Chương 87: Không có tiền
Đả Nhãn
15/03/2013
- Diệp Thiên, xảy ra chuyện gì?
Nhận lại điện thoại từ Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã mở miệng hỏi.
- Ba của mình làm kinh doanh đồ cổ bị thất bại, mua phải đồ giả, chỉ sợ sắp trắng tay rồi!
Diệp Thiên vừa nói vừa đứng lên,
- Thanh Nhã, đi thôi, đi ngân hàng chuyển ít tiền cho ba mình, chậm thêm chút chỉ sợ sẽ hết giờ!
- Diệp Thiên, hay là ... hay là nói với ba mình, cho chú Diệp vay ít tiền quay vòng?
Vu Thanh Nhã cắn cắn môi, nhìn sắc mặt Diệp Thiên, cẩn thận nói tiếp:
- Diệp Thiên cậu đừng nghĩ nhiều, ba của mình luôn luôn nói cần cám ơn chú Diệp mà, hơn nữa đây là vay tiền, cũng không phải không cần trả lại ...
Hai năm trước, xí nghiệp của Vu Hạo Nhiên nhập về một lọat trang thiết bị dệt tiên tiến nhất nước ngoài, nhưng sau khi nhân viên kỹ thuật xưởng trở về, một lần thao tác sai đã khiến cho máy tính điều khiển trang thiết bị gặp vấn đề, cả dây chuyền sản xuất đều đình trệ.
Vu Hạo Nhiên sở dĩ mua loạt trang thiết bị này, chính là vì một đơn đặt hàng rất lớn của nước ngoài, nếu trang thiết bị không thể sửa trong thời gian ngắn hạn, vậy ông ta tổn thất vô cùng lớn, ở Thượng Hải tìm không ít người cũng chưa làm được gì, lo lắng đến độ Vu Hạo Nhiên quanh vòng vòng.
Nhắc tới cũng trùng hợp, mấy ngày này vừa đúng lúc Diệp Đông Bình đến Thượng Hải, lúc ấy thấy ông bạn cũ tỏ ra lo lắng, liền đi xuống xưởng thử.
Trải qua một hồi kiểm tra và điện thoại với bên xưởng nước ngoài, Diệp Đông Bình vốn xuất thân nghề máy móc chuyên nghiệp lại đã sửa được trang thiết bị, như vậy Vu Hạo Nhiên thật đúng là thiếu Diệp Đông Bình một cái nợ nhân tình không nhỏ.
Nhìn thấy bộ dạng của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, nói:
- Sao lại tỏ ra thế này? Vay tiền thì vay tiền thôi, có phải sợ gây tổn thương lòng tự trọng bạn trai của cậu hay không?
- Ai là bạn trai? Sao da mặt cậu càng ngày càng dầy vậy?
Vu Thanh Nhã hay xấu hổ, bị Diệp Thiên trêu, mặt lại đỏ bừng, tức giận dậm chân.
Diệp Thiên cười cười cũng không còn tranh luận, nói:
- Thanh Nhã, ba của mình mấy năm nay làm kinh doanh đồ cổ luôn luôn cố gắng, chịu chút thiệt thòi nhỏ không coi vào đâu, chỉ cần qua được thời gian này là được, nếu có cần, ba của mình tự sẽ nhờ cậy thầy Vu...
- Vậy được rồi, mình cùng cậu đi gửi tiền...
Vu Thanh Nhã gật gật đầu, cũng không còn nói thêm cái gì, cùng Diệp Thiên đi đến ngân hàng gần cổng trường học.
Gửi tiền xong, Diệp Thiên lại gọi điện thoại cho cha, nhưng không thể nào gọi được, lập tức đành từ bỏ, hắn biết sáng mai cha nhất định sẽ đi ngân hàng kiểm tra.
Quả nhiên, ngày hôm sau Diệp Đông Bình liền thấy được tiền của con trai gửi.
Tuy rằng trong lòng không dễ chịu lắm, nhưng Diệp Đông Bình cũng biết, con trai nói không sai, chỉ cần qua được hai tháng để cho những người đó biết mình cũng không thiếu tài chính, tự nhiên có người sẽ dùng giá bình thường để mua những đồ mình sưu tầm được.
