Chương 253: Kinh ngạc
Đả Nhãn
15/03/2013
- Lão Trần, cậu ta có nhận tấm thẻ đó không?
Tại phòng làm việc của làng du lịch, Vương Gia Huân vừa mới bận xong công việc ngồi cùng Trần Hỉ Toàn, mặc dù đã đưa tiền cho lão đạo sĩ Vân Dương, nhưng trong lòng Vương Gia Huân cũng hiểu rõ, lần này có thể bắt được thủy quái, toàn là do công lao của Diệp Thiên…
Trần Hỉ Toàn lắc đầu, nói:
- Không nhận, cậu nhóc bảo không muốn nhận gì hết, Lão Vương, lúc cậu ấy đi, thì bảo người kéo một xe nước suối lấy vào buổi bình minh đến, cho cậu ấy pha trà uống!
Nước của núi Ngọc Tuyền ngọt ngào trong lành, nổi tiếng khắp nơi, thời xưa là nước uống được dùng trong cung đình, Càn Long từng đề bia “Thiên hạ đệ nhất tuyền”, đến ngày nay, vây quanh núi Ngọc Tuyền cũng có không ít các suối nước khoáng lớn nhỏ khác nhau.
Ngoài làng du lịch này ra, Trần Hỉ Toàn và Vương Gia Huân còn có một nhà máy suối nước khoáng, mỗi ngày vận chuyển các loại nước suối chất lượng khác nhau vào Bắc Kinh, công việc làm ăn rất tốt.
Nước ở núi Ngọc Tuyền lại phân thành nước ban ngày và nước ban đêm, chất lượng nước không giống nhau, tốt nhất là phải kể đến nước suối vào buổi bình minh, là thứ nước cực phẩm để pha trà.
Đừng thấy rằng kẻ có tiền trong thành Tứ Cửu không ít, nhưng người thật sự có thể uống được nước suối vào buổi bình minh này lại không nhiều, một thùng nước tới những hơn mấy trăm tệ, đối với người Bắc Kinh vào những năm 98, là mức tiêu thụ quá cao rồi.
Vương Gia Huân gật đầu, nói:
- Được, sau này mỗi tháng tặng cậu ta một xe nước suối, ngoài ra tặng thêm hai trăm cân “gạo Kinh Tây” nhé…
Tính khí của Vương Gia Huân và Trần Hỉ Toàn khá giống nhau, đều là người thực tế, nếu Diệp Thiên đã không cần tiền, vậy thì tặng đồ ăn thức uống, cũng coi như là tấm lòng của mình rồi.
“Gạo Kinh Tây” mà ông ta nói đến là dùng nước của núi Ngọc Tuyền để tưới, hạt gạo to mà cân xứng, màu gạo trong trắng có xanh, sản lượng không nhiều lắm, dù là hiện nay cũng đều là loại gạo quý giá.
- Hôm qua, lãnh đạo Đảng và nhà nước đồng chí XXX đã đón tiếp nhân sĩ yêu nước đến từ Hồng Kông là ông Đường Văn Viễn, đồng chí XXX vô cùng khen ngợi hành động quyên góp cho sự nghiệp giáo dục trong nước của ông Đường Văn Viễn…
Ngay lúc Trần Hỉ Toàn và Vương Gia Huân đang nói chuyện, thì một tin tức trên TV đã khiến cho hai người cùng lúc im bặt, tròn mắt kinh ngạc nhìn về phía ông già tóc bạc xuất hiện trên màn hình TV.
Mặc dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi, hình ảnh trên TV lướt qua rất nhanh, nhưng cả hai đều đã nhìn rõ mặt ông cụ đó, cùng hô lên:
- Ông…ông ta là Đường Văn Viễn đến từ Hồng Kông?
