Chương 899: Luân Đôn
Đả Nhãn
29/08/2013
- Nếu không thể thì mẹ đã không gọi cho con cú điện thoại này.
Sau khi nghe thấy tiếng vội vàng của con trai, Tống Vy Lan còn đắc ý hơn so với được khoản tiền 100 triệu:
- Bạn mẹ là họ hàng với vua, người thừa kế thứ 16, con làm xong việc hãy đi Anh tìm cô ấy, cố ấy sẽ dẫn con đi bảo tàng lớn của nước Anh.
- Vật đó khẳng định là trong viện bảo tàng sao?
Lúc này Diệp Thiên trấn tĩnh trở lại, suy nghĩ đang chuyển động:
- Mẹ, con thấy... chưa cần tìm bạn mẹ trước hãy để cho thử xem có con đường khác hay không.
Cuối cùng không phải là Diệp Thiên không muốn tìm quyển sách kia để vào túi mà nếu như thông qua vị hoàng thất này, ngay sau đó vật kia lại mất tích thì Diệp Thiên khó mà rửa được sạch hiềm nghi, chẳng thà cứ trực tiếp nén vào bảo tàng ăn trộm đồ cho xong.
Tục ngữ có cây, trộm sách là nhã tặc, huống vật đó là bị đoạt đi, chuyện này tuyệt đối không hề gây cho Diệp Thiên chút tâm lý nặng nề nào.
- Diệp Thiên, con muốn làm gì?
Tuy ở thời gian cùng với con trai cũng chưa được lâu nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, Diệp Thiên chần chừ Tống Vy Lan thấy có điều không đúng vội vàng hỏi:
- Không phải con có ý biến thái gì đấy chứ? Mẹ cũng không muốn tác phẩm nghệ thuật quốc tế này liên quan đến đạo tặc đâu.
Trong thế giới phú quý, có rất nhiều những tác phẩm nghệ thuật quý giá, người ta nguyện ý vung tiền như rác, có những tác phẩm ấy thì cũng có đạo tặc, thủ đoạn của chúng cao minh, đánh cắp các tác phẩm có giá trị đặc biệt là trong các cuộc triểu lãm hoặc trong các bảo tàng.
Vốn là thế nhân có thể xem các tác phẩm này, nó đều bị một vài người cất giấu, nhiều tác phẩm quý giá cũng bị xói mòn, Tống Vy Lan sợ rằng con trai mình muốn đánh cắp Thôi Bối đồ cho nên mới ngăn cấm.
- Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Sao con có thể dùng những người đó?
Diệp Thiên bị nói làm cho dở khóc dở cười, cho dù là không làm được trộm, có dù là cố chấp đi trộm thì cũng có thể vào bảo tàng đó cướp, chẳng qua là muốn mượn Rudolph trùm Las Vegas, cho dù là nước Anh có ngoài nghi thì cũng không có chứng cớ trách đến mình.
- Dù sao thì con cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Tống Vi Lan phản ứng nói với con trai:
- Mẹ và Elizabeth đã nói, nếu như đồ vật bị cất giữ kia là thật, ta có một tâm họa của Picasso có thể đổi được, con đừng có suy nghĩ lệch lạc.
- Thật sao? Mẹ, mẹ thật là vĩ đại...
Sau khi nghe chuyện, Diệp Thiên không khỏi vui sướng, xem ra một người có mẹ quả không tồi, về phần bức tranh của Picasso kia trong mắt Diệp Thiên hắn còn coi không bằng cả giấy vệ sinh.
- Tiểu tử con nói nhảm ít thôi, khi nào đi thì nói trước cho mẹ một tiếng.
Tuy ngữ khí của Tống Vy Lan có vẻ không dễ nghe nhưng trên mặt bà cũng tươi cười, có thể làm cho con trai vui như vậy cho dù táng gia bại sản bà cũng nguyện làm.
- Mẹ, còn trước gì nữa? Hôm nay con bay đến Luân Đôn ngay, bây giờ mẹ sắp xếp đi.
Ngoài việc dùng linh thạch tu luyện ra, trên đời này còn có cái gì còn có thể khiến Diệp Thiên tâm động? Không nghi ngờ gì nữa nó chính là Thôi bối đồ, chính là một món đồ trong một món đồ, dù sao cách cuộc họp những người có dị năng ở Thụy Sĩ cũng chỉ còn có mấy ngày, Diệp Thiên nghĩ nên đi Luân Đôn ngay để xác định chuyện này.