---------------------
Giải quyết xong vấn đề cho cha, Diệp Thiên lại khó khăn, tuy rằng vẫn còn có hơn năm nghìn đồng, nhưng hắn luyện võ nên phí tổn cũng lớn.
Tục ngữ nói nghèo văn phú võ, bất kể là cổ đại hay là hiện đại, người không có chút của cải thật không dám làm như vậy, chỉ có ăn mà làm cho người ta nghèo trông thấy, lúc này mới là trung tuần tháng mười, 5000 đồng đã biến thành 3000 đồng.
Diệp Thiên lúc này cũng đang đối diện với vấn đề, 3000 đồng nhiều nhất chỉ chống đỡ được hai tháng, lúc này, vốn quay vòng của cha vẫn không lối thoát, công luyện võ hơn mười năm qua, đành phải dừng lại.
Nhưng càng nghĩ, Diệp Thiên cũng không có biện pháp gì hay, trong trường học thật ra cũng có việc để làm ngoài giờ, nhưng một tháng một hai trăm đồng, đối với Diệp Thiên mà nói thật là như muối bỏ biển? Còn chưa đủ tiền thịt cho hắn ăn một bữa.
- Hay là đi Thiên Kiều xem bói nhỉ?
Trong đầu Diệp Thiên đột nhiên toát ra ý nghĩ này, nhưng lập tức liền xóa bỏ.
Cũng không phải Diệp Thiên sợ mất mặt trước mặt các bạn sinh viên, mấu chốt là hắn đường đường mang thân phận truyền nhân đời thứ năm mươi của phái Ma Y, nếu thật là đi Thiên Kiều bày hàng, bị sư phụ biết được, chỉ sợ sẽ tức giận ngay cả hai năm dương thọ đều không thể sống nổi.
Coi như muốn đi xem bói cho người ta, vậy cũng cần có tay nghề, tuổi tác mới được, tựa như sư phụ vậy? Nếu không đi Thiên Kiều kiếm 5 đồng một lần gieo quẻ, ngay cả tiền đi xe Diệp Thiên cũng không đủ trả.
- Lão Tam, ngồi ngây ra đó làm gì? Đi, đi ra sân bóng đánh cầu đi...
Ăn cơm xong trở lại ký túc xá, Diệp Thiên đang vắt óc tìm mưu kế kiếm tiền, Từ Chấn Nam ném cầu tới bên giường hắn.
Trải qua hơn một tháng ở chung này, Diệp Thiên mấy người trong phòng này, cũng giống như toàn bộ sinh viên, dựa theo tuổi tác sắp xếp vai vế.
Từ Chấn Nam năm nay hai mươi trở thành lão Đại, Trần Hiểu Trung lớn hơn sáu tháng so với Diệp Thiên, thành lão Nhị, còn Ngại Hải Minh nhỏ hơn Diệp Thiên ba tháng, làm lão Tứ, hàng ngày cũng xưng hô lão Đại, lão Nhị …
- Lão Đại, em không đi, hôm qua tìm được quyển sách, buổi tối xem, anh kêu lão Nhị và lão Tứ đi đi...
Diệp Thiên ngồi dậy, ném cầu quay lại cho Từ Chấn Nam, hắn lúc này nào có tâm tư chơi bóng cơ chứ.
Tuy rằng quan hệ cùng mấy người anh em này rất tốt, nhưng Diệp Thiên giống cha hắn, đều có tính mọi chuyện của mình không thích cầu cạnh người khác, lúc này Từ Chấn Nam mấy người cũng không biết chuyện đã xảy ra trong nhà Diệp Thiên.
- Hai tiểu tử kia đi đến thư viện rồi, nói nơi đó mỹ nữ nhiều...
Từ Chấn Nam khinh thường bĩu môi,
- Chán thế, đã đi một tuần rồi, cũng không quen được cô nào, được, cậu xem sách đi, buổi tối chúng ta cùng đi ăn khuya, Tây Môn mới mở quán ăn cũng khá ngon!
