Chương 176: Ma quỷ lộng hành (Hạ)
Đả Nhãn
15/03/2013
- Cậu… cậu là Diệp Thiên? Tóc cậu sao lại biến thành thế này?
Nghe Diệp Thiên nhắc tới Diệp Đông Lan, Mã Bình nhớ lại ngay lập tức. Lúc còn ở trên khu tứ hợp viện, ông đã không ít lần giao lưu cùng đám người Diệp Đông Bình. Nhưng lúc đó Diệp Thiên đã về Mao Sơn nên trước giờ chưa từng gặp mặt.
So với hai năm trước, sự thay đổi lớn nhất của Diệp Thiên chính là màu tóc đen của cậu. Vì vậy tuy cảm thấy cậu thanh niên trước mặt có gì đó quen biết nhưng chủ nhiệm Mã cũng không dám tùy tiện nhận.
- Chủ nhiệm Mã, em là Diệp Thiên, tóc này… là do bậc trưởng bối trong nhà tạ thế, đau xót quá mà thành…
Diệp Thiên thừa biết chủ nhiệm Mã trước đây là do một tay bác mình cất nhắc, quan hệ rất gần gũi với nhà họ Diệp, cho nên cũng không giấu giếm gì. Nói ra chứng bệnh bạc tóc của mình, đặt trong mắt người chuyên ngành, cũng chỉ là một cách giải thích mà thôi.
Chỉ là Diệp Thiên vừa nói ra những lời này, vị cảnh sát đứng bên cạnh chủ nhiệm Mã ánh mắt lộ đầy vẻ cảm phục. Có thể vì người thân tạ thế mà bạc tóc, người thanh niên này quả thật tâm tính không tồi.
Sau khi biết thân thế của Diệp Thiên, chủ nhiệm Mã chỉ vị cảnh sát đó bảo:
- Diệp Thiên, lại đây, tôi giới thiệu cho cậu một lát. Vị này là cảnh sát Ngô Cát, là sở trưởng sở cảnh sát khu vực của chúng ta. Anh ấy có chút chuyện muốn hỏi cậu một lát…
Tuổi tác của sở trưởng Ngô không lớn, xem chừng cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi. Anh ta là đội cảnh sát hình sự phái xuống. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng án lớn án nhỏ qua tay cậu đều không thiếu, uy thế không bày mà lộ.
- Cảnh sát Ngô, có chuyện gì vậy?
Bộ dạng của Diệp Thiên hơi chút kinh ngạc, trên mặt lộ vẻ gấp gáp.
Biểu hiện của Diệp Thiên trong mắt mọi người đôi chút hoang mang, nhưng trong mắt của sở trưởng Ngô thì là vô cùng bình thường.
Cảnh sát chính là đại diện cho cơ quan chấp pháp nhà nước, mà người dân lại tương đối thiếu kinh nghiệm giao tiếp với cảnh sát, nên những chuyện như thế này cảm thấy sợ sệt, giống như lúc đi học bị thầy cô gọi lên bảng thấy căng thẳng. Nhưng tất cả những cảm giác đó không có nghĩa là bạn đã làm sai điều gì.
Ngô Cát đã từng được đào tạo qua lớp tâm lí tội phạm. sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thiên trong lòng đã loại bỏ cậu thanh niên đứng trước mặt mình ra khỏi đối tượng hiềm nghi.
- Diệp Thiên, cậu đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi cậu mấy vấn đề thôi…
Lúc này mặt trời đã lên, trời hơi nóng nực. Sở trưởng Ngô nhìn xung quanh, chỉ vào cái bàn đá dưới gốc cây cổ thụ ở phía tiền viện bảo:
- Đi nào, chúng ta ra đó ngồi nói chuyện…
Sau khi ngồi xuống mấy cái ghế đá kê xung quanh cái bàn, sở trưởng Ngô mở quyển sổ ghi chép trong tay, hỏi;
- Diệp Thiên, có phải cậu đã mua khu nhà tứ hợp viện này?
Diệp Thiên gật đầu, cười bảo:
- Đúng thế, tôi đã mua lại rồi. Hôm qua đã làm thủ tục sang tên…
- Vậy tối hôm qua có phải cậu đã đến sân tứ hợp viện này?
