Chương 695: Tam Thanh Linh
Đả Nhãn
10/06/2013
Nhìn thấy bộ dạng này của Khỉ Trắng, Diệp Thiên cũng thêm cẩn thận, thủ đoạn của những người tu đạo xa xa vượt qua phạm trù thường nhân có thể hiểu được, vừa rồi không phải là thiếu chút nữa bị kẹp ở Đại môn nham bích đó sao.
Nhà gỗ cũng không lớn, chỉ có hơn mười mét vuông, thấu quang bên ngoài sáng rực rỡ, có thể thấy rõ ràng mỗi ngõ ngách bên trong, phòng ở bốn phía, có một cái giá tạo ra từ gỗ, trên giá có không ít đồ vật này nọ.
Mấy thứ này phần lớn đều là sắt thép chế thành. Có đoản kiếm chừng 3-4 tấc, có cả vật thể ngăm đen như là dụng cụ mài sắt, còn có phất trần đạo sĩ sử dụng, thậm chí còn có một áo người đi đường, đặt tán loạn trên giá.
Nhưng dùng mắt thường mà nhìn. Mấy thứ này không hề khác thường, một đám đều là ánh sáng màu khó hiểu chút, Diệp Thiên nhìn hồi lâu đối với đoản kiếm, cũng không còn xem xét cái gì khác.
- Không nên dùng thần thức, bằng không bị thương cũng đừng trách ta.
Khỉ Trắng coi như là phúc hậu, bởi vì Diệp Thiên giờ phút này đang muốn sử dụng thần thức đi quan sát những thứ trên giá này.
- Không thể dùng thần thức? Tôi có thể lấy tay chạm vào chứ?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút. Chìa tay phải chụp vào đoản kiếm bên người, nhưng đặt ở trong này trên dưới một trăm năm mà không hề hoen gỉ, thứ này khẳng định không là vật phẩm bình thường.
- Ồ? Đây là có chuyện gì?
Khi tay phải Diệp Thiên cách đoản kiếm còn có hơn mười cen-ti-mét, một kình lực truyền ra, bật tay của Diệp Thiên lên cao.
- Tiểu tử, đừng nghĩ chuyện tốt , nếu có thể lấy được, đạo gia ta đã ...
Khỉ Trắng vẻ mặt xem thường nhìn Diệp Thiên, nhưng cũng thiếu chút nữa nói lỡ miệng, đối những thứ kia hắn đã sớm thèm nhỏ dãi, nếu có thể chạm tay vào, còn có thể đặt cho tới hôm nay?
Nhưng Khỉ Trắng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, nó dùng mấy chục năm thời gian, làm hao mòn hết bùa lệnh cấm, từ bên trong lấy ra một món đồ đạo bào Thiên Tàm, đúng là thứ giờ phút này nó mặc trên người.
- Cái này... đây chính là cơ duyên tiền bối ngài nói?
Diệp Thiên nghe vậy khổ sở nổi lên mặt, ở trong lòng oán thầm không thôi, những thứ kia không thể dùng nguyên thần xem xét, cũng không thể dùng tay cầm thử, vậy Khỉ Trắng dẫn hắn tới đây có ích lợi gì?
Khỉ Trắng lắc lắc đầu, nói:
- Chủ nhân từng từng nói qua, người có cơ duyên, tự nhiên có thể lấy đi vật trong đó, hoặc là mấy thứ này nếu là chủ nhân đến, cũng có thể lấy đi !
- Mấy thứ này chẳng lẽ không phải của Tư Đồ tiền bối ? Đó là từ đâu mà đến ?
Diệp Thiên từ trong lời nói Khỉ Trắng nghe ra một tia manh mối, vật bầy đặt trên giá đỡ, tựa hồ thực sự không phải toàn bộ là của chủ nhân Khỉ Trắng.
- Hình như cách đây chừng hơn một trăm năm ấy, người tu đạo các nơi từng tụ tập tại Thần Nông Giá, tổ chức một lần khư thị, nhưng không biết nguyên nhân gì, người hai bang đánh nhau...
