Chương 250: Sát ý
Đả Nhãn
15/03/2013
Mặc dù Đỗ Phi biết Diệp Thiên có võ công, nhưng làm thế nào ông ta cũng không ngờ rằng công phu của Diệp Thiên lại có thể cao siêu đến như vậy, làm một người đã luyện được kình lực như ông ta cũng phải có cảm giác bất lực.
Lúc này Đỗ Phi mới hiểu ra, bản thân ông ta quả thật đã xem thường Diệp Thiên, phải biết rằng, với thân thủ của ông ta, dù là trong mấy chục vạn đệ tử của Hồng Môn, cũng có thể dễ dàng xếp vào Top 3 người đứng đầu, nhưng ngay cả một chiêu của Diệp Thiên cũng không đỡ được.
Mặc dù võ thuật hiện nay đã suy giảm, nhưng luyện tới cảnh giới cao như vậy thì khác rồi, có thể cảm nhận được nguy hiểm từ đó né tránh, Diệp Thiên có võ công như vậy, hoàn toàn không cần dựa vào bất kì quyền thế nào của nhà họ Tống, cũng có thể hô phong hoán vũ rồi.
Nhưng lúc này Đỗ Phi có muốn hối hận vì đã đụng chạm đến Diệp Thiên cũng không kịp nữa rồi, nếu ông ta bị Diệp Thiên đánh trúng, thì nhất định sẽ bị gẫy gân cốt, toi mất nửa mạng.
Cố lấy lại tinh thần, Đỗ Phi hét lớn một tiếng, người hơi nghiêng, muốn né đòn hiểm của Diệp Thiên, hai tay giơ ra, chộp lấy mặt và bụng của Diệp Thiên.
Đỗ Phi muốn giương đông kích tây, để Diệp Thiên ra tay đỡ đòn của mình, thì ông ta có thể thoát được kiếp nạn này.
Có điều dù Đỗ Phi toan tính tài tình, nhưng tiếc là võ công của hai người hơn kém quá rõ, Ưng Trảo của Đỗ Phi vừa được tung ra, liền cảm thấy hai vai tê tê, tiếp đó là cảm thấy đau buốt cả người, hai cánh tay vừa đưa lên đã rã rời buông lơi trước người.
Sau khi đáp xuống trước mặt Đỗ Phi, Diệp Thiên cười nhạt, đưa tay phải ra đánh vào chỗ dưới bụng Đỗ Phi ba tấc, miệng quát:
-Bằng này tuổi đời rồi mà sát khí còn nặng thế này, tôi không cần mạng quèn của ông, phế đi công lực của ông để ông an hưởng tuổi già nhé!
Vừa nãy Diệp Thiên ra tay bẻ đốt ngón tay của Đỗ Phi, nhưng điều này đối với một cao thủ biết kình lực mà nói chẳng là gì cả, qua mấy ngày là có thể hồi phục như trước rồi, nhưng câu nói này của Diệp Thiên, lại khiến Đỗ Phi sợ đến mức hồn phi phách lạc.
Mặc dù Ưng Trảo công mà Đỗ Phi luyện là công phu ngoại môn, nhưng nhân tài trong Hồng Môn đông như kiến cỏ, ông ta còn tu luyện thêm quyền pháp nội gia nếu không thì đến độ tuổi này đã sớm tuổi già sức yếu không thể thi triển được công phu gì rồi.
Nội Gia Quyền luyện khí, mà đan điền chính là nơi tụ khí, thế nên phàm là người tu luyện quyền pháp nội gia đều rất chú trọng đan điền, quý như “tính mệnh”.
Một quyền này của Diệp Thiên lại kích ngay trúng đan điền của Đỗ Phi, nơi tụ khí nếu bị phá vỡ, thì toàn bộ công phu của Đỗ Phi sẽ bị mất hết, điều này với ông ta mà nói thật sự là một việc sống không bằng chết.
-Diệp Thiên, dừng tay lại đi, là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, giết ông ta cậu sẽ gặp rắc rối to đấy!
Lúc nãy hai người giao đấu đều xảy ra nhanh như chớp, đợi cho Đường Văn Viễn ở bên cạnh kịp có phản ứng thì Diệp Thiên đã bẻ gẫy hai cánh tay của Đỗ Phi rồi, nghe thấy lời nói của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn mới giật cả mình.
