Chương 579: Quay về kinh
Đả Nhãn
16/03/2013
Thôi Bối Đồ là một trong những kiệt tác nổi tiếng nhất trong những sách tiên tri của Trung Quốc.
Tương truyền rằng năm Trinh Quan triều Đường, hai bậc thầy tiên đoán Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương đã dự đoán sự tình triều đại nhà Đường sau này. Cuốn sách cùng sáu mươi hình vẽ, lấy sáu mươi chữ giáp và quẻ tượng khác nhau để đặt tên tiêu sách là Thôi Bối Đồ, cũng căn cứ trong hình vẽ thứ sáu mươi mà viết tên sách: “Vạn vạn thiên thiên thuyết bất tẫn, bất như thôi bối khứ quy hưu” (Trăm ngàn lời nói không hết, không bằng dùng hình vẽ để lưu lại).
Bởi vì chuẩn xác của lời tiên đoán, Thôi Bối Đồ khiến những người đứng đầu các triều đại sau kinh hãi, luôn luôn bị liệt là sách cấm, cho đến hôm nay đã được phân loại như một danh sách đen không thể thoát khỏi lệnh cấm.
Sau khi lật xem truyền thuyết Đường Thái Tông Thôi Bối Đồ , đánh giá cao, trọng thưởng tư thiên giam Lý Thuần Phong, mà Viên Thiên Cương vì đố kỵ Lý Thuần Phong giành được thành công, trong lòng rất căm hận anh ta.
Sau khi Đường Thái Tông chết, hai người tách riêng cuốn Thôi Bối Đồ, Lý, Viên hai nhà trở thành kẻ thù. Nhưng là tin đồn ở trong kỳ môn, Lý Viên hai người vì sợ hậu nhân chịu khổ, cố ý tách Thôi Bối Đồ ra, kể từ đó, không người nào có thể giải thích hình vẽ hoặc những lời tiên tri, tự nhiên có thể khiến hậu nhân của họ tránh thoát kiếp nạn.
Cho nên sau khi nghe được lời nói của Nam Hoài Cẩn, Diệp Thiên truy vấn:
- Nam Sư huynh, huynh thấy hình vẽ gì? Có thể miêu tả khái quát một chút không ?
- Hình vẻ là một con quỷ trong nước, nâng một đầu người, lời tiên tri viết: hán thủy mang mang, bất thống kế thống, nam bắc bất phân, hòa trung dữ cộng …
Nam Hoài Cẩn cười nhìn về phía Diệp Thiên, mang theo một ánh nhìn tinh tế hỏi:
- Diệp sư đệ, đệ nên biết đây là một quẻ tượng.
Tuy rằng việc thực hiện các hình ảnh ban đầu do Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương cùng thực hiện, nhưng vế sau hình ảnh lưu truyền qua các triều đại lại nhiều phiên bản, được coi như cuốn sách kiệt tác thứ nhất của kỳ môn, Diệp Thiên hẳn là cũng xem qua.
- Hán Thủy mang mang, bất thống kế thống, nam bắc bất phân, hòa trung dữ cộng...
Diệp Thiên trầm ngâm một chút, nói:
- Đây nên là hình dạng thứ ba mươi bảy trong quyển hạ Thôi Bối Đồ được nói là lời tiên tri của thời kỳ Quốc dân ...
“Hán Thủy mang mang”, chính là khởi nghĩa Vũ Xương Phát đã bắn phát súng đầu tiên của cuộc cách mạng.
Bất thống kế thống. Cuộc cách mạng mặc dù thành công nhưng đất nước lại chưa thống nhất, mà còn tiếp tục cuộc cách mang thứ hai, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Còn về “nam bắc bất phân, hòa trung dữ cộng”, nói đến thời kỳ đầu của cuộc cách mạng, đất nước phân ra hai miền Nam Bắc, miền Bắc là Viên Thế Khải, miền Nam là Tôn Trung Sơn, nhưng cuối cùng thông qua đàm phán thống nhất . Cuối cùng nhau hợp tác thành lập nước cộng hoà.