Thời gian có lẽ trôi qua quá lâu, Khỉ Trắng vừa nhớ lại vừa nói:
- Chủ nhân khi đó cũng khuyên không được, sau đó cơ hồ toàn bộ người tham gia khư thị bị cuốn vào, cuối cùng là lưỡng bại câu thương, chết ba bốn mươi người ...
Khỉ Trắng lúc ấy còn nhỏ, nhưng linh trí sơ khai, gặp phải đánh nhau loại này, tự nhiên là trốn rất xa rất xa, sau khi chuyện chấm dứt, nó mới chạy ra, mà người tu đạo lúc này cũng đã giải tán đi , đồ đạc là bọn hắn lưu lại.
Người tu đạo mang bên mình nhạc cụ của thầy tu, đương nhiên đều là cực kỳ trọng yếu, sau đó lục tục có không ít người đến đòi lại, đều là hậu bối của những người tham dự đánh nhau.
Nhưng trong những người tu đạo này, hiệp sĩ độc hành cũng không ít, có hậu nhân tự nhiên muốn đòi đồ trở về, nhưng cũng có không ít đồ không ai lĩnh, chính là mấy thứ này giờ phút này trước mặt Diệp Thiên.
Chủ nhân Khỉ Trắng tu vi thâm hậu, tâm tình lại chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến vào Kim Đan, tự nhiên sẽ không ham những nhạc cụ của thầy tu này, khi chính mình cần rời đi, liền làm phép bùa cấm ở trước mặt chúng.
Nhưng bùa cấm thực sự không phải là không thể phá giải, nếu như là chủ nhân nhạc cụ của thầy tu, tự nhiên có thể thu về đồ đạc của mình, mà nếu sau này những người này đến, chỉ cần công pháp có thể khiến cho nhạc cụ của thầy tu cộng hưởng, cũng có thể phá vỡ bùa cấm đó.
Đương nhiên, mặt khác còn có một phương pháp ngu ngốc, chính là mỗi ngày dùng nguyên thần công kích vòng bảo hộ của bùa cấm này, lâu ngày, cũng có thể làm hao mòn mở ra, Khỉ Trắng dùng đúng là biện pháp như thế.
- Chết ba bốn mươi người? Lúc đó giới tu đạo còn hưng thịnh sao?
Khỉ Trắng nói Diệp Thiên nghe được mà ngẩn người, hắn và sư phụ Lý Thiện Nguyên cơ hồ đi khắp nam bắc Trung Quốc, ngay cả một người tu đạo cũng đều chưa thấy qua, thậm chí cả người đến được cảnh giới luyện thần phản hư đều không có.
Mà dựa theo lời nói Khỉ Trắng, trận đánh nhau kia lại có ba bốn mươi người chết, chẳng phải là sẽ có nhiều người cuốn vào hơn sao? Mà những người này không phải người tu vi cao thâm sống lâu, vì sao tới hiện hiện giờ lại một người đều tìm không thấy rồi?
Diệp Thiên không thể so sánh với tuổi của Khỉ Trắng, hắn đang tự hỏi, tại hơn một trăm năm này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, khiến những người bị thế nhân xưng là thần tiên này biến mất không thấy?
- Này, tiểu tử, nghĩ gì thế?
Khỉ Trắng nhìn thấy Diệp Thiên trầm mặc, không thú vị lấy tay chọc vào hắn, nói:
- Ngươi nhanh nhìn xem có cơ duyên hay không, chờ một lát dây leo này lại dài ra !
- A? Vâng...
Diệp Thiên bị Hầu Tử đánh thức, nhịn không được hỏi:
- Tiền bối, năm đó có nhiều người tu luyện như vậy, bọn họ đi nơi nào? Như thế nào tới hiện giờ một người đều tìm không thấy?
- Ta chỗ nào biết?"
Hầu Tử liếc mắt, túc giận nói: "Năm đó thiên địa trong lúc đó linh khí hạng sung túc? Giống như theo mười năm bắt đầu đi, này thiên địa linh khí tựu chầm chậm suy yếu , tới hiện tại, ngoài núi căn bản là không thích hợp tu luyện."
Bạch viên tựa hồ nhớ ra cái gì đó, chần chờ nói nói :
- Chủ nhân trước khi lúc đi đã từng nói, bọn hắn cần ở Côn Lôn Sơn thương nghị một chuyện rất trọng yếu, bất quá từ đó về sau chủ nhân sẽ không rồi trở về qua, thương nghị cái gì ta cũng không biết!
