Chương 920: Phải giết!
Đả Nhãn
29/08/2013
Đương nhiên Diệp Thiên cũng không tin Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây có thể, y mới chỉ nắm giữ một vài biện pháp sinh tử, đang lo không có người để làm thí nghiệm. Mời quốc sư Thái Lan, đúng lúc hợp với mong muốn của Diệp Thiên, hắn lập tức đứng lên nhìn về phía người chủ trì Frank nói rằng:
- Đệ tử của tôi vừa mới trải qua một hồi chiến đấu, theo quy định, cậu ta có thể từ chối?
- Đương nhiên, đương nhiên là có thể từ chối.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói Frank có chút ngẩn người ra, toàn cơ thể bị rùng mình một cái rồi khẳng định nói:
- Vị tiên sinh này, nửa tiếng sau có thể khiêu chiến nhân danh đất nước!
Làm khởi xướng hiệp hội siêu năng của Thế Giới và là người phụ trách, Frank thực ra cũng là một người thần bí. Hằng ngày ảo tưởng và linh hồn câu thông chứ bản thân y thì cũng không có siêu năng lực gì cả, lại càng chưa bao giờ thấy hình ảnh huyết tinh như thế.
Vốn Frank cho rằng, hội nghị lần này có một số nhân vật lớn đứng đằng sau thao túng. Người đến cũng chỉ là có chút gạt người mà thôi nhưng hiện thực tàn khốc cho y biết rằng chính mình đã bị cuốn vào sâu trong lốc xoáy không đáy.
Sau khi nghe Frank trả lời là y tin. Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây chần chừ một chút rồi liếc mắt nhìn Diệp Thiên. Y đứng lên rồi lại chậm rãi ngồi xuống nhưng Diệp Thiên cũng không từ bỏ ý định của minh, hắn nói:
- Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư, tại sao lại muốn quay về đó ngồi? Đối với đề nghị của tôi, ông không có hứng thú sao?
- Cậu thanh niên, đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh mà đã là thiên hạ vô địch, trên đời này còn nhiều người giỏi hơn cậu nhiều!
Trên mặt Cát Vượng Tố Tây lộ rõ vẻ tức giận, ở Thái Lan y là người được tôn sùng người thường phải quỳ lạy, ngay cả vua cũng phải hành lễ với y vậy mà Diệp Thiên lại dám buông lời trêu chọc y. Y rất không quen với việc này.
Nhưng Cát Vượng Tố Tây cũng không có ý đứng lên. Từ mấy năm trước, qua các loại thông tin y đã biết về Diệp Thiên, biết hắn không chỉ tinh thông thuật pháp mà còn vô cùng mạnh mẽ.
Sau này gặp Diệp Thiên, tuy là Cát Vượng Tố Tây không cảm nhận được năng lượng trên người Diệp Thiên nhưng tuyệt đối y cũng không cho rằng Diệp Thiên chỉ là người thường. Nhưng đệ tử xung quanh rỗng lục phủ ngũ tạng cũng chỉ bị một trưởng của Diệp Thiên đánh cho tan nát.
Cho nên Diệp Thiên cũng không chính thức khởi xướng việc khiêu chiến, hắn chỉ cần dùng lời đề bạt của mình Cát Vượng Tố Tây rõ ràng đã hiện ra là một con rùa rụt đầu.
- Nếu đã đến đây thì hãy bàn bạc một chút đi!
Vẻ mặt của Diệp Thiên tươi cười, hắn hướng xuống võ đài, lúc đi đén bên Chu Khiếu Thiên vỗ vai đệ tử nói:
- Làm khá lắm nhưng lực quyền vẫn còn quá nhỏ, nếu lớn hơn chút nữa thì đầu của tên kia chẳng khác gì như quả dưa hấu nổ tung!
- Sư phụ, người?
Sau khi giết được Okada Bất Tử, vốn Chu Khiếu Thiên đang đắc ý nhưng chợt nghe thấy Diệp Thiên nói câu này liền cảm thấy ngực mình quay cuồng. Nước chua từ dạ dầy dâng lên cổ họng, những mùi vị hỗn tạp và máu tươi phun ra.
- Sư phụ, chúng ta không như vậy, người không thể bớt ghê tởm đi một chút được sao?
Lau vết bẩn trên miệng đi, Chu Khiếu Thiên bất mãn nhìn về phía Diệp Thiên. Cơ hội cậu ta rat ay cũng rất ít, cuộc ẩu đả sinh tử như vậy cũng là lần đầu tiên trải qua. Cảnh tượng mà Diệp Thiên miêu tả rốt cuộc cũng khiến cậu ta không thể chịu đựng được đồng thời vết thương vừa rồi cũng bị tái phát.