Từ Chấn Nam là một vận động viên năng động, nhìn thấy Diệp Thiên không đi, tự mình ôm cầu chạy ra khỏi ký túc xá.
Nhưng không đợi Diệp Thiên ngồi được bao lâu, cửa ký túc xá lại vang lên tiếng “ầm”, bật mở tung, Từ Chấn Nam vừa mới chạy ra lại như một trận gió trở vào, một tay kéo Diệp Thiên.
- Ôi, lão Đại, không phải nói không đi rồi sao? Đúng rồi, mắt anh sao lại đỏ như vậy?
Diệp Thiên có chút không hiểu, không phải là chơi cầu sao? Kích động đến thế này? Thấy bộ dạng của Từ Chấn Nam, thật ra không khác con bò đực trong đấu trường lắm.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam liên tục xua tay, chỉ vào phía bên ngoài cửa sổ nói:
- Không... Không phải chơi bóng, Diệp Thiên, hai người đẹp tới tìm cậu, chính là Vệ Dung Dung của khoa báo chí ấy ...
Tuần trước, Diệp Thiên đã hẹn Vệ Dung Dung và Vu Thanh Nhã đến ký túc xá của mình, cùng người trong ký túc xá của mình làm quen, nói là quan hệ bạn bè, nhưng chính là lão Đại Từ Chấn Nam mời cơm, còn ra ngoài trường ăn uống một chút.
Ai ngờ sinh viên ĐH năm 3 to lớn như Từ Chấn Nam, vừa thấy Vệ Dung Dung, nhất thời giật nảy mình, hắn đang rất nhàn rỗi, ngoài đánh cầu, chính là tìm cách tiếp cận Vệ Dung Dung , nhưng hiệu quả hiển nhiên chẳng ra gì.
Lâu lâu Vệ Dung Dung và Vu Thanh Nhã không đến ký túc xá nam, tuy rằng không phải tìm đến bản thân mình, cũng làm cho hormone nam tính của Từ Chấn Nam lên quá cao, chạy về ký túc xá với tốc độ trăm mét, kéo Diệp Thiên lên.
Nhận lại điện thoại từ Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã mở miệng hỏi.
- Ba của mình làm kinh doanh đồ cổ bị thất bại, mua phải đồ giả, chỉ sợ sắp trắng tay rồi!
Diệp Thiên vừa nói vừa đứng lên,
- Thanh Nhã, đi thôi, đi ngân hàng chuyển ít tiền cho ba mình, chậm thêm chút chỉ sợ sẽ hết giờ!
- Diệp Thiên, hay là ... hay là nói với ba mình, cho chú Diệp vay ít tiền quay vòng?
Vu Thanh Nhã cắn cắn môi, nhìn sắc mặt Diệp Thiên, cẩn thận nói tiếp:
- Diệp Thiên cậu đừng nghĩ nhiều, ba của mình luôn luôn nói cần cám ơn chú Diệp mà, hơn nữa đây là vay tiền, cũng không phải không cần trả lại ...
Hai năm trước, xí nghiệp của Vu Hạo Nhiên nhập về một lọat trang thiết bị dệt tiên tiến nhất nước ngoài, nhưng sau khi nhân viên kỹ thuật xưởng trở về, một lần thao tác sai đã khiến cho máy tính điều khiển trang thiết bị gặp vấn đề, cả dây chuyền sản xuất đều đình trệ.
Vu Hạo Nhiên sở dĩ mua loạt trang thiết bị này, chính là vì một đơn đặt hàng rất lớn của nước ngoài, nếu trang thiết bị không thể sửa trong thời gian ngắn hạn, vậy ông ta tổn thất vô cùng lớn, ở Thượng Hải tìm không ít người cũng chưa làm được gì, lo lắng đến độ Vu Hạo Nhiên quanh vòng vòng.
Nhắc tới cũng trùng hợp, mấy ngày này vừa đúng lúc Diệp Đông Bình đến Thượng Hải, lúc ấy thấy ông bạn cũ tỏ ra lo lắng, liền đi xuống xưởng thử.