Sở trưởng Ngô tiếp tục truy vấn, mắt chăm chú nhìn Diệp Thiên.
- Có đến. Tôi gọi người của công ty chuyển nhà đến đem một số đồ đạc phía sau hậu viện dọn đi…
Sau khi Diệp Thiên điềm nhiên đấu mắt với sở trưởng Ngô một hồi, bèn liếc nhìn xung quanh, nhỏ tiếng bảo:
- Chỗ này tiền trung hậu viện vốn thông với nhau, nhưng lối vào phía trước đều bị chắn cả rồi. Tôi muốn mở cửa sau hậu viện làm thành một cái nhà trọ…. Chuyện này cũng phạm pháp sao?
- Không phạm pháp, nếu muốn sửa thành nhà trọ, cậu tìm cơ quan có thẩm quyền làm thủ tục đăng kí là được rồi, chúng tôi không quản chuyện này.
Với tư cách là sở trưởng sở cảnh sát khu vực, anh ta cũng đã từng nhiều lần khuyên giải những người này chuyển nhà nhưng đều không có kết quả. Giờ nghe Diệp Thiên nói thế, sở trưởng Ngô quả có hơi chút ngượng ngập.
- Vậy thì tốt…
Diệp Thiên như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
- À, tôi muốn hỏi điều này?
Bị Diệp Thiên công kích, sở trưởng Ngô hơi chút thất thần, nghĩ một lát, bảo:
- Phải rồi, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu, Diệp Thiên, sau khi cậu rời khỏi tứ hợp viện có quay lại lần nào nữa không?
Vừa sáng sớm nay, sở cảnh sát đã nhận được đơn báo án của một hộ trong khu nhà này, rơi đúng ca trực của sở trưởng Ngô. Qua phân tích hiện trường, anh ta nhận định vụ việc này là do có người giả ma đóng quỷ dọa dẫm.
Cứ theo lối suy đoán này, Diệp Thiên là chủ nhà mới, đương nhiên sẽ là đối tượng bị nghi ngờ nhiều nhất. Cho dù Diệp Thiên không tới, sở trưởng Ngô cũng sẽ đi tìm cậu.
Có điều sau khi gặp Diệp Thiên, trong lòng sở trưởng Ngô, mối hiềm nghi Diệp Thiên đã giảm xuống bội phần. Một cậu bé mới 20 tuổi, khó mà có được thủ đoạn như thế?
- Không có ạ. Hôm qua tôi rời khỏi chỗ này liền về nhà ngủ…
Diệp Thiên làm bộ không biết gì, trả lời xong một câu, mặt mũi bỗng nhiên căng thẳng trở lại.
- Sở… Sở trưởng Ngô, ông có ý gì vậy? Tối qua tôi không hề đến đây, chuyện ma quỷ gì đó không hề liên quan đến tôi!
- Cậu cũng biết chuyện ma quỷ sao?
Sở trưởng Ngô hơi chút sơ xuất, nhưng đã kịp bình thường trở lại. Chuyện này đã truyền khắp bốn khu nhà tứ hợp viện, Diệp Thiên không biết mới lạ.
- Tôi vừa ngủ dậy thì bác tôi đã bảo. Bà ấy bảo tôi đến xem thế nào, sở trưởng Ngô, thật… thật là có ma quỷ sao?
Diệp Thiên lắp ba lắp bắp hỏi.
Sở trưởng Ngô khoát tay bảo:
- Không có chuyện gì cả, đừng có tin mấy lời nhảm nhí. Diệp Thiên, hết chuyện rồi, cậu về đi…
Dù biết là có kẻ bày trò, nhưng vừa rồi qua điều tra hiện trường, sở trưởng Ngô vẫn chưa thu được manh mối gì đáng giá.
Nhưng những gì sở trưởng Ngô phải làm trước mắt, chính là làm thế nào để gạt bỏ tâm trạng sợ hãi của mọi người đối với chuyện ma quỷ này. Đã loại trừ được sự nghi ngờ đối với Diệp Thiên, vì vậy anh ta không muốn tốn thêm thời gian với Diệp Thiên nữa.
