Chương 738: Linh mạch
Đả Nhãn
10/06/2013
Đi theo Lý Thiện Nguyên hành tẩu giang hồ mười năm đó, rèn luyện đối với Diệp Thiên đích xác rất trọng yếu, hắn biết mình vào giờ nào cần biểu hiện như thế nào.
Một người tu đạo giống như hắn trà trộn ở trong thế tục, tự nhiên đối với giới tu đạo cũng không thể hờ hững, nếu lúc này để Đinh Hồng rời đi, ngược lại sẽ gây ra nghi ngờ trong lòng đối phương.
- Anh bạn Diệp, ít ngày nữa tôi sẽ rời kinh thành, chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại !
Có được linh thạch thượng phẩm thuộc tính hỏa, cố nhiên lúc này tâm tình Đinh Hồng rất tốt, nhưng nếu không phải còn một sự kiện phải làm, hắn hận không thể lập tức trở về đi tìm người đổi lấy linh thạch thuộc tính thủy, nào có thời gian dong dài nói chuyện cùng Diệp Thiên?
- Tiền bối, cái này... ngài hãy chỉ dạy tiểu tử một chút đi!
Tuy rằng hận không thể nói trước mặt Lão bất tử này là mau cút đi, nhưng trên mặt Diệp Thiên vẫn lộ ra vẻ cầu xin, diễn trò này cần diễn đến cùng mà.
- Chuyện này...
Đinh Hồng trầm ngâm một chút, mở miệng nói:
- Sau này nếu cậu có thời gian, có thể lên núi Côn Lôn một chuyến, nếu có cơ duyên, tự nhiên có thể đi tới đó, bần đạo lúc này không tiện nhiều lời!
Nghĩ vạn nhất Diệp Thiên sau này được Thiên Cơ Môn dẫn dắt, chắc chắn còn có ngày gặp lại, hơn nữa tiểu tử này rất biết làm người, Đinh Hồng cũng thuận miệng nói thêm một câu.
- Mẹ nó, lão tử sớm biết là ở núi Côn Lôn rồi!
Diệp Thiên thầm mắng một câu ở trong bụng, trên mặt cũng làm ra bộ kinh hỉ, nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ dạy, ngày sau tiểu tử có chút thành công, nhất định không quên ân huệ của tiền bối!
- Ừm, chỉ mong chúng ta sau này còn có duyên gặp lại.
Đinh Hồng hừ ra âm mũi, khi hắn phóng xuất ra thần thức phát hiện Vân Hoa Đồng đã ra hậu trường giao dịch được tinh thạch kia, lập tức đứng dậy, nói:
- Bần đạo còn có chuyện quan trọng, cáo từ trước!
Đối với Đinh Hồng mà nói, khối linh thạch thượng phẩm này có thể cho hắn hi vọng thăng cấp Kim Đan Đại Lộ, chính là trân quý hơn tất cả bảo vật trong thế tục gì đó, hắn không chấp nhận được chút sơ xuất.
Nhìn thấy Đinh Hồng đi ra hội trường, Diệp Thiên lại ngồi trên ghế thêm tròn năm phút đồng hồ.
Khi thần thức Diệp Thiên biết được anh em Vân Hoa Đồng đã rời đi. Diệp Thiên đang ngồi ngay ngắn trên ghế, cả người giống như không có xương cốt, thiếu chút nữa ngã xuống trên mặt đất.
Vừa rồi cùng đạo nhân đó ngồi chung ước chừng hơn nửa canh giờ, là thời gian Diệp Thiên đcả ời này cảm giác buồn chán nhất, khi đang nói chuyện là lúc tinh thần của hắn luôn luôn căng thẳng tới cực điểm.
Giờ phút này Đinh Hồng rời đi, Diệp Thiên được thả lỏng. Sau khi hắn tiến vào đếncảnh giới Tiên Thiên, đây là lần đầu tiên lại cảm nhận được cảm giác này.
Lúc trước nguyên thần chưa hình thành rõ. Diệp Thiên chú ý Cát Khải cùng Hắc Giao đại chiến. Đối với người tu đạo cũng không phải sợ hãi lắm, hắn cảm giác mình cũng có thể liều mạng.
Nhưng đối mặt Đinh Hồng, Diệp Thiên mới biết. Đối phương căn bản không phải là người mình có khả năng đối kháng, hắn chỉ là tùy ý thích phóng ra khí cơ, đã đè bản thân rất gắt gao.