Sau khi giải thích hết ba mươi bảy tượng tiên tri. Diệp Thiên nhìn về phía Nam Hoài Cẩn. Hỏi:
- Nam Sư huynh, đệ nói có đúng không ?
Nam Hoài Cẩn gật đầu, nói:
- Đúng vậy, như lời đệ nói đúng là Kim Thánh Thán tiên sinh giải thích Thôi Bối Đồ, hiện tại cũng được truyền lưu rộng rãi nhất.
- Nam Sư huynh, Kim Thánh Thán tiên sinh chú thích bản gốc Thôi Bối Đồ, hẳn là ngay tại viện bảo tàng cố cung Đài Bắc.
Diệp Thiên có chút khó hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ đây là những hình ảnh được người Anh vẽ ra, không giống với trong viện bảo tàng Cố Cung.
Nam Hoài cẩn lắc đầu, nói:
- Hình vẽ không khác nhiều. Nhưng là niên đại lại đáng để nghiên cứu...
Người Anh kia tuy rằng tinh thông Văn hóa Trung Quốc, nhưng đối với cuốn sách kiệt tác thứ nhất giới tiên tri này của Trung Quốc, vẫn không biết ý nghĩa của nó, căn bản là nhìn vào chữ hình tượng.
Nhưng người nước ngoài làm việc, luôn luôn là trực tiếp, để tiện phân loại, các giáo sư người Anh chỉ đơn giản làm một cái xác định niên đại bằng phóng xạ carbon.
Chứng minh kết quả kiểm định , cuốn kinh điển năm là hơn sáu trăm năm trước công nguyên, khi đó chính là thời kỳ đầu của Đường triều. Vì thế giáo sư người Anh sẽ đem nó phân loại trong kinh điển của Đường Triều đã qua.
- Không ngờ là kinh điển của Đường triều .
Diệp Thiên nghe vậy kích động, chăm chú nhìn Nam Hoài Cẩn, vội la lên:
-Nam Sư huynh, huynh xem đến bản gốc chưa
Thôi Bối Đồ lưu truyền rộng rãi nhất là Tống triều, các phiên bản giả cũng xuất hiện trong niên đại đó, nói cách khác, Đường triều có thể không bị sao chép sao.
Nam Hoài Cẩn nghe vậy khổ sở nở nụ cười, nói:
- Ta muốn, nhưng bên kia thề thốt phủ nhận bọn họ cất giữ bản kinh điển này, ta và bọn họ giao tiếp nhiều lần, cũng không có kết quả.
Nam Hoài Cẩn sở dĩ hoài nghi cuốn Thôi Bối Đồ này là bản gốc, cũng chính căn cứ vào lý do của thời đại này,nhưng khi anh ta đến bảo tàng Anh yêu cầu kiểm tra thời gian cuốn sách này, lại được đối phương thông báo trong khố phòng của họ không có cuốn sách cổ đó.
Nam Hoài Cẩn tự nhiên không chịu bỏ qua , hắn tìm rất nhiều quan hệ, muốn thuyết phục có thể cho anh ta xem cuốn kinh điển này, đều bị cự tuyệt, tuy rằng anh ta mấy năm nay vẫn cố gắng hết sức, nhưng hi vọng lại càng ngày càng xa vời .
- Nói không chừng vật kia thật sự là Thôi Bối Đồ!
Diệp Thiên nghe vậy trầm mặc lại, Thôi Bối Đồ làm đế vương các triều đại kiêng kỵ nhất, nói chung nhất định sẽ bị đế vương nắm giữ ở trong tay, mà khi nước Anh vào Trung Quốc cướp giật rất nhiều di tích văn hoá, nói không chừng chính lúc đó mất đi.