- Lớn như vậy rồi mà làm việc vẫn còn bộp chộp!
Tống Vi Lan tức giận giáo huấn con trai một câu nhưng vẫn đồng ý:
- Được rồi, bây giờ mẹ sẽ gọi điện thoại cho Alizabeth, con cũng lưu lại số của cô ấy mà liên lạc, nếu như đồ được cất kia là thật thì mẹ sẽ giúp con trao đổi.
- Được, cám ơn mẹ... Hôn mẹ một cái!
Diệp Thiên cười với mẹ rồi cúp điện thoại quay ra nói với Chu Khiếu Thiên:
- Khiếu Thiên, bây giờ đi cùng ta ra sân bay, sau đó quay về Kinh Thành đến Tứ hợp viện cầm cuốn Thần Nông sau đó bay thẳng đến Luân Đôn, chúng ta gặp nhau ở đó.
So với đại hội người dị năng, Diệp Thiên rất kì vọng vào Thôi bối đồ kia, càng cần to một chút, có lẽ chuyện này phải quấy rầy đến sư phụ Lý Thiện Nguyên, thì mới có được đáp án.
Thấy Diệp Thiên nóng vội như thế, Tả Gia Tuấn đã đích thân lái xe đưa hắn và Chu Khiếu Thiên ra sân bay, sau khi Chu Khiếu Thiên bay đi Bắc Kinh, Diệp Thiên cũng bay đi Luân Đôn bằng máy bay tư nhân.
- Ngài là Diệp tiên sinh?
Lúc Diệp Thiên xuống đến sân bay quốc tế Luân Đôn, một người đàn ông trung niên đi giàu tây đến chào đón, thấp giọng nói:
- Tôi là Hồ Hổ, là đại sứ trong nước trú tại đại sứ quán Anh, Diệp tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong!
- Những người này thật đúng là… sợ ta không đi Thụy Sĩ sao?
Diệp Thiên lắc đầu, lúc trên máy bay hắn đã nhận được điện thoại của quan ngành nói là có người đón ở sân bay, điện thoại là do Chủ Mão Tịch đích thân gọi tới, Diệp Thiên cũng không tiện làm phật ý đối phương.
Đối với ngoại giao cấp cao Diệp Thiên cũng có chút hiểu biết, trú trong lãnh sự quán ngoài việc làm đại sứ ra thì còn tham tán chính trị.
Mà nước Anh xử lý công việc thì còn ra một lãnh sự quán nhỏ nhoi mới có thể bằng, giống như Hồ Hổ này làm tham tán nếu như để cho tới những nước như Tây Ban Nha e rằng trực tiếp đảm nhiệm đại sứ tiếp cấp bậc này không coi là thấp.
- Công việc của tôi chính là phục vụ Diệp tiên sinh.
Lúc hơn 3 tiếng trước, Hồ Hổ nhận được điện thoại của Nhạc Chủ tịch, giao cho ông ta nhiệm vụ tiếp đãi Diệp Thiên, cho nên cho dù là Diệp Thiên còn rất trẻ nhưng Hồ Hổ cũng không dám nửa phần lãnh đạm.
Xe của lãnh sự quán có giấy phép chạy nhanh ra sân bay, Hồ Hổ nói:
- Diệp tiên sinh, nghe nói đây là lần đầu tiên ngài đến Luân Đôn? Nơi này chính là một trong 4 thành phố lớn của thế giới, nếu ngài cần tôi có thể sắp xếp hết lộ trình cho ngài ở đây.
Hồ Hổ nhận được chỉ thị, chính là phải thỏa mãn những yêu cầu của người thanh niên này khi hắn ở Luân Đôn, hơn nữa còn phải đưa hắn lên máy bay đi Thụy Sĩ.
Đương nhiên trong yêu cầu Hồ Hổ cũng phải luôn đi bên cạnh Diệp Thiên, bởi vì nếu như làm hỏng năng lực của Diệp Thiên thì mấy nhà lãnh đạo trong nước sẽ phải đau đầu, chuyện phát sinh ở Seberia đến giờ bọn họ còn chưa giải quyết xong với nước Nga.
- Nơi của Qủy hút máu? Ha ha, chỗ này thú vị đây!