Trải qua một hồi kiểm tra và điện thoại với bên xưởng nước ngoài, Diệp Đông Bình vốn xuất thân nghề máy móc chuyên nghiệp lại đã sửa được trang thiết bị, như vậy Vu Hạo Nhiên thật đúng là thiếu Diệp Đông Bình một cái nợ nhân tình không nhỏ.
Nhìn thấy bộ dạng của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, nói:
- Sao lại tỏ ra thế này? Vay tiền thì vay tiền thôi, có phải sợ gây tổn thương lòng tự trọng bạn trai của cậu hay không?
- Ai là bạn trai? Sao da mặt cậu càng ngày càng dầy vậy?
Vu Thanh Nhã hay xấu hổ, bị Diệp Thiên trêu, mặt lại đỏ bừng, tức giận dậm chân.
Diệp Thiên cười cười cũng không còn tranh luận, nói:
- Thanh Nhã, ba của mình mấy năm nay làm kinh doanh đồ cổ luôn luôn cố gắng, chịu chút thiệt thòi nhỏ không coi vào đâu, chỉ cần qua được thời gian này là được, nếu có cần, ba của mình tự sẽ nhờ cậy thầy Vu...
- Vậy được rồi, mình cùng cậu đi gửi tiền...
Vu Thanh Nhã gật gật đầu, cũng không còn nói thêm cái gì, cùng Diệp Thiên đi đến ngân hàng gần cổng trường học.
Gửi tiền xong, Diệp Thiên lại gọi điện thoại cho cha, nhưng không thể nào gọi được, lập tức đành từ bỏ, hắn biết sáng mai cha nhất định sẽ đi ngân hàng kiểm tra.
Quả nhiên, ngày hôm sau Diệp Đông Bình liền thấy được tiền của con trai gửi.
Tuy rằng trong lòng không dễ chịu lắm, nhưng Diệp Đông Bình cũng biết, con trai nói không sai, chỉ cần qua được hai tháng để cho những người đó biết mình cũng không thiếu tài chính, tự nhiên có người sẽ dùng giá bình thường để mua những đồ mình sưu tầm được.
---------------------
Giải quyết xong vấn đề cho cha, Diệp Thiên lại khó khăn, tuy rằng vẫn còn có hơn năm nghìn đồng, nhưng hắn luyện võ nên phí tổn cũng lớn.
Tục ngữ nói nghèo văn phú võ, bất kể là cổ đại hay là hiện đại, người không có chút của cải thật không dám làm như vậy, chỉ có ăn mà làm cho người ta nghèo trông thấy, lúc này mới là trung tuần tháng mười, 5000 đồng đã biến thành 3000 đồng.
Diệp Thiên lúc này cũng đang đối diện với vấn đề, 3000 đồng nhiều nhất chỉ chống đỡ được hai tháng, lúc này, vốn quay vòng của cha vẫn không lối thoát, công luyện võ hơn mười năm qua, đành phải dừng lại.
Nhưng càng nghĩ, Diệp Thiên cũng không có biện pháp gì hay, trong trường học thật ra cũng có việc để làm ngoài giờ, nhưng một tháng một hai trăm đồng, đối với Diệp Thiên mà nói thật là như muối bỏ biển? Còn chưa đủ tiền thịt cho hắn ăn một bữa.
- Hay là đi Thiên Kiều xem bói nhỉ?
Trong đầu Diệp Thiên đột nhiên toát ra ý nghĩ này, nhưng lập tức liền xóa bỏ.
Cũng không phải Diệp Thiên sợ mất mặt trước mặt các bạn sinh viên, mấu chốt là hắn đường đường mang thân phận truyền nhân đời thứ năm mươi của phái Ma Y, nếu thật là đi Thiên Kiều bày hàng, bị sư phụ biết được, chỉ sợ sẽ tức giận ngay cả hai năm dương thọ đều không thể sống nổi.
Coi như muốn đi xem bói cho người ta, vậy cũng cần có tay nghề, tuổi tác mới được, tựa như sư phụ vậy? Nếu không đi Thiên Kiều kiếm 5 đồng một lần gieo quẻ, ngay cả tiền đi xe Diệp Thiên cũng không đủ trả.
