Chương 659: Tìm được đường sống trong chỗ chết (Hạ)
Đả Nhãn
10/06/2013
Khoảng cách cách xa nhau gần trăm thước, những tiếng kêu la của những người này nhất định là vô ích, nhưng phát sinh trước mắt một màn , cũng làm cho bọn họ thiếu chút nữa ngay cả ánh mắt cũng đều trợn lên.
Đang ở khoảng cách mà chỉ cách Diệp Thiên khoảng mươi mét, tất cả mọi người đều cho rằng không trung mấy người này không có cơ hội sinh tồn, Diệp Thiên bỗng nhiên làm ra một hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Ở bên ngoài tay trái Diệp Thiên kia, đột nhiên thoáng hiện ở bên hông, dây bình cứu hỏa chẳng biết tại sao rộng ra, cô bé nguyên bản uốn trong lòng ngực của hắn, thân thể dần hạ xuống.
Cùng lúc đó, phụ ở sau lưng Diệp Thiên Tống Vay Lan,thân thể cũng là mạnh mẽ trầm xuống, vốn dĩ cánh tay không có nhiều khí lực, căn bản là không đủ để chống đỡ ngụ thân thể của chính mình.
Bất thình lình trong lòng căng thẳng, nhân viên cứu viện, lúc này khoảng cách cách mặt đất còn có hai chục mét, nếu hai người ngã xuống thì không có chút may mắn nào.
- Mẹ nó, lại còn mưa, con mẹ nó, thật sự là muốn lấy mạng ta!
Kỳ thực từ lúc tiếng nổ manh kia vang lên, thời gian sàn gác bóc ra, Diệp Thiên trong lòng liền nổi lên báo động, hắn biết kiếp này bản thân hắn xem như tránh không khỏi, sớm đã chuẩn bị.
Tay trái như đao giống như sau khi mang thủy dập tắt đám cháy, Ailie vừa hay rơi xuống chân của Diệp Thiên, cơ thể ở giữa không trung, đùi nhẹ của Diệp Thiên nhẹ nhàng nhảy dựng, thân thể nho nhỏ của Ailie tức khắc thay đổi phương hướng lập tức bay thẳng về tấm đệm .
Sau khi đánh bay Ailie, Diệp Thiên xoay người một cái, tay trái ở bên hông mẹ, phát ra kình lực, một lực khiến cho thân thể của Tống Vy Lan bị đẩy đi ra, điểm rơi giống như Ailie. Đều là rơi trên đệm trên mặt đất.
Hành động đột nhiên này của Diệp Thiên đã khiến cho mọi người sửng sốt, lúc này bọn hắn cũng không kịp suy nghĩ tại sao Diệp Thiên lại có kình lực lớn như vậy, trong lòng đều hưng phấn vì hai nữ nhân kia thoát cái lưỡi hái tử thần.
Chính là không đợi bọn họ hoan hô ra tiếng, tình cảnh càng làm cho người căng thẳng đã xảy ra.
Bởi vì ngã xuống sàn gác diện tích quá lớn, hơn nữa tốc độ hạ xuống cực nhanh, nửa người Tống Vay Lan vừa bay ra ngoài, sàn gác liền từ trên trời giáng xuống. Mắt thấy muốn rơi ở trên người của nàng.
- Trời, ông trời ông chơi tôi à?
Nhìn thấy tình hình như thế, Diệp Thiên cũng nở nụ cười khổ. Hắn vốn nghĩ sau khi để mẹ cùng Ailie văng đi ra, mình cũng thoát ra khỏi nơi này. Nhưng tốc độ sàn gác rơi xuống vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Diệp Thiên.
Mắt thấy mẫu thân như muốn bị sàn gác nện vào, Diệp Thiên căn bản sẻ không có thời gian nghĩ nhiều, cầm lấy bình cứu hỏa, tay phải mạnh dùng lực, thân thể Diệp Thiên đột nhiên quay cuồng trên không trung.
