Chương 128: Sát khí nhập vào cơ thể
Đả Nhãn
15/03/2013
- Diệp Thiên, tiểu Nhã đâu? Sao không đi cùng cháu?
Vừa mới đi vào cửa chính tứ hợp viện, Diệp Đông Lan liền ra đón, Diệp gia này nhất mạch vài chục năm nay đều là độc đinh, Diệp Đông Lan đã sớm coi Vu Thanh Nhã là cháu dâu.
- Bác à, Thanh Nhã bận học, hôm nay không tới được ...
Diệp Thiên nghe vậy cười khổ một tiếng, trong nhà Vu Thanh Nhã còn được quan tâm hơn so với hắn.
- Vậy thì chắ sang năm mới mới gặp nó?
Miệng Diệp Đông Lan nhắc một câu, thuận tay đưa cho Lưu Duy An một con cá bà mang theo, nói:
- Duy An, đi mổ cá đi, sau đó hầm canh cho vợ của cậu uống, bệnh của nó mới đỡ được ...
- Ôi, chị, em đi ngay đây ...
Lưu Duy An đáp ứng, mang cá vào nhà bếp, chỗ ấy đã sớm có hai người đàn ông, chồng bác hai của Diệp Thiên và anh họ đều đang giết gà giết vịt ở đây.
- Tiểu Thiên, đi, cùng bác vào trong phòng nói chuyện...
Diệp Đông Lan kéo Diệp Thiên lại, nghe thấy vậy ba người kia nhất tề liếc mắt, cảm thấy bất bình, không phải người họ Diệp, đều phải làm việc sao?
- Ôi, Tuấn Hàn làm sao vậy? Giọng khản cả đi vì khóc rồi sao?
Mới vừa nhấc rèm cửa lên, Diệp Thiên chợt nghe tiếng khóc của một đứa trẻ trong phòng truyền đến, đưa mắt nhìn, thì ra là con trai của anh họ Lục Sâm đang khóc nỉ non trong lòng chị dâu Vân Hi.
- Không biết đứa nhỏ này làm sao, ngày hôm qua anh họ của em về liền bắt đầu khóc không ngừng, buổi sáng mang đến bệnh viện khám, cũng không sốt cũng không cúm, bác sỹ cũng không biết là làm sao ...
Trên mặt Vân Hi có dấu vết mới khóc, con trai khóc suốt một ngày, dù là người nào, làm cha mẹ cũng chịu không nổi, nếu không phải hôm nay là làm cơm tiễn Diệp Thiên đi khỏi Bắc Kinh, cô căn bản sẽ không tới.
- Chị dâu, để em xem...
Nghe thấy chị dâu nói vậy, chân mày Diệp Thiên nhăn lại một chút không phát giác, vươn tay ôm đứa trẻ.
- Diệp Thiên, em cẩn thận một chút...
Thấy Diệp Thiên ôm cháu của mình, bác hai cũng từ trong nhà đi ra, mặc dù là mùa đông mặc nhiều, nhưng trẻ bị ngã cũng là chuyện nguy hiểm.
- Không việc gì, bác à, cháu ôm nói không chừng cháu lại ngừng khóc ấy...
Diệp Thiên nghe vậy cười cười, cúi đầu nhìn mặt đắ bé, trong lòng cả kinh.
Mấy ngày hôm trước, Diệp Thiên cũng thấy qua đứa bé bụ bẫm này, lúc ấy cũng xem qua tướng mạo cho nó, đứa nhỏ này đầu tròn cằm rộng, lớn lên khung xương mở ra một chút, là tướng làm quan.
Hơn nữa thượng đình đưá bé sáng loáng, cũng không thấy có tai hoạ, nhưng ngắn ngủn vài ngày không gặp, ấn đường đứa nhỏ này, lại lộ ra một hắc khí, cũng chính là âm sát mà Diệp Thiên thường nói.
- Chị dâu, mấy ngày nay chị mang Tuấn Hàn đi đâu không?