Từ khi còn ở trên máy bay Diệp Thiên đã cảm nhận được không khí ở đây tràn ngập hai loại hơi thở bất đồng.
Một khí thế bao trùm quanh giáo đường, là một loại của tín ngướng Phật giáo, mà khi trong thần thức của Diệp Thiên trong quán Bar nhỏ cũng có thể cảm ứng rõ ràng được một chút khí tức trên cơ thể của vị bá tước Kurt kia.
- Qủy hút máu? Diệp tiên sinh nói đùa à? Trên đời này làm gì có sinh vật ấy?
Hồ Hổ nghe thấy vậy lặng đi một chút, nhân tiện nói luôn:
- Nhưng ở Anh cũng có nhiêug việc hút máu quỷ chính là quán Bar, nếu như ngài muốn cảm nhận loại văn hóa này, tối nay tôi sẽ dẫn ngài đến đó.
- Không cần, đối với loài sinh vật này tôi cũng không có nhiều hứng thú.
Diệp Thiên lắc đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay nói:
- Nửa tiếng nữa tôi có cuộc hẹn ở Bảo tàng Anh, có thể đưa tôi đến đó được không?
Chuyện của Tống Vy Lan hiệu quả đặc biệt cao, lúc Diệp Thiên còn ở trên máy bay bà đã giúp Diệp Thiên hẹn thời gian gặp mặt, cho thấy bà có sức ảnh hưởng rất lớn.
Phải biết rằng, người mà Diệp Thiên muốn gặp cũng không phải là dân chúng bình thường, đó là một người thừa kế trong hoàng tộc, tuy họ vua không lớn bằng trước kia nhưng vẫn được người Anh rất coi trọng, trên thế giới ngoài Ả Rập, sức ảnh hưởng của họ vua không phải ai muốn gặp cũng được.
- Không thành vấn đề, Diệp tiên sinh, nhất định là sẽ đến đúng giờ.
Hồ Hổ gật đầu, lái xe rẽ trái sau khi qua mấy cái đèn đỏ đã thấy một chiếc xe cảnh sát của Anh đuổi theo.
Hồ Hổ căn bản là không để ý xe cảnh sát phía sau đang yêu cầu dừng lại mà cứ chạy như điên trên đường, Diệp Thiên cũng hết chỗ nói rồi, xem ra thời gian của bản thân có chút hà khắc rồi, làm cho vị quan ngoại giao này chủ động phạm luật trong quốc gia khác.
- Diệp tiên sinh, hi vọng không làm chậm việc của ngài.
Lúc cách nửa tiếng chỉ còn 5 phút đồng hồ, Hồ Hổ dừng xe ở cồng Bảo tàng Anh đưa danh thiếp cho Diệp Thiên nói:
- Cảnh sát để tôi ứng phó, sau khi Diệp tiên sinh đã lo xong việc hãy gọi điện cho tôi.
- Lái xe không tồi, tôi thấy ông làm tham tán không bằng làm quan võ đâu.
Diệp Thiên cười ha ha xuống xe, chính hắn không biết vị tham tán này có đặc thù, vốn trong nước ông ta là người của Mỗ bộ bát cục, cũng có quân hàm mão phân, nếu không thì Chủ Mão Tịch cũng không thể trực tiếp gọi điện thoại cho ông ta.
Gọi điện thoại cho Elizabeth, Diệp Thiên được một nhân viên bảo tàng dẫn vào môt văn phòng gần đó là hành lang gấp khúc, hau người đi mất tận 5 phút.
- Mẹ kiếp, đúng là một quốc gia cường đạo, đồ trong này đều là sự các quốc gia khác đến lấy trộm.
Thấy những đồ triển lãm rực rỡ, san sát Diệp Thiên xem cũng hiểu nguồn gốc của quốc gia này, theo Thần thoại Hy Lạp,
- Ồ, anh chính là con của Merri, Thượng đế ơi, anh và Merri rất giống nhau.
Sau khi Diệp Thiên đi vào văn phòng một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi khí chất tao nhã đứng dậy, cô nói có hơi khao trương nếu không Diệp Thiên có trời mới biết được tên tiếng Anh của mẹ.
- Cô Windsor, cô còn đẹp hơn cả mẹ của cháu!
Diệp Thiên biết ở nước ngoài khen ngợi phụ nữ xinh đẹp tuyệt đối không phải là chuyện đùa giỡn, không mất tiền ca ngợi cho một trận thật đã.