Đừng nói Diệp Thiên hiện tại không có mang theo pháp khí gì trên người. Coi như hắn mang theo Tam Thanh linh, Nhiếp Hồn Linh Âm kia sợ là cũng không có biện pháp gì đấu với Đinh Hồng, dù sao với tu vi của Diệp Thiên, còn chưa thể chân chính phát huy ra uy lực của Tam Thanh linh.
Sau khi ở chỗ ngồi nghỉ ngơi mấy phút đồng hồ, Diệp Thiên mới cảm giác sức lực hồi phục, Đinh Hồng này và sư đệ của hắn giống nhau, tâm thuật bất chính, vừa rồi chính mình nếu có một chút sơ sẩy, sợ là cũng sẽ bị hắn nhìn ra.
Đứng dậy, Diệp Thiên lập tức đi ra phía ngoài. Đồng thời một tia thần thức cũng truyền vào đầu óc cha.
- Diệp Thiên, chuyện gì xảy ra? Vị đạo sĩ kia là bạn của con à?
Đi vào bãi đỗ xe ngầm, Diệp Đông Bình mới phát hiện con trai có gì không ổn lắm, mày cau chặt không nói, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
- Lên xe rồi nói sau ạ!
Diệp Thiên đoạt lấy cái chìa khóa trong tay cha, mở cửa xe ngồi xuống vị trí lái.
- Ôi, tiểu tử ngươi, lái chậm một chút. Chạy nhanh như vậy để làm chi?
Khi Diệp Thiên lái xe như lao ra khỏi bãi đỗ xe thì Diệp Đông Bình sợ tới mức bệnh tim thiếu chút nữa phát tác, xe sịn là thật, nhưng cũng không thể vài giây đồng hồ liền gia tốc đến 100 km được chứ? Nơi này chính là khu náo nhiệt trong kinh thành.
Diệp Thiên không trả lời, tuy rằng tốc độ cao. Nhưng lại cũng không trở về nhà, mà lái xe thành đường vòng.
- Ba, ba lập tức gọi điện thoại đặt vé máy bay, đặt một chuyến bay nhanh nhất, cả các bác các cô, toàn bộ đều đi Hồng Kông ở một thời gian ngắn, con chưa thông báo thì mọi người đừng trở về!
Diệp Thiên biết, đạo nhân kia vị tất hoàn toàn tin lời của chính mình nói, nếu như lòng nghi ngờ đối phương lớn, nói không chừng lúc này hắn sẽ tìm đến nhà, Diệp Thiên không tin anh em Vân thị không tìm ra lai lịch của mình.
Mà lúc này trong nhà Diệp Thiên đang cất giấu linh thạch cùng dây thừng trói rồng, không thoát khói thần thức của Đinh Hồng tìm kiếm, điều này sẽ mang đến đại họa cho Diệp gia.
- Diệp Thiên, rốt cục là chuyện gì xảy ra, các cô con lần trước đã đi Hồng Kông, nhưng ở đó không quen.
Diệp Đông Bình không biết chuyện gì xảy ra, khiến con trai căng thẳng như thế?
- Ba, đừng hỏi nhiều như vậy, lập tức gọi điện thoại đặt vé máy bay đi ạ, bảo mẹ và các bác các cô trực tiếp đi ra sân bay!
Diệp Thiên chuyển tay lái, chạy xe tới hướng sân bay thủ đô, tuy rằng hắn chỉ đoán ở trong lòng, nhưng Diệp Thiên không dám cược, bởi vì nếu thua cuộc, cả nhà hắn phải đền mạng.
Hiện tại ở Diệp gia, mặc dù Diệp Thiên không dám nói là vua chúa, nhưng hắn thật sự có tiếng nói, Diệp Đông Bình và mọi người đều rất tin không nghi ngờ, lập tức cũng không còn nhiều lời, liền gọi điện thoại.
Đến khi Diệp Thiên tới sân bay, một đám nữ nhân Diệp gia và cả Vu Thanh Nhã, đều vẻ mặt khó hiểu chờ ở đây rồi, nhất là Vu Thanh Nhã, tức thì bị Diệp Thiên gọi ra từ cơ quan.
- Kinh thành xảy ra chút chuyện, mọi người đi Hồng Kông một thời gian, không cần lo lắng cho con, con cũng sẽ rời đi !