- Lão Tam, ngồi ngây ra đó làm gì? Đi, đi ra sân bóng đánh cầu đi...
Ăn cơm xong trở lại ký túc xá, Diệp Thiên đang vắt óc tìm mưu kế kiếm tiền, Từ Chấn Nam ném cầu tới bên giường hắn.
Trải qua hơn một tháng ở chung này, Diệp Thiên mấy người trong phòng này, cũng giống như toàn bộ sinh viên, dựa theo tuổi tác sắp xếp vai vế.
Từ Chấn Nam năm nay hai mươi trở thành lão Đại, Trần Hiểu Trung lớn hơn sáu tháng so với Diệp Thiên, thành lão Nhị, còn Ngại Hải Minh nhỏ hơn Diệp Thiên ba tháng, làm lão Tứ, hàng ngày cũng xưng hô lão Đại, lão Nhị …
- Lão Đại, em không đi, hôm qua tìm được quyển sách, buổi tối xem, anh kêu lão Nhị và lão Tứ đi đi...
Diệp Thiên ngồi dậy, ném cầu quay lại cho Từ Chấn Nam, hắn lúc này nào có tâm tư chơi bóng cơ chứ.
Tuy rằng quan hệ cùng mấy người anh em này rất tốt, nhưng Diệp Thiên giống cha hắn, đều có tính mọi chuyện của mình không thích cầu cạnh người khác, lúc này Từ Chấn Nam mấy người cũng không biết chuyện đã xảy ra trong nhà Diệp Thiên.
- Hai tiểu tử kia đi đến thư viện rồi, nói nơi đó mỹ nữ nhiều...
Từ Chấn Nam khinh thường bĩu môi,
- Chán thế, đã đi một tuần rồi, cũng không quen được cô nào, được, cậu xem sách đi, buổi tối chúng ta cùng đi ăn khuya, Tây Môn mới mở quán ăn cũng khá ngon!
Từ Chấn Nam là một vận động viên năng động, nhìn thấy Diệp Thiên không đi, tự mình ôm cầu chạy ra khỏi ký túc xá.
Nhưng không đợi Diệp Thiên ngồi được bao lâu, cửa ký túc xá lại vang lên tiếng “ầm”, bật mở tung, Từ Chấn Nam vừa mới chạy ra lại như một trận gió trở vào, một tay kéo Diệp Thiên.
- Ôi, lão Đại, không phải nói không đi rồi sao? Đúng rồi, mắt anh sao lại đỏ như vậy?
Diệp Thiên có chút không hiểu, không phải là chơi cầu sao? Kích động đến thế này? Thấy bộ dạng của Từ Chấn Nam, thật ra không khác con bò đực trong đấu trường lắm.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam liên tục xua tay, chỉ vào phía bên ngoài cửa sổ nói:
- Không... Không phải chơi bóng, Diệp Thiên, hai người đẹp tới tìm cậu, chính là Vệ Dung Dung của khoa báo chí ấy ...
Tuần trước, Diệp Thiên đã hẹn Vệ Dung Dung và Vu Thanh Nhã đến ký túc xá của mình, cùng người trong ký túc xá của mình làm quen, nói là quan hệ bạn bè, nhưng chính là lão Đại Từ Chấn Nam mời cơm, còn ra ngoài trường ăn uống một chút.
Ai ngờ sinh viên ĐH năm 3 to lớn như Từ Chấn Nam, vừa thấy Vệ Dung Dung, nhất thời giật nảy mình, hắn đang rất nhàn rỗi, ngoài đánh cầu, chính là tìm cách tiếp cận Vệ Dung Dung , nhưng hiệu quả hiển nhiên chẳng ra gì.
Lâu lâu Vệ Dung Dung và Vu Thanh Nhã không đến ký túc xá nam, tuy rằng không phải tìm đến bản thân mình, cũng làm cho hormone nam tính của Từ Chấn Nam lên quá cao, chạy về ký túc xá với tốc độ trăm mét, kéo Diệp Thiên lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.