- Hèn gì mà tôi thấy ông già đó có chút quen mặt
Trước đây Trần Hỉ Toàn từng nhìn thấy hình của Đường Văn Viễn trên bìa của một tạp chí, có điều cho dù trí tưởng tượng của ông ta có phong phú đến đâu, cũng không thể nghĩ ông già xuất hiện trước mặt chính là vị phú hào ở Hồng Kông xa xôi.
- Tôi…tôi nói, Lão Trần, anh…người bạn đó của anh rốt cuộc là có lai lịch gì vậy?
Nghĩ lại thái độ của Diệp Thiên đối với Đường Văn Viễn trước đó, Vương Gia Huân ngay cả một câu nói cũng nói không suôn sẻ, tên Diệp Thiên này phải ghê gớm đến mức nào, mới dám nói chuyện như thế với Đường Văn Viễn chứ?
Trần Hỉ Toàn cười gượng một tiếng, nói:
- Tôi chỉ biết nhà hắn ta có mở tiệm đồ cổ, mấy năm trước bỏ học ở Hoa Thanh, còn những thứ khác thì tôi cũng không biết nữa…
- Lão Trần, vậy…vậy chúng ta tặng mấy thứ đó cho hắn có thích hợp không vậy?
Vương Gia Huân lên tiếng hỏi, người có thể có giao tình với Đường Văn Viễn, e rằng không thèm để tâm đến mấy thứ nước suối và gạo này đâu.
Trần Hỉ Toàn lắc đầu, nói:
- Có gì mà không thích hợp chứ? Lão Vương, Diệp Thiên tuyệt đối không phải là cậu ấm ăn chơi hư hỏng gì đâu, chúng ta tặng đồ chỉ là chút ít lòng thành, tôi thấy mấy món này còn tốt hơn tiền cơ!
Trước đây qua lại với Diệp Thiên, Trần Hỉ Toàn không có lòng vụ lợi gì cả, dù cho thân phận của Diệp Thiên có thay đổi gì, Trần Hỉ Toàn cũng không nghĩ sẽ kiếm lợi lộc gì trên người của Diệp Thiên.
- Vậy được rồi, tôi cho người đi chuẩn bị nước suối và gạo!
Vương Gia Huân gật đầu, cầm điện thoại lên, căn dặn.
- Bác Văn, ông chủ nhỏ, giờ chúng ta về sao?
Đỗ Phi và A Đinh ngồi trong quán cà phê thấy Đường Văn Viễn và Diệp Thiên bước vào, vội đứng lên, Đỗ Phi cảm thấy ông tổ gọi không thuận miệng, nên gọi ông chủ nhỏ như A Đinh.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
- Hai người đi trước đi, tôi chào hỏi bạn bè một tiếng đã, buổi tối còn có việc!
- Đừng, ông chủ nhỏ, cậu đi làm việc, ta…ta lái xe đưa cậu đi nhé!
Đỗ Phi vừa nghe đã cuống lên, ông ta còn trông chờ thuốc trị thương của Diệp Thiên để cứu mạng nữa mà, lỡ ngày mai tâm trạng Diệp Thiên không tốt, không đưa cho ông ta nữa thì làm thế nào?
- Không cần, chỗ tôi đến cách đây không xa…
Diệp Thiên nhìn ra tâm tư của Đỗ Phi, bèn nói:
- Mai ông và Lão…Đường Lão cùng đến, sau này tính nóng nảy phải thay đổi chút, nếu không thật sự sẽ không sống yên ổn được đâu!
- Vâng, ông dạy rất phải!
Đỗ Phi gật đầu lia lịa, trước mặt Diệp Thiên, hiện nay ông ta không có chút tính khí gì, nếu bị mấy người quen biết ông ta ở thành Tứ Cửu nhìn thấy dáng vẻ này của Tứ thúc, nhất định sẽ kinh ngạc hết sức.
