Chương 811: Toàn bộ bị tiêu diệt
Đả Nhãn
19/06/2013
Là đế vương trong giới đánh thuê, phản ứng của Brookman không thể gọi là không nhanh.
Tuy bị máu tươi nhuộm mờ cả hai mắt, nhưng dựa vào ký ức trong đầu của mình, sau khi chân trái hắn bước tới trước một bước thì không đưa đao lên mà là trực tiếp chặt xuống eo của Diệp Thiên.
Khoảng cách của hai người gần như vậy, lúc Brookman nghĩ Diệp Thiên không thể nào tránh được thì bên tai vọng lại một tiếng “tang”. Hắn nhìn xuống, con dao hắn dùng hết sức để chặt xuống lại bị hai ngón tay không biết từ đâu kẹp lại.
Dưới ngón tay là một bàn tay trắng như tay phụ nữ, nhưng cánh tay này lại kẹp chặt con dao nặng gần cả mười lăm ký, cho dù Brookman dùng lực như thế nào cũng không thể bỏ ngón tay đó ra.
- Toan!
Một âm thanh không to lắm vang lên bên tai Brookman, Brookman chỉ cảm thấy tay chợt nhẹ đi, con dao làm bằng gang kia chợt xuất hiện một đường hoa văn, hoa văn này giống như cái mạng nhện vậy, trong nháy mắt, trên tay Brookman chỉ còn lại cán đao.
- Đi!
Diệp Thiên đưa tay trái ra búng một cái, lưỡi dao chịu lực hút của trái đất bị rớt xuống, giống như là bị cánh tay lôi kéo, với tốc độ nhanh gấp ba đạn bắn ra, nó phóng vào người Brookman.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Brookman phát hiện Jerry và những người khác nhìn vào ngực mình với ánh mắt kỳ lạ liền cúi đầu xuống. Hắn chợt phát hiện, trước phần ngực và bụng mình có hơn mười vết thương, cả cơ thể giống như người bị dột nước vậy, máu từ bên trong bắn ra không ngừng.
Vì vết thương rất nhỏ, nên máu bắn ra trong như sương vậy, nhuộm đỏ khắp mặt đất, nhưng Diệp Thiên vốn ở dưới người hắn thì bây giờ không thấy đâu nữa.
- Sao…sao không cảm thấy đau đớn gì cả?
Lúc Brookman nhận ra được vấn đề, hắn chợt thấy tim mình ngứa ngáy rồi trở nên đau buốt, cơ thể Brookman dần dần phình to ra.
Cũng chỉ trong vòng bốn năm giây, Brookman vốn dĩ chỉ cao 1m8 giờ đã trương phình lên 2m. Sau đó một tiếng “bùm” vang lên, cơ thể hắn bị nổ tung ra.
- Tu thân không tu thần, cuối cùng chỉ là hư không!
Cùng lúc với cơ thể Brookman bị phát nổ, bên trái cách đó khoảng 10m, không khí chợt gợn sóng, cơ thể Diệp Thiên xuất hiện ở đó, trên người không hề dính một vết máu nào cả.
Sau khi Diệp Thiên phát ra chân khí, làm con đao dày kia bị vỡ vụn. Chúng găm vào người Brookman, thực ra những vết thương này rất nặng, nhưng không lấy được mạng Brookman, tuy nhiên trong những mảnh vỡ của lưỡi dao có chưa chân khí tiên thiên của Diệp Thiên.
Giống như một vài người bệnh ăn thức ăn nhưng không hấp thu được gì cả vậy, thể lực của Brookman tuy đã đạt đến đỉnh cao của nhân loại, nhưng cũng không thể tiêu thụ được chân khí tiên thiên, kết quả chân khsi tiên thiên đã làm cho cơ thể hắn nổ thành trăm mảnh. Đến cả xương cũng bị nát thành bột.
- Cậu…sao cậu biết được là chúng tôi muốn giết cậu?
