Chương 817: Tai họa trên trời
Đả Nhãn
24/06/2013
Lôi Hổ cũng không hiểu biết gì về binh đoàn Black Widow, nhưng ông ta biết Miêu Tử Long đã trả 1 cái giá rất cao mời đội quân đến từ Congo, tuy rằng cái gọi là 1 đội quân có chút khoa trương nhưng vẫn là 1 đội quân 600, 700 người có kinh nghiệm chiến đấu.
Thế nhưng 1 đội quân giết người như ngóe như vậy lại bị Diệp Thiên giết chết hơn 400 người, vả lại đó cũng chỉ là tin tức mà chính phủ Nam Phi công bố ra ngoài còn có những tin tức bị giấu nhẹm đi, chắc hẳn số người chết trong tay Diệp Thiên có thể còn nhiều hơn thế nữa.
Nếu không phải Đường Văn Viễn gọi điện thoại đến, Lôi Hổ bất luận thế nào cũng không ngờ được, ngày hôm qua lúc xuất hiện trước mặt hắn, sắc mặt Diệp Thiên vẫn như thường, thế mà đã gây nên 1 chiến trường chết chóc như vậy, thể loại bình tĩnh này càng làm tôn thêm cho Diệp Thiên lúc này, quả thực giống như 1 con yêu quái vậy.
Hiện tại Lôi Hổ thật sự đến cả chút ý định chống lại Diệp Thiên cũng không có, hắn ta hoàn toàn nhận thức được khoảng cách giữa mình và Diệp Thiên, nếu đối phương muốn giết hắn, sợ là cũng không khó hơn nghiền nát 1 con kiến là mấy.
Ngồi xuống đi, không biết thì thôi!
Nhìn khuôn mặt Lôi Hổ như sắp khóc, Diệp Thiên khoát tay, nói vào ống nghe:
Lão Đường, tôi chưa từng gặp gã Carlo đó, có thể điều tra ra hắn đang ở đâu không?
Diệp Thiên, Lôi Hổ cũng ở trên máy bay sao?
Đường Văn Viễn cũng không trả lời câu hỏi của Diệp Thiên, mà mở miệng nói:
Quan hệ giữa tôi và Lôi Hổ cũng khá tốt, cũng coi như là tôi nhìn thấy Lôi Hổ lớn lên, cho dù tên tiểu tử thối đó có làm gì có lỗi với cậu, cậu coi như là nể mặt lão già này, để cho hắn 1 đường sống đi nha?
Đại hội Hồng Môn mấy năm trước, Đường Văn Viễn cũng ở đó nên biết ân oán của Lôi Hổ với Diệp Thiên, thế nhưng ông ta quen biết Lôi Hổ Thiên cũng gần được 1 giáp rồi, tự nhiên không đành lòng nhìn thấy người con cháu Lôi Hổ phải chết dưới tay Diệp Thiên.
Ừ, tôi biết rồi.
Diệp Thiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lôi Hổ đang thấp thỏm không yên, ậm à ậm ừ nói:
Lão Đường, dạo này thiên cơ khó lường, tôi cảm thấy không tốt cho lắm, ông lập tức điều tra tung tích của Carlo cho tôi, nhanh nhanh 1 chút.
Được, vậy tôi đi sắp xếp đây.
Đường Văn Viễn nghe thấy Diệp Thiên nói nghiêm túc, lập tức không nói nhiều nữa, trả lời 1 tiếng rồi cúp điện thoại. Nhìn thấy Diệp Thiên cúp điện thoại, Lôi Hổ giống như 1 đứa trẻ đứng dậy, nói:
Ông Diệp, ông… ông xem…
Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, coi như mạng ngươi lớn đấy!
Diệp Thiên hừ lạnh 1 tiếng, Lôi Hổ Thiên trong Hồng Môn mặc dù đã lui về ở ẩn, nhưng đệ tử ông ta ở Hồng Môn đầy rẫy, giết chết Lôi Hổ có thể hết giận thế nhưng lại để lại cho người nhà mình 1 cái họa ngầm, không tránh khỏi mất nhiều hơn là được.
