Chương 30: Kiểm lậu
Đả Nhãn
15/03/2013
- Chú Diệp… chú nói bức tranh nào cơ?
Phong Huống rõ ràng là đã ra ngoài uống rượu, dựa xe đạp vào bên tường viện, từ trong chiếc giỏ sách phía trước lấy ra một cái túi nhựa, lung la lung lay rồi đi đến hướng bên cạnh cửa.
-Tên tiểu tử thối này, làm gì mà uống nhiều thế chứ?
Cách từ xa mà Diệp Đông Bình đã ngửi thấy mùi rượu toát ra từ người Phong Huống rồi, lại nhìn thấy cái mặt hắn đỏ lên trông như mông của con khỉ đít đỏ nữa, không khỏi lắc đầu, nói với Diệp Thiên:
-Lấy chậu nước cho anh Phong của con rửa mặt đi…
Do trạm thu mua này nằm ở thị trấn, hệ thống cung cấp nước sạch vẫn chưa được kéo về lắp đặt ở đây, nước được sử dụng vẫn lấy từ giếng khoan, nước giếng mát lạnh giữa ngày nắng nóng trong tháng tám, cho cảm giác mát lạnh.
-Ôi, chú Diệp, không uống không được đâu, đúng rồi, chú với Diệp Thiên vẫn chưa ăn cơm à? Cháu có mang về một ít, hai người ăn cơm trước đi, cứ kệ cháu…
Thân hình Phong Huống đứng hơi đung đưa ở đó, sửng sốt cầm hộp thức ăn vẫn còn ấm đưa về phía mặt Diệp Đông Bình.
-Được rồi, rửa mặt đi, tỉnh táo chút rồi nói tiếp…
Diệp Đông Bình dở khóc dở cười cầm lấy cái túi nhựa mà Phong Huống đưa cho, lôi hắn đến bên chậu nước phía trước mặt.
Vục đầu vào trong chậu nước, nhịn thở một lúc, Phong Huống mới ngẩng đầu lên, tóc trước trán ướt sũng nước, miệng còn nấc lên mùi rượu:
-A! thoái mái quá, tên Bang Quy Tôn này uống rượu được đấy, lần sau để bọn hắn tự đi uống rượu của mình…
Đầu năm nay, những người thu gom phế liệu từ nơi khác đến cũng đều chuyển nhà, mỗi nhà từ già đến trẻ đều phải ra ngoài thu gom. Phong Huống đến xem chỗ họ ở, có khá nhiều đồ tốt, nhà nào cũng chất đầy phế phẩm, đều tương đương với lần trước hắn bán nhiều như vậy….
Phong Huống tìm được mấy người không ra ngoài, nói chuyện với họ, cái giá mà họ đưa ra cao hơn một chút so với trạm thu mua, uống rượu hết nửa thời gian thì mấy nhà này cũng đồng ý bán đồ cho hắn.
Mặc dù lúc đó uống đã ngà ngà say rồi, nhưng Phong Huống trong lòng vẫn rất tỉnh táo, vẫn suy xét kĩ tình hình, dĩ nhiên chỉ cần thu mua được mấy đồ phế phẩm của mấy nhà này, thì ít nhất cũng kiếm được 500 tệ trở lên. Không để ý đến tửu lượng của mình nên đã uống quá vài chén.
Những người thu mua phế liệu này phần lớn đều đến từ Hà Nam và An Huy, tửu lượng của họ tốt hơn so với Phong Huống- người sinh ra và lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam này nhiều.
Phong Huống mua tổng cộng bảy chiếc bình rượu trắng cao cấp của nơi này sản xuất, chỉ có năm người uống, hắn mới chỉ uống chưa đến 2/3 chai đã không uống được nữa rồi, số còn lại đều do mấy người kia uống hết, người khác uống rượu xong còn vác trên lưng cái túi to đi thu gom phế liệu.
-Đã không biết uống còn không uống ít thôi, đến đây, lau mặt đi, rồi đi ngủ trước đi đã…
Trong mắt Diệp Đông Bình, Phong Huống thực sự chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi, hai mươi tuổi đầu rồi mà còn không lớn bằng Diệp Thiên mới có mười tuổi.