Sau khi nhìn thấy Brookman chết như vậy, mặt Jerry giống như lớp tro tàn, hắn thực sự không hiểu, kỹ thuật diễn của mình thậm chí đã lừa cả chính hắn, nhưng Diệp Thiên thì giống như đã biết từ trước vậy.
Loại người giống như Jerry, đã quen với việc mình nắm chắc tính mệnh của mình rồi, hắn không thể để sự sống chết của mình giao cho Diệp Thiên được, vì vậy từ đầu cho đến cuối, hắn chưa hề từ bỏ ý định giết Diệp Thiên, chỉ là thay đổi một sách lược khác thôi.
Nhưng Jerry không ngờ rằng, Diệp Thiên còn khó đối phó hơn hắn tưởng tượng gấp trăm lần, sự phối hợp hoàn mỹ lần này lại không đụng vào được cả một sợi lông của Diệp Thiên, ngược lại còn cướp đi một vũ lực mạnh nhất của binh đoàn, điều này làm một người thông minh như Jerry cũng cảm thấy bất lực.
- Ông không phải luôn muốn giết tôi sao?
Cơ thể Diệp Thiên lúc ẩn lúc hiện.
- Thực ra những thứ đó không quan trọng, quan trọng là các ông còn yếu quá!
Diệp Thiên không hề nói sai, vì lúc mà Jerry nói những câu đó, nhịp đập tim và sự lưu thông của máu không có gì thay đổi, hơn nữa còn thu sát khí cả người lại, Diệp Thiên hoàn toàn không cảm giác được một ý định thù địch nào.
Nhưng dựa vào khả năng của Diệp Thiên, hắn thậm chí còn quan sát được đạn bắn trong không trung nữa là, những động tác có vẻ nhanh như chớp của Jerry và những người khác thì trong mắt Diệp Thiên, chúng chậm như ốc sên vậy, hắn có thể bị thương sao được chứ?
- Ông đi chết đi!
Lời Diệp Thiên, làm Kenvil và những người khác đang bị kích động vì cái chết của Brookman đưa súng lên xả đạn vào người Diệp Thiên, Clyde nhoài người lên phía trước, đồng thời ấn nút phát nổ được cài trước ngực.
Thuốc nổ giấu trong mỏ vàng Johannesburg là tự tay Clyde làm, nhưng vấn đề đã xảy ra ở đó, điều này làm Clyde vô cùng hổ thẹn, hắn cho rằng vì sai sót của hắn đã dẫn đến cái chết của Brookman, vì vậy lúc này hắn quyết định liều chết với Diệp Thiên.
Chỉ là khi Clyde vừa hành động thì một đường hồng luyện phun ra từ miệng Diệp Thiên, Clyde chỉ thấy lạnh dưới chân một cái, rồi cả cơ thể hẵn bị ngã nhoài xuống đất, vì đôi chân của hắn đã bị đứt lìa rồi.
Lúc Clyde vẫn chưa cảm thấy được cảm giác đau đớn khi bị đứt lìa hai chân, một ánh lửa cùng với tiếng nổ long trời lở đất vang lên, Clyde khắp người mang đầy thuốc nổ giờ biến thành một quả cầu lửa.
Tục ngữ có câu, nước luôn dìm chết người, một đời chơi cùng thuốc nổ, Clyde cũng coi như là đã gặp báo ứng, nhưng cái chết của hắn còn thảm hơn cả những người bị hắn làm chết nữa.
Vì hai chân của Clyde bị Diệp Thiên làm đứt, vì vậy hắn không thể lao ra ngoài đèo được, không chỉ mình hắn bị nổ banh xác mà còn làm cả ngọn đèo tràn ngập thuốc nổ, không có nơi nào thoát khỏi cả.
Không ai biết được trên người Clyde có bao nhiêu đạn và thuốc nổ, một phút sau, tiếng nổ mới ngừng lại, khói bốc mù mịt khắp đèo, khắp nơi nồng nặc mùi đạn pháo.