-Hiểu lầm?!
Nghe xong lời của Đường Văn Viễn, Diệp Thiên kềm lại đường quyền, đổi quyền thành trảo, sẹt qua bụng của Đỗ Phi, nhắm lên trên bóp lấy cổ của ông ta, nhấc ông ta lên khỏi mặt đất, cười nhạt:
-Lão Đường, người bạn mà ông đưa tới, vừa mới đến đã ra đòn hiểm với tôi, vậy mà cũng gọi là hiểu lầm sao?!
Diệp Thiên vốn không nghĩ sẽ giết người, nhưng một tiếng hét của Đường Văn Viễn lại khiến hắn ta động sát khí, nếu Đỗ Phi là người có lòng dạ hẹp hòi, không giết ông ta ngược lại sẽ càng phiền phức hơn.
Người luyện võ đều rất nóng tính, làm việc gì cũng toàn tâm, trước đó Diệp Thiên cố kìm nén sát ý đối với nhà họ Tống, nhưng lúc này lại bị Đỗ Phi gợi dậy.
Đường Văn Viễn lo sợ vã cả mồ hôi, vội nói:
-Đỗ Phi tuyệt đối không có ý đó đâu, Diệp Thiên cậu phải tin tôi, Đỗ Phi, cái thằng này, còn không mau xin lỗi đi!
Đường Văn Viễn biết rằng, mặc dù Diệp Thiên có vai vế cao, nhưng dù sao hắn cũng chưa nhập môn, còn Đỗ Phi thân là con trai môn chủ tiền nhiệm của Hồng Môn, có mối quan hệ rộng rãi trong Hồng Môn, nếu Diệp Thiên thật sự phế đi võ công của Đỗ Phi, vậy thì rắc rối về sau nhất định sẽ không ít.
Đỗ Phi hiện giờ cũng muốn xin lỗi, chỉ là bị Diệp Thiên bóp chặt lấy cổ, cả hít thở cũng khó khăn, lúc này không dám cựa quậy gì, vì Đỗ Phi biết, với công phu của Diệp Thiên, bóp nát cổ họng của ông ta, cũng dễ như chuyện giết một con gà.
Nhìn thấy bộ dạng hít thở vất vả của Đỗ Phi, Đường Văn Viễn vẻ mặt khẩn cầu, nói:
-Diệp Thiên, coi như là lão già này cầu xin cậu đó, nể mặt ta, thả người ra trước rồi nói sau nhé!
-A, giết người!
Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người nữ phục vụ chuẩn bị vào châm trà nhìn thấy cả phòng rối loạn, Diệp Thiên thì đang bóp lấy cổ Đỗ Phi, liền thét lên một tiếng, đột nhiên xô cửa chạy ra ngoài.
-Thả người? Được thôi!
Nghe thấy tiếng thét của người nữ nhân viên, đầu óc của Diệp Thiên cũng bình tĩnh trở lại, bản thân hắn giết người hoàn toàn không cần phải đích thân ra tay, hà tất phải để cho người ta nắm được nhược điểm?
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên buông tay phải ra, những lại vỗ nhẹ một cái lên lưng của Đỗ Phi, quay đầu nhìn về phía Đường Văn Viễn, nói:
-Nể mặt ông rồi đó, nhưng ông phải bắt ông ta nói ra, tại sao lại luôn có ác ý đối với tôi?
Từ khi mới gặp Đỗ Phi, Diệp Thiên đã cảm thấy ánh mắt của người này không có thiện ý, lúc đó hắn ta hoàn toàn không để tâm, có điều vào trong phòng trà, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt, hành động bạo tàn đả thương người của Đỗ Phi, cũng làm cho Diệp Thiên khẳng định cảm giác đó của mình.
-Khụ…khụ khụ!
Sau khi được Diệp Thiên thả xuống, Đỗ Phi giữ chặt lấy cổ ho liên tục mấy tiếng, ông ta sống hơn sáu mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên cận kề với cái chết.
Đỗ Phi biết rằng, lúc nãy Diệp Thiên thật sự động sát khí rồi, nếu không phải một tiếng la của ông Đường, e rằng bây giờ bản thân ông ta đã là một xác chết rồi.