- Ôi, đáng tiếc thế gian này một cái người tu đạo đều tìm không thấy , sau khi ta trước Côn Lôn Sơn đi xem đi!
Nghe xong Hầu Tử trong lời nói sau, Diệp Thiên thở dài, lịch sử đích thực cùng, thường thường chỉ có đương sự mới có thể giải đáp đi ra, có lẽ chỉ có gặp được năm đó người, hắn có thể được đến đáp án.
- Được rồi, tiểu tử, nhanh lên đi, nếu không đi chọn lựa, chúng ta liền đi ra ngoài!
Bạch viên nhớ lại năm đó thời gian, trong lòng có chút buồn bực, nói thúc giục lên Diệp Thiên.
- Vâng, tôi thử xem!
Diệp Thiên biết đây là một lần cơ duyên của mình, lập tức cũng không dám tiếp tục chậm trễ, đưa tay sờ vật bên cạnh đoản kiếm, không thể sử dụng thần thức, hắn cũng chỉ có thể dùng phương pháp đần như vậy.
- Không được!
Đó là vật thể tản ra một ánh sáng bóng như Kim Cương, chính là giống đoản kiếm, nhưng còn không chạm đến, đã đem tay Diệp Thiên văng ra .
- Không được!
- Cái này cũng không được!
- Vẫn không được!
Từng món đồ thử xuống, Diệp Thiên cũng không tự giác nhíu mày lại.
Trên giá đỡ này nguyên bản cũng chỉ có mười bảy mười tám đồ vật, trước mắt đã thử qua hơn phân nửa, không có một thứ nào cố duyên cùng mình, đều là không lưu tình chút nào văng hắn ra .
- Ơ, nơi này sao lại có thứ này nhỉ?
Khi Diệp Thiên đi vào cuối cùng căn phòng thì ánh mắt bỗng nhiên sáng một chút.
Tại trên giá gỗ, bầy đặt một cái cao chừng hai mươi phân, hạ bộ là một hình dạng Linh Đang, đường kính ước chừng chín centimet, mặt trên có một tay cầm, nơi trên nhất tay cầm quả thực là hình dạng chữ trạc xiên, cũng là Tam Thanh linh Đạo gia sử dụng!
Diệp Thiên biết, Tam Thanh linh lại danh đế chung, pháp chung, pháp linh, linh thư, là nhạc cụ của thầy tu trọng yếu trong Đạo gia.
Mà ở trong phong thuỷ, Tam Thanh linh cũng có tác dụng quan trọng, có thể an thần định phách, truyền thừa ở trong đầu Diệp Thiên, còn có đồ án Tam Thanh linh, cùng vật trước mặt này cực kỳ tương tự.
- Tổ sư gia phù hộ, tốt xấu đừng làm cho ta phải một chuyến tay không!
Phía sau Tam Thanh linh đã không có cái gì, nếu thứ này Diệp Thiên tiếp tục lấy không được, vậy lần này ngoại trừ hắn bỏ nghe được nhiều chuyện thần tiên, cũng chính là ăn được quả đào mùi vị không tệ của Thần Nông Giá.
Ở trong lòng cầu nguyện một phen, Diệp Thiên chìa tay phải, chộp tới mặt trên Linh Đang, chẳng qua vừa mới chạm tay, hơn mười cen-ti-mét phía trên Tam Thanh linh, một sứuc mạnh vô hình đã văng tay Diệp Thiên ra .
- Vẫn không được !?
Diệp Thiên lòng tràn đầy chua sót, đây chính là vật hắn có hy vọng có thể lấy đi nhất, nhưng cái gọi là cơ duyên cũng không xuất hiện, vòng bảo hộ vô hình vô sắc kia cũng không mở đối với Diệp Thiên.
- Tiểu tử, xem ra ngươi cơ duyên không đủ, những thứ kia, cũng không có thứ của tiền bối các ngươi!