Nhìn thấy Diệp Thiên giữ im lặng, Nam Hoài Cẩn bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, Diệp sư đệ, ta nghe nói nữ sĩ Tống Vi Lan là mẫu thân của đệ, không biết là thật hay giả?
Đào Sơn Dịch tiếp đón sư phụ trên đường, đem câu chuyện vừa mới phát sinh ở trong hội cũng nói đến một chút, là Nam Hoài Cẩn biết Tống Vi Lan có sức ảnh hưởng rất lớn ở Âu Mĩ, cùng Diệp Thiên còn có một tầng quan hệ như vậy.
- Thật, làm sao vậy?
Diệp Thiên có chút kỳ quái nhìn về phía Nam Hoài Cẩn.
Nam Hoài Cẩn cười nói:
- Nữ sĩTống Vi Lan ở Âu Châu năng lượng rất lớn, cùng với mối quan hệ hoàng thất Anh quốc cũng không tồi, cảm thấy huynh có thể nhờ Tống nữ sĩ hỗ trợ giúp , xem có thể vào nhà bảo tàng ở Anh để xem được không?
Mặc dù hoàng gia Anh đang tồn tại như một sự tượng trưng, nhưng không thể phủ nhận là hoàng gia ở Anh còn có ảnh hưởng rất lớn, những gì Nam Hoài Cẩn nói có thể xem là một hy vọng :
- Ô, đệ sẽ đi hỏi.
Diệp Thiên gật đầu, nếu đã biết nơi có đồ vật , ngày sau ắt có cơ hội, hít một hơi thật sâu, Diệp Thiên khiến tâm trạng bình tĩnh lại.
Cảm giác đang thay đổi ở Diệp Thiên, Nam Hoài Cẩn lớn tiếng khen:
- Tốt, vốn tưởng rằng Diệp sư đệ chính là tu vi cao, tâm tình còn theo không kịp, nhưng thật ra Nam mỗ nhìn nhầm .
Diệp Thiên cười, đứng lên nói:
- Nam Sư huynh quá khen, hôm nay đệ mất chút chân khí, đi trước điều chỉnh một lát, Huynh cùng Đại sư huynh nói chuyện đi!
Mặc dù đang ở trong biệt thự này, lúc nào cũng có thể hấp thu linh khí này, nhưng không bằng kết quả vận công chữa thương, Diệp Thiên đã muốn kết thúc, cũng nói cáo từ.
Mấy ngày sau, Diệp Thiên luôn bế quan chữa thương, ngay cả Thái Dương Thu mở tiệc để nói lời xin lỗi, đều là Tả Gia Tuấn đi thay.
Vốn là Thái Dương Thu trong tâm còn có chút không yên, nhưng nghe được Diệp Thiên truyền lại –Sau bốn chữ “Không trách lỗi xưa”, Thái Dương Thu rốt cục thì yên lòng.
Tựa hồ nhìn ra Diệp Thiên không muốn lộ tâm tư, Thái Dương Thu cũng bất chấp thân phận tiền bối, tán dương Tả Gia tuấn , trước mặt rất nhiều đệ tử, lại một lần nữa tuyên bố Thất Tinh phái sau này với Ma Y như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Từ nay về sau Ma Y xem như thâm nhập vào Hồng Kông , cái này gọi là Ma Y thần toán sửa đổi chiêu bài, sợ mạo phạm sự kiêng kỵ của “Tả đại sư”, khiến Tả Gia Tuấn có chút dở khóc dở cười.
Qua nửa tháng sau, Diệp Thiên thương thế đã hết, trải qua lần này làm việc trái với ý trời, tu vi của hắn mơ hồ lại tiến bộ thêm một phần, chân khí biến mất, cho dù giống Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn, nhìn về phía Diệp Thiên khi đều có một cảm giác sâu không thấy đáy.
