Chương 146: Khai trương (Thượng)
Đả Nhãn
15/03/2013
- Trần tổng, không cần, tiền thuê này đã quá thấp rồi...
Nghe được Trần tổng nói vậy, đang xem lên hợp đồng Diệp Thiên vội vàng lắc lắc đầu, nói đùa kiểu gì vậy, 200 m2 mặt bằng, mỗi tháng 1200 đồng tiền thuê, ngay cả phí quản lý cũng không đủ chi.
Phải biết rằng, nếu dựa theo con đường bình thường mà thuê văn phòng này, chỉ sợ 10 vạn đồng của Diệp Thiên, cũng chỉ đủ chi năm ba tháng tiền thuê nhà.
Hơn nữa hợp đồng còn ghi rõ, trong 1200 đồng này cư nhiên còn có phí điện nước, kỳ hạn thuê là năm năm, chẳng khác gì là cấp không cho Diệp Thiên năm năm sử dụng.
Diệp Thiên biết, xem như thiếu nợ Cát Lăng Tiêu một nhân tình không nhỏ.
- Được, vậy Diệp tiên sinh kí tên lên daya là được, nếu như sau này có cái gì cần đổi, cậu trực tiếp tìm tôi...
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Trần tổng cũng không nói thêm cái gì, sau này hai người cùng làm ở một tòa nhà, còn sợ không có thời gian kết thân cùng Diệp Thiên sao?
Diệp Thiên cẩn thận xem hợp đồng lại một lần, lấy bút ở trước mặt ký tên mình, chờ Trần tổng ký tên xong, đóng lên con dấu, liền cầm bản hợp đồng của mình cất vào trong túi xách.
Hợp đồng ký tên xong xuôi, Trần tổng ân cần nói:
- Diệp tiên sinh, hay là ... Tôi đưa cậu đi xem qua văn phòng? Khuyết khuyết cái gì tôi bảo người ta mua thêm...
- Trần tổng, văn phòng cần ngài dẫn đi xem, nhưng ... những đồ trong văn phòng của Diệp Thiên, lão Vệ tôi lo hết toàn bộ...
Đứng ở bên cạnh Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân cười ha ha, cũng khiến cho Trần tổng xác định được thân phận Diệp Thiên, người thanh niên đầu bạc này, nhất định là con cháu đại nhân vật nào đó ở Bắc Kinh.
Thấy Trần tổng có thái độ kính cẩn, Diệp Thiên cười cười cũng không nói gì. Phong thuỷ vốn có cách nói phải dựa vào thế, mình hoàn toàn không phô bày thân thế, Trần tổng nếu muốn hiểu lầm, vậy hãy để cho hắn hiểu lầm đi.
Đi theo sau Trần tổng mấy người, Diệp Thiên không ngừng đánh giá một trường chung quanh, các cửa hàng, quả không hổ danh, đúng là xây dựng ở nơi sầm uất, lại rất chú trọng phong cách phục vụ.
Bởi vậy, khi mở cửa hàng buôn bán, nhất định phải tìm khu trung tâm, khai thác lượng khách hàng chung quanh, hấp dẫn mọi người vào mua sắm cao nhất.
Cho nên tầm quan trọng của cửa hàng, dĩ nhiên là không cần nói cũng biết, hạng mục mà Diệp Thiên muốn kinh doanh tuy rằng không giống buôn bán truyền thống, nhưng làm một công ty tư vấn phong thuỷ tướng thuật, hắn đương nhiên rất để ý mặt tiền của cửa hàng.
Trước đây giới buôn bán có câu tục ngữ: muốn làm kinh doanh tốt, nhất định tuân theo tám chữ. Tức là thành tín, nhân nghĩa, hoà nhã, lý trí và phong thuỷ.
Tám chữ này xuất xứ từ những thương nhân nhà Tấn, cũng có thể nói truyền thống văn hóa buôn bán thường chú trọng khu trung tâm.
Dựa theo tám chữ : “Thành tín, nhân nghĩa, hoà nhã, lý trí” này đi buôn bán, lịch sử buôn bán Trung Quốc đã sớm hình thành nhiều cửa hàng, như là “Nội liên thăng”, “Đồng nhân đường” ở Bắc Kinh.
Mà những cửa hàng cổ đó, thường thường đều là dựa theo yêu cầu “Phong thuỷ” làm nền tảng đặt cửa hàng, sáng tạo ra mọt không gian thoải mái, môi trường hài hòa cho các khách hàng, cửa hàng lấy được sự yêu quý từ khách, hai bên phối hợp. Điều này mới có thể khiến cho việc kinh doanh thuận lợi.
