chạy vào tới nội thành, ngừng lại ở bên ngoài phố người Hoa lớn nhất San Francisco.
- Thiếu Gia, chúng ta đi bộ đi, nơi này là đường dành riêng cho người đi bộ, không cho phép chiếc xe nào tiến vào !
Kỳ thật ở sau phố người Hoa, có một chỗ có thể lái xe vào tổng đường Hồng môn, nhưng nơi đó cũng có người của Hình đường, Đỗ Phi sợ cành mẹ đẻ cành con, Diệp Thiên lại cùng bọn chúng phát sinh xung đột.
- Đuược, tôi còn chưa tới phố người Hoa bao giờ.
Diệp Thiên gật gật đầu, đẩy cửa đi xuống xe, phố người Hoa ở San Francisco có thể là đã có trên trăm năm lịch sử .
Từ khi người công nhân đường sắt đầu tiên đến đây, đến khi trở thành chúa tể ngầm tòa thành thị này, vô số người Hoa vì nó mà kính dâng tánh mạng của mình.
Cho nên đối với nơi phát triển trong lửa máu này, Diệp Thiên tràn ngập kính trọng, phố người Hoa chính là một cái ảnh thu nhỏ cuộc sống người Hoa ở hải ngoại.
Đi ở con đường cũng không phải rất rộng, Diệp Thiên thoáng như về tới quốc nội, bên tai truyền đến đều là tiếng phổ thông quen thuộc, biển hiệu ven đường lại càng rực rỡ muôn màu chữ Hán.
- Ồ? Cửa hiệu lâu đời này cũng mở ở đây sao?
Ở phía trước Diệp Thiên, cái biển hiệu ánh vàng kia rõ ràng viết là “Đồng Nhân Đường” ba chữ to, xem bên trong tựa hồ kinh doanh còn không tồi.
- Thiếu Gia, các thương hiệu lớn ở quốc nội, phố người Hoa đều có, nơi này còn có các món ăn bình dân, ngài có thể ăn được.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Phi không khỏi nở nụ cười, có lẽ mỗi một người nhân sĩ quốc nội đi vào phố người Hoa, đều cũng hiển lộ ra biểu hịên như Diệp Thiên.
- Nước ngoài có chính tông nữa, sợ là cũng không ăn ngon như hương vị quốc nội.
Nhìn thấy trong nhà hàng ra vào toàn ngườig nước ngoài, Diệp Thiên lắc lắc đầu, văn hóa ẩm thực quốc nội cực kỳ chú ý môi trường và địa lý, ở quốc nội, nơi ăn còn có thể phân ra rất nhiều loại ý nghĩa món ăn, phố người Hoa này há lại có thể bao hàm được ?
Đi ở phố người Hoa, Diệp Thiên còn phát hiện, thường xuyên có một vài người thanh niên mặc võ phục sức, cúi người chào Đỗ Phi.
Những người này thường thường đều là đứng ở bên ngoài các cửa tiệm cửa hàng bảy tám thước, hẳn là người trong Hồng môn cung cấp bảo hộ đối với những cửa hàng này, phố người Hoa có thể thịnh vượng như thế, đích xác không xa rời trợ giúp của Hồng môn.
Mang theo Diệp Thiên đi qua một đoạn đường ở phố người Hoa, Đỗ Phi đến một cái ngõ hẻm nhỏ, xuyên qua một cái cổng lớn có chút tương tự Thạch phường, một kiến trúc Tứ Hợp Viện hiện ra trước mặt Diệp Thiên.
- Đây là Hồng môn tổng đường ?
Thấy người trong Hồng môn ở nước ngoài cũng có thể kiến tạo ra Tứ Hợp Viện nguyên bản kiểu Tứ Hợp Viện của Bắc Kinh, trong lòng Diệp Thiên vẫn có chút cảm khái, không kể bọn hắn ở nước ngoài sinh sống mấy đời, trong lòng vẫn hướng tới cố hương.
- Phất Lôi Đức bọn hắn có thể đi vào Tổng đường không?
Như là trong quân Thái Bình ở quốc nội trước kia, có thật nhiều chính là người trong Hồng môn, bọn hắn chính là làm nhiệm vụ của mình đấu đá.
Nghe được Diệp Thiên nói hắn không đi, trong lòng Đỗ Phi có chút mừng thầm, nhìn thấy Phất Lôi Đức ngồi ở vị trí lái, lập tức ngồi xuống vị trí lái phụ, còn mấy người đi theo Phất Lôi Đức, thì lại lên xe của Đỗ Phi.
Từ cửa sau khách sạn Hi Nhĩ Đốn sau, xe hướng đến sân bay San Francisco lão, những người phụ trách bảo vệ cho Tống Vi Lan, giờ phút này cũng chờ ở nơi đó.
