Chương 856: Tiểu Kim
Đả Nhãn
29/08/2013
- Hả? Thật không giống một tên chuyên ngang ngược bá đạo nhỉ? …
Tục ngữ nói: Giơ tay ra, cũng không đánh người đang cười, thấy hành động của Lôi Hổ, Tả Gia Tuấn cũng không biết phải làm sao cho đúng, Diệp Thiên là môn chủ, hắn đã quyết định, chính là Tả Gia Tuấn cũng không có tư cách bác bỏ.
- Đứng lên đi!
Tả Gia Tuấn trừng mắt liếc nhìn Lôi Hổ, tức giận lui vào trong khoang thuyền, Lôi Hổ lúc này cũng thu niễm hơi thở, đi theo phía sau Tả Gia Tuấn vào trong.
- Sư phụ, là đệ tử không đúng, nhị sư bá giáo huấn rất phải!
Vừa mới đẩy cửa đi vào, Lôi Hổ liền nhìn thấy Diệp Thiên đang nằm trên giường, lập tức vai phải hơi buông lỏng một chút, sau khi thả cái bao xuống, lập tức quỳ xuống trước đầu giường Diệp Thiên.
Nhìn thấy hành động của Lôi Hổ, Cẩu Tâm Gia cũng thầm gật đầu, Lôi Hổ đúng là hành động xuất phát từ chân tình, tuyệt đối là chân tình từ nội tâm, chỉ cần dựa vào điểm này, Diệp Thiên đúng là đã không nhìn lầm người.
- Đứng lên đi, đây là đại sư bá của ngươi, còn đây là đại sư huynh của ngươi!
Diệp Thiên lần lượt đem mấy người giới thiệu cho Lôi Hổ, sau đó mở miệng hỏi:
- Lôi Hổ mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?
- Sư phụ, đệ tử cũng không có cách nào khác a, lúc ấy người rơi xuống biển, đồ chơi này cũng rơi xuống!
Lôi Hổ một chân đá túi da thú, trên mặt lộ ra thần sắc ủy khuất vô cùng, hẳn chỉ có một cánh tay trái, lúc ấy vì cứu Diệp Thiên, chỉ có thể đem cái bọc linh thạch kia ném xuống, nhưng khiến Lôi Hổ không nghĩ tới chính là, qua một ngày tìm kiếm hắn cũng không thể tìm lại được.
Lúc ấy Diệp Thiên thương thế thập phần nghiêm trọng, Lôi Hổ thậm trí cảm giác được đan điền Diệp Thiên tựa hồ có thể vỡ nát bất cứ lúc nào, điều này làm cho lòng hắn vô cùng khẩn trương, nhưng lại không biết phải làm sao, bởi vì lúc này đang trên mặt biển, một tia linh khí cũng không có, điều này đối với việc khôi phục thương thế của Diệp Thiên là vô cùng bất lợi.
Cũng may trong túi áo Lôi Hổ còn ba khỏa mộc thuộc tính linh thạch, cũng đủ để song chưởng Diệp Thiên tái sinh huyết nhục kinh mạch.
Lôi Hổ mang theo Diệp Thiên phi hành trong hải vực suốt hai ngày, mới tìm được một chiếc thuyền đánh cá, tuy rằng Diệp Thiên lúc này vẫn chưa tỉnh, nhưng song chưởng huyết nhục đã đang khôi phục, tính mạng đã không còn đáng ngại, lúc này, Lôi Hổ mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nổi lên tâm tư đi tìm bọc linh thạch kia.
Tầm quan trọng của linh thạch, Lôi Hổ tự nhiên biết, Diệp Thiên muốn khôi phục nhanh một chút, không thể thiếu được đại lượng linh thạch bổ sung nguyên khí, cho nên đem sư phụ giao phó cho người trên thuyền, Lôi Hổ lập tức dựa theo tọa độ trong trí nhớ, quay lại địa phương vứt cái bọc linh thạch kia.