Chứng kiến hành động Diệp Thiên không có kết quả, Khỉ Trắng vui sướng khi người gặp họa nở nụ cười, nơi này mỗi một vật nó đều thèm nhỏ dãi đã lâu, nhưng phá không nổi vòng bảo hộ, cũng thấy mà sờ không tới, khiến Khỉ Trắng sốt ruột mấy chục năm .
Nhà gỗ cũng không lớn, chỉ có hơn mười mét vuông, thấu quang bên ngoài sáng rực rỡ, có thể thấy rõ ràng mỗi ngõ ngách bên trong, phòng ở bốn phía, có một cái giá tạo ra từ gỗ, trên giá có không ít đồ vật này nọ.
Mấy thứ này phần lớn đều là sắt thép chế thành. Có đoản kiếm chừng 3-4 tấc, có cả vật thể ngăm đen như là dụng cụ mài sắt, còn có phất trần đạo sĩ sử dụng, thậm chí còn có một áo người đi đường, đặt tán loạn trên giá.
Nhưng dùng mắt thường mà nhìn. Mấy thứ này không hề khác thường, một đám đều là ánh sáng màu khó hiểu chút, Diệp Thiên nhìn hồi lâu đối với đoản kiếm, cũng không còn xem xét cái gì khác.
- Không nên dùng thần thức, bằng không bị thương cũng đừng trách ta.
Khỉ Trắng coi như là phúc hậu, bởi vì Diệp Thiên giờ phút này đang muốn sử dụng thần thức đi quan sát những thứ trên giá này.
- Không thể dùng thần thức? Tôi có thể lấy tay chạm vào chứ?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút. Chìa tay phải chụp vào đoản kiếm bên người, nhưng đặt ở trong này trên dưới một trăm năm mà không hề hoen gỉ, thứ này khẳng định không là vật phẩm bình thường.
- Ồ? Đây là có chuyện gì?
Khi tay phải Diệp Thiên cách đoản kiếm còn có hơn mười cen-ti-mét, một kình lực truyền ra, bật tay của Diệp Thiên lên cao.
- Tiểu tử, đừng nghĩ chuyện tốt , nếu có thể lấy được, đạo gia ta đã ...
Khỉ Trắng vẻ mặt xem thường nhìn Diệp Thiên, nhưng cũng thiếu chút nữa nói lỡ miệng, đối những thứ kia hắn đã sớm thèm nhỏ dãi, nếu có thể chạm tay vào, còn có thể đặt cho tới hôm nay?
Nhưng Khỉ Trắng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, nó dùng mấy chục năm thời gian, làm hao mòn hết bùa lệnh cấm, từ bên trong lấy ra một món đồ đạo bào Thiên Tàm, đúng là thứ giờ phút này nó mặc trên người.
- Cái này... đây chính là cơ duyên tiền bối ngài nói?
Diệp Thiên nghe vậy khổ sở nổi lên mặt, ở trong lòng oán thầm không thôi, những thứ kia không thể dùng nguyên thần xem xét, cũng không thể dùng tay cầm thử, vậy Khỉ Trắng dẫn hắn tới đây có ích lợi gì?
Khỉ Trắng lắc lắc đầu, nói:
- Chủ nhân từng từng nói qua, người có cơ duyên, tự nhiên có thể lấy đi vật trong đó, hoặc là mấy thứ này nếu là chủ nhân đến, cũng có thể lấy đi !
- Mấy thứ này chẳng lẽ không phải của Tư Đồ tiền bối ? Đó là từ đâu mà đến ?
Diệp Thiên từ trong lời nói Khỉ Trắng nghe ra một tia manh mối, vật bầy đặt trên giá đỡ, tựa hồ thực sự không phải toàn bộ là của chủ nhân Khỉ Trắng.
- Hình như cách đây chừng hơn một trăm năm ấy, người tu đạo các nơi từng tụ tập tại Thần Nông Giá, tổ chức một lần khư thị, nhưng không biết nguyên nhân gì, người hai bang đánh nhau...
Thời gian có lẽ trôi qua quá lâu, Khỉ Trắng vừa nhớ lại vừa nói:
- Chủ nhân khi đó cũng khuyên không được, sau đó cơ hồ toàn bộ người tham gia khư thị bị cuốn vào, cuối cùng là lưỡng bại câu thương, chết ba bốn mươi người ...
