Chương 588: San francisco
Đả Nhãn
16/03/2013
San Francisco
Chúc Duy Phong nói về đại hội của hắc quyền, Diệp Thiên rất hứng thú hắn không giống như các lão đệ thiên hạ mấy trăm năm về trước muốn ẩn dật, luôn cho rằng sinh ra phải là đệ nhất thiên hạ.
Phải biết rằng văn minh Trung Quốc trên Thế giới đã có từ rất lâu đời, các bậc danh sĩ cũng không ít, những người tu luyện như Diệp Thiên cũng rất nhiều.
Phương pháp của An Đức Liệt Duy Kì có thể kích thích được tiềm năng cơ thể duy trì phong độ hơn 10 năm đó cũng là bản lĩnh phi thường cho nên Diệp Thiên rất chờ mong sự kiện này.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên lấy di động ra gọi cho Chúc Duy Phong.
- Diệp huynh đệ, cậu bận rộn quá ha? Sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tôi thế?
Giọng nói trong điện thoại đầy vẻ vui mừng, mặc dù Chúc Duy Phong rất muốn kết giao với Diệp Thiên nhưng không có được cơ hội, hắn ta không ngờ là Diệp Thiên lại có thể chủ động liên hệ với mình.
Diệp Thiên cũng không khách khí nữa, nói ngắn gọn:
- Chúc tổng, mấy hôm nay tôi có việc cần sang Mỹ, ông có thể mời tôi dự cuộc họp ở Mỹ được không?
- Việc này…
Chúc Duy Phong chần chừ một chút rồi nói:
- Diệp huynh đệ phía bên San Fancsico ở Mỹ có báo còn chưa quyết định mời dự họp ở đâu.
Hai chữ hắc quyền, đó cũng không phải là các tổ chức hoạt động hợp pháp, không riêng Trung Quốc mới cấm mà ở nước ngoài cũng như vậy, hắc quyền không được hoạt động công khai ở bất cứ quốc gia nào.
Cho nên lần này vì an toàn mà hắc quyền khi tổ chức đại hội đã phát giấy mời nhưng không nói trước địa điểm tổ chức và cũng không để lộ ra ngoài.
Diệp Thiên hiểu bấm đốt ngón tay và cười nói:
- Chúc tổng, ngài cứ nói thời gian tổ chức cụ thể đi? Không thì để đến Mĩ tôi liên hệ với ngài cũng được.
- Từ giờ đến cuối tháng còn khoảng 10 ngày. Diệp… Diệp huynh đệ thực sự muốn đi ư?
Chúc Duy Phong nói ngập ngừng.
- Đương nhiên là thật rồi, mai tôi đi sang Mỹ ngay, chuyện này sao có thể nói đùa với Chúc tổng được.
Diệp Thiên có chút khó hiểu hỏi Chúc Duy Phong cứ giống như là khuyên hắn không nên đi, bây giờ ông ta như muốn từ chối vậy.
- Tôi… Tôi nghĩ là Diệp huynh đệ, huynh không nên đi cho nên bên kia sẽ không trả lời đâu.
Chúc Duy Phong trả lời để cho Diệp Thiên trừng mắt,
- Diệp huynh đệ cậu yên tâm, bây giờ đến vẫn kịp, cậu hãy đi Mỹ trước rồi tôi sẽ liên lạc sau.
Thực ra mà nói, các tổ chức ngầm ở Trung Quốc tổ chức đều rất chặt chẽ, cẩn thận cùng với nước ngoài đó là những tổ chức lớn đến giờ vẫn không có người nào có thể ra tay được với họ.
Trước tình huống đó Chúc Duy Phong đã giấu dốt, ra nước ngoài chẳng bằng trốn ở trong nước còn hơn, tuy ông ta cũng không muốn vậy nhưng dù sao đó cũng là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên lại muốn đi, hắn mà tham gia tranh tài thì Chúc Duy Phong cũng dễ thở hơn.
Không gặp xã hội đen người Nhật Bản, Diệp Thiên sẽ đánh cho họ đều cho thành người trệ hết, nếu không biết người trệ là cái gì thì phải để cho Chúc Duy Phong giải thích.
- Được rồi, vậy thì tôi chờ ông…
Diệp Thiên gật đầu, hắn cũng đoán được suy nghĩ của Chúc Duy Phong, Trung Quốc rộng lớn như vậy mà không tìm ra cho được một quyền thủ đổi lại nếu là Diệp Thiên thì hắn cũng không tham gia đại hội này.