Sau khi đỡ hơn, Đỗ Phi mở miệng nói:
-Diệp Thiên, ta…ta không có ý giết cậu, vừa…vừa nãy chỉ là muốn dạy dỗ cậu một phen!
-Ông là cái thá gì chứ? Có tư cách gì dạy dỗ tôi?
Diệp Thiên trừng to mắt, từ trong lời nói của Đỗ Phi, hắn nghe ra một hàm ý khác.
Đỗ Phi nghĩ ngợi một lát, nếu ông ta nói Tống Anh Lan, Diệp Thiên chưa chắc sẽ chịu, nên trực tiếp nói:
-Ta…ta, ta biết mẹ của cậu!
Thật ra Đỗ Phi cũng là do chị em nhà họ Tống, nên mới xem Diệp Thiên như vãn bối, nếu không người mà ông Đường kính trọng, ông ta cũng không dám tỏ thái độ như lúc nãy.
-Biết mẹ của tôi?
Diệp Thiên híp mắt lại, hắn ta không ngờ Đỗ Phi lại trả lời như vậy, cười khẩy một tiếng, nói:
-Tôi còn không biết mẹ tôi, ông biết thì đã sao? Sinh tôi ra mà không nuôi dưỡng tôi, dựa vào đâu mà tôi phải nể mặt bà ta chứ?
-…việc này…
Đỗ Phi nghe lời nói của Diệp Thiên mà trợn tròn cả mắt, hắn ta nói không sai, Diệp Thiên lớn lên với ba, cả mặt mũi của mẹ cũng chưa từng thấy một lần, dựa vào đâu vì bản thân ông ta quen mẹ của hắn thì có thể làm trưởng bối của hắn ta?
Mãi cho đến lúc này, Đỗ Phi mới thật sự hối hận, ông ta chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình, mà lại quên mất liệu Diệp Thiên có thừa nhận việc này hay không, những việc làm ban nãy, quả thật là ông ta quá lỗ mãng rồi.
-Ông là người của nhà họ Tống?
Diệp Thiên đột nhiên mở miệng hỏi, thật ra hắn không oán hận mẹ của mình, nhưng với nhà họ Tống thì khác, nếu như có thể, Diệp Thiên không để tâm việc thay đổi mộ phần tổ tiên của nhà họ Tống, để bọn họ thay đổi vận mệnh.
-Cậu biết nhà họ Tống?
Đỗ Phi có chút ngạc nhiên, vào hai năm trước, Diệp Thiên hình như hoàn toàn không biết gì về thân thế của hắn, nhưng nghĩ lại Đỗ Phi cũng nhận ra, đã trải qua hai, ba năm rồi Diệp Thiên biết được cũng không có gì lạ.
-Câu hỏi của tôi, ông còn chưa trả lời!
Diệp Thiên lạnh lùng liếc Đỗ Phi một cái, làm ông ta bỗng thấy rùng người, vội nói:
-Ta…ta không phải người nhà họ Tống, ta là người của Hồng Môn ở Bắc Mỹ, theo bên cạnh Tống Anh Lan, cũng chính là dì của cậu!
Lúc này Đỗ Phi đâu còn điệu bộ của đàn anh trong Hồng Môn nữa, đối phương hoàn toàn không để tâm đến chuyện mẹ của hắn, thế nên khi nói chuyện ông ta cũng phải dè dặt cẩn thận, sợ chọc giận người thanh niên này.
-Hai năm trước là ông phái người theo dõi tôi phải không?
Diệp Thiên biết, lần trước hắn ra tay ở câu lạc bộ Anh Lan, đã bị người ta theo dõi.
Có điều lần đó công phu của Diệp Thiên vẫn chưa luyện đến trình độ này, cảm ứng với nguy hiểm vẫn chưa nhạy bén như vậy, nếu đổi lại là bây giờ, dù là trong đám đông người, bị người ta liếc một cái, Diệp Thiên cũng có thể phát giác được.
-Là…là ý của dì cậu, có điều bọn ta không có ác ý gì với cậu!
Đỗ Phi cười gượng một tiếng, cũng chỉ có thể tạm thời đổ tội lên người Tống Anh Lan rồi, lúc này ông ta không có gan chọc giận Diệp Thiên lần nữa đâu.
