Chương 717: Thiên Lôi tôi thể
Đả Nhãn
10/06/2013
Khỉ Trắng từng từng nói qua, sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, phải không ngừng rèn luyện thực khí tự thân, đem nén thành đan, cuối cùng chính là Kim Đan Đại Lộ.
Nhưng thực hiển nhiên, Khỉ Trắng cũng không biết sự huyền diệu trong chuyện này, những gì nó hiểu biết còn không nhiều bằng Hắc Giao trước mặt này.
- Không đúng, Hắc Giao, ngươi làm thế nào biết điều này?
Diệp Thiên bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, thiên công pháp mà hắn cho Hắc Giao đó, mình cũng đã học qua, bên trong cũng không có nói đến việc này.
Ánh mắt Hắc Giao có chút hoang mang, quơ quơ đầu nói:
- Tôi cũng không biết, tôi dựa theo công pháp tu luyện, sau khi sừng trên đầu dài ra, trong óc liền xuất hiện những kiến thức này.
- Yêu đan? Ngươi không phải có yêu đan sao?
Diệp Thiên lặng đi một chút, hắn từng tận mắt thấy qua Hắc Giao phun ra nội đan tranh đấu với lão đạo sĩ kia.
Hắc Giao lắc lắc đầu, nói:
- Cái kia hẳn là gọi là giả đan, chỉ có sau khi trải qua Thiên Lôi rèn luyện, yêu đan mới có thể ngưng thành thật, nhân loại các cậu muốn kết thành Kim Đan cũng là như thế!
- Giả đan? Đây chẳng phải là nói nội đan trong Âm Dương Thái Cực Đồ trong cơ thể ta cũng là giả ?
Nghe được Hắc Giao nói vậy, trên mặt Diệp Thiên như có suy nghĩ gì.
Diệp Thiên nghĩ một chút, nói:
- Có thể ngươi sắp hóa rồng rồi chăng? Nói không chính xác có những truyền thừa bị đóng đã mở ra cũng nên.
Kỳ thật lời nói này của Diệp Thiên thật sự là đoán đúng rồi, ban đầu Hắc Giao cũng chỉ là một con trăn trong núi, tuy rằng là dị chủng, nhưng so với loại sinh vật như rồng thì kém quá xa.
Nhưng nhờ cơ duyên, Hắc Giao u mê tu luyện tới cảnh giới như hiện tại, đã làm cho thân rắn lột ra, đã trở thành một con thuồng luồng.
Mà khi tu vi Hắc Giao tiến một bước, sinh ra sừng nhọn, lại thành bán thuồng luồng bán Rồng, chỉ đợi vượt qua lôi kiếp, thì sẽ hóa rồng, trở thành sinh vật chỉ hiện ra trong truyền thuyết.
- Đúng rồi, Hắc Giao, nếu ngươi vượt qua lôi kiếp, có thể biến thân thành người hay không?
Đối với vấn đề không nghĩ ra, Diệp Thiên rất ít khi đi cân nhắc, lập tức chuyển sang một đề tài khác, như những con yêu quái trong truyện Tây Du kí đều có thể hóa thành thân người mà.
- Không thể, chỉ có thể làm cho thân thể này thành lớn hoặc là thu nhỏ.
Hắc Giao lắc lắc đầu đầu, nói:
- Có một giọng nói nói cho tôi biết, cần độ qua lôi kiếp thập tử nhất sinh, tôi ... tôi còn chưa dám!
Hắc Giao tuy rằng sống mấy trăm năm, nhưng tâm tư đơn thuần còn giống như một đứa bé vậy, bản năng của nó đối với chuyện Thiên Lôi rèn luyện cũng có tâm lý sợ hãi, hoàn toàn chưa muốn đi thử cái gọi là Thiên Lôi rèn luyện.
- Không có gì phải lo lắng !
Diệp Thiên vỗ vỗ đầu Hắc Giao, nói:
- Trước tiên ngươi hãy ở nơi này tu luyện cho tốt, sau này hàng năm ta sẽ tới thăm ngươi một lần, nếu ngươi cần độ kiếp, ta tới hộ pháp cho ngươi!
- Cậu muốn đi rồi sao?