Chúc Duy Phong có liên lạc, Diệp Thiên bắt đầu chuẩn bị lên đường.
Cầm Đại tề thông bảo theo mà không có dấu vết gì cũng may là có giấy chứng nhận cất chứa đồ vật đặc biệt, có thể đi qua hải quan để vào các nước.
Mặt khác Diệp Thiên cũng mang theo hai chai thuốc luyện chế chữa thương của sư phụ ra nước ngoài, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra trộn thuốc đó với sâm không chừng có thể cứu được mạng người.
Sáng sớm thứ 2, Diệp Đông Bình lái xe đưa vợ, con trai còn có cả Anna ra sân bay.
Vốn dĩ Diệp Đông Bình cũng muốn đi theo nhưng bị Diệp Thiên ngăn cản, quả thực nếu có xảy ra nguy hiểm gì nếu cả cha mẹ đi theo thì chẳng phải là Diệp Thiên khó mà cứu được cả hai hay sao.
Máy bay tư nhân này là của Tống Vi Lan, không giống với máy bay của các phú hào ở Hồng Kông, đây là loại máy bay hạng trung, tất cả các nghế dựa của khách đều được sửa chữa lại.
Hành khách đi chiếc máy bay này thoải mái hơn nhiều so với đi máy bay của các hãng tư nhân khác, hơn nữa lúc máy bay đang bay chỉ cần tra thêm một lần dầu là đủ.
Sau 10 giờ, máy bay sẽ đáp xuống sân bay San Francisco, sau khi 3 người Diệp Thiên từ máy bay xuống một chiếc Mercedec- Benz chống đạn có cả rèm che đang đứng chờ dưới máy bay.
Diệp Thiên liếc mắt nhìn thấy người đứng bên cạch chiếc Mercedec- Benz là một ông cụ gầy gò ngạc nhiên nói:
- A, Đỗ Phi về Mỹ khi nào vậy ạ?
Đỗ Phi đi từng bước lên phia trước, gật đầu với Tống Vi Lan rồi mới nói:
- Tôi về tổng đường đã gần một năm, lần này biết cô trở về nên đích thân đi đón!
- Anh Tứ gọi Diệp Thiên là gì?
Tống Vi Lan trợn tròn mắt khi nghe thấy cách xưng hô của Đỗ Phi với con trai.
Phải biết rằng, trước kia Đỗ Phi là thủ lĩnh của Hồng môn, địa vị ông khá cao ngay cả Tống Vi Lan khi thấy ông cũng phải gọi là Tứ ca.
Đỗ Phi cười khổ một tiếng, nói:
- Vi Lan, nó là tiền bối tôi thuận miệng thì gọi vậy thôi.
Phải nói rằng Đỗ Phi cũng là người có tâm khí cao ngạo nhưng trước mặt Diệp Thiên vai về của ông không bằng hắn nên căn bản sự cao ngạo ấy không còn.
- Con trai, con và Tứ ca đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tống Vi Lan nhìn con trai rồi lại nhìn Đỗ Phi, mà nhất thơi hồ đồ không hiểu gì cả.
- Mẹ, không có chuyện gì đâu, sư phụ con là người trong Hồng môn, năm đó đã giúp con nhập môn còn không bắt con phải trải qua các nghi thức nhập môn nữa.
Diệp Thiên cười khổ nói:
- Chúng ta bàn luận một chút nha, mẹ vẫn cứ gọi là Tứ ca, quan hệ giữa mẹ, Đỗ Phi và con không phải ngại gì cả.
- Được rồi, cứ như thiếu gia tính đi, Vi Lan lên xe đã rồi nói sau.
Nghe Diệp Thiên nói, Đỗ Phi gật đầu liên tục, sau lần ăn đó mệt với Diệp Thiên, Đỗ Phi đã có phần kính nể hắn.
- Không cần kiểm tra? Nước Mỹ không sợ tôi sẽ mang thuốc phiện vào sao?
Nghiêm chỉnh mà nói, đây là lần đầu tiên Diệp Thiên xuất ngoại, hắn còn chưa được hưởng thụ cảm giác có xe ô tô đến tận sân bay nghênh đón.
