Chương 705: Tranh Đấu
Đả Nhãn
10/06/2013
- Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hắc Giao lại tức giận như thế?
Diệp Thiên có thể nghe ra được, trong tiếng gào của Hắc Giao, tràn đầy phẫn nộ và đau đớn, như là bị cái gì làm thương tổn, điều này làm cho Diệp Thiên lo lắng nhiều, trong lòng lại tràn đầy khiếp sợ.
Phải biết rằng, chính là với tu vi luyện khí Hóa Thần Diệp Thiên năm đó, đều nhìn không thấu con Hắc Giao gần như hóa rồng này, Diệp Thiên lúc ấy còn có trực giác, nếu Hắc Giao muốn giết hắn, quả thực dễ dàng vô cùng.
Sau đó ở Thần Nông Giá nhìn thấy Khỉ Trắng, tuy rằng thủ đoạn mà con khỉ thi triển ra vượt xa Hắc Giao, nhưng Diệp Thiên vẫn cảm thấy được nếu hai chúng nó đấu nhau, bại trận không thể nghi ngờ, nhất định là Khỉ Trắng.
Nhưng giờ phút này Hắc Giao lại như là gặp phiền toái rất lớn, Diệp Thiên không biết đến tột cùng là trong núi còn có thứ gì tồn tại giống Hắc Giao, hay là nó gặp người tu đạo?
Tuy rằng trong lòng Diệp Thiên sốt ruột, nhưng liên tiếp bốn năm ngày trong tuyết, mỗi một bước đạp xuống, tuyết đọng cơ hồ đều sâu đến thắt lưng, ngắn ngủn một dặm đường, Diệp Thiên đã đi hơn nửa canh giờ.
Mà tiếng thét của Hắc Giao cũng càng lúc càng vang, trong thanh âm còn có một sự bất lực.
- Diệp Thiên, sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?
Hồ Hồng Đức vác súng chạy tới phía sau Diệp Thiên, tiếng hét đinh tai nhức óc, khiến cho hắn từ đáy lòng phát lạnh, nhìn thấy chướng khí tràn ngập sơn cốc, trên mặt Hồ Hồng Đức lộ ra sợ hãi.
- Lão Hồ, nói nhỏ thôi.
Diệp Thiên giảm thấp giọng xuống, cùng Hồ Hồng Đức tránh đến phía sau một gốc cây hoa.
Thân mình Hắc Giao chính là tồn tại vượt qua óc tưởng tượng của nhân loại, mà trước mắt cùng nó tranh đấu, hiển nhiên là đối thủ cùng cấp số, Diệp Thiên biết, chỉ dựa vào mình và Hồ Hồng Đức, căn bản là không đủ đối phó.
- Hắc Giao tựa hồ rất đau đớn?
Hồ Hồng Đức cũng có thể nghe ra đau đớn trong tiếng gào thét của Hắc Giao, nhẹ giọng hỏi:
- Diệp Thiên, chúng ta làm gì bây giờ?
Diệp Thiên nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Ta vào xem!
Bất kể là giao tình cùng Hắc Giao trước kia hay là vì từ tay Hắc Giao có được Mặc Ngọc, Diệp Thiên đều nhất định đi vào trong sơn cốc này. Muốn làm rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Còn có ra tay hay không, Diệp Thiên bây giờ còn không có ý nghĩ này, dù sao đối chiến với đối thủ cấp số kia, xa không phải hắn có thể nhúng tay vào.
Hồ Hồng Đức nghe vậy lặng đi một chút, liền vội vàng kéo Diệp Thiên, nói:
- Đừng nói giỡn, Trong sơn cốc này tràn đầy khí độc, cậu chưa tiến vào đến bên trong liền bị trúng độc chết !
Ở lối vào sơn cốc đầm Hắc Long này. Chất đầy hài cốt các loại động vật. Đều là trong lúc vô ý tiến vào trong sơn cốc, khi chúng nó ngửi được khí độc lúc, còn không kịp chạy đến ngoài cốc, liền trúng độc vong mạng.