Diệp Thiên chưa cho những người phụ nữ này cơ hội hỏi, vội vàng nói một câu, lúc sau liền lái xe rời đi.
- Con bà nó, làm ta sợ muốn chết!
Sau khi trở lại Tứ Hợp Viện, Diệp Thiên lập tức phóng xuất ra thần thức bao vây trọn cái sân lại, khi hắn phát hiện Tam Thanh Linh, dây thừng trói rồng cùng với linh thạch chưa bị người động vào, lúc này mới thở ra thật dài.
Không cần nghĩ nhiều, Diệp Thiên trở lại trong hậu viện, lấy ra toàn bộ nhạc cụ của thầy tu của hắn, lấy Tam Thanh Linh làm mắt trận, bày ra một cái trận pháp lấn thiên, che dấu thư phòng của hắn.
Bày bố xong trận pháp, Diệp Thiên sử dụng thần thức tra xét một hồi, phát hiện ngay cả mình cũng không phát hiện ra những vật này, trái tim đã lên đến cổ họng mới xem như về vị trí.
Nghĩ một chút, Diệp Thiên khóa kỹ cửa phòng, lái xe đến chỗ Tống Hạo Thiên, chuyện Đinh Hồng xuất hiện rất quan trọng, nhất định phải thông báo Lão gia kia một tiếng.
- Các ngươi lo liệu chuyện lần này rất tốt, ba viên đan dược này các ngươi giữ lại, dùng với nước là được, đúng rồi, mẹ của các ngươi tuổi quá lớn, chỉ được dùng nửa viên!
Ở trong Tứ Hợp Viện của Vân gia, Đinh Hồng vuốt vuốt khối linh thạch thượng phẩm kia, cảm thụ được linh khí dồi dào bên trong, tâm tình không khỏi tốt lên, tùy tay ném ra một cái bình sứ.
Thuận lợi có được khối linh thạch, Đinh Hồng cũng hào phóng hơn nhiều, lấy ra nhiều hơn một viên đan dược so với lúc trước hắn nói.
Đương nhiên, Đinh Hồng cũng không phải tự dưng hào phóng, hắn phát hiện trước kia thế tục mà bị giới tu đạo bỏ qua, vẫn có thể tìm được một vài thứ tốt.
Phải biết rằng, chỉ là khối linh thạch thượng phẩm trong tay này, kể cả ở không gian hắn đang sống đều không thấy nhiều, hơn nữa thu hoạch lần này của hắn còn không chỉ như thế, mấy ngày trước đây Vân Hoa Quân giao cho hắn một khối kim loại nhỏ như cái móng tay, cũng là nguyên liệu luyện khí rất khan hiếm.
Loại kim loại này ở giới tu đạo gọi là lam kim, có thể nói là tinh hoa trong kim loại, ở các nhạc cụ của thầy tu sử dụng công phạt dung nhập một ít lam kim, có thể làm cho nó sắc bén dị thường, phẩm chất của nhạc cụ của thầy tu cao hơn một bậc.
Hơn nữa lam kim cho dù ở trong giới tu đạo cũng là thực khan hiếm, bởi vì nó nhất định sinh trưởng theo sau linh mạch thuộc tính kim, đây cũng chính là nói, nơi phát hiện khối lam kim này, vô cùng có khả năng tồn tại một cái linh mạch.
Tin tức này, đối với Đinh Hồng mà nói, thậm chí thể có được một linh mạch.
Nếu không ôm tâm lý muốn nhìn khối tinh thạch này phẩm chất như thế nào, sáng sớm Đinh Hồng đã chạy tới Nga, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn không tiếp tục tìm hiểu nghiên cứu về nội tình Diệp Thiên.
Đương nhiên, hiện tại Đinh Hồng có thể nói là song hỷ lâm môn, vô luận là khối linh thạch thượng phẩm hay là linh mạch mỏ vàng, đều đủ để cho Luyện Khí Các của hắn ở giới tu đạo có được lợi thế!
Cho nên lấy thêm ra một viên đan dược, Đinh Hồng cũng là muốn cho anh em Vân thị tiếp tục giúp hắn tìm kiếm mấy thứ này, dù sao lần này có được thu hoạch, vượt xa tưởng tượng của hắn.