Diệp Thiên nói chuyện, thay đổi tay ôm đứa bé, sau đó tay phải vừa lật lại, lòng bàn tay liền xuất hiện một đồng tiền, lắc lư trước mắt Lục Tuấn Hàn.
- Mấy hôm nay trời rất là lạnh, sợ nó bị cảm mạo, cũng chưa đi đâu, chỉ ở nhà thôi!
Vân Hi thấy Diệp Thiên trêu con, cũng không để ý, cô cũng cho rằng có thể phân tán lực chú ý của bé, có lẽ sẽ ngừng khóc, suốt một ngày này, tiếng của con đã sắp khản đặc rồi.
- Thật là lạ...
Diệp Thiên nghe vậy mày nhíu lại, đứa nhỏ này ra đời đã hơn một năm cũng chưa có chuyện gì, chứng tỏ phong thuỷ trong nhà không có vấn đề, như vậy thì bằng cách nào, ấn đường của nó lại có âm sát khí, mà chính là hôm qua mới có.
- Chị dâu, anh Sâm không so chứ?
Diệp Thiên tùy miệng hỏi, động tác trên tay cũng không dừng lại, cầm đồng tiền không ngừng đong đưa trước mặt đứa bé.
Tuy rằng Diệp Thiên hỏi về chồng rất kỳ quái, nhưng Vân Hi vẫn đáp:
- Anh của em không sao, nhưng ngày hôm qua trở về có vẻ mệt, công việc của anh ấy là như vậy, làm chuyện gì là phải làm đêm ngày, ôi, Hàn Hàn không khóc rồi, mẹ, Hàn Hàn nín rồi…
Đang nói chuyện, Vân Hi đột nhiên phát hiện, con trai trong tay Diệp Thiên đã ngừng tiếng khóc, hai tay trắng bụ bẫn cầm đồng tiền của Diệp Thiên, đang ngủ rất ngon.
Nghe được con dâu nói vậy, bác hai của Diệp Thiên cũng đã đi tới, đau lòng nhìn cháu, nói:
- Tiểu Vân, mẹ nói con, có thể nó đã bị làm kinh sợ, bị người ta dọa mất hồn, hai người các ngươi yên lặng đi, tránh lát nữa nó tỉnh lại bị sợ…
Với lớp người già, trẻ con tự dưng khóc rống, nhất định là bị sợ hãi, đạo lý kia cơ hồ những người bốn mươi, năm mươi tuổi trở lên đều tin.
- Mẹ, mẹ đừng tin chuyện phong kiến mê tín được không, tối nay Hàn Hàn lại khóc, con sẽ đưa nó đi bệnh viện...
Nhưng thực hiển nhiên, Vân Hi không tin lời bác hai của Diệp Thiên, chồng cô làm ở cục cảnh sát, chính mình lại là giáo sư, đều được giáo dục cao, rất phản cảm những chuyện ma mãnh.
Diệp Thiên nghe Vân Hi và bác hai tranh chấp, vội vàng nói:
- Bác, không có chuyện gì đâu, trẻ con khóc rống là rất bình thường mà ...
- Đã khóc một ngày, ngủ không được nửa giờ tỉnh lại lại khóc, nếu không phải bị sợ mất hồn thì là cái gì ...
Bác hai của Diệp Thiên tuy rằng cũng là cô giáo, nhưng cũng tin tưởng vô cùng vào những điều này.
- Ha ha, cô, Hàn Hàn là bị cảm lạnh , ngủ một giấc là khỏi, bác ôm đi...
Diệp Thiên nghe vậy cười cười, ngón tay co lại, lấy ra đồng tiền mà đứa bé đang nắm chặt.
Đồng tiền của Diệp Thiên không phải nhạc cụ của thầy tu bình thường, không dám nói trừ tà bất xâm, nhưng tiêu trừ một ít âm sát khí vẫn dễ như trở bàn tay, vài giây ngắn ngủn, hắc khí trên ấn đường tiểu Tuấn Hàn đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng đã bị âm sát khí xâm nhập, đối với thân thể trẻ con vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định, cho nên vừa rồi Diệp Thiên lại tay không bày trận, ngưng tụ một dòng sinh khí, đẩy vào trong cơ thể đứa bé, đợi cho nó tỉnh ngủ, sẽ có thể vui vẻ .
