Chương 203: Quái vật
Đả Nhãn
15/03/2013
Sau một giờ leo lên đỉnh núi, ánh mặt trời nóng nực như cũng bị xua đi bởi khí lạnh của núi cao, khiến Diệp Thiên bất giác rùng mình một cái.
Đỉnh núi tuyết sừng sững dần hé lộ. Dưới ánh mặt trời, những đám mây trắng lững lờ thả mình phiêu du quanh đỉnh núi tuyết, trông như những đốm hoa xám bạc trên tấm lụa trắng muốt.
Từ chân núi lên tới đỉnh quanh năm tuyết phủ này, chen giữa là một cánh rừng nguyên sinh bạt ngàn cây cối.
Tòa tháp thâm trầm trụ giữa um tùm cây lá trông như một cái ô khổng lồ chống trời. Le lói một vài tia sáng mặt trời chiếu xuống. Đi trong rừng, Diệp Thiên chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân mình lạo xạo trên những đám lá vàng khô vụn vỡ, cảm nhận sâu sắc sự thâm u của núi rừng yên tĩnh.
Dễ thấy những loài động vật sinh sống thành đàn trong rừng này như dê rừng, thảo lộc, thi thoảng chúng lại sượt qua sượt lại trước mặt Diệp Thiên. Mặc dù rừng này không phải là khu vực cấm, nhưng cũng là nơi hiếm người lại qua.
Sau khi xuyên qua rừng tùng rậm rạp, đã trông thấy tầng băng dày đặc và tuyết phủ trắng xóa, Diệp Thiên liền thay bộ quần áo chống lạnh mua lúc ở dưới núi.
Người xưa nói: “Nhìn núi làm ngựa chết.” Diệp Thiên không ngờ chỉ mới đi đến chân núi đã mất tới hơn ba giờ. Trông đỉnh núi cao vút sừng sững trong mây mờ, Diệp Thiên thật không biết mình có thể leo nổi không?
- Bọn họ rốt cuộc định làm gì?
Thấy mấy người leo cùng đều không có ý dừng bước, Diệp Thiên vừa mới đặt chân lên núi tuyết đã không ngừng kêu mỏi.
Diệp Thiên tuy đã đi không ít nơi, nhưng đối với việc leo núi tuyết thì chẳng có kinh nghiệm gì. Chút ít kiến thức có được là do huấn luyện viên hướng dẫn lúc nãy trước khi leo.
Đối với ông chủ Cổ, tâm điểm của đoàn người, Diệp Thiên lúc này cực kì tò mò.
Diệp Thiên có thể khẳng định, trên ngọn núi tuyết này chắc chắn có bảo bối khiến bọn họ thèm thuồng. Vì bất luận thế nào thì Diệp Thiên cũng không tin, đám trộm cắp này sẽ đổi nghề làm nhà leo núi?
Đặt túi leo núi xuống đất, Diệp Thiên ngồi xuống nghỉ một lát, thấy mình nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi.
Những cái khác không nói, nói trời đang tối dần cái đã. Mấy thứ đồ hộp trong túi không bõ cho Diệp Thiên lấp đầy cái bụng. Tuy rằng có nhiều đồ ăn nhưng Diệp Thiên lại không mang được nhiều, chỉ mang chút gia vị.
Nghe tiếng bụng réo “ọc ọc”, đừng nói tiếp tục leo núi. Nếu giải quyết không nổi vấn đề cái bụng, Diệp Thiên chỉ còn đường quay về.
- Chẳng qua chỉ là thử sống mấy ngày theo kiểu hoang dã, mình cũng không phải là chưa từng sống qua!
Diệp Thiên tính vốn rất kiên định, chuyện gì đã quyết là sẽ làm đến cùng. Ngay cả chuyện nghịch thiên cải mệnh cho lão đạo sĩ cũng vậy, nên trước mắt dù có khó khăn gì đi nữa cậu cũng không bao giờ rút lui.