- Cám ơn Đinh chân nhân, ngài yên tâm, bên Nga tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi, em tôi sẽ đi cùng ngài cùng, đến lúc đó nhất định có thể mua được mỏ vàng đó!
Một người tu đạo giống như hắn trà trộn ở trong thế tục, tự nhiên đối với giới tu đạo cũng không thể hờ hững, nếu lúc này để Đinh Hồng rời đi, ngược lại sẽ gây ra nghi ngờ trong lòng đối phương.
- Anh bạn Diệp, ít ngày nữa tôi sẽ rời kinh thành, chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại !
Có được linh thạch thượng phẩm thuộc tính hỏa, cố nhiên lúc này tâm tình Đinh Hồng rất tốt, nhưng nếu không phải còn một sự kiện phải làm, hắn hận không thể lập tức trở về đi tìm người đổi lấy linh thạch thuộc tính thủy, nào có thời gian dong dài nói chuyện cùng Diệp Thiên?
- Tiền bối, cái này... ngài hãy chỉ dạy tiểu tử một chút đi!
Tuy rằng hận không thể nói trước mặt Lão bất tử này là mau cút đi, nhưng trên mặt Diệp Thiên vẫn lộ ra vẻ cầu xin, diễn trò này cần diễn đến cùng mà.
- Chuyện này...
Đinh Hồng trầm ngâm một chút, mở miệng nói:
- Sau này nếu cậu có thời gian, có thể lên núi Côn Lôn một chuyến, nếu có cơ duyên, tự nhiên có thể đi tới đó, bần đạo lúc này không tiện nhiều lời!
Nghĩ vạn nhất Diệp Thiên sau này được Thiên Cơ Môn dẫn dắt, chắc chắn còn có ngày gặp lại, hơn nữa tiểu tử này rất biết làm người, Đinh Hồng cũng thuận miệng nói thêm một câu.
- Mẹ nó, lão tử sớm biết là ở núi Côn Lôn rồi!
Diệp Thiên thầm mắng một câu ở trong bụng, trên mặt cũng làm ra bộ kinh hỉ, nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ dạy, ngày sau tiểu tử có chút thành công, nhất định không quên ân huệ của tiền bối!
- Ừm, chỉ mong chúng ta sau này còn có duyên gặp lại.
Đinh Hồng hừ ra âm mũi, khi hắn phóng xuất ra thần thức phát hiện Vân Hoa Đồng đã ra hậu trường giao dịch được tinh thạch kia, lập tức đứng dậy, nói:
- Bần đạo còn có chuyện quan trọng, cáo từ trước!
Đối với Đinh Hồng mà nói, khối linh thạch thượng phẩm này có thể cho hắn hi vọng thăng cấp Kim Đan Đại Lộ, chính là trân quý hơn tất cả bảo vật trong thế tục gì đó, hắn không chấp nhận được chút sơ xuất.
Nhìn thấy Đinh Hồng đi ra hội trường, Diệp Thiên lại ngồi trên ghế thêm tròn năm phút đồng hồ.
Khi thần thức Diệp Thiên biết được anh em Vân Hoa Đồng đã rời đi. Diệp Thiên đang ngồi ngay ngắn trên ghế, cả người giống như không có xương cốt, thiếu chút nữa ngã xuống trên mặt đất.
Vừa rồi cùng đạo nhân đó ngồi chung ước chừng hơn nửa canh giờ, là thời gian Diệp Thiên đcả ời này cảm giác buồn chán nhất, khi đang nói chuyện là lúc tinh thần của hắn luôn luôn căng thẳng tới cực điểm.
Giờ phút này Đinh Hồng rời đi, Diệp Thiên được thả lỏng. Sau khi hắn tiến vào đếncảnh giới Tiên Thiên, đây là lần đầu tiên lại cảm nhận được cảm giác này.
Lúc trước nguyên thần chưa hình thành rõ. Diệp Thiên chú ý Cát Khải cùng Hắc Giao đại chiến. Đối với người tu đạo cũng không phải sợ hãi lắm, hắn cảm giác mình cũng có thể liều mạng.
Nhưng đối mặt Đinh Hồng, Diệp Thiên mới biết. Đối phương căn bản không phải là người mình có khả năng đối kháng, hắn chỉ là tùy ý thích phóng ra khí cơ, đã đè bản thân rất gắt gao.