Diệp Thiên tức giận, trừng mắt nhìn đệ tử một cái, cười mắng:
- Tiểu tử thối, đúng là không biết tốt xấu gì, ngươi phun ra ngụm máy tươi này khi về điều trị cũng chỉ mất đến một tháng!
- Ôi, thật sao, hì hì. Đa tạ sư phụ!
Vừa nghe sư phụ nói như vậy, Chu Khiếu Thiên cảm thấy vui sướng hơn rất nhiều, cậu ta nhìn về phía máu tươi thấy trong đó có một khối tụ huyết màu đen.
Diệp Thiên khoát tay nói:
- Con về vận công mấy ngày để máu tụ được khai thông đi.
- Sư phụ, người phải cẩn thận một chút đấy, tên kia thực sự là quỷ dị, chưa biết chừng còn dở thủ đoạn nữa.
Chu Khiếu Thiên gật đầu, thấp giọng nói. Lúc Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đứng lên Chu Khiếu Thiên đã nhìn thoáng qua thấy mặt y không biến sắc trong lòng hẳn là có hàm ý.
- Được rồi, ta biết. Con cứ yên tâm mà dưỡng thương đi.
Diệp Thiên cười lắc đầu, với tu vi giả đan kì của hắn hơn nữa lại có bổn mạng phi kiếm hộ thâm dù có đan đạo cũng không thể làm gì được.
Lúc nói chuyện cùng với Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên đã bất động dùng tay vẽ một tia hư không trên mặt đất, rất nhiều người không thể nhìn được. Chu Khiếu Thiên phun ra ngụm máu tươi kia chỉ như ánh sáng mặt trời không âm, không sắc lập tức bốc hơi mà biến mất.
- Vị tiên sinh này, không ngờ ngài là người cuối cùng trên võ đài, mời ngài quay lại chỗ ngồi giao lưu với mọi người!
Lúc Diệp Thiên đang chuẩn bị đi xuống thì tiếng của Frank vang lên, làm người chủ trì của đại hội lần này y có nhiệm vụ phải duy trì trật tự.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là Frank mở miệng sẽ khiến mọi người phải tản ra, nhìn trong mắt Frank thì còn có người đắn đo nếu không nhìn Chu Khiếu Thiên và Diệp Thiên thì Frank nói chuyện sẽ ngày càng ít đi.
- Tổ chức chỗ này tìm một tên ngốc nào vậy? Khả năng nhìn nhận cũng không có!
Diệp Thiên bị câu nói này của Frank làm cho dở khóc dở cười. Hắn cũng không chấp nhặt cùng với người này mà nhìn về phía Sa Vượng Tố Tây nói rằng:
- Quốc sư đại nhân, hai chúng tôi là bạn tri kỉ đã lâu không thể tưởng tượng được nếu như không được gặp gỡ trong này được Quốc sư đại nhân thỉnh giáo một phen thì khẳng định là sẽ trở thành nỗi hối hận cả đời của Diệp mỗ.
Từ thời sư phụ Lý Thiện Nguyên đến hắn đã kết ân oán với Cát Vượng Tố Tây khiến y cả đời không giám về nước. Cát Vượng Tố Tây cũng không được phong tông sư, sau đó lại đáng lén Tả Gia Tuấn khiến cho ân oán này càng thêm sâu sắc.
Sau khi Diệp Thiên đánh chết Đà Đài, ân oán đã biến thành thâm thù huyết hải. Cát Vượng Tố Tây không để ý đến thân phận của mình y ra sức đối phó với Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải. Diệp Thiên cũng đã sớm bị liệt vào danh sánh phải chết, chẳng qua là y chưa tìm được cơ hội gây phiên toái với hắn mà thôi.
- Hôm nay, xem như không uổng công rồi, sức mạng của người vừa rồi đúng là rất mạnh!
- Người kia gọi cậu thanh niên đó là sư phụ, sư phụ là có ý gì?
- Đầu đất, ở Trung Quốc, sự phụ chính cha, ngay cả điều này mà cũng không biết…
- Trên người này không có một chút năng lượng dao động, hắn có thể là đối thủ của lão nhân kia sao?
