Chương 152: Phá sát (Thượng)
Đả Nhãn
15/03/2013
- Diệp Thiên, giờ cậu muốn đi đâu đây? Phải rồi, đây là bản hợp đồng tôi cùng phó giám đốc Tạ soạn, cậu xem đã được chưa?
Trông thấy Diệp Thiên và Lôi Vụ đi ra từ trong phòng, Vệ Hồng Quân không khỏi ngạc nhiên hỏi. Bản hợp đồng về việc hợp tác với ngân hàng ông đã thương lượng cùng vị phó giám đốc. Còn phải làm yên lòng ông chủ này, quả thật là bận tối mặt.
- Diệp Tổng, hôm nay ngài còn thiếu một que bói đấy, xem cho lão Tề tôi thế nào?
- Đúng vậy, Diệp đại sư, tiền tôi đều đã nộp rồi, ngài hôm nay có thời giờ thì xem cho tôi đi…
Diệp Thiên vừa bước ra, những người đang vây quanh Vệ Hồng Quân, bỗng chốc ùn ùn chen tới. Vừa nãy Lưu Đại Chí mặt mày ủ rũ đi vào, vui vẻ phấn chấn đi ra bọn họ đều thấy cả. Đối với năng lực của Diệp Thiên càng thêm tin tưởng.
- Chú Vệ, cháu đến nhà Lôi Tổng xem, lát nữa sẽ về. Các vị, hôm nay quẻ thứ ba đã xem trong lúc ăn cơm rồi, ngày mai lại bắt đầu nhé…
Nhận lấy bản hợp đồng, xem mấy điều khoản phía trên, Diệp Thiên đột nhiên cảm thấy nhức đầu. Cậu đối với mấy cái điều khoản pháp lí này thật ù ù cạc cạc.
- Chú Vệ, cái này chú xem rồi xử lý là được rồi, lúc nào về cháu kí là okie!
Như chạy thoát khỏi công ty của chính mình, một mạch leo thẳng lên chiếc Mercedes của Lôi Vụ, Diệp Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Trước đây sao cậu không nghĩ tới chứ, ngày đầu tiên mở hàng, làm ăn lại đắt khách đến vậy.
- Lôi Tổng, ngài tuổi Thân phải không?
Xe vừa chạy ra khỏi bãi đỗ sau tòa nhà, Diệp Thiên đột nhiên hỏi.
Do đời tư khá là phức tạp, cho nên Lôi Vụ nãy giờ chỉ toàn lái xe nghe Diệp Thiên nói. Nghe hỏi vậy, liền đưa khóe mắt liếc nhìn Diệp Thiên, nói:
- Không sai, tôi sinh năm 1956, sắp 42 tuổi rồi…
- Uhm…
Diệp Thiên nhắm hai mắt lại, trong đầu bắt đầu tính toán, ba bốn phút sau, quay sang hỏi:
- Lôi Tổng, trên đường tới nhà ngài, có cửa hàng mỹ nghệ nào không?
Lôi Vụ có chút không hiểu ý của Diệp Thiên, cẩn thận trả lời:
- Hình như có hai tiệm, Diệp…Diệp đại sư, ngài hỏi vậy là….?
- Đến cửa hàng đó dừng lại một lúc, tôi muốn mua một ít đồ…
Diệp Thiên không giải thích nhiều. Có những điều nói ra Lôi Vụ nghe cũng không hiểu.
- Được!
Ông chủ Lôi đồng ý rất dứt khoát. Nguyện vọng thoát khói kiếp đào hoa của ông bây giờ, tất cả đều phụ thuộc vào Diệp Thiên, đương nhiên là Diệp Thiên có yêu cầu gì ông đều phải đáp ứng.
- Diệp đại sư, tới nơi rồi…
- Lôi Tổng, ngài chờ một lát, tôi mua ít đồ sẽ quay lại ngay.
Lúc lái xe đến một công viên gần đó, Lôi Tổng cho xe dừng lại. Thấy Diệp Thiên đẩy cửa xuống xe, chần chừ một lúc cũng xuống theo.
Ở một số điểm du lịch, thường có rất nhiều cửa hàng bán đồ lưu niệm. Trên con phố này cũng có không ít, Diệp Thiên tiện chân bước liền vào một cửa hàng.