Huống chi Diệp Thiên cũng có thể nhận ra, Lôi Hổ không giống nhau như Tống Hiểu Long người mà luôn muốn dồn mình vào chỗ chết, lần này hắn thực sự tâm phục khẩu phục, cậu để Lôi Hổ Thiên dạy dỗ cậu ta, chắc hẳn sau này sẽ không gây ra chuyện hại mình nữa.
A, quái lạ, tại sao đường mệnh lại hiện ra trên mặt Lôi Hổ nhỉ?
Ngay tại thời điểm Diệp Thiên mới nói xong câu này, cậu đột nhiên phát hiện, ánh mắt màu đen gian tà của hắn nhạt đi rất nhiều, những tia tử khí đã biến mất không còn thấy nữa, thế nhưng ở bên má bên phải lại xuất hiện 1 đường vân màu xanh.
Đây là biểu hiện của người có tàn tật?
Nhìn thấy đường vân màu xanh trên mặt của Lôi Hổ, tay phải Diệp Thiên âm thầm bấm bói mấy cái, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, đó hình như là biểu hiện nhất thời của thiên cơ, đột nhiên lại biến mất, cậu cũng không thôi diễn ra được điều gì. Bị Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào mặt mình, trong lòng Lôi Hổ lại sợ hãi, cắn chặt răng, nói:
Diệp gia, ngài nói thẳng ra đi, 3 đao 6 lỗ, Lôi Hổ tôi nhận hết!
Lôi Hổ tuy rằng theo cha ở ẩn, nhưng vẫn là người trong Hồng Môn, đồng môn tương tàn, vẫn phải qua xử án, 3 đao 6 lỗ vẫn là nhẹ, nếu để Diệp Thiên truy cứu, hình phạt nhẹ nhất là mất 1 tay 1 chân.
3 đao 6 lỗ? Ông cho rằng tự mình lên công đường sao?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nói:
Chuyện của ông thuận theo ý trời là được rồi, tôi sẽ không ra tay với ông, ông không phải lo lắng nữa.
Diệp Thiên 1 lần nữa viết 1 dãy số lên trên tờ giấy, vẫy vẫy cô nữ tiếp viên, nói:
Giúp tôi ấn số này với.
Sau khi điện thoại thông, Diệp Thiên đi thằng vảo vấn đề, nói:
Lão Mã, giúp tôi điều tra tên Carlo 1 chút, xem xem hắn bây giờ đang ở đâu.
Không thành vấn đề 5 phút sau sẽ có câu trả lời cho ngài!
Maracay đương nhiên biết Carlo mà Diệp Thiên đang nói là ai, sau khi đồng ý, mở miệng nói:
Ông chủ, ông đúng thật là đại cao thủ, binh đoàn Black Widow đều bị ông tiêu diệt hết rồi!
Trong mắt giới lính đánh thuê như Maracay, mấy trăm người chết ở mỏ vàng Johannesburg căn bản không là gì cả, nhưng binh đoàn Black Widow bị tiêu diệt thì lại là 1 sự kiện long trời lở đất, trong khắp giới lính đánh thuê bây giờ đều đang bàn luận về chuyện này.
Đừng nói nhảm nữa, điều tra xong thì lập tức thông báo cho tôi nha!
Diệp Thiên dập điện thoại, cậu vẫn còn đang chờ Đường Văn Viễn gọi trả lời lại. Diệp Thiên vừa mới dập điện thoại, Đường Văn Viễn đã gọi điện thoại đến, chỉ có điều lại khiến Diệp Thiên thất vọng, Đường Văn Viễn cũng không điều tra ra tin tức của Carlo, chỉ có thể hy vọng nhờ cậy vào Maracay.
Đến thời điểm 5 phút sau, điện thoại cạnh tay Diệp Thiên vang lên, giọng Maracay truyền tới:
Ông chủ, có người 3 ngày trước gặp Carlo ở Luân Đôn, nhưng tung tích sau này của hắn thì không điều tra ra được!