Nghe được lời nói của Diệp Thiên, Hắc Giao mở rộng miệng ra cắn vạt áo Diệp Thiên, ánh mắt lộ ra lưu luyến không lỡ rời.
- Ừm, ta phải về!
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Chúng ta sẽ gặp lại, tốt nhất chính là lúc ngươi Độ Kiếp, đến lúc đó ta có thể mang ngươi đi tìm hiểu một chút về thế giới nhân gian!
Lần này Diệp Thiên xem như công đức viên mãn, gọi Hắc Giao ra, chính là muốn cáo từ nó, bây giờ chẳng những tu vi của Hắc Giao tiến nhanh, lại còn hiểu được rất nhiều thuật pháp truyền thừa.
Hơn nữa Hắc Giao ẩn thân trong đầm Hắc Long, chỉ sợ là người tu đạo đến cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, cũng không phải là đối thủ của Hắc Giao, Diệp Thiên có thể yên tâm rời đi .
- Được, tôi cũng rất muốn đi nhìn xem nơi nhân loại các cậu sống!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trong mắt Hắc Giao đã tràn ngập khát khao, từ khi sản sinh linh trí, nó liền cô độc một mình sống tại núi lớn này, nếu không phải chưa kết thành yêu đan, lúc này nó cũng muốn đi theo Diệp Thiên về.
Diệp Thiên gật gật đầu, dặn dò:
- Ngươi dốc lòng tu luyện, không cần ra khỏi hồ nước này!
- Tôi biết, cậu chờ … tôi một chút!
Hắc Giao xoay người nhảy vào trong đầm nước, sau một lát nó bơi trở về, há mồm phun ra hai khối Ngọc Thạch, nói:
- Cho cậu này!
- Đáy đầm còn gì nữa không? Đều cho ta, làm sao ngươi tu luyện được?
Diệp Thiên lặng đi một chút, từ sau khi tiến vào đến cảnh giới Tiên Thiên, nhu cầu của hắn đối với loại Ngọc Thạch này có thể nói là càng nhiều càng tốt, nhưng tu vi của Hắc Giao hơn cao hắn nhiều, hẳn là cũng rất cần.
- Hiện tại tôi có thể trực tiếp rút ra năng lượng từ đáy đầm, không cần thứ này!
Hắc Giao lắc lắc đầu, đem hai khối Ngọc Thạch đẩy đến bên người Diệp Thiên.
- Được, vậy ta nhận, ngày này sang năm, ta trở lại thăm ngươi!
Trong lòng Diệp Thiên đang cảm động, có đôi khi động vật biểu đạt tình cảm, nếu so với nhân loại còn trực tiếp hơn, chúng nó cũng không có nhiều tâm địa gian giảo như vậy.
Cất kỹ hai khối Ngọc Thạch, Diệp Thiên sờ sờ đầu Hắc Giao, tâm niệm vừa động, từng tia thực khí nhập vào cơ thể hắn, ngưng mà không tán, bao vây thân thể hắn lại.
- Phì...
Diệp Thiên theo đám sương mù bao vây rời đi, một tiếng rồng thét dài vang lên, chấn trụ quanh quẩn ngọn núi.
- Ngày này sang năm gặp lại...
Một đạo thần thức truyền vào đến trong đầu Hắc Giao, Diệp Thiên không quay đầu lại nữa, thúc dục thực khí dưới chân, nháy mắt rời khỏi đầm Hắc Long.
Tuy rằng quanh thân bị thực khí bao vây, cũng không e ngại bị vệ tinh ngoài trái đất phát hiện, nhưng không trung gió mãnh liệt, bay trên trời sẽ tiêu hao thực khí gấp bội.
Nên Diệp Thiên cũng chỉ cách mặt đất mấy chục thước, cả người giống như không có một chút sức nặng, đám khí như sương mù bay nhanh qua núi, trong nháy mắt thời gian đã rời xa đầm Hắc Long hơn mười dặm.
- Trang Tử từng cưỡi gió mà đi. Ta đây cưỡi mây nếu so với cưỡi gió tốt hơn nhỉ?
Lần đầu tiên tiến hành kiểu di chuyển này, trong lòng Diệp Thiên vui sướng vô cùng, giống như cùng thiên địa này tan ra làm một thể, cái cảm giác này vô cùng huyền diệu.