Diệp Thiên thấy thì cũng là lúc Cát Vượng Tố Tây khiêu chiến cũng khiến cho võ đài xôn xao. Vì trong mắt đại đa số mọi người thì Diệp Thiên và Cát Vượng Tố Tây nhìn cũng gần bằng nhau. Đều khiến cho mọi người một cảm giác vô hại, thậm chí nhiều người còn cho rằn Diệp Thiên chẳng qua chỉ là tùy tùng của Chu Khiếu Thiên mà thôi.
Cho nên sau khi Diệp Thiên lên tiếng, rất nhiều người có cảm giác vô lý, một người bình thường mà đi khiêu chiến chẳng phải là làm hỏng đại hội dị năng hay sao?
Đương nhiên vẫn còn một nhóm người không cho là như vậy. Lúc Diệp Thiên lên sân khấu chính là lúc bọn họ chú ý lực chết vào người hắn những người này không phải là những người có dị năng mà là đặc công trong hệ thống tình báo được các nước phái đến.
Nhóm người này quá hiểu Diệp Thiên, dù là sự kiện 911 của Mỹ, đánh Anthony Marcus, thậm chí ngay cả chuyện xảy ra ở Seberia những người này cũng thuộc như trong lòng bàn tay.
Nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ khi đến đây chính là theo dõi nhất cử, nhất động của Diệp Thiên. Nếu có thể thì còn phải hiểu đến từng từng chân tơ kẽ tóc của hắn.
Chu Khiếu Thiên cũng là một người nằm trong sự chú ý của bọn chúng. Nhưng đúng lúc bọn chúng định thu thập máu của Chu Khiếu Thiên thì lại không thấy dấu vết gì nữa lại càng khiến cho Diệp Thiên cảm thấy bọn này có vẻ thần bí.
- Diệp tiên sinh, tôi rất hiểu biết về văn hóa của quý quốc, cuộc bàn luận này coi như xong!
Lúc hội nghị đang bàn luân sôi nổi thì Cát Vượng Tố Tây cũng mở miệng nhưng y vừa nói đã khiến cho mọi người phải ngẩn ra. Đại diện cho Thái Lan mà không dám tiếp nhận khiêu chiến, cái này đúng là đã làm cho địa vị của Thái Lan tụt dốc không phanh.
- Cát Vượng Tố Tây đại sư không tự tin sao?
Diệp Thiên một chút cũng không chịu buông tha ý của Cát Vượng Tố Tây, hắn cười lạnh nói:
- Nếu đại sư đã không dám ứng chiến thì cũng có thể hạ tràng, không những năm đó ta có thể giết y mà năm này cũng có thể!
- Đệ tử của tôi vừa mới trải qua một hồi chiến đấu, theo quy định, cậu ta có thể từ chối?
- Đương nhiên, đương nhiên là có thể từ chối.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói Frank có chút ngẩn người ra, toàn cơ thể bị rùng mình một cái rồi khẳng định nói:
- Vị tiên sinh này, nửa tiếng sau có thể khiêu chiến nhân danh đất nước!
Làm khởi xướng hiệp hội siêu năng của Thế Giới và là người phụ trách, Frank thực ra cũng là một người thần bí. Hằng ngày ảo tưởng và linh hồn câu thông chứ bản thân y thì cũng không có siêu năng lực gì cả, lại càng chưa bao giờ thấy hình ảnh huyết tinh như thế.
Vốn Frank cho rằng, hội nghị lần này có một số nhân vật lớn đứng đằng sau thao túng. Người đến cũng chỉ là có chút gạt người mà thôi nhưng hiện thực tàn khốc cho y biết rằng chính mình đã bị cuốn vào sâu trong lốc xoáy không đáy.
Sau khi nghe Frank trả lời là y tin. Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây chần chừ một chút rồi liếc mắt nhìn Diệp Thiên. Y đứng lên rồi lại chậm rãi ngồi xuống nhưng Diệp Thiên cũng không từ bỏ ý định của minh, hắn nói:
- Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư, tại sao lại muốn quay về đó ngồi? Đối với đề nghị của tôi, ông không có hứng thú sao?
- Cậu thanh niên, đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh mà đã là thiên hạ vô địch, trên đời này còn nhiều người giỏi hơn cậu nhiều!
Trên mặt Cát Vượng Tố Tây lộ rõ vẻ tức giận, ở Thái Lan y là người được tôn sùng người thường phải quỳ lạy, ngay cả vua cũng phải hành lễ với y vậy mà Diệp Thiên lại dám buông lời trêu chọc y. Y rất không quen với việc này.