Tiểu đội lính đánh thuê của Maracay mặc dù không bằng binh đoàn Black Widow, nhưng cũng được xếp top 5 trong giới lính đánh thuê, ông ta cũng có 1 hệ thống tình báo cực kỳ đặc biệt, đó chính là phải mua chuộc những nhân viên công tác ở những sân bay trọng điểm mỗi nước, giúp hắn điều tra thăm dò mà không bị những người bình thường chú ý.
Ở sân bay Luân Đôn, Maracay cũng có 1 người nằm vùng, điều trùng hợp chính là người đó trước kia cũng từng gặp qua Carlo, lúc này mới có thể nói hành tung Carlo ra, đến cả Maracay cũng không ngờ nhanh như vậy đã điều tra ra tin tức mà Diệp Thiên yêu cầu.
Luân Đôn?
Diệp Thiên rùng mình, mở miệng nói:
Được rồi, tôi biết rồi, lão Mã, cảm ơn ông!
Ngắt điện thoại, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn về phía cô nữ tiếp viên hàng không đó, nói:
Máy bay đến sân bay Luân Đôn là hôm nào nhỉ?
Đã được 4 ngày rồi ạ, Diệp tiên sinh, có vấn đề gì không?
Đối với nhân viên trên máy bay mà nói, chuyến đi lần này là kỳ nghỉ không tồi, sau khi đến Luân Đôn, bọn họ có thể đến bờ biển Nam Phi, nếu không phải Diệp Thiên quyết định hôm nay đi, mấy cô tiếp viên còn muốn đi đến Johannesburg 1 chuyến nữa.
- 4 ngày?
-
Ánh mắt Diệp Thiên sáng lên, hỏi:
Trong 4 ngày này, công tác àn toàn cho máy bay do ai phụ trách?
Do sân bay Luân Đôn ạ, bảo vệ cùng bảo dưỡng máy bay đều la do sân bay phụ trách.
Nữ tiếp viên hàng không có chút khó hiểu với câu hỏi của Diệp Thiên, bọn họ đến mỗi nơi đều phải trả 1 khoản phí không nhỏ cho sân bay, dùng cho tiếp nhiên liệu và bảo dưỡng cho máy bay. Sao mình cảm thấy không bình thường, hóa ra là có con cá lọt lưới như vậy.
Diệp Thiên vỗ tay phải thật mạnh vào tay vịn ghế, tay vịn hợp kim, bên ngoài bọc da bị cậu đám vào lõm 1 lỗ xuống, toàn bộ máy bay hình như nghiêng nghiêng 1 chút, nhất hời khiến mấy cô tiếp viên hàng không biến sắc.
Nhìn thấy tay vịn biến dạng, trong ánh mắt cô tiếp viên hàng không cũng không còn tia quyến rũ nữa, nơm nớp lo sợ nói:
Diệp tiên sinh, ngài… ngài nếu có chỗ nào không hài lòng, có thể nói với chúng tôi, còn… còn xin ngài đừng làm tổn hại những thiết bị của máy bay ạ.
Cô lập tức liên lạc với phi cơ trưởng, bảo ông ta lập tức hạ cánh xuống sân bay gần nhất!
Sau khi biết được Carlo từng xuất hiện tại sân bay Luân Đôn, sự bất an trong lòng Diệp Thiên ngày càng mãnh liệt, cậu hầu như có thể kết luận Carlo chắc chắn đã động tay động chân vào chiếc máy bay này.
Nhớ đến lời nói tràn ngập oán hận của Jerry trước khi chết, trong lòng Diệp Thiên nhất thời có cảm giác không rét mà run.
Cậu thế nào cũng không ngờ tới được Jerry lại điều tra ra cậu mượn chiếc máy bay này, hơn nữa còn nắm chuẩn xác thời gian máy bay cất cánh hạ cánh, tính toán cẩn thận, vượt xa tưởng tượng của người thường.
Nữ tiếp viên hàng không nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Diệp Thiên, lập tức thông báo lời nói của cậu đến phi cơ trưởng, sau đó trong khoang cabin vang lên giọng nói của phi cơ trưởng:
Diệp tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì ạ? Máy bay hiện giờ đang đi qua vùng mưa bão, xin các vị đừng đi lại!