- Hà, làm mình đỡ phải ra tay rồi…
Cùng lúc thuốc phát nổ, Diệp Thiên xách lấy Giang Sơn rồi bay ra xa khoảng bốn năm mươi mét. Sau khi đứng vững liền nói một câu, vụ nổ vừa rồi đã bịt luôn đường vào đèo.
- Ủa? Vẫn còn người sống sót sao?
Diệp Thiên giải phóng thần thức, phát hiện trong khe núi, còn có một hơi thở yếu ớt, Diệp Thiên lắc người một cái liền đứng ngay tại đóng đá vụn lấp cửa đèo.
Đưa tay lướt nhẹ, một trận cuồng phong nổi lên, một lúc sau, làn khói mờ mịt kia đã bị Diệp Thiên thổi đi mất, tình hình trên đèo lại được lộ ra.
Ngọn đèo vỗ dĩ cây cối um tùm giờ đây giống như vừa có bão cấp mười lướt qua vậy, hầu như cây cối đều bị gãy, cỏ bị hất tung lên, không còn bất kỳ sinh khí nào cả.
Clyde sớm đã tan xương nát thị rồi, nhưng trong ngọn đèo còn có ba thi thể, Kenvil giỏi về máy tính và là một tay súng giỏi đang bị một vỏ đạn găm trên đầu, tắt thở hoàn toàn.
Diệp Thiên lạnh lùng nhìn Jerry đang nằm trên mặt đất rồi nói:
- Mạng ông cũng lớn đó chứ? Bí quyết giả chết mật tông, ông đã từng học công phu phật môn của Trung Quốc sao? Tuy nhiên vẫn chưa đến nơi đến chốn cho lắm.
Tuy Jerry nằm trên mặt đất đang cố nhịn thở, để giống như người đã chết nhưng hắn làm sao có thể qua mắt được Diệp Thiên? Từ việc Jerry nhịn thở đến mấy phút làm Diệp Thiên tìm ra được một vài manh mối.
Giả chết trong đạo gia gọi là quy tức, người đi trước có để lại ghi chép, chính là cách mà Jerry dùng, tuy nhiên hắn không đủ trình độ, nên không lừa được thần thức của Diệp Thiên.
- Tôi từng có một sư phụ người Trung Quốc, ông ta đã dạy tôi một vài thứ.
Trầm mặc một chút, Jerry liền chống tay ngồi dậy, cũng không phải là hắn không bị thương, trước trán hắn ít nhất có bảy tám mảnh đạn, trên mặt cũng bị vết rạch rất sâu.
- Người của tôi đã chết hết rồi, cậu còn muốn gì nữa?
Dựa vào khả năng giả chết và biết được nguy hiểm, Jerry từng mấy lần thoát chết, chỉ là lần này Jerry thấy tuyệt vọng, người thanh niên trước mặt đáng sợ như ma quỷ vậy.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Muốn ông đi xuống cùng với họ!
Đối với kẻ địch, Diệp Thiên chưa bao giờ thương hại, hắn luôn giữ nguyên tắc bài trừ kẻ xấu, đặc biệt là loại người như Jerry, có trí tuệ, thủ đoạn thâm độc, là loại người đầu tiên mà Diệp Thiên gặp, cho dù Diệp Thiên không sợ nhưng vẫn lưu lại một tai họa ngầm.
- Hả? Sao nhiều xe đến vậy? Chắc là của quân đội chính phủ Nam Phi rồi?
Vốn định hỏi thêm lai lịch công phu của Jerry nhưng lúc này Diệp Thiên lại nghe thấy tiếng xe vọng lại, nghe có vẻ không dưới trăm chiếc xe đang chạy về hướng mỏ vàng Johannesburg.
Điều này làm ý định giết người của Diệp Thiên tăng lên, chuyện xảy ra ở Nga và Newyork làm hắn không muốn bây giờ bị Nam Phi dòm ngó đến nữa.
Loài gium dế còn tham sống huống chi con người? Jerry cũng là một người lanh lẹ, lúc nhìn thấy Diệp Thiên mặt biến sắc liền vội vàng nói:
- Diệp, cậu không thể giết tôi, nếu không cậu nhất định sẽ chết!
