Chương 824: Thăng cấp
Đả Nhãn
02/07/2013
- Mẹ nó, lão tử chịu không nổi rồi!
Toàn thân truyền đến đau nhức, giống như là một cây cây kim đâm vào trong đầu, đâm đến nỗi Diệp Thiên nhịn không được lớn tiếng kêu lên, nhưng vào lúc này, Diệp Thiên bỗng nhiên cảm giác nửa người dưới chợt nhẹ. Linh khí đó nháy mắt biến mất.
Nhưng vậy lại khổ Diệp Thiên, bởi vì nửa người trên của hắn, còn đang chịu linh khí công kích, loại cảm giác băng hỏa hai nửa này khiến Diệp Thiên rốt cuộc nhịn không được, trong đầu ong ong lên. Rốt cục khi thân thể thoát ly khỏi khu vực linh khí, Diệp Thiên cũng mất đi toàn bộ tri giác đối với thân thể.
- Ấy, này, Diệp gia. Đừng như vậy chứ? !
Luôn luôn chú ý đến diễn cảm khuôn mặt của Diệp Thiên, Lôi Hổ chợt phát hiện tốc độ thân thể mình rớt xuống thêm nhanh hơn rất nhiều, vội cúi đầu vừa nhìn. Cả người nhất thời bị hù đến nỗi hồn phi phách tán.
Bởi vì Lôi Hổ phát hiện, chính mình còn cách mặt biển phía dưới, tựa hồ còn vài chục mét, hơn nữa trên mặt biển còn có một tầng sương mù bốc hơi, hắn cũng không thể phát hiện nước biển sâu bao nhiêu, phía dưới có đá ngầm hay không?
Đã không có Diệp Thiên dùng thực khí khống chế thân thể, hai người rơi nhanh hướng mặt biển, mấy phút trôi qua, "Tõm" hai tiếng truyền ra, hai người kẻ trước người sau rơi vào biển. Lực đánh vào thật lớn này, khiến cho Lôi Hổ cũng bước rập khuôn theo Diệp Thiên, đầu lệch đi, liền hôn mê bất tỉnh.
Trời vẫn xanh, nhưng nước biển nơi này, không còn mãnh liệt như bão biển khơi lúc trước, mà là vô cùng bình yên. Ở cách nơi mà hai người Diệp Thiên rơi vào mặt biển một ngàn mét, có một hòn đảo, những con sóng nhỏ nhằm vào phía bờ cát trắng tinh, nổi lên một đám bọt sóng trắng.
Tuy rằng nước biển lưu động rất chậm, nhưng vẫn làm cho phao cứu sinh trói chặt hai người cùng một chỗ, hướng bờ cát mà dạt vào, mấy giờ trôi qua, thân thể hai người hiện ra trên bờ cát.
- Con bà nó, tại sao lại đi tới không gian này?
Thân thể mất đi tri giác, Diệp Thiên bị thúc giục phát hiện mình lại nhớ tới cái không gian hắc ám kia, giống như là sự kiện "911", bị giam cầm ở trong thức hải của mình, có kinh nghiệm lần trước, Diệp Thiên biết, đây là một loại tự bảo vệ của thân thể, sợ thần thức của hắn chịu không nổi đau đớn.
- Nếu thân thể bị rơi mà chết, vậy thần thức còn có thể lưu lại hay không nhỉ?
Bốn phía nơi nơi đều là hắc ám, Diệp Thiên buồn rầu vô cùng, hắn không biết mình ở nơi linh khí hình thành sương trắng rơi xuống là độ cao bao nhiêu, nhưng hắn nhớ rõ chính mình vẫn là trên không trung.
Mất đi kiểm soát đối với thân thể, vạn nhất phía dưới còn mấy trăm mét, coi như dưới là nước biển, coi như Diệp Thiên hắn da dày thịt to, thì cũng là cái kết cục tan xương nát thịt.
Nhưng Diệp Thiên cũng không biết, lúc này ở thân thể của hắn, đang phát sinh biến hóa long trời lỡ đất.
Diệp Thiên từ khu vực sương trắng ra được, tuy rằng tinh thần chịu không nổi đau nhức, bị cuốn vào ở chỗ sâu trong Thức Hải, nhưng khi đan điền âm dương lại ổn định lại, từng bước chuyển hóa linh khí tràn ngập ở trong kinh mạch quanh thân Diệp Thiên.
