Chương 108: Không đánh không thành bằng hữu
Đả Nhãn
15/03/2013
Mã lão tam tuy rằng dùng tay trái, nhưng một cái tát, vẫn khiến miệng mũi Nhâm công tử chảy máu, lảo đảo ngã trên mặt đất, đầu “Ong ong” chấn động, cả người bị một tát này làm cho choáng váng, thậm chí ngay cả kêu đau cũng đều quên.
Không để ý Nhâm công tử té ngã trên đất, Mã lão tam quay đầu, cười nói với Diệp Thiên:
- Diệp Thiên huynh đệ, lúc nào nhận được mười vạn đồng tiền này, coi như là cho huynh đệ bồi tội ...
Tuy rằng Diệp Thiên nói không cần mời rượu, nhưng Mã lão tam không thể làm vậy, dù sao mười vạn đồng tiền này không phải hắn muốn “đào mỏ”, mà chính là hắn không thể không lấy.
- Thôi, tiền là của Tam ca anh chứ, chúng ta đánh nhau xong mới thành bằng hữu ...
Diệp Thiên nghe vậy lắc lắc đầu, hắn biết người trên giang hồ, đều là đánh rắn chọn gậy, hôm nay nếu đồng ý nhận tiền này, không chừng sẽ có phiền toái.
Mã lão tam chỉ sợ Diệp Thiên nói khách khí, vội vàng nói:
- Không được, chuyện này truyền đi ra, người khác còn không chỉa vào mặt Tam ca ta mà mắng sao?
- Tam... Tam ca, anh ... tại sao anh đánh tôi? Rốt cuộc là anh giúp ai?
Nghe hai người đối thoại, lại ăn một cái tát, Nhâm công tử rốt cục phục hồi tinh thần lại, ôm cái mũi còn đang chảy máu, tức giận nhìn Mã lão tam, từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa hiểu được rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Nghe thấy Nhâm Kiện nói vậy, Mã lão tam cười lạnh một tiếng, âm trầm nói:
- Nhâm công tử, tốt nhất cậu hãy ngậm miệng lại đi, trên đời này có một số người là không thể động vào, không muốn trong nhà có tai họa, mau chuẩn bị tiền ...
Theo suy nghĩ của Mã lão tam, gia thế Diệp Thiên nhất định là thuộc loại phi thường, còn Nhâm Kiện chẳng qua là con cháu thương nhân, người khác muốn hắn chết rất dễ dàng .
- Người ... người không thể trêu vào?
Nhâm Kiện chính là bị người nhà làm hư, tính tình có chút nóng nảy, nhưng hắn cũng không ngốc, nghe được Mã lão tam nói vậy, che miệng giật mình nhìn về phía Diệp Thiên.
Nhìn thấy Diệp Thiên thản nhiên tươi cười, Nhâm Kiện nhất thời hiểu cả, cảm thấy mình nghĩ quá nông cạn, không nghĩ kỹ thủ đoạn của Diệp Thiên, lúc này trong lòng hắn nhất thời ớn lạnh.
Nhưng Nhâm công tử luôn luôn ngang ngược đã quen rồi, muốn cho hắn chịu thua một sinh viên như Diệp Thiên, trong lòng cũng thấy không tin được, đứng ở đó nhất thời không suy nghĩ được gì.
- Diệp Thiên, Diệp Thiên, cậu ở đâu?
Ngay khi Nhâm công tử còn đang vô cùng rối rắm, trong lối vào ngõ nhỏ truyền đến nhiều tiếng động lớn, đặc biệt là tiếng Từ Chấn Nam vang dội nhất, đồng thời một bó đuốc soi vào trong ngõ hẻm.
- Tam ca, chuyện này cứ làm như thế đi, vết thương thế kia cũng không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày là được ...
Thấy Từ Chấn Nam dẫn người lại đây tìm, Diệp Thiên hạ giọng cùng Mã lão tam nói một câu, lại la lớn:
- Lão Đại, em không sao, em ra ngay ...
