Chương 778: luyện khí
Đả Nhãn
10/06/2013
Như thế nào là linh mạch? Đã có một sách thuyết minh nơi mạch khoáng này có thể nuôi dưỡng ra linh thạch, dĩ nhiên có chứa linh tính, giống như là em bé nhân sâm trong truyền thuyết.
Phàm là môn phái được linh mạch, không thể không thật cẩn thận sử dụng, cẩn thận bảo dưỡng, rất sợ quấy nhiễu đến linh mạch, khiến cho nó khô kiệt.
Phía trước Đinh Hồng sở dĩ đào móc tiến độ thong thả, chính là sợ khai quật đến căn cơ linh mạch, đánh mất công hiệu súc tích nuôi linh thạch, đây là kiến thức cơ bản người trong giới tu đạo cũng cần biết.
Nhưng Diệp Thiên cũng không biết nhiều như vậy, thuần thục đào khai linh mạch, khiến cho linh tính tiêu hao.
Trên thế gian, số lượng linh mạch rất thưa thớt? Mặc dù Diệp Thiên có được một khối linh thạch thuộc tính kim thượng phẩm, nhưng nếu như thứ này bị người trong giới tu đạo biết được, nhất định sẽ cúi đầu dậm chân mắng to Diệp Thiên là phá gia chi tử.
- Tu luyện một đạo gian nguy vô cùng, chính mình không có sư thầy truyền dạy, ngày sau từng bước phải cẩn thận!
Sau khi nhận thức thân thể biến hóa, Diệp Thiên thở dài, lần này hấp thu linh khí dung hợp thuộc tính kim, tuy rằng để cho thực khí của hắn xảy ra thay đổi tính căn bản, tính công kích trở nên mạnh hơn, nhưng hung hiểm trong đó, cũng khiến Diệp Thiên nghĩ lại mà sợ không thôi.
Nếu không phải hắn có hai cái đan điền âm dương, có thể đồng thời thay đổi linh khí Kim khí, chỉ sợ linh khí cuồng bạo kia sớm đánh Kinh mạch trong cơ thể hắn tan tành.
- Hay là... Tìm thời cơ đến bên trong Thần Châu kết giới tìm cơ duyên?
Diệp Thiên toát ra một cái ý niệm trong đầu, nhưng bị hắn đánh rụng, không nói đến việc hắn đối với giới tu đạo hoàn toàn không biết gì cả, chính là mình hiện tại có thực lực, Diệp Thiên cũng không đủ tự tin.
Phải biết rằng, vô luận là sư đệ của Đinh Hồng chết ở đầm Hắc Long, hay là Đinh Hồng hôm đó, đều không phải người Diệp Thiên có khả năng đối kháng, vạn nhất bên trong kết giới đều là người bậc này. Diệp Thiên chẳng phải là đi vào tìm tai vạ ?
- Cũng không biết bên ngoài qua bao lâu. Vẫn nên sớm đi ra ngoài thôi!
Sửng sốt một hồi, Diệp Thiên đứng dậy, rũ xuống bụi bậm trên người. Đem mấy khối linh thạch thuộc tính kim trước mặt nhặt lên, đây chính là thu hoạch của hắn hành trình đến Nga lần này.
Ở bên cạnh linh thạch thuộc tính kim, còn có một khối màu vàng lam. Chỉ bằng ngón cái, Diệp Thiên lấy tay nắm một chút, thứ này không như vàng, thập phần cứng rắn.
- Ồ? Vô... Vô Ngân sao lại vỡ?
Khi Diệp Thiên thu thập xong linh thạch, đưa tay đi lấy Vô Ngân, trái tim nhịn không được như bị nhéo, bởi vì hắn phát hiện, Vô Ngân nhìn qua hoàn hảo không tổn hao gì, sau khi bàn tay của hắn chạm đến lại thành một đám mảnh vụn nhỏ.
Tuy rằng năm gần đây, tác dụng Vô Ngân đối với Diệp Thiên càng ngày càng nhỏ, nhưng Diệp Thiên đối với nó cảm tình cũng sâu đậm. Mỗi lần xuất hành đều mang ở trên người. Trước mắt bị hủy ở chỗ này, không khỏi làm hắn đau lòng không thôi.
- Kì quái. Vô ngân chất liệu thông thường, chịu không nổi Kim khí đập vào, vỡ cũng là bình thường, nhưng phi kiếm này nếu không phải vật phàm, vì sao cũng vỡ vụn đây?