Diệp Thiên cắn chặt răng, nói:
- Lão Hồ, ông ở đây hộ pháp cho tôi. Mặc kệ là ai hoặc là sinh vật nào tới gần, tất cả đều dùng súng tiếp đón, ngàn vạn lần đừng nương tay!
- Hộ pháp? Cậu muốn làm gì?
Hồ Hồng Đức gãi gãi đầu, chứng kiến Diệp Thiên đặt ba lô trên mặt đất, đặt mông liền ngồi xuống, lại càng hiểu không rõ.
- Đi!
Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, trong miệng phát ra một tiếng quát khẽ, một tia ánh sáng trắng mắt thường có thể thấy được từ ấn đường tràn ra, phiêu du ở ba thước cách đỉnh đầu hắn.
Đây đúng là nguyên thần của Diệp Thiên. So sánh với mấy ngày hôm trước, nguyên thần của hắn lại cô đọng không ít, cánh tay cẳng chân nho nhỏ cũng đã có thể nhận thấy rất rõ ràng .
Là trọng yếu hơn cả, nguyên thần nguyên bản vô hình vô sắc, lúc này tựa hồ có một loại cảm xúc có khuynh hướng, xuất hiện phảng phất như có bóng dáng bay lượn ở không trung, chính là Hồ Hồng Đức đều có thể thấy được.
- Trời. Đây là cái đồ chơi gì hả?
Nhìn thấy một màn này, Hồ Hồng Đức nhất thời mắt choáng váng, há miệng muốn thốt lên, may mà hắn phản ứng mau, đúng lúc lấy tay bịt miệng.
Nghe được Hắc Giao thét lên vội vàng . Diệp Thiên không có thời gian giải thích cho Hồ Hồng Đức, nguyên thần bao vây lấy Tam Thanh linh. Nhẹ nhàng chợt lóe, trốn vào trong độc chướng sương mù.
Đúng như Diệp Thiên nghĩ vậy, khí độc này có thể tác dụng ở thân thể, đối với nguyên thần cũng không có gì nguy hại, một cái hít hơi, Diệp Thiên đã đi tới trung tâm sơn cốc.
Nhưng Diệp Thiên tự biết công pháp yếu kém, ở cách đầm Hắc Long còn có ba mươi mét, nguyên thần của hắn liền ngừng lại, lặng lẽ tránh ở mặt sau một vách nham bích, nhìn lại vị trí đầm Hắc Long.
Lúc này vừa nhìn, nhất thời khiến nguyên thần Diệp Thiên xáo động, thiếu chút nữa ngay cả Tam Thanh linh cũng không thể ôm lấy.
Thân thể Hắc Giao cao to bảy tám thước, đã hoàn toàn thoát khỏi đầm Hắc Long.
Nhưng cả thân thể ngăm đen cũng bị trói chặt bằng một cái dây thừng ánh sáng màu vàng óng, quấn quanh Hắc Giao khiến nó không thể động đậy, chỉ có thể bất lực phát ra tiếng gào thét, miệng rộng mở ra, không ngừng phun ra từng ngụm khí độc.
Ở cách đầm Hắc Long hai mươi thước, một người mặc áo đạo sĩ xanh đen đang đứng, dáng người gầy yếu, quanh người hắn tràn ngập thực khí màu trắng hộ thể, đều chắn khí độc Hắc Giao phun ra ở bên ngoài.
Một đầu dây thừng màu đen ở trong tay trái người này, nhưng ánh mắt của hắn tựa hồ cũng không thoải mái, trên mặt tràn đầy mồ hôi, tay phải trong Hư Không vẽ ra từng lá bùa, đánh vào phía trên dây thừng kia.
- Không ngờ là người trong giới tu đạo?