- Ôi, thật sự là tốt rồi, tiểu Vân, con xem vừa rồi môi Hàn Hàn còn có chút xanh xao, bây giờ đã không còn ...
Đón được cháu, Diệp Đông Trúc kêu lên, Vân Hi vội vàng ôm con, ôm qua lại cũng khiến đứa bé tỉnh lại, nhưng lại không khóc náo loạn nữa.
- Bác à, cháu đi xuống bếp hỗ trợ nhé ...
Đứa bé kia tuy rằng tạm thời không có việc gì , nhưng sức chống cự của trẻ con yếu, nếu lại bị nhân tố ngoại giới ảnh hưởng, chỉ sợ vẫn bị âm khí xâm nhập, phải tìm được gốc bệnh, mới có thể trừ bệnh tận gốc.
Diệp Thiên nghĩ, bệnh này cái chỉ sợ là từ chính người anh họ của mình mà ra.
Tới phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy Lưu Duy An chặt gà xong, Diệp Thiên vội vàng nói:
- Dượng, để cháu xào ớt, ở nhà cháu thường xuyên làm việc này ...
- Cháu làm được không?
Lưu Duy An có chút hoài nghi nhìn Diệp Thiên, phải biết rằng, trong ba người đàn bà nhà họ Diệp kia, trừ Diệp Đông Mai biết làm cơm ra, hai vị khác cũng thật sự là Đại tiểu thư.
- Khụ, dượng, cháu từ nhỏ đã tự mình làm cơm, tin tưởng một trăm phần trăm, bảo đảm ăn ngon...
Diệp Thiên cầm lấy chảo xào, quay sang nói với Lục Sâm:
- Anh Sâm, gừng và hành xong rồi thì cho em một chút...
Cho dầu vào trong nồi, chờ cho nóng, cho vào ít hành, gừng và ớt, dùng cái muôi đảo một chút, Diệp Thiên đã cho gà vào, “Xèo” một tiếng, trong gian bếp không lớn đã tràn ngập mùi thơm.
- Hắc, thật là có một chút tay nghề ...
Chưa biết Diệp Thiên làm đồ ăn ngon hay không, động tác này cũng làm cho người ta thấy vui mắt, cũng tin Diệp Thiên vài phần.
- Anh Sâm, công việc của anh bận rộn như vậy, hôm nay kỳ thật cũng không cần tới...
Diệp Thiên vừa xào đồ ăn trong nồi, vừa giương mắt nhìn lại Lục Sâm, vừa nhìn một cái, tay Diệp Thiên đang đảo mạnh mẽ run lên, thiếu chút nữa để đồ ăn bắn ra.
Khuôn mặt không xanh như Tiểu Hàn, chỗ ấn đường của Lục Sâm, lại toàn một màu đỏ, cho dù không cần Nội Thị Thuật, thông qua làn da đều có thể phát hiện, giống như khi đau đầu lấy tay ấn cho huyết tụ đỏ lại.
Đây chính là huyết quang tai ương, nếu như nói lần trước Vệ Hồng Quân là tai ương nhưng không nguy hiểm thì giờ phút này Lục Sâm đang gặp đại hung đại hiểm, nếu nghiêm trọng một chút, nói không chừng sẽ nguy hiểm tính mệnh.
Lục Sâm không biết Diệp Thiên liếc mắt một cái lại nhìn ra nhiều như vậy, thuận miệng nói:
- Hôm qua bận việc đến nửa đêm, cảm giác hơi mệt, hôm nay xin nghỉ một ngày, cũng đúng lúc sang tiễn em…
Nghe thấy Lục Sâm nói vậy, Diệp Thiên giả bộ tò mò, mở miệng hỏi:
- Anh Sâm, các anh làm pháp y bình thường tiếp xúc đều là các vụ án lớn hả? Gần đây là vụ án gì, có thể nói qua cho em nghe một chút không?