Đi thang máy lên tới tầng hai, vừa ra cửa thang máy, Trần tổng liền chỉ vào một cánh cửa kính bên cạnh, nói:
- Diệp tiên sinh, chính là văn phòng này, bên trong được ngăn thành ba gian, cậu xem xem có cần đổi chỗ khác không?
- Ha ha. Vào xem rồi nói sau, hẳn là không cần đổi...
Diệp Thiên đưa mắt đánh giá bốn phía một hồi, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Theo hướng từ bên ngoài thang máy đi vào, căn phòng mà Trần tổng chỉ vào nằm ở hướng Tây Bắc. Cửa chính quay hướng Đông Nam, trong phong thuỷ gọi là vị trí “Tứ thủy triều đường”, là nơi phong thuỷ tốt.
Dùng lực xoay người mở cửa kính ra, Trần tổng quay đầu lại mời:
- Diệp tiên sinh, chủ nhiệm Cát, mời vào...
Văn phòng phía ngoài cùng này cũng là một gian lớn nhất, chiếm diện tích ước chừng hơn 100m2, bên trong không có đồ vật gì, có vẻ có chút trống trải.
Bao quanh gian ngoài này, còn có hai văn phòng được ngăn bằng lớp kính, bên trong lớp kính là tấm rèm, từ bên ngoài thì không cách nào thấy bên trong.
Loại rèm này cũng là loại rất nhiều chủ công ty thích sử dụng, bởi vì nhân viên bên ngoài không nhìn thấy văn phòng của ông chủ, nhưng ông chủ lại có thể thấy rõ ràng tình hình bên ngoài, cái này khiến các nhân viên cảm giác được mình đang bị ông chủ chú ý, khi làm việc sẽ không dám lười nhác.
- Diệp Thiên, thế nào, nơi này có đủ lớn không?
Cát Lăng Tiêu tuy rằng không hiểu phong thuỷ, nhưng nhìn thấy văn phòng này, hai mắt cũng có cảm giác sáng lên, dù sao không gian rộng rãi, cũng làm cho lòng người tự nhiên thấy khoan khoái.
- Không phải không lớn, là quá lớn.
Diệp Thiên nghe vậy cười khổ một tiếng, theo quyết định của hắn, cái công ty này chỉ cần một ông chủ và một nhân viên, cần gì dùng không gian lớn như vậy?
Thấy vẻ mặt của Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân đoán ra tâm tư Diệp Thiên, lập tức cười nói:
- Diệp Thiên, ở đây chưa có đồ đạc gì, sau này có đồ đạc rồi sẽ không quá lớn như vậy, cháu còn cần cái gì không? Nói với chú Vệ, chú nhất định làm cho thỏa đáng...
Diệp Thiên đẩy cửa lính đi vào hai gian phòng nhìn một chút, nói:
- Thật sự cần sửa một chút, Trần tổng, ngài có giấy bút không?
- Có, có, Diệp tiên sinh, cậu chờ chút, tôi lập ra đây …
Trần tổng liên tục gật đầu, đi ra ngoài với tốc độ hoàn toàn không tương xứng với dáng người hắn, qua hơn một phút, liền bê một chồng giấy A4 chạy trở lại văn phòng.
Diệp Thiên nhận giấy bút, vừa men theo cửa, dùng chân đo khoảng cách, vừa cầm bút vẽ trên giấy, ước chừng đi lại trong 100m2 mất chừng nửa giờ, mới dừng bước.
- Chú Vệ, công trình này có lẽ không nhỏ, nơi này phải đặt một cái hình Bát Quái, còn cửa kính thì bỏ đi, đổi thành một tấm bình phong làm bằng gỗ, ở cửa chỗ này tốt nhất có một rương Thủy Tộc, phía sau bày vài cây xanh ...
Diệp Thiên chỉ vào hình vẽ vừa vẽ trên giấy, nói vói Vệ Hồng Quân, mơ hồ miêu tả ý nghĩ của mình, cuối cùng nói:
- Chú Vệ, bản vẽ này chú cầm, cần bao nhiêu tiền làm dự toán, cháu sẽ gửi cho chú …
Vệ Hồng Quân cười khoát tay, chỉ chí vào bản vẽ trong tay, nói:
- Khụ, tiền nong gì, tí việc ấy thì đáng bao nhiêu, cháu đừng lo, chú Vệ sẽ đặt mua được ...