Thấy một màn như vậy, trong lòng Diệp Thiên nhất thời ra kết luận, hắn không nghĩ tới dưới tình huống như vậy lại gặp được người giới tu đạo?
Nếu đặt ở một hoàn cảnh người trong, Diệp Thiên tự nhiên sẽ hành đại lễ khiêm tốn xin thỉnh giáo, nhưng Hắc Giao từng tặng hắn Mặc Ngọc, coi hắn trở thành bằng hữu, Diệp Thiên thật sự không biết phải lựa chọn như thế nào.
- Ngươi là nghiệp chướng, đạo gia hảo tâm cần thu phục ngươi làm Linh Thú hộ sơn, truyền cho ngươi phương pháp yêu tu, đây là tạo hóa của ngươi mà, ngươi lại không biết phân biệt...
Đang lúc Diệp Thiên rối rắm, đạo nhân kia bỗng nhiên há mồm mắng Hắc Giao:
- Nếu ngươi không biết phân biệt như vậy, đạo gia ta sẽ rút gân của ngươi, đồ thuồng luồng, dung nhập vào dây thừng trói rồng của ta!
- Grào …
Nghe được lời nói đạo nhân, Hắc Giao liều mạng từ chối, miệng rộng lại phun, một tia bạch quang như tia chớp đánh tới hướng đạo nhân kia, dưới tình thế cấp bách lại hộc ra nội đan chưa thành hình, liều mạng cùng với người nọ.
Luận tu vi, kỳ thật Hắc Giao vẫn còn cao hơn đạo nhân này, nó cách Kết Đan chân chính chỉ kém một bước, Kết Đan được có thể hóa từ con thuồng luồng thành rồng, tương đương với Kim Đan Đại Lộ của nhân loại.
Người kia tuy rằng là Tiên Thiên trung kỳ, khoảng cách kết thành Kim Đan kém xa, nhưng chính mình tu luyện với Hắc Giao lại bất đồng, hắn lại có thêm một bộ truyền thừa hoàn thiện, thủ đoạn hơn xa Hắc Giao.
Hơn nữa trong tay người kia có dây trói rồng, cũng là bảo vật của bọn hắn, uy lực thật lớn, mặc kệ là người hay là yêu, môt khi bị trói chặt cũng khó khăn mà thoát thân.
Nhưng dây thừng trói rồng này cần nguyên thần chỉ đạo, vì trói chặt Hắc Giao, cơ hồ tòan bộ tâm thần đạo nhân đều đặt ở trên dây thừng trói rồng, trong lúc nhất thời cũng không có lực thừa rút tay ra ngoài diệt Hắc Giao.
Hắc Giao đột nhiên phun ra nội đan liều mạng, khiến người đạo sĩ cũng bị bất ngờ, trong lúc vội vàng, hắn chỉ tới kịp vòng bảo hộ bên người, nội đan liền đập vào hắn.
"Oành" một tiếng vang thật lớn.
Tầng bảo hộ kia như giấy dán vỡ vụn ra, nội đan biến thành bạch quang trùng điệp đụng vào trên thân người Đạo sĩ, thân thể bị đụng bay về sau bảy tám thước.
- Khụ... Khụ khụ!
Thân thể ở giữa không trung là lúc máu tươi thẳng phun, rơi xuống mặt đất, lại lùi lại năm sáu bước mới đứng lại được.
Mà sau khi nội đan Hắc Giao va chạm, ánh sáng màu cũng trở nên ảm đạm, lung la lung lay bay về Hắc Giao.
- Phóng xuất ra, đừng nghĩ thu trở về!
Người kia tuy rằng sắc mặt như giấy vàng, khóe miệng còn lưu lại một tia máu, nhưng trên mặt cũng lộ nét cười, tay trái ở thiên không vỗ một cái, một tia bạch quang lao ra, hóa thành mội cái tay lớn, trong lúc này chộp tới.
- Dương Thần xuất khiếu?