-Nhà họ Tống biết tôi, là từ miệng của ông hoặc của Tống Anh Lan nói ra chứ gì?
Diệp Thiên vốn cảm thấy hơi lạ, bản thân hắn với nhà họ Tống trước giờ không có bất kì tiếp xúc gì, tại sao nhà họ Tống lại đột nhiên muốn ra tay với hắn, có lẽ nguyên nhân là ở đây.
-Đại tiểu thư ra lệnh bịt đầu mối, ta không hề nói với nhị tiểu thư…
Đỗ Phi lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ đắn đo, chần chờ nói:
-Nhưng dưới tay ta có một thủ hạ, chính là người lúc trước ta phái đi để điều tra cậu, sau đó, sau đó người này được điều lên tổng bộ ở Bắc Mỹ, có…có lẽ là hắn tiết lộ ra đó!
Người mà Đỗ Phi nói là Hồ Dương, là tổng bộ trong nước phái đến bên cạnh Tống Anh Lan để bảo vệ bà ta, nhưng vào năm ngoái, người này đột nhiên thoát khỏi thân phận trước đó, đến tổng bộ của Tống gia ở Bắc Mỹ.
Lúc ấy, có một dạo Đỗ Phi còn cảm thấy kì lạ, bây giờ xem ra, rất có thể là Hồ Dương bị một vài người mua chuộc, từ đó tiết lộ tin tức Diệp Thiên là con trai của Tống Vi Lan.
-Vậy hôm nay ông ra tay với tôi là có ý gì?
Diệp Thiên có thể nhận ra, lời Đỗ Phi nói đều là sự thật, nhưng bản thân hắn ta cũng chưa từng đắc tội với ông ta, tại sao người này lại có ác ý với hắn chứ?
-Ta…ta…
Đỗ Phi muốn nói là thấy cậu quá ngông cuồng, muốn dạy cậu một trận, có điều ông ta vừa bị Diệp Thiên dần ra nông nổi này, những lời đó không có cách nào nói ra miệng được.
-Diệp Thiên? Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì rồi?
Ngay khi Đỗ Phi ấp úng giải thích không được, thì cửa phòng trà bị người ta đẩy từ ngoài vào, Trần Hỉ Toàn đem theo vài người nữa xông vào trong.
Lúc này Đỗ Phi mới hiểu ra, bản thân ông ta quả thật đã xem thường Diệp Thiên, phải biết rằng, với thân thủ của ông ta, dù là trong mấy chục vạn đệ tử của Hồng Môn, cũng có thể dễ dàng xếp vào Top 3 người đứng đầu, nhưng ngay cả một chiêu của Diệp Thiên cũng không đỡ được.
Mặc dù võ thuật hiện nay đã suy giảm, nhưng luyện tới cảnh giới cao như vậy thì khác rồi, có thể cảm nhận được nguy hiểm từ đó né tránh, Diệp Thiên có võ công như vậy, hoàn toàn không cần dựa vào bất kì quyền thế nào của nhà họ Tống, cũng có thể hô phong hoán vũ rồi.
Nhưng lúc này Đỗ Phi có muốn hối hận vì đã đụng chạm đến Diệp Thiên cũng không kịp nữa rồi, nếu ông ta bị Diệp Thiên đánh trúng, thì nhất định sẽ bị gẫy gân cốt, toi mất nửa mạng.
Cố lấy lại tinh thần, Đỗ Phi hét lớn một tiếng, người hơi nghiêng, muốn né đòn hiểm của Diệp Thiên, hai tay giơ ra, chộp lấy mặt và bụng của Diệp Thiên.
Đỗ Phi muốn giương đông kích tây, để Diệp Thiên ra tay đỡ đòn của mình, thì ông ta có thể thoát được kiếp nạn này.
Có điều dù Đỗ Phi toan tính tài tình, nhưng tiếc là võ công của hai người hơn kém quá rõ, Ưng Trảo của Đỗ Phi vừa được tung ra, liền cảm thấy hai vai tê tê, tiếp đó là cảm thấy đau buốt cả người, hai cánh tay vừa đưa lên đã rã rời buông lơi trước người.