Nghe được Vệ Hồng Quân nói vậy, Trần tổng nhất thời ngây dại ra một chút, hắn vừa rồi cũng nghe thấy bố trí của Diệp Thiên, nếu thật là dựa theo quy cách trang hoàng này, chỉ sợ không có 20 vạn thì làm không nổi.
Trần tổng vốn cho là những việc mình làm đã là để Diệp Thiên mang ơn rồi, không ngờ ông chủ Vệ cũng không hề thua kém, trong lòng càng thêm tò mò về thân phận Diệp Thiên.
- Chú Vệ, tình cảm là tình cảm, kinh doanh và kinh doanh, số tiền kia chú ứng trước, sau này cháu tính cho chú một năm tiền tư vấn của công ty, được không ạ?
Tâm ý của Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên tiếp nhận, Trần tổng nghe thấy không hiểu gì cả, phí tư vấn đắt đến vậy sao? Một năm có đủ hai ba mươi vạn chăng?
- Khụ khụ...
Trần tổng thật sự là không áp chế nổi tò mò trong lòng, ho khan một tiếng, chần chờ hỏi:
- Diệp tiên sinh, cậu ... công ty này, rốt cục là kinh doanh cái gì?
- Chính là công ty tư vấn, chờ ngày khai trương, xin Trần tổng cổ động ...
Diệp Thiên cười cười, cũng không nói thêm, phạm vi nghiệp vụ kinh doanh có chút khó nói, phỏng chừng giai đoạn đầu phải dựa vào Vệ Hồng Quân và Cát Lăng Tiêu giúp hắn mời chào.
- Nhất định, nhất định vậy, chủ nhiệm Cát, anh xem đã giữa trưa rồi, hay là ... các ngài hân hạnh nhận lời mời bữa cơm rau dưa với tôi?
Nhìn thấy Diệp Thiên không nói nhiều, Trần tổng cũng rất thức thời, không tiếp tục hỏi tới.
- Ăn cơm thì thôi, trở về tôi còn phải họp …
Cát Lăng Tiêu lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt vô cùng chân thành của Trần tổng, một lúc sau, thoáng hạ giọng xuống, nói:
- Sắp tới sẽ có thuế với thị trường chứng khoán, có thể sẽ có một số điều chỉnh, Trần tổng các anh nên có chuẩn bị tâm lý...
- Cám ơn, cám ơn chủ nhiệm Cát, sau này còn nhiều việc cần thỉnh giáo anh!
Nghe được Cát Lăng Tiêu nói một câu này, Trần tổng nhất thời mừng rỡ, tuy rằng tin tức này không mấy quan trọng, nhưng lại biểu đạt chủ nhiệm Cát đã coi trọng hắn, sau này tự nhiên có thể thân cận nhiều hơn .
Chuyện trang hoàng công ty đã có Vệ Hồng Quân giúp đỡ, còn giấy phép buôn bán lại có Cát Lăng Tiêu phụ trách, Diệp Thiên làm ông chủ, cả ngày cũng không khác ngày thường, không có gì thay đổi.
Đương nhiên, Diệp Thiên cũng không còn nhàn rỗi, hắn đến một cửa hàng tranh chữ của các danh họa cận đại nổi tiếng mua mấy bức tranh, lần này Diệp Thiên mất gần sáu vạn đồng, coi như là một khoản chí của công ty mới của Diệp Thiên.
Đợi cho công ty trang hoàng xong, giấy phép kinh doanh cũng đến tay, những tranh chữ này cũng đều được Diệp Thiên đưa tới công ty mới, khiến cho công ty tràn đầy một không khí văn hóa.
Đương nhiên, cửa kính bình thường đó, cũng bị Diệp Thiên đổi thành kính chống trộm, hơn nữa còn gắn thêm khóa điện tử và hệ thống theo dõi, chỉ cần hơi có biến động nhỏ, phòng giám sát của tòa nhà lập tức có thể hành động.
Từ mấy năm trước thành Bắc Kinh bắt đầu cấm đốt pháo, nhưng các thương gia khai trương, tự nhiên cũng có biện pháp ứng phó, lấy cái máy ghi âm, tiếng pháo “Bùm bùm” dĩ nhiên là vẫn có.
- Chú Vệ, chú ... cũng hơi khoa trương nhỉ?
Nhìn thấy một hàng lẵng hoa xếp đầy cửa tòa nhà, cùng một tấm băng rôn bắt mắt bằng lụa đỏ bên cạnh tấm biển tên tòa cao ốc, Diệp Thiên lại cười khổ.