Mà ở bổn mạng phi kiếm vùng đan điền Diệp Thiên, cũng quay tròn chuyển động, hình thành một lực hấp dẫn, làm cho linh khí bế tắc trong kinh mạch Diệp Thiên, đều được hấp thu đi vào trong thân kiếm, từ lượng lớn linh khí dũng mãnh vào, thân kiếm màu đỏ dần dần biến sắc, cả vật thể hiện ra màu bạc sáng bóng.
Không biết qua bao lâu, toàn bộ đều chuyển hóa thành đoản kiếm màu bạc, linh khí rốt cục đã xâm nhập đến trong cơ thể Diệp Thiên toàn bộ đều hấp thu hầu như không còn, phi kiếm khẽ rung động, phát ra một tiếng vang giòn có thể tác động đến chỗ sâu trong Thức Hải của Diệp Thiên, một kiếm khí không gì không phá được nhập vào cơ thể mà ra, khiến cho không khí phía trên thân thể Diệp Thiên tựa hồ cũng méo mó.
- Mẹ nó, lần này mất bao lâu đây?
Tục ngữ nói trong núi không có năm tháng, bị giam cầm ở chỗ sâu trong Thức Hải, Diệp Thiên cũng là như thế, trong trạng thái loại này, hắn không thể biết được bên ngoài qua bao lâu, khi tiếng vang giòn của phi kiếm truyền vào trong đầu, hắn mới ý thức được chính mình một lần nữa khống chế được thân thể.
- Hả, tại sao có thể như vậy?
Vừa mới khôi phục ý thức, Diệp Thiên đột nhiên cảm giác nguyên thần rung động, tiểu hòa thượng khoanh chân ngồi ở chỗ ấn đường, há mồm khẽ hô hấp, thực khí quanh thân Diệp Thiên không bị khống chế dũng mãnh lao tới hướng tâm trí, lại dũng mãnh vào tới bên trong nguyên thần.
- Ư, thoải mái quá!
Khi thực khí trong cơ thể Diệp Thiên không còn lại một tia, khuôn mặt nguyên thần nhíu chặc mày giãn ra, hai mắt trợn lên, hai cánh tay bỏ túih hướng lên trên duỗi một cái, cùng lúc đó, cái miệng nhỏ nguyên thần vừa phun, từng đợt từng đợt thực khí trở về trong thân thể Diệp Thiên.
- Này... chất thực khí này, hoàn toàn bất đồng với ban đầu sao?
Cảm thụ được sức lực một lần nữa trở lại trong cơ thể, trên mặt Diệp Thiên lộ ra kinh hỉ không hiểu, hắn rõ ràng cảm ứng được, thực khí trải qua nguyên thần tinh luyện, lượng tuy rằng ít hơn so với trước kia rất nhiều, nhưng chất lại có biến hóa long trời lỡ đất.
Nếu như nói Diệp Thiên trước kia sử dụng ba phần lực, có thể nâng được sức nặng năm nghìn ki-lô-gam, như vậy hắn hiện tại chỉ cần sử dụng nửa phần khí lực, có thể đạt tới hiệu quả này, đây là biến hóa về chất, thực khí trở nên cô đọng .
- Ơ? Phi kiếm như thế nào biến thành loại màu sắc này?
Khi Diệp Thiên xem xét đan điền, không khỏi lặng đi một chút, bởi vì gia nhập thuộc tính hỏa, phi kiếm nguyên bản cả vật thể hồng hồng, hiện tại lại trở thành màu bạc, tản ra bên ngoài một kiếm khí không gì không phá được, tràn đầy vào đến trong đan điền âm dương.
- Mình ... hay là mình tiến vào tới Tiên Thiên trung kỳ?
Lại nhìn lại đan điền âm dương của mình, Diệp Thiên trong lòng có một tia hiểu ra, kích thước đan điền mặc dù không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng Diệp Thiên có thể cảm giác được, lúc này đan điền có thể cất chứa số lượng linh khí, nếu so với trước kia đã tăng gấp mấy chục lần.
