Chương 813: Nhân khẩu điêu tàn
Đả Nhãn
19/06/2013
Lôi Hổ, tôi với ông vốn không có thù oán gì, là vì ông tham địa vị hội trưởng Hồng Môn, câu kết với Tống Hiểu Long để lấy tài sản của mẹ tôi, nếu theo luật gaing hồ, trước đây tôi không cạn tàu ráo máng là đã nể mặt ông lắm rồi đó.
Mắt Diệp Thiên như ngọn đuốc nhìn Lôi Hổ nói tiếp:
- Tuy nhiên ông bụng dạ hẹp hòi, thị phi không phân biệt được, lần này lại liên kết với Tống Hiểu Long giết tôi ở Nam Phi, là huynh đệ của Hồng môn, ong nói xem tôi nên xử lý ông như thế nào đây.
- Diệp gia, việc này Lôi Hổ tôi nhận tội, muốn giết muốn chém gì tùy cậu!
Là một đại gia xuất thân từ Hồng Môn, bất kể là theo quy tắc của Hồng Môn hay là quy tắc giang hồ, Lôi Hổ đều biết mình khó tránh khỏi cái chết, vì vậy ông tỏ ra rất thông minh, ông vứt ba lô xuống, hai tay đưa ra sau lưng, đưa đầu chịu chết.
- Diệp gia, anh…tha cho chú Lôi lần này đi?
Giang Sơn đứng bên cạnh Diệp Thiên, lấy hết dung khí kéo tay áo Diệp Thiên, cô có thể cảm nhận được, Diệp Thiên sẽ không làm gì mình nên mới cầu cứu giúp cho Lôi Hổ.
- Gieo nhân nào thì gặt quả ấy, không phải là không báo mà là thời cơ chưa đến!
Diệp Thiên lắc đầu nhìn Lôi Hổ nói:
- Lôi Hổ, vai vế của ông thấp hơn tôi nhiều quá, tuy Hồng Môn kị nhất là đồng môn tương tàn, dựa vào những tội lỗi mà ông phạm phải, thì tôi có thể để ông qua tam đao lục động rồi, thấy ông có vẻ hối hận, tôi cũng không trừng phạt ông nữa, ông cũng tôi đến gặp Lôi Chấn Thiên, xem ông ta nói gì với tôi!
- Cậu…cậu không giết tôi?
Lôi Hổ chợt ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Diệp Thiên, lúc ông mở cửa bước ra thấy Diệp Thiên trước mặt là đã biết cái chết cận kề rồi, bây giờ nghe Diệp Thiên nói giao mình cho ba, chợt có cảm giác băng hỏa cửu trùng thiên.
Cần biết rằng, Lôi Chấn Thiên tuy là người lớn tuổi, rất coi trọng quy tắc giang hồ, nhưng lại rất yêu chiều đứa con trai Lôi Hổ này, cũng không ít lần trừng phạt nhưng tính mạng của Lôi Hổ vẫn được bảo toàn.
- Đều là người trong Hồng Môn, tôi không muốn người bị nhuốm máu các huynh đệ.
Diệp Thiên nhìn Lôi Hổ một cái rồi nói:
- Oan có đầu, nợ có chủ, ông biết Tống Hiểu Long bây giờ ở đâu phải không? Đưa tôi đến gặp hắn đi!
Tuy là miệng nói oai phong lẫm liệt, nhưng thực tế lại không giống như Diệp Thiên đang nói, đối với Diệp Thiên, hắn tuyệt đối sẽ đánh chết Lôi Hổ ngay, tránh sau này hắn lại làm hại mình.
Tuy nhiên trước khi gặp Lôi Hổ, Diệp Thiên có xem một quẻ bói, hắn phát hiện trong thời gian tới hắn sẽ gặp rất nhiều chuyện khó bề mà phân biệt, trong đó có sự tồn tại của Lôi Hổ. Điều này làm Diệp Thiên rất ngạc nhiên liền xem cho Lôi Hổ một quẻ.