Lấy tay che ánh sáng chói mắt từ ngọn đèn bên ngoài chiếu tới, Diệp Thiên đi ra khỏi ngõ nhỏ, vừa ra cửa ngõ chính hắn cũng giật mình, thấy bên ngoài ngoài Từ Chấn Nam, ngay cả Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung đều đến đây, ngoài ra còn có mười mấy bảo vệ mặc đồng phục bảo vệ của trường học.
Còn Kỷ công tử cùng tên Thương Bất Khải ục ịch, và hai tay đấm đứng ở một bên, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đi ra khỏi ngõ hẻm, ánh mắt không ngừng dò xét trên người Diệp Thiên.
Nhìn thấy Diệp Thiên đi ra, ánh mắt Từ Chấn Nam đỏ lên, nhào lên sờ loạn khắp người Diệp Thiên, miệng còn ồn ào:
- Diệp Thiên, cậu ... cậu không sao chứ?
Theo suy nghĩ của Từ Chấn Nam, Diệp Thiên cùng người luyện công kia đi vào, cho dù không thiếu cánh tay thiếu cái chân, khẳng định cũng không có cơ thể hoàn chỉnh mà đi ra, hắn nghĩ, Diệp Thiên hiện tại nhất định là vì nhìn thấy Vu Thanh Nhã nên gượng chống đỡ mà thôi.
- Ôi, ai, lão Đại, nơi đó không được sờ...
Ngay từ đầu Diệp Thiên còn ngượng ngùng đẩy nhẹ Từ Chấn Nam, ai ngờ anh bạn thân này sờ trên người xong, lại có thể sờ xuống cả bên dưới … vội vàng đẩy tay hắn ra, tức giận nói:
- Nói không có việc gì mà, anh làm sao thế nhỉ?
- Thật sự không sao?
Từ Chấn Nam nhìn thấy Diệp Thiên chỉnh tề quần áo, trong lòng đã tin vài phần, nhẹ nhàng thở ra nói:
- May mắn anh tới sớm, Diệp Thiên, chúng ta và bọn họ còn chưa xong ...
Trong suy nghĩ của Từ Chấn Nam, nhất định là hắn gọi cứu binh tới kịp nên Diệp Thiên chưa bị sao, trước mắt phe mình nhiều người, cũng phải cho mấy người kia một bài học.
Khi Từ Chấn Nam đang xoa tay, phía sau hắn có một người mặc âu phục nhìn giống như là thầy giáo của trường Thanh Hoa đi đến, hỏi Diệp Thiên:
- Em là Diệp Thiên phải không? Mới vừa nãy có bạn đến tố giác với bảo vệ, nói em bị người ngoài trường bắt cóc, xin hỏi ... có chuyện này hay không?
Đối với trường Thanh Hoa mà nói, nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ chấn động cả trường, chỉ cần Diệp Thiên gật đầu, bọn hắn liền xông vào con hẻm kia, lôi người ra.
- Bắt cóc? Không đâu ạ, chắc là Từ Chấn Nam hiểu lầm, thưa thầy, thật không có việc đó...
Nghe được người nọ nói vậy, Diệp Thiên vội vàng lắc đầu phủ nhận, nói đùa gì vậy, mình với Mã lão tam đã nói ra quy củ giang hồ, nếu tiếp tục nói ra, có lý cũng sẽ biến thành đuối lý.
- Vậy ... hai người bọn họ đã có chuyện gì?
Khi vị thầy giáo kia còn đang muốn truy vấn tiếp thì chợt thấy phía sau Diệp Thiên lại hiện ra hai bóng người.
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người kia, mở miệng nói:
- Thầy à, bọn họ cũng không phải sinh viên trường chúng ta, vừa rồi cãi nhau một hồi liền đánh nhau, nhưng chuyện này... chuyện này không liên quan đến chúng ta đâu ạ!
Vốn là hai người kia đã bị Diệp Thiên che khuất, nhưng nghe được Diệp Thiên nói vậy, mấy đèn pin đồng thời chiếu tới, vừa nhìn ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Nhâm Kiện thì không cần nói, khóe miệng sưng húp giống như lạp xưởng, khóe mắt cũng sắp lồi ra rồi, từ trong lỗ mũi vẫn đang chảy máu, khiến sơ mi trắng trên người biến sắc, ngay cả tóc được xịt keo xịt tóc cũng loạn như ổ gà, hình dáng quả thực là vô cùng thê thảm.