Sau khi đáp xuống trước mặt Đỗ Phi, Diệp Thiên cười nhạt, đưa tay phải ra đánh vào chỗ dưới bụng Đỗ Phi ba tấc, miệng quát:
-Bằng này tuổi đời rồi mà sát khí còn nặng thế này, tôi không cần mạng quèn của ông, phế đi công lực của ông để ông an hưởng tuổi già nhé!
Vừa nãy Diệp Thiên ra tay bẻ đốt ngón tay của Đỗ Phi, nhưng điều này đối với một cao thủ biết kình lực mà nói chẳng là gì cả, qua mấy ngày là có thể hồi phục như trước rồi, nhưng câu nói này của Diệp Thiên, lại khiến Đỗ Phi sợ đến mức hồn phi phách lạc.
Mặc dù Ưng Trảo công mà Đỗ Phi luyện là công phu ngoại môn, nhưng nhân tài trong Hồng Môn đông như kiến cỏ, ông ta còn tu luyện thêm quyền pháp nội gia nếu không thì đến độ tuổi này đã sớm tuổi già sức yếu không thể thi triển được công phu gì rồi.
Nội Gia Quyền luyện khí, mà đan điền chính là nơi tụ khí, thế nên phàm là người tu luyện quyền pháp nội gia đều rất chú trọng đan điền, quý như “tính mệnh”.
Một quyền này của Diệp Thiên lại kích ngay trúng đan điền của Đỗ Phi, nơi tụ khí nếu bị phá vỡ, thì toàn bộ công phu của Đỗ Phi sẽ bị mất hết, điều này với ông ta mà nói thật sự là một việc sống không bằng chết.
-Diệp Thiên, dừng tay lại đi, là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, giết ông ta cậu sẽ gặp rắc rối to đấy!
Lúc nãy hai người giao đấu đều xảy ra nhanh như chớp, đợi cho Đường Văn Viễn ở bên cạnh kịp có phản ứng thì Diệp Thiên đã bẻ gẫy hai cánh tay của Đỗ Phi rồi, nghe thấy lời nói của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn mới giật cả mình.
-Hiểu lầm?!
Nghe xong lời của Đường Văn Viễn, Diệp Thiên kềm lại đường quyền, đổi quyền thành trảo, sẹt qua bụng của Đỗ Phi, nhắm lên trên bóp lấy cổ của ông ta, nhấc ông ta lên khỏi mặt đất, cười nhạt:
-Lão Đường, người bạn mà ông đưa tới, vừa mới đến đã ra đòn hiểm với tôi, vậy mà cũng gọi là hiểu lầm sao?!
Diệp Thiên vốn không nghĩ sẽ giết người, nhưng một tiếng hét của Đường Văn Viễn lại khiến hắn ta động sát khí, nếu Đỗ Phi là người có lòng dạ hẹp hòi, không giết ông ta ngược lại sẽ càng phiền phức hơn.
Người luyện võ đều rất nóng tính, làm việc gì cũng toàn tâm, trước đó Diệp Thiên cố kìm nén sát ý đối với nhà họ Tống, nhưng lúc này lại bị Đỗ Phi gợi dậy.
Đường Văn Viễn lo sợ vã cả mồ hôi, vội nói:
-Đỗ Phi tuyệt đối không có ý đó đâu, Diệp Thiên cậu phải tin tôi, Đỗ Phi, cái thằng này, còn không mau xin lỗi đi!
Đường Văn Viễn biết rằng, mặc dù Diệp Thiên có vai vế cao, nhưng dù sao hắn cũng chưa nhập môn, còn Đỗ Phi thân là con trai môn chủ tiền nhiệm của Hồng Môn, có mối quan hệ rộng rãi trong Hồng Môn, nếu Diệp Thiên thật sự phế đi võ công của Đỗ Phi, vậy thì rắc rối về sau nhất định sẽ không ít.
Đỗ Phi hiện giờ cũng muốn xin lỗi, chỉ là bị Diệp Thiên bóp chặt lấy cổ, cả hít thở cũng khó khăn, lúc này không dám cựa quậy gì, vì Đỗ Phi biết, với công phu của Diệp Thiên, bóp nát cổ họng của ông ta, cũng dễ như chuyện giết một con gà.