Sau khi nghe thấy tiếng vội vàng của con trai, Tống Vy Lan còn đắc ý hơn so với được khoản tiền 100 triệu:
- Bạn mẹ là họ hàng với vua, người thừa kế thứ 16, con làm xong việc hãy đi Anh tìm cô ấy, cố ấy sẽ dẫn con đi bảo tàng lớn của nước Anh.
- Vật đó khẳng định là trong viện bảo tàng sao?
Lúc này Diệp Thiên trấn tĩnh trở lại, suy nghĩ đang chuyển động:
- Mẹ, con thấy... chưa cần tìm bạn mẹ trước hãy để cho thử xem có con đường khác hay không.
Cuối cùng không phải là Diệp Thiên không muốn tìm quyển sách kia để vào túi mà nếu như thông qua vị hoàng thất này, ngay sau đó vật kia lại mất tích thì Diệp Thiên khó mà rửa được sạch hiềm nghi, chẳng thà cứ trực tiếp nén vào bảo tàng ăn trộm đồ cho xong.
Tục ngữ có cây, trộm sách là nhã tặc, huống vật đó là bị đoạt đi, chuyện này tuyệt đối không hề gây cho Diệp Thiên chút tâm lý nặng nề nào.
- Diệp Thiên, con muốn làm gì?
Tuy ở thời gian cùng với con trai cũng chưa được lâu nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, Diệp Thiên chần chừ Tống Vy Lan thấy có điều không đúng vội vàng hỏi:
- Không phải con có ý biến thái gì đấy chứ? Mẹ cũng không muốn tác phẩm nghệ thuật quốc tế này liên quan đến đạo tặc đâu.
Trong thế giới phú quý, có rất nhiều những tác phẩm nghệ thuật quý giá, người ta nguyện ý vung tiền như rác, có những tác phẩm ấy thì cũng có đạo tặc, thủ đoạn của chúng cao minh, đánh cắp các tác phẩm có giá trị đặc biệt là trong các cuộc triểu lãm hoặc trong các bảo tàng.
Vốn là thế nhân có thể xem các tác phẩm này, nó đều bị một vài người cất giấu, nhiều tác phẩm quý giá cũng bị xói mòn, Tống Vy Lan sợ rằng con trai mình muốn đánh cắp Thôi Bối đồ cho nên mới ngăn cấm.
- Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Sao con có thể dùng những người đó?
Diệp Thiên bị nói làm cho dở khóc dở cười, cho dù là không làm được trộm, có dù là cố chấp đi trộm thì cũng có thể vào bảo tàng đó cướp, chẳng qua là muốn mượn Rudolph trùm Las Vegas, cho dù là nước Anh có ngoài nghi thì cũng không có chứng cớ trách đến mình.
- Dù sao thì con cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Tống Vi Lan phản ứng nói với con trai:
- Mẹ và Elizabeth đã nói, nếu như đồ vật bị cất giữ kia là thật, ta có một tâm họa của Picasso có thể đổi được, con đừng có suy nghĩ lệch lạc.
- Thật sao? Mẹ, mẹ thật là vĩ đại...
Sau khi nghe chuyện, Diệp Thiên không khỏi vui sướng, xem ra một người có mẹ quả không tồi, về phần bức tranh của Picasso kia trong mắt Diệp Thiên hắn còn coi không bằng cả giấy vệ sinh.
- Tiểu tử con nói nhảm ít thôi, khi nào đi thì nói trước cho mẹ một tiếng.
Tuy ngữ khí của Tống Vy Lan có vẻ không dễ nghe nhưng trên mặt bà cũng tươi cười, có thể làm cho con trai vui như vậy cho dù táng gia bại sản bà cũng nguyện làm.
- Mẹ, còn trước gì nữa? Hôm nay con bay đến Luân Đôn ngay, bây giờ mẹ sắp xếp đi.
Ngoài việc dùng linh thạch tu luyện ra, trên đời này còn có cái gì còn có thể khiến Diệp Thiên tâm động? Không nghi ngờ gì nữa nó chính là Thôi bối đồ, chính là một món đồ trong một món đồ, dù sao cách cuộc họp những người có dị năng ở Thụy Sĩ cũng chỉ còn có mấy ngày, Diệp Thiên nghĩ nên đi Luân Đôn ngay để xác định chuyện này.