Dung lượng Linh khí, đan điền chính là phi kiếm biến hóa, tất cả chuyện này đều thuyết minh, tu vi Diệp Thiên lại tiến vào tới một thiên địa mới, thực lực gia tăng gấp hơn mười lần, tựa hồ chỉ có khả năng là đã thăng cấp mới có sức thuyết phục.
- Mẹ nó, vì cái gì mỗi lần luôn khiến cho chính mình phải thập tử nhất sinh nhỉ?
Vui sướng rất nhiều, trong lòng Diệp Thiên cũng thấy hoảng sợ, lúc ấy linh khí này đã hình thành áp lực, so với áp lực hắn ở trong đầm nước âm dương ở Trường Bạch sơn phải chịu đựng còn lớn hơn vô số lần, Diệp Thiên lúc ấy thậm chí có cảm giác thân thể bị chèn ép không chịu nổi.
- Đây là nơi nào nhỉ?? Con bà nó!
Cẩn thận kiểm tra xong trạng thái thân thể của mình, Diệp Thiên mới đánh giá đến hoàn cảnh bốn phía.
- Con bà nó, chẳng lẽ trong đảo trên biển linh khí đều là sung túc như vậy sao? Vậy lão tử còn cần gì phí công đi thi triển Tụ Linh Trận nữa?
Ngẩng đầu nhìn trời, tia chớp tàn sát bừa bãi kia sớm đã biến mất không thấy, bầu trời xanh thẳm không có một đám mây, trong thiên địa đã tràn ngập linh khí nồng đậm, nước biển cách đó không xa thậm chí trên bờ cát, đều có một tầng linh khí thực chất hình thành sương mù màu trắng.
Nhìn ra phương xa xa, là một rừng cây rậm rạp nhìn không tới cuối, vô biên vô hạn, trong rừng cũng là linh khí vờn quanh, trong đó có những cây lớn chiều dài hơn trăm mét, thân cây cao cao kia giống như là trụ chống trời vậy, cắm thẳng phía chân trời, tán cây thật lớn giống như mái nhà lớn, che phủ kín một khoảng trời.
- Lão tử này rốt cuộc đến nơi nào?
Diệp Thiên có chút há hốc mồm, khi hắn chống người dậy, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ, quay đầu vừa nhìn, nửa người bị ngâm mình ở trong nước biển, Lôi Hổ cũng tỉnh dậy rồi.
- Diệp gia, chúng ta không ngã chết à?
Lôi Hổ mới vừa mở mắt ra, liền thấy được Diệp Thiên, nhưng con mắt còn có chút uể oải, hiển nhiên chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
- Chúng ta hẳn là bị nước biển xô đi, nếu rớt trên bờ cát này, chỉ sợ cũng không thoát một con đường chết!
Diệp Thiên nhìn về phía nước biển đang đưa đẩy cái dù lưu động phập phồng, nhất thời hiểu rõ ra, nhưng ánh mắt chuyển hướng xa xa, chân mày cũng lại nhíu lại, với năng lực con mắt của hắn, có thể nhìn thấy những nơi cách đó một hai trăm dặm.
Nói như vậy, tầm nhìn trên biển là tương đối rộng rãi, cho dù nhờ bằng mắt thường, cũng có thể nhìn thấy chỗ rất xa, nhưng chỗ nước ở những hòn đảo nhỏ bên ngoài nơi đây, tất cả đều tràn ngập một tầng sương mù hơi mỏng, như là phủ thêm một tầng cát mỏng, đặt hải đảo ở trong đó.
- Nơi này giống như có chút không bình thường?
Chân mày Diệp Thiên hơi hơi nhíu, cho dù cách xa mặt biển, Diệp Thiên cũng cảm nhận được, tinh tuý nồng đậm của nguyên khí trong thiên địa tại đây, là hắn không thấy bao giờ, coi như Tụ Linh Trận của Hồng Kông so sánh cùng với nó, thì cũng là không lớn bằng.
Hơn nữa khoảng trời kia trên đỉnh đầu của Diệp Thiên, xanh thẳm không có một đám mây, giống như là một hòn ngọc bích như được khảm trên không trung, nơi đây trong ngày hôm nay chịu sự ô nhiễm việc công nghiệp hoá, cũng vì vậy khó có thể nhìn thấy, ít nhất Diệp Thiên trong trong không gian thành phố được gọi là đế đô trước giờ chưa từng thấy qua.