Tất cả chuyện này đều đều phát sinh trong thời gian chỉ mấy giây, Diệp Thiên quay cuồng khiến cho bình cứu hỏa quấn quanh tại cái hông của hắn, thân thể hắn cao lên vài thước, khó khăn lắm mới đón được cái sàn gác nặng như đồng kia.
Bình cứu hỏa trói chặt bên hông khiến thân thể Diệp Thiên đứng thẳng ở tại không trung, chỉ thấy hai tay của hắn cử động quá mức, trong miệng phát ra một tiếng gầm lên giận dữ trong phạm vi trăm mét đều có thể nghe được:
- Mở cho ta!
Dường như không dừng lại ngay. Ngay khi Diệp Thiên hai tay giơ lên, sàn gác đã muốn mang theo vạn quân lực hung hăng tạp xuống, thấy như vậy, tim mọi người như muốn nh.ảy ra khỏi lồng ngực
Sàn gác nặng đến mấy nghìn ki-lô-gam, cộng them lại rơi xuống từ mười tầng trên cao. Cái lực đạo này đâu chỉ vạn quân, đừng nói là một thân thể bình thường, coi như phía dưới là xe cứu hỏa, chỉ sợ đều có thể thành một khối vỡ nát.
- Tiểu Thiên? !
Ngay cả trong miệng Tống Vay Lan giữa không trung cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi, nếu có thể, nàng tình nguyện người ở dưới sàn gác kia chính là mình, mà không phải con trai.
Trong lòng mọi người, hành vi của Diệp Thiên không thể nghi ngờ là Diệp Thiên lấy trứng chọi với đá, đầu rơi máu chảy tan xương nát thịt phải là thân trên không trung, ngay đến những nhiếp ảnh gia cũng quên không chụp lại cái khoảnh khắc đó, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn sự việc xảy ra giữa không trung .
Sàn gác này uy hiếp với Diệp Thiên, cũng không kém Anthony Marcus, mà ở trên đỉnh đầu bị một tầng bóng ma thời gian bao phủ, cái loại nguy có tử vong này cũng xuất hiện trong lòng Diệp Thiên.
Nhưng tâm cảnh của Diệp Thiên lúc này cũng là bình tĩnh như dòng nước, hắn từ nhỏ tới lớn, hành sự đều tùy tâm sở dục, chứ không vì tình thế mà bị điều khiển, nhưng riêng chỉ có mẹ hắn, là sự cản trở lớn nhất trong lòng Diệp Thiên.
- Chính là chỗ này rồi !
Dưới sự cảm ứng khí cơ của Diệp Thiên, tốc độ bên dưới lầu gác giảm xuống khác xa so với tốc độ rất nhanh mà quần chúng đang xem ở bên ngoài, trong cái khoảnh khắc một phần một nghìn giây đó, Diệp Thiên đã nhận ra điểm yếu của sàn gác này.
- Oành!
Một tiếng vang thật lớn, như là lại xảy ra một lần nổ mạnh, kính xung quanh chấn đắc vỡ vụn hoàn toàn rơi xuống.
Mà không thể ngờ được cái sàn gác ở không trung kia biến thành tứ phân ngũ liệt, vốn dĩ đánh tới hướng bên hông Tống Vy Lan, khó khăn lắm mới hướng tới sát bên eo của nàng rơi xuống mặt đất, dường như là nhìn thấy Tống Vay Lan ở trên người con trai, trùng điệp rơi khí trên nệm.
- Tiểu Thiên!
Tống Vy Lan trong miệng phát ra một tiếng kêu thê lương, sau khi rơi xuống nệm, cũng không để ý từ trên trời giáng xuống hòn đá, cả lăn lẫn bò té xuống dưới.
- Mau cứu người!
Nhìn thấy màn này quan chỉ huy hiện trường liền phát ra mệnh lệnh, hơn mười nhân viên phòng cháy chữa cháy mạo hiểm đá trên trời rơi xuống, bay nhanh nhằm phía khí đệm.
Phải biết rằng, độ cao khí đệm này là còn có năm thước, người bình thường căn bản là đi không dưới tới, nhân viên phòng cháy chữa cháy phải gác lên cây thang mới có thể đi lên, mặt khác còn có bốn năm người, còn lại là chạy tới hướng Diệp Thiên cùng hòn đá.