Nhưng Lôi Hổ không thể ngờ được rằng, Hải vực tuy không sóng không gió, nhưng lòng biển sóng ngầm lại vô cùng mãnh liệt, cái bọc hắn ném xuống cũng không biết đã bị sóng đánh tới nơi nào.
Cũng may Lôi Hổ lúc ấy đã cẩn thận, để lại một đạo thần thức trên cái bọc linh thạch, tuy cái bọc đã bị sóng biển đánh dạt ra ngoài mấy ngàn hải lý, nhưng Lôi Hổ vẫn đại khái cảm ứng được phương vị của nó.
Cứ như thế tìm kiếm vài ngày, Lôi Hổ mới từ một khi sâu hơn ngàn mét dưới biển, tìm được cái bọc kia, cũng may túi da cực kì cứng cỏi, nên đống linh thạch không mất mát tí nào.
- Tiểu sư đệ nói ngươi tướng mạo có thay đổi, tâm tính thay đổi, cả người thay đổi!
Lúc Lôi Hổ vào cửa, ánh mắt Cẩu Tâm Gia đã nhìn y chằm chằm, cho tới giờ mới gật gật đầu nói:
- Ngươi trước kia mặt mũi cú vọ, thân hình thô kệch như con trâu, hiện tại là phật mắt phật tâm, đúng là thay đổi nghiêng trời lệch đất!
Cẩu Tâm Gia năm đó gia tư gặp đại biến, mất đi một cánh tay. Trước mắt nhìn thấy Lôi Hổ giống mình cũng mất đi một tay, tâm lý cũng có chút thay đổi, cảm giác thân thiết hơn vài phần, cho nên lúc này mới nói với hắn vài câu.
Hơn nữa Cẩu Tâm Gia nói không sai, lúc đầu Lôi Hổ vốn ham mê danh lợi, một lòng muốn trở thành Hồng Môn môn chủ, nên đã làm ra rất nhiều chuyện thất tín bội ngĩa, đây cũng là do tầm nhìn hạn hẹp mà ra.
Việc này giống như cảnh một người nghèo quanh năm chỉ có bánh ngô để ăn, để hắn miêu tả cuộc sống của mấy phù hào thượng lưu thì cùng lắm cũng chỉ cho rằng họ ngày ăn ba bữa, có bánh bao, có thịt có trứng mà thôi, Lôi Hổ trước kia chính là loại tầm nhìn này.
Nhưng hiện tại Lôi Hổ trong võ đạo liên tiếp đột phá, sau khi thân thể có được lực lượng cường đại, hắn liền xem những chuyện tranh quyền đoạt vị trước kia như phù du mà thôi.
- Đại sư bá, đa tạ người chỉ bảo, đệ tử nhất định ghi lòng tạc dạ!
Kỳ thật, ngay khi lên thuyền, Lôi Hổ cũng vô cùng kinh hãi, hắn nguyên tưởng rằng, ngoài sư phụ Diệp Thiên của mình ra, thì mình chính là người cường đại nhất, nhưng không nghĩ tới trên một con thuyền tí tẹo như vậy, lại còn hai người tu vi tương đương mình.
Còn vị đại sư huynh Chu Khiếu Thiên kia, mặc dù chưa đột phá Tiên Thiên chi cảnh, nhưng cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi, hơn nữa chân khí trong cơ thể cũng đang bắt đầu chuyển thành thực khí, cách cánh cửa đột phá không xa nữa rồi.
Lúc này Lôi Hổ mới biết được mình đúng là ếch ngồi đấy giếng, một tia kiêu ngạo kia đã bị hắn hoàn toàn dập tắt, phải biết rằng, hắn là dựa vào cơ duyên ngàn năm có một mới có thể đề thăng lên Tiên Thiên cảnh giới, mà Cẩu Tâm Gia bọn họ lại có thể ở phiến không gian thiếu hụt linh khí trầm trọng này tu luyện đột phá, thiên phú như vậy, cho dù là hắn cưỡi ngựa đuổi cũng không nổi.