Đồ ăn đối với Diệp Thiên mà nói, thật sự không phải là vấn đề. Cậu lấy trong túi ra sáu miếng ngọc thạch, chia làm sáu phương vị, chôn ở bìa rừng.
Vì lần này truy kích đám người ông chủ Cổ, Diệp Thiên đã đem tất cả “bảo bối” bên mình để làm thành trận pháp rồi, hiệu quả của nó vượt xa so với ngọc thạch thông thường.
Không bao lâu, một bầy thảo lộc từ trong rừng chạy vụt ra, trận pháp của Diệp Thiên bắt đầu họat động, một con tuần lộc xông vào miệng không ngớt gào thét, toàn thân tê liệt rồi khuỵu xuống.
Diệp Thiên vừa thu lại mấy pháp cụ vừa nghĩ:
- Nếu như tổ sư biết được mình dùng pháp khí giết thảo lộc chắc sẽ tức giận đến mức đội mồ mà lên mất?!
Dù hồi còn ở Mao Sơn, Diệp Thiên không ít lần bắt gà đồi chim rừng để ăn, nhưng dùng trận pháp săn bắn kiểu này thì là lần đầu tiên. Cậu cúi đầu nhìn con thảo lộc đã tắt thở bỏ mạng.
Tay phải cầm một cái cốc giấy, tay trái cầm một con dao mua được dưới chân núi. Diệp Thiên một dao cắm vào yết hầu, giơ cốc giấy đến hứng, máu nóng từ cổ con thảo lộc chảy ra ròng ròng.
- Chân tinh có khác?
Nhắm mắt nhắm mũi uống hết cốc máu. Tuy mùi máu tươi khiến Diệp Thiên không chịu nổi nhưng khi máu vừa xuống tới bụng, một luồng khí nóng từ bụng dâng lên, khí lạnh trong người ngay lập tức giảm đi.
Sau khi đem da thảo lộc chia thành mấy phần, Diệp Thiên nhặt một ít cành lá khô, nhóm lửa. Trong ba lô của cậu tuy không có đồ ăn nhưng dầu mỡ gia vị thì không thiếu. Không lâu sau, một mùi thơm hấp dẫn tỏa ra khắp núi.
- Thật đúng là thiên nhiên trong lành…
Được miếng thịt thảo lộc thơm ngon vào bụng, sức lực Diệp Thiên dần hồi phục trở lại. Có điều nhìn mặt trời sắp xuống núi, cậu vẫn có ý từ bỏ việc tiếp tục lên núi.
Tìm một chỗ dựng lều tránh gió, Diệp Thiên tĩnh tại ngồi trong đó, hít thở không khí trong lành tràn ngập phổi.
Khi đầu Diệp thiên gần chạm tới chỗ đỉnh núi, hình ảnh đám người Địch Vượng cũng đang vất vả leo lên thì trên đỉnh núi tuyết bắt đầu rơi là tả. Tiếng gió rít gào khiến cho người ta có cảm giác khó lòng kháng cự.
Đỉnh núi gió lớn, dường như mỗi bước leo lên đều bị một trận cuồng phong thổi lùi tới năm sáu bước, mà những người này đều thân thể cường tráng cả, toàn sống nhờ đào đất bới mộ, lúc này cũng cảm thấy trụ không nổi.
Để mọi người không bị tụt xuống, Địch Vượng dùng dây thừng buộc vào bên hông mỗi người. Bưu Tử đi phía trước là khỏe nhất mà lúc này cũng lảo đảo rồi.
- Sư phụ, chúng ta đến chỗ lạnh cóng chim không sống nổi này làm gì? Nếu cứ tiếp tục leo lên trên chắc chết mất…
Vương Thuận vang lên một tiếng hối hận. Nếu như cho cậu ta lựa chọn lại, tối qua nhất định cậu sẽ cho thuốc an thần vào trong nước trà của Địch Vượng, đánh cắp cuốn kỳ thư rồi tẩu thoát.