Nhìn thấy bộ dạng hít thở vất vả của Đỗ Phi, Đường Văn Viễn vẻ mặt khẩn cầu, nói:
-Diệp Thiên, coi như là lão già này cầu xin cậu đó, nể mặt ta, thả người ra trước rồi nói sau nhé!
-A, giết người!
Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người nữ phục vụ chuẩn bị vào châm trà nhìn thấy cả phòng rối loạn, Diệp Thiên thì đang bóp lấy cổ Đỗ Phi, liền thét lên một tiếng, đột nhiên xô cửa chạy ra ngoài.
-Thả người? Được thôi!
Nghe thấy tiếng thét của người nữ nhân viên, đầu óc của Diệp Thiên cũng bình tĩnh trở lại, bản thân hắn giết người hoàn toàn không cần phải đích thân ra tay, hà tất phải để cho người ta nắm được nhược điểm?
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên buông tay phải ra, những lại vỗ nhẹ một cái lên lưng của Đỗ Phi, quay đầu nhìn về phía Đường Văn Viễn, nói:
-Nể mặt ông rồi đó, nhưng ông phải bắt ông ta nói ra, tại sao lại luôn có ác ý đối với tôi?
Từ khi mới gặp Đỗ Phi, Diệp Thiên đã cảm thấy ánh mắt của người này không có thiện ý, lúc đó hắn ta hoàn toàn không để tâm, có điều vào trong phòng trà, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt, hành động bạo tàn đả thương người của Đỗ Phi, cũng làm cho Diệp Thiên khẳng định cảm giác đó của mình.
-Khụ…khụ khụ!
Sau khi được Diệp Thiên thả xuống, Đỗ Phi giữ chặt lấy cổ ho liên tục mấy tiếng, ông ta sống hơn sáu mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên cận kề với cái chết.
Đỗ Phi biết rằng, lúc nãy Diệp Thiên thật sự động sát khí rồi, nếu không phải một tiếng la của ông Đường, e rằng bây giờ bản thân ông ta đã là một xác chết rồi.
Sau khi đỡ hơn, Đỗ Phi mở miệng nói:
-Diệp Thiên, ta…ta không có ý giết cậu, vừa…vừa nãy chỉ là muốn dạy dỗ cậu một phen!
-Ông là cái thá gì chứ? Có tư cách gì dạy dỗ tôi?
Diệp Thiên trừng to mắt, từ trong lời nói của Đỗ Phi, hắn nghe ra một hàm ý khác.
Đỗ Phi nghĩ ngợi một lát, nếu ông ta nói Tống Anh Lan, Diệp Thiên chưa chắc sẽ chịu, nên trực tiếp nói:
-Ta…ta, ta biết mẹ của cậu!
Thật ra Đỗ Phi cũng là do chị em nhà họ Tống, nên mới xem Diệp Thiên như vãn bối, nếu không người mà ông Đường kính trọng, ông ta cũng không dám tỏ thái độ như lúc nãy.
-Biết mẹ của tôi?
Diệp Thiên híp mắt lại, hắn ta không ngờ Đỗ Phi lại trả lời như vậy, cười khẩy một tiếng, nói:
-Tôi còn không biết mẹ tôi, ông biết thì đã sao? Sinh tôi ra mà không nuôi dưỡng tôi, dựa vào đâu mà tôi phải nể mặt bà ta chứ?
-…việc này…
Đỗ Phi nghe lời nói của Diệp Thiên mà trợn tròn cả mắt, hắn ta nói không sai, Diệp Thiên lớn lên với ba, cả mặt mũi của mẹ cũng chưa từng thấy một lần, dựa vào đâu vì bản thân ông ta quen mẹ của hắn thì có thể làm trưởng bối của hắn ta?
Mãi cho đến lúc này, Đỗ Phi mới thật sự hối hận, ông ta chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình, mà lại quên mất liệu Diệp Thiên có thừa nhận việc này hay không, những việc làm ban nãy, quả thật là ông ta quá lỗ mãng rồi.
-Ông là người của nhà họ Tống?
Diệp Thiên đột nhiên mở miệng hỏi, thật ra hắn không oán hận mẹ của mình, nhưng với nhà họ Tống thì khác, nếu như có thể, Diệp Thiên không để tâm việc thay đổi mộ phần tổ tiên của nhà họ Tống, để bọn họ thay đổi vận mệnh.