- Hồng Môn chúng ta nếu muốn buôn lậu thuốc phiện thì sẽ cho cảnh sát Mỹ nắm đằng chuôi như vậy ư?
Đỗ Phi nghe thấy vậy liền cười, những thành phố khác của Mỹ không có điểm này nhưng San Francisco chính là đại bản doanh của Hồng Kông, kinh doanh đã hơn 100 năm có thể nói đây là một thành thị của người Hoa.
Vào Thế Kỉ XIX, lúc đó Mỹ là trung tâm của vàng, sau khi người Hoa di cư sang Mỹ định cư ở đây đã gọi vùng này là Kim Sơn.
Mãi đến khi vùng Melbourne ở Australia phát hiện có vàng cũng bị gọi là Tân Kim Sơn đế khác với Melbourne, nên mới đổi tên thành San Francisco.
Qua hơn 100 năm phát triển, San Francisco đã trở thành nơi duy nhất trên đất Mỹ là của người Trung Quốc.
Ở San Fracisco, người Hoa chiếm hơn 12% dân số đó chủ yếu là người Thanh Hoa, còn nhiều hộ kinh doanh khác ở bên trong nữa không tính, thực tế thì con số đó có thể hơn 20 %.
Hơn 20 % người Hoa này đã thâm nhập cả vào các nghề nghiệp ở San Francisco, dĩ nhiên đó trở thành con phố của người Hoa thậm chí người Hoa đi trong đó cảm giác như được đi trong đất nước mình.
Hồng môn đã có hơn 100 năm ở San Francisco không còn nghi ngờ gì nữa khi nó là bang phái lớn nhất ở đây. Những băng Mafia, đảng phản động Việt Nam, Yamamoto … ở San Francisco không có chỗ nào không thấy.
Đương nhiên tài năng và địa vị của Hồng môn ở San Francisco có được như vậy là từ chiến đấu trong máu vào lửa không biết có bao nhiêu đệ tử đã đánh nhau vì uy danh hiển hách của Hồng môn.
Sau khi cho Diệp Thiên giới thiệu sơ qua về Hồng mô, Đỗ Phi giật cửa xe nói:
- Thếu gia, Vi Lan tôi sẽ sắp xếp ổn định cho 2 người trước rồi nói sau.
Đúng như lời Đỗ Phi xe Mercedes chở mấy người ra khỏi sân bay, dọc đường không hề thấy có người kiểm tra khiến cho Diệp Thiên cảm thấy Hồng môn ở San Francico đúng là có thể lực.
Nửa tiếng sau, xe đỗ trong một bãi đỗ xe trong khách sạn xa hoa của San Francisco, sau khi xuống xe, Tống Vi Lan cảm thấy có chút lạ lẫm liền hỏi:
- Tứ ca, sao đây lại là khu phố của người Hoa.
Ngày trước khi Tống Vi Lan đến San Francisco đều ở chỗ cách Hồng môn không xa, khung cảnh nơi đây cùng với các phương tiện của một khách sạn 5 sao thậm chí còn tốt hơn trước.
Quan trọng là sự yên tĩnh ở đây đã có các mộ đệ của Hồng môn phụ trách, không người nào gây rối ngay cả trộm cũng không hề có.
Đỗ Phi lấy chiếc rương từ trên xe xuống cho Tống Vi Lan, thở dài noi;
- Đi lên trước rồi nói sau, gần đây Hồng môn có chút biến cố, nói không chừng là đại sự cho nên nơi này lại càng phải an toàn.
Đặt phòng sớm là tốt, phiếu đặt phòng đã ở trên tay Đỗ Phi, mấy người đi thẳng lên thang máy lên tầng 18 phòng của Tổng thống.
Sau khi vào cửa, Diệp Thiên phóng ra khí cơ, khi ở trong nước hắn đã nghe thấy khắp nơi trên đất Mỹ đều bị theo dõi, hắn không muốn ngay cả khi mình tắm rửa, thay quần áo cũng bị người ta quan sát.
Sau khi đi một vòng quanh phòng của VIP, Diệp Thiên gật đầu, hắn không phát hiện có theo dõi, vậy là những điều nghe nói đều là bịa đặt rồi.
- Tứ ca, tốt cuộc là Lôi thúc đã xảy ra chuyện gì vậy, huynh có biết đầu đuôi câu chuyện ra sao không?
Vừa mới ngồi xuống, Tống Vi Lan đã không đợi được nữa mà phải hỏi luôn.