Trần Hỉ Toàn và Vương Gia Huân sau khi nhận được tin tức từ nhân viên phục vụ chạy đến thì vừa vặn trông thấy cảnh Diệp Thiên giáo huấn Đỗ Phi, hai người đưa mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ông già này cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, hơn nữa trông có vẻ khí thế hơn người, nhưng lại bị Diệp Thiên dạy dỗ giống như một đứa cháu, không dám hó hé nửa lời, rốt cuộc người thanh niên này còn có bao nhiêu điều mà bọn họ không biết nữa đây?
- Diệp Thiên, thế nào rồi, sắp đi à?
Trần Hỉ Toàn bước lại, ông ta cũng là người có kinh nghiệm thương trường, đã sớm giấu đi vẻ kinh ngạc trên mặt, nhưng ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía Đường Văn Viễn, dù sao thì không phải ai cũng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với vị phú hào người Hoa như thế này.
Diệp Thiên gật đầu, nói:
- Chú Trần, Vương tổng, cảm ơn sự tiếp đãi của hai chú, chúng cháu phải về rồi…
- Cháu nói gì thế, hôm nay nếu không có cháu thì nói không chừng làng du lịch của bác đây cũng không mở tiếp được nữa rồi!
Trần Hỉ Toàn cười gượng một tiếng, bèn nói:
- Diệp Thiên à, chú cũng không nói cám ơn gì rồi, chú cho xe đưa cháu về, tiện thể tặng cho nhà cháu nước ở núi Ngọc Tuyền và gạo Kinh Tây, mấy thứ này cháu phải nhận đấy nhé!
- Được, thế thì cháu nhận vậy, nước ở núi Ngọc Tuyền mà pha trà thì ngon phải biết!
Quả nhiên giống như Trần Hỉ Toàn đã nghĩ, Diệp Thiên liền lên tiếng đồng ý, hơn nữa trong lòng vô cùng thoải mái.
Bởi vì cảm giác mà Trần Hỉ Toàn đem lại cho Diệp Thiên không phải là cảm tạ hắn, mà là tặng quà giữa bạn bè với nhau, cảm giác này thậm chí còn thoải mái hơn lúc vừa nãy Diệp Thiên kiếm được ba ngàn vạn.
- Khụ khụ, Đường Lão, không biết vãn bối có hân hạnh được chụp một tấm hình với ông không ạ?
Thấy mấy người bọn họ chuẩn bị đi rồi, Vương Gia Huân bỗng ấp úng nói.
Mấy năm nay thành Tứ Cửu làm nghành dịch vụ, đều rất thịnh việc mời người nổi tiếng đề bút viết tặng hoặc chụp ảnh chung, trong tiền sảnh làng du lịch của Vương Gia Huân có không ích ảnh chụp chung với các minh tinh.
Có điều những minh tinh này đem so sánh với người trước mặt, thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp rồi, có thể chụp ảnh chung với Đường Văn Viễn, được truyền trong thành Tứ Cửu tuyệt đối là một việc rất có thể diện.
- Cậu biết ta à? Chụp ảnh chung thì không cần đâu…
Đường Văn Viễn có chút bất ngờ nhìn Vương Gia Huân, ông ta là một người không thích phô trương, năm đó ở Trung Quốc quyên góp cho một trường đại học, ngôi trường này muốn lấy tên ông ta đặt tên cho trường mình là trường đại học Văn Viễn, nhưng Đường Văn Viễn không đồng ý.
Nhìn thấy bị Đường Văn Viễn trực tiếp từ chối, khuôn mặt Vương Gia Huân lộ vẻ lúng túng, Diệp Thiên liền cười nói:
- Lão…Đường Lão, chụp chung có tấm hình thôi mà, ăn không của người ta một bữa, chụp có tấm hình thì có gì là không được đâu?
Tính cách của Diệp Thiên chính là như vậy, giúp tình không giúp lý, hắn ta hợp rơ với Trần Hỉ Toàn, thấy Trần Hỉ Toàn cũng thuận mắt, nên trực tiếp mở lời ép buộc Đường Văn Viễn.