- Lôi sư huynh, cái túi da này bên trong toàn là linh thạch đúng không?
Sauk hi Lôi Hổ tiến vào đã biểu hiện vô cùng khiêm tốn, khiến Chu Khiếu Thiên bất giác ánh mắt cũng thay đổi rất nhiều. Đối phương dù sao cũng hơn mình hai mươi tuổi, mở miệng xưng hô sư đệ với hắn quả có chút không mở miệng nổi, cho nên mới kêu hắn một tiếng sư huynh.
- Không giám, chu sư huynh, huynh nhập môn trước, là người trên, ngàn vạn lần đừng kêu đệ là sư huynh, đệ không đảm đương nổi a!
Hồng Môn vốn là một đại môn phái trong gian hồ, đối với cách xưng hô phi thường có quy củ, trong Hồng Môn, lão nhân hơn 6 7 mươi tuổi gọi một tiểu hài hơn mười tuổi sư thúc sư bá đều không ít, đối với điểm này Lôi Hổ thật không có cảm giác bất tiện.
- Khiếu Thiên ngươi cũng không cần coi nhẹ bản thân, Lôi Hổ nói không sau, ngươi nhập môn trước là lớn, ngươi chính là Ma y nhất mạch đại đệ tử, ngày sau không thể nói lại những lời như vậy!
Diệp Thiên nghe vậy gật gật đầu, nhìn về phía Chu Khiếu Thiên nói:
- Sau này, Lôi Hổ phụ trách việc tuyển trạch đệ tử, ngươi chuyên tâm tu luyện cho ta, sớm tiến vào tiên thiên cảnh giới, thế giới này vốn kẻ mạnh làm vua, các ngươi đều phải cố gắng cho ta!
Diệp Thiên lời vừa nói ra, ngay cả Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn đều đồng thời đứng lên, khom người đáp:
- Vâng, thưa môn chủ!
Cẩu Tâm Gia sau khi ngồi xuống, có chút nghi hoặc nhìn Diệp Thiên hỏi:
- Sư đệ, đệ tại sao nói như vậy? chẳng lẽ thế giới này chúng ta còn có địch nhân sao?
- Kim Đan kỳ thì đệ không biết, nhưng Tiên Thiên cảnh giới thì rất khó nói, bất quá đại sư huynh không cần suy nghĩ nhiều, có ta ở đây, chúng ta nhất mạch không cần phải sợ hãi một người nào….
Diệp Thiên lắc lắc đầu không nói nhiều lời, hắn từng đọc trong ghi chép của Trương Tam Phong biết được, ngay khi tu vi đột phá Nguyên Anh kỳ, lập tức phải thoát phá hư không, tiến vào một thế giới khác trong kết giới.
Dựa theo Trương Tam Phong phỏng đoán, do thế tục giới nội linh khí không đủ để nguyên anh kỳ cao thủ thi triển thần thông, hơn nữa đối với Nguyên anh kỳ cao nhân, tu vi cũng có áp lực rất lớn, cho nên tu vi cao nhất trên thế giới này cũng chính là Kim Đan kỳ.
Trong Trương Tam Phong tự chuyện có nói, thiên địa sảy ra biến hóa lớn, linh khí thiếu hụt nghiêm trọng, sau khi Diệp Thiên suy xét lại, liền mơ hồ cảm giác được thần trí mình tựa hồ đã bị một tí áp chế. Nhưng khi còn ở bồng lai đảo thì lại hoàn toàn huy sái tự nhiên.( tức là theo Diệp Thiên thì thế giới này có một cái gì đó kìm hãm không cho người ta đột phá vậy, còn ở trong Đại Lý đảo thì lại thoải mái hơn)
Cho nên Diệp Thiên lúc này mới lớn mật đoán, Kim Đan kỳ cao nhân có lẽ cũng vô pháp tồn tại trong thế tục, hắn vốn là một giả đan kỳ cao thủ, hẳn chính là vũ lực đỉnh cao dưới gầm trời này.