- Thì ra lúc đó Khỉ Trắng kia trong một lát có thể đi qua trăm dặm, là thế này đây!
Một bên dụng thần niệm khống chế thực khí quanh người, Diệp Thiên cũng đang dụng tâm cảm ngộ.
Hắn phát hiện phương pháp bay vút lên thoát khỏi lục địa loại này, kỳ thật vẫn là mượn sức gió, thực khí của hắn giống như là một cái la bàn chỉ phương hướng. Khi nắm trong tay phương hướng bay, chỉ một chút mà không cần dùng sức, hơn nữa trong núi này đâu đâu cũng có gió.
Bay càng cao, tốc độ gió cũng càng lớn. Hơn nữa dòng khí không trung đều không phải là chỉ thổi một phương hướng, chỉ cần tìm được quy luật trong đó, là có thể đặt giường trong mây.
- Ơ? Trong núi này tại sao có thể có màu xanh biếc đây?
Hơn nửa canh giờ sau, khi đám thực khí biến thành mây mù mang theo Diệp Thiên ra khỏi chỗ chỗ sâu Trường Bạch sơn, đi vào chỗ mà năm đó hắn hái cỏ hoàn hồn, nhưng cảnh sắc trước mắt cũng khiến cho hắn lặng đi một chút.
Phải biết rằng, mùa đông của Trường Bạch sơn đặc biệt dài, từ tháng 10 mãi cho đến tháng hai, tháng ba năm sau. Cả ngọn núi lớn sẽ bị đại tuyết mờ mịt phong bế, mãi cho đến tháng tư, mới có thể sống lại từng chút một.
Nhưng ở dưới thân Diệp Thiên, tuyết đọng sớm hòa tan, trên mặt đất kia mọc ra một tầng màu xanh biếc, một ít hoa dại đang nở rộ, thành một khu rừng hoa, rõ ràng là một mảnh mặt đất hồi xuân.
- Trong núi tuyết đọng còn chưa tan ra, ngoài núi xuân về hoa nở, ta... rốt cuộc ta đã bế quan bao lâu nhỉ?
Diệp Thiên dâng lên một tia sợ hãi trong lòng. Thời gian hắn vào núi là đầu tháng12, theo lý thuyết hiện tại Trường Bạch sơn hẳn là thời gian lạnh nhất, tuyệt đối không thể xuất hiện tình hình như thế.
- Mẹ nó, thật sự qua nhiều tháng rồi sao?
Xa cách đã lâu, trong lòng Diệp Thiên phát ra một tiếng kêu than. Vừa rồi mắt nhìn thấy cảnh tượng đã cho hắn biết, lần này ngất mê, ước chừng qua mấy tháng liền.
- Không biết mẹ cùng Thanh Nhã sẽ lo lắng đến như thế nào nữa đây?
Diệp Thiên rất sốt ruột lại có chút bất đắc dĩ, hắn hiện tại coi như chân chính hiểu được hàm ý những lời cổ nhân rằng trong núi một ngày bằng ngàn năm trên đời.
Lúc trước ở kinh thành, khi bế quan trong Tứ Hợp Viện, năm ngày thoáng một cái đã qua, lần này lại là qua nhiều tháng, nhưng ở trong lòng Diệp Thiên, thì vẫn còn như là hôm qua mới vào núi, một chút đều không có cảm giác thời gian trôi qua nhiều như vậy.
Sau một lát, Diệp Thiên hạ xuống ở trước nhà gỗ trong núi của Hồ Hồng Đức, trước tiên sử dụng thần thức quan sát chung quanh trăm mét, rồi mới thu hồi thực khí bao vây ở xung quanh người vào trong cơ thể.
Vốn là Diệp Thiên cũng tính đi lâm trường tìm vị Tống trưởng lâm trường kia, để cho hắn đưa mình về nội thành, nhưng trước mắt cũng không được, bởi vì hắn căn bản là không có cách nào giải thích mình làm sao vượt qua mùa đông trong núi này.
- Ồ? Lão Hồ đã trở lại?
Đẩy cửa nhà gỗ, Diệp Thiên liếc mắt một cái liền thấy trên bàn lưu lại một tờ giấy:
- Diệp Thiên, rời núi trực tiếp đi tìm Tiểu Tiên, trong nhà mọi sự vẫn tốt, chớ lo lắng!