Còn Mã lão tam, tuy rằng trên mặt không có việc gì, trên người cũng nhìn không thương tổn nào, nhưng tay phải cũng đang bị một mảnh khăn bao lại, hơn nữa quần áo nhiều nếp nhăn và dính đầy tro bụi, đứng ở nơi đó, vẻ mặt thật khó hiểu.
Thấy Diệp Thiên nhẹ nhàng khoan khoái, và so sánh với bộ dáng hai người kia, người trong cuộc thật sẽ tin tưởng lời nói của Diệp Thiên, có lẽ thật sự là mấy người bọn họ đánh nhau mà thôi.
Ở gần phía ngoài đám người, Vệ Dung Dung chợt phát hiện khóe miệng Vu Thanh Nhã nhếch lên một chút, không khỏi kỳ quái hỏi:
- Thanh Nhã, cậu cười cái gì hả? Diệp Thiên bị người ta chắn ở cổng trường, cậu cũng không lo lắng một chút nào sao?
Theo lý thuyết, nếu đổi thành bạn trai của mình, Vệ Dung Dung sớm sẽ tiến lên an ủi, đâu dễ dàng như Vu Thanh Nhã này, thật không có tim không có phổi, còn đứng đó cười trộm nữa!
Vu Thanh Nhã hé miệng cười, nói:
- Diệp Thiên từ nhỏ đã hiền lành, người bình thường sẽ không bắt nạt anh ấy ...
- Cậu ta hiền lành?? Là một tiểu phù thủy thì có, nói không chừng hai người kia chính là bị cậu ta làm cho thành ra như vậy!!
Vệ Dung Dung không thể tin được lời của Vu Thanh Nhã.
Cha cô không biết bị Diệp Thiên chuốc cho cái thuốc gì, lần trước mời Diệp Thiên đến nhà mình, lại đem ngay cả bình rượu Quang Tự trân quý ra uống hết, điều này làm cho người rất thích uống rượu nhưng vẫn không thật thoải mái là Vệ đại tiểu thư, cảm giác rất khó chịu.
- Dung Dung, đừng nói lung tung...
Nhìn thấy Vệ Dung Dung định nói lớn, khiến người chung quanh đều nhìn mình, Vu Thanh Nhã vội vàng kéo vệ Dung Dung, lui ra khỏi đám người.
Trong tràng những người này, ngoài mấy đương sự ra, cũng chỉ có Vu Thanh Nhã là hiểu được chuyện gì xảy ra, từ khi học tiểu học năm nhất, Diệp Thiên đã dám đánh với đàn anh lớp 5, cao hơn hắn cả một cái đầu, Vu Thanh Nhã cũng chưa từng thấy hắn đánh nhau mà bị mệt.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng không biết đã dùng biện pháp gì, những người bị hắn đánh mặt mũi bầm dập này, không khỏi là một mực chắc chắn là bản thân không cẩn thận. Cũng tương tự như chuyện trước mắt, cho nên mới vừa rồi, Vu Thanh Nhã không kìm lòng được, lại nở nụ cười.
- Diệp huynh đệ, lão ca đi trước, hôm nào sẽ mời cậu uống rượu đền tội!
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Mã lão tam cũng không quen, tiến lên nói bên tai Diệp Thiên một câu, vẫy tay với hai người đồng bọn. Cũng không còn tiếp tục để ý đến Nhâm Kiện còn đứng ngốc nơi đó, lập tức đẩy hai người đồng bọn của hắn, vẫy xe taxi bỏ đi.
- Khốn nạn! Đùa kiểu gì vậy? Ai u...
Thấy Mã lão tam và đám người đi rồi, Nhâm Kiện hung tợn chửi cái xe taxi đã đi xa, không nhớ ra miệng cũng bị tổn thương, nhất thời nhe răng nhếch miệng lấy tay bịt lại.