Toàn thân truyền đến đau nhức, giống như là một cây cây kim đâm vào trong đầu, đâm đến nỗi Diệp Thiên nhịn không được lớn tiếng kêu lên, nhưng vào lúc này, Diệp Thiên bỗng nhiên cảm giác nửa người dưới chợt nhẹ. Linh khí đó nháy mắt biến mất.
Nhưng vậy lại khổ Diệp Thiên, bởi vì nửa người trên của hắn, còn đang chịu linh khí công kích, loại cảm giác băng hỏa hai nửa này khiến Diệp Thiên rốt cuộc nhịn không được, trong đầu ong ong lên. Rốt cục khi thân thể thoát ly khỏi khu vực linh khí, Diệp Thiên cũng mất đi toàn bộ tri giác đối với thân thể.
- Ấy, này, Diệp gia. Đừng như vậy chứ? !
Luôn luôn chú ý đến diễn cảm khuôn mặt của Diệp Thiên, Lôi Hổ chợt phát hiện tốc độ thân thể mình rớt xuống thêm nhanh hơn rất nhiều, vội cúi đầu vừa nhìn. Cả người nhất thời bị hù đến nỗi hồn phi phách tán.
Bởi vì Lôi Hổ phát hiện, chính mình còn cách mặt biển phía dưới, tựa hồ còn vài chục mét, hơn nữa trên mặt biển còn có một tầng sương mù bốc hơi, hắn cũng không thể phát hiện nước biển sâu bao nhiêu, phía dưới có đá ngầm hay không?
Đã không có Diệp Thiên dùng thực khí khống chế thân thể, hai người rơi nhanh hướng mặt biển, mấy phút trôi qua, "Tõm" hai tiếng truyền ra, hai người kẻ trước người sau rơi vào biển. Lực đánh vào thật lớn này, khiến cho Lôi Hổ cũng bước rập khuôn theo Diệp Thiên, đầu lệch đi, liền hôn mê bất tỉnh.
Trời vẫn xanh, nhưng nước biển nơi này, không còn mãnh liệt như bão biển khơi lúc trước, mà là vô cùng bình yên. Ở cách nơi mà hai người Diệp Thiên rơi vào mặt biển một ngàn mét, có một hòn đảo, những con sóng nhỏ nhằm vào phía bờ cát trắng tinh, nổi lên một đám bọt sóng trắng.
Tuy rằng nước biển lưu động rất chậm, nhưng vẫn làm cho phao cứu sinh trói chặt hai người cùng một chỗ, hướng bờ cát mà dạt vào, mấy giờ trôi qua, thân thể hai người hiện ra trên bờ cát.
- Con bà nó, tại sao lại đi tới không gian này?
Thân thể mất đi tri giác, Diệp Thiên bị thúc giục phát hiện mình lại nhớ tới cái không gian hắc ám kia, giống như là sự kiện "911", bị giam cầm ở trong thức hải của mình, có kinh nghiệm lần trước, Diệp Thiên biết, đây là một loại tự bảo vệ của thân thể, sợ thần thức của hắn chịu không nổi đau đớn.
- Nếu thân thể bị rơi mà chết, vậy thần thức còn có thể lưu lại hay không nhỉ?
Bốn phía nơi nơi đều là hắc ám, Diệp Thiên buồn rầu vô cùng, hắn không biết mình ở nơi linh khí hình thành sương trắng rơi xuống là độ cao bao nhiêu, nhưng hắn nhớ rõ chính mình vẫn là trên không trung.
Mất đi kiểm soát đối với thân thể, vạn nhất phía dưới còn mấy trăm mét, coi như dưới là nước biển, coi như Diệp Thiên hắn da dày thịt to, thì cũng là cái kết cục tan xương nát thịt.
Nhưng Diệp Thiên cũng không biết, lúc này ở thân thể của hắn, đang phát sinh biến hóa long trời lỡ đất.
Diệp Thiên từ khu vực sương trắng ra được, tuy rằng tinh thần chịu không nổi đau nhức, bị cuốn vào ở chỗ sâu trong Thức Hải, nhưng khi đan điền âm dương lại ổn định lại, từng bước chuyển hóa linh khí tràn ngập ở trong kinh mạch quanh thân Diệp Thiên.