- Không muốn đi, cậu có thể xuống!
Địch Vượng lúc này thật cũng có chỗ khó nói. Ông ta không ngờ vụ làm ăn này lại gian nan đến vậy. Đời mình tuy ông đã trải qua không ít hoàn cảnh khắc nghiệt, nhưng so với lần này thì chẳng thấm vào đâu.
Nhưng cách tọa độ địa điểm của người Anh chỉ có một ngày đường, từ sau khi xuống núi đến con đường tiên cảnh cậu đều sắp xếp cả rồi. Nghĩ đến món tiền năm vạn kia, Địch Vương chỉ có thể ngậm miệng bước tiếp.
- Sao có thể thế chứ su phụ? Ngài nói đi chúng ta sẽ đi!
Sau khi nghe được ý bất mãn trong lời Địch Vượng, trong lòng Vương Thuận thấy ớn lạnh đến tận xương tủy, vội vàng cúi đầu tiếp tục leo lên.
Đến khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, đám người Địch Vượng mới xuyên qua được độ cao so với mực nước biển, bắt đầu cuộc hành trình xuống núi.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ đúng là có tố chất của những nhà leo núi. Không thì ít nhất là qua kinh nghiệm lần này, bọn họ có thể vượt xa cái định nghĩa nhà leo núi.
- Anh Biếm, có gì đó rất lạ!
Bưu Tử đi trước nhất đột nhiên dừng bước. Cậu phát hiện phía trước mình hình như có rất nhiều tòa nhà cao lớn, nhưng hoang sơ giống như nhà ma, khiến cho một tên gan to như Bưu Tử trong lòng cũng thấy hơi hoảng.
- Là tháp băng, chỗ chúng ta cần đến đây rồi!
Địch Vượng lấy đèn pin ra rọi về phía trước, miệng không ngớt thốt ra tiếng vui sướng. Suy cho cùng thì ông ta cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, sức chịu đựng thời tiết khắc nghiệt cũng chỉ có hạn mà thôi.
- Mọi người hãy cẩn thận, để ý các khe nứt giữa các tảng băng. Chỗ này có sông băng ngầm, nếu rơi xuống thì không ai cứu nổi đâu!
Đến mặt khác của núi, tuyết đã ngừng rơi nhưng trên trời vẫn không một vì sao. Tiếng quát của Địch Vượng khiến cho mấy người vừa mới thư giãn một lát đã vội vã căng thẳng trở lại. Đoàn người sau khi vào tháp băng, ai nấy đều tìm một chỗ đặt mông xuống.
- Nhanh đem đồ ăn ra đây. Ăn xong một bữa rồi nghỉ ngơi sớm đi! Bưu Tử, năm giờ sáng mai đánh thức mọi người…
Sau khi thở dốc một hơi, Địch Vượng truyền khẩu lệnh. Mọi người ai nấy đều lấy đồ ăn mình chuẩn bị ra, kinh nghiệm đi rừng hoang dã đương nhiên chu đáo hơn Diệp Thiên. Mười mấy phút trôi qua, một miếng băng đã được nấu chảy ở trong nồi.
Đánh chén xong bữa tối thịnh soạn trên núi tuyết, mọi người đều chui vào trong lều của mình nghỉ ngơi, chỉ chốc lát đã ngủ ngon lành.
Không ai phát hiện, Địch Vượng lúc nửa đêm khẽ khàng bò dậy không một tiếng động, dạo bộ quanh lều của Vương Thuận một hồi rồi lại chui vào lều của mình như ma làm.
- Tất cả dậy đi…
Trời vừa tờ mờ sáng, Bưu Tử đã gọi to. May thay chỗ này đã thành sông băng nên không có tuyết đọng, không thì tiếng gọi của hắn chắc sẽ khiến tuyết tan.