Kỷ công tử ỷ vào mới nói giúp Diệp Thiên vài câu, nghĩ Diệp Thiên sẽ không gây khó khăn cho mình, tiến lên giữ chặt Nhâm Kiện, hỏi:
- Nhâm Kiện, các cậu rốt cuộc là làm chuyện vậy?
- Đi thôi, trở về rồi hãy nói...
Nhâm công tử lần này không làm mình làm mẩy, có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Diệp Thiên, thấy hắn đang nói chuyện cùng người trong trường học, vội vàng lên hai chiếc xe, nhanh như chớp cùng tên béo chạy mất.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Vài giây ngắn ngủn, ngoài Diệp Thiên là đương sự, đã chạy không còn một mống, người thầy giáo kia cũng có chút lúng túng, tức giận nhìn thoáng qua Diệp Thiên, nói:
- Được rồi, tất cả giải tán đi, Diệp Thiên, em là một sinh viên, sau này không nên qua lại với những người này ở ngoài trường, hiểu không?
- Em hiểu, cảm ơn thầy quan tâm...
Diệp Thiên vẻ mặt chân thành nói với vị thầy giáo kia, khiến cho người thầy giáo vốn muốn cho Diệp Thiên viết kiểm điểm, cũng không còn muốn nhắc lại việc này, dẫn theo hơn mười bảo vệ quay trở về trường Thanh Hoa …
- Này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hả?
Cũng những người quanh đó cùng nhau giải tán, về tới trong xe Hổ Tử và Hồ Dương liếc nhau một cái, trong đầu đồng thời có nghi vấn như vị thầy giáo kia.
Hai người bọn họ đã nghĩ đến kết quả sẽ thế nào, nhưng không ngờ Diệp Thiên không chỉ có bình yên không tổn hao sức lực mà đi ra, còn có thể khiến cho mấy người kia đứng về phe mình.
Trầm mặc một lúc sau, Hổ Tử chần chờ nói:
- Tôi nói này, lão Hồ, chẳng lẽ... chẳng lẽ Diệp Thiên thật sự là pháp sư gì đó trên giang hồ như chú Tứ nói?
- Pháp sư giang hồ cũng không làm được vậy? Đây quả thực chính là tà pháp ...
Hồ Dương cũng không hiểu ra sao, nghĩ một chút, đưa tay nổ máy xe, nói:
- Đi, tìm cái cậu tên Nhâm Kiện hỏi cho rõ ...
Không để ý Nhâm công tử té ngã trên đất, Mã lão tam quay đầu, cười nói với Diệp Thiên:
- Diệp Thiên huynh đệ, lúc nào nhận được mười vạn đồng tiền này, coi như là cho huynh đệ bồi tội ...
Tuy rằng Diệp Thiên nói không cần mời rượu, nhưng Mã lão tam không thể làm vậy, dù sao mười vạn đồng tiền này không phải hắn muốn “đào mỏ”, mà chính là hắn không thể không lấy.
- Thôi, tiền là của Tam ca anh chứ, chúng ta đánh nhau xong mới thành bằng hữu ...
Diệp Thiên nghe vậy lắc lắc đầu, hắn biết người trên giang hồ, đều là đánh rắn chọn gậy, hôm nay nếu đồng ý nhận tiền này, không chừng sẽ có phiền toái.
Mã lão tam chỉ sợ Diệp Thiên nói khách khí, vội vàng nói:
- Không được, chuyện này truyền đi ra, người khác còn không chỉa vào mặt Tam ca ta mà mắng sao?
- Tam... Tam ca, anh ... tại sao anh đánh tôi? Rốt cuộc là anh giúp ai?
Nghe hai người đối thoại, lại ăn một cái tát, Nhâm công tử rốt cục phục hồi tinh thần lại, ôm cái mũi còn đang chảy máu, tức giận nhìn Mã lão tam, từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa hiểu được rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Nghe thấy Nhâm Kiện nói vậy, Mã lão tam cười lạnh một tiếng, âm trầm nói:
- Nhâm công tử, tốt nhất cậu hãy ngậm miệng lại đi, trên đời này có một số người là không thể động vào, không muốn trong nhà có tai họa, mau chuẩn bị tiền ...