- Này, ông chủ, ngài lấy cho tôi hai cái hồ lô kia, còn nữa, hai cái đồ gốm lão hổ ôm gối kia. Tổng cộng bao nhiêu tiền? 600, được, ông cầm đi…
Vào cửa hàng, Diệp Thiên cũng không mặc cả mà lấy luôn mấy đồ cần thiết. Đang định rút tiền ra trả, thì ông chủ Lôi chủ động lên trước trả tiền rồi.
Ra khỏi cửa hàng, Diệp Thiên nhìn thấy cửa hiệu lâu đời của nhà người bạn đồng nghề, lưỡng lự một chút rồi cũng bước vào.
Đây cũng coi như lần đầu xuất quân kể từ lúc công ty khai trương. Diệp Thiên không muốn hủy hoại danh tiếng công ty. Lớn như vậy rồi nhưng cậu chỉ quen với việc phụ giúp lão đạo sĩ nghịch thiên cải mệnh. Chuyến đi lần này là dịp thể hiện chân tài thực học, ứng dụng những gì sư phụ đã truyền dạy cho.
- Lấy cho tôi 10gam màu son, mài nhỏ thành mạt …
Diệp Thiên đi đến quầy, nhìn thoáng qua một chồng giấy Ma Hoàng dùng để gói thuốc, nói tiếp:
- Lấy cho tôi mấy tờ giấy này luôn…
Nhân viên đứng quầy cũng rất có nhã ý, nhắc lại to rõ:
- 10 gam màu son kèm 5 tờ giấy Ma Hoàng…
Rút ra 5 tờ giấy Ma Hoàng đưa cho Diệp Thiên, người nhân viên từ trong ngăn kéo đựng thuốc lấy ra một miếng màu son đỏ tươi, cắt lấy 10 gam, rồi mài nhỏ thành bột phấn theo yêu cầu của Diệp Thiên.
Lên đến xe, thấy Lôi Vụ mặt mũi đờ đẫn, Lôi Vụ cười bảo:
- Lôi Tổng, màu son này còn có tên là chu sa, là bùa vẽ thường dùng. Hôm Nay Diệp mỗ đúng là đem của nhà đi rồi…
- Đó là, đó là, trăm sự nhờ cậy Diệp đại sư…
Lôi Vụ cười, thoáng chút phấn khích
- Bà nó chứ, sáu trăm hồi nãy là mình trả, nó cầm có năm đồng mua mấy tờ giấy rách, lại dám nói là rút của nhà, chẳng phải là bắt nạt người quá đáng sao?
Đương nhiên, điều này ông chủ Lôi cũng chỉ dám nghĩ trong đầu chứ ngoài miệng làm sao dám nói. Ông ta chỉ trông mong Diệp Thiên giúp ông hóa giải kiếp đào hoa.
Hình như đoán biết được những gì Lôi Vụ nghĩ trong đầu, Diệp Thiên cười bảo:
- Để hóa giải cho Lôi Tổng kiếp đào hoa, tôi sẽ dùng bùa bí truyền của sư môn kết hợp với thuật phong thủy, trong thời gian ngắn nhất thì có thể thấy hiệu quả rồi. Lôi Tổng, bùa này hơi chút tiêu hao tinh thần, người bình thường tôi sẽ không sử dụng…
Lời của Diệp Thiên nửa giả nửa thật, bùa đó rất tiêu hao tinh thần, hơn nữa những gì Diệp Thiên học không giống với Thiên Sư Đạo, phần đa là dùng phong thủy để giải quyết vấn đề, tuy đối với bùa chú có hiểu biết một chút nhưng cũng không phải là một tay thạo.
Diệp Thiên không phải không muốn dùng chiêu này giúp người, vấn đề là cậu còn non tay. Thời gian vẽ mười bức tranh chưa chắc đã đủ để luyện ra một lá bùa trừ tà công hiệu. Mua 5 tờ giấy Ma Hoàng, chẳng qua là để thử vận may mà thôi.