Mà Diệp Thiên cũng phát giác thấy, chính mình đối với lý giải Thiên Cơ càng thêm khắc sâu , luyện cảnh giới vô thần, giống như có lẽ đã hướng anh ta mở ra một đạo đại môn, nói không chừng một lần ngộ đạo, liền có thể làm cho mình tiến vào một cảnh giới mới.
Nhưng loại chuyện này là chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, sau khi thương thế khỏi hẳn, Diệp Thiên khắc bảy tám khối Phỉ Thúy có chứa linh khí trận pháp, phân giao cho cha mẹ , cũng cho họ chuyển vào trong biệt thự.
Những vật trang sức đó mặc dù có thể ngăn cản linh khí vào trong, nhưng bình thường thở mà hít lấy linh khí lại không hạn chế, ruột của người bình thường lúc nào cũng nhận được linh khí tẩm bổ, đối với thân thể vợ chồng Diệp Đông Bình cũng là rất có lợi.
Trong thời gian này Diệp Thiên cũng hướng đến vấn đề đưa ra là mẹ hắn liệu có thể đưa hắn vào viện bảo tàng Anh hay không, sau việc liên hệ giữa Tống Vi Lan và bên Anh, biết được chuyện này cần đến nước Anh trao đổi trực tiếp, dù sao trong viện bảo tàng vô cùng nhiều đồ vật, thì không cách nào để lộ trong mắt công chúng.
Biết sự việc có hi vọng, Diệp Thiên cũng không nóng nảy , hắn đi rời kinh thành đã được mấy tháng, cũng có chút tưởng đến Thanh Nhã và tứ hợp viện của mình, biệt thự này tuy rằng xa hoa, nhưng luôn thiếu một người đàn ông mạnh mẽ ở kinh thành.
Tháng bảy ở kinh thành náo nhiệt, người nhà của Diệp Thiên cùng ngồi máy bay của Tống Vi Lan quay trở về Bắc Kinh.
Đối với biệt thự ở Hồng Kông, để hai sư huynh và thầy trò Nam Hoài Cẩn, Diệp Thiên có cảm giác, thời gian tiếp theo cần trở lại biệt thự ở Hồng Kông, có lẽ chính là sửa chữa cơ hội đã mất.
Ngồi trên ghế tựa ở tứ hợp viện, nghe trên cây ve sầu kêu to, Diệp Thiên thích ý liếc tròng mắt, Mao Đầu nằm ở trong lòng Diệp Thiên, đương nhiên, đây là Diệp Thiên dùng một nhân sâm trăm năm mới đổi lấy sự được yên lặng.
Nhược điểm duy nhất là, linh khí trong tứ hợp viện này càng ngày càng loãng , nhưng mấy cô và bác của Diệp Thiên đều dọn vào, với linh khí mức độ này, đối với thân thể của bọn họ cũng vô cùng có ích .
- Diệp Thiên, anh xem người ta mặc quần áo có đẹp hay không?
Vu Thanh Nhã mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, từ trong phòng đi ra, thấy Diệp Thiên mắt mở to.
Về Thanh Nhã vốn là rất thuần khiết, làn da trắng kết hợp với chiếc váy màu trắng,đôi chân thon dài ở dưới chiếc váy liền như ẩn như hiện, trong nét thuần khiết đó mang đến sức hấp dẫn làm con người ta không cưỡng lại được.
-Đẹp, đẹp...
Diệp Thiên reo liên tục gật đầu, kìm lòng không được nói thật:
- Nếu là không mặc gì cả, vậy càng đẹp mắt !
- Anh muốn chết à?
Thanh Nhã giận dữ tiến đến bên Diệp Thiên, hung hăng nhéo trên lưng người anh ta một cái , nói:
-Anh cho rằng là lễ vật này có thể tặng em sau đó lần sau tiếp tục mất tích mấy tháng ?
Diệp Thiên mặt mỉm cười nói:
- Trong trường hợp từ nay đi đến kết hôn, trên cổ anh liền buộc bộ dây thừng, đi toilet anh đều đi theo được không?