Ban ngày và ban đêm cảnh sông băng hoàn toàn khác nhau. Khi mấy người chui ra khỏi lều, bỗng chốc ngay người trước cảnh tượng kì diệu trước mắt.
Sông băng lần lượt thay đổi trước mắt mọi người, trải rộng trên sườn núi trắng phau, xanh biếc như màu ngọc Phỉ Thúy, vô số sông băng hối đến một chỗ, đột nhiên dâng lên như bảo tháp trên mặt đất bằng phẳng.
Những tòa bảo tháp kết thành một mảng lớn, lấp lánh dưới ánh ban mai, giống như một tấm gương trong suốt, soi rõ mặt mũi con người.
Mãi đến lúc này, đám người Bưu Tử mới phát hiện ra trên mặt đất quanh đó vương vãi không ít rác rưởi, từ bình dưỡng khí đến các loại túi nilong, xem ra đây là nơi trú ngụ của một donh trại bộ đội.
- Vương Thuận, tiểu tử ngươi còn không dậy đi? Còn phải để ta gọi?
Thấy lều của Vương Thuận một lúc không động tĩnh gì, Bưu Tử bèn tiện tay lấy luôn cái lon rỗng ném vào lều hắn.
- Dậy rồi, dậy rồi, hơi váng đầu.
Trong lều vang lên tiếng Vương Thuận.
Mơ mơ màng màng mở mắt, Vương Thuận thấy đầu hơi nặng. Tối qua cậu ngủ không ngon, luôn cảm thấy có tiếng gió rít bên tai, mơ thấy mấy người trước kia bị hắn tận tay sát hại.
Chui ra khỏi túi ngủ, Vương Thuận mơ hồ nhớ lại, rồi vén lều trại đi ra.
- Đây …. Đây là cái gì?
Vương Thuận vừa từ trong lều bước ra thì đột nhiên trông thấy trước mắt hắn một người quần áo rách rưới, thịt đã mục nát tới nửa mặt.
- Sư phụ, Bưu ca, mọi người đâu rồi?
Tiếng gọi thảm thiết của Vương Thuận vang lên nhưng dường như tan biến không thấy, chỉ còn lại mình cậu ta và tên quái vật này.
Đỉnh núi tuyết sừng sững dần hé lộ. Dưới ánh mặt trời, những đám mây trắng lững lờ thả mình phiêu du quanh đỉnh núi tuyết, trông như những đốm hoa xám bạc trên tấm lụa trắng muốt.
Từ chân núi lên tới đỉnh quanh năm tuyết phủ này, chen giữa là một cánh rừng nguyên sinh bạt ngàn cây cối.
Tòa tháp thâm trầm trụ giữa um tùm cây lá trông như một cái ô khổng lồ chống trời. Le lói một vài tia sáng mặt trời chiếu xuống. Đi trong rừng, Diệp Thiên chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân mình lạo xạo trên những đám lá vàng khô vụn vỡ, cảm nhận sâu sắc sự thâm u của núi rừng yên tĩnh.
Dễ thấy những loài động vật sinh sống thành đàn trong rừng này như dê rừng, thảo lộc, thi thoảng chúng lại sượt qua sượt lại trước mặt Diệp Thiên. Mặc dù rừng này không phải là khu vực cấm, nhưng cũng là nơi hiếm người lại qua.
Sau khi xuyên qua rừng tùng rậm rạp, đã trông thấy tầng băng dày đặc và tuyết phủ trắng xóa, Diệp Thiên liền thay bộ quần áo chống lạnh mua lúc ở dưới núi.
Người xưa nói: “Nhìn núi làm ngựa chết.” Diệp Thiên không ngờ chỉ mới đi đến chân núi đã mất tới hơn ba giờ. Trông đỉnh núi cao vút sừng sững trong mây mờ, Diệp Thiên thật không biết mình có thể leo nổi không?
- Bọn họ rốt cuộc định làm gì?
Thấy mấy người leo cùng đều không có ý dừng bước, Diệp Thiên vừa mới đặt chân lên núi tuyết đã không ngừng kêu mỏi.