Nói trắng ra là, Diệp Thiên muốn tăng thêm cảm giác thần bí, để khi ông chủ Lôi trả tiền cảm thấy giá cả đích đáng. Nếu chỉ đơn thuần đến nhà ông ta bày đặt sắp xếp lại, tiền kiếm được chắc không dễ dàng.
- Vẽ bùa?
Lôi Vụ nghe thế sững lại, hình như trong ti vi, chỉ có khi bắt quỷ mới dùng đến thứ này? Nhưng trông vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thiên, ông ta cũng không dám ý kiến gì nhiều. Dù sao đã xác định tin Diệp Thiên rồi, thì cứ để cậu ta lo liệu.
Lôi Vụ là nhà kinh doanh thiết bị ngành mỏ, đồng thời hiện nay là đại lý sản phẩm cho hai công ty thiết bị khoáng sản của nước ngoài. Hơn 60% nhà máy than trong nước đều dùng sản phẩm đại lý của của công ty ông ta. Lôi Vụ được xếp vào tầng lớp giàu lên sớm nhất trong nước.
Người có tiền ở Bắc Kinh bây giờ, trào lưu sống ở biệt thự ngoại ô. Lôi Vụ cũng không ngoại lệ, một căn trong khu biệt thự ngoại ô trị giá hàng triệu tệ. Thông thường đa số thời gian ông ta ở đó.
- Dao Dao, sao em lại ở nhà?
Lôi Vụ sau khi dừng xe, vừa mở cửa đã bị ngạc nhiên. Xe của ông ta đỗ ở cửa sau, vì vậy không trông thấy xe của vợ đỗ ở cửa trước.
- Tôi là chủ nhà này, sao lại không thể ở nhà? Họ Lôi kia, anh lại đem gái về phong lưu hả?
Tiếng một người phụ nữ từ trong vọng ra. Liếc nhìn Diệp Thiên đứng bên cạnh, Lôi Vụ sượng sùng bảo vợ:
- Dao Dao, có chuyện gì chúng ta để sau hãy nói, hôm nay nhà có khách…
Lôi Vụ năm nay 42 tuổi, còn cô vợ cưng này mới chỉ 24. Tuy ngày thường ở bên ngoài vờn hoa bắt bướm, nhưng Lôi Vụ vẫn quan tâm tới cô vợ hai này.
- Mấy hôm nữa sẽ cùng em tính sổ. Lần sau thì đừng để cho tôi thấy những thứ này…
Nhìn thấy Diệp Thiên ngoài cửa, người đàn bà trẻ tuổi thoáng chút đỏ mặt, luống cuống khiến đồ đang cầm trong tay rơi xuống chân Lôi Vụ. Cô lặng lẽ đi ra ngoài, lên chiếc xe thể thao màu đỏ dựng trước cửa đi thẳng.
- Chuyện này, haiz… Diệp đại sư, xin lỗi ngài, mời ngài vào trong nhà…
Nhìn đống bao cao su và đồ dùng tình dục bừa bãi trên sàn nhà, Lôi Vụ xấu hổ tới mức chỉ mong mặt đất nứt ra để có lỗ nẻ cho hắn chui xuống. Ông ta hơi bực, bình thường cô vợ hắn không bao giờ đến đây. Đây phải chăng thật sự là kiếp đào hoa?
Nghĩ đến đây, Lôi Vụ không khỏi có chút run sợ. Cô vợ mới này của ông ta, chính là con gái của một vị quan chức trong ngành khoáng sản. Nếu như lỡ tay chọc giận ông bố vợ, chuyện làm ăn về sau tất sẽ trên đà thất bại.
Định đuổi theo dỗ dành cô vợ cưng, nhưng trông thấy Diệp Thiên đã vào trong phòng, ông chủ Lôi vẫn dậm chân bước lên. Chuyện này…phải từ gốc rễ mới giải quyết được.
- Lôi Tổng, ngài…..còn sợ kiếp đào hoa của mình không đủ à?
Vừa bước vào trong nhà, Diệp Thiên đã ngửi thấy mùi hoa ngọc lan. Trông thấy một bồn hoa lớn bày ở phía tây, không khỏi nở nụ cười méo mó.