-Cậu biết nhà họ Tống?
Đỗ Phi có chút ngạc nhiên, vào hai năm trước, Diệp Thiên hình như hoàn toàn không biết gì về thân thế của hắn, nhưng nghĩ lại Đỗ Phi cũng nhận ra, đã trải qua hai, ba năm rồi Diệp Thiên biết được cũng không có gì lạ.
-Câu hỏi của tôi, ông còn chưa trả lời!
Diệp Thiên lạnh lùng liếc Đỗ Phi một cái, làm ông ta bỗng thấy rùng người, vội nói:
-Ta…ta không phải người nhà họ Tống, ta là người của Hồng Môn ở Bắc Mỹ, theo bên cạnh Tống Anh Lan, cũng chính là dì của cậu!
Lúc này Đỗ Phi đâu còn điệu bộ của đàn anh trong Hồng Môn nữa, đối phương hoàn toàn không để tâm đến chuyện mẹ của hắn, thế nên khi nói chuyện ông ta cũng phải dè dặt cẩn thận, sợ chọc giận người thanh niên này.
-Hai năm trước là ông phái người theo dõi tôi phải không?
Diệp Thiên biết, lần trước hắn ra tay ở câu lạc bộ Anh Lan, đã bị người ta theo dõi.
Có điều lần đó công phu của Diệp Thiên vẫn chưa luyện đến trình độ này, cảm ứng với nguy hiểm vẫn chưa nhạy bén như vậy, nếu đổi lại là bây giờ, dù là trong đám đông người, bị người ta liếc một cái, Diệp Thiên cũng có thể phát giác được.
-Là…là ý của dì cậu, có điều bọn ta không có ác ý gì với cậu!
Đỗ Phi cười gượng một tiếng, cũng chỉ có thể tạm thời đổ tội lên người Tống Anh Lan rồi, lúc này ông ta không có gan chọc giận Diệp Thiên lần nữa đâu.
-Nhà họ Tống biết tôi, là từ miệng của ông hoặc của Tống Anh Lan nói ra chứ gì?
Diệp Thiên vốn cảm thấy hơi lạ, bản thân hắn với nhà họ Tống trước giờ không có bất kì tiếp xúc gì, tại sao nhà họ Tống lại đột nhiên muốn ra tay với hắn, có lẽ nguyên nhân là ở đây.
-Đại tiểu thư ra lệnh bịt đầu mối, ta không hề nói với nhị tiểu thư…
Đỗ Phi lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ đắn đo, chần chờ nói:
-Nhưng dưới tay ta có một thủ hạ, chính là người lúc trước ta phái đi để điều tra cậu, sau đó, sau đó người này được điều lên tổng bộ ở Bắc Mỹ, có…có lẽ là hắn tiết lộ ra đó!
Người mà Đỗ Phi nói là Hồ Dương, là tổng bộ trong nước phái đến bên cạnh Tống Anh Lan để bảo vệ bà ta, nhưng vào năm ngoái, người này đột nhiên thoát khỏi thân phận trước đó, đến tổng bộ của Tống gia ở Bắc Mỹ.
Lúc ấy, có một dạo Đỗ Phi còn cảm thấy kì lạ, bây giờ xem ra, rất có thể là Hồ Dương bị một vài người mua chuộc, từ đó tiết lộ tin tức Diệp Thiên là con trai của Tống Vi Lan.
-Vậy hôm nay ông ra tay với tôi là có ý gì?
Diệp Thiên có thể nhận ra, lời Đỗ Phi nói đều là sự thật, nhưng bản thân hắn ta cũng chưa từng đắc tội với ông ta, tại sao người này lại có ác ý với hắn chứ?
-Ta…ta…
Đỗ Phi muốn nói là thấy cậu quá ngông cuồng, muốn dạy cậu một trận, có điều ông ta vừa bị Diệp Thiên dần ra nông nổi này, những lời đó không có cách nào nói ra miệng được.
-Diệp Thiên? Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì rồi?
Ngay khi Đỗ Phi ấp úng giải thích không được, thì cửa phòng trà bị người ta đẩy từ ngoài vào, Trần Hỉ Toàn đem theo vài người nữa xông vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.