Diệp Thiên tuy đã đi không ít nơi, nhưng đối với việc leo núi tuyết thì chẳng có kinh nghiệm gì. Chút ít kiến thức có được là do huấn luyện viên hướng dẫn lúc nãy trước khi leo.
Đối với ông chủ Cổ, tâm điểm của đoàn người, Diệp Thiên lúc này cực kì tò mò.
Diệp Thiên có thể khẳng định, trên ngọn núi tuyết này chắc chắn có bảo bối khiến bọn họ thèm thuồng. Vì bất luận thế nào thì Diệp Thiên cũng không tin, đám trộm cắp này sẽ đổi nghề làm nhà leo núi?
Đặt túi leo núi xuống đất, Diệp Thiên ngồi xuống nghỉ một lát, thấy mình nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi.
Những cái khác không nói, nói trời đang tối dần cái đã. Mấy thứ đồ hộp trong túi không bõ cho Diệp Thiên lấp đầy cái bụng. Tuy rằng có nhiều đồ ăn nhưng Diệp Thiên lại không mang được nhiều, chỉ mang chút gia vị.
Nghe tiếng bụng réo “ọc ọc”, đừng nói tiếp tục leo núi. Nếu giải quyết không nổi vấn đề cái bụng, Diệp Thiên chỉ còn đường quay về.
- Chẳng qua chỉ là thử sống mấy ngày theo kiểu hoang dã, mình cũng không phải là chưa từng sống qua!
Diệp Thiên tính vốn rất kiên định, chuyện gì đã quyết là sẽ làm đến cùng. Ngay cả chuyện nghịch thiên cải mệnh cho lão đạo sĩ cũng vậy, nên trước mắt dù có khó khăn gì đi nữa cậu cũng không bao giờ rút lui.
Đồ ăn đối với Diệp Thiên mà nói, thật sự không phải là vấn đề. Cậu lấy trong túi ra sáu miếng ngọc thạch, chia làm sáu phương vị, chôn ở bìa rừng.
Vì lần này truy kích đám người ông chủ Cổ, Diệp Thiên đã đem tất cả “bảo bối” bên mình để làm thành trận pháp rồi, hiệu quả của nó vượt xa so với ngọc thạch thông thường.
Không bao lâu, một bầy thảo lộc từ trong rừng chạy vụt ra, trận pháp của Diệp Thiên bắt đầu họat động, một con tuần lộc xông vào miệng không ngớt gào thét, toàn thân tê liệt rồi khuỵu xuống.
Diệp Thiên vừa thu lại mấy pháp cụ vừa nghĩ:
- Nếu như tổ sư biết được mình dùng pháp khí giết thảo lộc chắc sẽ tức giận đến mức đội mồ mà lên mất?!
Dù hồi còn ở Mao Sơn, Diệp Thiên không ít lần bắt gà đồi chim rừng để ăn, nhưng dùng trận pháp săn bắn kiểu này thì là lần đầu tiên. Cậu cúi đầu nhìn con thảo lộc đã tắt thở bỏ mạng.
Tay phải cầm một cái cốc giấy, tay trái cầm một con dao mua được dưới chân núi. Diệp Thiên một dao cắm vào yết hầu, giơ cốc giấy đến hứng, máu nóng từ cổ con thảo lộc chảy ra ròng ròng.
- Chân tinh có khác?
Nhắm mắt nhắm mũi uống hết cốc máu. Tuy mùi máu tươi khiến Diệp Thiên không chịu nổi nhưng khi máu vừa xuống tới bụng, một luồng khí nóng từ bụng dâng lên, khí lạnh trong người ngay lập tức giảm đi.
Sau khi đem da thảo lộc chia thành mấy phần, Diệp Thiên nhặt một ít cành lá khô, nhóm lửa. Trong ba lô của cậu tuy không có đồ ăn nhưng dầu mỡ gia vị thì không thiếu. Không lâu sau, một mùi thơm hấp dẫn tỏa ra khắp núi.