Cây ngọc lan cao lớn vốn là để trồng ở trong sân đình, nhưng Lôi Vụ lại đem trồng ở trong nhà. Thiết nghĩ cũng tốn không ít công sức, nhưng có biết đâu lại chính là làm gia tăng kiếp đào hoa của hắn.
Khắp phòng hương hoa ngọc lan ngào ngạt, nhưng cửa sổ lại đóng kín khiến cho hương hoa không thoát được ra ngoài, lâu dần tích tụ lại thành thừa thãi, rất có khả năng kích thích dục tính của con người. Dù là nam hay nữ ở lâu trong căn phòng này, tỉ lệ ham muốn đều sẽ gia tăng.
Nếu như không phải nhìn bộ mặt căng thẳng của Lôi Vụ, Diệp Thiên thậm chí còn nghi ngờ hắn đã nhờ cao nhân chỉ điểm, cố ý tạo ra vận đào hoa này.
- Diệp đại sư, chuyện này cũng có cách lý giải sao?
Thực ra Lôi Vụ chỉ là đơn thuần thích ngửi mùi hương ngọc lan, vậy nên mới trồng một bồn ở trong phòng khách, chứ ngoài ra không có ý gì khác.
Diệp Thiên lắc đầu bảo:
- Minh Châu Viết Phiên trong bài thơ có nói: Đa tình hàng năm không đổi sắc, trái tim nghìn cổ … chính là nói về hoa ngọc lan. Một người bản thân đã có số đào hoa, tốt hơn hết là không nên chứa chấp thứ này…
- Trời! Còn có cách nói này à?
Mặc dù nhờ ngửi mùi hoa ngọc lan này, mỗi lần làm chuyện ấy cảm giác hưng phấn của Lôi Vụ đều tăng vọt. Nhưng lúc này đây ông ta cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nói:
- Tôi sẽ bảo người trông coi biệt thự mang đi…
- Lôi Tổng, mở hết tất cả cửa sổ của ngôi biệt thự này ra, hấp thụ không khí…
Trong căn phòng này hương hoa nồng nặc, khiến Diệp Thiên có chút khó thở. Đây quả thực chính là hoa đào sát, cũng may chỉ khiến thân thể Lôi Vụ bị suy nhược, chưa đến mức nhà tan cửa nát.
Trông thấy Diệp Thiên và Lôi Vụ đi ra từ trong phòng, Vệ Hồng Quân không khỏi ngạc nhiên hỏi. Bản hợp đồng về việc hợp tác với ngân hàng ông đã thương lượng cùng vị phó giám đốc. Còn phải làm yên lòng ông chủ này, quả thật là bận tối mặt.
- Diệp Tổng, hôm nay ngài còn thiếu một que bói đấy, xem cho lão Tề tôi thế nào?
- Đúng vậy, Diệp đại sư, tiền tôi đều đã nộp rồi, ngài hôm nay có thời giờ thì xem cho tôi đi…
Diệp Thiên vừa bước ra, những người đang vây quanh Vệ Hồng Quân, bỗng chốc ùn ùn chen tới. Vừa nãy Lưu Đại Chí mặt mày ủ rũ đi vào, vui vẻ phấn chấn đi ra bọn họ đều thấy cả. Đối với năng lực của Diệp Thiên càng thêm tin tưởng.
- Chú Vệ, cháu đến nhà Lôi Tổng xem, lát nữa sẽ về. Các vị, hôm nay quẻ thứ ba đã xem trong lúc ăn cơm rồi, ngày mai lại bắt đầu nhé…
Nhận lấy bản hợp đồng, xem mấy điều khoản phía trên, Diệp Thiên đột nhiên cảm thấy nhức đầu. Cậu đối với mấy cái điều khoản pháp lí này thật ù ù cạc cạc.
- Chú Vệ, cái này chú xem rồi xử lý là được rồi, lúc nào về cháu kí là okie!
Như chạy thoát khỏi công ty của chính mình, một mạch leo thẳng lên chiếc Mercedes của Lôi Vụ, Diệp Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Trước đây sao cậu không nghĩ tới chứ, ngày đầu tiên mở hàng, làm ăn lại đắt khách đến vậy.
- Lôi Tổng, ngài tuổi Thân phải không?
