Chương 808: Sụp đổ
Đả Nhãn
12/06/2013
“Ầm” một tiếng, chiếc cổng dày lớn của mỏ vàng bị thủng một lỗ lớn, cổng lắc lư rồi đổ sập xuống đất.
- Giết, giết hết tất cả mọi người bên trong!
Một binh búp bê thân hình nhỏ bé hào hứng hét, cậu ta vội vã cầm súng xông vào bên trong, những người chìm trong sự tàn sát và cướp bốc như chúng thậm chí không phát hiện được chỉ huy của mình đã chết từ lâu rồi.
Ngay đến phụ tá của Enbangeda cũng nhìn chăm vào chiếc cổng, trong mắt họ, bên trong chiếc cổng kia nhất định sẽ chứa rất nhiều vàng, có khối tài sản dùng cả đời cũng không hết.
- Cái này…cũng có thể gọi là bộ đội sao?
Sau khi bóp nát trái cổ cảu Enbangeda, Diệp Thiên liền giải phóng phi kiếm, hắn nghĩ những binh lính bao xung quanh hắn nhất định sẽ liều mạng với mình, ai ngờ rằng khi chiếc cổng bị phá thì không có ai thèm nhìn hắn một cái.
- Xông vào! Giết hết bên trong!
Không biết là đứa nào hét, số binh búp bê kia đã thèm khát vàng bên trong quá rồi liền xông vào mỏ, thậm chí cả thầy huấn luyện của chúng cũng tranh chạy trước cướp, sợ là chậm một bước thì vàng sẽ bị người khác cướp hết.
Chỉ trong nháy mắt, nơi Diệp Thiên đang đứng chỉ còn mỗi mình hắn, dưới chân Diệp Thiên là Enbangeda giương cặp mắt vô hồn.
- Cái bọn gà qué này mà cũng đòi đến giết mình sao?
Diệp Thiên lúc này dỡ khóc dỡ cười, Tống Hiểu Long đúng là coi thường mình quá, mấy người này giết người phóng hỏa thì được, tuy nhiên muốn đối phó mình thì còn xa vời lắm.
- Bằng bằng!
Trong lúc Diệp Thiên đang thất thần thì tiếng súng vang lên trong khu mỏ, chỉ dựa vào bảy tám khẩu súng của mấy cảnh vệ trong đó thì hoàn toàn không thể ngăn được đám binh lính kia, trong khoảnh khắc này, hàng trăm người từ trong mỏ chen nhau chạy ra.
- Đúng là một bọn thổ phỉ!
Nhìn thấy đám binh búp bê này thấy người là giết, Diệp Thiên liền lắc đầu, tâm niệm nhất động. Phi kiếm xung quanh cơ thể hắn bay đi nhanh như chớp, dạo một vòng xung quanh đám binh búp bê phía sau.
- Á…
Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ đám quân, tuy nhiên âm thanh này rất nhanh, vì phi kiếm của Diệp Thiên bất kể là đối với người hay với vũ khí thì chúng đều bị cắt ra làm hai, chỉ trong chốc lát mà xác chết đã nằm la liệt trước cửa mỏ vàng.
Đám binh búp bê bị vàng làm cho mờ mắt kia lại không có ai phát hiện cảnh tượng sau lưng mình, mắt họ chỉ lo chăm chú vào những du khách và những người làm trong mỏ, tiếng súng đã át đi những tiếng kêu thảm thiết kia.
- Đúng là không biết sống chết gì cả!
Nhìn thấy đám binh búp bê kia tìm kiếm của cải trên những du khách đã chết, Diệp Thiên đúng là không biết nói gì nữa, tâm niệm phát ra, phi kiếm hóa thành một vệt màu hồng, giết chết những đứa đang cầm súng.
Phi kiếm làm bằng kim loại thuần chất giờ lại gia nhập vào lam kim nữa có thể gọi là sức mạnh vô địch, nơi mà phi kiếm đi qua gây ra cảnh chết chóc thảm thiết, xương thịt bay tunmg tóe khắp nơi, cảnh tượng này còn tàn khốc hơn cả cảnh thảm sát của đám binh búp bê lúc nãy, một lượng máu lớn bị thời tiết nóng bức làm bốc lên, khắp quảng trường hầu như đã tràn ngập mùi máu.