- Tôi…tôi có thể vào xem bên trong không?
Diệp Thiên cẩn thận hỏi.
Sở trưởng Ngô nghe vậy cười:
- Đương nhiên có thể rồi, đây là nhà của cậu mà. Diệp Thiên, đừng áp lực quá, chuyện này chắc chắn là có người giả ma giả quỷ, cậu xem làm gì tốt được thì làm…
- Để tôi xem, tại sao vào trong lại có cảm giác âm khí nặng nề đến vậy?
Diệp Thiên gật đầu, nhấc chân bước vào hậu viện, nhưng chưa đầy năm giây đã vội vàng chui ra, mặt mũi thất sắc, đến cả những câu tục tĩu cũng văng ra.
- Được rồi, đừng nói nữa, làm gì có âm khí gì. Nhanh về nhà đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt giữ bọn gây tội…
Nghe Diệp Thiên nói thế, sở trưởng Ngô sa sầm nét mặt. Nhưng kì thực ông hoàn toàn đồng ý với lời nói của Diệp Thiên, vì lúc ông bước vào hậu viện cũng có cảm giác toàn thân lạnh toát, da gà nổi lên khắp người.
- Được rồi. sở trưởng Ngô, chủ nhiệm Mã, vậy tôi về đây. Các ngài có chuyện gì cứ đến nhà tìm tôi…
Diệp Thiên gật đầu cúi xuống, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn về phía hậu viện, lẩm bẩm:
- Quả đúng là tà môn, mới ban ngày thôi mà đã cảm thấy lạnh như vậy rồi.
Diệp Thiên tuy nói thầm, nhưng vẫn đủ lọt tai sở trưởng Ngô, chủ nhiệm Mã và mấy chủ hộ đứng quanh đấy. Sắc mặt bọn họ không khỏi khó coi trở lại.
Sở trưởng Ngô vì không có cách gì giải đáp vấn đề của Diệp Thiên, còn mấy chủ hộ quanh đấy thì khẳng định là có ma quỷ thật, cảnh sát đến cũng vô dụng?
- Sở trưởng Ngô, chuyện này, ngài nhất định phải nhanh chóng làm sáng tỏ, nếu khôn... chúng tôi không dám ở đây nữa…
Chẳng đợi Diệp Thiên rời đi, mấy hộ gia đình đã vây quanh sở trưởng Ngô. “Có khó khăn tìm cảnh sát” Câu nói đó được thể hiện rõ nét trong thời khắc này.
- Vốn dĩ chỗ này cũng không phải là của các anh…
Sở trưởng Ngô trách thầm trong đầu, sau mở miệng bảo:
- Mọi người đừng sợ, trên đời này làm gì có ma. Tối nay tôi sẽ ở đây, để xem xem rốt cuộc kẻ nào đang bày ra cái tro ma mãnh này.
- Ngài ở đây? Ngọc Hoàng Đại Đế có ở đây cũng vô ích!
Diệp Thiên vừa bước ra khỏi cổng hậu viện nghe thấy thế, trên mặt không kìm nổi nét tươi cười.
Tuy phong thủy trong Cố Cung cực đẹp nhưng cũng có một vài nơi sát khí tụ lại, chẳng qua là do được cao nhân hãm lại ở một số điểm chốt. Ví như lãnh cung Trường Xuân chuyên giam giữ các phi tử chính là nơi tụ đầy sát khí.
“Quỷ Môn” Diệp Thiên mở ra này là đường dẫn cho sát khí bốn năm trăm năm tích tụ lại được thoát ra. Nếu chỉ là một thầy phong thủy bậc thường, ắt hẳn sẽ bị dọa đến mất mật.
Cho dù với thủ pháp của Diệp Thiên, muốn tiêu trừ sát khí hoàn toàn cũng phải mất thời gian một đến hai tháng chứ cảnh sát thì sá gì… ngay đến Lão Đạo Sĩ sống lại cũng chưa chắc có cách hóa giải trong phút chốc.
Còn về cái gọi là ma quỷ, thực chất chính là do những sát khí này tạo thành.