Xa xa đang xem cuộc chiến, trong lòng Diệp Thiên rùng mình, đạo nhân kia biến thành bàn tay to cơ hồ giống như là vật dụng thực tế, so với hắn gà mờ nguyên thần này không biết mạnh hơn bao nhiêu?
Nguyên thần tốc độ cực nhanh, không đợi Hắc Giao thu hồi, đã bị đạo nhân tóm trong tay, trong miệng Hắc Giao phát ra một tiếng gào thét, phun ra một tia nguyên khí bổn mạng khổ tu mấy trăm năm, độ vào trong nội đan.
Trong lúc nhất thời, hào quang nội đan sáng mạnh, lực trở về tăng cường vài phần, đạo nhân kia tuy rằng bắt được nội đan, lại không cách nào lôi kéo trở về.
- Nghiệp chướng, ta liều mạng tu vi có mất, cũng muốn thu phục ngươi, đến lúc đó đem nội đan ngươi chế thuốc, nói không chừng còn có thể nhân họa đắc phúc đâu!
Đạo nhân lộ ra một tia tàn nhẫn trên mặt, đồng dạng há miệng phun ra một thực khí bổn mạng, đồng thời tay phải liên tục đánh ra pháp quyết, trói chặt dây thừng trói rồng trên người Hắc Giao, nhất thời lại nhanh vài phần.
Tuy rằng da thịt Hắc Giao chiến đấu lì lợm, nhưng dây thừng trói rồng này không biết do cái gì chế thành, lại có thể hằn thật sâu trên da thịt Hắc Giao, máu tươi màu đen hóa thành nước róc rách chảy, dũng mãnh chảy vào tới đầm Hắc Long.
Hắc Giao biết mình khó giữ mạng, lập tức cũng nổi dậy, hồn nhiên không để ý cơ thể của mình, bổn mạng chân nguyên giống như không muốn sống phụt lên trên nội đan, trong lúc nhất thời, một người một con thuồng luồng lại bất phân thắng bại.
Nhưng thân thể cùng nội đan của Hắc Giao đồng thời đã bị công kích, nhất là thân thể không ngừng chảy ra máu tươi, cũng làm cho nguyên khí nó đại thương, lúc này thắng lợi hiển nhiên nghiêng ở người kia.
Đạo nhân cũng lộ ra một ít vui mừng trên mặt, Hắc Giao này cả người là bảo vật, hơn nữa vật trong đầm Hắc Long, đủ để bù lại thương thế cho chính mình.
- Mẹ nó, lấy đan chế thuốc, rút gân luyện khí, con mẹ nó, người này chính là người trong giới tu đạo sao?
Nghe được lời nói đạo nhân kia, Diệp Thiên đã minh bạch ngóc ngách sự tình, trong lòng không khỏi giận dữ.
Hắc Giao ẩn cư thâm sơn rừng rậm, cũng không xuất thế làm hại ai, người này vì ham muốn cá nhân mình, muốn diệt nó, người này tâm tính ác độc cực kỳ.
Nhưng Diệp Thiên vẫn nhịn không ra tay, đạo nhân kia còn có lực thừa, chính mình tùy tiện ra tay, sợ là vừa đối mặt đã bị hắn tiêu diệt.
- Hắc Giao, ta là Diệp Thiên, năm trước chúng ta đã quen biết, còn nhớ ta không?
Diệp Thiên suy nghĩ một phen, nguyên thần phát ra một tia dao động, truyền vào tới trong thức hải Hắc Giao, đúng là phương pháp truyền âm mà khỉ trắng dạy hắn.
Thần thức Diệp Thiên truyền ra, thân thể Hắc Giao đang giãy dụa đột nhiên ngừng một chút, đầu con thuồng luồng cực đại nhìn chung quanh .
Diệp Thiên có thể nghe ra được, trong tiếng gào của Hắc Giao, tràn đầy phẫn nộ và đau đớn, như là bị cái gì làm thương tổn, điều này làm cho Diệp Thiên lo lắng nhiều, trong lòng lại tràn đầy khiếp sợ.