Tuy bị máu tươi nhuộm mờ cả hai mắt, nhưng dựa vào ký ức trong đầu của mình, sau khi chân trái hắn bước tới trước một bước thì không đưa đao lên mà là trực tiếp chặt xuống eo của Diệp Thiên.
Khoảng cách của hai người gần như vậy, lúc Brookman nghĩ Diệp Thiên không thể nào tránh được thì bên tai vọng lại một tiếng “tang”. Hắn nhìn xuống, con dao hắn dùng hết sức để chặt xuống lại bị hai ngón tay không biết từ đâu kẹp lại.
Dưới ngón tay là một bàn tay trắng như tay phụ nữ, nhưng cánh tay này lại kẹp chặt con dao nặng gần cả mười lăm ký, cho dù Brookman dùng lực như thế nào cũng không thể bỏ ngón tay đó ra.
- Toan!
Một âm thanh không to lắm vang lên bên tai Brookman, Brookman chỉ cảm thấy tay chợt nhẹ đi, con dao làm bằng gang kia chợt xuất hiện một đường hoa văn, hoa văn này giống như cái mạng nhện vậy, trong nháy mắt, trên tay Brookman chỉ còn lại cán đao.
- Đi!
Diệp Thiên đưa tay trái ra búng một cái, lưỡi dao chịu lực hút của trái đất bị rớt xuống, giống như là bị cánh tay lôi kéo, với tốc độ nhanh gấp ba đạn bắn ra, nó phóng vào người Brookman.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Brookman phát hiện Jerry và những người khác nhìn vào ngực mình với ánh mắt kỳ lạ liền cúi đầu xuống. Hắn chợt phát hiện, trước phần ngực và bụng mình có hơn mười vết thương, cả cơ thể giống như người bị dột nước vậy, máu từ bên trong bắn ra không ngừng.
Vì vết thương rất nhỏ, nên máu bắn ra trong như sương vậy, nhuộm đỏ khắp mặt đất, nhưng Diệp Thiên vốn ở dưới người hắn thì bây giờ không thấy đâu nữa.
- Sao…sao không cảm thấy đau đớn gì cả?
Lúc Brookman nhận ra được vấn đề, hắn chợt thấy tim mình ngứa ngáy rồi trở nên đau buốt, cơ thể Brookman dần dần phình to ra.
Cũng chỉ trong vòng bốn năm giây, Brookman vốn dĩ chỉ cao 1m8 giờ đã trương phình lên 2m. Sau đó một tiếng “bùm” vang lên, cơ thể hắn bị nổ tung ra.
- Tu thân không tu thần, cuối cùng chỉ là hư không!
Cùng lúc với cơ thể Brookman bị phát nổ, bên trái cách đó khoảng 10m, không khí chợt gợn sóng, cơ thể Diệp Thiên xuất hiện ở đó, trên người không hề dính một vết máu nào cả.
Sau khi Diệp Thiên phát ra chân khí, làm con đao dày kia bị vỡ vụn. Chúng găm vào người Brookman, thực ra những vết thương này rất nặng, nhưng không lấy được mạng Brookman, tuy nhiên trong những mảnh vỡ của lưỡi dao có chưa chân khí tiên thiên của Diệp Thiên.
Giống như một vài người bệnh ăn thức ăn nhưng không hấp thu được gì cả vậy, thể lực của Brookman tuy đã đạt đến đỉnh cao của nhân loại, nhưng cũng không thể tiêu thụ được chân khí tiên thiên, kết quả chân khsi tiên thiên đã làm cho cơ thể hắn nổ thành trăm mảnh. Đến cả xương cũng bị nát thành bột.
- Cậu…sao cậu biết được là chúng tôi muốn giết cậu?
Sau khi nhìn thấy Brookman chết như vậy, mặt Jerry giống như lớp tro tàn, hắn thực sự không hiểu, kỹ thuật diễn của mình thậm chí đã lừa cả chính hắn, nhưng Diệp Thiên thì giống như đã biết từ trước vậy.