Nghe được Trần tổng nói vậy, đang xem lên hợp đồng Diệp Thiên vội vàng lắc lắc đầu, nói đùa kiểu gì vậy, 200 m2 mặt bằng, mỗi tháng 1200 đồng tiền thuê, ngay cả phí quản lý cũng không đủ chi.
Phải biết rằng, nếu dựa theo con đường bình thường mà thuê văn phòng này, chỉ sợ 10 vạn đồng của Diệp Thiên, cũng chỉ đủ chi năm ba tháng tiền thuê nhà.
Hơn nữa hợp đồng còn ghi rõ, trong 1200 đồng này cư nhiên còn có phí điện nước, kỳ hạn thuê là năm năm, chẳng khác gì là cấp không cho Diệp Thiên năm năm sử dụng.
Diệp Thiên biết, xem như thiếu nợ Cát Lăng Tiêu một nhân tình không nhỏ.
- Được, vậy Diệp tiên sinh kí tên lên daya là được, nếu như sau này có cái gì cần đổi, cậu trực tiếp tìm tôi...
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Trần tổng cũng không nói thêm cái gì, sau này hai người cùng làm ở một tòa nhà, còn sợ không có thời gian kết thân cùng Diệp Thiên sao?
Diệp Thiên cẩn thận xem hợp đồng lại một lần, lấy bút ở trước mặt ký tên mình, chờ Trần tổng ký tên xong, đóng lên con dấu, liền cầm bản hợp đồng của mình cất vào trong túi xách.
Hợp đồng ký tên xong xuôi, Trần tổng ân cần nói:
- Diệp tiên sinh, hay là ... Tôi đưa cậu đi xem qua văn phòng? Khuyết khuyết cái gì tôi bảo người ta mua thêm...
- Trần tổng, văn phòng cần ngài dẫn đi xem, nhưng ... những đồ trong văn phòng của Diệp Thiên, lão Vệ tôi lo hết toàn bộ...
Đứng ở bên cạnh Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân cười ha ha, cũng khiến cho Trần tổng xác định được thân phận Diệp Thiên, người thanh niên đầu bạc này, nhất định là con cháu đại nhân vật nào đó ở Bắc Kinh.
Thấy Trần tổng có thái độ kính cẩn, Diệp Thiên cười cười cũng không nói gì. Phong thuỷ vốn có cách nói phải dựa vào thế, mình hoàn toàn không phô bày thân thế, Trần tổng nếu muốn hiểu lầm, vậy hãy để cho hắn hiểu lầm đi.
Đi theo sau Trần tổng mấy người, Diệp Thiên không ngừng đánh giá một trường chung quanh, các cửa hàng, quả không hổ danh, đúng là xây dựng ở nơi sầm uất, lại rất chú trọng phong cách phục vụ.
Bởi vậy, khi mở cửa hàng buôn bán, nhất định phải tìm khu trung tâm, khai thác lượng khách hàng chung quanh, hấp dẫn mọi người vào mua sắm cao nhất.
Cho nên tầm quan trọng của cửa hàng, dĩ nhiên là không cần nói cũng biết, hạng mục mà Diệp Thiên muốn kinh doanh tuy rằng không giống buôn bán truyền thống, nhưng làm một công ty tư vấn phong thuỷ tướng thuật, hắn đương nhiên rất để ý mặt tiền của cửa hàng.
Trước đây giới buôn bán có câu tục ngữ: muốn làm kinh doanh tốt, nhất định tuân theo tám chữ. Tức là thành tín, nhân nghĩa, hoà nhã, lý trí và phong thuỷ.
Tám chữ này xuất xứ từ những thương nhân nhà Tấn, cũng có thể nói truyền thống văn hóa buôn bán thường chú trọng khu trung tâm.
Dựa theo tám chữ : “Thành tín, nhân nghĩa, hoà nhã, lý trí” này đi buôn bán, lịch sử buôn bán Trung Quốc đã sớm hình thành nhiều cửa hàng, như là “Nội liên thăng”, “Đồng nhân đường” ở Bắc Kinh.
Mà những cửa hàng cổ đó, thường thường đều là dựa theo yêu cầu “Phong thuỷ” làm nền tảng đặt cửa hàng, sáng tạo ra mọt không gian thoải mái, môi trường hài hòa cho các khách hàng, cửa hàng lấy được sự yêu quý từ khách, hai bên phối hợp. Điều này mới có thể khiến cho việc kinh doanh thuận lợi.