- CHúng ta cần phải cố gắng tu luyện, nếu không chỉ cần một tiên thiên trung kì cũng có thể đem chúng ta chém giết!
Diệp Thiên tuy không cần lo lắng, nhưng Cẩu Tâm Gia vẫn nhíu mày, phòng ngừa chu đáo vẫn là tốt nhất.
Lôi Hổ có chút kinh ngạc nhìn Cẩu Tâm Gia, mở miệng nói:
- Đại sư bá, chỉ cần không phải là Kim Đan kỳ cao thủ tới đây, chúng ta đều không cần phải sợ hãi, sư phụ chính là cao thủ giả đan kỳ.
- Giả đan kỳ? Tiểu sư đệ, Lôi sư điệt nói là sự thật?
Nghe được lời Lôi Hổ, Cẩu Tâm Gia đám người đồng thời hai mắt trợn trừng, vẻ mặt không dám tin nhìn Diệp Thiên, bọn họ nguyên tưởng Diệp Thiên bị thương tổn nặng như vậy, tu vi có lẽ cũng chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ, thật không nghĩ rằng Diệp Thiên cảnh giới lại xa xa vượt khỏi sự tưởng tượng của mình.
- Đúng vậy, nhưng lần này thương thế quá nặng, sợ rằng phải mất mấy tháng điều dưỡng.
Diệp Thiên gật đầu cười, hắn lúc này cơ thể coi như đã hỏng bét, linh khí xung quanh lại thiếu hụt, đan điền tốc độ chuyển hóa thực khí vô cùng chậm, cho nên Cẩu Tâm Gia mấy người mới không thể nhìn ra tu vi của hắn.
Nhưng chỉ cần có linh thạch để hắn tu luyện, loại tổn thương này đối với Diệp Thiên mà nói không đáng là gi cả, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là hắn có thể hoàn toàn bình phục.
Tục ngữ nói: Giơ tay ra, cũng không đánh người đang cười, thấy hành động của Lôi Hổ, Tả Gia Tuấn cũng không biết phải làm sao cho đúng, Diệp Thiên là môn chủ, hắn đã quyết định, chính là Tả Gia Tuấn cũng không có tư cách bác bỏ.
- Đứng lên đi!
Tả Gia Tuấn trừng mắt liếc nhìn Lôi Hổ, tức giận lui vào trong khoang thuyền, Lôi Hổ lúc này cũng thu niễm hơi thở, đi theo phía sau Tả Gia Tuấn vào trong.
- Sư phụ, là đệ tử không đúng, nhị sư bá giáo huấn rất phải!
Vừa mới đẩy cửa đi vào, Lôi Hổ liền nhìn thấy Diệp Thiên đang nằm trên giường, lập tức vai phải hơi buông lỏng một chút, sau khi thả cái bao xuống, lập tức quỳ xuống trước đầu giường Diệp Thiên.
Nhìn thấy hành động của Lôi Hổ, Cẩu Tâm Gia cũng thầm gật đầu, Lôi Hổ đúng là hành động xuất phát từ chân tình, tuyệt đối là chân tình từ nội tâm, chỉ cần dựa vào điểm này, Diệp Thiên đúng là đã không nhìn lầm người.
- Đứng lên đi, đây là đại sư bá của ngươi, còn đây là đại sư huynh của ngươi!
Diệp Thiên lần lượt đem mấy người giới thiệu cho Lôi Hổ, sau đó mở miệng hỏi:
- Lôi Hổ mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?
- Sư phụ, đệ tử cũng không có cách nào khác a, lúc ấy người rơi xuống biển, đồ chơi này cũng rơi xuống!