Trong Đạo gia, thân thể con người là có hai dòng khí âm dương tồn tại, thường nghe nói người chết đi không lâu sau sẽ mất đi dương khí, tự nhiên là âm khí quấn quanh, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho vùng mộ hoang thâm sơn âm khí dày đặc.
Nghề nghiệp như Lục Sâm, cơ hồ cả ngày tiếp xúc thi, cho nên khi Diệp Thiên nghe Vân Hi nói đứa bé không cho ra ngoài, liền nhận định là Lục Sâm đem sát khí truyền vào con.
Nhưng Diệp Thiên cũng có một chút khó hiểu, người ta sau khi tử vong sinh ra âm khí, cũng không đủ để tạo thành thương tổn đối với người sống, huống chi Lục Sâm là một thanh niên trai tráng như vậy, trong chuyện này khẳng định còn có nguyên nhân khác.
Là một người pháp y, tâm tư Lục Sâm cũng khá cẩn mật, nhưng đó là chuyện công việc, ở nhà thì không có phòng bị nhiều như vậy, nghe được Diệp Thiên nói vậy, cười nói:
- Anh nói cậu dám nghe sao? Đều là chuyện có liên quan đến người chết đấy ...
- Anh Sâm, coi khinh em phải không? Em từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, bãi tha ma cũng dám ngủ, còn sợ người chết sao?
Diệp Thiên tỏ ra chẳng hề để ý, thúc giục nói:
- Anh Sâm, nói mau, tí nữa sang nhà ăn, hai bác nhất định không cho anh nói việc này...
- Được, nói mà bị sợ hãi đừng trách anh đấy!
Lục Sâm nghe vậy cười cười, ngoài những đồng sự, hắn thật sự rất ít khi nói chuyện công việc cùng người ngoài, chẳng mấy khi Diệp Thiên cảm thấy hứng thú, lập tức nói:
- Ngày hôm qua có một vụ án rất kỳ lạ, một ông chủ của Mật Vân chết, Diệp Thiên, em có biết là chết như thế nào không?
- Chết như thế nào?
Diệp Thiên vừa nói, vừa xào, rồi đổ gà và ớt đã chín tới ra đĩa.
Vừa mới đi vào cửa chính tứ hợp viện, Diệp Đông Lan liền ra đón, Diệp gia này nhất mạch vài chục năm nay đều là độc đinh, Diệp Đông Lan đã sớm coi Vu Thanh Nhã là cháu dâu.
- Bác à, Thanh Nhã bận học, hôm nay không tới được ...
Diệp Thiên nghe vậy cười khổ một tiếng, trong nhà Vu Thanh Nhã còn được quan tâm hơn so với hắn.
- Vậy thì chắ sang năm mới mới gặp nó?
Miệng Diệp Đông Lan nhắc một câu, thuận tay đưa cho Lưu Duy An một con cá bà mang theo, nói:
- Duy An, đi mổ cá đi, sau đó hầm canh cho vợ của cậu uống, bệnh của nó mới đỡ được ...
- Ôi, chị, em đi ngay đây ...
Lưu Duy An đáp ứng, mang cá vào nhà bếp, chỗ ấy đã sớm có hai người đàn ông, chồng bác hai của Diệp Thiên và anh họ đều đang giết gà giết vịt ở đây.
- Tiểu Thiên, đi, cùng bác vào trong phòng nói chuyện...
Diệp Đông Lan kéo Diệp Thiên lại, nghe thấy vậy ba người kia nhất tề liếc mắt, cảm thấy bất bình, không phải người họ Diệp, đều phải làm việc sao?
- Ôi, Tuấn Hàn làm sao vậy? Giọng khản cả đi vì khóc rồi sao?
Mới vừa nhấc rèm cửa lên, Diệp Thiên chợt nghe tiếng khóc của một đứa trẻ trong phòng truyền đến, đưa mắt nhìn, thì ra là con trai của anh họ Lục Sâm đang khóc nỉ non trong lòng chị dâu Vân Hi.
