Chương 294: Thông mạch
Đả Nhãn
15/03/2013
- Anh Hồ, lời này có ý gì? Em giống người rỗi rãnh không có việc gì thích đi làm phiền chăng?
Nghe được Hồ Quân nói vậy, Diệp Thiên có chút không vui, hôm nay bạn gái mình bị người ta trêu chọc, nếu như mình lại phải nhịn, vậy cũng không đáng mặt nam nhân.
- Nói đùa thồi, đùa thôi.
Nhìn thấy Diệp Thiên có chút tức giận, Hồ Quân vội vàng nói:
- Xe Land Rover mà cậu thấy chính là Hoàng Tư Chí đặt trước, bây giờ cậu ta không mua nữa, cậu có thể lấy xe bất cứ lúc nào!
- Trùng hợp như thế sao?
Diệp Thiên nghe vậy cũng ngây ngẩn cả người, vừa rồi trước khi đi, hình như Hoàng Tư Chí cũng nói gì đó như là không mua xe nữa, thật không ngờ chính là cỗ xe Land Rover?
Hồ Quân cười nói:
- Thật đúng là rất trùng hợp, tiểu tử đó muốn góp cổ phần ở chỗ anh nhưng anh không đồng ý, chỉ là giúp cậu ta đặt mấy chiếc xe...
Thì ra khi Hồ Quân mở cửa hàng 4s này, Hoàng Tư Chí đã nghĩ ném chút tiền góp cổ phần, nhưng Hồ Quân vốn không thiếu tiền, nên từ chối khéo.
Nhưng từ sau kgi cửa hàng được mở ra, Hoàng Tư Chí luôn quấn quít lấy Hồ Quân, muốn Hồ Quân hỗ trợ hắn nhập khẩu một vài xe từ nước ngoài. Phải biết rằng, năm 1998, nhập khẩu ô tô từ nước ngoài, thuế quan tương đối nặng, và lại cần quan hệ nhất định.
Tựa như xe Land Rover trong ga-ra kia, nếu không phải công ty BMW đã tiếp quản Land Rover, mà Hồ Quân lại có quan hệ tốt đẹp với lãnh đạo BMW, hắn cũng không thể nhập xe về quốc nội.
Đương nhiên, chuyện này không có quan hệ gì với nghiệp vụ cửa hàng 4S của Hồ Quân, thuần túy là hắn lợi dụng quan hệ tư nhân nhập khẩu một vài ô tô lấy tiền lời, hơn nữa cũng không phải vì kiếm tiền, chỉ là vì nhân tình không thể chối từ thôi.
Nghe xong Hồ Quân giải thích, Diệp Thiên hỏi:
- Nói như vậy, em có thể đem cái xe đó đi ngay?
Đại đa số đàn ông, ngoài sở thích là phụ nữ, chính là súng ống cùng ô tô, Diệp Thiên không cảm hứng gì với súng ống nhưng bây giờ nghe thấy lập tức có thể đem cỗ xe Land Rover đi, trong lòng cũng có chút hưng phấn.
Hồ Quân gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên là có thể, Diệp Thiên, việc hôm nay xỷa ra ở trong cửa hàng của anh, chiếc xe này coi như là anh Hồ bồi thường cho cậu đi!
Thoải mái tặng xe giá trị gần một trăm vạn, Hồ Quân cũng không hề nháy mắt, đây là bởi vì lúc trước Diệp Thiên góp ý cho hắn, đã khiến Hồ Quân có được lợi lộc.
- Đừng làm thế, anh Hồ, nếu anh làm như thế, em không lấy xe này nữa.
Diệp Thiên nghe vậy lắc lắc đầu, hắn hiện tại cũng không thiếu tiền, bởi vì tiền mà mang ơn người ta, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ không làm.
- Được rồi, chiếc xe kia nhập khẩu và thuế quan, tổng cộng hết tám mươi lăm vạn, anh lấy cậu chừng đó!
Hồ Quân cũng không còn miễn cưỡng, người có thể có quan hệ gần với Đường gia ở Hồng Kông như thế, sao lại thiếu một trăm hay tám mươi vạn được?
Nhìn thấy Diệp Thiên gật đầu đồng ý, Hồ Quân bảo người lấy ra hợp đồng tiêu thụ xe, hai bên kí kết hợp đồng xong, Diệp Thiên lấy ra một tờ chi phiếu một trăm vạn tiến hành chuyển khoản.
Làm xong thủ tục, Diệp Thiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói:
- Đúng rồi, anh Hồ, nên trích phần trăm cho cô nhân viên Đóa Đóa kia, các anh cũng phải mất tiền nhỉ?
Đóa gia ở triều Thanh, cũng là một trường phái trong kỳ môn, thuật bói toán của Đóa Thế Lân ngay cả lão đạo sĩ đều khen không dứt miệng.
Thấy Đóa Đóa làm việc ở đây, Diệp Thiên có thể đoán được, Đóa gia truyền thừa khẳng định cũng đã mất, cho nên Diệp Thiên mới thuận miệng nói một câu như vậy, cũng là muốn giúp hậu nhân Đóa gia ngày xưa.
- Được chứ, không thiếu của cô ấy đâu, đến cuối tháng anh sẽ cho cô ấy tiền thưởng.
Sau khi hỏi rõ, Hồ Quân gật đầu đồng ý.
- Diệp tiên sinh, đây là chìa khóa chiếc xe kia, trong xe dầu đã được đổ đầy, biển số xe chúng ta sẽ đưa đến cho anh sau ba ngày làm việc!
Ký tên vào hợp đồng xong, Ngô quản lí liền đi ra ngoài, qua gần mười phút đồng hồ sau, lại thấy tới trong văn phòng, cầm trong tay chìa khóa xe Land Rover …
- Cám ơn Ngô quản lí , chuyện biển số xe làm phiền anh nhé.
Diệp Thiên đứng lên nhận chìa khóa, nhìn về phía Hồ Quân nói:
- Anh Hồ, em đi về trước.
Hồ Quân đứng lên, giữ lại nói :
- Diệp lão đệ, hay là tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Không được, sức khỏe Tuyết Tuyết không tốt lắm, không thể ở bên ngoài được lâu, hôm nào em sẽ mời, chúng ta đi ăn một bữa.
Nghe thấy Diệp Thiên lấy lý do sức khỏe Đường Tuyết Tuyết, Hồ Quân cũng không còn giữ lại, cùng Diệp Thiên xuống dưới sanh triển lãm, chiếc xe Land Rover uy phong lẫm liệt đã dừng ở trước cửa.
Năm 1998, ngoài một vài xe Jeep và xe việt dã thông thường, quốc nội vẫn rất ít thấy loại xe này, lúc này liền có không ít người vây quanh nơi này chỉ trỏ.
Nhưng cuối cùng Diệp Thiên cũng không thể ngồi vào chiếc xe kia trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, bởi vì hắn còn phải lái cỗ xe Santana, cuối cùng vẫn để Vu Thanh Nhã lái xe Land Rover, Diệp Thiên lái xe Santana đi theo sau.
Về đến nhà, Diệp Thiên đem xe Santana tới nhà cũ, hắn và cha đều đã đổi xe, xe này tự nhiên được giao cho dượng hắn lái, dù sao cũng bán không được mấy tiền.
- Anh Diệp Thiên, ông nội của em đến đây!
Mới vừa quay lại Tứ Hợp Viện của mình, Vu Thanh Nhã và Đường Tuyết Tuyết liền sôi nổi đón chào, ở sau lưng cô bé là Đường Văn Viễn với vẻ mặt tươi cười.
- Ồ, lão Đường, ở nữa cần phải giao thêm tiền nha!
Trở lại phòng, sau khi ngồi xuống, Diệp Thiên cười rất vui vẻ, hôm nay mới tiêu gần một trăm vạn, nhìn thấy con mồi này, đương nhiên muốn tìm trở lại.
Đường Văn Viễn cười híp mắt nói:
- Không thành vấn đề, tôi tính mua luôn Tứ Hợp Viện bên cạnh, sau này làm hàng xóm của cậu!
Tập đoàn tài chính Đường thị ở Hồng Kông kinh doanh vẫn rất tốt, để tránh chuyện sau khi mình chết con cháu tranh chấp gia sản, Đường Văn Viễn sớm đã chỉ định người thừa kế và chia cổ phần cho mọi người trong gia tộc, cong hắn cũng hoàn toàn thoát ly khỏi việc kinh doanh.
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Thiên nhìn kỹ tướng mạo hắn, lắc lắc đầu nói:
- Lão Đường, mạng ông cách trung Phú Quý là ở phía nam, nếu ông ở gần đây lâu, chỉ sợ sống không quá ba năm!
- Cái gì? Cậu ... Cậu nói thực sao?
Đường Văn Viễn bị lời nói của Diệp Thiên làm cho hoảng sợ, dù là bản thân hắn và gia đình có hàng tỉ, cả đời này thấy vô số sóng to gió lớn, vào thời khắc này cũng không thoát được sợ hãi đối với sinh lão bệnh tử.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Tục ngữ nói cố hương khó xa cách, tuổi của ông cũng lớn rồi, sau này tận lực ở lại Hồng Kông đi!
- Vậy ... Vậy tôi còn có thể sống bao nhiêu năm?
Đường Văn Viễn có chút căng thẳng nhìn Diệp Thiên, nghe được ông nội nói vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuyết Tuyết cũng lộ ra sự sợ hãi.
- Những năm còn trẻ ông làm việc thiếu suy nghĩ, tuy rằng thời trung niên bù lại, nhưng vẫn có thiếu sót đáng tiếc, ở tám mươi ba tuổi sẽ có một kiếp nạn, nếu qua, thì sẽ thọ trăm tuổi!
Diệp Thiên đã sớm suy diễn được mệnh của Đường Văn Viễn, lúc này nói rất nhanh, nghe được vậy sắc mặt Đường Văn Viễn liên tiếp thay đổi.
Kỳ thật nếu không phải gặp được Diệp Thiên, sang năm Đường Văn Viễn sẽ gặp đến một cái tai nạn, nếu không qua được thì cũng chính là ngày giỗ của hắn, nhưng cơ duyên trùng hợp, linh khí trong tứ hợp viện của Diệp Thiên, khiến kiếp nạn của hắn được hóa giải.
- Đến lúc đó hi vọng cậu có thể ra tay cứu giúp!
Đường Văn Viễn đứng dậy, bái Diệp Thiên thật sâu, hắn cách tuổi tám mươi ba cũng chỉ có vài năm.
Đường Tuyết Tuyết cũng kéo ống tay Diệp Thiên, nói:
- Anh Diệp Thiên, anh phải cứu ông nội của em nhé!
- Nói chuyện này không phải quá sớm sao? Lão Đường, sống lớn tuổi như vậy, ông còn sợ chết à?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười.
- Không phải còn sống được vẫn hơn là chết sao?
Đường Văn Viễn bị Diệp Thiên nói, cười khổ không thôi, người càng có tiền càng tiếc mạng, Đường Văn Viễn biết, ở Hồng Kông có rất nhiều phú hào đều hết lòng tin theo Pháp vương Ấn Độ, không có gì hơn chính là muốn sống thêm vài năm.
- Đến lúc đó rồi nói sau, mấy năm nay ông nhiều làm việc thiện, tóm lại là cũng không tệ.
Diệp Thiên khoát tay, nhìn về phía Đường Tuyết Tuyết nói:
- Em ở đây cũng hơn một tháng tồi, vừa lúc ông của em tới, từ sáng mai anh sẽ giúp em đả thông dương mạch hủy âm độc, không bao lâulà em có thể sống giống như người bình thường!
- Thật sao? Anh Diệp Thiên, em ... em có thể đi dạo phố và đến trường như những người khác sao?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Tuyết Tuyết lập tức chuyển dời sự chú ý.
- Ừ!
Diệp Thiên khẳng định, gật gật đầu.
- Một tuần chắc là được, hôm nay anh đi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ chữa bệnh cho em!
- Diệp Thiên, cần chuẩn bị cái gì vậy, có cần tôi hỗ trợ hay không?
Nhìn thấy bệnh của cháu gái sắp được chữa khỏi , Đường Văn Viễn cũng cười sung sướng, tới lúc mình xảy ra chuyện không phải còn những mấy năm sao? Đến lúc đó có thể nhờ đến Diệp Thiên tương trợ.
- Ông thật là biết vuốt đuôi, nên chuẩn bị tôi đã sớm chuẩn bị!
Nghe được Đường Văn Viễn nói, trong lòng Diệp Thiên hơi tức giận, vì chữa bệnh cho Đường Tuyết Tuyết, một thời gian trước hắn tiêu phí hơn sáu trăm vạn, mua hơn mười khối ngọc tốt nhất, lúc này đâu cần giúp thì lại nghe Đường Văn Viễn nói muốn giúp đỡ.
Nhưng lời này Diệp Thiên nói ra miệng cũng thấy xấu hổ, dù sao nhận tiền người ta bốn ngàn vạn rồi, hắn đã hứa hẹn chữa khỏi cửu âm tuyệt mạch cho Đường Tuyết Tuyết, sáu trăm vạn có đáng là bao.
Tối đó, khi Chu Khiếu Thiên từ Phan Gia Viên trở về, Diệp Thiên liền bảo hắn tuần sau không cần đi nữa.
Diệp Thiên giúp Đường Tuyết Tuyết đả thông dương mạch, tuy rằng quá trình không hề đáng sợ giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng cũng không được bị người khác quấy rầy, có Chu Khiếu Thiên ở Tứ Hợp Viện, Diệp Thiên mới có thể yên tâm trị liệu cửu âm tuyệt mạch cho cô bé.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên đưa Đường Tuyết Tuyết vào phòng của hắn, bảo Đường Tuyết Tuyết bỏ giày ra, Diệp Thiên nói :
- Tuyết Tuyết, lát nữa em có thể sẽ cảm giác được có chút ngứa, ngàn vạn lần không được kêu ra tiếng, nhất định phải nhịn, bằng không chúng ta có thể sẽ uổng công!
Dương mạch tuy rằng chỉ là một trong kỳ kinh bát mạch, nhưng nó do thân mạch lòng bàn chân, các huyệt phụ dương, cho đến con ngươi, cộng lại tổng cộng có hai mươi bốn huyệt vị.
Muốn hoàn toàn trị liệu cửu âm tuyệt mạch cho Đường Tuyết Tuyết, nhất định phải đả thông hai mươi bốn huyệt vị này, khiến cho âm dương nhịp nhàng, nóng lạnh hài hòa mới được.
Nghe được Hồ Quân nói vậy, Diệp Thiên có chút không vui, hôm nay bạn gái mình bị người ta trêu chọc, nếu như mình lại phải nhịn, vậy cũng không đáng mặt nam nhân.
- Nói đùa thồi, đùa thôi.
Nhìn thấy Diệp Thiên có chút tức giận, Hồ Quân vội vàng nói:
- Xe Land Rover mà cậu thấy chính là Hoàng Tư Chí đặt trước, bây giờ cậu ta không mua nữa, cậu có thể lấy xe bất cứ lúc nào!
- Trùng hợp như thế sao?
Diệp Thiên nghe vậy cũng ngây ngẩn cả người, vừa rồi trước khi đi, hình như Hoàng Tư Chí cũng nói gì đó như là không mua xe nữa, thật không ngờ chính là cỗ xe Land Rover?
Hồ Quân cười nói:
- Thật đúng là rất trùng hợp, tiểu tử đó muốn góp cổ phần ở chỗ anh nhưng anh không đồng ý, chỉ là giúp cậu ta đặt mấy chiếc xe...
Thì ra khi Hồ Quân mở cửa hàng 4s này, Hoàng Tư Chí đã nghĩ ném chút tiền góp cổ phần, nhưng Hồ Quân vốn không thiếu tiền, nên từ chối khéo.
Nhưng từ sau kgi cửa hàng được mở ra, Hoàng Tư Chí luôn quấn quít lấy Hồ Quân, muốn Hồ Quân hỗ trợ hắn nhập khẩu một vài xe từ nước ngoài. Phải biết rằng, năm 1998, nhập khẩu ô tô từ nước ngoài, thuế quan tương đối nặng, và lại cần quan hệ nhất định.
Tựa như xe Land Rover trong ga-ra kia, nếu không phải công ty BMW đã tiếp quản Land Rover, mà Hồ Quân lại có quan hệ tốt đẹp với lãnh đạo BMW, hắn cũng không thể nhập xe về quốc nội.
Đương nhiên, chuyện này không có quan hệ gì với nghiệp vụ cửa hàng 4S của Hồ Quân, thuần túy là hắn lợi dụng quan hệ tư nhân nhập khẩu một vài ô tô lấy tiền lời, hơn nữa cũng không phải vì kiếm tiền, chỉ là vì nhân tình không thể chối từ thôi.
Nghe xong Hồ Quân giải thích, Diệp Thiên hỏi:
- Nói như vậy, em có thể đem cái xe đó đi ngay?
Đại đa số đàn ông, ngoài sở thích là phụ nữ, chính là súng ống cùng ô tô, Diệp Thiên không cảm hứng gì với súng ống nhưng bây giờ nghe thấy lập tức có thể đem cỗ xe Land Rover đi, trong lòng cũng có chút hưng phấn.
Hồ Quân gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên là có thể, Diệp Thiên, việc hôm nay xỷa ra ở trong cửa hàng của anh, chiếc xe này coi như là anh Hồ bồi thường cho cậu đi!
Thoải mái tặng xe giá trị gần một trăm vạn, Hồ Quân cũng không hề nháy mắt, đây là bởi vì lúc trước Diệp Thiên góp ý cho hắn, đã khiến Hồ Quân có được lợi lộc.
- Đừng làm thế, anh Hồ, nếu anh làm như thế, em không lấy xe này nữa.
Diệp Thiên nghe vậy lắc lắc đầu, hắn hiện tại cũng không thiếu tiền, bởi vì tiền mà mang ơn người ta, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ không làm.
- Được rồi, chiếc xe kia nhập khẩu và thuế quan, tổng cộng hết tám mươi lăm vạn, anh lấy cậu chừng đó!
Hồ Quân cũng không còn miễn cưỡng, người có thể có quan hệ gần với Đường gia ở Hồng Kông như thế, sao lại thiếu một trăm hay tám mươi vạn được?
Nhìn thấy Diệp Thiên gật đầu đồng ý, Hồ Quân bảo người lấy ra hợp đồng tiêu thụ xe, hai bên kí kết hợp đồng xong, Diệp Thiên lấy ra một tờ chi phiếu một trăm vạn tiến hành chuyển khoản.
Làm xong thủ tục, Diệp Thiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói:
- Đúng rồi, anh Hồ, nên trích phần trăm cho cô nhân viên Đóa Đóa kia, các anh cũng phải mất tiền nhỉ?
Đóa gia ở triều Thanh, cũng là một trường phái trong kỳ môn, thuật bói toán của Đóa Thế Lân ngay cả lão đạo sĩ đều khen không dứt miệng.
Thấy Đóa Đóa làm việc ở đây, Diệp Thiên có thể đoán được, Đóa gia truyền thừa khẳng định cũng đã mất, cho nên Diệp Thiên mới thuận miệng nói một câu như vậy, cũng là muốn giúp hậu nhân Đóa gia ngày xưa.
- Được chứ, không thiếu của cô ấy đâu, đến cuối tháng anh sẽ cho cô ấy tiền thưởng.
Sau khi hỏi rõ, Hồ Quân gật đầu đồng ý.
- Diệp tiên sinh, đây là chìa khóa chiếc xe kia, trong xe dầu đã được đổ đầy, biển số xe chúng ta sẽ đưa đến cho anh sau ba ngày làm việc!
Ký tên vào hợp đồng xong, Ngô quản lí liền đi ra ngoài, qua gần mười phút đồng hồ sau, lại thấy tới trong văn phòng, cầm trong tay chìa khóa xe Land Rover …
- Cám ơn Ngô quản lí , chuyện biển số xe làm phiền anh nhé.
Diệp Thiên đứng lên nhận chìa khóa, nhìn về phía Hồ Quân nói:
- Anh Hồ, em đi về trước.
Hồ Quân đứng lên, giữ lại nói :
- Diệp lão đệ, hay là tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Không được, sức khỏe Tuyết Tuyết không tốt lắm, không thể ở bên ngoài được lâu, hôm nào em sẽ mời, chúng ta đi ăn một bữa.
Nghe thấy Diệp Thiên lấy lý do sức khỏe Đường Tuyết Tuyết, Hồ Quân cũng không còn giữ lại, cùng Diệp Thiên xuống dưới sanh triển lãm, chiếc xe Land Rover uy phong lẫm liệt đã dừng ở trước cửa.
Năm 1998, ngoài một vài xe Jeep và xe việt dã thông thường, quốc nội vẫn rất ít thấy loại xe này, lúc này liền có không ít người vây quanh nơi này chỉ trỏ.
Nhưng cuối cùng Diệp Thiên cũng không thể ngồi vào chiếc xe kia trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, bởi vì hắn còn phải lái cỗ xe Santana, cuối cùng vẫn để Vu Thanh Nhã lái xe Land Rover, Diệp Thiên lái xe Santana đi theo sau.
Về đến nhà, Diệp Thiên đem xe Santana tới nhà cũ, hắn và cha đều đã đổi xe, xe này tự nhiên được giao cho dượng hắn lái, dù sao cũng bán không được mấy tiền.
- Anh Diệp Thiên, ông nội của em đến đây!
Mới vừa quay lại Tứ Hợp Viện của mình, Vu Thanh Nhã và Đường Tuyết Tuyết liền sôi nổi đón chào, ở sau lưng cô bé là Đường Văn Viễn với vẻ mặt tươi cười.
- Ồ, lão Đường, ở nữa cần phải giao thêm tiền nha!
Trở lại phòng, sau khi ngồi xuống, Diệp Thiên cười rất vui vẻ, hôm nay mới tiêu gần một trăm vạn, nhìn thấy con mồi này, đương nhiên muốn tìm trở lại.
Đường Văn Viễn cười híp mắt nói:
- Không thành vấn đề, tôi tính mua luôn Tứ Hợp Viện bên cạnh, sau này làm hàng xóm của cậu!
Tập đoàn tài chính Đường thị ở Hồng Kông kinh doanh vẫn rất tốt, để tránh chuyện sau khi mình chết con cháu tranh chấp gia sản, Đường Văn Viễn sớm đã chỉ định người thừa kế và chia cổ phần cho mọi người trong gia tộc, cong hắn cũng hoàn toàn thoát ly khỏi việc kinh doanh.
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Thiên nhìn kỹ tướng mạo hắn, lắc lắc đầu nói:
- Lão Đường, mạng ông cách trung Phú Quý là ở phía nam, nếu ông ở gần đây lâu, chỉ sợ sống không quá ba năm!
- Cái gì? Cậu ... Cậu nói thực sao?
Đường Văn Viễn bị lời nói của Diệp Thiên làm cho hoảng sợ, dù là bản thân hắn và gia đình có hàng tỉ, cả đời này thấy vô số sóng to gió lớn, vào thời khắc này cũng không thoát được sợ hãi đối với sinh lão bệnh tử.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Tục ngữ nói cố hương khó xa cách, tuổi của ông cũng lớn rồi, sau này tận lực ở lại Hồng Kông đi!
- Vậy ... Vậy tôi còn có thể sống bao nhiêu năm?
Đường Văn Viễn có chút căng thẳng nhìn Diệp Thiên, nghe được ông nội nói vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuyết Tuyết cũng lộ ra sự sợ hãi.
- Những năm còn trẻ ông làm việc thiếu suy nghĩ, tuy rằng thời trung niên bù lại, nhưng vẫn có thiếu sót đáng tiếc, ở tám mươi ba tuổi sẽ có một kiếp nạn, nếu qua, thì sẽ thọ trăm tuổi!
Diệp Thiên đã sớm suy diễn được mệnh của Đường Văn Viễn, lúc này nói rất nhanh, nghe được vậy sắc mặt Đường Văn Viễn liên tiếp thay đổi.
Kỳ thật nếu không phải gặp được Diệp Thiên, sang năm Đường Văn Viễn sẽ gặp đến một cái tai nạn, nếu không qua được thì cũng chính là ngày giỗ của hắn, nhưng cơ duyên trùng hợp, linh khí trong tứ hợp viện của Diệp Thiên, khiến kiếp nạn của hắn được hóa giải.
- Đến lúc đó hi vọng cậu có thể ra tay cứu giúp!
Đường Văn Viễn đứng dậy, bái Diệp Thiên thật sâu, hắn cách tuổi tám mươi ba cũng chỉ có vài năm.
Đường Tuyết Tuyết cũng kéo ống tay Diệp Thiên, nói:
- Anh Diệp Thiên, anh phải cứu ông nội của em nhé!
- Nói chuyện này không phải quá sớm sao? Lão Đường, sống lớn tuổi như vậy, ông còn sợ chết à?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười.
- Không phải còn sống được vẫn hơn là chết sao?
Đường Văn Viễn bị Diệp Thiên nói, cười khổ không thôi, người càng có tiền càng tiếc mạng, Đường Văn Viễn biết, ở Hồng Kông có rất nhiều phú hào đều hết lòng tin theo Pháp vương Ấn Độ, không có gì hơn chính là muốn sống thêm vài năm.
- Đến lúc đó rồi nói sau, mấy năm nay ông nhiều làm việc thiện, tóm lại là cũng không tệ.
Diệp Thiên khoát tay, nhìn về phía Đường Tuyết Tuyết nói:
- Em ở đây cũng hơn một tháng tồi, vừa lúc ông của em tới, từ sáng mai anh sẽ giúp em đả thông dương mạch hủy âm độc, không bao lâulà em có thể sống giống như người bình thường!
- Thật sao? Anh Diệp Thiên, em ... em có thể đi dạo phố và đến trường như những người khác sao?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Tuyết Tuyết lập tức chuyển dời sự chú ý.
- Ừ!
Diệp Thiên khẳng định, gật gật đầu.
- Một tuần chắc là được, hôm nay anh đi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ chữa bệnh cho em!
- Diệp Thiên, cần chuẩn bị cái gì vậy, có cần tôi hỗ trợ hay không?
Nhìn thấy bệnh của cháu gái sắp được chữa khỏi , Đường Văn Viễn cũng cười sung sướng, tới lúc mình xảy ra chuyện không phải còn những mấy năm sao? Đến lúc đó có thể nhờ đến Diệp Thiên tương trợ.
- Ông thật là biết vuốt đuôi, nên chuẩn bị tôi đã sớm chuẩn bị!
Nghe được Đường Văn Viễn nói, trong lòng Diệp Thiên hơi tức giận, vì chữa bệnh cho Đường Tuyết Tuyết, một thời gian trước hắn tiêu phí hơn sáu trăm vạn, mua hơn mười khối ngọc tốt nhất, lúc này đâu cần giúp thì lại nghe Đường Văn Viễn nói muốn giúp đỡ.
Nhưng lời này Diệp Thiên nói ra miệng cũng thấy xấu hổ, dù sao nhận tiền người ta bốn ngàn vạn rồi, hắn đã hứa hẹn chữa khỏi cửu âm tuyệt mạch cho Đường Tuyết Tuyết, sáu trăm vạn có đáng là bao.
Tối đó, khi Chu Khiếu Thiên từ Phan Gia Viên trở về, Diệp Thiên liền bảo hắn tuần sau không cần đi nữa.
Diệp Thiên giúp Đường Tuyết Tuyết đả thông dương mạch, tuy rằng quá trình không hề đáng sợ giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng cũng không được bị người khác quấy rầy, có Chu Khiếu Thiên ở Tứ Hợp Viện, Diệp Thiên mới có thể yên tâm trị liệu cửu âm tuyệt mạch cho cô bé.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên đưa Đường Tuyết Tuyết vào phòng của hắn, bảo Đường Tuyết Tuyết bỏ giày ra, Diệp Thiên nói :
- Tuyết Tuyết, lát nữa em có thể sẽ cảm giác được có chút ngứa, ngàn vạn lần không được kêu ra tiếng, nhất định phải nhịn, bằng không chúng ta có thể sẽ uổng công!
Dương mạch tuy rằng chỉ là một trong kỳ kinh bát mạch, nhưng nó do thân mạch lòng bàn chân, các huyệt phụ dương, cho đến con ngươi, cộng lại tổng cộng có hai mươi bốn huyệt vị.
Muốn hoàn toàn trị liệu cửu âm tuyệt mạch cho Đường Tuyết Tuyết, nhất định phải đả thông hai mươi bốn huyệt vị này, khiến cho âm dương nhịp nhàng, nóng lạnh hài hòa mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.