- Được, coi như là ta sợ cậu rồi…
Đường Văn Viễn lắc đầu cười gượng, quay mặt nhìn về Vương Gia Huân, nói:
- Chụp hình thì được, nhưng không được treo ở đây!
- Được, tôi nhất định không treo ở đây, cám ơn Đường Lão!
Vương Gia Huân mừng rỡ, không treo ở đây thì ông ta hoàn toàn có thể treo trong phòng làm việc mà.
Đợi sau khi Đường Văn Viễn và Vương Gia Huân còn có Trần Hỉ Toàn chụp hình với nhau xong, cả đám bọn họ rời khỏi làng du lịch, Đường Văn Viễn và A Đinh cùng với Đỗ Phi về lại khách sạn, còn Diệp Thiên lại được Vương Gia Huân đích thân đưa đến đại học Thanh Hoa.
Buổi tối hẹn Vu Thanh Nhã dùng cơm, nhưng người kéo đến còn có Từ Trấn Nam và Vệ Dung Dung, sau khi trải qua chuyện lần trước, tình cảm của hai người bỗng tiến triển rất nhanh, nghe Vu Thanh Nhã nói, hình như đã thuê căn nhà cạnh trường học để sống chung rồi.
Nhắc đến từ sống chung, trong lòng Diệp Thiên cũng nao nao, nhưng vừa đổi mệnh lý cho Vu Thanh Nhã, còn chưa biết có thành công hay không, Diệp Thiên cũng không dám đột nhiên tiến triển nhanh như vậy với Vu Thanh Nhã.
Ngồi ở tiệm ăn nhỏ cạnh trường, trên bàn bày mấy đĩa đồ xào và bia, Diệp Thiên và Từ Trấn Nam uống rất vui vẻ, nếu Đỗ Phi nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ không có cách nào liên tưởng Diệp Thiên với tên hung thần buổi chiều.
Tại một căn hộ chung cư cao cấp ở New York Mỹ, một thanh niên tướng mạo khôi ngô tuấn tú đang nghe điện thoại, nhưng cùng với câu chuyện trong điện thoại, lông mày của hắn ta dần dần nhíu lại.
- Rầm!
Sau khi gác máy, bức tượng con ngựa cao gần 30cm, bị người thanh niên ném mạnh xuống đất, mảnh sứ vỡ văng tứ tung, hoàn toàn không thế nhìn ra đây chính là thứ mà năm ngoái hắn đã dùng ba triệu USD đấu giá được từ nước Anh.
Ném vỡ bức tượng ngựa vẫn không làm cho người thanh niên hả giận, miệng không ngừng mắng:
- Đồ ăn hại, ngoài việc biết ăn chơi đàng điếm, còn biết gì nữa chứ?
Tống Hiểu Long hoàn toàn có lý do để nổi giận, vì chuyên gia mà hắn phái đi, sau khi đến Thượng Hải, tham gia tiệc tùng rồi lại nảy sinh ra sự cố, cũng khiến kế hoạch của Tống Hiểu Long thất bại hoàn toàn, không thể không điều người rút về Mỹ.
Nhưng ngoài nổi giận ra, trong lòng Tống Hiểu Long cũng có chúc vui mừng, cú điện thoại mà hắn nghe lúc nãy, đã chứng minh được cái chết của Tống Hiểu Triết hoàn toàn chỉ là sự cố do uống rượu quá mức, nói cách khác, kế hoạch mà hắn tiến hành để đối phó Diệp Thiên, vẫn chưa bị tiết lộ ra.
Phải biết rằng, tất cả những gì mà Tống Hiểu Long có hiện nay, đều có được từ người cô của hắn, nếu có một chút tin tức tiết lộ ra ngoài, vậy thì hắn sẽ giống như một đống rác bị người ta quét đi.
- Coi như ngươi mạng lớn, có điều tập đoàn tài chính là của ta, ai cũng đừng hòng giật mất!