Trong lòng Diệp Thiên nhảy dựng lên, cướp lấy bộ đàm đeo bên tai của nữ tiếp viên hàng không, quát lớn:
Mẹ nó, tôi muốn ông lập tức đáp xuống sân bay gần nhất, có nghe hiểu lời của tôi không hả?
Diệp Thiên lúc này, giống như ở vụ 11 tháng 9 ở New York, cảm giác cũng không khác gì nhảy từ tầng cao xuống bị trần nhà đè lên, cảm giác kích thích giữa sự sống và cái chết, khiến cho 108.000 lỗ chân lông quanh cậu đồng thời nổ tung, 1 làn khí thay đổi đột ngột xông thẳng lên não.
Diệp tiên sinh, thực sự xin lỗi, chúng ta đã tiến vào khu vực mưa bão trên không rồi, sau khi xuyên qua khu vực sấm chớp mưa bão này, 2 tiếng nữa có thể tạm thời đáp xuống sân bay trên 1 hòn đảo nhỏ ở Ấn Độ được ạ.
Tuy rằng Diệp Thiên quát lớn, phi cơ trưởng biết rõ thân phận cậu không phải là bình thường nhưng vẫn kiên kiết giải thích cho Diệp Thiên, bọn họ mới bay khỏi Nam Phi xấp xỉ có 4 tiếng, lúc này đang ở trên biển Ấn Độ Dương, bên dưới là biển rộng mênh mông, căn bản không thể hạ cánh được.
Haiz, ông trời ơi, ông trêu tôi à?
Diệp Thiên đang định nói, bất thình lình, máy bay xóc nảy 1 cái, đẩy lời nói cậu ngược trởi lại, đồng thời máy bay bắt đầu rung lên, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy rõ từng tia sét to như cánh tay trẻ con, đang tàn phá bên dưới, thời gian lúc này có phải sắp hết rồi ?
Trong 1 quán rượu bình dân ở Luân Đôn, 1 người trung niên hơn 40 tuổi hòa lẫn trong đám đàn ông đó, đang nhìn vào chiếc đồng hồ trong tay, trong mắt lộ ra 1 tia bi thương.
Jerry, anh từng nói chắc chắn sẽ kéo kẻ địch cuối cùng đó xuống địa ngục, yên tâm đi, tôi nghĩ người đó không lâu nữa có thể gặp được anh rồi!
Thế nhưng 1 đội quân giết người như ngóe như vậy lại bị Diệp Thiên giết chết hơn 400 người, vả lại đó cũng chỉ là tin tức mà chính phủ Nam Phi công bố ra ngoài còn có những tin tức bị giấu nhẹm đi, chắc hẳn số người chết trong tay Diệp Thiên có thể còn nhiều hơn thế nữa.
Nếu không phải Đường Văn Viễn gọi điện thoại đến, Lôi Hổ bất luận thế nào cũng không ngờ được, ngày hôm qua lúc xuất hiện trước mặt hắn, sắc mặt Diệp Thiên vẫn như thường, thế mà đã gây nên 1 chiến trường chết chóc như vậy, thể loại bình tĩnh này càng làm tôn thêm cho Diệp Thiên lúc này, quả thực giống như 1 con yêu quái vậy.
Hiện tại Lôi Hổ thật sự đến cả chút ý định chống lại Diệp Thiên cũng không có, hắn ta hoàn toàn nhận thức được khoảng cách giữa mình và Diệp Thiên, nếu đối phương muốn giết hắn, sợ là cũng không khó hơn nghiền nát 1 con kiến là mấy.
Ngồi xuống đi, không biết thì thôi!
Nhìn khuôn mặt Lôi Hổ như sắp khóc, Diệp Thiên khoát tay, nói vào ống nghe:
Lão Đường, tôi chưa từng gặp gã Carlo đó, có thể điều tra ra hắn đang ở đâu không?
Diệp Thiên, Lôi Hổ cũng ở trên máy bay sao?
Đường Văn Viễn cũng không trả lời câu hỏi của Diệp Thiên, mà mở miệng nói:
Quan hệ giữa tôi và Lôi Hổ cũng khá tốt, cũng coi như là tôi nhìn thấy Lôi Hổ lớn lên, cho dù tên tiểu tử thối đó có làm gì có lỗi với cậu, cậu coi như là nể mặt lão già này, để cho hắn 1 đường sống đi nha?