Xe vừa chạy ra khỏi bãi đỗ sau tòa nhà, Diệp Thiên đột nhiên hỏi.
Do đời tư khá là phức tạp, cho nên Lôi Vụ nãy giờ chỉ toàn lái xe nghe Diệp Thiên nói. Nghe hỏi vậy, liền đưa khóe mắt liếc nhìn Diệp Thiên, nói:
- Không sai, tôi sinh năm 1956, sắp 42 tuổi rồi…
- Uhm…
Diệp Thiên nhắm hai mắt lại, trong đầu bắt đầu tính toán, ba bốn phút sau, quay sang hỏi:
- Lôi Tổng, trên đường tới nhà ngài, có cửa hàng mỹ nghệ nào không?
Lôi Vụ có chút không hiểu ý của Diệp Thiên, cẩn thận trả lời:
- Hình như có hai tiệm, Diệp…Diệp đại sư, ngài hỏi vậy là….?
- Đến cửa hàng đó dừng lại một lúc, tôi muốn mua một ít đồ…
Diệp Thiên không giải thích nhiều. Có những điều nói ra Lôi Vụ nghe cũng không hiểu.
- Được!
Ông chủ Lôi đồng ý rất dứt khoát. Nguyện vọng thoát khói kiếp đào hoa của ông bây giờ, tất cả đều phụ thuộc vào Diệp Thiên, đương nhiên là Diệp Thiên có yêu cầu gì ông đều phải đáp ứng.
- Diệp đại sư, tới nơi rồi…
- Lôi Tổng, ngài chờ một lát, tôi mua ít đồ sẽ quay lại ngay.
Lúc lái xe đến một công viên gần đó, Lôi Tổng cho xe dừng lại. Thấy Diệp Thiên đẩy cửa xuống xe, chần chừ một lúc cũng xuống theo.
Ở một số điểm du lịch, thường có rất nhiều cửa hàng bán đồ lưu niệm. Trên con phố này cũng có không ít, Diệp Thiên tiện chân bước liền vào một cửa hàng.
- Này, ông chủ, ngài lấy cho tôi hai cái hồ lô kia, còn nữa, hai cái đồ gốm lão hổ ôm gối kia. Tổng cộng bao nhiêu tiền? 600, được, ông cầm đi…
Vào cửa hàng, Diệp Thiên cũng không mặc cả mà lấy luôn mấy đồ cần thiết. Đang định rút tiền ra trả, thì ông chủ Lôi chủ động lên trước trả tiền rồi.
Ra khỏi cửa hàng, Diệp Thiên nhìn thấy cửa hiệu lâu đời của nhà người bạn đồng nghề, lưỡng lự một chút rồi cũng bước vào.
Đây cũng coi như lần đầu xuất quân kể từ lúc công ty khai trương. Diệp Thiên không muốn hủy hoại danh tiếng công ty. Lớn như vậy rồi nhưng cậu chỉ quen với việc phụ giúp lão đạo sĩ nghịch thiên cải mệnh. Chuyến đi lần này là dịp thể hiện chân tài thực học, ứng dụng những gì sư phụ đã truyền dạy cho.
- Lấy cho tôi 10gam màu son, mài nhỏ thành mạt …
Diệp Thiên đi đến quầy, nhìn thoáng qua một chồng giấy Ma Hoàng dùng để gói thuốc, nói tiếp:
- Lấy cho tôi mấy tờ giấy này luôn…
Nhân viên đứng quầy cũng rất có nhã ý, nhắc lại to rõ:
- 10 gam màu son kèm 5 tờ giấy Ma Hoàng…
Rút ra 5 tờ giấy Ma Hoàng đưa cho Diệp Thiên, người nhân viên từ trong ngăn kéo đựng thuốc lấy ra một miếng màu son đỏ tươi, cắt lấy 10 gam, rồi mài nhỏ thành bột phấn theo yêu cầu của Diệp Thiên.