Người trần lúc nói đến ma quỷ thường có câu : “Tin thì có, không tin thì không có.” Câu nói này ý nói ma quỷ là do chính con người tưởng tượng mà ra.
Ở chỗ sát khí tập trung, sát khí có thể làm rối loạn trí óc của con người. Những người cho rằng có ma quỷ tự nhiên sẽ sinh ra ảo giác, từ đó mà thấy ma.
Như chị Nghiêm tối qua chính là như vậy, trong đầu chị ta tưởng tượng ra hình ảnh cung nữ là do ảo giác tạo thành.
Còn Trương Mạc theo sau, cũng bị ảnh hưởng bởi lời chị Nghiêm, lúc đó trong đầu cũng đang nghĩ đến chuyện của cung nữ. Vì vậy sau khi bị sát khí xâm nhập, cũng sinh ra ảo giác giống như chị Nghiêm.
Còn lão Ngô thần kinh khá vững, trước giờ không hề tin chuyện ma quỷ. Vì vậy những sát khí này sẽ không khiến cho ông ta có ảo giác ma quỷ. Cho nên cùng một thứ, ông ta và Trương Mạc nhìn thấy khác nhau.
Có một số bạn đọc xem đến đây sẽ không hiểu, những người nói là mê tín ma quỷ sẽ bị ám hại, nhưng lão Ngô đã từng xông pha trận mạc chém giết người, ông ta hoàn toàn không tin những điều này, tại sao cũng phải nhập viện?
Đây chính là nói đặc điểm thứ hai của âm khí. Ngoài việc gây ra ảo giác cho những người yếu bóng vía, âm khí còn xâm hại đến cơ thể con người.
Âm khí lạnh lẽo sau khi thâm nhập vào cơ thể, sẽ làm cho âm dương trong cơ thể mất cân đối, khiến cơ thể nhiễm lạnh, sau đó sẽ cảm lạnh phát sốt, là lí do như vậy.
Lão Ngô không sợ ma quỷ, một mình chạy đến hậu viện ngủ, đến chăn cũng không mang theo, lượng âm khí ồ ạt xâm nhập vào trong người ông ta. Đừng nói lão Ngô đã năm sáu chục tuổi rồi, dù là thanh niên hai mấy tuổi cũng không chịu nổi.
Nghe Diệp Thiên nhắc tới Diệp Đông Lan, Mã Bình nhớ lại ngay lập tức. Lúc còn ở trên khu tứ hợp viện, ông đã không ít lần giao lưu cùng đám người Diệp Đông Bình. Nhưng lúc đó Diệp Thiên đã về Mao Sơn nên trước giờ chưa từng gặp mặt.
So với hai năm trước, sự thay đổi lớn nhất của Diệp Thiên chính là màu tóc đen của cậu. Vì vậy tuy cảm thấy cậu thanh niên trước mặt có gì đó quen biết nhưng chủ nhiệm Mã cũng không dám tùy tiện nhận.
- Chủ nhiệm Mã, em là Diệp Thiên, tóc này… là do bậc trưởng bối trong nhà tạ thế, đau xót quá mà thành…
Diệp Thiên thừa biết chủ nhiệm Mã trước đây là do một tay bác mình cất nhắc, quan hệ rất gần gũi với nhà họ Diệp, cho nên cũng không giấu giếm gì. Nói ra chứng bệnh bạc tóc của mình, đặt trong mắt người chuyên ngành, cũng chỉ là một cách giải thích mà thôi.
Chỉ là Diệp Thiên vừa nói ra những lời này, vị cảnh sát đứng bên cạnh chủ nhiệm Mã ánh mắt lộ đầy vẻ cảm phục. Có thể vì người thân tạ thế mà bạc tóc, người thanh niên này quả thật tâm tính không tồi.
Sau khi biết thân thế của Diệp Thiên, chủ nhiệm Mã chỉ vị cảnh sát đó bảo:
- Diệp Thiên, lại đây, tôi giới thiệu cho cậu một lát. Vị này là cảnh sát Ngô Cát, là sở trưởng sở cảnh sát khu vực của chúng ta. Anh ấy có chút chuyện muốn hỏi cậu một lát…
Tuổi tác của sở trưởng Ngô không lớn, xem chừng cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi. Anh ta là đội cảnh sát hình sự phái xuống. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng án lớn án nhỏ qua tay cậu đều không thiếu, uy thế không bày mà lộ.