Nhưng khi xe vừa mới ra khỏi nội thành, đi vào một cái con phố có chút tương tự quốc nội thì một cái hàng rào bằng sắt, đang chắn ở giữa đường.
- Bà chủ, phía trước có người đặt chướng ngại vật trên đường!
Phất Lôi Đức thấy hàng rào kia, mày hơi hơi nhăn một chút, trên mặt lại không chút nào khẩn trương.
- Đỗ Phi, Hồng môn Hồng môn thật đúng là thần thông quảng đại nhỉ? Ở đây cũng dám bài trí chướng ngại vật trên đường?
Diệp Thiên nửa đùa nửa thật nhìn thoáng qua Đỗ Phi bị tức đến sắc mặt đỏ lên, mở miệng nói:
- Tiến lên!
- Ồ, ngài cùng tôi nghĩ hoàn toàn giống nhau, bà chủ, mọi người ngồi cho chắc !
Phất Lôi Đức huýt sáo trong miệng, chân phải mạnh mẽ giẫm xuống chân ga, đồng thời tay phải bóp một cái nút ở bên cạnh đồng hồ đo.
Phần đuôi Mercedes nhấc lên một tấm bản, hai cái ống bô thoát khí đột nhiên phun ra tia lửa, tốc độ xe đột nhiên tăng lên.
Một trăm sáu, một trăm tám mươi, hai trăm bốn mươi… Mercedes đang không ngừng gia tốc, gào thét hướng lên chướng ngại vật giữa đường.
- Keng.
Một thanh âm vang lên!
- Ha ha, quá sung sướng!
Phất Lôi Đức hoa chân múa tay trong xe, vui sướng phá lên cười ha ha, hắn ở trại huấn luyện Seberia học được chính là kỹ xảo giết người, nhưng cuối cùng lại được làm ở công ty bảo vệ. Bình thường khó được thấy chuyện mạo hiểm kích thích như vậy.
Cảm nhận được Mercedes đang ở tốc độ cao , cây cối bên đường gần như trôi đi, Anna không khỏi lạnh giọng nói:
- Phất Lôi Đức. Chủ nhân còn ở trên xe đấy!
-À, bà chủ ở đay, tôi thiếu chút nữa đã quên rồi!
Phất Lôi Đức bị lời nói Anna làm hoảng sợ, vội vàng cầm tay lái thật chắc, nhưng tốc độ nhưng vẫn đều ở trên 240 km, sau nửa giờ, xe chạy nhanh vào một chỗ bị lưới sắt ngăn cách trong sân bay nội, nơi này vốn là một chỗ sân bay quân dụng, sau khi bị bỏ đi, cũng bị các phú hào San Francisco xây lại thành sân bay tư nhân có thể lâm thời cất cánh.
Nhưng nơi này trừ đường băng thường xuyên được tu sửa, hai bên đường bay cũng đầy bụi cỏ dại. Có chỗ thậm chí cao hơn người, Diệp Thiên có thể cảm ứng được rõ ràng, trong đám cỏ dại đó, ít nhất có hơn mai mươi người.
Phất Lôi Đức trực tiếp để xe chạy đến đường băng, ngừng lại nơi phi cơ tư nhân của Tống Vi Lan.
- Các huynh đệ, đều ra đây đi!
Phất Lôi Đức dừng xe xong, liền hô lên, trong bụi cỏ bốn phía nhất thời chui ra hơn hai mươi người. Mỗi người đều cầm một khẩu súng tự động trong lòng, cảnh giác đã vây quanh xe Mercedes.
Sân bay sớm đã chuẩn bị sắp xếp xong, ngay khi xe chạy nhanh tiến vào. Cánh quạt máy bay cũng đã bắt đầu chuyển động, chỉ đợi Tống Vi Lan lên máy bay, lập tức là có thể cất cánh.
Thấy xuống xe sau chậm chạp không chịu lên máy bay, Diệp Thiên cười nói:
- Mẹ, mẹ hãy đi trước, mười ngày nửa tháng là con cũng đến Newyork !
- Ừ, con trai, nếu bọn hắn là dám làm con bị thương, mẹ sẽ bắt bọn hắn trả giá thật nhiều !
Trong mắt Tống Vi Lan hiện lên một tia tàn nhẫn, hành vi dùng chướng ngại vật trên đường chặn đường vừa rồi kia. Đã khiến Tống Vi Lan ý thức được , Lôi gia đã xé toang thể diện của mình.
- Làm tổn thương con ạ?
Diệp Thiên nghe vậy cười lạnh một tiếng
- Trừ phi bọn hắn điều động quân đội, nếu không chỉ dựa vào đạo quân ô hợp này, cũng có thể làm con bị thương?