Sau khi Diệp Thiên cầm lấy thanh phi kiếm còn sót lại của Đinh Hồng, không khỏi lại sửng sốt, cái kiếm trải qua Thiên Lôi oanh kích cũng chưa tổn hại, lại có thể cũng bị hủy, ngoài những mảnh nhỏ, chỉ có một thân kiếm đầy đủ.
Nhưng thân kiếm tuy rằng không trọn vẹn , nhưng chất liệu còn sót lại này, lại ẩn hiện sáng bóng, từ bên trong tản mát ra từng đợt từng đợt linh khí, hiển nhiên cũng là nguyên liệu trân quý cực kỳ.
- Đáng tiếc, có thể chữa trị lưu trữ cho mình sử dụng hay không đây?
Nhìn thấy thân kiếm tàn vỡ này, trong lòng Diệp Thiên tiếc nuối, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng Đinh Hồng phun ra nuốt vào phi kiếm đại phát thần uy, trong lòng vẫn còn giữ một tia nhớ nhung như vậy.
- Mình từ tay Cát Khải có được pháp quyết luyện khí, không biết có thể thử tinh luyện một thanh phi kiếm hay không đây?
Diệp Thiên bỗng nhiên vừa động, ở cuốn sách Cát Khải lưu lại, có thủ pháp luyện khí của Luyện khí các, chính là lúc đó Diệp Thiên chưa tiến vào Tiên Thiên, không thể cô đọng chân hỏa, nhìn cũng không hiểu.
Nhưng hiện tại bất đồng, trải qua lần này dung hợp linh khí thuộc tính kim, thực khí trong cơ thể Diệp Thiên đã hoàn toàn củng cố, luyện khí cao thâm hắn có lẽ không làm được, nhưng chế thành một thanh phi kiếm tầm thường, Diệp Thiên vẫn là có vài phần nắm chắc.
- Thật là có thể thử xem!
Trong lòng dâng lên ý nghĩ này, Diệp Thiên không thể tiếp tục áp chế xuống.
Nơi đây không một bóng người, cũng không có người ngu đến quấy rầy, Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, tâm niệm vừa động, nguyên thần theo ấn đường mà ra.
So sánh Cùng mấy tháng trước, nguyên thần Diệp Thiên cô đọng , mặt mày râu tóc cùng với thần thái bản thể giống nhau như đúc, nếu không phải nhìn qua có chút trong suốt, thì đã thấy Diệp Thiên .
Phân ra một luồng thần thức bao vây lại Vô Ngân và phi kiếm tàn vỡ trước mặt, nguyên thần khoanh chân mà ngồi ở giữa không trung, bỗng nhiên há mồm phun, một ngọn lửa đốt sáng cả sơn động.
Ngọn lửa dài chỉ như ánh lửa của ngọn nến, nhưng ở trong màu đỏ của ngọn lửa, ẩn hiện một màu xanh biếc sáng bóng sâu kín, hai thứ đan vào cùng một chỗ, có vẻ có chút quỷ dị.
- Đây là tam vị chân hỏa?
Phun ra thứ này, nguyên thần Diệp Thiên hơi ngã xuống, nhưng tinh thần minh mẫn, hắn sớm biết tu ra nguyên thần có thể dùng chân hỏa, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thi triển ra.
Cái gọi là tam vị chân hỏa, tâm nhân quân hỏa, cũng được gọi là thần hỏa. Kỳ danh viết thượng muội, thận nhân thần hỏa, cũng gọi là tinh hỏa. Kỳ danh viết trung muội, bàng quang tức tề hạ khí hải nhân dân hỏa, kỳ danh viết hạ muội.
Tụ yên làm hỏa, tán yên làm khí , lên xuống tuần hoàn mà có chu thiên chi đạo, tiến vào Tiên Thiên, hơi thở tồn tại có thể hợp nhất tam hỏa, dùng cho khắc địch luyện khí, đây cũng là thủ đoạn chỉ có ở Đạo gia.
Tâm niệm vừa động, Diệp Thiên sử dụng thần thức khống chế được hỏa diễm, khiến cho chạm đến bên vách hang, quặng vàng hồng nâu kia nhất thời giống nước hòa tan, nháy mắt tạp chất mất hết, chỉ để lại một chất lỏng màu vàng.
- Lợi hại như vậy?
Diệp Thiên chính mình không cảm giác được nhiệt độ của chân hỏa, nhưng quặng vàng biểu hịên cũng để cho hắn thể nghiệm được uy lực chân hỏa, thấy vậy Diệp Thiên líu lưỡi không nói được gì thêm, sợ là ở trong bếp lò mấy ngàn độ, cũng không đạt được hiệu quả như vậy?