Theo suy nghĩ của Mã lão tam, gia thế Diệp Thiên nhất định là thuộc loại phi thường, còn Nhâm Kiện chẳng qua là con cháu thương nhân, người khác muốn hắn chết rất dễ dàng .
- Người ... người không thể trêu vào?
Nhâm Kiện chính là bị người nhà làm hư, tính tình có chút nóng nảy, nhưng hắn cũng không ngốc, nghe được Mã lão tam nói vậy, che miệng giật mình nhìn về phía Diệp Thiên.
Nhìn thấy Diệp Thiên thản nhiên tươi cười, Nhâm Kiện nhất thời hiểu cả, cảm thấy mình nghĩ quá nông cạn, không nghĩ kỹ thủ đoạn của Diệp Thiên, lúc này trong lòng hắn nhất thời ớn lạnh.
Nhưng Nhâm công tử luôn luôn ngang ngược đã quen rồi, muốn cho hắn chịu thua một sinh viên như Diệp Thiên, trong lòng cũng thấy không tin được, đứng ở đó nhất thời không suy nghĩ được gì.
- Diệp Thiên, Diệp Thiên, cậu ở đâu?
Ngay khi Nhâm công tử còn đang vô cùng rối rắm, trong lối vào ngõ nhỏ truyền đến nhiều tiếng động lớn, đặc biệt là tiếng Từ Chấn Nam vang dội nhất, đồng thời một bó đuốc soi vào trong ngõ hẻm.
- Tam ca, chuyện này cứ làm như thế đi, vết thương thế kia cũng không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày là được ...
Thấy Từ Chấn Nam dẫn người lại đây tìm, Diệp Thiên hạ giọng cùng Mã lão tam nói một câu, lại la lớn:
- Lão Đại, em không sao, em ra ngay ...
Lấy tay che ánh sáng chói mắt từ ngọn đèn bên ngoài chiếu tới, Diệp Thiên đi ra khỏi ngõ nhỏ, vừa ra cửa ngõ chính hắn cũng giật mình, thấy bên ngoài ngoài Từ Chấn Nam, ngay cả Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung đều đến đây, ngoài ra còn có mười mấy bảo vệ mặc đồng phục bảo vệ của trường học.
Còn Kỷ công tử cùng tên Thương Bất Khải ục ịch, và hai tay đấm đứng ở một bên, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đi ra khỏi ngõ hẻm, ánh mắt không ngừng dò xét trên người Diệp Thiên.
Nhìn thấy Diệp Thiên đi ra, ánh mắt Từ Chấn Nam đỏ lên, nhào lên sờ loạn khắp người Diệp Thiên, miệng còn ồn ào:
- Diệp Thiên, cậu ... cậu không sao chứ?
Theo suy nghĩ của Từ Chấn Nam, Diệp Thiên cùng người luyện công kia đi vào, cho dù không thiếu cánh tay thiếu cái chân, khẳng định cũng không có cơ thể hoàn chỉnh mà đi ra, hắn nghĩ, Diệp Thiên hiện tại nhất định là vì nhìn thấy Vu Thanh Nhã nên gượng chống đỡ mà thôi.
- Ôi, ai, lão Đại, nơi đó không được sờ...
Ngay từ đầu Diệp Thiên còn ngượng ngùng đẩy nhẹ Từ Chấn Nam, ai ngờ anh bạn thân này sờ trên người xong, lại có thể sờ xuống cả bên dưới … vội vàng đẩy tay hắn ra, tức giận nói:
- Nói không có việc gì mà, anh làm sao thế nhỉ?
- Thật sự không sao?
Từ Chấn Nam nhìn thấy Diệp Thiên chỉnh tề quần áo, trong lòng đã tin vài phần, nhẹ nhàng thở ra nói:
- May mắn anh tới sớm, Diệp Thiên, chúng ta và bọn họ còn chưa xong ...
Trong suy nghĩ của Từ Chấn Nam, nhất định là hắn gọi cứu binh tới kịp nên Diệp Thiên chưa bị sao, trước mắt phe mình nhiều người, cũng phải cho mấy người kia một bài học.