Nhưng thực hiển nhiên, Khỉ Trắng cũng không biết sự huyền diệu trong chuyện này, những gì nó hiểu biết còn không nhiều bằng Hắc Giao trước mặt này.
- Không đúng, Hắc Giao, ngươi làm thế nào biết điều này?
Diệp Thiên bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, thiên công pháp mà hắn cho Hắc Giao đó, mình cũng đã học qua, bên trong cũng không có nói đến việc này.
Ánh mắt Hắc Giao có chút hoang mang, quơ quơ đầu nói:
- Tôi cũng không biết, tôi dựa theo công pháp tu luyện, sau khi sừng trên đầu dài ra, trong óc liền xuất hiện những kiến thức này.
- Yêu đan? Ngươi không phải có yêu đan sao?
Diệp Thiên lặng đi một chút, hắn từng tận mắt thấy qua Hắc Giao phun ra nội đan tranh đấu với lão đạo sĩ kia.
Hắc Giao lắc lắc đầu, nói:
- Cái kia hẳn là gọi là giả đan, chỉ có sau khi trải qua Thiên Lôi rèn luyện, yêu đan mới có thể ngưng thành thật, nhân loại các cậu muốn kết thành Kim Đan cũng là như thế!
- Giả đan? Đây chẳng phải là nói nội đan trong Âm Dương Thái Cực Đồ trong cơ thể ta cũng là giả ?
Nghe được Hắc Giao nói vậy, trên mặt Diệp Thiên như có suy nghĩ gì.
Diệp Thiên nghĩ một chút, nói:
- Có thể ngươi sắp hóa rồng rồi chăng? Nói không chính xác có những truyền thừa bị đóng đã mở ra cũng nên.
Kỳ thật lời nói này của Diệp Thiên thật sự là đoán đúng rồi, ban đầu Hắc Giao cũng chỉ là một con trăn trong núi, tuy rằng là dị chủng, nhưng so với loại sinh vật như rồng thì kém quá xa.
Nhưng nhờ cơ duyên, Hắc Giao u mê tu luyện tới cảnh giới như hiện tại, đã làm cho thân rắn lột ra, đã trở thành một con thuồng luồng.
Mà khi tu vi Hắc Giao tiến một bước, sinh ra sừng nhọn, lại thành bán thuồng luồng bán Rồng, chỉ đợi vượt qua lôi kiếp, thì sẽ hóa rồng, trở thành sinh vật chỉ hiện ra trong truyền thuyết.
- Đúng rồi, Hắc Giao, nếu ngươi vượt qua lôi kiếp, có thể biến thân thành người hay không?
Đối với vấn đề không nghĩ ra, Diệp Thiên rất ít khi đi cân nhắc, lập tức chuyển sang một đề tài khác, như những con yêu quái trong truyện Tây Du kí đều có thể hóa thành thân người mà.
- Không thể, chỉ có thể làm cho thân thể này thành lớn hoặc là thu nhỏ.
Hắc Giao lắc lắc đầu đầu, nói:
- Có một giọng nói nói cho tôi biết, cần độ qua lôi kiếp thập tử nhất sinh, tôi ... tôi còn chưa dám!
Hắc Giao tuy rằng sống mấy trăm năm, nhưng tâm tư đơn thuần còn giống như một đứa bé vậy, bản năng của nó đối với chuyện Thiên Lôi rèn luyện cũng có tâm lý sợ hãi, hoàn toàn chưa muốn đi thử cái gọi là Thiên Lôi rèn luyện.
- Không có gì phải lo lắng !
Diệp Thiên vỗ vỗ đầu Hắc Giao, nói:
- Trước tiên ngươi hãy ở nơi này tu luyện cho tốt, sau này hàng năm ta sẽ tới thăm ngươi một lần, nếu ngươi cần độ kiếp, ta tới hộ pháp cho ngươi!
- Cậu muốn đi rồi sao?
Nghe được lời nói của Diệp Thiên, Hắc Giao mở rộng miệng ra cắn vạt áo Diệp Thiên, ánh mắt lộ ra lưu luyến không lỡ rời.