Trong lòng những nhân viên phòng cháy chữa cháy, Diệp Thiên chính là anh hùng, trong lúc nguy cấp nhất hi sinh chính mình, bảo toàn tánh mạng của hai nữ nhân, phàm là có một tia cơ hội, bọn họ đều muốn cứu Diệp Thiên trở về.
Mà lúc này, tình hình Diệp Thiên thật là nguy.
Tuy rằng tìm được điểm yếu sàn gác kia rồi, nhưng sức người không thể thắng thiên, Diệp Thiên chân khí toàn thân dồn vào hai tay, mà còn không có cách nào chống được sàn gác vạn quân lực.
Đá phiến tuy rằng bị hắn đánh tan thành tứ phân ngũ liệt, nhưng là dưới song trưởng của Diệp Thiên, vừa chạm vào đã gãy thành vài đoạn, trong khi vỡ, một khối đá phiến to nhỏ, trùng điệp hướng thẳng đầu Diệp Thiện nện xuống.
Sau khi cùng Anthony Marcus đối chiến, sức khỏe của Diệp Thiên về cơ bản vẫn chưa hồi phục, lại thêm vào buổi sáng hôm nay chạy băng băng hết sức, hắn đã dốc hết sức mình ở song chưởng gãy lúc sau, thần trí dĩ nhiên có chút mơ hồ.
- Tiểu Thiên!
Đúng lúc này trong tai của Diệp Thiên vang lên tiếng gọi âm ỉ của mẫu thân, đồng thời một cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng.
- Ta không thể chết, ông trời muốn ta chết, ta mạn phép bất tử!
Dường như là phản ứng theo bản năng, Diệp Thiên cúi đầu, cả người căng lên, đem lưng ra đón tảng đá.
- phụt …
Sức mạnh từl ưng truyền đến mạnh mẽ, khiến Diệp Thiên phủ tạng cơ hồ đều vỡ vụn , máu tươi từ mồm trên không trung liền phun tới, bị day của bình phòng cháy quấn quanh lấy thân thể quay cuồng rơi xuống mặt đất.
Độ cao hai mươi mét, cũng khoảng sáu bảy tầng lầu cao như vậy, trên không trung Diệp Thiên dường như cũng không có khả năng tự cứu, mà các đội viên đội cứu hộ còn không có thể chạy tới, một màn này khiến cho tim mọi người đều rung lên.
Muốn nói còn là mẫu thân kêu la cứu Diệp Thiên một mạng, tuy rằng thắt lưng dường như đều bị nện đứt, tình trạng vết thương khá nghiêm trọng, song động lực này lại là khiến Diệp Thiên hoàn toàn tỉnh lại.
Khi mà còn cách mặt đất khoảng chừng ba, bốn thước, Diệp Thiên toàn thân duy nhất có đôi chân là không bị thương, giậm mạnh, dây bình chữa cháy quấn quanh ở bên người đột nhiên dừng lại.
Chỉ vì một cái vặn này Diệp Thiên đã hao hết sức lực cuối cùng, trong vài giây ngắn ngủi, thân thể hắn vô lực rớt xuống, vừa hay được các đội viên cứu viện đón được.
- Trời ạ, kỳ tích, đây là kỳ tích!
- Thượng Đế, người có thật, phải không?
- Cảm tạ Thượng Đế, người trẻ tuổi kia còn chưa chết!
- Anh hùng, cậu ta là người anh hùng của nước Mĩ!
Ở một khắc này, toàn bộ sôi trào , những người thấy toàn bộ chuyện này không phân biệt quốc tịch, không phân biệt chủng tộc, tất cả mọi người đều lệ nóng tràn mi.
Tiếng hoan hô sấm dậy, nước mắt mơ hồ, bọn hắn thậm chí không biết mình đang hoan hô cái gì, trong lúc gặp phải đại nạn lớn như này, Mỹ Quốc cần anh hùng, nhân loại cũng cần anh hùng.
