Thiên Tài Tướng Sư

Chương 418: Không thể buông tha (hạ)

Đả Nhãn

15/03/2013

Sự yên lặng dị thường trong đêm ở núi Trường Bạch, phản phất trong thế giới không tiếng động, chỉ có thanh âm “đùng” của tiếng củi đốt trong phòng, mới làm người ta cảm giác được mình đang trong hiện thực.

Hoàn cảnh như thế để trầm tư mặc tưởng là rất thích hợp, sau khi Hồ Hồng Đức ăn uống no đủ đã ngủ luôn, Diệp Thiên cũng yên lặng ngồi xuống góc phòng, dùng tâm cảm thụ chốn bồng lai không bị nhân loại làm dơ.

Cùng linh khí ngưng tụ bằng trận pháp trong tứ hợp viện kinh thành không giống nhau, linh khí trong núi mặc dù không nhiều như vậy, nhưng rất tinh khiết, hơn nữa mang hơi thở mát lạnh, nhưng là cùng linh khí trong mấy khối Phỉ Thúy mà Diệp Thiên đoạt được có vài phần tương tự.

- Đợi có cơ hội cần biết thêm một chút về tín ngưỡng Phật gia và Tây Phương, bọn họ có thể tồn tại lâu như vậy, có nhiều tín đồ như vậy, chắc chắn phải có chỗ độc đáo!

Nghĩ lại vài ngày trước đấu pháp cùng Mạnh Hạt Tử khi thấy được loại linh khí kia, Diệp Thiên hướng suy nghĩ không khỏi liên tưởng đến Phật gia và giáo phái Tây Phương, lúc này trong đầu hắn đã rõ ràng, tư duy trong tín hiệu mã hóa do chính mình chuyển động thành.

Diệp Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này hắn muốn tiến sâu vào trạng thái suy tưởng, đồng thời thở chậm hơn nhiều, mỗi lần phải qua vài phút, mới có thể thấy ngực phập phồng yếu ớt.

“Sa sa... sa sa... ” Đột nhiên, thanh âm ma sát của bước chân và tuyết đọng rơi vào lỗ tai Diệp Thiên, lập tức đánh thức hắn đang suy tưởng.

- Ông Hồ, tỉnh dậy!

Diệp Thiên vừa mới mở miệng kêu một tiếng, Hồ Hồng Đức vốn đang ngủ say liền mở mắt, người sống trong núi, sự cảnh giác không hề kém so với Diệp Thiên.

- Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, cả nhà gỗ đều chấn động, phiến gỗ cửa không phải thật chắc chắn đã thẳng bị bên ngoài phá ra, một bóng dáng tối đen cùng với gió lạnh thấu xương luồn vào phòng.

- Mẹ nó, gấu chó sao?

Thi lực Diệp Thiên rất tốt, liếc mắt một cái đã thấy được một con gấu đen cao khoảng một mét rưỡi.

Sau khi đi vào phòng, con gấu dường như với lửa trại có chút sợ hãi, nhưng giống như luyến tiếc rời đi, cái mũi hít hà về phía hai người Diệp Thiên, cư nhiên không quan tâm chui vào một góc nhà gỗ ngủ.

- Vậy ... vậy gấu chó này là do người nuôi?

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thiên nhất thời hai mắt mở to nhìn, trong ấn tượng của hắn, gấu chó tựa hồ sẽ tấn công con người, có thể cảnh tượng trước mắt hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn.

Vốn Diệp Thiên đã chuẩn bị kỹ càng, tự nhiên rơi vào lòng bàn tay, nghĩ thầm sáng mai có thịt gấu ăn, nhưng dáng điệu đại gia hỏa này ngây thơ chân thành, làm Diệp Thiên làm sao cũng không hạ thủ sát hại được.

- Hừ hừ!

Dường như trả lời lời nói của Diệp Thiên, con gấu chó trở mình, trong miệng phát ra thanh âm hừ hừ.

- Làm nó ngủ ngay đi, con gấu chó này vô hại!

Hồ Hồng Đức cũng không nghĩ tới nửa đêm một con gấu chó xông vào, lắc đầu đứng dậy đóng cửa phòng bị mở ra, ngăn gió lạnh thổi vào trong phòng.

- Ông Hồ, nếu ban đêm nó đặt mông ngồi trên người ông thì làm sao bây giờ?

Diệp Thiên nghe người ta nói, lợi hại nhất của gấu chó không phải là bàn tay, mà là mông, người cường tráng khỏe mạnh bị cái mông lớn kia ngồi trên người, cũng sẽ nát tương thành một cục thịt.

Hồ Hồng Đức cười nói:

- Không có việc gì, vừa mới bắt đầu mùa đông, trong bụng nó chất béo nhiều, có lẽ nó không tìm được hang động, chỉ có thể chui đến đây...

Gấu chó sống tại phươngg Bắc, có thói quen ngủ đông, hàng năm lúc tuyết rơi, chúng liền rúc vào trong hang động không ăn không uống, dựa vào lượng mỡ tích lũy lúc trước mà vượt qua mùa đông giá rét.