Đại hội Hồng Môn mấy năm trước, Đường Văn Viễn cũng ở đó nên biết ân oán của Lôi Hổ với Diệp Thiên, thế nhưng ông ta quen biết Lôi Hổ Thiên cũng gần được 1 giáp rồi, tự nhiên không đành lòng nhìn thấy người con cháu Lôi Hổ phải chết dưới tay Diệp Thiên.
Ừ, tôi biết rồi.
Diệp Thiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lôi Hổ đang thấp thỏm không yên, ậm à ậm ừ nói:
Lão Đường, dạo này thiên cơ khó lường, tôi cảm thấy không tốt cho lắm, ông lập tức điều tra tung tích của Carlo cho tôi, nhanh nhanh 1 chút.
Được, vậy tôi đi sắp xếp đây.
Đường Văn Viễn nghe thấy Diệp Thiên nói nghiêm túc, lập tức không nói nhiều nữa, trả lời 1 tiếng rồi cúp điện thoại. Nhìn thấy Diệp Thiên cúp điện thoại, Lôi Hổ giống như 1 đứa trẻ đứng dậy, nói:
Ông Diệp, ông… ông xem…
Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, coi như mạng ngươi lớn đấy!
Diệp Thiên hừ lạnh 1 tiếng, Lôi Hổ Thiên trong Hồng Môn mặc dù đã lui về ở ẩn, nhưng đệ tử ông ta ở Hồng Môn đầy rẫy, giết chết Lôi Hổ có thể hết giận thế nhưng lại để lại cho người nhà mình 1 cái họa ngầm, không tránh khỏi mất nhiều hơn là được.
Huống chi Diệp Thiên cũng có thể nhận ra, Lôi Hổ không giống nhau như Tống Hiểu Long người mà luôn muốn dồn mình vào chỗ chết, lần này hắn thực sự tâm phục khẩu phục, cậu để Lôi Hổ Thiên dạy dỗ cậu ta, chắc hẳn sau này sẽ không gây ra chuyện hại mình nữa.
A, quái lạ, tại sao đường mệnh lại hiện ra trên mặt Lôi Hổ nhỉ?
Ngay tại thời điểm Diệp Thiên mới nói xong câu này, cậu đột nhiên phát hiện, ánh mắt màu đen gian tà của hắn nhạt đi rất nhiều, những tia tử khí đã biến mất không còn thấy nữa, thế nhưng ở bên má bên phải lại xuất hiện 1 đường vân màu xanh.
Đây là biểu hiện của người có tàn tật?
Nhìn thấy đường vân màu xanh trên mặt của Lôi Hổ, tay phải Diệp Thiên âm thầm bấm bói mấy cái, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, đó hình như là biểu hiện nhất thời của thiên cơ, đột nhiên lại biến mất, cậu cũng không thôi diễn ra được điều gì. Bị Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào mặt mình, trong lòng Lôi Hổ lại sợ hãi, cắn chặt răng, nói:
Diệp gia, ngài nói thẳng ra đi, 3 đao 6 lỗ, Lôi Hổ tôi nhận hết!
Lôi Hổ tuy rằng theo cha ở ẩn, nhưng vẫn là người trong Hồng Môn, đồng môn tương tàn, vẫn phải qua xử án, 3 đao 6 lỗ vẫn là nhẹ, nếu để Diệp Thiên truy cứu, hình phạt nhẹ nhất là mất 1 tay 1 chân.
3 đao 6 lỗ? Ông cho rằng tự mình lên công đường sao?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nói:
Chuyện của ông thuận theo ý trời là được rồi, tôi sẽ không ra tay với ông, ông không phải lo lắng nữa.
Diệp Thiên 1 lần nữa viết 1 dãy số lên trên tờ giấy, vẫy vẫy cô nữ tiếp viên, nói:
Giúp tôi ấn số này với.