Một người Hoa kiều trẻ tuổi, trong lúc tính mạng của mình đang bị uy hiếp rất lớn, thì lại phải mang chính tính mạng đó để cứu người khác, chính mình đi cứu nước nhà trong lúc nguy khốn mà nên.
Quan trọng hơn hết là Diệp Thiên còn sống, đây mới là người Mĩ quốc cần, bọn hắn không cần anh hùng chết, chỉ cần anh hùng sống, đó mới là anh hùng đích thực của Mỹ quốc.
Hành vi của Diệp Thiên, khiến các đội viên phòng cháy chữa cháy quên đi sợ hãi, càng nhiều người vọt vào đống sắp sụp đổ, đi thực hiện sứ mệnh bọn họ.
- Đáng chết, sao mình quên chụp lại nhỉ?
Trong lúc mọi đang hoan hô, người phóng viên đứng ở bên người chỉ huy cũng hung hăng tát trên mặt một cái,
- Thượng Đế, tha thứ cho con đi, giải thưởng nhiếp ảnh năm nay về tin tức đáng lẽ phải là của con !
Vị phóng viên trẻ tuổi này có lí do để tin tưởng, nếu hắn có thể chụp một màn của Diệp Thiên trên không trung, không bàn cãi nhiều hắn tuyệt đối có thể đạt được giải thưởng lớn chụp ảnh nam nay.
Nhưng khi hắn ôm camera muốn vọt vào thì cũng là lúc đội viên phòng cháy khiêng Diệp Thiên xuống, cơ hội đã hết, tình trạng của Diệp Thiên đang vô cùng nguy kịch, trực tiếp bị đưa vào trong xe cứu hộ.
- Tránh ra, đó là con trai của ta, để cho ta qua!
Vết thương trên đùi của Tống Vy Lan cũng không nhẹ, hiện vẫn đang chảy máu tươi, nhưng lúc này trong lòng của Tống Vy Lan chỉ có con trai, thậm chí nàng không có cảm giác đau một chút nào.
- Vị phu nhân này cũng bị thương, còn có cả tiểu cô nương kia, cùng đưa bọn họ đến bệnh viện đi.
Quan chỉ huy hiện trường biết, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để phát huy mạnh chủ nghĩa anh hung, chỉ có người sống, mới có thể nhận sự hoan hô và sung bái của người Mĩ.
Đang ở khoảng cách mà chỉ cách Diệp Thiên khoảng mươi mét, tất cả mọi người đều cho rằng không trung mấy người này không có cơ hội sinh tồn, Diệp Thiên bỗng nhiên làm ra một hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Ở bên ngoài tay trái Diệp Thiên kia, đột nhiên thoáng hiện ở bên hông, dây bình cứu hỏa chẳng biết tại sao rộng ra, cô bé nguyên bản uốn trong lòng ngực của hắn, thân thể dần hạ xuống.
Cùng lúc đó, phụ ở sau lưng Diệp Thiên Tống Vay Lan,thân thể cũng là mạnh mẽ trầm xuống, vốn dĩ cánh tay không có nhiều khí lực, căn bản là không đủ để chống đỡ ngụ thân thể của chính mình.
Bất thình lình trong lòng căng thẳng, nhân viên cứu viện, lúc này khoảng cách cách mặt đất còn có hai chục mét, nếu hai người ngã xuống thì không có chút may mắn nào.
- Mẹ nó, lại còn mưa, con mẹ nó, thật sự là muốn lấy mạng ta!
Kỳ thực từ lúc tiếng nổ manh kia vang lên, thời gian sàn gác bóc ra, Diệp Thiên trong lòng liền nổi lên báo động, hắn biết kiếp này bản thân hắn xem như tránh không khỏi, sớm đã chuẩn bị.
Tay trái như đao giống như sau khi mang thủy dập tắt đám cháy, Ailie vừa hay rơi xuống chân của Diệp Thiên, cơ thể ở giữa không trung, đùi nhẹ của Diệp Thiên nhẹ nhàng nhảy dựng, thân thể nho nhỏ của Ailie tức khắc thay đổi phương hướng lập tức bay thẳng về tấm đệm .