Lôi Hổ một chân đá túi da thú, trên mặt lộ ra thần sắc ủy khuất vô cùng, hẳn chỉ có một cánh tay trái, lúc ấy vì cứu Diệp Thiên, chỉ có thể đem cái bọc linh thạch kia ném xuống, nhưng khiến Lôi Hổ không nghĩ tới chính là, qua một ngày tìm kiếm hắn cũng không thể tìm lại được.
Lúc ấy Diệp Thiên thương thế thập phần nghiêm trọng, Lôi Hổ thậm trí cảm giác được đan điền Diệp Thiên tựa hồ có thể vỡ nát bất cứ lúc nào, điều này làm cho lòng hắn vô cùng khẩn trương, nhưng lại không biết phải làm sao, bởi vì lúc này đang trên mặt biển, một tia linh khí cũng không có, điều này đối với việc khôi phục thương thế của Diệp Thiên là vô cùng bất lợi.
Cũng may trong túi áo Lôi Hổ còn ba khỏa mộc thuộc tính linh thạch, cũng đủ để song chưởng Diệp Thiên tái sinh huyết nhục kinh mạch.
Lôi Hổ mang theo Diệp Thiên phi hành trong hải vực suốt hai ngày, mới tìm được một chiếc thuyền đánh cá, tuy rằng Diệp Thiên lúc này vẫn chưa tỉnh, nhưng song chưởng huyết nhục đã đang khôi phục, tính mạng đã không còn đáng ngại, lúc này, Lôi Hổ mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nổi lên tâm tư đi tìm bọc linh thạch kia.
Tầm quan trọng của linh thạch, Lôi Hổ tự nhiên biết, Diệp Thiên muốn khôi phục nhanh một chút, không thể thiếu được đại lượng linh thạch bổ sung nguyên khí, cho nên đem sư phụ giao phó cho người trên thuyền, Lôi Hổ lập tức dựa theo tọa độ trong trí nhớ, quay lại địa phương vứt cái bọc linh thạch kia.
Nhưng Lôi Hổ không thể ngờ được rằng, Hải vực tuy không sóng không gió, nhưng lòng biển sóng ngầm lại vô cùng mãnh liệt, cái bọc hắn ném xuống cũng không biết đã bị sóng đánh tới nơi nào.
Cũng may Lôi Hổ lúc ấy đã cẩn thận, để lại một đạo thần thức trên cái bọc linh thạch, tuy cái bọc đã bị sóng biển đánh dạt ra ngoài mấy ngàn hải lý, nhưng Lôi Hổ vẫn đại khái cảm ứng được phương vị của nó.
Cứ như thế tìm kiếm vài ngày, Lôi Hổ mới từ một khi sâu hơn ngàn mét dưới biển, tìm được cái bọc kia, cũng may túi da cực kì cứng cỏi, nên đống linh thạch không mất mát tí nào.
- Tiểu sư đệ nói ngươi tướng mạo có thay đổi, tâm tính thay đổi, cả người thay đổi!
Lúc Lôi Hổ vào cửa, ánh mắt Cẩu Tâm Gia đã nhìn y chằm chằm, cho tới giờ mới gật gật đầu nói:
- Ngươi trước kia mặt mũi cú vọ, thân hình thô kệch như con trâu, hiện tại là phật mắt phật tâm, đúng là thay đổi nghiêng trời lệch đất!
Cẩu Tâm Gia năm đó gia tư gặp đại biến, mất đi một cánh tay. Trước mắt nhìn thấy Lôi Hổ giống mình cũng mất đi một tay, tâm lý cũng có chút thay đổi, cảm giác thân thiết hơn vài phần, cho nên lúc này mới nói với hắn vài câu.
Hơn nữa Cẩu Tâm Gia nói không sai, lúc đầu Lôi Hổ vốn ham mê danh lợi, một lòng muốn trở thành Hồng Môn môn chủ, nên đã làm ra rất nhiều chuyện thất tín bội ngĩa, đây cũng là do tầm nhìn hạn hẹp mà ra.