- Ừm, ta phải về!
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Chúng ta sẽ gặp lại, tốt nhất chính là lúc ngươi Độ Kiếp, đến lúc đó ta có thể mang ngươi đi tìm hiểu một chút về thế giới nhân gian!
Lần này Diệp Thiên xem như công đức viên mãn, gọi Hắc Giao ra, chính là muốn cáo từ nó, bây giờ chẳng những tu vi của Hắc Giao tiến nhanh, lại còn hiểu được rất nhiều thuật pháp truyền thừa.
Hơn nữa Hắc Giao ẩn thân trong đầm Hắc Long, chỉ sợ là người tu đạo đến cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, cũng không phải là đối thủ của Hắc Giao, Diệp Thiên có thể yên tâm rời đi .
- Được, tôi cũng rất muốn đi nhìn xem nơi nhân loại các cậu sống!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trong mắt Hắc Giao đã tràn ngập khát khao, từ khi sản sinh linh trí, nó liền cô độc một mình sống tại núi lớn này, nếu không phải chưa kết thành yêu đan, lúc này nó cũng muốn đi theo Diệp Thiên về.
Diệp Thiên gật gật đầu, dặn dò:
- Ngươi dốc lòng tu luyện, không cần ra khỏi hồ nước này!
- Tôi biết, cậu chờ … tôi một chút!
Hắc Giao xoay người nhảy vào trong đầm nước, sau một lát nó bơi trở về, há mồm phun ra hai khối Ngọc Thạch, nói:
- Cho cậu này!
- Đáy đầm còn gì nữa không? Đều cho ta, làm sao ngươi tu luyện được?
Diệp Thiên lặng đi một chút, từ sau khi tiến vào đến cảnh giới Tiên Thiên, nhu cầu của hắn đối với loại Ngọc Thạch này có thể nói là càng nhiều càng tốt, nhưng tu vi của Hắc Giao hơn cao hắn nhiều, hẳn là cũng rất cần.
- Hiện tại tôi có thể trực tiếp rút ra năng lượng từ đáy đầm, không cần thứ này!
Hắc Giao lắc lắc đầu, đem hai khối Ngọc Thạch đẩy đến bên người Diệp Thiên.
- Được, vậy ta nhận, ngày này sang năm, ta trở lại thăm ngươi!
Trong lòng Diệp Thiên đang cảm động, có đôi khi động vật biểu đạt tình cảm, nếu so với nhân loại còn trực tiếp hơn, chúng nó cũng không có nhiều tâm địa gian giảo như vậy.
Cất kỹ hai khối Ngọc Thạch, Diệp Thiên sờ sờ đầu Hắc Giao, tâm niệm vừa động, từng tia thực khí nhập vào cơ thể hắn, ngưng mà không tán, bao vây thân thể hắn lại.
- Phì...
Diệp Thiên theo đám sương mù bao vây rời đi, một tiếng rồng thét dài vang lên, chấn trụ quanh quẩn ngọn núi.
- Ngày này sang năm gặp lại...
Một đạo thần thức truyền vào đến trong đầu Hắc Giao, Diệp Thiên không quay đầu lại nữa, thúc dục thực khí dưới chân, nháy mắt rời khỏi đầm Hắc Long.
Tuy rằng quanh thân bị thực khí bao vây, cũng không e ngại bị vệ tinh ngoài trái đất phát hiện, nhưng không trung gió mãnh liệt, bay trên trời sẽ tiêu hao thực khí gấp bội.
Nên Diệp Thiên cũng chỉ cách mặt đất mấy chục thước, cả người giống như không có một chút sức nặng, đám khí như sương mù bay nhanh qua núi, trong nháy mắt thời gian đã rời xa đầm Hắc Long hơn mười dặm.
- Trang Tử từng cưỡi gió mà đi. Ta đây cưỡi mây nếu so với cưỡi gió tốt hơn nhỉ?
Lần đầu tiên tiến hành kiểu di chuyển này, trong lòng Diệp Thiên vui sướng vô cùng, giống như cùng thiên địa này tan ra làm một thể, cái cảm giác này vô cùng huyền diệu.
- Thì ra lúc đó Khỉ Trắng kia trong một lát có thể đi qua trăm dặm, là thế này đây!