Quẻ này thể hiện rõ, Lôi Hổ đúng là mạng sống không lâu, nhưng không phải là chết trong tay Diệp Thiên, chỉ là nguyên nhân chết Diệp Thiên không đoán ra được, chỉ biết là cũng có liên quan một phần đến hắn.
Lôi Hổ thoát khỏi Hồng Môn cũng như một con hổ chết bị mất hết răng và móng vuốt, cùng lắm cũng chỉ phất cờ hò reo khi người khác đối phó với Diệp Thiên mà thôi. Cộng thêm thời gian chết của hắn cũng sắp đến rồi, vì vậy bây giờ Diệp Thiên mới thuận theo ý trời, không giết hắn.
Tuy là không sợ chết nhưng không có nghĩa là Lôi Hổ muốn chết, có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình có thể thoát chết lần này, Lúc này Lôi Hổ đang mừng như điên, sao còn để ý được đến sự sống chết của Tống Hiểu Long chứ, sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy liền vội vàng nói:
- Biết, Diệp gia, Tống Hiểu Long đang ở một biệt thự ở Cape Town, tôi biết ở đâu, để tôi dẫn cậu đi!
- Hắn ta ở Cape town?
Diệp Thiên nghe xong liền chau mày, sau khi suy nghĩ một lúc, liền âm thầm suy đoán, khoảng hơn một phút sau, hắn liền thở dài nói:
- Tống Hiểu Long sáng nay đã rời Nam Phi rồi, nơi đến có lẽ là Bắc Mỹ, giờ có về Cape Town cũng không gặp hắn đâu!
Vì phải đối phó với mấy đoàn lính đánh thuê cũng với đội quân Congo, từ sáng đến giờ, thần kinh Diệp Thiên cứ căng ra, hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến Tống Hiểu Long, vì vậy đến lúc này mới phát hiện, cái tên trườn như gium đó đã chạy khỏi đây từ sớm.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói xong, nét mặt Lôi Hổ chợt trở nên khó coi, Tống Hiểu Long chạy thoát rồi, hắn sợ Diệp Thiên sẽ trút hết giận lên đầu mình liền cẩn thận nói:
- Vậy…vậy Diệp gia, cậu xem làm thế nào?
Nhìn Lôi Hổ một cái, Diệp Thiên liền nói:
- Ông gọi điện cho Lôi Chấn Thiên đi, lát nữa cùng tôi về Cape Town sau đó về Hong Kong!
- Vậy…vậy còn tôi thì sao?
Cô gái trẻ hỏi nhỏ, trước khi hôn mê cô đã nhìn thấy Diệp Thiên phun một đường màu hồng ra từ miệng để giết sạch đám lính kia, nên cô càng sợ Diệp Thiên hơn Lôi Hổ gấp trăm lần.
- Cô?
Lông mày Diệp Thiên nhếch lên một cái, hắn lôi một cuốn sách trong ba lô ra đưa cho Giang Sơn nói:
- Cô cũng tôi về Hong Kong, trên đường lo xem những quẻ bói trong chu dị bát quái đi, nếu cô có thể xem hiểu, tôi sẽ tặng cô một cơ hội!
Cuốn sách Diệp Thiên đưa là cuốn Giải thích 84 que bói, là bản cũ của cuối đời nhà Thanh, cái này là Diệp Thiên mua mấy ngày trước trong một thị trấn nhỏ lúc hắn đi du lịch.
Tuy cuốn sách này chỉ là những học thuyết cơ bản về bói toán, nhưng cũng coi là cũ xưa, có thể gặp nó ở nước ngoài cũng là có duyên, lúc đó Diệp Thiên mua vậy thôi, không ngờ bây giờ lại có chỗ dùng đến.
- Đưa cái này cho tôi làm gì?