Nhưng Cát Vượng Tố Tây cũng không có ý đứng lên. Từ mấy năm trước, qua các loại thông tin y đã biết về Diệp Thiên, biết hắn không chỉ tinh thông thuật pháp mà còn vô cùng mạnh mẽ.
Sau này gặp Diệp Thiên, tuy là Cát Vượng Tố Tây không cảm nhận được năng lượng trên người Diệp Thiên nhưng tuyệt đối y cũng không cho rằng Diệp Thiên chỉ là người thường. Nhưng đệ tử xung quanh rỗng lục phủ ngũ tạng cũng chỉ bị một trưởng của Diệp Thiên đánh cho tan nát.
Cho nên Diệp Thiên cũng không chính thức khởi xướng việc khiêu chiến, hắn chỉ cần dùng lời đề bạt của mình Cát Vượng Tố Tây rõ ràng đã hiện ra là một con rùa rụt đầu.
- Nếu đã đến đây thì hãy bàn bạc một chút đi!
Vẻ mặt của Diệp Thiên tươi cười, hắn hướng xuống võ đài, lúc đi đén bên Chu Khiếu Thiên vỗ vai đệ tử nói:
- Làm khá lắm nhưng lực quyền vẫn còn quá nhỏ, nếu lớn hơn chút nữa thì đầu của tên kia chẳng khác gì như quả dưa hấu nổ tung!
- Sư phụ, người?
Sau khi giết được Okada Bất Tử, vốn Chu Khiếu Thiên đang đắc ý nhưng chợt nghe thấy Diệp Thiên nói câu này liền cảm thấy ngực mình quay cuồng. Nước chua từ dạ dầy dâng lên cổ họng, những mùi vị hỗn tạp và máu tươi phun ra.
- Sư phụ, chúng ta không như vậy, người không thể bớt ghê tởm đi một chút được sao?
Lau vết bẩn trên miệng đi, Chu Khiếu Thiên bất mãn nhìn về phía Diệp Thiên. Cơ hội cậu ta rat ay cũng rất ít, cuộc ẩu đả sinh tử như vậy cũng là lần đầu tiên trải qua. Cảnh tượng mà Diệp Thiên miêu tả rốt cuộc cũng khiến cậu ta không thể chịu đựng được đồng thời vết thương vừa rồi cũng bị tái phát.
Diệp Thiên tức giận, trừng mắt nhìn đệ tử một cái, cười mắng:
- Tiểu tử thối, đúng là không biết tốt xấu gì, ngươi phun ra ngụm máy tươi này khi về điều trị cũng chỉ mất đến một tháng!
- Ôi, thật sao, hì hì. Đa tạ sư phụ!
Vừa nghe sư phụ nói như vậy, Chu Khiếu Thiên cảm thấy vui sướng hơn rất nhiều, cậu ta nhìn về phía máu tươi thấy trong đó có một khối tụ huyết màu đen.
Diệp Thiên khoát tay nói:
- Con về vận công mấy ngày để máu tụ được khai thông đi.
- Sư phụ, người phải cẩn thận một chút đấy, tên kia thực sự là quỷ dị, chưa biết chừng còn dở thủ đoạn nữa.
Chu Khiếu Thiên gật đầu, thấp giọng nói. Lúc Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đứng lên Chu Khiếu Thiên đã nhìn thoáng qua thấy mặt y không biến sắc trong lòng hẳn là có hàm ý.
- Được rồi, ta biết. Con cứ yên tâm mà dưỡng thương đi.
Diệp Thiên cười lắc đầu, với tu vi giả đan kì của hắn hơn nữa lại có bổn mạng phi kiếm hộ thâm dù có đan đạo cũng không thể làm gì được.
Lúc nói chuyện cùng với Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên đã bất động dùng tay vẽ một tia hư không trên mặt đất, rất nhiều người không thể nhìn được. Chu Khiếu Thiên phun ra ngụm máu tươi kia chỉ như ánh sáng mặt trời không âm, không sắc lập tức bốc hơi mà biến mất.
- Vị tiên sinh này, không ngờ ngài là người cuối cùng trên võ đài, mời ngài quay lại chỗ ngồi giao lưu với mọi người!
Lúc Diệp Thiên đang chuẩn bị đi xuống thì tiếng của Frank vang lên, làm người chủ trì của đại hội lần này y có nhiệm vụ phải duy trì trật tự.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là Frank mở miệng sẽ khiến mọi người phải tản ra, nhìn trong mắt Frank thì còn có người đắn đo nếu không nhìn Chu Khiếu Thiên và Diệp Thiên thì Frank nói chuyện sẽ ngày càng ít đi.