Khi Từ Chấn Nam đang xoa tay, phía sau hắn có một người mặc âu phục nhìn giống như là thầy giáo của trường Thanh Hoa đi đến, hỏi Diệp Thiên:
- Em là Diệp Thiên phải không? Mới vừa nãy có bạn đến tố giác với bảo vệ, nói em bị người ngoài trường bắt cóc, xin hỏi ... có chuyện này hay không?
Đối với trường Thanh Hoa mà nói, nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ chấn động cả trường, chỉ cần Diệp Thiên gật đầu, bọn hắn liền xông vào con hẻm kia, lôi người ra.
- Bắt cóc? Không đâu ạ, chắc là Từ Chấn Nam hiểu lầm, thưa thầy, thật không có việc đó...
Nghe được người nọ nói vậy, Diệp Thiên vội vàng lắc đầu phủ nhận, nói đùa gì vậy, mình với Mã lão tam đã nói ra quy củ giang hồ, nếu tiếp tục nói ra, có lý cũng sẽ biến thành đuối lý.
- Vậy ... hai người bọn họ đã có chuyện gì?
Khi vị thầy giáo kia còn đang muốn truy vấn tiếp thì chợt thấy phía sau Diệp Thiên lại hiện ra hai bóng người.
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người kia, mở miệng nói:
- Thầy à, bọn họ cũng không phải sinh viên trường chúng ta, vừa rồi cãi nhau một hồi liền đánh nhau, nhưng chuyện này... chuyện này không liên quan đến chúng ta đâu ạ!
Vốn là hai người kia đã bị Diệp Thiên che khuất, nhưng nghe được Diệp Thiên nói vậy, mấy đèn pin đồng thời chiếu tới, vừa nhìn ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Nhâm Kiện thì không cần nói, khóe miệng sưng húp giống như lạp xưởng, khóe mắt cũng sắp lồi ra rồi, từ trong lỗ mũi vẫn đang chảy máu, khiến sơ mi trắng trên người biến sắc, ngay cả tóc được xịt keo xịt tóc cũng loạn như ổ gà, hình dáng quả thực là vô cùng thê thảm.
Còn Mã lão tam, tuy rằng trên mặt không có việc gì, trên người cũng nhìn không thương tổn nào, nhưng tay phải cũng đang bị một mảnh khăn bao lại, hơn nữa quần áo nhiều nếp nhăn và dính đầy tro bụi, đứng ở nơi đó, vẻ mặt thật khó hiểu.
Thấy Diệp Thiên nhẹ nhàng khoan khoái, và so sánh với bộ dáng hai người kia, người trong cuộc thật sẽ tin tưởng lời nói của Diệp Thiên, có lẽ thật sự là mấy người bọn họ đánh nhau mà thôi.
Ở gần phía ngoài đám người, Vệ Dung Dung chợt phát hiện khóe miệng Vu Thanh Nhã nhếch lên một chút, không khỏi kỳ quái hỏi:
- Thanh Nhã, cậu cười cái gì hả? Diệp Thiên bị người ta chắn ở cổng trường, cậu cũng không lo lắng một chút nào sao?
Theo lý thuyết, nếu đổi thành bạn trai của mình, Vệ Dung Dung sớm sẽ tiến lên an ủi, đâu dễ dàng như Vu Thanh Nhã này, thật không có tim không có phổi, còn đứng đó cười trộm nữa!
Vu Thanh Nhã hé miệng cười, nói:
- Diệp Thiên từ nhỏ đã hiền lành, người bình thường sẽ không bắt nạt anh ấy ...
- Cậu ta hiền lành?? Là một tiểu phù thủy thì có, nói không chừng hai người kia chính là bị cậu ta làm cho thành ra như vậy!!
Vệ Dung Dung không thể tin được lời của Vu Thanh Nhã.
Cha cô không biết bị Diệp Thiên chuốc cho cái thuốc gì, lần trước mời Diệp Thiên đến nhà mình, lại đem ngay cả bình rượu Quang Tự trân quý ra uống hết, điều này làm cho người rất thích uống rượu nhưng vẫn không thật thoải mái là Vệ đại tiểu thư, cảm giác rất khó chịu.
- Dung Dung, đừng nói lung tung...