Khỉ Trắng lúc ấy còn nhỏ, nhưng linh trí sơ khai, gặp phải đánh nhau loại này, tự nhiên là trốn rất xa rất xa, sau khi chuyện chấm dứt, nó mới chạy ra, mà người tu đạo lúc này cũng đã giải tán đi , đồ đạc là bọn hắn lưu lại.
Người tu đạo mang bên mình nhạc cụ của thầy tu, đương nhiên đều là cực kỳ trọng yếu, sau đó lục tục có không ít người đến đòi lại, đều là hậu bối của những người tham dự đánh nhau.
Nhưng trong những người tu đạo này, hiệp sĩ độc hành cũng không ít, có hậu nhân tự nhiên muốn đòi đồ trở về, nhưng cũng có không ít đồ không ai lĩnh, chính là mấy thứ này giờ phút này trước mặt Diệp Thiên.
Chủ nhân Khỉ Trắng tu vi thâm hậu, tâm tình lại chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến vào Kim Đan, tự nhiên sẽ không ham những nhạc cụ của thầy tu này, khi chính mình cần rời đi, liền làm phép bùa cấm ở trước mặt chúng.
Nhưng bùa cấm thực sự không phải là không thể phá giải, nếu như là chủ nhân nhạc cụ của thầy tu, tự nhiên có thể thu về đồ đạc của mình, mà nếu sau này những người này đến, chỉ cần công pháp có thể khiến cho nhạc cụ của thầy tu cộng hưởng, cũng có thể phá vỡ bùa cấm đó.
Đương nhiên, mặt khác còn có một phương pháp ngu ngốc, chính là mỗi ngày dùng nguyên thần công kích vòng bảo hộ của bùa cấm này, lâu ngày, cũng có thể làm hao mòn mở ra, Khỉ Trắng dùng đúng là biện pháp như thế.
- Chết ba bốn mươi người? Lúc đó giới tu đạo còn hưng thịnh sao?
Khỉ Trắng nói Diệp Thiên nghe được mà ngẩn người, hắn và sư phụ Lý Thiện Nguyên cơ hồ đi khắp nam bắc Trung Quốc, ngay cả một người tu đạo cũng đều chưa thấy qua, thậm chí cả người đến được cảnh giới luyện thần phản hư đều không có.
Mà dựa theo lời nói Khỉ Trắng, trận đánh nhau kia lại có ba bốn mươi người chết, chẳng phải là sẽ có nhiều người cuốn vào hơn sao? Mà những người này không phải người tu vi cao thâm sống lâu, vì sao tới hiện hiện giờ lại một người đều tìm không thấy rồi?
Diệp Thiên không thể so sánh với tuổi của Khỉ Trắng, hắn đang tự hỏi, tại hơn một trăm năm này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, khiến những người bị thế nhân xưng là thần tiên này biến mất không thấy?
- Này, tiểu tử, nghĩ gì thế?
Khỉ Trắng nhìn thấy Diệp Thiên trầm mặc, không thú vị lấy tay chọc vào hắn, nói:
- Ngươi nhanh nhìn xem có cơ duyên hay không, chờ một lát dây leo này lại dài ra !
- A? Vâng...
Diệp Thiên bị Hầu Tử đánh thức, nhịn không được hỏi:
- Tiền bối, năm đó có nhiều người tu luyện như vậy, bọn họ đi nơi nào? Như thế nào tới hiện giờ một người đều tìm không thấy?
- Ta chỗ nào biết?"
Hầu Tử liếc mắt, túc giận nói: "Năm đó thiên địa trong lúc đó linh khí hạng sung túc? Giống như theo mười năm bắt đầu đi, này thiên địa linh khí tựu chầm chậm suy yếu , tới hiện tại, ngoài núi căn bản là không thích hợp tu luyện."
Bạch viên tựa hồ nhớ ra cái gì đó, chần chờ nói nói :
- Chủ nhân trước khi lúc đi đã từng nói, bọn hắn cần ở Côn Lôn Sơn thương nghị một chuyện rất trọng yếu, bất quá từ đó về sau chủ nhân sẽ không rồi trở về qua, thương nghị cái gì ta cũng không biết!