- Cảnh sát Ngô, có chuyện gì vậy?
Bộ dạng của Diệp Thiên hơi chút kinh ngạc, trên mặt lộ vẻ gấp gáp.
Biểu hiện của Diệp Thiên trong mắt mọi người đôi chút hoang mang, nhưng trong mắt của sở trưởng Ngô thì là vô cùng bình thường.
Cảnh sát chính là đại diện cho cơ quan chấp pháp nhà nước, mà người dân lại tương đối thiếu kinh nghiệm giao tiếp với cảnh sát, nên những chuyện như thế này cảm thấy sợ sệt, giống như lúc đi học bị thầy cô gọi lên bảng thấy căng thẳng. Nhưng tất cả những cảm giác đó không có nghĩa là bạn đã làm sai điều gì.
Ngô Cát đã từng được đào tạo qua lớp tâm lí tội phạm. sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thiên trong lòng đã loại bỏ cậu thanh niên đứng trước mặt mình ra khỏi đối tượng hiềm nghi.
- Diệp Thiên, cậu đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi cậu mấy vấn đề thôi…
Lúc này mặt trời đã lên, trời hơi nóng nực. Sở trưởng Ngô nhìn xung quanh, chỉ vào cái bàn đá dưới gốc cây cổ thụ ở phía tiền viện bảo:
- Đi nào, chúng ta ra đó ngồi nói chuyện…
Sau khi ngồi xuống mấy cái ghế đá kê xung quanh cái bàn, sở trưởng Ngô mở quyển sổ ghi chép trong tay, hỏi;
- Diệp Thiên, có phải cậu đã mua khu nhà tứ hợp viện này?
Diệp Thiên gật đầu, cười bảo:
- Đúng thế, tôi đã mua lại rồi. Hôm qua đã làm thủ tục sang tên…
- Vậy tối hôm qua có phải cậu đã đến sân tứ hợp viện này?
Sở trưởng Ngô tiếp tục truy vấn, mắt chăm chú nhìn Diệp Thiên.
- Có đến. Tôi gọi người của công ty chuyển nhà đến đem một số đồ đạc phía sau hậu viện dọn đi…
Sau khi Diệp Thiên điềm nhiên đấu mắt với sở trưởng Ngô một hồi, bèn liếc nhìn xung quanh, nhỏ tiếng bảo:
- Chỗ này tiền trung hậu viện vốn thông với nhau, nhưng lối vào phía trước đều bị chắn cả rồi. Tôi muốn mở cửa sau hậu viện làm thành một cái nhà trọ…. Chuyện này cũng phạm pháp sao?
- Không phạm pháp, nếu muốn sửa thành nhà trọ, cậu tìm cơ quan có thẩm quyền làm thủ tục đăng kí là được rồi, chúng tôi không quản chuyện này.
Với tư cách là sở trưởng sở cảnh sát khu vực, anh ta cũng đã từng nhiều lần khuyên giải những người này chuyển nhà nhưng đều không có kết quả. Giờ nghe Diệp Thiên nói thế, sở trưởng Ngô quả có hơi chút ngượng ngập.
- Vậy thì tốt…
Diệp Thiên như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
- À, tôi muốn hỏi điều này?
Bị Diệp Thiên công kích, sở trưởng Ngô hơi chút thất thần, nghĩ một lát, bảo:
- Phải rồi, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu, Diệp Thiên, sau khi cậu rời khỏi tứ hợp viện có quay lại lần nào nữa không?
Vừa sáng sớm nay, sở cảnh sát đã nhận được đơn báo án của một hộ trong khu nhà này, rơi đúng ca trực của sở trưởng Ngô. Qua phân tích hiện trường, anh ta nhận định vụ việc này là do có người giả ma đóng quỷ dọa dẫm.
Cứ theo lối suy đoán này, Diệp Thiên là chủ nhà mới, đương nhiên sẽ là đối tượng bị nghi ngờ nhiều nhất. Cho dù Diệp Thiên không tới, sở trưởng Ngô cũng sẽ đi tìm cậu.