Mà ở bổn mạng phi kiếm vùng đan điền Diệp Thiên, cũng quay tròn chuyển động, hình thành một lực hấp dẫn, làm cho linh khí bế tắc trong kinh mạch Diệp Thiên, đều được hấp thu đi vào trong thân kiếm, từ lượng lớn linh khí dũng mãnh vào, thân kiếm màu đỏ dần dần biến sắc, cả vật thể hiện ra màu bạc sáng bóng.
Không biết qua bao lâu, toàn bộ đều chuyển hóa thành đoản kiếm màu bạc, linh khí rốt cục đã xâm nhập đến trong cơ thể Diệp Thiên toàn bộ đều hấp thu hầu như không còn, phi kiếm khẽ rung động, phát ra một tiếng vang giòn có thể tác động đến chỗ sâu trong Thức Hải của Diệp Thiên, một kiếm khí không gì không phá được nhập vào cơ thể mà ra, khiến cho không khí phía trên thân thể Diệp Thiên tựa hồ cũng méo mó.
- Mẹ nó, lần này mất bao lâu đây?
Tục ngữ nói trong núi không có năm tháng, bị giam cầm ở chỗ sâu trong Thức Hải, Diệp Thiên cũng là như thế, trong trạng thái loại này, hắn không thể biết được bên ngoài qua bao lâu, khi tiếng vang giòn của phi kiếm truyền vào trong đầu, hắn mới ý thức được chính mình một lần nữa khống chế được thân thể.
- Hả, tại sao có thể như vậy?
Vừa mới khôi phục ý thức, Diệp Thiên đột nhiên cảm giác nguyên thần rung động, tiểu hòa thượng khoanh chân ngồi ở chỗ ấn đường, há mồm khẽ hô hấp, thực khí quanh thân Diệp Thiên không bị khống chế dũng mãnh lao tới hướng tâm trí, lại dũng mãnh vào tới bên trong nguyên thần.
- Ư, thoải mái quá!
Khi thực khí trong cơ thể Diệp Thiên không còn lại một tia, khuôn mặt nguyên thần nhíu chặc mày giãn ra, hai mắt trợn lên, hai cánh tay bỏ túih hướng lên trên duỗi một cái, cùng lúc đó, cái miệng nhỏ nguyên thần vừa phun, từng đợt từng đợt thực khí trở về trong thân thể Diệp Thiên.
- Này... chất thực khí này, hoàn toàn bất đồng với ban đầu sao?
Cảm thụ được sức lực một lần nữa trở lại trong cơ thể, trên mặt Diệp Thiên lộ ra kinh hỉ không hiểu, hắn rõ ràng cảm ứng được, thực khí trải qua nguyên thần tinh luyện, lượng tuy rằng ít hơn so với trước kia rất nhiều, nhưng chất lại có biến hóa long trời lỡ đất.
Nếu như nói Diệp Thiên trước kia sử dụng ba phần lực, có thể nâng được sức nặng năm nghìn ki-lô-gam, như vậy hắn hiện tại chỉ cần sử dụng nửa phần khí lực, có thể đạt tới hiệu quả này, đây là biến hóa về chất, thực khí trở nên cô đọng .
- Ơ? Phi kiếm như thế nào biến thành loại màu sắc này?
Khi Diệp Thiên xem xét đan điền, không khỏi lặng đi một chút, bởi vì gia nhập thuộc tính hỏa, phi kiếm nguyên bản cả vật thể hồng hồng, hiện tại lại trở thành màu bạc, tản ra bên ngoài một kiếm khí không gì không phá được, tràn đầy vào đến trong đan điền âm dương.
- Mình ... hay là mình tiến vào tới Tiên Thiên trung kỳ?
Lại nhìn lại đan điền âm dương của mình, Diệp Thiên trong lòng có một tia hiểu ra, kích thước đan điền mặc dù không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng Diệp Thiên có thể cảm giác được, lúc này đan điền có thể cất chứa số lượng linh khí, nếu so với trước kia đã tăng gấp mấy chục lần.