Giang Sơn lật lật cuốn sách đã ố vàng rồi ngạc nhiên, tuy là có hiểu chút ít chu dị bát quái nhưng cô lớn lên cùng mẹ là người Campuchia, để cô xem bài Tarot còn nghe được.
- Xem không hiểu thì sẽ vứt cô từ trên máy bay xuống!
Diệp Thiên nghe xong liền trừng mắt, cô gái chợt im bặt, bất kể là làm giang hồ trong nước hay nước ngoài, năng lực phân biệt rất quan trọng, Giang Sơn không muốn tự chuốc lấy phiền phức, liền cẩn thận cất cuốn sách vào trong ba lô.
- Uhm, yếu mà biết ứng biến nhẫn nhượng, thì có thể nhào nặn được, chỉ là không biết có ta có phải là thiên tài trong bói toán không?
Nhìn thấy biểu hiện của Giang Sơn, Diệp Thiên gật đầu, lúc vừa mới nghe cô gái nói có thể thông qua giấc mơ để đoán được thiên cơ thì Diệp Thiên đã có ý định thu nhận đồ đệ rồi.
Truyền thừa trong đầu Diệp Thiên vốn không biết đã đến như thế nào, nếu Giang Sơn cũng có khả năng thiên phú như hắn, thì cũng đống nghĩa với việc hắn đã tìm thấy một báu vật vô giá, bản thân làm môn chủ đã mấy năm, cũng coi như là có chút cống hiến với đồng môn.
Sau khi dẫn Lôi Hổ và Giang Sơn về đến khách sạn, Diệp Thiên liền dừng lại quay sang nói với Lôi Hổ:
- Ông đến Johannesburg bằng cách nào?
Xảy ra việc lớn như vậy, chắc chắn Nam Phi sẽ tiến hành kiếm tra những người có đến mỏ vàng, Diệp Thiên không muốn có thêm phiền phức nữa, chí là giấy tờ hắn dùng đi máy bay ở nước ngoài có chút phức tạp, có khi phải đi xe về Capetown cũng nên.
- Tôi và Miêu sư đệ đi máy bay đến.
Lôi Hổ nhìn sắc mặt Diệp Thiên nói:
- Tuy nhiên Tống Hiểu Long có để lại một chiếc xe ở Johannexburg, nó đang đậu trong nhà xe khách sạn, Diệp gia, nếu cậu muốn đến đó thì tôi lái xe chở cậu đi.
ở Nam Phi chỉ có Capetown và Johannesburg phồn hoa một chút, Tống Hiểu Long đều có xe ô tô ở hai nơi này, ngày đầu tiên khi Lôi Hổ đến Johannesburg, Miêu Tử Long liền lấy một chiếc xe đưa cho Lôi Hổ đi.
- Ồ, vậy tốt, chúng ta về Capetown!
Diệp Thiên gật đầu nói:
- Ông đi lái xe đến đây, tôi và Giang Sơn đứng đợi ở cửa!
- Vâng, Diệp gia, tôi đi liền đây.
Nghe Diệp Thiên nói xong, Lôi Hổ liền tỏ vẻ vui mừng, tuy nhiên hắn giấu sự vui mừng đó lại, vì hắn chợt nhận ra, Diệp Thiên rộng rãi để mình lái xe thì hoàn toàn không sợ mình thừa cơ chạy trốn.
Mà đối diện với Diệp Thiên, Lôi Hổ cũng hết mưu tính rồi, sáu đoàn quân đánh thuê tốt nhất thế giới đều bị Diệp Thiên giết không còn một ai sống sót, người này không phải là người mà ông ta có thể đối phó được, lúc này Lôi Hổ không còn ý đồ báo thù Diệp Thiên nữa.
Nhìn thấy Lôi Hổ đi xuống tầng hầm, Diệp Thiên liền lấy điện thoại ra gọi cho Hoa Quân, hắn biết Hoa Quân và tài xế đã chạy thoát khỏi mỏ vàng, lúc này chắc cũng về đến Johannesburg rồi.