-Đừng! Chú Diệp, cháu không sao, rửa mặt là tỉnh ngay thôi…
Phong Huống cầm khăn bông lau qua mặt, có chút hưng phấn kéo Diệp Đông Bình lại, nói:
- Chú Diệp, năm nhà thu mua phế liệu ở Thành Tây này cháu đều đàm phán hết cả rồi, ngày mai đi Thành Đông, cũng tranh thủ đàm phán nốt với họ…
Tiền ăn với tiền rượu của bữa trưa, tổng cộng chưa đến hai mươi tệ.
Nhưng chờ đến ngày mai khi họ đưa đồ phế phẩm đến, phủi tay cái là đã kiếm được năm trăm. Điều đó khiến cho lòng Phong Huống giống như Miêu Trảo. Nóng lòng muốn hôm nay có thể thu phục được hết tất cả những người thu mua phế liệu trong thị trấn này.
-Được rồi, việc này không cần phải gấp, cháu mà ra ngoài với bộ dạng này chú cũng không yên tâm, đi ngủ trước đi…
Nhìn thấy Phong Huống bước đi l xiêu dắt xe đạp. Diệp Đông Bình kéo hắn lại, mặc dù lượng ô tô trên đường trong đầu năm nay không nhiều, nhưng cũng không ngăn nổi việc đâm đầu về phía trước tìm cái chết.
Người uống nhiều rượu, thường biểu hiện thành hai loại, một là uống nhiều đến mức ngủ bất động, đến động đất cũng không tỉnh, loại thứ hai là nói năng lung tung, không ngớt mồm lúc nào.
Phong Huống chính là thuộc loại thứ hai, theo mệnh lệnh của Diệp Đông Bình, đi vào phòng lên giường nằm được năm phút, không chịu được lại chạy ra ngoài, hét lên:
- Chú Diệp, cháu không ngủ được!
-Tên tiểu tử, lại đây ngồi đi!
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, đặt đôi đũa vừa cầm lên đang định ăn cơm, cầm lấy bức tranh ở bên cạnh, nói:
-Không ngủ được thì nói xem vật này xuất hiện thế nào?
-Cái này…cái này là cái quái gì thế?
Phong Huống với tay định cầm lấy thì Diệp Đông Bình đã mở ra
-Đồ tự cháu thu về mà còn không biết là đồ gì à, rồi để vào chỗ những quyển sách kia…
Phong Huống sau khi nghĩ một lúc, vỗ đùi nói:
-Cháu nhớ ra rồi, chú Diệp, có phải trên bức tranh có một hòn núi, hai người ở phía dưới bức tranh.
Với lai lịch của bức tranh này, Diệp Thiên cũng rất tò mò, cướp lời nói:
-Đúng, anh trai hâm, chính là bức tranh đó đấy, anh làm thế nào mà có được vậy?
-Thu mua thôi, đúng rồi, chú Diệp, chú xem bức tranh đấy có phải là đồ cổ không?
Nhắc tới bức họa này, Phong Huống tỉnh rượu được mấy phần, vốn dĩ định mở tiệm đồ cổ, mặc dù do số mà biến thành trạm thu mua phế liệu, nhưng Phong Huống luôn chú ý đến những món đồ nhiều năm tuổi.
-Là đồ cổ, hơn nữa còn là triều Minh, cách năm nay bốn năm trăm năm liền, Phong à, cháu làm thế nào mà thu mua được vậy?
Nghe Phong Huống hỏi đi hỏi lại, nhưng không nói nguồn gốc của bức tranh này, Diệp Đông Bình gần mất kiên nhẫn.
-Ôi, thật là khiến cháu mông muôi rồi, chốc nữa nhất định phải nói với ông.
Bộ dạng hưng phấn của Phong Huống, khiến Diệp Đông Bình không nhịn được nữa liền gõ lên đầu hắn một cái.
-Sao không nói vào vấn đề chính đi chứ.