- Ừm? Trạng thái này không cách nào kéo dài, phải nhanh chóng tinh luyện phi kiếm kia mới là cần gấp!
Sau khi hòa tan quặng vàng kia, Diệp Thiên bỗng nhiên cảm thấy nguyên thần đang suy yếu, hắn biết chân hỏa là do tinh khí trong cơ thể cô đọng mà thành, cũng không dám đi sử dụng lãng phí vô nghĩa.
- Ồ, đây là có chuyện gì?
Tâm niệm vừa động, Diệp Thiên khống chế được ngọn lửa, chuyển đến phi kiếm cùng với Vô Ngân tàn vỡ.
Nhưng khiến Diệp Thiên có chút ngoài ý muốn chính là, chân hỏa trong nháy mắt hoà tan vàng, nhưng không cách nào hòa tan những nguyên liệu này, thậm chí cả mảnh nhỏ của Vô Ngân, cũng không thể bị phân giải.
- Hẳn là nguyên nhân chất liệu, bảo vật có thể được Đinh Hồng trân quý như vậy, há lại dễ dàng bị luyện hóa như vậy?
Diệp Thiên trầm tư một chút, trong lòng cho ra cái kết luận, không nói đến phi kiếm kia, chính là Vô Ngân cũng là dùng ngàn loại hợp kim luyện chế mà thành, nếu không cũng không thể cất chứa sát khí biến thành nhạc cụ của thầy tu .
- Lần đầu tiên luyện khí, không thể bỏ dở nửa chừng như vậy!
Diệp Thiên trong lòng có chút ngoan cố, hắn quyết định việc cần phải làm, rất ít khi bỏ dở trên đường, trước mắt vừa mới dung hợp linh khí thuộc tính kim, trạng thái vừa cao, đương nhiên càng không có ý từ bỏ.
Một luồng thần thức phản hồi trong cơ thể, Diệp Thiên cầm một khối linh thạch thuộc tính kim linh khí sung túc, công pháp vận chuyển một lúc, khối linh thạch liên tục không ngừng chuyển vận linh khí hướng vào trong cơ thể hắn.
Trải qua hai cái đan điền âm dương chuyển hóa, linh khí này hóa thành thực khí, lại bổ sung đến nguyên thần Diệp Thiên, nhất thời tinh thần nguyên thần đại chấn động, há mồm lại phun một luồng chân hỏa lên phía trên mảnh nhỏ không trọn vẹn.
- Ôi, hay là thôi nhỉ?
Phàm là môn phái được linh mạch, không thể không thật cẩn thận sử dụng, cẩn thận bảo dưỡng, rất sợ quấy nhiễu đến linh mạch, khiến cho nó khô kiệt.
Phía trước Đinh Hồng sở dĩ đào móc tiến độ thong thả, chính là sợ khai quật đến căn cơ linh mạch, đánh mất công hiệu súc tích nuôi linh thạch, đây là kiến thức cơ bản người trong giới tu đạo cũng cần biết.
Nhưng Diệp Thiên cũng không biết nhiều như vậy, thuần thục đào khai linh mạch, khiến cho linh tính tiêu hao.
Trên thế gian, số lượng linh mạch rất thưa thớt? Mặc dù Diệp Thiên có được một khối linh thạch thuộc tính kim thượng phẩm, nhưng nếu như thứ này bị người trong giới tu đạo biết được, nhất định sẽ cúi đầu dậm chân mắng to Diệp Thiên là phá gia chi tử.
- Tu luyện một đạo gian nguy vô cùng, chính mình không có sư thầy truyền dạy, ngày sau từng bước phải cẩn thận!
Sau khi nhận thức thân thể biến hóa, Diệp Thiên thở dài, lần này hấp thu linh khí dung hợp thuộc tính kim, tuy rằng để cho thực khí của hắn xảy ra thay đổi tính căn bản, tính công kích trở nên mạnh hơn, nhưng hung hiểm trong đó, cũng khiến Diệp Thiên nghĩ lại mà sợ không thôi.
Nếu không phải hắn có hai cái đan điền âm dương, có thể đồng thời thay đổi linh khí Kim khí, chỉ sợ linh khí cuồng bạo kia sớm đánh Kinh mạch trong cơ thể hắn tan tành.
- Hay là... Tìm thời cơ đến bên trong Thần Châu kết giới tìm cơ duyên?
Diệp Thiên toát ra một cái ý niệm trong đầu, nhưng bị hắn đánh rụng, không nói đến việc hắn đối với giới tu đạo hoàn toàn không biết gì cả, chính là mình hiện tại có thực lực, Diệp Thiên cũng không đủ tự tin.