- Triệu ca? Ông không sao chứ? Tôi gọi điện cho ông cả ngày không được!
Nghe tiếng Diệp Thiên, Hoa Quân nhảy dựng lên, vì sau khi hắn nói những chuyện xảy ra ở mỏ vàng với giám đốc, ba phút sau, vị giám đốc vốn đối xử tốt với mình kia liền bắt hắn quay lại mỏ vàng tìm cho được Diệp Thiên.
Đương nhiên, vị giám đốc đó cũng không phải đưa ra vấn đề này không thôi, chỉ cần Hoa Quân mang Diệp Thiên sống sót trở về, thì công ty sẽ thưởng cho Hoa Quân và tài xế mười vạn đô la Mỹ, cũng chính điều kiện này làm Hoa Quân có chút do dự, hắn đã bàn tính với tài xế cả mấy tiếng đồng hồ.
- Tôi không sao, nhân lúc lộn xộn tôi đã chạy ra ngoài, Hoa Quân, tôi không thích gặp cảnh sát nước ngoài, nên về Capetown trước, cậu cứ coi như tôi không đến mỏ vàng là được rồi.
Thân phận của Diệp Thiên cũng không đáng để cân nhắc, cộng thêm Nam Phi là thế lực truyền thống của Anh Mỹ và những nước mạnh khác, Diệp Thiên không muốn diễn lại cảnh ở Nga nữa, bị người ta đuổi đánh sau đít, kết quả cuối cùng cũng sẽ bị các nước liên hợp lại với nhau để điều tra.
- Được, tuy nhiên Triệu ca, tôi xin ông một chuyện.
Hoa Quân nói tiếp:
- Triệu ca, lát nữa công ty tôi gọi điện cho ông, ông có thể nói là tôi và tài xế đã tìm ra ông không?
Tiền lương ở Nam Phi không cao, mười vạn đô la Mỹ đối với Hoa Quân và những người khác mà nói không phải là một con số nhỏ, hắn tất nhiên không muốn lỡ mất.
- Không sao, tôi sẽ nói như vậy!
Chuyện đó đối với Diệp Thiên dễ như trở bàn tay thôi mà.
Mắt Diệp Thiên như ngọn đuốc nhìn Lôi Hổ nói tiếp:
- Tuy nhiên ông bụng dạ hẹp hòi, thị phi không phân biệt được, lần này lại liên kết với Tống Hiểu Long giết tôi ở Nam Phi, là huynh đệ của Hồng môn, ong nói xem tôi nên xử lý ông như thế nào đây.
- Diệp gia, việc này Lôi Hổ tôi nhận tội, muốn giết muốn chém gì tùy cậu!
Là một đại gia xuất thân từ Hồng Môn, bất kể là theo quy tắc của Hồng Môn hay là quy tắc giang hồ, Lôi Hổ đều biết mình khó tránh khỏi cái chết, vì vậy ông tỏ ra rất thông minh, ông vứt ba lô xuống, hai tay đưa ra sau lưng, đưa đầu chịu chết.
- Diệp gia, anh…tha cho chú Lôi lần này đi?
Giang Sơn đứng bên cạnh Diệp Thiên, lấy hết dung khí kéo tay áo Diệp Thiên, cô có thể cảm nhận được, Diệp Thiên sẽ không làm gì mình nên mới cầu cứu giúp cho Lôi Hổ.
- Gieo nhân nào thì gặt quả ấy, không phải là không báo mà là thời cơ chưa đến!
Diệp Thiên lắc đầu nhìn Lôi Hổ nói:
- Lôi Hổ, vai vế của ông thấp hơn tôi nhiều quá, tuy Hồng Môn kị nhất là đồng môn tương tàn, dựa vào những tội lỗi mà ông phạm phải, thì tôi có thể để ông qua tam đao lục động rồi, thấy ông có vẻ hối hận, tôi cũng không trừng phạt ông nữa, ông cũng tôi đến gặp Lôi Chấn Thiên, xem ông ta nói gì với tôi!