Chúc Duy Phong nói về đại hội của hắc quyền, Diệp Thiên rất hứng thú hắn không giống như các lão đệ thiên hạ mấy trăm năm về trước muốn ẩn dật, luôn cho rằng sinh ra phải là đệ nhất thiên hạ.
Phải biết rằng văn minh Trung Quốc trên Thế giới đã có từ rất lâu đời, các bậc danh sĩ cũng không ít, những người tu luyện như Diệp Thiên cũng rất nhiều.
Phương pháp của An Đức Liệt Duy Kì có thể kích thích được tiềm năng cơ thể duy trì phong độ hơn 10 năm đó cũng là bản lĩnh phi thường cho nên Diệp Thiên rất chờ mong sự kiện này.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên lấy di động ra gọi cho Chúc Duy Phong.
- Diệp huynh đệ, cậu bận rộn quá ha? Sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tôi thế?
Giọng nói trong điện thoại đầy vẻ vui mừng, mặc dù Chúc Duy Phong rất muốn kết giao với Diệp Thiên nhưng không có được cơ hội, hắn ta không ngờ là Diệp Thiên lại có thể chủ động liên hệ với mình.
Diệp Thiên cũng không khách khí nữa, nói ngắn gọn:
- Chúc tổng, mấy hôm nay tôi có việc cần sang Mỹ, ông có thể mời tôi dự cuộc họp ở Mỹ được không?
- Việc này…
Chúc Duy Phong chần chừ một chút rồi nói:
- Diệp huynh đệ phía bên San Fancsico ở Mỹ có báo còn chưa quyết định mời dự họp ở đâu.
Hai chữ hắc quyền, đó cũng không phải là các tổ chức hoạt động hợp pháp, không riêng Trung Quốc mới cấm mà ở nước ngoài cũng như vậy, hắc quyền không được hoạt động công khai ở bất cứ quốc gia nào.
Cho nên lần này vì an toàn mà hắc quyền khi tổ chức đại hội đã phát giấy mời nhưng không nói trước địa điểm tổ chức và cũng không để lộ ra ngoài.
Diệp Thiên hiểu bấm đốt ngón tay và cười nói:
- Chúc tổng, ngài cứ nói thời gian tổ chức cụ thể đi? Không thì để đến Mĩ tôi liên hệ với ngài cũng được.
- Từ giờ đến cuối tháng còn khoảng 10 ngày. Diệp… Diệp huynh đệ thực sự muốn đi ư?
Chúc Duy Phong nói ngập ngừng.
- Đương nhiên là thật rồi, mai tôi đi sang Mỹ ngay, chuyện này sao có thể nói đùa với Chúc tổng được.
Diệp Thiên có chút khó hiểu hỏi Chúc Duy Phong cứ giống như là khuyên hắn không nên đi, bây giờ ông ta như muốn từ chối vậy.
- Tôi… Tôi nghĩ là Diệp huynh đệ, huynh không nên đi cho nên bên kia sẽ không trả lời đâu.
Chúc Duy Phong trả lời để cho Diệp Thiên trừng mắt,
- Diệp huynh đệ cậu yên tâm, bây giờ đến vẫn kịp, cậu hãy đi Mỹ trước rồi tôi sẽ liên lạc sau.
Thực ra mà nói, các tổ chức ngầm ở Trung Quốc tổ chức đều rất chặt chẽ, cẩn thận cùng với nước ngoài đó là những tổ chức lớn đến giờ vẫn không có người nào có thể ra tay được với họ.
Trước tình huống đó Chúc Duy Phong đã giấu dốt, ra nước ngoài chẳng bằng trốn ở trong nước còn hơn, tuy ông ta cũng không muốn vậy nhưng dù sao đó cũng là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên lại muốn đi, hắn mà tham gia tranh tài thì Chúc Duy Phong cũng dễ thở hơn.
Không gặp xã hội đen người Nhật Bản, Diệp Thiên sẽ đánh cho họ đều cho thành người trệ hết, nếu không biết người trệ là cái gì thì phải để cho Chúc Duy Phong giải thích.
- Được rồi, vậy thì tôi chờ ông…
Diệp Thiên gật đầu, hắn cũng đoán được suy nghĩ của Chúc Duy Phong, Trung Quốc rộng lớn như vậy mà không tìm ra cho được một quyền thủ đổi lại nếu là Diệp Thiên thì hắn cũng không tham gia đại hội này.