- Anh thật vô lại!
Thanh Nhã bị Diệp Thiên chọc cười.
Tương truyền rằng năm Trinh Quan triều Đường, hai bậc thầy tiên đoán Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương đã dự đoán sự tình triều đại nhà Đường sau này. Cuốn sách cùng sáu mươi hình vẽ, lấy sáu mươi chữ giáp và quẻ tượng khác nhau để đặt tên tiêu sách là Thôi Bối Đồ, cũng căn cứ trong hình vẽ thứ sáu mươi mà viết tên sách: “Vạn vạn thiên thiên thuyết bất tẫn, bất như thôi bối khứ quy hưu” (Trăm ngàn lời nói không hết, không bằng dùng hình vẽ để lưu lại).
Bởi vì chuẩn xác của lời tiên đoán, Thôi Bối Đồ khiến những người đứng đầu các triều đại sau kinh hãi, luôn luôn bị liệt là sách cấm, cho đến hôm nay đã được phân loại như một danh sách đen không thể thoát khỏi lệnh cấm.
Sau khi lật xem truyền thuyết Đường Thái Tông Thôi Bối Đồ , đánh giá cao, trọng thưởng tư thiên giam Lý Thuần Phong, mà Viên Thiên Cương vì đố kỵ Lý Thuần Phong giành được thành công, trong lòng rất căm hận anh ta.
Sau khi Đường Thái Tông chết, hai người tách riêng cuốn Thôi Bối Đồ, Lý, Viên hai nhà trở thành kẻ thù. Nhưng là tin đồn ở trong kỳ môn, Lý Viên hai người vì sợ hậu nhân chịu khổ, cố ý tách Thôi Bối Đồ ra, kể từ đó, không người nào có thể giải thích hình vẽ hoặc những lời tiên tri, tự nhiên có thể khiến hậu nhân của họ tránh thoát kiếp nạn.
Cho nên sau khi nghe được lời nói của Nam Hoài Cẩn, Diệp Thiên truy vấn:
- Nam Sư huynh, huynh thấy hình vẽ gì? Có thể miêu tả khái quát một chút không ?
- Hình vẻ là một con quỷ trong nước, nâng một đầu người, lời tiên tri viết: hán thủy mang mang, bất thống kế thống, nam bắc bất phân, hòa trung dữ cộng …
Nam Hoài Cẩn cười nhìn về phía Diệp Thiên, mang theo một ánh nhìn tinh tế hỏi:
- Diệp sư đệ, đệ nên biết đây là một quẻ tượng.
Tuy rằng việc thực hiện các hình ảnh ban đầu do Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương cùng thực hiện, nhưng vế sau hình ảnh lưu truyền qua các triều đại lại nhiều phiên bản, được coi như cuốn sách kiệt tác thứ nhất của kỳ môn, Diệp Thiên hẳn là cũng xem qua.
- Hán Thủy mang mang, bất thống kế thống, nam bắc bất phân, hòa trung dữ cộng...
Diệp Thiên trầm ngâm một chút, nói:
- Đây nên là hình dạng thứ ba mươi bảy trong quyển hạ Thôi Bối Đồ được nói là lời tiên tri của thời kỳ Quốc dân ...
“Hán Thủy mang mang”, chính là khởi nghĩa Vũ Xương Phát đã bắn phát súng đầu tiên của cuộc cách mạng.
Bất thống kế thống. Cuộc cách mạng mặc dù thành công nhưng đất nước lại chưa thống nhất, mà còn tiếp tục cuộc cách mang thứ hai, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Còn về “nam bắc bất phân, hòa trung dữ cộng”, nói đến thời kỳ đầu của cuộc cách mạng, đất nước phân ra hai miền Nam Bắc, miền Bắc là Viên Thế Khải, miền Nam là Tôn Trung Sơn, nhưng cuối cùng thông qua đàm phán thống nhất . Cuối cùng nhau hợp tác thành lập nước cộng hoà.