- Cậu…cậu không giết tôi?
Lôi Hổ chợt ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Diệp Thiên, lúc ông mở cửa bước ra thấy Diệp Thiên trước mặt là đã biết cái chết cận kề rồi, bây giờ nghe Diệp Thiên nói giao mình cho ba, chợt có cảm giác băng hỏa cửu trùng thiên.
Cần biết rằng, Lôi Chấn Thiên tuy là người lớn tuổi, rất coi trọng quy tắc giang hồ, nhưng lại rất yêu chiều đứa con trai Lôi Hổ này, cũng không ít lần trừng phạt nhưng tính mạng của Lôi Hổ vẫn được bảo toàn.
- Đều là người trong Hồng Môn, tôi không muốn người bị nhuốm máu các huynh đệ.
Diệp Thiên nhìn Lôi Hổ một cái rồi nói:
- Oan có đầu, nợ có chủ, ông biết Tống Hiểu Long bây giờ ở đâu phải không? Đưa tôi đến gặp hắn đi!
Tuy là miệng nói oai phong lẫm liệt, nhưng thực tế lại không giống như Diệp Thiên đang nói, đối với Diệp Thiên, hắn tuyệt đối sẽ đánh chết Lôi Hổ ngay, tránh sau này hắn lại làm hại mình.
Tuy nhiên trước khi gặp Lôi Hổ, Diệp Thiên có xem một quẻ bói, hắn phát hiện trong thời gian tới hắn sẽ gặp rất nhiều chuyện khó bề mà phân biệt, trong đó có sự tồn tại của Lôi Hổ. Điều này làm Diệp Thiên rất ngạc nhiên liền xem cho Lôi Hổ một quẻ.
Quẻ này thể hiện rõ, Lôi Hổ đúng là mạng sống không lâu, nhưng không phải là chết trong tay Diệp Thiên, chỉ là nguyên nhân chết Diệp Thiên không đoán ra được, chỉ biết là cũng có liên quan một phần đến hắn.
Lôi Hổ thoát khỏi Hồng Môn cũng như một con hổ chết bị mất hết răng và móng vuốt, cùng lắm cũng chỉ phất cờ hò reo khi người khác đối phó với Diệp Thiên mà thôi. Cộng thêm thời gian chết của hắn cũng sắp đến rồi, vì vậy bây giờ Diệp Thiên mới thuận theo ý trời, không giết hắn.
Tuy là không sợ chết nhưng không có nghĩa là Lôi Hổ muốn chết, có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình có thể thoát chết lần này, Lúc này Lôi Hổ đang mừng như điên, sao còn để ý được đến sự sống chết của Tống Hiểu Long chứ, sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy liền vội vàng nói:
- Biết, Diệp gia, Tống Hiểu Long đang ở một biệt thự ở Cape Town, tôi biết ở đâu, để tôi dẫn cậu đi!
- Hắn ta ở Cape town?
Diệp Thiên nghe xong liền chau mày, sau khi suy nghĩ một lúc, liền âm thầm suy đoán, khoảng hơn một phút sau, hắn liền thở dài nói:
- Tống Hiểu Long sáng nay đã rời Nam Phi rồi, nơi đến có lẽ là Bắc Mỹ, giờ có về Cape Town cũng không gặp hắn đâu!
Vì phải đối phó với mấy đoàn lính đánh thuê cũng với đội quân Congo, từ sáng đến giờ, thần kinh Diệp Thiên cứ căng ra, hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến Tống Hiểu Long, vì vậy đến lúc này mới phát hiện, cái tên trườn như gium đó đã chạy khỏi đây từ sớm.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói xong, nét mặt Lôi Hổ chợt trở nên khó coi, Tống Hiểu Long chạy thoát rồi, hắn sợ Diệp Thiên sẽ trút hết giận lên đầu mình liền cẩn thận nói:
- Vậy…vậy Diệp gia, cậu xem làm thế nào?