Sau khi bình tĩnh lại một lát, trên mặt Tống Hiểu Long nở một nụ cười dữ tợn.
Tại phòng làm việc của làng du lịch, Vương Gia Huân vừa mới bận xong công việc ngồi cùng Trần Hỉ Toàn, mặc dù đã đưa tiền cho lão đạo sĩ Vân Dương, nhưng trong lòng Vương Gia Huân cũng hiểu rõ, lần này có thể bắt được thủy quái, toàn là do công lao của Diệp Thiên…
Trần Hỉ Toàn lắc đầu, nói:
- Không nhận, cậu nhóc bảo không muốn nhận gì hết, Lão Vương, lúc cậu ấy đi, thì bảo người kéo một xe nước suối lấy vào buổi bình minh đến, cho cậu ấy pha trà uống!
Nước của núi Ngọc Tuyền ngọt ngào trong lành, nổi tiếng khắp nơi, thời xưa là nước uống được dùng trong cung đình, Càn Long từng đề bia “Thiên hạ đệ nhất tuyền”, đến ngày nay, vây quanh núi Ngọc Tuyền cũng có không ít các suối nước khoáng lớn nhỏ khác nhau.
Ngoài làng du lịch này ra, Trần Hỉ Toàn và Vương Gia Huân còn có một nhà máy suối nước khoáng, mỗi ngày vận chuyển các loại nước suối chất lượng khác nhau vào Bắc Kinh, công việc làm ăn rất tốt.
Nước ở núi Ngọc Tuyền lại phân thành nước ban ngày và nước ban đêm, chất lượng nước không giống nhau, tốt nhất là phải kể đến nước suối vào buổi bình minh, là thứ nước cực phẩm để pha trà.
Đừng thấy rằng kẻ có tiền trong thành Tứ Cửu không ít, nhưng người thật sự có thể uống được nước suối vào buổi bình minh này lại không nhiều, một thùng nước tới những hơn mấy trăm tệ, đối với người Bắc Kinh vào những năm 98, là mức tiêu thụ quá cao rồi.
Vương Gia Huân gật đầu, nói:
- Được, sau này mỗi tháng tặng cậu ta một xe nước suối, ngoài ra tặng thêm hai trăm cân “gạo Kinh Tây” nhé…
Tính khí của Vương Gia Huân và Trần Hỉ Toàn khá giống nhau, đều là người thực tế, nếu Diệp Thiên đã không cần tiền, vậy thì tặng đồ ăn thức uống, cũng coi như là tấm lòng của mình rồi.
“Gạo Kinh Tây” mà ông ta nói đến là dùng nước của núi Ngọc Tuyền để tưới, hạt gạo to mà cân xứng, màu gạo trong trắng có xanh, sản lượng không nhiều lắm, dù là hiện nay cũng đều là loại gạo quý giá.
- Hôm qua, lãnh đạo Đảng và nhà nước đồng chí XXX đã đón tiếp nhân sĩ yêu nước đến từ Hồng Kông là ông Đường Văn Viễn, đồng chí XXX vô cùng khen ngợi hành động quyên góp cho sự nghiệp giáo dục trong nước của ông Đường Văn Viễn…
Ngay lúc Trần Hỉ Toàn và Vương Gia Huân đang nói chuyện, thì một tin tức trên TV đã khiến cho hai người cùng lúc im bặt, tròn mắt kinh ngạc nhìn về phía ông già tóc bạc xuất hiện trên màn hình TV.
Mặc dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi, hình ảnh trên TV lướt qua rất nhanh, nhưng cả hai đều đã nhìn rõ mặt ông cụ đó, cùng hô lên:
- Ông…ông ta là Đường Văn Viễn đến từ Hồng Kông?
- Hèn gì mà tôi thấy ông già đó có chút quen mặt
Trước đây Trần Hỉ Toàn từng nhìn thấy hình của Đường Văn Viễn trên bìa của một tạp chí, có điều cho dù trí tưởng tượng của ông ta có phong phú đến đâu, cũng không thể nghĩ ông già xuất hiện trước mặt chính là vị phú hào ở Hồng Kông xa xôi.