- Hả, sao…sao chết hết rồi?
Rốt cuộc cũng có người phát hiện ra. Chỉ là chưa đợi bọn chúng kịp có phản ứng thì phi kiếm của Diệp Thiên đã cướp đi mạng sống của họ rồi, còn một phần lớn bộ phận binh lính đã xông vào bên trong mỏ, Diệp Thiên đi theo sau chúng, những đứa đang sống sờ sờ trong phút chốc đã biến thành những thi thể.
Diệp Thiên không có ý định cứu thế chủ, hắn chỉ cố gắng giảm bớt sự tàn sát của đám binh lính kia, nhưng cho dù là như vậy thì vẫn có rất nhiều du khách bên trong bị sát hại, có thể nhìn thấy thi thể họ ở khắp nơi.
- Mẹ nó, nhỏ vậy mà sao cái gì cũng biết thế?
Lúc Diệp Thiên đi vào bên trong liền phát hiện bốn năm tên lính búp bê đang xé áo quần của một phụ nữ, mùa hè vốn đã mặc ít đồ, người phụ nữ kia đã bị lột sạch hết đồ, đành bất lực đưa hai tay che chắn phần ngực của mình.
- Đi chết hết đi!
Diệp Thiên lắc đầu, ánh sáng hồng chớp lên một cái, phi kiếm bay quanh đám lính kia một vòng, trong chốc lát, máu từ cổ của bốn năm tên lính kia phun ra, làm nhuộm đỏ cả cơ thể người phụ nữ kia.
- Á…á!
Sự thay đổi đột ngột này làm người phụ nữ đó khóc thét lên, mùi máu làm tinh thần cô suýt nữa sụp đổ.
- Ủa? Sao lại là cô?
Sau khi Diệp Thiên nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia, hắn chợt sững người lại, người suýt bị mấy tên kia làm nhục chính là hướng dẫn viên Dư Lệ Lệ.
- Phòng giám sát ở chỗ nào?
Diệp Thiên gõ nhẹ vào sau đầu Dư Lệ Lệ một cái, làm tinh thần cô tỉnh táo lên rất nhiều.
Tuy là giệt trừ kẻ ác nhưng Diệp Thiên không muốn bị chính phủ Nam Phi để ý đến, cần biết rằng, chính phủ Nam Phi sau lưng còn có quan hệ phức tạp với Anh, Mỹ và các nước khác, không chừng mình lại bị người ta để ý đến cũng nên.
- Anh là ai, trời ơi, xảy ra chuyện gì vậy?
Khuôn mặt và cả mắt Dư Lệ Lệ dính đầy máu, cô không nhìn rõ người đứng trước mặt mình là ai, tuy nhiên cái giọng nói kia có chút gì đó rất uy nghiêm, Dư Lệ Lệ liền nói:
- Phòng giám sát ở bên trái, nơi đội bảo vệ ở!
- Được rồi, cô có thể ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy sẽ phát hiện đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi!
Diệp Thiên ấn vào thái dương Dư Lệ Lệ một cái, tay giật mạnh lá cờ chỗ cửa vào bao quanh lấy người cô, hắn phá vỡ cửa kính phòng giám sát rồi đặt cô lên chiếc bàn trong đó.
Cùng với sự truy sát của Diệp Thiên, đám binh búp bê kia cuối cùng đã phát hiện, hơn trăm người vào trong mỏ quặng giờ chỉ còn lại có mấy người, và thi thể những binh lính kia nằm la liệt khắp mặt đất càng làm chúng kinh hãi.
Tục ngữ có câu quân lính dựa vào gan dạ, cảnh tượng như địa ngục trước mặt cộng thêm sự mất tích của thủ lĩnh Enbangeda của chúng càng làm cho tinh thần chúng như sụp đổ, bọn họ không thèm truy sát những du khách nữa mà chạy thục mạng ra khỏi mỏ vàng.
Tuy nhiên trong mỏ vàng khắp nơi đều là những du khách bị thương, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, khu cảnh điểm trước đây trong chốc lát đã trở thành chiến trường huyết hỏa, bóng tối của sự chết chốc bao trùm lên khắp nơi trong khu mỏ.
- Đúng là nghiệp chướng, tên Tống Hiểu Long này đúng là không từ bất cứ chuyện ác nào, lẽ nào không sợ trời đánh sao?