- Lớn như vậy rồi mà làm việc vẫn còn bộp chộp!
Tống Vi Lan tức giận giáo huấn con trai một câu nhưng vẫn đồng ý:
- Được rồi, bây giờ mẹ sẽ gọi điện thoại cho Alizabeth, con cũng lưu lại số của cô ấy mà liên lạc, nếu như đồ được cất kia là thật thì mẹ sẽ giúp con trao đổi.
- Được, cám ơn mẹ... Hôn mẹ một cái!
Diệp Thiên cười với mẹ rồi cúp điện thoại quay ra nói với Chu Khiếu Thiên:
- Khiếu Thiên, bây giờ đi cùng ta ra sân bay, sau đó quay về Kinh Thành đến Tứ hợp viện cầm cuốn Thần Nông sau đó bay thẳng đến Luân Đôn, chúng ta gặp nhau ở đó.
So với đại hội người dị năng, Diệp Thiên rất kì vọng vào Thôi bối đồ kia, càng cần to một chút, có lẽ chuyện này phải quấy rầy đến sư phụ Lý Thiện Nguyên, thì mới có được đáp án.
Thấy Diệp Thiên nóng vội như thế, Tả Gia Tuấn đã đích thân lái xe đưa hắn và Chu Khiếu Thiên ra sân bay, sau khi Chu Khiếu Thiên bay đi Bắc Kinh, Diệp Thiên cũng bay đi Luân Đôn bằng máy bay tư nhân.
- Ngài là Diệp tiên sinh?
Lúc Diệp Thiên xuống đến sân bay quốc tế Luân Đôn, một người đàn ông trung niên đi giàu tây đến chào đón, thấp giọng nói:
- Tôi là Hồ Hổ, là đại sứ trong nước trú tại đại sứ quán Anh, Diệp tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong!
- Những người này thật đúng là… sợ ta không đi Thụy Sĩ sao?
Diệp Thiên lắc đầu, lúc trên máy bay hắn đã nhận được điện thoại của quan ngành nói là có người đón ở sân bay, điện thoại là do Chủ Mão Tịch đích thân gọi tới, Diệp Thiên cũng không tiện làm phật ý đối phương.
Đối với ngoại giao cấp cao Diệp Thiên cũng có chút hiểu biết, trú trong lãnh sự quán ngoài việc làm đại sứ ra thì còn tham tán chính trị.
Mà nước Anh xử lý công việc thì còn ra một lãnh sự quán nhỏ nhoi mới có thể bằng, giống như Hồ Hổ này làm tham tán nếu như để cho tới những nước như Tây Ban Nha e rằng trực tiếp đảm nhiệm đại sứ tiếp cấp bậc này không coi là thấp.
- Công việc của tôi chính là phục vụ Diệp tiên sinh.
Lúc hơn 3 tiếng trước, Hồ Hổ nhận được điện thoại của Nhạc Chủ tịch, giao cho ông ta nhiệm vụ tiếp đãi Diệp Thiên, cho nên cho dù là Diệp Thiên còn rất trẻ nhưng Hồ Hổ cũng không dám nửa phần lãnh đạm.
Xe của lãnh sự quán có giấy phép chạy nhanh ra sân bay, Hồ Hổ nói:
- Diệp tiên sinh, nghe nói đây là lần đầu tiên ngài đến Luân Đôn? Nơi này chính là một trong 4 thành phố lớn của thế giới, nếu ngài cần tôi có thể sắp xếp hết lộ trình cho ngài ở đây.
Hồ Hổ nhận được chỉ thị, chính là phải thỏa mãn những yêu cầu của người thanh niên này khi hắn ở Luân Đôn, hơn nữa còn phải đưa hắn lên máy bay đi Thụy Sĩ.
Đương nhiên trong yêu cầu Hồ Hổ cũng phải luôn đi bên cạnh Diệp Thiên, bởi vì nếu như làm hỏng năng lực của Diệp Thiên thì mấy nhà lãnh đạo trong nước sẽ phải đau đầu, chuyện phát sinh ở Seberia đến giờ bọn họ còn chưa giải quyết xong với nước Nga.
- Nơi của Qủy hút máu? Ha ha, chỗ này thú vị đây!
Từ khi còn ở trên máy bay Diệp Thiên đã cảm nhận được không khí ở đây tràn ngập hai loại hơi thở bất đồng.