Đừng nói Diệp Thiên hiện tại không có mang theo pháp khí gì trên người. Coi như hắn mang theo Tam Thanh linh, Nhiếp Hồn Linh Âm kia sợ là cũng không có biện pháp gì đấu với Đinh Hồng, dù sao với tu vi của Diệp Thiên, còn chưa thể chân chính phát huy ra uy lực của Tam Thanh linh.
Sau khi ở chỗ ngồi nghỉ ngơi mấy phút đồng hồ, Diệp Thiên mới cảm giác sức lực hồi phục, Đinh Hồng này và sư đệ của hắn giống nhau, tâm thuật bất chính, vừa rồi chính mình nếu có một chút sơ sẩy, sợ là cũng sẽ bị hắn nhìn ra.
Đứng dậy, Diệp Thiên lập tức đi ra phía ngoài. Đồng thời một tia thần thức cũng truyền vào đầu óc cha.
- Diệp Thiên, chuyện gì xảy ra? Vị đạo sĩ kia là bạn của con à?
Đi vào bãi đỗ xe ngầm, Diệp Đông Bình mới phát hiện con trai có gì không ổn lắm, mày cau chặt không nói, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
- Lên xe rồi nói sau ạ!
Diệp Thiên đoạt lấy cái chìa khóa trong tay cha, mở cửa xe ngồi xuống vị trí lái.
- Ôi, tiểu tử ngươi, lái chậm một chút. Chạy nhanh như vậy để làm chi?
Khi Diệp Thiên lái xe như lao ra khỏi bãi đỗ xe thì Diệp Đông Bình sợ tới mức bệnh tim thiếu chút nữa phát tác, xe sịn là thật, nhưng cũng không thể vài giây đồng hồ liền gia tốc đến 100 km được chứ? Nơi này chính là khu náo nhiệt trong kinh thành.
Diệp Thiên không trả lời, tuy rằng tốc độ cao. Nhưng lại cũng không trở về nhà, mà lái xe thành đường vòng.
- Ba, ba lập tức gọi điện thoại đặt vé máy bay, đặt một chuyến bay nhanh nhất, cả các bác các cô, toàn bộ đều đi Hồng Kông ở một thời gian ngắn, con chưa thông báo thì mọi người đừng trở về!
Diệp Thiên biết, đạo nhân kia vị tất hoàn toàn tin lời của chính mình nói, nếu như lòng nghi ngờ đối phương lớn, nói không chừng lúc này hắn sẽ tìm đến nhà, Diệp Thiên không tin anh em Vân thị không tìm ra lai lịch của mình.
Mà lúc này trong nhà Diệp Thiên đang cất giấu linh thạch cùng dây thừng trói rồng, không thoát khói thần thức của Đinh Hồng tìm kiếm, điều này sẽ mang đến đại họa cho Diệp gia.
- Diệp Thiên, rốt cục là chuyện gì xảy ra, các cô con lần trước đã đi Hồng Kông, nhưng ở đó không quen.
Diệp Đông Bình không biết chuyện gì xảy ra, khiến con trai căng thẳng như thế?
- Ba, đừng hỏi nhiều như vậy, lập tức gọi điện thoại đặt vé máy bay đi ạ, bảo mẹ và các bác các cô trực tiếp đi ra sân bay!
Diệp Thiên chuyển tay lái, chạy xe tới hướng sân bay thủ đô, tuy rằng hắn chỉ đoán ở trong lòng, nhưng Diệp Thiên không dám cược, bởi vì nếu thua cuộc, cả nhà hắn phải đền mạng.
Hiện tại ở Diệp gia, mặc dù Diệp Thiên không dám nói là vua chúa, nhưng hắn thật sự có tiếng nói, Diệp Đông Bình và mọi người đều rất tin không nghi ngờ, lập tức cũng không còn nhiều lời, liền gọi điện thoại.
Đến khi Diệp Thiên tới sân bay, một đám nữ nhân Diệp gia và cả Vu Thanh Nhã, đều vẻ mặt khó hiểu chờ ở đây rồi, nhất là Vu Thanh Nhã, tức thì bị Diệp Thiên gọi ra từ cơ quan.
- Kinh thành xảy ra chút chuyện, mọi người đi Hồng Kông một thời gian, không cần lo lắng cho con, con cũng sẽ rời đi !
Diệp Thiên chưa cho những người phụ nữ này cơ hội hỏi, vội vàng nói một câu, lúc sau liền lái xe rời đi.