Diệp Thiên hiện tại đã luyện đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần, bất kể là tinh thần hay thể lực đều là thông thấu dị thường. Phàm là có chút hành động bất lợi nhằm vào hắn, Diệp Thiên luôn có chút cảm ứng mơ hồ trước.
Có cảm ứng này, Diệp Thiên không dám nói không còn đối thủ, nhưng hắn muốn chạy trốn, trên đời này tuyệt đối không ai có thể bắt được hắn.
- Thiếu Gia, hãy để cho mẹ ngài lên nhanh đi!
Lời nói của Diệp Thiên khiến nét mặt già nua của Đỗ Phi đỏ bừng, kỳ thật Lôi Hổ phái ra người ở Hồng Môn đến đã xem như tinh nhuệ , nhưng ở trong miệng Diệp Thiên, lại trở thành đạo quân ô hợp.
- Ừ.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Mẹ, ngài ly biệt, ta không nên ước hẹn, nhanh lên lên máy bay đi!
- Ừ, cón trai, mẹ đi trước.
Tống Vay lan biết mình lưu lại chỉ biết trở thành gánh nặng cho Diệp Thiên, lập tức cũng không còn nói thêm nữa, mang theo Anna lên máy bay.
Ngoài Tống Vi Lan và Anna, người trong tiểu đội vây quanh bốn phía máy bay, cũng nối đuôi nhau lên máy bay, chỉ có Phất Lôi Đức bốn người, phân tán đảm nhiệm nhiệm vụ ở bốn phía đường băng.
Khoang máy bay đóng cửa, tiếng động cơ gầm rú rồi đột nhiên tăng lớn , đi lên phía trước một chút, sau đó máy bay phóng lên cao.
Nhìn thấy máy bay của mẹ dần dần thu nhỏ, Diệp Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trở lại nhìn về phía Đỗ Phi, nói:
- Bên kia nếu đã không nể mặt, ông còn muốn nói tình đồng môn sao?
Hành vi Lôi Hổ chặn đường vừa rồi, đã khiến Diệp Thiên sinh ra sát khí trong lòng, hắn tuy rằng cùng Hồng môn có quan hệ sâu xa, nhưng hắn còn chưa chính thức nhập môn, thứ hai Diệp Thiên cũng chưa bao giờ qua lại cùng Hồng môn, đối với Hồng môn không có chút cảm tình nào.
- Thiếu Gia, chính là người của Lôi Hổ đăt chướng ngại vật trên đường, nhưng theo ý của Tống Vi Lan, tôi thấy ngài vẫn nên nhập môn trước, sau đó giải quyết việc này đi!
Đỗ Phi thở dài, hắn cũng rất bất mãn với Lôi Hổ , nhưng ngẫm lại thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Thiên, hắn cũng chỉ có thể kiệt lực khuyên bảo, nếu không nói không chừng Diệp Thiên sẽ gặp một trận Tinh Phong Huyết Vũ ở San Francisco.
- Ông chủ, Bà chủ lớn dặno chúng ta mấy người đi theo cậu, xin hỏi cậu có dặn dò gì?
Diệp Thiên còn chưa nói chuyện, mấy người Phất Lôi Đức vừa đứng rải rác liền vây quanh lại đây, vẻ mặt hưng phấn nhìn Diệp Thiên, so sánh với những người lên máy bay rời đi đó, bọn hắn lưu lại cái thành phố này sẽ gặp chút phiền toái.
- Không có việc gì cách xa tôi một chút, cách tôi năm mươi mét...
Nghe được Phất Lôi Đức nói vậy, Diệp Thiên lại nói lại những lời năm đó nói với đám người Mã Lạp Khải, chẳng qua nhớ ra họ nói tiếng nước ngoài, mới dừng miệng.
- Các anh đi theo tôi được rồi, không cần gây chuyện thị phi!
Nghĩ một chút, Diệp Thiên nhìn về phía Đỗ Phi, nói:
- Sắp xếp một chỗ yên tĩnh chút, trước khi tôi tiến hành nghi thức nhập môn, hi vọng không có người nào tiếp tục quấy rầy đến tôi, nếu không chớ có trách tôi ra tay đả thương người!
Hồng môn đệ tử có ở các nơi toàn cầu, không nơi nào không có, Diệp Thiên cũng không muốn có kẻ thù lớn như vậy, đương nhiên, nếu như có thể lặng lẽ xử lý cha con họ Lôi, hắn tuyệt đối sẽ thuận tay làm.
- Thiếu Gia, ngài ở Tứ Hợp Viện của tôi đi, Lôi Hổ tiếp tục ngang ngược kiêu ngạo, cũng không dám đi tới nơi đó gây chuyện!