Giọng Phong Huống nhỏ tiếng xuống, bí mật nói:
- Chú Diệp, chú đoán xem, cháu làm sao có được?
-Tiểu Thiên, đi lấy thêm một chậu nước nữa ra đây, để cho nó tỉnh táo đi…
Diệp Đông Bình cuối cùng cũng tức tối, tên tiểu tử này còn trêu ngươi nữa…
Nhìn thấy Diệp Đông Bình cáu, Phong Huống vội vàng nói:
-Đừng, đừng, chú Diệp, cháu nói là được mà, bức tranh này là do một cụ bà bán cho cháu…
Chuyện này là do hôm kia, hôm đó Phong Huống kéo xe đẩy đi Tây thành thu mua phế phẩm, một đám có mấy bà đang ngồi ở nhà trệt chỗ đóng giày, nghe thấy giọng Phong Huống rao:
-Chai rượu cũ, sách cũ, nhựa … bán đi.
Tất cả đều đứng dậy đi vào nhà lấy đồ phế phẩm ra.
Truyện kể rằng đầu năm nay người thu mua phế phẩm cũ “ cố chấp dao găm mài cây kéo” mỗi ngày giống như là cái sàng, mỗi nhà đều lôi ra sạch gần như nhau, bà lão cầm ra, cũng chính là một số vật như sách cũ và những chậu nhựa rửa mặt cũ.
Phong Huống thanh toán tiền cho mấy món đồ đó, lúc chuẩn bị đi, bỗng nhiên nhìn thấy một bà cụ ngồi bên cạnh chỗ đóng giày, đặt cùng một vật vào sọt.
Lúc đó hắn còn nghĩ rằng đồ vật đó là giấy cơ, liền hỏi bà cụ xem có bán không. Ai biết được bà cụ nói đồ chơi trong đó là dùng để cắt giày.
Nhìn thấy hai đầu gỗ của cuộn tranh đều bị mài đến nhẵn bóng, cùng với khoảng thời gian trong đầu Phong Huống nhắc tới chuyện đồ cổ, lúc đó tiêu một tệ, còn chút đắn đo khi mua cuộn tranh đã sờn rách.
Phong Huống rõ ràng là đã ra ngoài uống rượu, dựa xe đạp vào bên tường viện, từ trong chiếc giỏ sách phía trước lấy ra một cái túi nhựa, lung la lung lay rồi đi đến hướng bên cạnh cửa.
-Tên tiểu tử thối này, làm gì mà uống nhiều thế chứ?
Cách từ xa mà Diệp Đông Bình đã ngửi thấy mùi rượu toát ra từ người Phong Huống rồi, lại nhìn thấy cái mặt hắn đỏ lên trông như mông của con khỉ đít đỏ nữa, không khỏi lắc đầu, nói với Diệp Thiên:
-Lấy chậu nước cho anh Phong của con rửa mặt đi…
Do trạm thu mua này nằm ở thị trấn, hệ thống cung cấp nước sạch vẫn chưa được kéo về lắp đặt ở đây, nước được sử dụng vẫn lấy từ giếng khoan, nước giếng mát lạnh giữa ngày nắng nóng trong tháng tám, cho cảm giác mát lạnh.
-Ôi, chú Diệp, không uống không được đâu, đúng rồi, chú với Diệp Thiên vẫn chưa ăn cơm à? Cháu có mang về một ít, hai người ăn cơm trước đi, cứ kệ cháu…
Thân hình Phong Huống đứng hơi đung đưa ở đó, sửng sốt cầm hộp thức ăn vẫn còn ấm đưa về phía mặt Diệp Đông Bình.
-Được rồi, rửa mặt đi, tỉnh táo chút rồi nói tiếp…
Diệp Đông Bình dở khóc dở cười cầm lấy cái túi nhựa mà Phong Huống đưa cho, lôi hắn đến bên chậu nước phía trước mặt.