Lên đến xe, thấy Lôi Vụ mặt mũi đờ đẫn, Lôi Vụ cười bảo:
- Lôi Tổng, màu son này còn có tên là chu sa, là bùa vẽ thường dùng. Hôm Nay Diệp mỗ đúng là đem của nhà đi rồi…
- Đó là, đó là, trăm sự nhờ cậy Diệp đại sư…
Lôi Vụ cười, thoáng chút phấn khích
- Bà nó chứ, sáu trăm hồi nãy là mình trả, nó cầm có năm đồng mua mấy tờ giấy rách, lại dám nói là rút của nhà, chẳng phải là bắt nạt người quá đáng sao?
Đương nhiên, điều này ông chủ Lôi cũng chỉ dám nghĩ trong đầu chứ ngoài miệng làm sao dám nói. Ông ta chỉ trông mong Diệp Thiên giúp ông hóa giải kiếp đào hoa.
Hình như đoán biết được những gì Lôi Vụ nghĩ trong đầu, Diệp Thiên cười bảo:
- Để hóa giải cho Lôi Tổng kiếp đào hoa, tôi sẽ dùng bùa bí truyền của sư môn kết hợp với thuật phong thủy, trong thời gian ngắn nhất thì có thể thấy hiệu quả rồi. Lôi Tổng, bùa này hơi chút tiêu hao tinh thần, người bình thường tôi sẽ không sử dụng…
Lời của Diệp Thiên nửa giả nửa thật, bùa đó rất tiêu hao tinh thần, hơn nữa những gì Diệp Thiên học không giống với Thiên Sư Đạo, phần đa là dùng phong thủy để giải quyết vấn đề, tuy đối với bùa chú có hiểu biết một chút nhưng cũng không phải là một tay thạo.
Diệp Thiên không phải không muốn dùng chiêu này giúp người, vấn đề là cậu còn non tay. Thời gian vẽ mười bức tranh chưa chắc đã đủ để luyện ra một lá bùa trừ tà công hiệu. Mua 5 tờ giấy Ma Hoàng, chẳng qua là để thử vận may mà thôi.
Nói trắng ra là, Diệp Thiên muốn tăng thêm cảm giác thần bí, để khi ông chủ Lôi trả tiền cảm thấy giá cả đích đáng. Nếu chỉ đơn thuần đến nhà ông ta bày đặt sắp xếp lại, tiền kiếm được chắc không dễ dàng.
- Vẽ bùa?
Lôi Vụ nghe thế sững lại, hình như trong ti vi, chỉ có khi bắt quỷ mới dùng đến thứ này? Nhưng trông vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thiên, ông ta cũng không dám ý kiến gì nhiều. Dù sao đã xác định tin Diệp Thiên rồi, thì cứ để cậu ta lo liệu.
Lôi Vụ là nhà kinh doanh thiết bị ngành mỏ, đồng thời hiện nay là đại lý sản phẩm cho hai công ty thiết bị khoáng sản của nước ngoài. Hơn 60% nhà máy than trong nước đều dùng sản phẩm đại lý của của công ty ông ta. Lôi Vụ được xếp vào tầng lớp giàu lên sớm nhất trong nước.
Người có tiền ở Bắc Kinh bây giờ, trào lưu sống ở biệt thự ngoại ô. Lôi Vụ cũng không ngoại lệ, một căn trong khu biệt thự ngoại ô trị giá hàng triệu tệ. Thông thường đa số thời gian ông ta ở đó.
- Dao Dao, sao em lại ở nhà?
Lôi Vụ sau khi dừng xe, vừa mở cửa đã bị ngạc nhiên. Xe của ông ta đỗ ở cửa sau, vì vậy không trông thấy xe của vợ đỗ ở cửa trước.
- Tôi là chủ nhà này, sao lại không thể ở nhà? Họ Lôi kia, anh lại đem gái về phong lưu hả?
Tiếng một người phụ nữ từ trong vọng ra. Liếc nhìn Diệp Thiên đứng bên cạnh, Lôi Vụ sượng sùng bảo vợ:
- Dao Dao, có chuyện gì chúng ta để sau hãy nói, hôm nay nhà có khách…
Lôi Vụ năm nay 42 tuổi, còn cô vợ cưng này mới chỉ 24. Tuy ngày thường ở bên ngoài vờn hoa bắt bướm, nhưng Lôi Vụ vẫn quan tâm tới cô vợ hai này.