Nhìn Lôi Hổ một cái, Diệp Thiên liền nói:
- Ông gọi điện cho Lôi Chấn Thiên đi, lát nữa cùng tôi về Cape Town sau đó về Hong Kong!
- Vậy…vậy còn tôi thì sao?
Cô gái trẻ hỏi nhỏ, trước khi hôn mê cô đã nhìn thấy Diệp Thiên phun một đường màu hồng ra từ miệng để giết sạch đám lính kia, nên cô càng sợ Diệp Thiên hơn Lôi Hổ gấp trăm lần.
- Cô?
Lông mày Diệp Thiên nhếch lên một cái, hắn lôi một cuốn sách trong ba lô ra đưa cho Giang Sơn nói:
- Cô cũng tôi về Hong Kong, trên đường lo xem những quẻ bói trong chu dị bát quái đi, nếu cô có thể xem hiểu, tôi sẽ tặng cô một cơ hội!
Cuốn sách Diệp Thiên đưa là cuốn Giải thích 84 que bói, là bản cũ của cuối đời nhà Thanh, cái này là Diệp Thiên mua mấy ngày trước trong một thị trấn nhỏ lúc hắn đi du lịch.
Tuy cuốn sách này chỉ là những học thuyết cơ bản về bói toán, nhưng cũng coi là cũ xưa, có thể gặp nó ở nước ngoài cũng là có duyên, lúc đó Diệp Thiên mua vậy thôi, không ngờ bây giờ lại có chỗ dùng đến.
- Đưa cái này cho tôi làm gì?
Giang Sơn lật lật cuốn sách đã ố vàng rồi ngạc nhiên, tuy là có hiểu chút ít chu dị bát quái nhưng cô lớn lên cùng mẹ là người Campuchia, để cô xem bài Tarot còn nghe được.
- Xem không hiểu thì sẽ vứt cô từ trên máy bay xuống!
Diệp Thiên nghe xong liền trừng mắt, cô gái chợt im bặt, bất kể là làm giang hồ trong nước hay nước ngoài, năng lực phân biệt rất quan trọng, Giang Sơn không muốn tự chuốc lấy phiền phức, liền cẩn thận cất cuốn sách vào trong ba lô.
- Uhm, yếu mà biết ứng biến nhẫn nhượng, thì có thể nhào nặn được, chỉ là không biết có ta có phải là thiên tài trong bói toán không?
Nhìn thấy biểu hiện của Giang Sơn, Diệp Thiên gật đầu, lúc vừa mới nghe cô gái nói có thể thông qua giấc mơ để đoán được thiên cơ thì Diệp Thiên đã có ý định thu nhận đồ đệ rồi.
Truyền thừa trong đầu Diệp Thiên vốn không biết đã đến như thế nào, nếu Giang Sơn cũng có khả năng thiên phú như hắn, thì cũng đống nghĩa với việc hắn đã tìm thấy một báu vật vô giá, bản thân làm môn chủ đã mấy năm, cũng coi như là có chút cống hiến với đồng môn.
Sau khi dẫn Lôi Hổ và Giang Sơn về đến khách sạn, Diệp Thiên liền dừng lại quay sang nói với Lôi Hổ:
- Ông đến Johannesburg bằng cách nào?
Xảy ra việc lớn như vậy, chắc chắn Nam Phi sẽ tiến hành kiếm tra những người có đến mỏ vàng, Diệp Thiên không muốn có thêm phiền phức nữa, chí là giấy tờ hắn dùng đi máy bay ở nước ngoài có chút phức tạp, có khi phải đi xe về Capetown cũng nên.
- Tôi và Miêu sư đệ đi máy bay đến.