Loại người giống như Jerry, đã quen với việc mình nắm chắc tính mệnh của mình rồi, hắn không thể để sự sống chết của mình giao cho Diệp Thiên được, vì vậy từ đầu cho đến cuối, hắn chưa hề từ bỏ ý định giết Diệp Thiên, chỉ là thay đổi một sách lược khác thôi.
Nhưng Jerry không ngờ rằng, Diệp Thiên còn khó đối phó hơn hắn tưởng tượng gấp trăm lần, sự phối hợp hoàn mỹ lần này lại không đụng vào được cả một sợi lông của Diệp Thiên, ngược lại còn cướp đi một vũ lực mạnh nhất của binh đoàn, điều này làm một người thông minh như Jerry cũng cảm thấy bất lực.
- Ông không phải luôn muốn giết tôi sao?
Cơ thể Diệp Thiên lúc ẩn lúc hiện.
- Thực ra những thứ đó không quan trọng, quan trọng là các ông còn yếu quá!
Diệp Thiên không hề nói sai, vì lúc mà Jerry nói những câu đó, nhịp đập tim và sự lưu thông của máu không có gì thay đổi, hơn nữa còn thu sát khí cả người lại, Diệp Thiên hoàn toàn không cảm giác được một ý định thù địch nào.
Nhưng dựa vào khả năng của Diệp Thiên, hắn thậm chí còn quan sát được đạn bắn trong không trung nữa là, những động tác có vẻ nhanh như chớp của Jerry và những người khác thì trong mắt Diệp Thiên, chúng chậm như ốc sên vậy, hắn có thể bị thương sao được chứ?
- Ông đi chết đi!
Lời Diệp Thiên, làm Kenvil và những người khác đang bị kích động vì cái chết của Brookman đưa súng lên xả đạn vào người Diệp Thiên, Clyde nhoài người lên phía trước, đồng thời ấn nút phát nổ được cài trước ngực.
Thuốc nổ giấu trong mỏ vàng Johannesburg là tự tay Clyde làm, nhưng vấn đề đã xảy ra ở đó, điều này làm Clyde vô cùng hổ thẹn, hắn cho rằng vì sai sót của hắn đã dẫn đến cái chết của Brookman, vì vậy lúc này hắn quyết định liều chết với Diệp Thiên.
Chỉ là khi Clyde vừa hành động thì một đường hồng luyện phun ra từ miệng Diệp Thiên, Clyde chỉ thấy lạnh dưới chân một cái, rồi cả cơ thể hẵn bị ngã nhoài xuống đất, vì đôi chân của hắn đã bị đứt lìa rồi.
Lúc Clyde vẫn chưa cảm thấy được cảm giác đau đớn khi bị đứt lìa hai chân, một ánh lửa cùng với tiếng nổ long trời lở đất vang lên, Clyde khắp người mang đầy thuốc nổ giờ biến thành một quả cầu lửa.
Tục ngữ có câu, nước luôn dìm chết người, một đời chơi cùng thuốc nổ, Clyde cũng coi như là đã gặp báo ứng, nhưng cái chết của hắn còn thảm hơn cả những người bị hắn làm chết nữa.
Vì hai chân của Clyde bị Diệp Thiên làm đứt, vì vậy hắn không thể lao ra ngoài đèo được, không chỉ mình hắn bị nổ banh xác mà còn làm cả ngọn đèo tràn ngập thuốc nổ, không có nơi nào thoát khỏi cả.
Không ai biết được trên người Clyde có bao nhiêu đạn và thuốc nổ, một phút sau, tiếng nổ mới ngừng lại, khói bốc mù mịt khắp đèo, khắp nơi nồng nặc mùi đạn pháo.
- Hà, làm mình đỡ phải ra tay rồi…
Cùng lúc thuốc phát nổ, Diệp Thiên xách lấy Giang Sơn rồi bay ra xa khoảng bốn năm mươi mét. Sau khi đứng vững liền nói một câu, vụ nổ vừa rồi đã bịt luôn đường vào đèo.