Đi thang máy lên tới tầng hai, vừa ra cửa thang máy, Trần tổng liền chỉ vào một cánh cửa kính bên cạnh, nói:
- Diệp tiên sinh, chính là văn phòng này, bên trong được ngăn thành ba gian, cậu xem xem có cần đổi chỗ khác không?
- Ha ha. Vào xem rồi nói sau, hẳn là không cần đổi...
Diệp Thiên đưa mắt đánh giá bốn phía một hồi, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Theo hướng từ bên ngoài thang máy đi vào, căn phòng mà Trần tổng chỉ vào nằm ở hướng Tây Bắc. Cửa chính quay hướng Đông Nam, trong phong thuỷ gọi là vị trí “Tứ thủy triều đường”, là nơi phong thuỷ tốt.
Dùng lực xoay người mở cửa kính ra, Trần tổng quay đầu lại mời:
- Diệp tiên sinh, chủ nhiệm Cát, mời vào...
Văn phòng phía ngoài cùng này cũng là một gian lớn nhất, chiếm diện tích ước chừng hơn 100m2, bên trong không có đồ vật gì, có vẻ có chút trống trải.
Bao quanh gian ngoài này, còn có hai văn phòng được ngăn bằng lớp kính, bên trong lớp kính là tấm rèm, từ bên ngoài thì không cách nào thấy bên trong.
Loại rèm này cũng là loại rất nhiều chủ công ty thích sử dụng, bởi vì nhân viên bên ngoài không nhìn thấy văn phòng của ông chủ, nhưng ông chủ lại có thể thấy rõ ràng tình hình bên ngoài, cái này khiến các nhân viên cảm giác được mình đang bị ông chủ chú ý, khi làm việc sẽ không dám lười nhác.
- Diệp Thiên, thế nào, nơi này có đủ lớn không?
Cát Lăng Tiêu tuy rằng không hiểu phong thuỷ, nhưng nhìn thấy văn phòng này, hai mắt cũng có cảm giác sáng lên, dù sao không gian rộng rãi, cũng làm cho lòng người tự nhiên thấy khoan khoái.
- Không phải không lớn, là quá lớn.
Diệp Thiên nghe vậy cười khổ một tiếng, theo quyết định của hắn, cái công ty này chỉ cần một ông chủ và một nhân viên, cần gì dùng không gian lớn như vậy?
Thấy vẻ mặt của Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân đoán ra tâm tư Diệp Thiên, lập tức cười nói:
- Diệp Thiên, ở đây chưa có đồ đạc gì, sau này có đồ đạc rồi sẽ không quá lớn như vậy, cháu còn cần cái gì không? Nói với chú Vệ, chú nhất định làm cho thỏa đáng...
Diệp Thiên đẩy cửa lính đi vào hai gian phòng nhìn một chút, nói:
- Thật sự cần sửa một chút, Trần tổng, ngài có giấy bút không?
- Có, có, Diệp tiên sinh, cậu chờ chút, tôi lập ra đây …
Trần tổng liên tục gật đầu, đi ra ngoài với tốc độ hoàn toàn không tương xứng với dáng người hắn, qua hơn một phút, liền bê một chồng giấy A4 chạy trở lại văn phòng.
Diệp Thiên nhận giấy bút, vừa men theo cửa, dùng chân đo khoảng cách, vừa cầm bút vẽ trên giấy, ước chừng đi lại trong 100m2 mất chừng nửa giờ, mới dừng bước.
- Chú Vệ, công trình này có lẽ không nhỏ, nơi này phải đặt một cái hình Bát Quái, còn cửa kính thì bỏ đi, đổi thành một tấm bình phong làm bằng gỗ, ở cửa chỗ này tốt nhất có một rương Thủy Tộc, phía sau bày vài cây xanh ...
Diệp Thiên chỉ vào hình vẽ vừa vẽ trên giấy, nói vói Vệ Hồng Quân, mơ hồ miêu tả ý nghĩ của mình, cuối cùng nói:
- Chú Vệ, bản vẽ này chú cầm, cần bao nhiêu tiền làm dự toán, cháu sẽ gửi cho chú …
Vệ Hồng Quân cười khoát tay, chỉ chí vào bản vẽ trong tay, nói:
- Khụ, tiền nong gì, tí việc ấy thì đáng bao nhiêu, cháu đừng lo, chú Vệ sẽ đặt mua được ...