Dung lượng Linh khí, đan điền chính là phi kiếm biến hóa, tất cả chuyện này đều thuyết minh, tu vi Diệp Thiên lại tiến vào tới một thiên địa mới, thực lực gia tăng gấp hơn mười lần, tựa hồ chỉ có khả năng là đã thăng cấp mới có sức thuyết phục.
- Mẹ nó, vì cái gì mỗi lần luôn khiến cho chính mình phải thập tử nhất sinh nhỉ?
Vui sướng rất nhiều, trong lòng Diệp Thiên cũng thấy hoảng sợ, lúc ấy linh khí này đã hình thành áp lực, so với áp lực hắn ở trong đầm nước âm dương ở Trường Bạch sơn phải chịu đựng còn lớn hơn vô số lần, Diệp Thiên lúc ấy thậm chí có cảm giác thân thể bị chèn ép không chịu nổi.
- Đây là nơi nào nhỉ?? Con bà nó!
Cẩn thận kiểm tra xong trạng thái thân thể của mình, Diệp Thiên mới đánh giá đến hoàn cảnh bốn phía.
- Con bà nó, chẳng lẽ trong đảo trên biển linh khí đều là sung túc như vậy sao? Vậy lão tử còn cần gì phí công đi thi triển Tụ Linh Trận nữa?
Ngẩng đầu nhìn trời, tia chớp tàn sát bừa bãi kia sớm đã biến mất không thấy, bầu trời xanh thẳm không có một đám mây, trong thiên địa đã tràn ngập linh khí nồng đậm, nước biển cách đó không xa thậm chí trên bờ cát, đều có một tầng linh khí thực chất hình thành sương mù màu trắng.
Nhìn ra phương xa xa, là một rừng cây rậm rạp nhìn không tới cuối, vô biên vô hạn, trong rừng cũng là linh khí vờn quanh, trong đó có những cây lớn chiều dài hơn trăm mét, thân cây cao cao kia giống như là trụ chống trời vậy, cắm thẳng phía chân trời, tán cây thật lớn giống như mái nhà lớn, che phủ kín một khoảng trời.
- Lão tử này rốt cuộc đến nơi nào?
Diệp Thiên có chút há hốc mồm, khi hắn chống người dậy, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ, quay đầu vừa nhìn, nửa người bị ngâm mình ở trong nước biển, Lôi Hổ cũng tỉnh dậy rồi.
- Diệp gia, chúng ta không ngã chết à?
Lôi Hổ mới vừa mở mắt ra, liền thấy được Diệp Thiên, nhưng con mắt còn có chút uể oải, hiển nhiên chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
- Chúng ta hẳn là bị nước biển xô đi, nếu rớt trên bờ cát này, chỉ sợ cũng không thoát một con đường chết!
Diệp Thiên nhìn về phía nước biển đang đưa đẩy cái dù lưu động phập phồng, nhất thời hiểu rõ ra, nhưng ánh mắt chuyển hướng xa xa, chân mày cũng lại nhíu lại, với năng lực con mắt của hắn, có thể nhìn thấy những nơi cách đó một hai trăm dặm.
Nói như vậy, tầm nhìn trên biển là tương đối rộng rãi, cho dù nhờ bằng mắt thường, cũng có thể nhìn thấy chỗ rất xa, nhưng chỗ nước ở những hòn đảo nhỏ bên ngoài nơi đây, tất cả đều tràn ngập một tầng sương mù hơi mỏng, như là phủ thêm một tầng cát mỏng, đặt hải đảo ở trong đó.
- Nơi này giống như có chút không bình thường?
Chân mày Diệp Thiên hơi hơi nhíu, cho dù cách xa mặt biển, Diệp Thiên cũng cảm nhận được, tinh tuý nồng đậm của nguyên khí trong thiên địa tại đây, là hắn không thấy bao giờ, coi như Tụ Linh Trận của Hồng Kông so sánh cùng với nó, thì cũng là không lớn bằng.
Hơn nữa khoảng trời kia trên đỉnh đầu của Diệp Thiên, xanh thẳm không có một đám mây, giống như là một hòn ngọc bích như được khảm trên không trung, nơi đây trong ngày hôm nay chịu sự ô nhiễm việc công nghiệp hoá, cũng vì vậy khó có thể nhìn thấy, ít nhất Diệp Thiên trong trong không gian thành phố được gọi là đế đô trước giờ chưa từng thấy qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.