- Ủa? Vẫn còn người sống sót sao?
Diệp Thiên giải phóng thần thức, phát hiện trong khe núi, còn có một hơi thở yếu ớt, Diệp Thiên lắc người một cái liền đứng ngay tại đóng đá vụn lấp cửa đèo.
Đưa tay lướt nhẹ, một trận cuồng phong nổi lên, một lúc sau, làn khói mờ mịt kia đã bị Diệp Thiên thổi đi mất, tình hình trên đèo lại được lộ ra.
Ngọn đèo vỗ dĩ cây cối um tùm giờ đây giống như vừa có bão cấp mười lướt qua vậy, hầu như cây cối đều bị gãy, cỏ bị hất tung lên, không còn bất kỳ sinh khí nào cả.
Clyde sớm đã tan xương nát thị rồi, nhưng trong ngọn đèo còn có ba thi thể, Kenvil giỏi về máy tính và là một tay súng giỏi đang bị một vỏ đạn găm trên đầu, tắt thở hoàn toàn.
Diệp Thiên lạnh lùng nhìn Jerry đang nằm trên mặt đất rồi nói:
- Mạng ông cũng lớn đó chứ? Bí quyết giả chết mật tông, ông đã từng học công phu phật môn của Trung Quốc sao? Tuy nhiên vẫn chưa đến nơi đến chốn cho lắm.
Tuy Jerry nằm trên mặt đất đang cố nhịn thở, để giống như người đã chết nhưng hắn làm sao có thể qua mắt được Diệp Thiên? Từ việc Jerry nhịn thở đến mấy phút làm Diệp Thiên tìm ra được một vài manh mối.
Giả chết trong đạo gia gọi là quy tức, người đi trước có để lại ghi chép, chính là cách mà Jerry dùng, tuy nhiên hắn không đủ trình độ, nên không lừa được thần thức của Diệp Thiên.
- Tôi từng có một sư phụ người Trung Quốc, ông ta đã dạy tôi một vài thứ.
Trầm mặc một chút, Jerry liền chống tay ngồi dậy, cũng không phải là hắn không bị thương, trước trán hắn ít nhất có bảy tám mảnh đạn, trên mặt cũng bị vết rạch rất sâu.
- Người của tôi đã chết hết rồi, cậu còn muốn gì nữa?
Dựa vào khả năng giả chết và biết được nguy hiểm, Jerry từng mấy lần thoát chết, chỉ là lần này Jerry thấy tuyệt vọng, người thanh niên trước mặt đáng sợ như ma quỷ vậy.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Muốn ông đi xuống cùng với họ!
Đối với kẻ địch, Diệp Thiên chưa bao giờ thương hại, hắn luôn giữ nguyên tắc bài trừ kẻ xấu, đặc biệt là loại người như Jerry, có trí tuệ, thủ đoạn thâm độc, là loại người đầu tiên mà Diệp Thiên gặp, cho dù Diệp Thiên không sợ nhưng vẫn lưu lại một tai họa ngầm.
- Hả? Sao nhiều xe đến vậy? Chắc là của quân đội chính phủ Nam Phi rồi?
Vốn định hỏi thêm lai lịch công phu của Jerry nhưng lúc này Diệp Thiên lại nghe thấy tiếng xe vọng lại, nghe có vẻ không dưới trăm chiếc xe đang chạy về hướng mỏ vàng Johannesburg.
Điều này làm ý định giết người của Diệp Thiên tăng lên, chuyện xảy ra ở Nga và Newyork làm hắn không muốn bây giờ bị Nam Phi dòm ngó đến nữa.
Loài gium dế còn tham sống huống chi con người? Jerry cũng là một người lanh lẹ, lúc nhìn thấy Diệp Thiên mặt biến sắc liền vội vàng nói:
- Diệp, cậu không thể giết tôi, nếu không cậu nhất định sẽ chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.