- Không biết đứa nhỏ này làm sao, ngày hôm qua anh họ của em về liền bắt đầu khóc không ngừng, buổi sáng mang đến bệnh viện khám, cũng không sốt cũng không cúm, bác sỹ cũng không biết là làm sao ...
Trên mặt Vân Hi có dấu vết mới khóc, con trai khóc suốt một ngày, dù là người nào, làm cha mẹ cũng chịu không nổi, nếu không phải hôm nay là làm cơm tiễn Diệp Thiên đi khỏi Bắc Kinh, cô căn bản sẽ không tới.
- Chị dâu, để em xem...
Nghe thấy chị dâu nói vậy, chân mày Diệp Thiên nhăn lại một chút không phát giác, vươn tay ôm đứa trẻ.
- Diệp Thiên, em cẩn thận một chút...
Thấy Diệp Thiên ôm cháu của mình, bác hai cũng từ trong nhà đi ra, mặc dù là mùa đông mặc nhiều, nhưng trẻ bị ngã cũng là chuyện nguy hiểm.
- Không việc gì, bác à, cháu ôm nói không chừng cháu lại ngừng khóc ấy...
Diệp Thiên nghe vậy cười cười, cúi đầu nhìn mặt đắ bé, trong lòng cả kinh.
Mấy ngày hôm trước, Diệp Thiên cũng thấy qua đứa bé bụ bẫm này, lúc ấy cũng xem qua tướng mạo cho nó, đứa nhỏ này đầu tròn cằm rộng, lớn lên khung xương mở ra một chút, là tướng làm quan.
Hơn nữa thượng đình đưá bé sáng loáng, cũng không thấy có tai hoạ, nhưng ngắn ngủn vài ngày không gặp, ấn đường đứa nhỏ này, lại lộ ra một hắc khí, cũng chính là âm sát mà Diệp Thiên thường nói.
- Chị dâu, mấy ngày nay chị mang Tuấn Hàn đi đâu không?
Diệp Thiên nói chuyện, thay đổi tay ôm đứa bé, sau đó tay phải vừa lật lại, lòng bàn tay liền xuất hiện một đồng tiền, lắc lư trước mắt Lục Tuấn Hàn.
- Mấy hôm nay trời rất là lạnh, sợ nó bị cảm mạo, cũng chưa đi đâu, chỉ ở nhà thôi!
Vân Hi thấy Diệp Thiên trêu con, cũng không để ý, cô cũng cho rằng có thể phân tán lực chú ý của bé, có lẽ sẽ ngừng khóc, suốt một ngày này, tiếng của con đã sắp khản đặc rồi.
- Thật là lạ...
Diệp Thiên nghe vậy mày nhíu lại, đứa nhỏ này ra đời đã hơn một năm cũng chưa có chuyện gì, chứng tỏ phong thuỷ trong nhà không có vấn đề, như vậy thì bằng cách nào, ấn đường của nó lại có âm sát khí, mà chính là hôm qua mới có.
- Chị dâu, anh Sâm không so chứ?
Diệp Thiên tùy miệng hỏi, động tác trên tay cũng không dừng lại, cầm đồng tiền không ngừng đong đưa trước mặt đứa bé.
Tuy rằng Diệp Thiên hỏi về chồng rất kỳ quái, nhưng Vân Hi vẫn đáp:
- Anh của em không sao, nhưng ngày hôm qua trở về có vẻ mệt, công việc của anh ấy là như vậy, làm chuyện gì là phải làm đêm ngày, ôi, Hàn Hàn không khóc rồi, mẹ, Hàn Hàn nín rồi…
Đang nói chuyện, Vân Hi đột nhiên phát hiện, con trai trong tay Diệp Thiên đã ngừng tiếng khóc, hai tay trắng bụ bẫn cầm đồng tiền của Diệp Thiên, đang ngủ rất ngon.
Nghe được con dâu nói vậy, bác hai của Diệp Thiên cũng đã đi tới, đau lòng nhìn cháu, nói:
- Tiểu Vân, mẹ nói con, có thể nó đã bị làm kinh sợ, bị người ta dọa mất hồn, hai người các ngươi yên lặng đi, tránh lát nữa nó tỉnh lại bị sợ…
Với lớp người già, trẻ con tự dưng khóc rống, nhất định là bị sợ hãi, đạo lý kia cơ hồ những người bốn mươi, năm mươi tuổi trở lên đều tin.