Chẳng qua nếu như gấu chó đã tiến vào ngủ đông bị người ta đánh thức, sẽ không còn hiền ngoan như bây giờ, kể cả loài hổ bá vương núi rừng, cũng phải nhượng bộ lui binh.



Quả nhiên, một đêm này hai người và một con gấu đều bình an vô sự, sáng hôm sau lúc Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức rời đi, đại gia hỏa này còn dùng thanh âm hừ hừ rung trời tiễn đưa hai người.

- Ông Hồ, thế nào? Phải đuổi theo bọn người Mạnh Hạt Tử, hay là đi lấy nhân sâm trước?

Sau khi đi ra khỏi nhà gỗ, Diệp Thiên nhìn về phía Hồ Hồng Đức, tình huống trong núi này, hắn rõ ràng không quen thuộc.

Hồ Hồng Đức nghĩ một lát nói:

- Đuổi theo Mạnh Hạt Tử, nhân sâm lấy muộn vài ngày cũng không quan trọng!

Hồ Hồng Đức cũng không chịu thiệt, ở núi Trường Bạch hoành hành nhiều năm như vậy, trước khi y bị Mạnh Hạt Tử tính kế, thiếu chút nữa làm cháu gái chết trước mắt y, đương nhiên nuốt không trôi cơn tức này.

- Được, tôi cũng muốn biết thuật pháp giáo phái Tát Mãn!

Diệp Thiên cũng không có ý kiến gì, hắn đối với thuật pháp của Mạnh Hạt Tử có thể tự thân không tu luyện mà mượn linh khí cũng cảm thấy thật hứng thú.

- Quên đem Đại Hoàng theo, đi thôi, nơi này lên núi có một con đường thôi, qua đây hẳn có thể thấy dấu vết bọn họ để lại.

Lúc đám người Mạnh Hạt Tử vào núi, tuyết không ngừng rơi, tuyết lớn vùi lấp đi rất nhiều dấu vết, nhưng Hồ Hồng Đức ở trong núi nhiều năm như vậy, một chút dấu vết để lại đều có thể cho y hiểu rõ hướng mà đối phương đi qua.

Tìm đã nửa ngày sau khi vượt qua ngọn núi trước mắt cao tới 2000 mét, quả nhiên tìm được một đống lửa trại bị vùi lấp dưới tuyết.

Hồ Hồng Đức dạo một vòng xung quanh, sau đó mở miệng nói:

- Đúng vậy, Mạnh Hạt Tử theo hướng sơn trại mà đi!

- Cha ông năm đó lập một sơn trại?

Diệp Thiên tò mò hỏi.

- Đúng vậy, nơi đó địa thế hiểm trở, hơn nữa vô cùng bí mật, trừ phi là người mình, bằng không rất khó phát hiện.

Nói tới đây, trên mặt Hồ Hồng Đức lộ ra hận ý:

- Mạnh Hạt Tử vốn không biết chỗ đó, cha của tôi năm đó dẫn y vào núi đi qua đấy, thứ vong ân bội nghĩa ấy!

Cha của Mạnh Hạt Tử vừa mới bị bắn chết, Hồ Vân Báo nhớ lại tình xưa, từng đưa Mạnh Hạt Tử lên núi ở mấy tháng, còn dạy y một số công phu đơn giản.

Nhưng sau đó tin tức vây bắt Hồ Vân Báo rất nhiều, ông ấy sợ liên lụy tới Mạnh Hạt Tử, đã đưa y trở về nhà, chính vì thế mà tên kiêu ngạo này trở nên hận Hồ Vân Báo.

Diệp Thiên lắc đầu, nói:

- Ông Hồ, không đúng, Mạnh Hạt Tử hẳn là hiểu được, ông cũng biết chỗ sơn trại kia, y không sợ ông đuổi theo sao?

- Người này tâm tư ác độc, y vào núi có lẽ không có ý tốt, chỉ sợ muốn cùng tôi chấm dứt tất cả.

Muốn nói trên đời này người hiểu rõ bản thân mình nhất, chưa chắc đã là người thân, thông thường đều là người hận mình đến tận xương tủy, chính như Mạnh Hạt Tử biết Hồ Hồng Đức sẽ đuổi vào trong núi, Hồ Hồng Đức cũng nắm được tâm tư của Mạnh Hạt Tử.

- Vậy chúng ta vượt qua như vậy, chẳng phải theo ý muốn của y sao?

Tuy rằng Mạnh Hạt Tử thuật pháp không cao lắm, nhưng cẩn thận tốt hơn, Diệp Thiên cũng không muốn thua ở đây.

- Không có việc gì, tôi biết một đường mòn, chúng ta có thể đến sơn trại trước người của y.



Trên mặt Hồ Hồng Đức cười ác độc:

- Cha ta năm đó xưng bá vương núi Trường Bạch, con của ông ấy cũng không phải kẻ hèn nhát, muốn cùng ta đấu, đạo hạnh Mạnh Hạt Tử vẫn còn chưa đủ đâu!