Đỗ Phi hiện tại thân là đại lão Hồng môn đệ tam ngồi công đường xử án, tuy rằng trên tay nắm giữ thực quyền không bằng Lôi Chấn Nhạc và Lôi Hổ, nhưng thân phận của hắn còn có đó , Lôi Hổ cũng không dám phạm thượng.
Xe quay về, tốc độ tự nhiên không nhanh như vậy , hơn một giờ sau mới chạy vào tới nội thành, ngừng lại ở bên ngoài phố người Hoa lớn nhất San Francisco.
- Thiếu Gia, chúng ta đi bộ đi, nơi này là đường dành riêng cho người đi bộ, không cho phép chiếc xe nào tiến vào !
Kỳ thật ở sau phố người Hoa, có một chỗ có thể lái xe vào tổng đường Hồng môn, nhưng nơi đó cũng có người của Hình đường, Đỗ Phi sợ cành mẹ đẻ cành con, Diệp Thiên lại cùng bọn chúng phát sinh xung đột.
- Đuược, tôi còn chưa tới phố người Hoa bao giờ.
Diệp Thiên gật gật đầu, đẩy cửa đi xuống xe, phố người Hoa ở San Francisco có thể là đã có trên trăm năm lịch sử .
Từ khi người công nhân đường sắt đầu tiên đến đây, đến khi trở thành chúa tể ngầm tòa thành thị này, vô số người Hoa vì nó mà kính dâng tánh mạng của mình.
Cho nên đối với nơi phát triển trong lửa máu này, Diệp Thiên tràn ngập kính trọng, phố người Hoa chính là một cái ảnh thu nhỏ cuộc sống người Hoa ở hải ngoại.
Đi ở con đường cũng không phải rất rộng, Diệp Thiên thoáng như về tới quốc nội, bên tai truyền đến đều là tiếng phổ thông quen thuộc, biển hiệu ven đường lại càng rực rỡ muôn màu chữ Hán.
- Ồ? Cửa hiệu lâu đời này cũng mở ở đây sao?
Ở phía trước Diệp Thiên, cái biển hiệu ánh vàng kia rõ ràng viết là “Đồng Nhân Đường” ba chữ to, xem bên trong tựa hồ kinh doanh còn không tồi.
- Thiếu Gia, các thương hiệu lớn ở quốc nội, phố người Hoa đều có, nơi này còn có các món ăn bình dân, ngài có thể ăn được.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Phi không khỏi nở nụ cười, có lẽ mỗi một người nhân sĩ quốc nội đi vào phố người Hoa, đều cũng hiển lộ ra biểu hịên như Diệp Thiên.
- Nước ngoài có chính tông nữa, sợ là cũng không ăn ngon như hương vị quốc nội.
Nhìn thấy trong nhà hàng ra vào toàn ngườig nước ngoài, Diệp Thiên lắc lắc đầu, văn hóa ẩm thực quốc nội cực kỳ chú ý môi trường và địa lý, ở quốc nội, nơi ăn còn có thể phân ra rất nhiều loại ý nghĩa món ăn, phố người Hoa này há lại có thể bao hàm được ?
Đi ở phố người Hoa, Diệp Thiên còn phát hiện, thường xuyên có một vài người thanh niên mặc võ phục sức, cúi người chào Đỗ Phi.
Những người này thường thường đều là đứng ở bên ngoài các cửa tiệm cửa hàng bảy tám thước, hẳn là người trong Hồng môn cung cấp bảo hộ đối với những cửa hàng này, phố người Hoa có thể thịnh vượng như thế, đích xác không xa rời trợ giúp của Hồng môn.
Mang theo Diệp Thiên đi qua một đoạn đường ở phố người Hoa, Đỗ Phi đến một cái ngõ hẻm nhỏ, xuyên qua một cái cổng lớn có chút tương tự Thạch phường, một kiến trúc Tứ Hợp Viện hiện ra trước mặt Diệp Thiên.
- Đây là Hồng môn tổng đường ?
Thấy người trong Hồng môn ở nước ngoài cũng có thể kiến tạo ra Tứ Hợp Viện nguyên bản kiểu Tứ Hợp Viện của Bắc Kinh, trong lòng Diệp Thiên vẫn có chút cảm khái, không kể bọn hắn ở nước ngoài sinh sống mấy đời, trong lòng vẫn hướng tới cố hương.
- Phất Lôi Đức bọn hắn có thể đi vào Tổng đường không?
Như là trong quân Thái Bình ở quốc nội trước kia, có thật nhiều chính là người trong Hồng môn, bọn hắn chính là làm nhiệm vụ của mình đấu đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.