Phải biết rằng, chính là với tu vi luyện khí Hóa Thần Diệp Thiên năm đó, đều nhìn không thấu con Hắc Giao gần như hóa rồng này, Diệp Thiên lúc ấy còn có trực giác, nếu Hắc Giao muốn giết hắn, quả thực dễ dàng vô cùng.
Sau đó ở Thần Nông Giá nhìn thấy Khỉ Trắng, tuy rằng thủ đoạn mà con khỉ thi triển ra vượt xa Hắc Giao, nhưng Diệp Thiên vẫn cảm thấy được nếu hai chúng nó đấu nhau, bại trận không thể nghi ngờ, nhất định là Khỉ Trắng.
Nhưng giờ phút này Hắc Giao lại như là gặp phiền toái rất lớn, Diệp Thiên không biết đến tột cùng là trong núi còn có thứ gì tồn tại giống Hắc Giao, hay là nó gặp người tu đạo?
Tuy rằng trong lòng Diệp Thiên sốt ruột, nhưng liên tiếp bốn năm ngày trong tuyết, mỗi một bước đạp xuống, tuyết đọng cơ hồ đều sâu đến thắt lưng, ngắn ngủn một dặm đường, Diệp Thiên đã đi hơn nửa canh giờ.
Mà tiếng thét của Hắc Giao cũng càng lúc càng vang, trong thanh âm còn có một sự bất lực.
- Diệp Thiên, sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?
Hồ Hồng Đức vác súng chạy tới phía sau Diệp Thiên, tiếng hét đinh tai nhức óc, khiến cho hắn từ đáy lòng phát lạnh, nhìn thấy chướng khí tràn ngập sơn cốc, trên mặt Hồ Hồng Đức lộ ra sợ hãi.
- Lão Hồ, nói nhỏ thôi.
Diệp Thiên giảm thấp giọng xuống, cùng Hồ Hồng Đức tránh đến phía sau một gốc cây hoa.
Thân mình Hắc Giao chính là tồn tại vượt qua óc tưởng tượng của nhân loại, mà trước mắt cùng nó tranh đấu, hiển nhiên là đối thủ cùng cấp số, Diệp Thiên biết, chỉ dựa vào mình và Hồ Hồng Đức, căn bản là không đủ đối phó.
- Hắc Giao tựa hồ rất đau đớn?
Hồ Hồng Đức cũng có thể nghe ra đau đớn trong tiếng gào thét của Hắc Giao, nhẹ giọng hỏi:
- Diệp Thiên, chúng ta làm gì bây giờ?
Diệp Thiên nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Ta vào xem!
Bất kể là giao tình cùng Hắc Giao trước kia hay là vì từ tay Hắc Giao có được Mặc Ngọc, Diệp Thiên đều nhất định đi vào trong sơn cốc này. Muốn làm rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Còn có ra tay hay không, Diệp Thiên bây giờ còn không có ý nghĩ này, dù sao đối chiến với đối thủ cấp số kia, xa không phải hắn có thể nhúng tay vào.
Hồ Hồng Đức nghe vậy lặng đi một chút, liền vội vàng kéo Diệp Thiên, nói:
- Đừng nói giỡn, Trong sơn cốc này tràn đầy khí độc, cậu chưa tiến vào đến bên trong liền bị trúng độc chết !
Ở lối vào sơn cốc đầm Hắc Long này. Chất đầy hài cốt các loại động vật. Đều là trong lúc vô ý tiến vào trong sơn cốc, khi chúng nó ngửi được khí độc lúc, còn không kịp chạy đến ngoài cốc, liền trúng độc vong mạng.
Diệp Thiên cắn chặt răng, nói:
- Lão Hồ, ông ở đây hộ pháp cho tôi. Mặc kệ là ai hoặc là sinh vật nào tới gần, tất cả đều dùng súng tiếp đón, ngàn vạn lần đừng nương tay!