Việc này giống như cảnh một người nghèo quanh năm chỉ có bánh ngô để ăn, để hắn miêu tả cuộc sống của mấy phù hào thượng lưu thì cùng lắm cũng chỉ cho rằng họ ngày ăn ba bữa, có bánh bao, có thịt có trứng mà thôi, Lôi Hổ trước kia chính là loại tầm nhìn này.
Nhưng hiện tại Lôi Hổ trong võ đạo liên tiếp đột phá, sau khi thân thể có được lực lượng cường đại, hắn liền xem những chuyện tranh quyền đoạt vị trước kia như phù du mà thôi.
- Đại sư bá, đa tạ người chỉ bảo, đệ tử nhất định ghi lòng tạc dạ!
Kỳ thật, ngay khi lên thuyền, Lôi Hổ cũng vô cùng kinh hãi, hắn nguyên tưởng rằng, ngoài sư phụ Diệp Thiên của mình ra, thì mình chính là người cường đại nhất, nhưng không nghĩ tới trên một con thuyền tí tẹo như vậy, lại còn hai người tu vi tương đương mình.
Còn vị đại sư huynh Chu Khiếu Thiên kia, mặc dù chưa đột phá Tiên Thiên chi cảnh, nhưng cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi, hơn nữa chân khí trong cơ thể cũng đang bắt đầu chuyển thành thực khí, cách cánh cửa đột phá không xa nữa rồi.
Lúc này Lôi Hổ mới biết được mình đúng là ếch ngồi đấy giếng, một tia kiêu ngạo kia đã bị hắn hoàn toàn dập tắt, phải biết rằng, hắn là dựa vào cơ duyên ngàn năm có một mới có thể đề thăng lên Tiên Thiên cảnh giới, mà Cẩu Tâm Gia bọn họ lại có thể ở phiến không gian thiếu hụt linh khí trầm trọng này tu luyện đột phá, thiên phú như vậy, cho dù là hắn cưỡi ngựa đuổi cũng không nổi.
- Lôi sư huynh, cái túi da này bên trong toàn là linh thạch đúng không?
Sauk hi Lôi Hổ tiến vào đã biểu hiện vô cùng khiêm tốn, khiến Chu Khiếu Thiên bất giác ánh mắt cũng thay đổi rất nhiều. Đối phương dù sao cũng hơn mình hai mươi tuổi, mở miệng xưng hô sư đệ với hắn quả có chút không mở miệng nổi, cho nên mới kêu hắn một tiếng sư huynh.
- Không giám, chu sư huynh, huynh nhập môn trước, là người trên, ngàn vạn lần đừng kêu đệ là sư huynh, đệ không đảm đương nổi a!
Hồng Môn vốn là một đại môn phái trong gian hồ, đối với cách xưng hô phi thường có quy củ, trong Hồng Môn, lão nhân hơn 6 7 mươi tuổi gọi một tiểu hài hơn mười tuổi sư thúc sư bá đều không ít, đối với điểm này Lôi Hổ thật không có cảm giác bất tiện.
- Khiếu Thiên ngươi cũng không cần coi nhẹ bản thân, Lôi Hổ nói không sau, ngươi nhập môn trước là lớn, ngươi chính là Ma y nhất mạch đại đệ tử, ngày sau không thể nói lại những lời như vậy!
Diệp Thiên nghe vậy gật gật đầu, nhìn về phía Chu Khiếu Thiên nói:
- Sau này, Lôi Hổ phụ trách việc tuyển trạch đệ tử, ngươi chuyên tâm tu luyện cho ta, sớm tiến vào tiên thiên cảnh giới, thế giới này vốn kẻ mạnh làm vua, các ngươi đều phải cố gắng cho ta!
Diệp Thiên lời vừa nói ra, ngay cả Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn đều đồng thời đứng lên, khom người đáp:
- Vâng, thưa môn chủ!