Một khí thế bao trùm quanh giáo đường, là một loại của tín ngướng Phật giáo, mà khi trong thần thức của Diệp Thiên trong quán Bar nhỏ cũng có thể cảm ứng rõ ràng được một chút khí tức trên cơ thể của vị bá tước Kurt kia.
- Qủy hút máu? Diệp tiên sinh nói đùa à? Trên đời này làm gì có sinh vật ấy?
Hồ Hổ nghe thấy vậy lặng đi một chút, nhân tiện nói luôn:
- Nhưng ở Anh cũng có nhiêug việc hút máu quỷ chính là quán Bar, nếu như ngài muốn cảm nhận loại văn hóa này, tối nay tôi sẽ dẫn ngài đến đó.
- Không cần, đối với loài sinh vật này tôi cũng không có nhiều hứng thú.
Diệp Thiên lắc đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay nói:
- Nửa tiếng nữa tôi có cuộc hẹn ở Bảo tàng Anh, có thể đưa tôi đến đó được không?
Chuyện của Tống Vy Lan hiệu quả đặc biệt cao, lúc Diệp Thiên còn ở trên máy bay bà đã giúp Diệp Thiên hẹn thời gian gặp mặt, cho thấy bà có sức ảnh hưởng rất lớn.
Phải biết rằng, người mà Diệp Thiên muốn gặp cũng không phải là dân chúng bình thường, đó là một người thừa kế trong hoàng tộc, tuy họ vua không lớn bằng trước kia nhưng vẫn được người Anh rất coi trọng, trên thế giới ngoài Ả Rập, sức ảnh hưởng của họ vua không phải ai muốn gặp cũng được.
- Không thành vấn đề, Diệp tiên sinh, nhất định là sẽ đến đúng giờ.
Hồ Hổ gật đầu, lái xe rẽ trái sau khi qua mấy cái đèn đỏ đã thấy một chiếc xe cảnh sát của Anh đuổi theo.
Hồ Hổ căn bản là không để ý xe cảnh sát phía sau đang yêu cầu dừng lại mà cứ chạy như điên trên đường, Diệp Thiên cũng hết chỗ nói rồi, xem ra thời gian của bản thân có chút hà khắc rồi, làm cho vị quan ngoại giao này chủ động phạm luật trong quốc gia khác.
- Diệp tiên sinh, hi vọng không làm chậm việc của ngài.
Lúc cách nửa tiếng chỉ còn 5 phút đồng hồ, Hồ Hổ dừng xe ở cồng Bảo tàng Anh đưa danh thiếp cho Diệp Thiên nói:
- Cảnh sát để tôi ứng phó, sau khi Diệp tiên sinh đã lo xong việc hãy gọi điện cho tôi.
- Lái xe không tồi, tôi thấy ông làm tham tán không bằng làm quan võ đâu.
Diệp Thiên cười ha ha xuống xe, chính hắn không biết vị tham tán này có đặc thù, vốn trong nước ông ta là người của Mỗ bộ bát cục, cũng có quân hàm mão phân, nếu không thì Chủ Mão Tịch cũng không thể trực tiếp gọi điện thoại cho ông ta.
Gọi điện thoại cho Elizabeth, Diệp Thiên được một nhân viên bảo tàng dẫn vào môt văn phòng gần đó là hành lang gấp khúc, hau người đi mất tận 5 phút.
- Mẹ kiếp, đúng là một quốc gia cường đạo, đồ trong này đều là sự các quốc gia khác đến lấy trộm.
Thấy những đồ triển lãm rực rỡ, san sát Diệp Thiên xem cũng hiểu nguồn gốc của quốc gia này, theo Thần thoại Hy Lạp,
- Ồ, anh chính là con của Merri, Thượng đế ơi, anh và Merri rất giống nhau.
Sau khi Diệp Thiên đi vào văn phòng một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi khí chất tao nhã đứng dậy, cô nói có hơi khao trương nếu không Diệp Thiên có trời mới biết được tên tiếng Anh của mẹ.
- Cô Windsor, cô còn đẹp hơn cả mẹ của cháu!
Diệp Thiên biết ở nước ngoài khen ngợi phụ nữ xinh đẹp tuyệt đối không phải là chuyện đùa giỡn, không mất tiền ca ngợi cho một trận thật đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.