Diệp Thiên không đi truy sát mấy tên lính hoảng loạn kia nữa mà đến phòng giám sát, sau khi mở cổng, hàng loạt các thi thể nằm ngổn ngang dưới đất, rõ ràng nơi này cũng vữa xảy ra tàn sát xong.
Cuộn băng đang chạy trong máy ghi hình bị Diệp Thiên lấy ra, hắn búng tay một cái, một ngọn lửa bốc lên đầu ngón tay thiêu rụi đoạn băng kia, và vụ tàn sát của đám lính búp bê ở mỏ vàng Johannesburg cũng đã trở thành một điều bí ẩn.
Ra khỏi phòng giám sát, Diệp Thiên quay lại nơi đám binh kia công kích hắn, tuy chỉ mới mười phút nhưng tiết trời nóng bức đã làm cho những phủ tạng bị lộ ra bên ngoài kia bốc lên một thứ mùi kinh khủng.
- Cái nha đầu này có phần cổ quái, thôi cứ mang theo.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn về một cơ thể người nằm trên người Giang Sơn, hắn biết cô gái này chưa chết mà là bị chân khí của mình làm cho hôn mê, bế cô gái trên tay Diệp Thiên liền chau mày.
- Máy quay, máy ghi âm, toàn những thứ đồ tiên tiến!
Diệp Thiên móc ra hai món đồ trên người Giang Sơn, chăm chăm nhìn vào cái ống kính nói:
- Tống Hiểu Long, tắm rửa sạch sẽ đợi tôi, tôi sẽ đến thăm cậu nhanh thôi…Jerry, hắn…hắn vẫn chưa chết sao?
Tại một ngọn đèo cách đó mười cây số, Kenvil mặt mày tái nhợt nhìn màn hình, khuôn mặt cười lạnh lùng của Diệp Thiên kia lúc này nhìn đáng sợ như ma quỷ vậy.
- Thượng tá Enbangeda, thượng ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Miêu Tử Long cũng dùng máy nói gọi cho Enbangeda, tiếc là Enbangeda đã chết từ lâu, trước cổng mỏ vàng giờ chỉ còn tiếng hét của Miêu Tử Long vang lên không ngừng, không có một ai trả lời hắn cả.
- Miêu, không cần phải hét nữa đâu, bọn họ e là…đã chết hết rồi!
Khuôn mặt Jerry như bị đông cứng lại, hắn cảm giác thấy có điều chẳng lành, khả năng của đối thủ đã vượt xa sự dự đoán của họ, cái tên người sói có thể biến thân mà hắn gặp hai năm trước cũng không thể có sức tàn sát mạnh như vậy được.
- Đoàn trưởng Jerry, làm thế nào đây? Hắn…hắn sẽ giết hết chúng ta!
Miêu Tử Long tuy cũng là người luyện võ nhưng cuộc sống an dật nhiều năm đã mài mòn sự gan dạ của hắn, Miêu Tử Long sớm đã mất đi sung khí và sự tự tin để đứng trước mặt kẻ thù, lúc này hắn chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, rời xa vùng đất châu Phi này.
- Hắn có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một người, là người…đều phải chết cả!
Jerry lạnh lùng nhìn Miêu Tử Long một cái, tay trái hắn móc trong túi ra một chiếc điều khiển to bằng chiếc chìa khóa.
- Jerry, thực sự phải như vậy sao? Cùng lắm thì chúng ta rời khỏi châu Phi, coi như nhiệm vụ lần này của chúng ta thất bại là được mà!
Brookman hơi bất mãn, ông ta là một chiến sỹ gan dạ trên chiến trường nhưng chưa bao giờ tàn sát dân lành, ông biết chỉ cần Jerry ấn nút một cái, những người vẫn còn chưa chết trong mỏ vàng sẽ tan thành mây khói.
Nếu đi bước này, thì binh đoàn Black Widow của họ sẽ không còn đường để quay đầu lại nữa, sau này chỉ có thể lưu vong biệt xứ thôi.
- Hắn không chết thì chúng ta chết!
Jerry lạnh lùng nói:
- Lòng báo thù của loại người này rất mạnh. Hôm nay không giết được hắn thì chúng ta sẽ đều chết trên tay hắn.