Nghe được Vệ Hồng Quân nói vậy, Trần tổng nhất thời ngây dại ra một chút, hắn vừa rồi cũng nghe thấy bố trí của Diệp Thiên, nếu thật là dựa theo quy cách trang hoàng này, chỉ sợ không có 20 vạn thì làm không nổi.
Trần tổng vốn cho là những việc mình làm đã là để Diệp Thiên mang ơn rồi, không ngờ ông chủ Vệ cũng không hề thua kém, trong lòng càng thêm tò mò về thân phận Diệp Thiên.
- Chú Vệ, tình cảm là tình cảm, kinh doanh và kinh doanh, số tiền kia chú ứng trước, sau này cháu tính cho chú một năm tiền tư vấn của công ty, được không ạ?
Tâm ý của Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên tiếp nhận, Trần tổng nghe thấy không hiểu gì cả, phí tư vấn đắt đến vậy sao? Một năm có đủ hai ba mươi vạn chăng?
- Khụ khụ...
Trần tổng thật sự là không áp chế nổi tò mò trong lòng, ho khan một tiếng, chần chờ hỏi:
- Diệp tiên sinh, cậu ... công ty này, rốt cục là kinh doanh cái gì?
- Chính là công ty tư vấn, chờ ngày khai trương, xin Trần tổng cổ động ...
Diệp Thiên cười cười, cũng không nói thêm, phạm vi nghiệp vụ kinh doanh có chút khó nói, phỏng chừng giai đoạn đầu phải dựa vào Vệ Hồng Quân và Cát Lăng Tiêu giúp hắn mời chào.
- Nhất định, nhất định vậy, chủ nhiệm Cát, anh xem đã giữa trưa rồi, hay là ... các ngài hân hạnh nhận lời mời bữa cơm rau dưa với tôi?
Nhìn thấy Diệp Thiên không nói nhiều, Trần tổng cũng rất thức thời, không tiếp tục hỏi tới.
- Ăn cơm thì thôi, trở về tôi còn phải họp …
Cát Lăng Tiêu lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt vô cùng chân thành của Trần tổng, một lúc sau, thoáng hạ giọng xuống, nói:
- Sắp tới sẽ có thuế với thị trường chứng khoán, có thể sẽ có một số điều chỉnh, Trần tổng các anh nên có chuẩn bị tâm lý...
- Cám ơn, cám ơn chủ nhiệm Cát, sau này còn nhiều việc cần thỉnh giáo anh!
Nghe được Cát Lăng Tiêu nói một câu này, Trần tổng nhất thời mừng rỡ, tuy rằng tin tức này không mấy quan trọng, nhưng lại biểu đạt chủ nhiệm Cát đã coi trọng hắn, sau này tự nhiên có thể thân cận nhiều hơn .
Chuyện trang hoàng công ty đã có Vệ Hồng Quân giúp đỡ, còn giấy phép buôn bán lại có Cát Lăng Tiêu phụ trách, Diệp Thiên làm ông chủ, cả ngày cũng không khác ngày thường, không có gì thay đổi.
Đương nhiên, Diệp Thiên cũng không còn nhàn rỗi, hắn đến một cửa hàng tranh chữ của các danh họa cận đại nổi tiếng mua mấy bức tranh, lần này Diệp Thiên mất gần sáu vạn đồng, coi như là một khoản chí của công ty mới của Diệp Thiên.
Đợi cho công ty trang hoàng xong, giấy phép kinh doanh cũng đến tay, những tranh chữ này cũng đều được Diệp Thiên đưa tới công ty mới, khiến cho công ty tràn đầy một không khí văn hóa.
Đương nhiên, cửa kính bình thường đó, cũng bị Diệp Thiên đổi thành kính chống trộm, hơn nữa còn gắn thêm khóa điện tử và hệ thống theo dõi, chỉ cần hơi có biến động nhỏ, phòng giám sát của tòa nhà lập tức có thể hành động.
Từ mấy năm trước thành Bắc Kinh bắt đầu cấm đốt pháo, nhưng các thương gia khai trương, tự nhiên cũng có biện pháp ứng phó, lấy cái máy ghi âm, tiếng pháo “Bùm bùm” dĩ nhiên là vẫn có.
- Chú Vệ, chú ... cũng hơi khoa trương nhỉ?
Nhìn thấy một hàng lẵng hoa xếp đầy cửa tòa nhà, cùng một tấm băng rôn bắt mắt bằng lụa đỏ bên cạnh tấm biển tên tòa cao ốc, Diệp Thiên lại cười khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.