- Thật đúng là thiên nhiên trong lành…
Được miếng thịt thảo lộc thơm ngon vào bụng, sức lực Diệp Thiên dần hồi phục trở lại. Có điều nhìn mặt trời sắp xuống núi, cậu vẫn có ý từ bỏ việc tiếp tục lên núi.
Tìm một chỗ dựng lều tránh gió, Diệp Thiên tĩnh tại ngồi trong đó, hít thở không khí trong lành tràn ngập phổi.
Khi đầu Diệp thiên gần chạm tới chỗ đỉnh núi, hình ảnh đám người Địch Vượng cũng đang vất vả leo lên thì trên đỉnh núi tuyết bắt đầu rơi là tả. Tiếng gió rít gào khiến cho người ta có cảm giác khó lòng kháng cự.
Đỉnh núi gió lớn, dường như mỗi bước leo lên đều bị một trận cuồng phong thổi lùi tới năm sáu bước, mà những người này đều thân thể cường tráng cả, toàn sống nhờ đào đất bới mộ, lúc này cũng cảm thấy trụ không nổi.
Để mọi người không bị tụt xuống, Địch Vượng dùng dây thừng buộc vào bên hông mỗi người. Bưu Tử đi phía trước là khỏe nhất mà lúc này cũng lảo đảo rồi.
- Sư phụ, chúng ta đến chỗ lạnh cóng chim không sống nổi này làm gì? Nếu cứ tiếp tục leo lên trên chắc chết mất…
Vương Thuận vang lên một tiếng hối hận. Nếu như cho cậu ta lựa chọn lại, tối qua nhất định cậu sẽ cho thuốc an thần vào trong nước trà của Địch Vượng, đánh cắp cuốn kỳ thư rồi tẩu thoát.
- Không muốn đi, cậu có thể xuống!
Địch Vượng lúc này thật cũng có chỗ khó nói. Ông ta không ngờ vụ làm ăn này lại gian nan đến vậy. Đời mình tuy ông đã trải qua không ít hoàn cảnh khắc nghiệt, nhưng so với lần này thì chẳng thấm vào đâu.
Nhưng cách tọa độ địa điểm của người Anh chỉ có một ngày đường, từ sau khi xuống núi đến con đường tiên cảnh cậu đều sắp xếp cả rồi. Nghĩ đến món tiền năm vạn kia, Địch Vương chỉ có thể ngậm miệng bước tiếp.
- Sao có thể thế chứ su phụ? Ngài nói đi chúng ta sẽ đi!
Sau khi nghe được ý bất mãn trong lời Địch Vượng, trong lòng Vương Thuận thấy ớn lạnh đến tận xương tủy, vội vàng cúi đầu tiếp tục leo lên.
Đến khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, đám người Địch Vượng mới xuyên qua được độ cao so với mực nước biển, bắt đầu cuộc hành trình xuống núi.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ đúng là có tố chất của những nhà leo núi. Không thì ít nhất là qua kinh nghiệm lần này, bọn họ có thể vượt xa cái định nghĩa nhà leo núi.
- Anh Biếm, có gì đó rất lạ!
Bưu Tử đi trước nhất đột nhiên dừng bước. Cậu phát hiện phía trước mình hình như có rất nhiều tòa nhà cao lớn, nhưng hoang sơ giống như nhà ma, khiến cho một tên gan to như Bưu Tử trong lòng cũng thấy hơi hoảng.
- Là tháp băng, chỗ chúng ta cần đến đây rồi!
Địch Vượng lấy đèn pin ra rọi về phía trước, miệng không ngớt thốt ra tiếng vui sướng. Suy cho cùng thì ông ta cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, sức chịu đựng thời tiết khắc nghiệt cũng chỉ có hạn mà thôi.