Phải biết rằng, vô luận là sư đệ của Đinh Hồng chết ở đầm Hắc Long, hay là Đinh Hồng hôm đó, đều không phải người Diệp Thiên có khả năng đối kháng, vạn nhất bên trong kết giới đều là người bậc này. Diệp Thiên chẳng phải là đi vào tìm tai vạ ?
- Cũng không biết bên ngoài qua bao lâu. Vẫn nên sớm đi ra ngoài thôi!
Sửng sốt một hồi, Diệp Thiên đứng dậy, rũ xuống bụi bậm trên người. Đem mấy khối linh thạch thuộc tính kim trước mặt nhặt lên, đây chính là thu hoạch của hắn hành trình đến Nga lần này.
Ở bên cạnh linh thạch thuộc tính kim, còn có một khối màu vàng lam. Chỉ bằng ngón cái, Diệp Thiên lấy tay nắm một chút, thứ này không như vàng, thập phần cứng rắn.
- Ồ? Vô... Vô Ngân sao lại vỡ?
Khi Diệp Thiên thu thập xong linh thạch, đưa tay đi lấy Vô Ngân, trái tim nhịn không được như bị nhéo, bởi vì hắn phát hiện, Vô Ngân nhìn qua hoàn hảo không tổn hao gì, sau khi bàn tay của hắn chạm đến lại thành một đám mảnh vụn nhỏ.
Tuy rằng năm gần đây, tác dụng Vô Ngân đối với Diệp Thiên càng ngày càng nhỏ, nhưng Diệp Thiên đối với nó cảm tình cũng sâu đậm. Mỗi lần xuất hành đều mang ở trên người. Trước mắt bị hủy ở chỗ này, không khỏi làm hắn đau lòng không thôi.
- Kì quái. Vô ngân chất liệu thông thường, chịu không nổi Kim khí đập vào, vỡ cũng là bình thường, nhưng phi kiếm này nếu không phải vật phàm, vì sao cũng vỡ vụn đây?
Sau khi Diệp Thiên cầm lấy thanh phi kiếm còn sót lại của Đinh Hồng, không khỏi lại sửng sốt, cái kiếm trải qua Thiên Lôi oanh kích cũng chưa tổn hại, lại có thể cũng bị hủy, ngoài những mảnh nhỏ, chỉ có một thân kiếm đầy đủ.
Nhưng thân kiếm tuy rằng không trọn vẹn , nhưng chất liệu còn sót lại này, lại ẩn hiện sáng bóng, từ bên trong tản mát ra từng đợt từng đợt linh khí, hiển nhiên cũng là nguyên liệu trân quý cực kỳ.
- Đáng tiếc, có thể chữa trị lưu trữ cho mình sử dụng hay không đây?
Nhìn thấy thân kiếm tàn vỡ này, trong lòng Diệp Thiên tiếc nuối, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng Đinh Hồng phun ra nuốt vào phi kiếm đại phát thần uy, trong lòng vẫn còn giữ một tia nhớ nhung như vậy.
- Mình từ tay Cát Khải có được pháp quyết luyện khí, không biết có thể thử tinh luyện một thanh phi kiếm hay không đây?
Diệp Thiên bỗng nhiên vừa động, ở cuốn sách Cát Khải lưu lại, có thủ pháp luyện khí của Luyện khí các, chính là lúc đó Diệp Thiên chưa tiến vào Tiên Thiên, không thể cô đọng chân hỏa, nhìn cũng không hiểu.
Nhưng hiện tại bất đồng, trải qua lần này dung hợp linh khí thuộc tính kim, thực khí trong cơ thể Diệp Thiên đã hoàn toàn củng cố, luyện khí cao thâm hắn có lẽ không làm được, nhưng chế thành một thanh phi kiếm tầm thường, Diệp Thiên vẫn là có vài phần nắm chắc.
- Thật là có thể thử xem!
Trong lòng dâng lên ý nghĩ này, Diệp Thiên không thể tiếp tục áp chế xuống.
Nơi đây không một bóng người, cũng không có người ngu đến quấy rầy, Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, tâm niệm vừa động, nguyên thần theo ấn đường mà ra.
So sánh Cùng mấy tháng trước, nguyên thần Diệp Thiên cô đọng , mặt mày râu tóc cùng với thần thái bản thể giống nhau như đúc, nếu không phải nhìn qua có chút trong suốt, thì đã thấy Diệp Thiên .