Có điều sau khi gặp Diệp Thiên, trong lòng sở trưởng Ngô, mối hiềm nghi Diệp Thiên đã giảm xuống bội phần. Một cậu bé mới 20 tuổi, khó mà có được thủ đoạn như thế?
- Không có ạ. Hôm qua tôi rời khỏi chỗ này liền về nhà ngủ…
Diệp Thiên làm bộ không biết gì, trả lời xong một câu, mặt mũi bỗng nhiên căng thẳng trở lại.
- Sở… Sở trưởng Ngô, ông có ý gì vậy? Tối qua tôi không hề đến đây, chuyện ma quỷ gì đó không hề liên quan đến tôi!
- Cậu cũng biết chuyện ma quỷ sao?
Sở trưởng Ngô hơi chút sơ xuất, nhưng đã kịp bình thường trở lại. Chuyện này đã truyền khắp bốn khu nhà tứ hợp viện, Diệp Thiên không biết mới lạ.
- Tôi vừa ngủ dậy thì bác tôi đã bảo. Bà ấy bảo tôi đến xem thế nào, sở trưởng Ngô, thật… thật là có ma quỷ sao?
Diệp Thiên lắp ba lắp bắp hỏi.
Sở trưởng Ngô khoát tay bảo:
- Không có chuyện gì cả, đừng có tin mấy lời nhảm nhí. Diệp Thiên, hết chuyện rồi, cậu về đi…
Dù biết là có kẻ bày trò, nhưng vừa rồi qua điều tra hiện trường, sở trưởng Ngô vẫn chưa thu được manh mối gì đáng giá.
Nhưng những gì sở trưởng Ngô phải làm trước mắt, chính là làm thế nào để gạt bỏ tâm trạng sợ hãi của mọi người đối với chuyện ma quỷ này. Đã loại trừ được sự nghi ngờ đối với Diệp Thiên, vì vậy anh ta không muốn tốn thêm thời gian với Diệp Thiên nữa.
- Tôi…tôi có thể vào xem bên trong không?
Diệp Thiên cẩn thận hỏi.
Sở trưởng Ngô nghe vậy cười:
- Đương nhiên có thể rồi, đây là nhà của cậu mà. Diệp Thiên, đừng áp lực quá, chuyện này chắc chắn là có người giả ma giả quỷ, cậu xem làm gì tốt được thì làm…
- Để tôi xem, tại sao vào trong lại có cảm giác âm khí nặng nề đến vậy?
Diệp Thiên gật đầu, nhấc chân bước vào hậu viện, nhưng chưa đầy năm giây đã vội vàng chui ra, mặt mũi thất sắc, đến cả những câu tục tĩu cũng văng ra.
- Được rồi, đừng nói nữa, làm gì có âm khí gì. Nhanh về nhà đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt giữ bọn gây tội…
Nghe Diệp Thiên nói thế, sở trưởng Ngô sa sầm nét mặt. Nhưng kì thực ông hoàn toàn đồng ý với lời nói của Diệp Thiên, vì lúc ông bước vào hậu viện cũng có cảm giác toàn thân lạnh toát, da gà nổi lên khắp người.
- Được rồi. sở trưởng Ngô, chủ nhiệm Mã, vậy tôi về đây. Các ngài có chuyện gì cứ đến nhà tìm tôi…
Diệp Thiên gật đầu cúi xuống, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn về phía hậu viện, lẩm bẩm:
- Quả đúng là tà môn, mới ban ngày thôi mà đã cảm thấy lạnh như vậy rồi.
Diệp Thiên tuy nói thầm, nhưng vẫn đủ lọt tai sở trưởng Ngô, chủ nhiệm Mã và mấy chủ hộ đứng quanh đấy. Sắc mặt bọn họ không khỏi khó coi trở lại.
Sở trưởng Ngô vì không có cách gì giải đáp vấn đề của Diệp Thiên, còn mấy chủ hộ quanh đấy thì khẳng định là có ma quỷ thật, cảnh sát đến cũng vô dụng?