Sau khi đánh bay Ailie, Diệp Thiên xoay người một cái, tay trái ở bên hông mẹ, phát ra kình lực, một lực khiến cho thân thể của Tống Vy Lan bị đẩy đi ra, điểm rơi giống như Ailie. Đều là rơi trên đệm trên mặt đất.
Hành động đột nhiên này của Diệp Thiên đã khiến cho mọi người sửng sốt, lúc này bọn hắn cũng không kịp suy nghĩ tại sao Diệp Thiên lại có kình lực lớn như vậy, trong lòng đều hưng phấn vì hai nữ nhân kia thoát cái lưỡi hái tử thần.
Chính là không đợi bọn họ hoan hô ra tiếng, tình cảnh càng làm cho người căng thẳng đã xảy ra.
Bởi vì ngã xuống sàn gác diện tích quá lớn, hơn nữa tốc độ hạ xuống cực nhanh, nửa người Tống Vay Lan vừa bay ra ngoài, sàn gác liền từ trên trời giáng xuống. Mắt thấy muốn rơi ở trên người của nàng.
- Trời, ông trời ông chơi tôi à?
Nhìn thấy tình hình như thế, Diệp Thiên cũng nở nụ cười khổ. Hắn vốn nghĩ sau khi để mẹ cùng Ailie văng đi ra, mình cũng thoát ra khỏi nơi này. Nhưng tốc độ sàn gác rơi xuống vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Diệp Thiên.
Mắt thấy mẫu thân như muốn bị sàn gác nện vào, Diệp Thiên căn bản sẻ không có thời gian nghĩ nhiều, cầm lấy bình cứu hỏa, tay phải mạnh dùng lực, thân thể Diệp Thiên đột nhiên quay cuồng trên không trung.
Tất cả chuyện này đều đều phát sinh trong thời gian chỉ mấy giây, Diệp Thiên quay cuồng khiến cho bình cứu hỏa quấn quanh tại cái hông của hắn, thân thể hắn cao lên vài thước, khó khăn lắm mới đón được cái sàn gác nặng như đồng kia.
Bình cứu hỏa trói chặt bên hông khiến thân thể Diệp Thiên đứng thẳng ở tại không trung, chỉ thấy hai tay của hắn cử động quá mức, trong miệng phát ra một tiếng gầm lên giận dữ trong phạm vi trăm mét đều có thể nghe được:
- Mở cho ta!
Dường như không dừng lại ngay. Ngay khi Diệp Thiên hai tay giơ lên, sàn gác đã muốn mang theo vạn quân lực hung hăng tạp xuống, thấy như vậy, tim mọi người như muốn nh.ảy ra khỏi lồng ngực
Sàn gác nặng đến mấy nghìn ki-lô-gam, cộng them lại rơi xuống từ mười tầng trên cao. Cái lực đạo này đâu chỉ vạn quân, đừng nói là một thân thể bình thường, coi như phía dưới là xe cứu hỏa, chỉ sợ đều có thể thành một khối vỡ nát.
- Tiểu Thiên? !
Ngay cả trong miệng Tống Vay Lan giữa không trung cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi, nếu có thể, nàng tình nguyện người ở dưới sàn gác kia chính là mình, mà không phải con trai.
Trong lòng mọi người, hành vi của Diệp Thiên không thể nghi ngờ là Diệp Thiên lấy trứng chọi với đá, đầu rơi máu chảy tan xương nát thịt phải là thân trên không trung, ngay đến những nhiếp ảnh gia cũng quên không chụp lại cái khoảnh khắc đó, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn sự việc xảy ra giữa không trung .
Sàn gác này uy hiếp với Diệp Thiên, cũng không kém Anthony Marcus, mà ở trên đỉnh đầu bị một tầng bóng ma thời gian bao phủ, cái loại nguy có tử vong này cũng xuất hiện trong lòng Diệp Thiên.
Nhưng tâm cảnh của Diệp Thiên lúc này cũng là bình tĩnh như dòng nước, hắn từ nhỏ tới lớn, hành sự đều tùy tâm sở dục, chứ không vì tình thế mà bị điều khiển, nhưng riêng chỉ có mẹ hắn, là sự cản trở lớn nhất trong lòng Diệp Thiên.