- Mấy hôm nữa sẽ cùng em tính sổ. Lần sau thì đừng để cho tôi thấy những thứ này…
Nhìn thấy Diệp Thiên ngoài cửa, người đàn bà trẻ tuổi thoáng chút đỏ mặt, luống cuống khiến đồ đang cầm trong tay rơi xuống chân Lôi Vụ. Cô lặng lẽ đi ra ngoài, lên chiếc xe thể thao màu đỏ dựng trước cửa đi thẳng.
- Chuyện này, haiz… Diệp đại sư, xin lỗi ngài, mời ngài vào trong nhà…
Nhìn đống bao cao su và đồ dùng tình dục bừa bãi trên sàn nhà, Lôi Vụ xấu hổ tới mức chỉ mong mặt đất nứt ra để có lỗ nẻ cho hắn chui xuống. Ông ta hơi bực, bình thường cô vợ hắn không bao giờ đến đây. Đây phải chăng thật sự là kiếp đào hoa?
Nghĩ đến đây, Lôi Vụ không khỏi có chút run sợ. Cô vợ mới này của ông ta, chính là con gái của một vị quan chức trong ngành khoáng sản. Nếu như lỡ tay chọc giận ông bố vợ, chuyện làm ăn về sau tất sẽ trên đà thất bại.
Định đuổi theo dỗ dành cô vợ cưng, nhưng trông thấy Diệp Thiên đã vào trong phòng, ông chủ Lôi vẫn dậm chân bước lên. Chuyện này…phải từ gốc rễ mới giải quyết được.
- Lôi Tổng, ngài…..còn sợ kiếp đào hoa của mình không đủ à?
Vừa bước vào trong nhà, Diệp Thiên đã ngửi thấy mùi hoa ngọc lan. Trông thấy một bồn hoa lớn bày ở phía tây, không khỏi nở nụ cười méo mó.
Cây ngọc lan cao lớn vốn là để trồng ở trong sân đình, nhưng Lôi Vụ lại đem trồng ở trong nhà. Thiết nghĩ cũng tốn không ít công sức, nhưng có biết đâu lại chính là làm gia tăng kiếp đào hoa của hắn.
Khắp phòng hương hoa ngọc lan ngào ngạt, nhưng cửa sổ lại đóng kín khiến cho hương hoa không thoát được ra ngoài, lâu dần tích tụ lại thành thừa thãi, rất có khả năng kích thích dục tính của con người. Dù là nam hay nữ ở lâu trong căn phòng này, tỉ lệ ham muốn đều sẽ gia tăng.
Nếu như không phải nhìn bộ mặt căng thẳng của Lôi Vụ, Diệp Thiên thậm chí còn nghi ngờ hắn đã nhờ cao nhân chỉ điểm, cố ý tạo ra vận đào hoa này.
- Diệp đại sư, chuyện này cũng có cách lý giải sao?
Thực ra Lôi Vụ chỉ là đơn thuần thích ngửi mùi hương ngọc lan, vậy nên mới trồng một bồn ở trong phòng khách, chứ ngoài ra không có ý gì khác.
Diệp Thiên lắc đầu bảo:
- Minh Châu Viết Phiên trong bài thơ có nói: Đa tình hàng năm không đổi sắc, trái tim nghìn cổ … chính là nói về hoa ngọc lan. Một người bản thân đã có số đào hoa, tốt hơn hết là không nên chứa chấp thứ này…
- Trời! Còn có cách nói này à?
Mặc dù nhờ ngửi mùi hoa ngọc lan này, mỗi lần làm chuyện ấy cảm giác hưng phấn của Lôi Vụ đều tăng vọt. Nhưng lúc này đây ông ta cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nói:
- Tôi sẽ bảo người trông coi biệt thự mang đi…
- Lôi Tổng, mở hết tất cả cửa sổ của ngôi biệt thự này ra, hấp thụ không khí…
Trong căn phòng này hương hoa nồng nặc, khiến Diệp Thiên có chút khó thở. Đây quả thực chính là hoa đào sát, cũng may chỉ khiến thân thể Lôi Vụ bị suy nhược, chưa đến mức nhà tan cửa nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.