Vục đầu vào trong chậu nước, nhịn thở một lúc, Phong Huống mới ngẩng đầu lên, tóc trước trán ướt sũng nước, miệng còn nấc lên mùi rượu:
-A! thoái mái quá, tên Bang Quy Tôn này uống rượu được đấy, lần sau để bọn hắn tự đi uống rượu của mình…
Đầu năm nay, những người thu gom phế liệu từ nơi khác đến cũng đều chuyển nhà, mỗi nhà từ già đến trẻ đều phải ra ngoài thu gom. Phong Huống đến xem chỗ họ ở, có khá nhiều đồ tốt, nhà nào cũng chất đầy phế phẩm, đều tương đương với lần trước hắn bán nhiều như vậy….
Phong Huống tìm được mấy người không ra ngoài, nói chuyện với họ, cái giá mà họ đưa ra cao hơn một chút so với trạm thu mua, uống rượu hết nửa thời gian thì mấy nhà này cũng đồng ý bán đồ cho hắn.
Mặc dù lúc đó uống đã ngà ngà say rồi, nhưng Phong Huống trong lòng vẫn rất tỉnh táo, vẫn suy xét kĩ tình hình, dĩ nhiên chỉ cần thu mua được mấy đồ phế phẩm của mấy nhà này, thì ít nhất cũng kiếm được 500 tệ trở lên. Không để ý đến tửu lượng của mình nên đã uống quá vài chén.
Những người thu mua phế liệu này phần lớn đều đến từ Hà Nam và An Huy, tửu lượng của họ tốt hơn so với Phong Huống- người sinh ra và lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam này nhiều.
Phong Huống mua tổng cộng bảy chiếc bình rượu trắng cao cấp của nơi này sản xuất, chỉ có năm người uống, hắn mới chỉ uống chưa đến 2/3 chai đã không uống được nữa rồi, số còn lại đều do mấy người kia uống hết, người khác uống rượu xong còn vác trên lưng cái túi to đi thu gom phế liệu.
-Đã không biết uống còn không uống ít thôi, đến đây, lau mặt đi, rồi đi ngủ trước đi đã…
Trong mắt Diệp Đông Bình, Phong Huống thực sự chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi, hai mươi tuổi đầu rồi mà còn không lớn bằng Diệp Thiên mới có mười tuổi.
-Đừng! Chú Diệp, cháu không sao, rửa mặt là tỉnh ngay thôi…
Phong Huống cầm khăn bông lau qua mặt, có chút hưng phấn kéo Diệp Đông Bình lại, nói:
- Chú Diệp, năm nhà thu mua phế liệu ở Thành Tây này cháu đều đàm phán hết cả rồi, ngày mai đi Thành Đông, cũng tranh thủ đàm phán nốt với họ…
Tiền ăn với tiền rượu của bữa trưa, tổng cộng chưa đến hai mươi tệ.
Nhưng chờ đến ngày mai khi họ đưa đồ phế phẩm đến, phủi tay cái là đã kiếm được năm trăm. Điều đó khiến cho lòng Phong Huống giống như Miêu Trảo. Nóng lòng muốn hôm nay có thể thu phục được hết tất cả những người thu mua phế liệu trong thị trấn này.
-Được rồi, việc này không cần phải gấp, cháu mà ra ngoài với bộ dạng này chú cũng không yên tâm, đi ngủ trước đi…
Nhìn thấy Phong Huống bước đi l xiêu dắt xe đạp. Diệp Đông Bình kéo hắn lại, mặc dù lượng ô tô trên đường trong đầu năm nay không nhiều, nhưng cũng không ngăn nổi việc đâm đầu về phía trước tìm cái chết.
Người uống nhiều rượu, thường biểu hiện thành hai loại, một là uống nhiều đến mức ngủ bất động, đến động đất cũng không tỉnh, loại thứ hai là nói năng lung tung, không ngớt mồm lúc nào.
Phong Huống chính là thuộc loại thứ hai, theo mệnh lệnh của Diệp Đông Bình, đi vào phòng lên giường nằm được năm phút, không chịu được lại chạy ra ngoài, hét lên:
- Chú Diệp, cháu không ngủ được!
-Tên tiểu tử, lại đây ngồi đi!