Sau khi giải thích hết ba mươi bảy tượng tiên tri. Diệp Thiên nhìn về phía Nam Hoài Cẩn. Hỏi:
- Nam Sư huynh, đệ nói có đúng không ?
Nam Hoài Cẩn gật đầu, nói:
- Đúng vậy, như lời đệ nói đúng là Kim Thánh Thán tiên sinh giải thích Thôi Bối Đồ, hiện tại cũng được truyền lưu rộng rãi nhất.
- Nam Sư huynh, Kim Thánh Thán tiên sinh chú thích bản gốc Thôi Bối Đồ, hẳn là ngay tại viện bảo tàng cố cung Đài Bắc.
Diệp Thiên có chút khó hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ đây là những hình ảnh được người Anh vẽ ra, không giống với trong viện bảo tàng Cố Cung.
Nam Hoài cẩn lắc đầu, nói:
- Hình vẽ không khác nhiều. Nhưng là niên đại lại đáng để nghiên cứu...
Người Anh kia tuy rằng tinh thông Văn hóa Trung Quốc, nhưng đối với cuốn sách kiệt tác thứ nhất giới tiên tri này của Trung Quốc, vẫn không biết ý nghĩa của nó, căn bản là nhìn vào chữ hình tượng.
Nhưng người nước ngoài làm việc, luôn luôn là trực tiếp, để tiện phân loại, các giáo sư người Anh chỉ đơn giản làm một cái xác định niên đại bằng phóng xạ carbon.
Chứng minh kết quả kiểm định , cuốn kinh điển năm là hơn sáu trăm năm trước công nguyên, khi đó chính là thời kỳ đầu của Đường triều. Vì thế giáo sư người Anh sẽ đem nó phân loại trong kinh điển của Đường Triều đã qua.
- Không ngờ là kinh điển của Đường triều .
Diệp Thiên nghe vậy kích động, chăm chú nhìn Nam Hoài Cẩn, vội la lên:
-Nam Sư huynh, huynh xem đến bản gốc chưa
Thôi Bối Đồ lưu truyền rộng rãi nhất là Tống triều, các phiên bản giả cũng xuất hiện trong niên đại đó, nói cách khác, Đường triều có thể không bị sao chép sao.
Nam Hoài Cẩn nghe vậy khổ sở nở nụ cười, nói:
- Ta muốn, nhưng bên kia thề thốt phủ nhận bọn họ cất giữ bản kinh điển này, ta và bọn họ giao tiếp nhiều lần, cũng không có kết quả.
Nam Hoài Cẩn sở dĩ hoài nghi cuốn Thôi Bối Đồ này là bản gốc, cũng chính căn cứ vào lý do của thời đại này,nhưng khi anh ta đến bảo tàng Anh yêu cầu kiểm tra thời gian cuốn sách này, lại được đối phương thông báo trong khố phòng của họ không có cuốn sách cổ đó.
Nam Hoài Cẩn tự nhiên không chịu bỏ qua , hắn tìm rất nhiều quan hệ, muốn thuyết phục có thể cho anh ta xem cuốn kinh điển này, đều bị cự tuyệt, tuy rằng anh ta mấy năm nay vẫn cố gắng hết sức, nhưng hi vọng lại càng ngày càng xa vời .
- Nói không chừng vật kia thật sự là Thôi Bối Đồ!
Diệp Thiên nghe vậy trầm mặc lại, Thôi Bối Đồ làm đế vương các triều đại kiêng kỵ nhất, nói chung nhất định sẽ bị đế vương nắm giữ ở trong tay, mà khi nước Anh vào Trung Quốc cướp giật rất nhiều di tích văn hoá, nói không chừng chính lúc đó mất đi.
Nhìn thấy Diệp Thiên giữ im lặng, Nam Hoài Cẩn bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, Diệp sư đệ, ta nghe nói nữ sĩ Tống Vi Lan là mẫu thân của đệ, không biết là thật hay giả?