Một bên dụng thần niệm khống chế thực khí quanh người, Diệp Thiên cũng đang dụng tâm cảm ngộ.
Hắn phát hiện phương pháp bay vút lên thoát khỏi lục địa loại này, kỳ thật vẫn là mượn sức gió, thực khí của hắn giống như là một cái la bàn chỉ phương hướng. Khi nắm trong tay phương hướng bay, chỉ một chút mà không cần dùng sức, hơn nữa trong núi này đâu đâu cũng có gió.
Bay càng cao, tốc độ gió cũng càng lớn. Hơn nữa dòng khí không trung đều không phải là chỉ thổi một phương hướng, chỉ cần tìm được quy luật trong đó, là có thể đặt giường trong mây.
- Ơ? Trong núi này tại sao có thể có màu xanh biếc đây?
Hơn nửa canh giờ sau, khi đám thực khí biến thành mây mù mang theo Diệp Thiên ra khỏi chỗ chỗ sâu Trường Bạch sơn, đi vào chỗ mà năm đó hắn hái cỏ hoàn hồn, nhưng cảnh sắc trước mắt cũng khiến cho hắn lặng đi một chút.
Phải biết rằng, mùa đông của Trường Bạch sơn đặc biệt dài, từ tháng 10 mãi cho đến tháng hai, tháng ba năm sau. Cả ngọn núi lớn sẽ bị đại tuyết mờ mịt phong bế, mãi cho đến tháng tư, mới có thể sống lại từng chút một.
Nhưng ở dưới thân Diệp Thiên, tuyết đọng sớm hòa tan, trên mặt đất kia mọc ra một tầng màu xanh biếc, một ít hoa dại đang nở rộ, thành một khu rừng hoa, rõ ràng là một mảnh mặt đất hồi xuân.
- Trong núi tuyết đọng còn chưa tan ra, ngoài núi xuân về hoa nở, ta... rốt cuộc ta đã bế quan bao lâu nhỉ?
Diệp Thiên dâng lên một tia sợ hãi trong lòng. Thời gian hắn vào núi là đầu tháng12, theo lý thuyết hiện tại Trường Bạch sơn hẳn là thời gian lạnh nhất, tuyệt đối không thể xuất hiện tình hình như thế.
- Mẹ nó, thật sự qua nhiều tháng rồi sao?
Xa cách đã lâu, trong lòng Diệp Thiên phát ra một tiếng kêu than. Vừa rồi mắt nhìn thấy cảnh tượng đã cho hắn biết, lần này ngất mê, ước chừng qua mấy tháng liền.
- Không biết mẹ cùng Thanh Nhã sẽ lo lắng đến như thế nào nữa đây?
Diệp Thiên rất sốt ruột lại có chút bất đắc dĩ, hắn hiện tại coi như chân chính hiểu được hàm ý những lời cổ nhân rằng trong núi một ngày bằng ngàn năm trên đời.
Lúc trước ở kinh thành, khi bế quan trong Tứ Hợp Viện, năm ngày thoáng một cái đã qua, lần này lại là qua nhiều tháng, nhưng ở trong lòng Diệp Thiên, thì vẫn còn như là hôm qua mới vào núi, một chút đều không có cảm giác thời gian trôi qua nhiều như vậy.
Sau một lát, Diệp Thiên hạ xuống ở trước nhà gỗ trong núi của Hồ Hồng Đức, trước tiên sử dụng thần thức quan sát chung quanh trăm mét, rồi mới thu hồi thực khí bao vây ở xung quanh người vào trong cơ thể.
Vốn là Diệp Thiên cũng tính đi lâm trường tìm vị Tống trưởng lâm trường kia, để cho hắn đưa mình về nội thành, nhưng trước mắt cũng không được, bởi vì hắn căn bản là không có cách nào giải thích mình làm sao vượt qua mùa đông trong núi này.
- Ồ? Lão Hồ đã trở lại?
Đẩy cửa nhà gỗ, Diệp Thiên liếc mắt một cái liền thấy trên bàn lưu lại một tờ giấy:
- Diệp Thiên, rời núi trực tiếp đi tìm Tiểu Tiên, trong nhà mọi sự vẫn tốt, chớ lo lắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.