- Mẹ, mẹ đừng tin chuyện phong kiến mê tín được không, tối nay Hàn Hàn lại khóc, con sẽ đưa nó đi bệnh viện...
Nhưng thực hiển nhiên, Vân Hi không tin lời bác hai của Diệp Thiên, chồng cô làm ở cục cảnh sát, chính mình lại là giáo sư, đều được giáo dục cao, rất phản cảm những chuyện ma mãnh.
Diệp Thiên nghe Vân Hi và bác hai tranh chấp, vội vàng nói:
- Bác, không có chuyện gì đâu, trẻ con khóc rống là rất bình thường mà ...
- Đã khóc một ngày, ngủ không được nửa giờ tỉnh lại lại khóc, nếu không phải bị sợ mất hồn thì là cái gì ...
Bác hai của Diệp Thiên tuy rằng cũng là cô giáo, nhưng cũng tin tưởng vô cùng vào những điều này.
- Ha ha, cô, Hàn Hàn là bị cảm lạnh , ngủ một giấc là khỏi, bác ôm đi...
Diệp Thiên nghe vậy cười cười, ngón tay co lại, lấy ra đồng tiền mà đứa bé đang nắm chặt.
Đồng tiền của Diệp Thiên không phải nhạc cụ của thầy tu bình thường, không dám nói trừ tà bất xâm, nhưng tiêu trừ một ít âm sát khí vẫn dễ như trở bàn tay, vài giây ngắn ngủn, hắc khí trên ấn đường tiểu Tuấn Hàn đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng đã bị âm sát khí xâm nhập, đối với thân thể trẻ con vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định, cho nên vừa rồi Diệp Thiên lại tay không bày trận, ngưng tụ một dòng sinh khí, đẩy vào trong cơ thể đứa bé, đợi cho nó tỉnh ngủ, sẽ có thể vui vẻ .
- Ôi, thật sự là tốt rồi, tiểu Vân, con xem vừa rồi môi Hàn Hàn còn có chút xanh xao, bây giờ đã không còn ...
Đón được cháu, Diệp Đông Trúc kêu lên, Vân Hi vội vàng ôm con, ôm qua lại cũng khiến đứa bé tỉnh lại, nhưng lại không khóc náo loạn nữa.
- Bác à, cháu đi xuống bếp hỗ trợ nhé ...
Đứa bé kia tuy rằng tạm thời không có việc gì , nhưng sức chống cự của trẻ con yếu, nếu lại bị nhân tố ngoại giới ảnh hưởng, chỉ sợ vẫn bị âm khí xâm nhập, phải tìm được gốc bệnh, mới có thể trừ bệnh tận gốc.
Diệp Thiên nghĩ, bệnh này cái chỉ sợ là từ chính người anh họ của mình mà ra.
Tới phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy Lưu Duy An chặt gà xong, Diệp Thiên vội vàng nói:
- Dượng, để cháu xào ớt, ở nhà cháu thường xuyên làm việc này ...
- Cháu làm được không?
Lưu Duy An có chút hoài nghi nhìn Diệp Thiên, phải biết rằng, trong ba người đàn bà nhà họ Diệp kia, trừ Diệp Đông Mai biết làm cơm ra, hai vị khác cũng thật sự là Đại tiểu thư.
- Khụ, dượng, cháu từ nhỏ đã tự mình làm cơm, tin tưởng một trăm phần trăm, bảo đảm ăn ngon...
Diệp Thiên cầm lấy chảo xào, quay sang nói với Lục Sâm:
- Anh Sâm, gừng và hành xong rồi thì cho em một chút...
Cho dầu vào trong nồi, chờ cho nóng, cho vào ít hành, gừng và ớt, dùng cái muôi đảo một chút, Diệp Thiên đã cho gà vào, “Xèo” một tiếng, trong gian bếp không lớn đã tràn ngập mùi thơm.