- Chính là chỗ này rồi !
Dưới sự cảm ứng khí cơ của Diệp Thiên, tốc độ bên dưới lầu gác giảm xuống khác xa so với tốc độ rất nhanh mà quần chúng đang xem ở bên ngoài, trong cái khoảnh khắc một phần một nghìn giây đó, Diệp Thiên đã nhận ra điểm yếu của sàn gác này.
- Oành!
Một tiếng vang thật lớn, như là lại xảy ra một lần nổ mạnh, kính xung quanh chấn đắc vỡ vụn hoàn toàn rơi xuống.
Mà không thể ngờ được cái sàn gác ở không trung kia biến thành tứ phân ngũ liệt, vốn dĩ đánh tới hướng bên hông Tống Vy Lan, khó khăn lắm mới hướng tới sát bên eo của nàng rơi xuống mặt đất, dường như là nhìn thấy Tống Vay Lan ở trên người con trai, trùng điệp rơi khí trên nệm.
- Tiểu Thiên!
Tống Vy Lan trong miệng phát ra một tiếng kêu thê lương, sau khi rơi xuống nệm, cũng không để ý từ trên trời giáng xuống hòn đá, cả lăn lẫn bò té xuống dưới.
- Mau cứu người!
Nhìn thấy màn này quan chỉ huy hiện trường liền phát ra mệnh lệnh, hơn mười nhân viên phòng cháy chữa cháy mạo hiểm đá trên trời rơi xuống, bay nhanh nhằm phía khí đệm.
Phải biết rằng, độ cao khí đệm này là còn có năm thước, người bình thường căn bản là đi không dưới tới, nhân viên phòng cháy chữa cháy phải gác lên cây thang mới có thể đi lên, mặt khác còn có bốn năm người, còn lại là chạy tới hướng Diệp Thiên cùng hòn đá.
Trong lòng những nhân viên phòng cháy chữa cháy, Diệp Thiên chính là anh hùng, trong lúc nguy cấp nhất hi sinh chính mình, bảo toàn tánh mạng của hai nữ nhân, phàm là có một tia cơ hội, bọn họ đều muốn cứu Diệp Thiên trở về.
Mà lúc này, tình hình Diệp Thiên thật là nguy.
Tuy rằng tìm được điểm yếu sàn gác kia rồi, nhưng sức người không thể thắng thiên, Diệp Thiên chân khí toàn thân dồn vào hai tay, mà còn không có cách nào chống được sàn gác vạn quân lực.
Đá phiến tuy rằng bị hắn đánh tan thành tứ phân ngũ liệt, nhưng là dưới song trưởng của Diệp Thiên, vừa chạm vào đã gãy thành vài đoạn, trong khi vỡ, một khối đá phiến to nhỏ, trùng điệp hướng thẳng đầu Diệp Thiện nện xuống.
Sau khi cùng Anthony Marcus đối chiến, sức khỏe của Diệp Thiên về cơ bản vẫn chưa hồi phục, lại thêm vào buổi sáng hôm nay chạy băng băng hết sức, hắn đã dốc hết sức mình ở song chưởng gãy lúc sau, thần trí dĩ nhiên có chút mơ hồ.
- Tiểu Thiên!
Đúng lúc này trong tai của Diệp Thiên vang lên tiếng gọi âm ỉ của mẫu thân, đồng thời một cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng.
- Ta không thể chết, ông trời muốn ta chết, ta mạn phép bất tử!
Dường như là phản ứng theo bản năng, Diệp Thiên cúi đầu, cả người căng lên, đem lưng ra đón tảng đá.
- phụt …
Sức mạnh từl ưng truyền đến mạnh mẽ, khiến Diệp Thiên phủ tạng cơ hồ đều vỡ vụn , máu tươi từ mồm trên không trung liền phun tới, bị day của bình phòng cháy quấn quanh lấy thân thể quay cuồng rơi xuống mặt đất.