- Mọi người hãy cẩn thận, để ý các khe nứt giữa các tảng băng. Chỗ này có sông băng ngầm, nếu rơi xuống thì không ai cứu nổi đâu!
Đến mặt khác của núi, tuyết đã ngừng rơi nhưng trên trời vẫn không một vì sao. Tiếng quát của Địch Vượng khiến cho mấy người vừa mới thư giãn một lát đã vội vã căng thẳng trở lại. Đoàn người sau khi vào tháp băng, ai nấy đều tìm một chỗ đặt mông xuống.
- Nhanh đem đồ ăn ra đây. Ăn xong một bữa rồi nghỉ ngơi sớm đi! Bưu Tử, năm giờ sáng mai đánh thức mọi người…
Sau khi thở dốc một hơi, Địch Vượng truyền khẩu lệnh. Mọi người ai nấy đều lấy đồ ăn mình chuẩn bị ra, kinh nghiệm đi rừng hoang dã đương nhiên chu đáo hơn Diệp Thiên. Mười mấy phút trôi qua, một miếng băng đã được nấu chảy ở trong nồi.
Đánh chén xong bữa tối thịnh soạn trên núi tuyết, mọi người đều chui vào trong lều của mình nghỉ ngơi, chỉ chốc lát đã ngủ ngon lành.
Không ai phát hiện, Địch Vượng lúc nửa đêm khẽ khàng bò dậy không một tiếng động, dạo bộ quanh lều của Vương Thuận một hồi rồi lại chui vào lều của mình như ma làm.
- Tất cả dậy đi…
Trời vừa tờ mờ sáng, Bưu Tử đã gọi to. May thay chỗ này đã thành sông băng nên không có tuyết đọng, không thì tiếng gọi của hắn chắc sẽ khiến tuyết tan.
Ban ngày và ban đêm cảnh sông băng hoàn toàn khác nhau. Khi mấy người chui ra khỏi lều, bỗng chốc ngay người trước cảnh tượng kì diệu trước mắt.
Sông băng lần lượt thay đổi trước mắt mọi người, trải rộng trên sườn núi trắng phau, xanh biếc như màu ngọc Phỉ Thúy, vô số sông băng hối đến một chỗ, đột nhiên dâng lên như bảo tháp trên mặt đất bằng phẳng.
Những tòa bảo tháp kết thành một mảng lớn, lấp lánh dưới ánh ban mai, giống như một tấm gương trong suốt, soi rõ mặt mũi con người.
Mãi đến lúc này, đám người Bưu Tử mới phát hiện ra trên mặt đất quanh đó vương vãi không ít rác rưởi, từ bình dưỡng khí đến các loại túi nilong, xem ra đây là nơi trú ngụ của một donh trại bộ đội.
- Vương Thuận, tiểu tử ngươi còn không dậy đi? Còn phải để ta gọi?
Thấy lều của Vương Thuận một lúc không động tĩnh gì, Bưu Tử bèn tiện tay lấy luôn cái lon rỗng ném vào lều hắn.
- Dậy rồi, dậy rồi, hơi váng đầu.
Trong lều vang lên tiếng Vương Thuận.
Mơ mơ màng màng mở mắt, Vương Thuận thấy đầu hơi nặng. Tối qua cậu ngủ không ngon, luôn cảm thấy có tiếng gió rít bên tai, mơ thấy mấy người trước kia bị hắn tận tay sát hại.
Chui ra khỏi túi ngủ, Vương Thuận mơ hồ nhớ lại, rồi vén lều trại đi ra.
- Đây …. Đây là cái gì?
Vương Thuận vừa từ trong lều bước ra thì đột nhiên trông thấy trước mắt hắn một người quần áo rách rưới, thịt đã mục nát tới nửa mặt.
- Sư phụ, Bưu ca, mọi người đâu rồi?
Tiếng gọi thảm thiết của Vương Thuận vang lên nhưng dường như tan biến không thấy, chỉ còn lại mình cậu ta và tên quái vật này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.