Phân ra một luồng thần thức bao vây lại Vô Ngân và phi kiếm tàn vỡ trước mặt, nguyên thần khoanh chân mà ngồi ở giữa không trung, bỗng nhiên há mồm phun, một ngọn lửa đốt sáng cả sơn động.
Ngọn lửa dài chỉ như ánh lửa của ngọn nến, nhưng ở trong màu đỏ của ngọn lửa, ẩn hiện một màu xanh biếc sáng bóng sâu kín, hai thứ đan vào cùng một chỗ, có vẻ có chút quỷ dị.
- Đây là tam vị chân hỏa?
Phun ra thứ này, nguyên thần Diệp Thiên hơi ngã xuống, nhưng tinh thần minh mẫn, hắn sớm biết tu ra nguyên thần có thể dùng chân hỏa, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thi triển ra.
Cái gọi là tam vị chân hỏa, tâm nhân quân hỏa, cũng được gọi là thần hỏa. Kỳ danh viết thượng muội, thận nhân thần hỏa, cũng gọi là tinh hỏa. Kỳ danh viết trung muội, bàng quang tức tề hạ khí hải nhân dân hỏa, kỳ danh viết hạ muội.
Tụ yên làm hỏa, tán yên làm khí , lên xuống tuần hoàn mà có chu thiên chi đạo, tiến vào Tiên Thiên, hơi thở tồn tại có thể hợp nhất tam hỏa, dùng cho khắc địch luyện khí, đây cũng là thủ đoạn chỉ có ở Đạo gia.
Tâm niệm vừa động, Diệp Thiên sử dụng thần thức khống chế được hỏa diễm, khiến cho chạm đến bên vách hang, quặng vàng hồng nâu kia nhất thời giống nước hòa tan, nháy mắt tạp chất mất hết, chỉ để lại một chất lỏng màu vàng.
- Lợi hại như vậy?
Diệp Thiên chính mình không cảm giác được nhiệt độ của chân hỏa, nhưng quặng vàng biểu hịên cũng để cho hắn thể nghiệm được uy lực chân hỏa, thấy vậy Diệp Thiên líu lưỡi không nói được gì thêm, sợ là ở trong bếp lò mấy ngàn độ, cũng không đạt được hiệu quả như vậy?
- Ừm? Trạng thái này không cách nào kéo dài, phải nhanh chóng tinh luyện phi kiếm kia mới là cần gấp!
Sau khi hòa tan quặng vàng kia, Diệp Thiên bỗng nhiên cảm thấy nguyên thần đang suy yếu, hắn biết chân hỏa là do tinh khí trong cơ thể cô đọng mà thành, cũng không dám đi sử dụng lãng phí vô nghĩa.
- Ồ, đây là có chuyện gì?
Tâm niệm vừa động, Diệp Thiên khống chế được ngọn lửa, chuyển đến phi kiếm cùng với Vô Ngân tàn vỡ.
Nhưng khiến Diệp Thiên có chút ngoài ý muốn chính là, chân hỏa trong nháy mắt hoà tan vàng, nhưng không cách nào hòa tan những nguyên liệu này, thậm chí cả mảnh nhỏ của Vô Ngân, cũng không thể bị phân giải.
- Hẳn là nguyên nhân chất liệu, bảo vật có thể được Đinh Hồng trân quý như vậy, há lại dễ dàng bị luyện hóa như vậy?
Diệp Thiên trầm tư một chút, trong lòng cho ra cái kết luận, không nói đến phi kiếm kia, chính là Vô Ngân cũng là dùng ngàn loại hợp kim luyện chế mà thành, nếu không cũng không thể cất chứa sát khí biến thành nhạc cụ của thầy tu .
- Lần đầu tiên luyện khí, không thể bỏ dở nửa chừng như vậy!
Diệp Thiên trong lòng có chút ngoan cố, hắn quyết định việc cần phải làm, rất ít khi bỏ dở trên đường, trước mắt vừa mới dung hợp linh khí thuộc tính kim, trạng thái vừa cao, đương nhiên càng không có ý từ bỏ.
Một luồng thần thức phản hồi trong cơ thể, Diệp Thiên cầm một khối linh thạch thuộc tính kim linh khí sung túc, công pháp vận chuyển một lúc, khối linh thạch liên tục không ngừng chuyển vận linh khí hướng vào trong cơ thể hắn.
Trải qua hai cái đan điền âm dương chuyển hóa, linh khí này hóa thành thực khí, lại bổ sung đến nguyên thần Diệp Thiên, nhất thời tinh thần nguyên thần đại chấn động, há mồm lại phun một luồng chân hỏa lên phía trên mảnh nhỏ không trọn vẹn.
- Ôi, hay là thôi nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.