- Ôi, đáng tiếc thế gian này một cái người tu đạo đều tìm không thấy , sau khi ta trước Côn Lôn Sơn đi xem đi!
Nghe xong Hầu Tử trong lời nói sau, Diệp Thiên thở dài, lịch sử đích thực cùng, thường thường chỉ có đương sự mới có thể giải đáp đi ra, có lẽ chỉ có gặp được năm đó người, hắn có thể được đến đáp án.
- Được rồi, tiểu tử, nhanh lên đi, nếu không đi chọn lựa, chúng ta liền đi ra ngoài!
Bạch viên nhớ lại năm đó thời gian, trong lòng có chút buồn bực, nói thúc giục lên Diệp Thiên.
- Vâng, tôi thử xem!
Diệp Thiên biết đây là một lần cơ duyên của mình, lập tức cũng không dám tiếp tục chậm trễ, đưa tay sờ vật bên cạnh đoản kiếm, không thể sử dụng thần thức, hắn cũng chỉ có thể dùng phương pháp đần như vậy.
- Không được!
Đó là vật thể tản ra một ánh sáng bóng như Kim Cương, chính là giống đoản kiếm, nhưng còn không chạm đến, đã đem tay Diệp Thiên văng ra .
- Không được!
- Cái này cũng không được!
- Vẫn không được!
Từng món đồ thử xuống, Diệp Thiên cũng không tự giác nhíu mày lại.
Trên giá đỡ này nguyên bản cũng chỉ có mười bảy mười tám đồ vật, trước mắt đã thử qua hơn phân nửa, không có một thứ nào cố duyên cùng mình, đều là không lưu tình chút nào văng hắn ra .
- Ơ, nơi này sao lại có thứ này nhỉ?
Khi Diệp Thiên đi vào cuối cùng căn phòng thì ánh mắt bỗng nhiên sáng một chút.
Tại trên giá gỗ, bầy đặt một cái cao chừng hai mươi phân, hạ bộ là một hình dạng Linh Đang, đường kính ước chừng chín centimet, mặt trên có một tay cầm, nơi trên nhất tay cầm quả thực là hình dạng chữ trạc xiên, cũng là Tam Thanh linh Đạo gia sử dụng!
Diệp Thiên biết, Tam Thanh linh lại danh đế chung, pháp chung, pháp linh, linh thư, là nhạc cụ của thầy tu trọng yếu trong Đạo gia.
Mà ở trong phong thuỷ, Tam Thanh linh cũng có tác dụng quan trọng, có thể an thần định phách, truyền thừa ở trong đầu Diệp Thiên, còn có đồ án Tam Thanh linh, cùng vật trước mặt này cực kỳ tương tự.
- Tổ sư gia phù hộ, tốt xấu đừng làm cho ta phải một chuyến tay không!
Phía sau Tam Thanh linh đã không có cái gì, nếu thứ này Diệp Thiên tiếp tục lấy không được, vậy lần này ngoại trừ hắn bỏ nghe được nhiều chuyện thần tiên, cũng chính là ăn được quả đào mùi vị không tệ của Thần Nông Giá.
Ở trong lòng cầu nguyện một phen, Diệp Thiên chìa tay phải, chộp tới mặt trên Linh Đang, chẳng qua vừa mới chạm tay, hơn mười cen-ti-mét phía trên Tam Thanh linh, một sứuc mạnh vô hình đã văng tay Diệp Thiên ra .
- Vẫn không được !?
Diệp Thiên lòng tràn đầy chua sót, đây chính là vật hắn có hy vọng có thể lấy đi nhất, nhưng cái gọi là cơ duyên cũng không xuất hiện, vòng bảo hộ vô hình vô sắc kia cũng không mở đối với Diệp Thiên.
- Tiểu tử, xem ra ngươi cơ duyên không đủ, những thứ kia, cũng không có thứ của tiền bối các ngươi!
Chứng kiến hành động Diệp Thiên không có kết quả, Khỉ Trắng vui sướng khi người gặp họa nở nụ cười, nơi này mỗi một vật nó đều thèm nhỏ dãi đã lâu, nhưng phá không nổi vòng bảo hộ, cũng thấy mà sờ không tới, khiến Khỉ Trắng sốt ruột mấy chục năm .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.