- Con bà nó, làm ta sợ muốn chết!
Sau khi trở lại Tứ Hợp Viện, Diệp Thiên lập tức phóng xuất ra thần thức bao vây trọn cái sân lại, khi hắn phát hiện Tam Thanh Linh, dây thừng trói rồng cùng với linh thạch chưa bị người động vào, lúc này mới thở ra thật dài.
Không cần nghĩ nhiều, Diệp Thiên trở lại trong hậu viện, lấy ra toàn bộ nhạc cụ của thầy tu của hắn, lấy Tam Thanh Linh làm mắt trận, bày ra một cái trận pháp lấn thiên, che dấu thư phòng của hắn.
Bày bố xong trận pháp, Diệp Thiên sử dụng thần thức tra xét một hồi, phát hiện ngay cả mình cũng không phát hiện ra những vật này, trái tim đã lên đến cổ họng mới xem như về vị trí.
Nghĩ một chút, Diệp Thiên khóa kỹ cửa phòng, lái xe đến chỗ Tống Hạo Thiên, chuyện Đinh Hồng xuất hiện rất quan trọng, nhất định phải thông báo Lão gia kia một tiếng.
- Các ngươi lo liệu chuyện lần này rất tốt, ba viên đan dược này các ngươi giữ lại, dùng với nước là được, đúng rồi, mẹ của các ngươi tuổi quá lớn, chỉ được dùng nửa viên!
Ở trong Tứ Hợp Viện của Vân gia, Đinh Hồng vuốt vuốt khối linh thạch thượng phẩm kia, cảm thụ được linh khí dồi dào bên trong, tâm tình không khỏi tốt lên, tùy tay ném ra một cái bình sứ.
Thuận lợi có được khối linh thạch, Đinh Hồng cũng hào phóng hơn nhiều, lấy ra nhiều hơn một viên đan dược so với lúc trước hắn nói.
Đương nhiên, Đinh Hồng cũng không phải tự dưng hào phóng, hắn phát hiện trước kia thế tục mà bị giới tu đạo bỏ qua, vẫn có thể tìm được một vài thứ tốt.
Phải biết rằng, chỉ là khối linh thạch thượng phẩm trong tay này, kể cả ở không gian hắn đang sống đều không thấy nhiều, hơn nữa thu hoạch lần này của hắn còn không chỉ như thế, mấy ngày trước đây Vân Hoa Quân giao cho hắn một khối kim loại nhỏ như cái móng tay, cũng là nguyên liệu luyện khí rất khan hiếm.
Loại kim loại này ở giới tu đạo gọi là lam kim, có thể nói là tinh hoa trong kim loại, ở các nhạc cụ của thầy tu sử dụng công phạt dung nhập một ít lam kim, có thể làm cho nó sắc bén dị thường, phẩm chất của nhạc cụ của thầy tu cao hơn một bậc.
Hơn nữa lam kim cho dù ở trong giới tu đạo cũng là thực khan hiếm, bởi vì nó nhất định sinh trưởng theo sau linh mạch thuộc tính kim, đây cũng chính là nói, nơi phát hiện khối lam kim này, vô cùng có khả năng tồn tại một cái linh mạch.
Tin tức này, đối với Đinh Hồng mà nói, thậm chí thể có được một linh mạch.
Nếu không ôm tâm lý muốn nhìn khối tinh thạch này phẩm chất như thế nào, sáng sớm Đinh Hồng đã chạy tới Nga, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn không tiếp tục tìm hiểu nghiên cứu về nội tình Diệp Thiên.
Đương nhiên, hiện tại Đinh Hồng có thể nói là song hỷ lâm môn, vô luận là khối linh thạch thượng phẩm hay là linh mạch mỏ vàng, đều đủ để cho Luyện Khí Các của hắn ở giới tu đạo có được lợi thế!
Cho nên lấy thêm ra một viên đan dược, Đinh Hồng cũng là muốn cho anh em Vân thị tiếp tục giúp hắn tìm kiếm mấy thứ này, dù sao lần này có được thu hoạch, vượt xa tưởng tượng của hắn.
- Cám ơn Đinh chân nhân, ngài yên tâm, bên Nga tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi, em tôi sẽ đi cùng ngài cùng, đến lúc đó nhất định có thể mua được mỏ vàng đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.