- Hắc, thật là có một chút tay nghề ...
Chưa biết Diệp Thiên làm đồ ăn ngon hay không, động tác này cũng làm cho người ta thấy vui mắt, cũng tin Diệp Thiên vài phần.
- Anh Sâm, công việc của anh bận rộn như vậy, hôm nay kỳ thật cũng không cần tới...
Diệp Thiên vừa xào đồ ăn trong nồi, vừa giương mắt nhìn lại Lục Sâm, vừa nhìn một cái, tay Diệp Thiên đang đảo mạnh mẽ run lên, thiếu chút nữa để đồ ăn bắn ra.
Khuôn mặt không xanh như Tiểu Hàn, chỗ ấn đường của Lục Sâm, lại toàn một màu đỏ, cho dù không cần Nội Thị Thuật, thông qua làn da đều có thể phát hiện, giống như khi đau đầu lấy tay ấn cho huyết tụ đỏ lại.
Đây chính là huyết quang tai ương, nếu như nói lần trước Vệ Hồng Quân là tai ương nhưng không nguy hiểm thì giờ phút này Lục Sâm đang gặp đại hung đại hiểm, nếu nghiêm trọng một chút, nói không chừng sẽ nguy hiểm tính mệnh.
Lục Sâm không biết Diệp Thiên liếc mắt một cái lại nhìn ra nhiều như vậy, thuận miệng nói:
- Hôm qua bận việc đến nửa đêm, cảm giác hơi mệt, hôm nay xin nghỉ một ngày, cũng đúng lúc sang tiễn em…
Nghe thấy Lục Sâm nói vậy, Diệp Thiên giả bộ tò mò, mở miệng hỏi:
- Anh Sâm, các anh làm pháp y bình thường tiếp xúc đều là các vụ án lớn hả? Gần đây là vụ án gì, có thể nói qua cho em nghe một chút không?
Trong Đạo gia, thân thể con người là có hai dòng khí âm dương tồn tại, thường nghe nói người chết đi không lâu sau sẽ mất đi dương khí, tự nhiên là âm khí quấn quanh, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho vùng mộ hoang thâm sơn âm khí dày đặc.
Nghề nghiệp như Lục Sâm, cơ hồ cả ngày tiếp xúc thi, cho nên khi Diệp Thiên nghe Vân Hi nói đứa bé không cho ra ngoài, liền nhận định là Lục Sâm đem sát khí truyền vào con.
Nhưng Diệp Thiên cũng có một chút khó hiểu, người ta sau khi tử vong sinh ra âm khí, cũng không đủ để tạo thành thương tổn đối với người sống, huống chi Lục Sâm là một thanh niên trai tráng như vậy, trong chuyện này khẳng định còn có nguyên nhân khác.
Là một người pháp y, tâm tư Lục Sâm cũng khá cẩn mật, nhưng đó là chuyện công việc, ở nhà thì không có phòng bị nhiều như vậy, nghe được Diệp Thiên nói vậy, cười nói:
- Anh nói cậu dám nghe sao? Đều là chuyện có liên quan đến người chết đấy ...
- Anh Sâm, coi khinh em phải không? Em từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, bãi tha ma cũng dám ngủ, còn sợ người chết sao?
Diệp Thiên tỏ ra chẳng hề để ý, thúc giục nói:
- Anh Sâm, nói mau, tí nữa sang nhà ăn, hai bác nhất định không cho anh nói việc này...
- Được, nói mà bị sợ hãi đừng trách anh đấy!
Lục Sâm nghe vậy cười cười, ngoài những đồng sự, hắn thật sự rất ít khi nói chuyện công việc cùng người ngoài, chẳng mấy khi Diệp Thiên cảm thấy hứng thú, lập tức nói:
- Ngày hôm qua có một vụ án rất kỳ lạ, một ông chủ của Mật Vân chết, Diệp Thiên, em có biết là chết như thế nào không?
- Chết như thế nào?
Diệp Thiên vừa nói, vừa xào, rồi đổ gà và ớt đã chín tới ra đĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.