- Jerry, ông quyết định đi!
Brookman sờ lên vết thương trên mặt rồi im lặng…
- Giết, giết hết tất cả mọi người bên trong!
Một binh búp bê thân hình nhỏ bé hào hứng hét, cậu ta vội vã cầm súng xông vào bên trong, những người chìm trong sự tàn sát và cướp bốc như chúng thậm chí không phát hiện được chỉ huy của mình đã chết từ lâu rồi.
Ngay đến phụ tá của Enbangeda cũng nhìn chăm vào chiếc cổng, trong mắt họ, bên trong chiếc cổng kia nhất định sẽ chứa rất nhiều vàng, có khối tài sản dùng cả đời cũng không hết.
- Cái này…cũng có thể gọi là bộ đội sao?
Sau khi bóp nát trái cổ cảu Enbangeda, Diệp Thiên liền giải phóng phi kiếm, hắn nghĩ những binh lính bao xung quanh hắn nhất định sẽ liều mạng với mình, ai ngờ rằng khi chiếc cổng bị phá thì không có ai thèm nhìn hắn một cái.
- Xông vào! Giết hết bên trong!
Không biết là đứa nào hét, số binh búp bê kia đã thèm khát vàng bên trong quá rồi liền xông vào mỏ, thậm chí cả thầy huấn luyện của chúng cũng tranh chạy trước cướp, sợ là chậm một bước thì vàng sẽ bị người khác cướp hết.
Chỉ trong nháy mắt, nơi Diệp Thiên đang đứng chỉ còn mỗi mình hắn, dưới chân Diệp Thiên là Enbangeda giương cặp mắt vô hồn.
- Cái bọn gà qué này mà cũng đòi đến giết mình sao?
Diệp Thiên lúc này dỡ khóc dỡ cười, Tống Hiểu Long đúng là coi thường mình quá, mấy người này giết người phóng hỏa thì được, tuy nhiên muốn đối phó mình thì còn xa vời lắm.
- Bằng bằng!
Trong lúc Diệp Thiên đang thất thần thì tiếng súng vang lên trong khu mỏ, chỉ dựa vào bảy tám khẩu súng của mấy cảnh vệ trong đó thì hoàn toàn không thể ngăn được đám binh lính kia, trong khoảnh khắc này, hàng trăm người từ trong mỏ chen nhau chạy ra.
- Đúng là một bọn thổ phỉ!
Nhìn thấy đám binh búp bê này thấy người là giết, Diệp Thiên liền lắc đầu, tâm niệm nhất động. Phi kiếm xung quanh cơ thể hắn bay đi nhanh như chớp, dạo một vòng xung quanh đám binh búp bê phía sau.
- Á…
Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ đám quân, tuy nhiên âm thanh này rất nhanh, vì phi kiếm của Diệp Thiên bất kể là đối với người hay với vũ khí thì chúng đều bị cắt ra làm hai, chỉ trong chốc lát mà xác chết đã nằm la liệt trước cửa mỏ vàng.
Đám binh búp bê bị vàng làm cho mờ mắt kia lại không có ai phát hiện cảnh tượng sau lưng mình, mắt họ chỉ lo chăm chú vào những du khách và những người làm trong mỏ, tiếng súng đã át đi những tiếng kêu thảm thiết kia.
- Đúng là không biết sống chết gì cả!
Nhìn thấy đám binh búp bê kia tìm kiếm của cải trên những du khách đã chết, Diệp Thiên đúng là không biết nói gì nữa, tâm niệm phát ra, phi kiếm hóa thành một vệt màu hồng, giết chết những đứa đang cầm súng.
Phi kiếm làm bằng kim loại thuần chất giờ lại gia nhập vào lam kim nữa có thể gọi là sức mạnh vô địch, nơi mà phi kiếm đi qua gây ra cảnh chết chóc thảm thiết, xương thịt bay tunmg tóe khắp nơi, cảnh tượng này còn tàn khốc hơn cả cảnh thảm sát của đám binh búp bê lúc nãy, một lượng máu lớn bị thời tiết nóng bức làm bốc lên, khắp quảng trường hầu như đã tràn ngập mùi máu.
- Hả, sao…sao chết hết rồi?