Sau khi điện thoại thông, Diệp Thiên đi thằng vảo vấn đề, nói:
Lão Mã, giúp tôi điều tra tên Carlo 1 chút, xem xem hắn bây giờ đang ở đâu.
Không thành vấn đề 5 phút sau sẽ có câu trả lời cho ngài!
Maracay đương nhiên biết Carlo mà Diệp Thiên đang nói là ai, sau khi đồng ý, mở miệng nói:
Ông chủ, ông đúng thật là đại cao thủ, binh đoàn Black Widow đều bị ông tiêu diệt hết rồi!
Trong mắt giới lính đánh thuê như Maracay, mấy trăm người chết ở mỏ vàng Johannesburg căn bản không là gì cả, nhưng binh đoàn Black Widow bị tiêu diệt thì lại là 1 sự kiện long trời lở đất, trong khắp giới lính đánh thuê bây giờ đều đang bàn luận về chuyện này.
Đừng nói nhảm nữa, điều tra xong thì lập tức thông báo cho tôi nha!
Diệp Thiên dập điện thoại, cậu vẫn còn đang chờ Đường Văn Viễn gọi trả lời lại. Diệp Thiên vừa mới dập điện thoại, Đường Văn Viễn đã gọi điện thoại đến, chỉ có điều lại khiến Diệp Thiên thất vọng, Đường Văn Viễn cũng không điều tra ra tin tức của Carlo, chỉ có thể hy vọng nhờ cậy vào Maracay.
Đến thời điểm 5 phút sau, điện thoại cạnh tay Diệp Thiên vang lên, giọng Maracay truyền tới:
Ông chủ, có người 3 ngày trước gặp Carlo ở Luân Đôn, nhưng tung tích sau này của hắn thì không điều tra ra được!
Tiểu đội lính đánh thuê của Maracay mặc dù không bằng binh đoàn Black Widow, nhưng cũng được xếp top 5 trong giới lính đánh thuê, ông ta cũng có 1 hệ thống tình báo cực kỳ đặc biệt, đó chính là phải mua chuộc những nhân viên công tác ở những sân bay trọng điểm mỗi nước, giúp hắn điều tra thăm dò mà không bị những người bình thường chú ý.
Ở sân bay Luân Đôn, Maracay cũng có 1 người nằm vùng, điều trùng hợp chính là người đó trước kia cũng từng gặp qua Carlo, lúc này mới có thể nói hành tung Carlo ra, đến cả Maracay cũng không ngờ nhanh như vậy đã điều tra ra tin tức mà Diệp Thiên yêu cầu.
Luân Đôn?
Diệp Thiên rùng mình, mở miệng nói:
Được rồi, tôi biết rồi, lão Mã, cảm ơn ông!
Ngắt điện thoại, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn về phía cô nữ tiếp viên hàng không đó, nói:
Máy bay đến sân bay Luân Đôn là hôm nào nhỉ?
Đã được 4 ngày rồi ạ, Diệp tiên sinh, có vấn đề gì không?
Đối với nhân viên trên máy bay mà nói, chuyến đi lần này là kỳ nghỉ không tồi, sau khi đến Luân Đôn, bọn họ có thể đến bờ biển Nam Phi, nếu không phải Diệp Thiên quyết định hôm nay đi, mấy cô tiếp viên còn muốn đi đến Johannesburg 1 chuyến nữa.
- 4 ngày?
-
Ánh mắt Diệp Thiên sáng lên, hỏi:
Trong 4 ngày này, công tác àn toàn cho máy bay do ai phụ trách?
Do sân bay Luân Đôn ạ, bảo vệ cùng bảo dưỡng máy bay đều la do sân bay phụ trách.
Nữ tiếp viên hàng không có chút khó hiểu với câu hỏi của Diệp Thiên, bọn họ đến mỗi nơi đều phải trả 1 khoản phí không nhỏ cho sân bay, dùng cho tiếp nhiên liệu và bảo dưỡng cho máy bay. Sao mình cảm thấy không bình thường, hóa ra là có con cá lọt lưới như vậy.
Diệp Thiên vỗ tay phải thật mạnh vào tay vịn ghế, tay vịn hợp kim, bên ngoài bọc da bị cậu đám vào lõm 1 lỗ xuống, toàn bộ máy bay hình như nghiêng nghiêng 1 chút, nhất hời khiến mấy cô tiếp viên hàng không biến sắc.