- Tổ chức chỗ này tìm một tên ngốc nào vậy? Khả năng nhìn nhận cũng không có!
Diệp Thiên bị câu nói này của Frank làm cho dở khóc dở cười. Hắn cũng không chấp nhặt cùng với người này mà nhìn về phía Sa Vượng Tố Tây nói rằng:
- Quốc sư đại nhân, hai chúng tôi là bạn tri kỉ đã lâu không thể tưởng tượng được nếu như không được gặp gỡ trong này được Quốc sư đại nhân thỉnh giáo một phen thì khẳng định là sẽ trở thành nỗi hối hận cả đời của Diệp mỗ.
Từ thời sư phụ Lý Thiện Nguyên đến hắn đã kết ân oán với Cát Vượng Tố Tây khiến y cả đời không giám về nước. Cát Vượng Tố Tây cũng không được phong tông sư, sau đó lại đáng lén Tả Gia Tuấn khiến cho ân oán này càng thêm sâu sắc.
Sau khi Diệp Thiên đánh chết Đà Đài, ân oán đã biến thành thâm thù huyết hải. Cát Vượng Tố Tây không để ý đến thân phận của mình y ra sức đối phó với Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải. Diệp Thiên cũng đã sớm bị liệt vào danh sánh phải chết, chẳng qua là y chưa tìm được cơ hội gây phiên toái với hắn mà thôi.
- Hôm nay, xem như không uổng công rồi, sức mạng của người vừa rồi đúng là rất mạnh!
- Người kia gọi cậu thanh niên đó là sư phụ, sư phụ là có ý gì?
- Đầu đất, ở Trung Quốc, sự phụ chính cha, ngay cả điều này mà cũng không biết…
- Trên người này không có một chút năng lượng dao động, hắn có thể là đối thủ của lão nhân kia sao?
Diệp Thiên thấy thì cũng là lúc Cát Vượng Tố Tây khiêu chiến cũng khiến cho võ đài xôn xao. Vì trong mắt đại đa số mọi người thì Diệp Thiên và Cát Vượng Tố Tây nhìn cũng gần bằng nhau. Đều khiến cho mọi người một cảm giác vô hại, thậm chí nhiều người còn cho rằn Diệp Thiên chẳng qua chỉ là tùy tùng của Chu Khiếu Thiên mà thôi.
Cho nên sau khi Diệp Thiên lên tiếng, rất nhiều người có cảm giác vô lý, một người bình thường mà đi khiêu chiến chẳng phải là làm hỏng đại hội dị năng hay sao?
Đương nhiên vẫn còn một nhóm người không cho là như vậy. Lúc Diệp Thiên lên sân khấu chính là lúc bọn họ chú ý lực chết vào người hắn những người này không phải là những người có dị năng mà là đặc công trong hệ thống tình báo được các nước phái đến.
Nhóm người này quá hiểu Diệp Thiên, dù là sự kiện 911 của Mỹ, đánh Anthony Marcus, thậm chí ngay cả chuyện xảy ra ở Seberia những người này cũng thuộc như trong lòng bàn tay.
Nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ khi đến đây chính là theo dõi nhất cử, nhất động của Diệp Thiên. Nếu có thể thì còn phải hiểu đến từng từng chân tơ kẽ tóc của hắn.
Chu Khiếu Thiên cũng là một người nằm trong sự chú ý của bọn chúng. Nhưng đúng lúc bọn chúng định thu thập máu của Chu Khiếu Thiên thì lại không thấy dấu vết gì nữa lại càng khiến cho Diệp Thiên cảm thấy bọn này có vẻ thần bí.
- Diệp tiên sinh, tôi rất hiểu biết về văn hóa của quý quốc, cuộc bàn luận này coi như xong!
Lúc hội nghị đang bàn luân sôi nổi thì Cát Vượng Tố Tây cũng mở miệng nhưng y vừa nói đã khiến cho mọi người phải ngẩn ra. Đại diện cho Thái Lan mà không dám tiếp nhận khiêu chiến, cái này đúng là đã làm cho địa vị của Thái Lan tụt dốc không phanh.
- Cát Vượng Tố Tây đại sư không tự tin sao?
Diệp Thiên một chút cũng không chịu buông tha ý của Cát Vượng Tố Tây, hắn cười lạnh nói:
- Nếu đại sư đã không dám ứng chiến thì cũng có thể hạ tràng, không những năm đó ta có thể giết y mà năm này cũng có thể!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.