Đào Sơn Dịch tiếp đón sư phụ trên đường, đem câu chuyện vừa mới phát sinh ở trong hội cũng nói đến một chút, là Nam Hoài Cẩn biết Tống Vi Lan có sức ảnh hưởng rất lớn ở Âu Mĩ, cùng Diệp Thiên còn có một tầng quan hệ như vậy.
- Thật, làm sao vậy?
Diệp Thiên có chút kỳ quái nhìn về phía Nam Hoài Cẩn.
Nam Hoài Cẩn cười nói:
- Nữ sĩTống Vi Lan ở Âu Châu năng lượng rất lớn, cùng với mối quan hệ hoàng thất Anh quốc cũng không tồi, cảm thấy huynh có thể nhờ Tống nữ sĩ hỗ trợ giúp , xem có thể vào nhà bảo tàng ở Anh để xem được không?
Mặc dù hoàng gia Anh đang tồn tại như một sự tượng trưng, nhưng không thể phủ nhận là hoàng gia ở Anh còn có ảnh hưởng rất lớn, những gì Nam Hoài Cẩn nói có thể xem là một hy vọng :
- Ô, đệ sẽ đi hỏi.
Diệp Thiên gật đầu, nếu đã biết nơi có đồ vật , ngày sau ắt có cơ hội, hít một hơi thật sâu, Diệp Thiên khiến tâm trạng bình tĩnh lại.
Cảm giác đang thay đổi ở Diệp Thiên, Nam Hoài Cẩn lớn tiếng khen:
- Tốt, vốn tưởng rằng Diệp sư đệ chính là tu vi cao, tâm tình còn theo không kịp, nhưng thật ra Nam mỗ nhìn nhầm .
Diệp Thiên cười, đứng lên nói:
- Nam Sư huynh quá khen, hôm nay đệ mất chút chân khí, đi trước điều chỉnh một lát, Huynh cùng Đại sư huynh nói chuyện đi!
Mặc dù đang ở trong biệt thự này, lúc nào cũng có thể hấp thu linh khí này, nhưng không bằng kết quả vận công chữa thương, Diệp Thiên đã muốn kết thúc, cũng nói cáo từ.
Mấy ngày sau, Diệp Thiên luôn bế quan chữa thương, ngay cả Thái Dương Thu mở tiệc để nói lời xin lỗi, đều là Tả Gia Tuấn đi thay.
Vốn là Thái Dương Thu trong tâm còn có chút không yên, nhưng nghe được Diệp Thiên truyền lại –Sau bốn chữ “Không trách lỗi xưa”, Thái Dương Thu rốt cục thì yên lòng.
Tựa hồ nhìn ra Diệp Thiên không muốn lộ tâm tư, Thái Dương Thu cũng bất chấp thân phận tiền bối, tán dương Tả Gia tuấn , trước mặt rất nhiều đệ tử, lại một lần nữa tuyên bố Thất Tinh phái sau này với Ma Y như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Từ nay về sau Ma Y xem như thâm nhập vào Hồng Kông , cái này gọi là Ma Y thần toán sửa đổi chiêu bài, sợ mạo phạm sự kiêng kỵ của “Tả đại sư”, khiến Tả Gia Tuấn có chút dở khóc dở cười.
Qua nửa tháng sau, Diệp Thiên thương thế đã hết, trải qua lần này làm việc trái với ý trời, tu vi của hắn mơ hồ lại tiến bộ thêm một phần, chân khí biến mất, cho dù giống Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn, nhìn về phía Diệp Thiên khi đều có một cảm giác sâu không thấy đáy.
Mà Diệp Thiên cũng phát giác thấy, chính mình đối với lý giải Thiên Cơ càng thêm khắc sâu , luyện cảnh giới vô thần, giống như có lẽ đã hướng anh ta mở ra một đạo đại môn, nói không chừng một lần ngộ đạo, liền có thể làm cho mình tiến vào một cảnh giới mới.