Lôi Hổ nhìn sắc mặt Diệp Thiên nói:
- Tuy nhiên Tống Hiểu Long có để lại một chiếc xe ở Johannexburg, nó đang đậu trong nhà xe khách sạn, Diệp gia, nếu cậu muốn đến đó thì tôi lái xe chở cậu đi.
ở Nam Phi chỉ có Capetown và Johannesburg phồn hoa một chút, Tống Hiểu Long đều có xe ô tô ở hai nơi này, ngày đầu tiên khi Lôi Hổ đến Johannesburg, Miêu Tử Long liền lấy một chiếc xe đưa cho Lôi Hổ đi.
- Ồ, vậy tốt, chúng ta về Capetown!
Diệp Thiên gật đầu nói:
- Ông đi lái xe đến đây, tôi và Giang Sơn đứng đợi ở cửa!
- Vâng, Diệp gia, tôi đi liền đây.
Nghe Diệp Thiên nói xong, Lôi Hổ liền tỏ vẻ vui mừng, tuy nhiên hắn giấu sự vui mừng đó lại, vì hắn chợt nhận ra, Diệp Thiên rộng rãi để mình lái xe thì hoàn toàn không sợ mình thừa cơ chạy trốn.
Mà đối diện với Diệp Thiên, Lôi Hổ cũng hết mưu tính rồi, sáu đoàn quân đánh thuê tốt nhất thế giới đều bị Diệp Thiên giết không còn một ai sống sót, người này không phải là người mà ông ta có thể đối phó được, lúc này Lôi Hổ không còn ý đồ báo thù Diệp Thiên nữa.
Nhìn thấy Lôi Hổ đi xuống tầng hầm, Diệp Thiên liền lấy điện thoại ra gọi cho Hoa Quân, hắn biết Hoa Quân và tài xế đã chạy thoát khỏi mỏ vàng, lúc này chắc cũng về đến Johannesburg rồi.
- Triệu ca? Ông không sao chứ? Tôi gọi điện cho ông cả ngày không được!
Nghe tiếng Diệp Thiên, Hoa Quân nhảy dựng lên, vì sau khi hắn nói những chuyện xảy ra ở mỏ vàng với giám đốc, ba phút sau, vị giám đốc vốn đối xử tốt với mình kia liền bắt hắn quay lại mỏ vàng tìm cho được Diệp Thiên.
Đương nhiên, vị giám đốc đó cũng không phải đưa ra vấn đề này không thôi, chỉ cần Hoa Quân mang Diệp Thiên sống sót trở về, thì công ty sẽ thưởng cho Hoa Quân và tài xế mười vạn đô la Mỹ, cũng chính điều kiện này làm Hoa Quân có chút do dự, hắn đã bàn tính với tài xế cả mấy tiếng đồng hồ.
- Tôi không sao, nhân lúc lộn xộn tôi đã chạy ra ngoài, Hoa Quân, tôi không thích gặp cảnh sát nước ngoài, nên về Capetown trước, cậu cứ coi như tôi không đến mỏ vàng là được rồi.
Thân phận của Diệp Thiên cũng không đáng để cân nhắc, cộng thêm Nam Phi là thế lực truyền thống của Anh Mỹ và những nước mạnh khác, Diệp Thiên không muốn diễn lại cảnh ở Nga nữa, bị người ta đuổi đánh sau đít, kết quả cuối cùng cũng sẽ bị các nước liên hợp lại với nhau để điều tra.
- Được, tuy nhiên Triệu ca, tôi xin ông một chuyện.
Hoa Quân nói tiếp:
- Triệu ca, lát nữa công ty tôi gọi điện cho ông, ông có thể nói là tôi và tài xế đã tìm ra ông không?
Tiền lương ở Nam Phi không cao, mười vạn đô la Mỹ đối với Hoa Quân và những người khác mà nói không phải là một con số nhỏ, hắn tất nhiên không muốn lỡ mất.
- Không sao, tôi sẽ nói như vậy!
Chuyện đó đối với Diệp Thiên dễ như trở bàn tay thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.