Cẩu Tâm Gia sau khi ngồi xuống, có chút nghi hoặc nhìn Diệp Thiên hỏi:
- Sư đệ, đệ tại sao nói như vậy? chẳng lẽ thế giới này chúng ta còn có địch nhân sao?
- Kim Đan kỳ thì đệ không biết, nhưng Tiên Thiên cảnh giới thì rất khó nói, bất quá đại sư huynh không cần suy nghĩ nhiều, có ta ở đây, chúng ta nhất mạch không cần phải sợ hãi một người nào….
Diệp Thiên lắc lắc đầu không nói nhiều lời, hắn từng đọc trong ghi chép của Trương Tam Phong biết được, ngay khi tu vi đột phá Nguyên Anh kỳ, lập tức phải thoát phá hư không, tiến vào một thế giới khác trong kết giới.
Dựa theo Trương Tam Phong phỏng đoán, do thế tục giới nội linh khí không đủ để nguyên anh kỳ cao thủ thi triển thần thông, hơn nữa đối với Nguyên anh kỳ cao nhân, tu vi cũng có áp lực rất lớn, cho nên tu vi cao nhất trên thế giới này cũng chính là Kim Đan kỳ.
Trong Trương Tam Phong tự chuyện có nói, thiên địa sảy ra biến hóa lớn, linh khí thiếu hụt nghiêm trọng, sau khi Diệp Thiên suy xét lại, liền mơ hồ cảm giác được thần trí mình tựa hồ đã bị một tí áp chế. Nhưng khi còn ở bồng lai đảo thì lại hoàn toàn huy sái tự nhiên.( tức là theo Diệp Thiên thì thế giới này có một cái gì đó kìm hãm không cho người ta đột phá vậy, còn ở trong Đại Lý đảo thì lại thoải mái hơn)
Cho nên Diệp Thiên lúc này mới lớn mật đoán, Kim Đan kỳ cao nhân có lẽ cũng vô pháp tồn tại trong thế tục, hắn vốn là một giả đan kỳ cao thủ, hẳn chính là vũ lực đỉnh cao dưới gầm trời này.
- CHúng ta cần phải cố gắng tu luyện, nếu không chỉ cần một tiên thiên trung kì cũng có thể đem chúng ta chém giết!
Diệp Thiên tuy không cần lo lắng, nhưng Cẩu Tâm Gia vẫn nhíu mày, phòng ngừa chu đáo vẫn là tốt nhất.
Lôi Hổ có chút kinh ngạc nhìn Cẩu Tâm Gia, mở miệng nói:
- Đại sư bá, chỉ cần không phải là Kim Đan kỳ cao thủ tới đây, chúng ta đều không cần phải sợ hãi, sư phụ chính là cao thủ giả đan kỳ.
- Giả đan kỳ? Tiểu sư đệ, Lôi sư điệt nói là sự thật?
Nghe được lời Lôi Hổ, Cẩu Tâm Gia đám người đồng thời hai mắt trợn trừng, vẻ mặt không dám tin nhìn Diệp Thiên, bọn họ nguyên tưởng Diệp Thiên bị thương tổn nặng như vậy, tu vi có lẽ cũng chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ, thật không nghĩ rằng Diệp Thiên cảnh giới lại xa xa vượt khỏi sự tưởng tượng của mình.
- Đúng vậy, nhưng lần này thương thế quá nặng, sợ rằng phải mất mấy tháng điều dưỡng.
Diệp Thiên gật đầu cười, hắn lúc này cơ thể coi như đã hỏng bét, linh khí xung quanh lại thiếu hụt, đan điền tốc độ chuyển hóa thực khí vô cùng chậm, cho nên Cẩu Tâm Gia mấy người mới không thể nhìn ra tu vi của hắn.
Nhưng chỉ cần có linh thạch để hắn tu luyện, loại tổn thương này đối với Diệp Thiên mà nói không đáng là gi cả, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là hắn có thể hoàn toàn bình phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.