Chúc Duy Phong có liên lạc, Diệp Thiên bắt đầu chuẩn bị lên đường.
Cầm Đại tề thông bảo theo mà không có dấu vết gì cũng may là có giấy chứng nhận cất chứa đồ vật đặc biệt, có thể đi qua hải quan để vào các nước.
Mặt khác Diệp Thiên cũng mang theo hai chai thuốc luyện chế chữa thương của sư phụ ra nước ngoài, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra trộn thuốc đó với sâm không chừng có thể cứu được mạng người.
Sáng sớm thứ 2, Diệp Đông Bình lái xe đưa vợ, con trai còn có cả Anna ra sân bay.
Vốn dĩ Diệp Đông Bình cũng muốn đi theo nhưng bị Diệp Thiên ngăn cản, quả thực nếu có xảy ra nguy hiểm gì nếu cả cha mẹ đi theo thì chẳng phải là Diệp Thiên khó mà cứu được cả hai hay sao.
Máy bay tư nhân này là của Tống Vi Lan, không giống với máy bay của các phú hào ở Hồng Kông, đây là loại máy bay hạng trung, tất cả các nghế dựa của khách đều được sửa chữa lại.
Hành khách đi chiếc máy bay này thoải mái hơn nhiều so với đi máy bay của các hãng tư nhân khác, hơn nữa lúc máy bay đang bay chỉ cần tra thêm một lần dầu là đủ.
Sau 10 giờ, máy bay sẽ đáp xuống sân bay San Francisco, sau khi 3 người Diệp Thiên từ máy bay xuống một chiếc Mercedec- Benz chống đạn có cả rèm che đang đứng chờ dưới máy bay.
Diệp Thiên liếc mắt nhìn thấy người đứng bên cạch chiếc Mercedec- Benz là một ông cụ gầy gò ngạc nhiên nói:
- A, Đỗ Phi về Mỹ khi nào vậy ạ?
Đỗ Phi đi từng bước lên phia trước, gật đầu với Tống Vi Lan rồi mới nói:
- Tôi về tổng đường đã gần một năm, lần này biết cô trở về nên đích thân đi đón!
- Anh Tứ gọi Diệp Thiên là gì?
Tống Vi Lan trợn tròn mắt khi nghe thấy cách xưng hô của Đỗ Phi với con trai.
Phải biết rằng, trước kia Đỗ Phi là thủ lĩnh của Hồng môn, địa vị ông khá cao ngay cả Tống Vi Lan khi thấy ông cũng phải gọi là Tứ ca.
Đỗ Phi cười khổ một tiếng, nói:
- Vi Lan, nó là tiền bối tôi thuận miệng thì gọi vậy thôi.
Phải nói rằng Đỗ Phi cũng là người có tâm khí cao ngạo nhưng trước mặt Diệp Thiên vai về của ông không bằng hắn nên căn bản sự cao ngạo ấy không còn.
- Con trai, con và Tứ ca đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tống Vi Lan nhìn con trai rồi lại nhìn Đỗ Phi, mà nhất thơi hồ đồ không hiểu gì cả.
- Mẹ, không có chuyện gì đâu, sư phụ con là người trong Hồng môn, năm đó đã giúp con nhập môn còn không bắt con phải trải qua các nghi thức nhập môn nữa.
Diệp Thiên cười khổ nói:
- Chúng ta bàn luận một chút nha, mẹ vẫn cứ gọi là Tứ ca, quan hệ giữa mẹ, Đỗ Phi và con không phải ngại gì cả.
- Được rồi, cứ như thiếu gia tính đi, Vi Lan lên xe đã rồi nói sau.
Nghe Diệp Thiên nói, Đỗ Phi gật đầu liên tục, sau lần ăn đó mệt với Diệp Thiên, Đỗ Phi đã có phần kính nể hắn.
- Không cần kiểm tra? Nước Mỹ không sợ tôi sẽ mang thuốc phiện vào sao?
Nghiêm chỉnh mà nói, đây là lần đầu tiên Diệp Thiên xuất ngoại, hắn còn chưa được hưởng thụ cảm giác có xe ô tô đến tận sân bay nghênh đón.
- Hồng Môn chúng ta nếu muốn buôn lậu thuốc phiện thì sẽ cho cảnh sát Mỹ nắm đằng chuôi như vậy ư?