Nhìn thấy tay vịn biến dạng, trong ánh mắt cô tiếp viên hàng không cũng không còn tia quyến rũ nữa, nơm nớp lo sợ nói:
Diệp tiên sinh, ngài… ngài nếu có chỗ nào không hài lòng, có thể nói với chúng tôi, còn… còn xin ngài đừng làm tổn hại những thiết bị của máy bay ạ.
Cô lập tức liên lạc với phi cơ trưởng, bảo ông ta lập tức hạ cánh xuống sân bay gần nhất!
Sau khi biết được Carlo từng xuất hiện tại sân bay Luân Đôn, sự bất an trong lòng Diệp Thiên ngày càng mãnh liệt, cậu hầu như có thể kết luận Carlo chắc chắn đã động tay động chân vào chiếc máy bay này.
Nhớ đến lời nói tràn ngập oán hận của Jerry trước khi chết, trong lòng Diệp Thiên nhất thời có cảm giác không rét mà run.
Cậu thế nào cũng không ngờ tới được Jerry lại điều tra ra cậu mượn chiếc máy bay này, hơn nữa còn nắm chuẩn xác thời gian máy bay cất cánh hạ cánh, tính toán cẩn thận, vượt xa tưởng tượng của người thường.
Nữ tiếp viên hàng không nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Diệp Thiên, lập tức thông báo lời nói của cậu đến phi cơ trưởng, sau đó trong khoang cabin vang lên giọng nói của phi cơ trưởng:
Diệp tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì ạ? Máy bay hiện giờ đang đi qua vùng mưa bão, xin các vị đừng đi lại!
Trong lòng Diệp Thiên nhảy dựng lên, cướp lấy bộ đàm đeo bên tai của nữ tiếp viên hàng không, quát lớn:
Mẹ nó, tôi muốn ông lập tức đáp xuống sân bay gần nhất, có nghe hiểu lời của tôi không hả?
Diệp Thiên lúc này, giống như ở vụ 11 tháng 9 ở New York, cảm giác cũng không khác gì nhảy từ tầng cao xuống bị trần nhà đè lên, cảm giác kích thích giữa sự sống và cái chết, khiến cho 108.000 lỗ chân lông quanh cậu đồng thời nổ tung, 1 làn khí thay đổi đột ngột xông thẳng lên não.
Diệp tiên sinh, thực sự xin lỗi, chúng ta đã tiến vào khu vực mưa bão trên không rồi, sau khi xuyên qua khu vực sấm chớp mưa bão này, 2 tiếng nữa có thể tạm thời đáp xuống sân bay trên 1 hòn đảo nhỏ ở Ấn Độ được ạ.
Tuy rằng Diệp Thiên quát lớn, phi cơ trưởng biết rõ thân phận cậu không phải là bình thường nhưng vẫn kiên kiết giải thích cho Diệp Thiên, bọn họ mới bay khỏi Nam Phi xấp xỉ có 4 tiếng, lúc này đang ở trên biển Ấn Độ Dương, bên dưới là biển rộng mênh mông, căn bản không thể hạ cánh được.
Haiz, ông trời ơi, ông trêu tôi à?
Diệp Thiên đang định nói, bất thình lình, máy bay xóc nảy 1 cái, đẩy lời nói cậu ngược trởi lại, đồng thời máy bay bắt đầu rung lên, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy rõ từng tia sét to như cánh tay trẻ con, đang tàn phá bên dưới, thời gian lúc này có phải sắp hết rồi ?
Trong 1 quán rượu bình dân ở Luân Đôn, 1 người trung niên hơn 40 tuổi hòa lẫn trong đám đàn ông đó, đang nhìn vào chiếc đồng hồ trong tay, trong mắt lộ ra 1 tia bi thương.
Jerry, anh từng nói chắc chắn sẽ kéo kẻ địch cuối cùng đó xuống địa ngục, yên tâm đi, tôi nghĩ người đó không lâu nữa có thể gặp được anh rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.