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, đặt đôi đũa vừa cầm lên đang định ăn cơm, cầm lấy bức tranh ở bên cạnh, nói:
-Không ngủ được thì nói xem vật này xuất hiện thế nào?
-Cái này…cái này là cái quái gì thế?
Phong Huống với tay định cầm lấy thì Diệp Đông Bình đã mở ra
-Đồ tự cháu thu về mà còn không biết là đồ gì à, rồi để vào chỗ những quyển sách kia…
Phong Huống sau khi nghĩ một lúc, vỗ đùi nói:
-Cháu nhớ ra rồi, chú Diệp, có phải trên bức tranh có một hòn núi, hai người ở phía dưới bức tranh.
Với lai lịch của bức tranh này, Diệp Thiên cũng rất tò mò, cướp lời nói:
-Đúng, anh trai hâm, chính là bức tranh đó đấy, anh làm thế nào mà có được vậy?
-Thu mua thôi, đúng rồi, chú Diệp, chú xem bức tranh đấy có phải là đồ cổ không?
Nhắc tới bức họa này, Phong Huống tỉnh rượu được mấy phần, vốn dĩ định mở tiệm đồ cổ, mặc dù do số mà biến thành trạm thu mua phế liệu, nhưng Phong Huống luôn chú ý đến những món đồ nhiều năm tuổi.
-Là đồ cổ, hơn nữa còn là triều Minh, cách năm nay bốn năm trăm năm liền, Phong à, cháu làm thế nào mà thu mua được vậy?
Nghe Phong Huống hỏi đi hỏi lại, nhưng không nói nguồn gốc của bức tranh này, Diệp Đông Bình gần mất kiên nhẫn.
-Ôi, thật là khiến cháu mông muôi rồi, chốc nữa nhất định phải nói với ông.
Bộ dạng hưng phấn của Phong Huống, khiến Diệp Đông Bình không nhịn được nữa liền gõ lên đầu hắn một cái.
-Sao không nói vào vấn đề chính đi chứ.
Giọng Phong Huống nhỏ tiếng xuống, bí mật nói:
- Chú Diệp, chú đoán xem, cháu làm sao có được?
-Tiểu Thiên, đi lấy thêm một chậu nước nữa ra đây, để cho nó tỉnh táo đi…
Diệp Đông Bình cuối cùng cũng tức tối, tên tiểu tử này còn trêu ngươi nữa…
Nhìn thấy Diệp Đông Bình cáu, Phong Huống vội vàng nói:
-Đừng, đừng, chú Diệp, cháu nói là được mà, bức tranh này là do một cụ bà bán cho cháu…
Chuyện này là do hôm kia, hôm đó Phong Huống kéo xe đẩy đi Tây thành thu mua phế phẩm, một đám có mấy bà đang ngồi ở nhà trệt chỗ đóng giày, nghe thấy giọng Phong Huống rao:
-Chai rượu cũ, sách cũ, nhựa … bán đi.
Tất cả đều đứng dậy đi vào nhà lấy đồ phế phẩm ra.
Truyện kể rằng đầu năm nay người thu mua phế phẩm cũ “ cố chấp dao găm mài cây kéo” mỗi ngày giống như là cái sàng, mỗi nhà đều lôi ra sạch gần như nhau, bà lão cầm ra, cũng chính là một số vật như sách cũ và những chậu nhựa rửa mặt cũ.
Phong Huống thanh toán tiền cho mấy món đồ đó, lúc chuẩn bị đi, bỗng nhiên nhìn thấy một bà cụ ngồi bên cạnh chỗ đóng giày, đặt cùng một vật vào sọt.
Lúc đó hắn còn nghĩ rằng đồ vật đó là giấy cơ, liền hỏi bà cụ xem có bán không. Ai biết được bà cụ nói đồ chơi trong đó là dùng để cắt giày.
Nhìn thấy hai đầu gỗ của cuộn tranh đều bị mài đến nhẵn bóng, cùng với khoảng thời gian trong đầu Phong Huống nhắc tới chuyện đồ cổ, lúc đó tiêu một tệ, còn chút đắn đo khi mua cuộn tranh đã sờn rách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.