Đỗ Phi nghe thấy vậy liền cười, những thành phố khác của Mỹ không có điểm này nhưng San Francisco chính là đại bản doanh của Hồng Kông, kinh doanh đã hơn 100 năm có thể nói đây là một thành thị của người Hoa.
Vào Thế Kỉ XIX, lúc đó Mỹ là trung tâm của vàng, sau khi người Hoa di cư sang Mỹ định cư ở đây đã gọi vùng này là Kim Sơn.
Mãi đến khi vùng Melbourne ở Australia phát hiện có vàng cũng bị gọi là Tân Kim Sơn đế khác với Melbourne, nên mới đổi tên thành San Francisco.
Qua hơn 100 năm phát triển, San Francisco đã trở thành nơi duy nhất trên đất Mỹ là của người Trung Quốc.
Ở San Fracisco, người Hoa chiếm hơn 12% dân số đó chủ yếu là người Thanh Hoa, còn nhiều hộ kinh doanh khác ở bên trong nữa không tính, thực tế thì con số đó có thể hơn 20 %.
Hơn 20 % người Hoa này đã thâm nhập cả vào các nghề nghiệp ở San Francisco, dĩ nhiên đó trở thành con phố của người Hoa thậm chí người Hoa đi trong đó cảm giác như được đi trong đất nước mình.
Hồng môn đã có hơn 100 năm ở San Francisco không còn nghi ngờ gì nữa khi nó là bang phái lớn nhất ở đây. Những băng Mafia, đảng phản động Việt Nam, Yamamoto … ở San Francisco không có chỗ nào không thấy.
Đương nhiên tài năng và địa vị của Hồng môn ở San Francisco có được như vậy là từ chiến đấu trong máu vào lửa không biết có bao nhiêu đệ tử đã đánh nhau vì uy danh hiển hách của Hồng môn.
Sau khi cho Diệp Thiên giới thiệu sơ qua về Hồng mô, Đỗ Phi giật cửa xe nói:
- Thếu gia, Vi Lan tôi sẽ sắp xếp ổn định cho 2 người trước rồi nói sau.
Đúng như lời Đỗ Phi xe Mercedes chở mấy người ra khỏi sân bay, dọc đường không hề thấy có người kiểm tra khiến cho Diệp Thiên cảm thấy Hồng môn ở San Francico đúng là có thể lực.
Nửa tiếng sau, xe đỗ trong một bãi đỗ xe trong khách sạn xa hoa của San Francisco, sau khi xuống xe, Tống Vi Lan cảm thấy có chút lạ lẫm liền hỏi:
- Tứ ca, sao đây lại là khu phố của người Hoa.
Ngày trước khi Tống Vi Lan đến San Francisco đều ở chỗ cách Hồng môn không xa, khung cảnh nơi đây cùng với các phương tiện của một khách sạn 5 sao thậm chí còn tốt hơn trước.
Quan trọng là sự yên tĩnh ở đây đã có các mộ đệ của Hồng môn phụ trách, không người nào gây rối ngay cả trộm cũng không hề có.
Đỗ Phi lấy chiếc rương từ trên xe xuống cho Tống Vi Lan, thở dài noi;
- Đi lên trước rồi nói sau, gần đây Hồng môn có chút biến cố, nói không chừng là đại sự cho nên nơi này lại càng phải an toàn.
Đặt phòng sớm là tốt, phiếu đặt phòng đã ở trên tay Đỗ Phi, mấy người đi thẳng lên thang máy lên tầng 18 phòng của Tổng thống.
Sau khi vào cửa, Diệp Thiên phóng ra khí cơ, khi ở trong nước hắn đã nghe thấy khắp nơi trên đất Mỹ đều bị theo dõi, hắn không muốn ngay cả khi mình tắm rửa, thay quần áo cũng bị người ta quan sát.
Sau khi đi một vòng quanh phòng của VIP, Diệp Thiên gật đầu, hắn không phát hiện có theo dõi, vậy là những điều nghe nói đều là bịa đặt rồi.
- Tứ ca, tốt cuộc là Lôi thúc đã xảy ra chuyện gì vậy, huynh có biết đầu đuôi câu chuyện ra sao không?
Vừa mới ngồi xuống, Tống Vi Lan đã không đợi được nữa mà phải hỏi luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.