Nhưng loại chuyện này là chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, sau khi thương thế khỏi hẳn, Diệp Thiên khắc bảy tám khối Phỉ Thúy có chứa linh khí trận pháp, phân giao cho cha mẹ , cũng cho họ chuyển vào trong biệt thự.
Những vật trang sức đó mặc dù có thể ngăn cản linh khí vào trong, nhưng bình thường thở mà hít lấy linh khí lại không hạn chế, ruột của người bình thường lúc nào cũng nhận được linh khí tẩm bổ, đối với thân thể vợ chồng Diệp Đông Bình cũng là rất có lợi.
Trong thời gian này Diệp Thiên cũng hướng đến vấn đề đưa ra là mẹ hắn liệu có thể đưa hắn vào viện bảo tàng Anh hay không, sau việc liên hệ giữa Tống Vi Lan và bên Anh, biết được chuyện này cần đến nước Anh trao đổi trực tiếp, dù sao trong viện bảo tàng vô cùng nhiều đồ vật, thì không cách nào để lộ trong mắt công chúng.
Biết sự việc có hi vọng, Diệp Thiên cũng không nóng nảy , hắn đi rời kinh thành đã được mấy tháng, cũng có chút tưởng đến Thanh Nhã và tứ hợp viện của mình, biệt thự này tuy rằng xa hoa, nhưng luôn thiếu một người đàn ông mạnh mẽ ở kinh thành.
Tháng bảy ở kinh thành náo nhiệt, người nhà của Diệp Thiên cùng ngồi máy bay của Tống Vi Lan quay trở về Bắc Kinh.
Đối với biệt thự ở Hồng Kông, để hai sư huynh và thầy trò Nam Hoài Cẩn, Diệp Thiên có cảm giác, thời gian tiếp theo cần trở lại biệt thự ở Hồng Kông, có lẽ chính là sửa chữa cơ hội đã mất.
Ngồi trên ghế tựa ở tứ hợp viện, nghe trên cây ve sầu kêu to, Diệp Thiên thích ý liếc tròng mắt, Mao Đầu nằm ở trong lòng Diệp Thiên, đương nhiên, đây là Diệp Thiên dùng một nhân sâm trăm năm mới đổi lấy sự được yên lặng.
Nhược điểm duy nhất là, linh khí trong tứ hợp viện này càng ngày càng loãng , nhưng mấy cô và bác của Diệp Thiên đều dọn vào, với linh khí mức độ này, đối với thân thể của bọn họ cũng vô cùng có ích .
- Diệp Thiên, anh xem người ta mặc quần áo có đẹp hay không?
Vu Thanh Nhã mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, từ trong phòng đi ra, thấy Diệp Thiên mắt mở to.
Về Thanh Nhã vốn là rất thuần khiết, làn da trắng kết hợp với chiếc váy màu trắng,đôi chân thon dài ở dưới chiếc váy liền như ẩn như hiện, trong nét thuần khiết đó mang đến sức hấp dẫn làm con người ta không cưỡng lại được.
-Đẹp, đẹp...
Diệp Thiên reo liên tục gật đầu, kìm lòng không được nói thật:
- Nếu là không mặc gì cả, vậy càng đẹp mắt !
- Anh muốn chết à?
Thanh Nhã giận dữ tiến đến bên Diệp Thiên, hung hăng nhéo trên lưng người anh ta một cái , nói:
-Anh cho rằng là lễ vật này có thể tặng em sau đó lần sau tiếp tục mất tích mấy tháng ?
Diệp Thiên mặt mỉm cười nói:
- Trong trường hợp từ nay đi đến kết hôn, trên cổ anh liền buộc bộ dây thừng, đi toilet anh đều đi theo được không?
- Anh thật vô lại!
Thanh Nhã bị Diệp Thiên chọc cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.