Thanh danh của Hồ Hồng Đức ở núi Trường Bạch cũng không phải thổi phồng, năm người Nhật Bản đầu hàng, lúc ấy Hồ Hồng Đức bất qua mười ba mười bốn tuổi, dựa vào một chiếc dao găm giết chết sáu tên giặc, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến y không bị cha liên lụy.

Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức đều là người có thân thủ cao minh, người thường xem ra khó có thể vượt qua núi non trùng điệp, trong khi hai người bọn họ lại không coi vào đâu, trong vòng một ngày, hai người vượt qua hai đỉnh núi.

Lúc buổi tối vẫn nghỉ ngơi trong một nhà gỗ trong núi, nhưng hôm nay hai người luân phiên gác đêm, vì dựa theo tính toán của Hồ Hồng Đức, khoảng cách của bọn họ với đám người Mạnh Hạt Tử đi trước ba ngày, chắc là đã không còn xa.

Sáng sớm hôm sau, Hồ Hồng Đức vẫn đưa Diệp Thiên đi vào rừng rậm, tới buổi trưa, hai người đi tới dưới chân một ngọn núi.

Chỉ vào đỉnh núi mây mù lượn lờ, Hồ Hồng Đức nói:

- Diệp Thiên, đây là hàng rào của cha tôi năm đó, vốn ở dưới chân núi có nhà ở, nhưng đều bị giặc xâm lược đốt hết!

- Nơi tốt, núi này dễ phòng thủ khó tấn công nha!

Diệp Thiên cẩn thận quan sát, ngọn núi này không giống với đa số ngọn núi khác trong núi Trường Bạch có sườn dốc thoai thoải, lên núi chỉ có một đường mòn nhỏ, lúc trước người Nhật Bản hẳn là ở đây chịu thiệt thòi rất nhiều.

- Ông Hồ, làm sao vậy?

Nhìn thấy ánh mắt Hồ Hồng Đức nhìn thẳng lên trên núi, Diệp Thiên vỗ vai y.

- Ặc, không có việc gì, Diệp Thiên, chúng ta lên núi đi, lên trên chân núi chờ bọn họ!

Hồ Hồng Đức đã rất nhiều năm chưa tới nơi này, đứng ở chân núi, nhớ lại chuyện cũ đã xảy ra hơn nửa thế kỷ trước, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

Diệp Thiên tiện tay bấm một quẻ, lập tức mày nhíu lại, đưa tay kéo Hồ Hồng Đức lại, nói:

- Đợi một chút,tôi vừa mới bấm một quẻ, bọn họ hẳn là đang ở hướng Đông Bắc cách đây ba mươi dặm, không chắc sẽ lên núi!

Nhiều người trong kỳ môn hiểu được xu cát tịnh hung, lúc trước Diệp Thiên coi qua hướng đi của Mạnh Hạt Tử, nhưng chỉ biết y ở trong núi lớn, nhưng hiện tại ở khoảng cách gần, Diệp Thiên suy đoán cũng chính xác hơn nhiều.

- Ba mươi dặm hướng Đông Bắc? Nơi đó không phải hướng đến đầm Hắc Long sao?

Hồ Hồng Đức nghe vậy sửng sốt, nơi ấy có một hồ nước sâu không thấy đáy, hơn nữa hàng năm có độc chướng bao phủ, rất ít người dám tới gần nơi đó.

Nghe Hồ Hồng Đức nói về đầm Hắc Long, Diệp Thiên cười nói:

- Ông Hồ, chính là đầm Hắc Long, hai người chúng ta thì sợ gì!

- Được, không thể buông tha, người dũng cảm sẽ chiến thắng, chúng ta đi!

Hồ Hồng Đức bị Diệp Thiên nói hào hứng quá, đem nhiều đồ vật trên người ném lên mặt đất, chỉ cầm nỏ, bên hông mang một thanh đao Khai Sơn sắc bén.

Bởi vì rừng núi rậm rạp, trong rừng già, súng ống cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, lúc va chạm gần nhau, vũ khí lạnh thường có thể phát huy tác dụng lớn hơn.

- Nhanh lên, đi nhanh chút, còn bảy tám dặm nữa là có thể nghỉ ngơi.

Ở cách hai người Diệp Thiên khoảng hơn ba mươi dặm, Mạnh Hạt Tử đang không ngừng thúc giục đám người Quách Tử Sâm, y phát hiện đưa mấy người này theo là hoàn toàn sai lầm, làm cho dự tính của y đến nơi chốn chậm mất một ngày.

Mà làm Mạnh Hạt Tử sốt ruột chính là, trong lòng y thỉnh thoảng sẽ nổi lên cảm giác tim đập nhanh hơn, tựa như bị hổ Đông Bắc theo dõi khi mười tám tuổi vào núi, trực giác nói cho y biết, Hồ Hồng Đức đã không còn cách y bao xa...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Tướng Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook