Chương 663: Thức tỉnh (trung)
Đả Nhãn
10/06/2013
Phía sau lưng Diệp Thiên, xương sống gãy, tim, gan, tỳ, phổi, thận ngũ tạng, ruột non, lá lách, dạ dày, đại tràng, bàng quang, tam tiêu lục phủ cũng bị tổn thất không đồng nhất, thương thế kia thế nếu đặt ở người thường, chỉ sợ sớm đã đi đời nhà ma .
Tuy rằng lúc này những thương thế này của Diệp Thiên cùng đã khống chế, nhưng nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi, sợ là ít nhất cần thời gian vài ba năm, nhất là thương thế ở xương sống, không may thì sẽ tàn tật suốt đời.
Đông Y nói đến là điều dưỡng, đối với xương sống Diệp Thiên kia, Cẩu Tâm Gia cũng không có biện pháp tốt hơn, lập tức đem ánh mắt nhìn về phía Wayman, nói:
- Bác sĩ Wayman, đối với thương thế ở xương sống Diệp Thiên, anh có ý kiến gì không?
Wayman nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Thương thế Xương sống của Diệp Thiên thực phiền toái, bên trong ít nhất có hơn mười mảnh vỡ, chúng tôi cần đợi tánh mạng ổn định lại, mới mổ lấy ra mảnh vỡ.
Người bình thường tim đập mỗi phút là 60100 nhịp, mà trái tim Diệp Thiên hiện tại mỗi phút đập chỉ có 1030 nhịp, ít lạ thường.
Điều này Wayman xem ra, trái tim Diệp Thiên lúc nào cũng có thể đình chỉ hoạt động, sinh mệnh của hắn còn ở vào nguy hiểm, không thích hợp tiến hành phẫu thuật.
- Mổ?
Cẩu Tâm Gia lông mày nhíu lại, nói:
- Không được, phẫu thuật rất mất khí huyết, không thể làm!
Dựa theo thuyết pháp người tu đạo, thân thể người giống như là một bảo tàng, râu tóc máu huyết đều là cực kỳ trân quý, một khi động thủ thuật, sẽ làm cho kinh mạch bị hao tổn, sau này còn muốn tu luyện, thì phải nói là khó càng thêm khó .
Wayman lắc lắc đầu, nói:
- Lão tiên sinh, xương vỡ trong cơ thể cậu ấy không lấy đi. Đối với sự khôi phục của Diệp Thiên sẽ có ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa khi phẫu thuật xương sống gãy, cũng muốn tiến hành gia cố lại!
Diệp Thiên gãy xương sống, nếu không phẫu thuật, sau này căn bản không thể đứng thẳng lên, mà loại phẫu thuật đề cập đến trung khu thần kinh, chính là chuyên môn của Wayman, hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc chữa khỏi.
- Không được, các anh chỉ cần để cho thương thế ngũ tạng ổn định lại là được, không động đến thủ thuật.
Cẩu Tâm Gia lấy ra một cái bình sứ từ trong túi. Mở nắp bình, nhất thời một mùi thuốc truyền khắp cả phòng bệnh, từ bên trong lấy ra một viên thuốc như hạt đậu tương.
Nhìn thoáng qua chân bị thương của Tống Vy Lan. Cẩu Tâm Gia nói:
- Bà Diệp, thương thế chân bà cũng không nhẹ, dùng một viên là được, mặt khác, lấy 1 viên, bỏ bình truyền nước muối của Diệp Thiên ra, tiêm vào bên trong tĩnh mạch đi.
Lúc này Diệp Thiên căn bản là không thể nuốt được thực phẩm, hắn hoàn toàn là dựa vào một ít dinh dưỡng truyền vào cơ năng duy trì sinh mệnh, thuốc trị thương của Cẩu Tâm Gia cũng chỉ có thể thông qua biện pháp này đưa vào trong thân thể Diệp Thiên.
Với tu vi Diệp Thiên, chỉ cần hắn có thể tỉnh lại, chân khí có thể khôi phục như lúc ban đầu, thương thế xương sống tuy rằng nghiêm trọng. Nhưng dùng chân khí chậm rãi điều dưỡng, là có thể đem xương vỡ chuyển hóa ở trong người, cho nên Cẩu Tâm Gia mới kiên quyết phản đối mổ lấy xương vỡ ra.
- Chuyện này, tôi sẽ nói với Wayman …
Tống Vy Lan nghe vậy tiếp nhận hai viên thuốc, đem câu Hán ngữ vừa rồi Cẩu Tâm Gia sử dụng nói lại cho bác sĩ Wayman một lần.
- Không. Không… tuyệt đối không được, tiêm dược liệu vào tĩnh mạch là không thể tùy tiện, điều này trái với quy định chữa bệnh, Tống phu nhân, điểm này tôi tuyệt đối không thể đáp ứng!
Nghe được Tống Vy Lan nói vậy. Wayman liên tục lắc đầu. Bình thường tiêm dược liệu, có nhiều người đều phản ứng mẫn cảm, huống chi thương thế Diệp Thiên nặng như vậy, vạn nhất nếu xẩy ra chút gì đó sai lầm, hậu quả chỉ có thể là tử vong.
- Không được thì chuyển viện, thương thế tiểu sư đệ quá nặng, nhất định phải dùng bí thuốc sư môn chúng ta mới có thể.
Cẩu Tâm Gia biết, tác dụng của thuốc tây ở tiêu viêm và giảm đau nếu so với thuốc Đông y thì tốt hơn, nhưng là đối với thương thế phủ tạng, đan dược không thể nghi ngờ là càng thêm đúng bệnh.
Chớ xem thường viên thuốc này, nếu luận phí tổn, tuyệt đối là đắt tiền, tốn kém hù chết người.
Sau khi nhân sâm và dược liệu trăm năm trở lên của Diệp Thiên bị Cẩu Tâm Gia vơ vét không còn gì, cũng được luyện thành hơn mười viên, tính ra một viên, đều có thể đạt tới giá trăm vạn rmb, căn bản là không phải người thường có thể sử dụng nổi.
- Được rồi, tôi nghe ngài.
Nghĩ đến khác thường ở trên người con trai, Tống Vy Lan gật gật đầu, nhìn về phía Wayman nói:
- Wayman tiên sinh, tôi nghĩ cho thuê phòng bệnh cùng hết thảy phương tiện chữa bệnh của bệnh viện cho Diệp Thiên trị liệu, cũng không cần các anh quản !
Với tình huống Diệp Thiên hiện tại, khẳng định chịu không nổi sức ép từ chuyển viện gây nên, Tống Vy Lan đưa ra biện pháp này, ở Mĩ , chỉ cần đem giấy ra viết thư bảo đảm ký tên, cho dù có sự tình gì, cũng không liên quan đến bệnh viện.
- Bà Tống, phải biết rằng, chúng tôi có được bác sĩ và phương tiện bệnh thủ tốt nhất trên thế giới!
Wayman cảm thấy có chút khó tin đối với lời của Tống Vy Lan. Hay là người trên thế giới này thật sự tất cả đều điên rồi? Nước Mĩ cường đại nhất đã gặp phải khủng bố tập kích, vị phu nhân xinh đẹp trước mặt này tựa hồ đầu óc cũng không bình thường .
- Cứ theo như tôi nói lo liệu đi, bác sĩ Wayman, xảy ra bất cứ chuyện gì đều không quan hệ với quý viện.
Tống Vy Lan có chút mệt mỏi khoát tay áo, một ngày một đêm này những chuyện đã xảy ra, khiến bà tâm lực tiền tuỵ .
- Vậy được rồi, tôi sẽ đem một bản giấy bảo đảm tới!
Wayman có chút tiếc nuối nhún vai, hắn xem ra, tánh mạng người tuổi trẻ kia là bị mẹ hắn chôn vùi, không được bọn họ trị liệu, Diệp Thiên hẳn là phải chết, không thể nghi ngờ.
Mặc dù là cho thuê, nhưng Cẩu Tâm Gia cần có trang thiết bị và thuốc tây, rất nhanh có hộ sĩ đưa tới .
Đem viên thuốc kia hòa tan trong nước, Cẩu Tâm Gia thân tự động thủ, đem nước hàm chứa dược tính rót vào trong bình nước muối sinh lí, sau đó cho hộ sĩ vào tới trong cơ thể Diệp Thiên.
Rời khỏi phòng bệnh Tống Vy Lan, bác sĩ Wayman cũng không phải không chú ý Diệp Thiên, hắn phát hiện, khi dược vật tiêm vào thân thể Diệp Thiên, lúc sau, tình huống Diệp Thiên cũng không có phát sinh chuyển biến xấu.
Mà ngày hôm sau, khi Wayman thông qua dụng cụ xem xét tình thình thân thể Diệp Thiên thì lại kinh ngạc phát hiện, tổ chức cơ thể toàn thân Diệp Thiên bị hao tổn, thế nhưng đã khép lại vượt qua tưởng tượng.
Điều này làm cho Wayman khiếp sợ nhiều và chán nản không thôi, bởi vì dựa theo bản thỏa thuận, hắn cũng không thể can thiệp kế hoạch trị liệu cho Diệp Thiên hiện tại, đồng dạng cũng không còn tư cách tham dự vào .
Một viên đan dược hiển nhiên không đủ để trị liệu thương thế Diệp Thiên, trong vòng 3 ngày sau, Cẩu Tâm Gia mỗi ngày sớm muộn gì đều sử dụng một viên đan dược, mà nội thương của Diệp Thiên, cũng từng bước chuyển biến tốt đẹp lên.
Một tuần qua đi, đan dược của Cẩu Tâm Gia đã hoàn toàn dùng hết tại trên người Diệp Thiên.
Nhưng ngoài thân thể cơ năng Diệp Thiên mà mắt thường có thể thấy được tốc độ khôi phục, những thứ khác lại hoàn toàn giống như lúc ban đầu khi đưa vào bệnh viện.
Nhất là tim đập, lúc trước mỗi phút còn có thể nhảy lên 10 đến 30 lần, bây giờ lại chỉ có mỗi phút 10 lần.
Nếu không phải trước mắt rành rành bệnh án, ngay cả các bác sĩ đều không thể tin được, ở trên đời này lại có người có thể vẫn duy trì tần suất tim đập loại này mà không chết.
- Nguyên Dương huynh, Diệp sư đệ không thể nghi ngờ nhất định là tiến vào trạng thái quy tức, từ năm Trần Đoàn lão tổ, còn chưa nghe nói có người có thể làm được trạng thái ngất như thế, Diệp sư đệ tu vi hơn xa chúng ta có thể đoán được!
Đứng ở trong phòng bệnh Diệp Thiên, trên mặt Nam Hoài Cẩn tràn đầy hâm mộ.
Trước kia ở Thanh Thành Sơn hắn có gặp gỡ, nên mới quyết định tu đạo, cũng từng tu luyện qua một đạo quy tức, nhưng không đạt được trạng thái của Diệp Thiên lúc này, nhiều nhất chỉ có thể bảo trì tim đập ở mỗi phút bốn mươi nhịp.
- Đệ tử này của Sư phụ, chính là ta cũng nhìn không thấu được!
Cẩu Tâm Gia cười khổ một câu, nói:
- Hoài Cẩn lão đệ, thương thế tiểu sư đệ đã ổn định lại , ta quyết định phải cho đệ ấy tỉnh lại, đệ xem coi thế nào?
Thương thế trên người Diệp Thiên, có thể Cẩu Tâm Gia trị liệu được, nhưng bộ vị như xương sống này hắn cũng bất lực , cái này còn cần Diệp Thiên khôi phục thần trí rồi, dùng chân khí chậm rãi nuôi dưỡng.
Cẩu Tâm Gia nghĩ đến, chân khí Diệp Thiên biến mất từ khi hắn tiến vào trạng thái tạm thời quy tức, chờ Diệp Thiên tỉnh lại, tự nhiên có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Nam Hoài Cẩn lắc lắc đầu, nói:
- Đệ nghĩ, Diệp sư đệ có thể ở loại trạng thái này dăm ba năm, Nguyên Dương huynh, chúng ta muốn vào cũng không vào được !
Trạng thái Quy tức, ngoài việc thân thể cần đến chất dinh dưỡng rất ít, cũng là một loại biện pháp tu luyện thần thức tốt.
Ở loại trạng thái này, không người nào cầu mà được, tâm thần như là trở lại bên trong bào thai mẹ Hỗn Độn, liền như Trần Đoàn lão tổ năm đó, hắn ngủ ba năm ngồi mười năm.
Cái đó và ngộ đạo Phật gia có vài phần tương tự, rất nhiều người bình thường không có được giải đáp cho vấn đề khó khăn, cũng rơi vào trạng thái quy tức, có thể được đáp án, Nam Hoài Cẩn mới phản đối cho Diệp Thiên tỉnh lại.
- Chúng ta có thể đợi được, nhưng … bọn họ thì sao?
Cẩu Tâm Gia tự nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng nhìn về phía cửa sổ thủy tinh thấy mấy người kia, trên mặt không khỏi lộ ra cười khổ.
Đã hơn một tuần, đám người Tống Vy Lan cơ hồ luôn ở bên ngoài phòng bệnh Diệp Thiên, tuy nói không phải cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nhưng bộ dáng bi thương, cũng làm cho người ta nhìn không đành lòng.
Nam Hoài Cẩn có chút đáng tiếc thở dài, nói:
Tuy rằng lúc này những thương thế này của Diệp Thiên cùng đã khống chế, nhưng nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi, sợ là ít nhất cần thời gian vài ba năm, nhất là thương thế ở xương sống, không may thì sẽ tàn tật suốt đời.
Đông Y nói đến là điều dưỡng, đối với xương sống Diệp Thiên kia, Cẩu Tâm Gia cũng không có biện pháp tốt hơn, lập tức đem ánh mắt nhìn về phía Wayman, nói:
- Bác sĩ Wayman, đối với thương thế ở xương sống Diệp Thiên, anh có ý kiến gì không?
Wayman nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Thương thế Xương sống của Diệp Thiên thực phiền toái, bên trong ít nhất có hơn mười mảnh vỡ, chúng tôi cần đợi tánh mạng ổn định lại, mới mổ lấy ra mảnh vỡ.
Người bình thường tim đập mỗi phút là 60100 nhịp, mà trái tim Diệp Thiên hiện tại mỗi phút đập chỉ có 1030 nhịp, ít lạ thường.
Điều này Wayman xem ra, trái tim Diệp Thiên lúc nào cũng có thể đình chỉ hoạt động, sinh mệnh của hắn còn ở vào nguy hiểm, không thích hợp tiến hành phẫu thuật.
- Mổ?
Cẩu Tâm Gia lông mày nhíu lại, nói:
- Không được, phẫu thuật rất mất khí huyết, không thể làm!
Dựa theo thuyết pháp người tu đạo, thân thể người giống như là một bảo tàng, râu tóc máu huyết đều là cực kỳ trân quý, một khi động thủ thuật, sẽ làm cho kinh mạch bị hao tổn, sau này còn muốn tu luyện, thì phải nói là khó càng thêm khó .
Wayman lắc lắc đầu, nói:
- Lão tiên sinh, xương vỡ trong cơ thể cậu ấy không lấy đi. Đối với sự khôi phục của Diệp Thiên sẽ có ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa khi phẫu thuật xương sống gãy, cũng muốn tiến hành gia cố lại!
Diệp Thiên gãy xương sống, nếu không phẫu thuật, sau này căn bản không thể đứng thẳng lên, mà loại phẫu thuật đề cập đến trung khu thần kinh, chính là chuyên môn của Wayman, hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc chữa khỏi.
- Không được, các anh chỉ cần để cho thương thế ngũ tạng ổn định lại là được, không động đến thủ thuật.
Cẩu Tâm Gia lấy ra một cái bình sứ từ trong túi. Mở nắp bình, nhất thời một mùi thuốc truyền khắp cả phòng bệnh, từ bên trong lấy ra một viên thuốc như hạt đậu tương.
Nhìn thoáng qua chân bị thương của Tống Vy Lan. Cẩu Tâm Gia nói:
- Bà Diệp, thương thế chân bà cũng không nhẹ, dùng một viên là được, mặt khác, lấy 1 viên, bỏ bình truyền nước muối của Diệp Thiên ra, tiêm vào bên trong tĩnh mạch đi.
Lúc này Diệp Thiên căn bản là không thể nuốt được thực phẩm, hắn hoàn toàn là dựa vào một ít dinh dưỡng truyền vào cơ năng duy trì sinh mệnh, thuốc trị thương của Cẩu Tâm Gia cũng chỉ có thể thông qua biện pháp này đưa vào trong thân thể Diệp Thiên.
Với tu vi Diệp Thiên, chỉ cần hắn có thể tỉnh lại, chân khí có thể khôi phục như lúc ban đầu, thương thế xương sống tuy rằng nghiêm trọng. Nhưng dùng chân khí chậm rãi điều dưỡng, là có thể đem xương vỡ chuyển hóa ở trong người, cho nên Cẩu Tâm Gia mới kiên quyết phản đối mổ lấy xương vỡ ra.
- Chuyện này, tôi sẽ nói với Wayman …
Tống Vy Lan nghe vậy tiếp nhận hai viên thuốc, đem câu Hán ngữ vừa rồi Cẩu Tâm Gia sử dụng nói lại cho bác sĩ Wayman một lần.
- Không. Không… tuyệt đối không được, tiêm dược liệu vào tĩnh mạch là không thể tùy tiện, điều này trái với quy định chữa bệnh, Tống phu nhân, điểm này tôi tuyệt đối không thể đáp ứng!
Nghe được Tống Vy Lan nói vậy. Wayman liên tục lắc đầu. Bình thường tiêm dược liệu, có nhiều người đều phản ứng mẫn cảm, huống chi thương thế Diệp Thiên nặng như vậy, vạn nhất nếu xẩy ra chút gì đó sai lầm, hậu quả chỉ có thể là tử vong.
- Không được thì chuyển viện, thương thế tiểu sư đệ quá nặng, nhất định phải dùng bí thuốc sư môn chúng ta mới có thể.
Cẩu Tâm Gia biết, tác dụng của thuốc tây ở tiêu viêm và giảm đau nếu so với thuốc Đông y thì tốt hơn, nhưng là đối với thương thế phủ tạng, đan dược không thể nghi ngờ là càng thêm đúng bệnh.
Chớ xem thường viên thuốc này, nếu luận phí tổn, tuyệt đối là đắt tiền, tốn kém hù chết người.
Sau khi nhân sâm và dược liệu trăm năm trở lên của Diệp Thiên bị Cẩu Tâm Gia vơ vét không còn gì, cũng được luyện thành hơn mười viên, tính ra một viên, đều có thể đạt tới giá trăm vạn rmb, căn bản là không phải người thường có thể sử dụng nổi.
- Được rồi, tôi nghe ngài.
Nghĩ đến khác thường ở trên người con trai, Tống Vy Lan gật gật đầu, nhìn về phía Wayman nói:
- Wayman tiên sinh, tôi nghĩ cho thuê phòng bệnh cùng hết thảy phương tiện chữa bệnh của bệnh viện cho Diệp Thiên trị liệu, cũng không cần các anh quản !
Với tình huống Diệp Thiên hiện tại, khẳng định chịu không nổi sức ép từ chuyển viện gây nên, Tống Vy Lan đưa ra biện pháp này, ở Mĩ , chỉ cần đem giấy ra viết thư bảo đảm ký tên, cho dù có sự tình gì, cũng không liên quan đến bệnh viện.
- Bà Tống, phải biết rằng, chúng tôi có được bác sĩ và phương tiện bệnh thủ tốt nhất trên thế giới!
Wayman cảm thấy có chút khó tin đối với lời của Tống Vy Lan. Hay là người trên thế giới này thật sự tất cả đều điên rồi? Nước Mĩ cường đại nhất đã gặp phải khủng bố tập kích, vị phu nhân xinh đẹp trước mặt này tựa hồ đầu óc cũng không bình thường .
- Cứ theo như tôi nói lo liệu đi, bác sĩ Wayman, xảy ra bất cứ chuyện gì đều không quan hệ với quý viện.
Tống Vy Lan có chút mệt mỏi khoát tay áo, một ngày một đêm này những chuyện đã xảy ra, khiến bà tâm lực tiền tuỵ .
- Vậy được rồi, tôi sẽ đem một bản giấy bảo đảm tới!
Wayman có chút tiếc nuối nhún vai, hắn xem ra, tánh mạng người tuổi trẻ kia là bị mẹ hắn chôn vùi, không được bọn họ trị liệu, Diệp Thiên hẳn là phải chết, không thể nghi ngờ.
Mặc dù là cho thuê, nhưng Cẩu Tâm Gia cần có trang thiết bị và thuốc tây, rất nhanh có hộ sĩ đưa tới .
Đem viên thuốc kia hòa tan trong nước, Cẩu Tâm Gia thân tự động thủ, đem nước hàm chứa dược tính rót vào trong bình nước muối sinh lí, sau đó cho hộ sĩ vào tới trong cơ thể Diệp Thiên.
Rời khỏi phòng bệnh Tống Vy Lan, bác sĩ Wayman cũng không phải không chú ý Diệp Thiên, hắn phát hiện, khi dược vật tiêm vào thân thể Diệp Thiên, lúc sau, tình huống Diệp Thiên cũng không có phát sinh chuyển biến xấu.
Mà ngày hôm sau, khi Wayman thông qua dụng cụ xem xét tình thình thân thể Diệp Thiên thì lại kinh ngạc phát hiện, tổ chức cơ thể toàn thân Diệp Thiên bị hao tổn, thế nhưng đã khép lại vượt qua tưởng tượng.
Điều này làm cho Wayman khiếp sợ nhiều và chán nản không thôi, bởi vì dựa theo bản thỏa thuận, hắn cũng không thể can thiệp kế hoạch trị liệu cho Diệp Thiên hiện tại, đồng dạng cũng không còn tư cách tham dự vào .
Một viên đan dược hiển nhiên không đủ để trị liệu thương thế Diệp Thiên, trong vòng 3 ngày sau, Cẩu Tâm Gia mỗi ngày sớm muộn gì đều sử dụng một viên đan dược, mà nội thương của Diệp Thiên, cũng từng bước chuyển biến tốt đẹp lên.
Một tuần qua đi, đan dược của Cẩu Tâm Gia đã hoàn toàn dùng hết tại trên người Diệp Thiên.
Nhưng ngoài thân thể cơ năng Diệp Thiên mà mắt thường có thể thấy được tốc độ khôi phục, những thứ khác lại hoàn toàn giống như lúc ban đầu khi đưa vào bệnh viện.
Nhất là tim đập, lúc trước mỗi phút còn có thể nhảy lên 10 đến 30 lần, bây giờ lại chỉ có mỗi phút 10 lần.
Nếu không phải trước mắt rành rành bệnh án, ngay cả các bác sĩ đều không thể tin được, ở trên đời này lại có người có thể vẫn duy trì tần suất tim đập loại này mà không chết.
- Nguyên Dương huynh, Diệp sư đệ không thể nghi ngờ nhất định là tiến vào trạng thái quy tức, từ năm Trần Đoàn lão tổ, còn chưa nghe nói có người có thể làm được trạng thái ngất như thế, Diệp sư đệ tu vi hơn xa chúng ta có thể đoán được!
Đứng ở trong phòng bệnh Diệp Thiên, trên mặt Nam Hoài Cẩn tràn đầy hâm mộ.
Trước kia ở Thanh Thành Sơn hắn có gặp gỡ, nên mới quyết định tu đạo, cũng từng tu luyện qua một đạo quy tức, nhưng không đạt được trạng thái của Diệp Thiên lúc này, nhiều nhất chỉ có thể bảo trì tim đập ở mỗi phút bốn mươi nhịp.
- Đệ tử này của Sư phụ, chính là ta cũng nhìn không thấu được!
Cẩu Tâm Gia cười khổ một câu, nói:
- Hoài Cẩn lão đệ, thương thế tiểu sư đệ đã ổn định lại , ta quyết định phải cho đệ ấy tỉnh lại, đệ xem coi thế nào?
Thương thế trên người Diệp Thiên, có thể Cẩu Tâm Gia trị liệu được, nhưng bộ vị như xương sống này hắn cũng bất lực , cái này còn cần Diệp Thiên khôi phục thần trí rồi, dùng chân khí chậm rãi nuôi dưỡng.
Cẩu Tâm Gia nghĩ đến, chân khí Diệp Thiên biến mất từ khi hắn tiến vào trạng thái tạm thời quy tức, chờ Diệp Thiên tỉnh lại, tự nhiên có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Nam Hoài Cẩn lắc lắc đầu, nói:
- Đệ nghĩ, Diệp sư đệ có thể ở loại trạng thái này dăm ba năm, Nguyên Dương huynh, chúng ta muốn vào cũng không vào được !
Trạng thái Quy tức, ngoài việc thân thể cần đến chất dinh dưỡng rất ít, cũng là một loại biện pháp tu luyện thần thức tốt.
Ở loại trạng thái này, không người nào cầu mà được, tâm thần như là trở lại bên trong bào thai mẹ Hỗn Độn, liền như Trần Đoàn lão tổ năm đó, hắn ngủ ba năm ngồi mười năm.
Cái đó và ngộ đạo Phật gia có vài phần tương tự, rất nhiều người bình thường không có được giải đáp cho vấn đề khó khăn, cũng rơi vào trạng thái quy tức, có thể được đáp án, Nam Hoài Cẩn mới phản đối cho Diệp Thiên tỉnh lại.
- Chúng ta có thể đợi được, nhưng … bọn họ thì sao?
Cẩu Tâm Gia tự nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng nhìn về phía cửa sổ thủy tinh thấy mấy người kia, trên mặt không khỏi lộ ra cười khổ.
Đã hơn một tuần, đám người Tống Vy Lan cơ hồ luôn ở bên ngoài phòng bệnh Diệp Thiên, tuy nói không phải cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nhưng bộ dáng bi thương, cũng làm cho người ta nhìn không đành lòng.
Nam Hoài Cẩn có chút đáng tiếc thở dài, nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.