Rốt cuộc cũng có người phát hiện ra. Chỉ là chưa đợi bọn chúng kịp có phản ứng thì phi kiếm của Diệp Thiên đã cướp đi mạng sống của họ rồi, còn một phần lớn bộ phận binh lính đã xông vào bên trong mỏ, Diệp Thiên đi theo sau chúng, những đứa đang sống sờ sờ trong phút chốc đã biến thành những thi thể.
Diệp Thiên không có ý định cứu thế chủ, hắn chỉ cố gắng giảm bớt sự tàn sát của đám binh lính kia, nhưng cho dù là như vậy thì vẫn có rất nhiều du khách bên trong bị sát hại, có thể nhìn thấy thi thể họ ở khắp nơi.
- Mẹ nó, nhỏ vậy mà sao cái gì cũng biết thế?
Lúc Diệp Thiên đi vào bên trong liền phát hiện bốn năm tên lính búp bê đang xé áo quần của một phụ nữ, mùa hè vốn đã mặc ít đồ, người phụ nữ kia đã bị lột sạch hết đồ, đành bất lực đưa hai tay che chắn phần ngực của mình.
- Đi chết hết đi!
Diệp Thiên lắc đầu, ánh sáng hồng chớp lên một cái, phi kiếm bay quanh đám lính kia một vòng, trong chốc lát, máu từ cổ của bốn năm tên lính kia phun ra, làm nhuộm đỏ cả cơ thể người phụ nữ kia.
- Á…á!
Sự thay đổi đột ngột này làm người phụ nữ đó khóc thét lên, mùi máu làm tinh thần cô suýt nữa sụp đổ.
- Ủa? Sao lại là cô?
Sau khi Diệp Thiên nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia, hắn chợt sững người lại, người suýt bị mấy tên kia làm nhục chính là hướng dẫn viên Dư Lệ Lệ.
- Phòng giám sát ở chỗ nào?
Diệp Thiên gõ nhẹ vào sau đầu Dư Lệ Lệ một cái, làm tinh thần cô tỉnh táo lên rất nhiều.
Tuy là giệt trừ kẻ ác nhưng Diệp Thiên không muốn bị chính phủ Nam Phi để ý đến, cần biết rằng, chính phủ Nam Phi sau lưng còn có quan hệ phức tạp với Anh, Mỹ và các nước khác, không chừng mình lại bị người ta để ý đến cũng nên.
- Anh là ai, trời ơi, xảy ra chuyện gì vậy?
Khuôn mặt và cả mắt Dư Lệ Lệ dính đầy máu, cô không nhìn rõ người đứng trước mặt mình là ai, tuy nhiên cái giọng nói kia có chút gì đó rất uy nghiêm, Dư Lệ Lệ liền nói:
- Phòng giám sát ở bên trái, nơi đội bảo vệ ở!
- Được rồi, cô có thể ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy sẽ phát hiện đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi!
Diệp Thiên ấn vào thái dương Dư Lệ Lệ một cái, tay giật mạnh lá cờ chỗ cửa vào bao quanh lấy người cô, hắn phá vỡ cửa kính phòng giám sát rồi đặt cô lên chiếc bàn trong đó.
Cùng với sự truy sát của Diệp Thiên, đám binh búp bê kia cuối cùng đã phát hiện, hơn trăm người vào trong mỏ quặng giờ chỉ còn lại có mấy người, và thi thể những binh lính kia nằm la liệt khắp mặt đất càng làm chúng kinh hãi.
Tục ngữ có câu quân lính dựa vào gan dạ, cảnh tượng như địa ngục trước mặt cộng thêm sự mất tích của thủ lĩnh Enbangeda của chúng càng làm cho tinh thần chúng như sụp đổ, bọn họ không thèm truy sát những du khách nữa mà chạy thục mạng ra khỏi mỏ vàng.
Tuy nhiên trong mỏ vàng khắp nơi đều là những du khách bị thương, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, khu cảnh điểm trước đây trong chốc lát đã trở thành chiến trường huyết hỏa, bóng tối của sự chết chốc bao trùm lên khắp nơi trong khu mỏ.
- Đúng là nghiệp chướng, tên Tống Hiểu Long này đúng là không từ bất cứ chuyện ác nào, lẽ nào không sợ trời đánh sao?