- Tôi…tôi nói, Lão Trần, anh…người bạn đó của anh rốt cuộc là có lai lịch gì vậy?
Nghĩ lại thái độ của Diệp Thiên đối với Đường Văn Viễn trước đó, Vương Gia Huân ngay cả một câu nói cũng nói không suôn sẻ, tên Diệp Thiên này phải ghê gớm đến mức nào, mới dám nói chuyện như thế với Đường Văn Viễn chứ?
Trần Hỉ Toàn cười gượng một tiếng, nói:
- Tôi chỉ biết nhà hắn ta có mở tiệm đồ cổ, mấy năm trước bỏ học ở Hoa Thanh, còn những thứ khác thì tôi cũng không biết nữa…
- Lão Trần, vậy…vậy chúng ta tặng mấy thứ đó cho hắn có thích hợp không vậy?
Vương Gia Huân lên tiếng hỏi, người có thể có giao tình với Đường Văn Viễn, e rằng không thèm để tâm đến mấy thứ nước suối và gạo này đâu.
Trần Hỉ Toàn lắc đầu, nói:
- Có gì mà không thích hợp chứ? Lão Vương, Diệp Thiên tuyệt đối không phải là cậu ấm ăn chơi hư hỏng gì đâu, chúng ta tặng đồ chỉ là chút ít lòng thành, tôi thấy mấy món này còn tốt hơn tiền cơ!
Trước đây qua lại với Diệp Thiên, Trần Hỉ Toàn không có lòng vụ lợi gì cả, dù cho thân phận của Diệp Thiên có thay đổi gì, Trần Hỉ Toàn cũng không nghĩ sẽ kiếm lợi lộc gì trên người của Diệp Thiên.
- Vậy được rồi, tôi cho người đi chuẩn bị nước suối và gạo!
Vương Gia Huân gật đầu, cầm điện thoại lên, căn dặn.
- Bác Văn, ông chủ nhỏ, giờ chúng ta về sao?
Đỗ Phi và A Đinh ngồi trong quán cà phê thấy Đường Văn Viễn và Diệp Thiên bước vào, vội đứng lên, Đỗ Phi cảm thấy ông tổ gọi không thuận miệng, nên gọi ông chủ nhỏ như A Đinh.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
- Hai người đi trước đi, tôi chào hỏi bạn bè một tiếng đã, buổi tối còn có việc!
- Đừng, ông chủ nhỏ, cậu đi làm việc, ta…ta lái xe đưa cậu đi nhé!
Đỗ Phi vừa nghe đã cuống lên, ông ta còn trông chờ thuốc trị thương của Diệp Thiên để cứu mạng nữa mà, lỡ ngày mai tâm trạng Diệp Thiên không tốt, không đưa cho ông ta nữa thì làm thế nào?
- Không cần, chỗ tôi đến cách đây không xa…
Diệp Thiên nhìn ra tâm tư của Đỗ Phi, bèn nói:
- Mai ông và Lão…Đường Lão cùng đến, sau này tính nóng nảy phải thay đổi chút, nếu không thật sự sẽ không sống yên ổn được đâu!
- Vâng, ông dạy rất phải!
Đỗ Phi gật đầu lia lịa, trước mặt Diệp Thiên, hiện nay ông ta không có chút tính khí gì, nếu bị mấy người quen biết ông ta ở thành Tứ Cửu nhìn thấy dáng vẻ này của Tứ thúc, nhất định sẽ kinh ngạc hết sức.
Trần Hỉ Toàn và Vương Gia Huân sau khi nhận được tin tức từ nhân viên phục vụ chạy đến thì vừa vặn trông thấy cảnh Diệp Thiên giáo huấn Đỗ Phi, hai người đưa mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ông già này cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, hơn nữa trông có vẻ khí thế hơn người, nhưng lại bị Diệp Thiên dạy dỗ giống như một đứa cháu, không dám hó hé nửa lời, rốt cuộc người thanh niên này còn có bao nhiêu điều mà bọn họ không biết nữa đây?