Nhìn thấy Vệ Dung Dung định nói lớn, khiến người chung quanh đều nhìn mình, Vu Thanh Nhã vội vàng kéo vệ Dung Dung, lui ra khỏi đám người.
Trong tràng những người này, ngoài mấy đương sự ra, cũng chỉ có Vu Thanh Nhã là hiểu được chuyện gì xảy ra, từ khi học tiểu học năm nhất, Diệp Thiên đã dám đánh với đàn anh lớp 5, cao hơn hắn cả một cái đầu, Vu Thanh Nhã cũng chưa từng thấy hắn đánh nhau mà bị mệt.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng không biết đã dùng biện pháp gì, những người bị hắn đánh mặt mũi bầm dập này, không khỏi là một mực chắc chắn là bản thân không cẩn thận. Cũng tương tự như chuyện trước mắt, cho nên mới vừa rồi, Vu Thanh Nhã không kìm lòng được, lại nở nụ cười.
- Diệp huynh đệ, lão ca đi trước, hôm nào sẽ mời cậu uống rượu đền tội!
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Mã lão tam cũng không quen, tiến lên nói bên tai Diệp Thiên một câu, vẫy tay với hai người đồng bọn. Cũng không còn tiếp tục để ý đến Nhâm Kiện còn đứng ngốc nơi đó, lập tức đẩy hai người đồng bọn của hắn, vẫy xe taxi bỏ đi.
- Khốn nạn! Đùa kiểu gì vậy? Ai u...
Thấy Mã lão tam và đám người đi rồi, Nhâm Kiện hung tợn chửi cái xe taxi đã đi xa, không nhớ ra miệng cũng bị tổn thương, nhất thời nhe răng nhếch miệng lấy tay bịt lại.
Kỷ công tử ỷ vào mới nói giúp Diệp Thiên vài câu, nghĩ Diệp Thiên sẽ không gây khó khăn cho mình, tiến lên giữ chặt Nhâm Kiện, hỏi:
- Nhâm Kiện, các cậu rốt cuộc là làm chuyện vậy?
- Đi thôi, trở về rồi hãy nói...
Nhâm công tử lần này không làm mình làm mẩy, có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Diệp Thiên, thấy hắn đang nói chuyện cùng người trong trường học, vội vàng lên hai chiếc xe, nhanh như chớp cùng tên béo chạy mất.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Vài giây ngắn ngủn, ngoài Diệp Thiên là đương sự, đã chạy không còn một mống, người thầy giáo kia cũng có chút lúng túng, tức giận nhìn thoáng qua Diệp Thiên, nói:
- Được rồi, tất cả giải tán đi, Diệp Thiên, em là một sinh viên, sau này không nên qua lại với những người này ở ngoài trường, hiểu không?
- Em hiểu, cảm ơn thầy quan tâm...
Diệp Thiên vẻ mặt chân thành nói với vị thầy giáo kia, khiến cho người thầy giáo vốn muốn cho Diệp Thiên viết kiểm điểm, cũng không còn muốn nhắc lại việc này, dẫn theo hơn mười bảo vệ quay trở về trường Thanh Hoa …
- Này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hả?
Cũng những người quanh đó cùng nhau giải tán, về tới trong xe Hổ Tử và Hồ Dương liếc nhau một cái, trong đầu đồng thời có nghi vấn như vị thầy giáo kia.
Hai người bọn họ đã nghĩ đến kết quả sẽ thế nào, nhưng không ngờ Diệp Thiên không chỉ có bình yên không tổn hao sức lực mà đi ra, còn có thể khiến cho mấy người kia đứng về phe mình.
Trầm mặc một lúc sau, Hổ Tử chần chờ nói:
- Tôi nói này, lão Hồ, chẳng lẽ... chẳng lẽ Diệp Thiên thật sự là pháp sư gì đó trên giang hồ như chú Tứ nói?
- Pháp sư giang hồ cũng không làm được vậy? Đây quả thực chính là tà pháp ...
Hồ Dương cũng không hiểu ra sao, nghĩ một chút, đưa tay nổ máy xe, nói:
- Đi, tìm cái cậu tên Nhâm Kiện hỏi cho rõ ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.