Độ cao hai mươi mét, cũng khoảng sáu bảy tầng lầu cao như vậy, trên không trung Diệp Thiên dường như cũng không có khả năng tự cứu, mà các đội viên đội cứu hộ còn không có thể chạy tới, một màn này khiến cho tim mọi người đều rung lên.
Muốn nói còn là mẫu thân kêu la cứu Diệp Thiên một mạng, tuy rằng thắt lưng dường như đều bị nện đứt, tình trạng vết thương khá nghiêm trọng, song động lực này lại là khiến Diệp Thiên hoàn toàn tỉnh lại.
Khi mà còn cách mặt đất khoảng chừng ba, bốn thước, Diệp Thiên toàn thân duy nhất có đôi chân là không bị thương, giậm mạnh, dây bình chữa cháy quấn quanh ở bên người đột nhiên dừng lại.
Chỉ vì một cái vặn này Diệp Thiên đã hao hết sức lực cuối cùng, trong vài giây ngắn ngủi, thân thể hắn vô lực rớt xuống, vừa hay được các đội viên cứu viện đón được.
- Trời ạ, kỳ tích, đây là kỳ tích!
- Thượng Đế, người có thật, phải không?
- Cảm tạ Thượng Đế, người trẻ tuổi kia còn chưa chết!
- Anh hùng, cậu ta là người anh hùng của nước Mĩ!
Ở một khắc này, toàn bộ sôi trào , những người thấy toàn bộ chuyện này không phân biệt quốc tịch, không phân biệt chủng tộc, tất cả mọi người đều lệ nóng tràn mi.
Tiếng hoan hô sấm dậy, nước mắt mơ hồ, bọn hắn thậm chí không biết mình đang hoan hô cái gì, trong lúc gặp phải đại nạn lớn như này, Mỹ Quốc cần anh hùng, nhân loại cũng cần anh hùng.
Một người Hoa kiều trẻ tuổi, trong lúc tính mạng của mình đang bị uy hiếp rất lớn, thì lại phải mang chính tính mạng đó để cứu người khác, chính mình đi cứu nước nhà trong lúc nguy khốn mà nên.
Quan trọng hơn hết là Diệp Thiên còn sống, đây mới là người Mĩ quốc cần, bọn hắn không cần anh hùng chết, chỉ cần anh hùng sống, đó mới là anh hùng đích thực của Mỹ quốc.
Hành vi của Diệp Thiên, khiến các đội viên phòng cháy chữa cháy quên đi sợ hãi, càng nhiều người vọt vào đống sắp sụp đổ, đi thực hiện sứ mệnh bọn họ.
- Đáng chết, sao mình quên chụp lại nhỉ?
Trong lúc mọi đang hoan hô, người phóng viên đứng ở bên người chỉ huy cũng hung hăng tát trên mặt một cái,
- Thượng Đế, tha thứ cho con đi, giải thưởng nhiếp ảnh năm nay về tin tức đáng lẽ phải là của con !
Vị phóng viên trẻ tuổi này có lí do để tin tưởng, nếu hắn có thể chụp một màn của Diệp Thiên trên không trung, không bàn cãi nhiều hắn tuyệt đối có thể đạt được giải thưởng lớn chụp ảnh nam nay.
Nhưng khi hắn ôm camera muốn vọt vào thì cũng là lúc đội viên phòng cháy khiêng Diệp Thiên xuống, cơ hội đã hết, tình trạng của Diệp Thiên đang vô cùng nguy kịch, trực tiếp bị đưa vào trong xe cứu hộ.
- Tránh ra, đó là con trai của ta, để cho ta qua!
Vết thương trên đùi của Tống Vy Lan cũng không nhẹ, hiện vẫn đang chảy máu tươi, nhưng lúc này trong lòng của Tống Vy Lan chỉ có con trai, thậm chí nàng không có cảm giác đau một chút nào.
- Vị phu nhân này cũng bị thương, còn có cả tiểu cô nương kia, cùng đưa bọn họ đến bệnh viện đi.
Quan chỉ huy hiện trường biết, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để phát huy mạnh chủ nghĩa anh hung, chỉ có người sống, mới có thể nhận sự hoan hô và sung bái của người Mĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.