Diệp Thiên không đi truy sát mấy tên lính hoảng loạn kia nữa mà đến phòng giám sát, sau khi mở cổng, hàng loạt các thi thể nằm ngổn ngang dưới đất, rõ ràng nơi này cũng vữa xảy ra tàn sát xong.
Cuộn băng đang chạy trong máy ghi hình bị Diệp Thiên lấy ra, hắn búng tay một cái, một ngọn lửa bốc lên đầu ngón tay thiêu rụi đoạn băng kia, và vụ tàn sát của đám lính búp bê ở mỏ vàng Johannesburg cũng đã trở thành một điều bí ẩn.
Ra khỏi phòng giám sát, Diệp Thiên quay lại nơi đám binh kia công kích hắn, tuy chỉ mới mười phút nhưng tiết trời nóng bức đã làm cho những phủ tạng bị lộ ra bên ngoài kia bốc lên một thứ mùi kinh khủng.
- Cái nha đầu này có phần cổ quái, thôi cứ mang theo.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn về một cơ thể người nằm trên người Giang Sơn, hắn biết cô gái này chưa chết mà là bị chân khí của mình làm cho hôn mê, bế cô gái trên tay Diệp Thiên liền chau mày.
- Máy quay, máy ghi âm, toàn những thứ đồ tiên tiến!
Diệp Thiên móc ra hai món đồ trên người Giang Sơn, chăm chăm nhìn vào cái ống kính nói:
- Tống Hiểu Long, tắm rửa sạch sẽ đợi tôi, tôi sẽ đến thăm cậu nhanh thôi…Jerry, hắn…hắn vẫn chưa chết sao?
Tại một ngọn đèo cách đó mười cây số, Kenvil mặt mày tái nhợt nhìn màn hình, khuôn mặt cười lạnh lùng của Diệp Thiên kia lúc này nhìn đáng sợ như ma quỷ vậy.
- Thượng tá Enbangeda, thượng ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Miêu Tử Long cũng dùng máy nói gọi cho Enbangeda, tiếc là Enbangeda đã chết từ lâu, trước cổng mỏ vàng giờ chỉ còn tiếng hét của Miêu Tử Long vang lên không ngừng, không có một ai trả lời hắn cả.
- Miêu, không cần phải hét nữa đâu, bọn họ e là…đã chết hết rồi!
Khuôn mặt Jerry như bị đông cứng lại, hắn cảm giác thấy có điều chẳng lành, khả năng của đối thủ đã vượt xa sự dự đoán của họ, cái tên người sói có thể biến thân mà hắn gặp hai năm trước cũng không thể có sức tàn sát mạnh như vậy được.
- Đoàn trưởng Jerry, làm thế nào đây? Hắn…hắn sẽ giết hết chúng ta!
Miêu Tử Long tuy cũng là người luyện võ nhưng cuộc sống an dật nhiều năm đã mài mòn sự gan dạ của hắn, Miêu Tử Long sớm đã mất đi sung khí và sự tự tin để đứng trước mặt kẻ thù, lúc này hắn chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, rời xa vùng đất châu Phi này.
- Hắn có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một người, là người…đều phải chết cả!
Jerry lạnh lùng nhìn Miêu Tử Long một cái, tay trái hắn móc trong túi ra một chiếc điều khiển to bằng chiếc chìa khóa.
- Jerry, thực sự phải như vậy sao? Cùng lắm thì chúng ta rời khỏi châu Phi, coi như nhiệm vụ lần này của chúng ta thất bại là được mà!
Brookman hơi bất mãn, ông ta là một chiến sỹ gan dạ trên chiến trường nhưng chưa bao giờ tàn sát dân lành, ông biết chỉ cần Jerry ấn nút một cái, những người vẫn còn chưa chết trong mỏ vàng sẽ tan thành mây khói.
Nếu đi bước này, thì binh đoàn Black Widow của họ sẽ không còn đường để quay đầu lại nữa, sau này chỉ có thể lưu vong biệt xứ thôi.
- Hắn không chết thì chúng ta chết!
Jerry lạnh lùng nói:
- Lòng báo thù của loại người này rất mạnh. Hôm nay không giết được hắn thì chúng ta sẽ đều chết trên tay hắn.
- Jerry, ông quyết định đi!
Brookman sờ lên vết thương trên mặt rồi im lặng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.