- Diệp Thiên, thế nào rồi, sắp đi à?
Trần Hỉ Toàn bước lại, ông ta cũng là người có kinh nghiệm thương trường, đã sớm giấu đi vẻ kinh ngạc trên mặt, nhưng ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía Đường Văn Viễn, dù sao thì không phải ai cũng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với vị phú hào người Hoa như thế này.
Diệp Thiên gật đầu, nói:
- Chú Trần, Vương tổng, cảm ơn sự tiếp đãi của hai chú, chúng cháu phải về rồi…
- Cháu nói gì thế, hôm nay nếu không có cháu thì nói không chừng làng du lịch của bác đây cũng không mở tiếp được nữa rồi!
Trần Hỉ Toàn cười gượng một tiếng, bèn nói:
- Diệp Thiên à, chú cũng không nói cám ơn gì rồi, chú cho xe đưa cháu về, tiện thể tặng cho nhà cháu nước ở núi Ngọc Tuyền và gạo Kinh Tây, mấy thứ này cháu phải nhận đấy nhé!
- Được, thế thì cháu nhận vậy, nước ở núi Ngọc Tuyền mà pha trà thì ngon phải biết!
Quả nhiên giống như Trần Hỉ Toàn đã nghĩ, Diệp Thiên liền lên tiếng đồng ý, hơn nữa trong lòng vô cùng thoải mái.
Bởi vì cảm giác mà Trần Hỉ Toàn đem lại cho Diệp Thiên không phải là cảm tạ hắn, mà là tặng quà giữa bạn bè với nhau, cảm giác này thậm chí còn thoải mái hơn lúc vừa nãy Diệp Thiên kiếm được ba ngàn vạn.
- Khụ khụ, Đường Lão, không biết vãn bối có hân hạnh được chụp một tấm hình với ông không ạ?
Thấy mấy người bọn họ chuẩn bị đi rồi, Vương Gia Huân bỗng ấp úng nói.
Mấy năm nay thành Tứ Cửu làm nghành dịch vụ, đều rất thịnh việc mời người nổi tiếng đề bút viết tặng hoặc chụp ảnh chung, trong tiền sảnh làng du lịch của Vương Gia Huân có không ích ảnh chụp chung với các minh tinh.
Có điều những minh tinh này đem so sánh với người trước mặt, thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp rồi, có thể chụp ảnh chung với Đường Văn Viễn, được truyền trong thành Tứ Cửu tuyệt đối là một việc rất có thể diện.
- Cậu biết ta à? Chụp ảnh chung thì không cần đâu…
Đường Văn Viễn có chút bất ngờ nhìn Vương Gia Huân, ông ta là một người không thích phô trương, năm đó ở Trung Quốc quyên góp cho một trường đại học, ngôi trường này muốn lấy tên ông ta đặt tên cho trường mình là trường đại học Văn Viễn, nhưng Đường Văn Viễn không đồng ý.
Nhìn thấy bị Đường Văn Viễn trực tiếp từ chối, khuôn mặt Vương Gia Huân lộ vẻ lúng túng, Diệp Thiên liền cười nói:
- Lão…Đường Lão, chụp chung có tấm hình thôi mà, ăn không của người ta một bữa, chụp có tấm hình thì có gì là không được đâu?
Tính cách của Diệp Thiên chính là như vậy, giúp tình không giúp lý, hắn ta hợp rơ với Trần Hỉ Toàn, thấy Trần Hỉ Toàn cũng thuận mắt, nên trực tiếp mở lời ép buộc Đường Văn Viễn.
- Được, coi như là ta sợ cậu rồi…
Đường Văn Viễn lắc đầu cười gượng, quay mặt nhìn về Vương Gia Huân, nói:
- Chụp hình thì được, nhưng không được treo ở đây!