- Sở trưởng Ngô, chuyện này, ngài nhất định phải nhanh chóng làm sáng tỏ, nếu khôn... chúng tôi không dám ở đây nữa…
Chẳng đợi Diệp Thiên rời đi, mấy hộ gia đình đã vây quanh sở trưởng Ngô. “Có khó khăn tìm cảnh sát” Câu nói đó được thể hiện rõ nét trong thời khắc này.
- Vốn dĩ chỗ này cũng không phải là của các anh…
Sở trưởng Ngô trách thầm trong đầu, sau mở miệng bảo:
- Mọi người đừng sợ, trên đời này làm gì có ma. Tối nay tôi sẽ ở đây, để xem xem rốt cuộc kẻ nào đang bày ra cái tro ma mãnh này.
- Ngài ở đây? Ngọc Hoàng Đại Đế có ở đây cũng vô ích!
Diệp Thiên vừa bước ra khỏi cổng hậu viện nghe thấy thế, trên mặt không kìm nổi nét tươi cười.
Tuy phong thủy trong Cố Cung cực đẹp nhưng cũng có một vài nơi sát khí tụ lại, chẳng qua là do được cao nhân hãm lại ở một số điểm chốt. Ví như lãnh cung Trường Xuân chuyên giam giữ các phi tử chính là nơi tụ đầy sát khí.
“Quỷ Môn” Diệp Thiên mở ra này là đường dẫn cho sát khí bốn năm trăm năm tích tụ lại được thoát ra. Nếu chỉ là một thầy phong thủy bậc thường, ắt hẳn sẽ bị dọa đến mất mật.
Cho dù với thủ pháp của Diệp Thiên, muốn tiêu trừ sát khí hoàn toàn cũng phải mất thời gian một đến hai tháng chứ cảnh sát thì sá gì… ngay đến Lão Đạo Sĩ sống lại cũng chưa chắc có cách hóa giải trong phút chốc.
Còn về cái gọi là ma quỷ, thực chất chính là do những sát khí này tạo thành.
Người trần lúc nói đến ma quỷ thường có câu : “Tin thì có, không tin thì không có.” Câu nói này ý nói ma quỷ là do chính con người tưởng tượng mà ra.
Ở chỗ sát khí tập trung, sát khí có thể làm rối loạn trí óc của con người. Những người cho rằng có ma quỷ tự nhiên sẽ sinh ra ảo giác, từ đó mà thấy ma.
Như chị Nghiêm tối qua chính là như vậy, trong đầu chị ta tưởng tượng ra hình ảnh cung nữ là do ảo giác tạo thành.
Còn Trương Mạc theo sau, cũng bị ảnh hưởng bởi lời chị Nghiêm, lúc đó trong đầu cũng đang nghĩ đến chuyện của cung nữ. Vì vậy sau khi bị sát khí xâm nhập, cũng sinh ra ảo giác giống như chị Nghiêm.
Còn lão Ngô thần kinh khá vững, trước giờ không hề tin chuyện ma quỷ. Vì vậy những sát khí này sẽ không khiến cho ông ta có ảo giác ma quỷ. Cho nên cùng một thứ, ông ta và Trương Mạc nhìn thấy khác nhau.
Có một số bạn đọc xem đến đây sẽ không hiểu, những người nói là mê tín ma quỷ sẽ bị ám hại, nhưng lão Ngô đã từng xông pha trận mạc chém giết người, ông ta hoàn toàn không tin những điều này, tại sao cũng phải nhập viện?
Đây chính là nói đặc điểm thứ hai của âm khí. Ngoài việc gây ra ảo giác cho những người yếu bóng vía, âm khí còn xâm hại đến cơ thể con người.
Âm khí lạnh lẽo sau khi thâm nhập vào cơ thể, sẽ làm cho âm dương trong cơ thể mất cân đối, khiến cơ thể nhiễm lạnh, sau đó sẽ cảm lạnh phát sốt, là lí do như vậy.
Lão Ngô không sợ ma quỷ, một mình chạy đến hậu viện ngủ, đến chăn cũng không mang theo, lượng âm khí ồ ạt xâm nhập vào trong người ông ta. Đừng nói lão Ngô đã năm sáu chục tuổi rồi, dù là thanh niên hai mấy tuổi cũng không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.