- Được, tôi nhất định không treo ở đây, cám ơn Đường Lão!
Vương Gia Huân mừng rỡ, không treo ở đây thì ông ta hoàn toàn có thể treo trong phòng làm việc mà.
Đợi sau khi Đường Văn Viễn và Vương Gia Huân còn có Trần Hỉ Toàn chụp hình với nhau xong, cả đám bọn họ rời khỏi làng du lịch, Đường Văn Viễn và A Đinh cùng với Đỗ Phi về lại khách sạn, còn Diệp Thiên lại được Vương Gia Huân đích thân đưa đến đại học Thanh Hoa.
Buổi tối hẹn Vu Thanh Nhã dùng cơm, nhưng người kéo đến còn có Từ Trấn Nam và Vệ Dung Dung, sau khi trải qua chuyện lần trước, tình cảm của hai người bỗng tiến triển rất nhanh, nghe Vu Thanh Nhã nói, hình như đã thuê căn nhà cạnh trường học để sống chung rồi.
Nhắc đến từ sống chung, trong lòng Diệp Thiên cũng nao nao, nhưng vừa đổi mệnh lý cho Vu Thanh Nhã, còn chưa biết có thành công hay không, Diệp Thiên cũng không dám đột nhiên tiến triển nhanh như vậy với Vu Thanh Nhã.
Ngồi ở tiệm ăn nhỏ cạnh trường, trên bàn bày mấy đĩa đồ xào và bia, Diệp Thiên và Từ Trấn Nam uống rất vui vẻ, nếu Đỗ Phi nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ không có cách nào liên tưởng Diệp Thiên với tên hung thần buổi chiều.
Tại một căn hộ chung cư cao cấp ở New York Mỹ, một thanh niên tướng mạo khôi ngô tuấn tú đang nghe điện thoại, nhưng cùng với câu chuyện trong điện thoại, lông mày của hắn ta dần dần nhíu lại.
- Rầm!
Sau khi gác máy, bức tượng con ngựa cao gần 30cm, bị người thanh niên ném mạnh xuống đất, mảnh sứ vỡ văng tứ tung, hoàn toàn không thế nhìn ra đây chính là thứ mà năm ngoái hắn đã dùng ba triệu USD đấu giá được từ nước Anh.
Ném vỡ bức tượng ngựa vẫn không làm cho người thanh niên hả giận, miệng không ngừng mắng:
- Đồ ăn hại, ngoài việc biết ăn chơi đàng điếm, còn biết gì nữa chứ?
Tống Hiểu Long hoàn toàn có lý do để nổi giận, vì chuyên gia mà hắn phái đi, sau khi đến Thượng Hải, tham gia tiệc tùng rồi lại nảy sinh ra sự cố, cũng khiến kế hoạch của Tống Hiểu Long thất bại hoàn toàn, không thể không điều người rút về Mỹ.
Nhưng ngoài nổi giận ra, trong lòng Tống Hiểu Long cũng có chúc vui mừng, cú điện thoại mà hắn nghe lúc nãy, đã chứng minh được cái chết của Tống Hiểu Triết hoàn toàn chỉ là sự cố do uống rượu quá mức, nói cách khác, kế hoạch mà hắn tiến hành để đối phó Diệp Thiên, vẫn chưa bị tiết lộ ra.
Phải biết rằng, tất cả những gì mà Tống Hiểu Long có hiện nay, đều có được từ người cô của hắn, nếu có một chút tin tức tiết lộ ra ngoài, vậy thì hắn sẽ giống như một đống rác bị người ta quét đi.
- Coi như ngươi mạng lớn, có điều tập đoàn tài chính là của ta, ai cũng đừng hòng giật mất!
Sau khi bình tĩnh lại một lát, trên mặt Tống Hiểu Long nở một nụ cười dữ tợn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.