- Hộ pháp? Cậu muốn làm gì?
Hồ Hồng Đức gãi gãi đầu, chứng kiến Diệp Thiên đặt ba lô trên mặt đất, đặt mông liền ngồi xuống, lại càng hiểu không rõ.
- Đi!
Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, trong miệng phát ra một tiếng quát khẽ, một tia ánh sáng trắng mắt thường có thể thấy được từ ấn đường tràn ra, phiêu du ở ba thước cách đỉnh đầu hắn.
Đây đúng là nguyên thần của Diệp Thiên. So sánh với mấy ngày hôm trước, nguyên thần của hắn lại cô đọng không ít, cánh tay cẳng chân nho nhỏ cũng đã có thể nhận thấy rất rõ ràng .
Là trọng yếu hơn cả, nguyên thần nguyên bản vô hình vô sắc, lúc này tựa hồ có một loại cảm xúc có khuynh hướng, xuất hiện phảng phất như có bóng dáng bay lượn ở không trung, chính là Hồ Hồng Đức đều có thể thấy được.
- Trời. Đây là cái đồ chơi gì hả?
Nhìn thấy một màn này, Hồ Hồng Đức nhất thời mắt choáng váng, há miệng muốn thốt lên, may mà hắn phản ứng mau, đúng lúc lấy tay bịt miệng.
Nghe được Hắc Giao thét lên vội vàng . Diệp Thiên không có thời gian giải thích cho Hồ Hồng Đức, nguyên thần bao vây lấy Tam Thanh linh. Nhẹ nhàng chợt lóe, trốn vào trong độc chướng sương mù.
Đúng như Diệp Thiên nghĩ vậy, khí độc này có thể tác dụng ở thân thể, đối với nguyên thần cũng không có gì nguy hại, một cái hít hơi, Diệp Thiên đã đi tới trung tâm sơn cốc.
Nhưng Diệp Thiên tự biết công pháp yếu kém, ở cách đầm Hắc Long còn có ba mươi mét, nguyên thần của hắn liền ngừng lại, lặng lẽ tránh ở mặt sau một vách nham bích, nhìn lại vị trí đầm Hắc Long.
Lúc này vừa nhìn, nhất thời khiến nguyên thần Diệp Thiên xáo động, thiếu chút nữa ngay cả Tam Thanh linh cũng không thể ôm lấy.
Thân thể Hắc Giao cao to bảy tám thước, đã hoàn toàn thoát khỏi đầm Hắc Long.
Nhưng cả thân thể ngăm đen cũng bị trói chặt bằng một cái dây thừng ánh sáng màu vàng óng, quấn quanh Hắc Giao khiến nó không thể động đậy, chỉ có thể bất lực phát ra tiếng gào thét, miệng rộng mở ra, không ngừng phun ra từng ngụm khí độc.
Ở cách đầm Hắc Long hai mươi thước, một người mặc áo đạo sĩ xanh đen đang đứng, dáng người gầy yếu, quanh người hắn tràn ngập thực khí màu trắng hộ thể, đều chắn khí độc Hắc Giao phun ra ở bên ngoài.
Một đầu dây thừng màu đen ở trong tay trái người này, nhưng ánh mắt của hắn tựa hồ cũng không thoải mái, trên mặt tràn đầy mồ hôi, tay phải trong Hư Không vẽ ra từng lá bùa, đánh vào phía trên dây thừng kia.
- Không ngờ là người trong giới tu đạo?
Thấy một màn như vậy, trong lòng Diệp Thiên nhất thời ra kết luận, hắn không nghĩ tới dưới tình huống như vậy lại gặp được người giới tu đạo?
Nếu đặt ở một hoàn cảnh người trong, Diệp Thiên tự nhiên sẽ hành đại lễ khiêm tốn xin thỉnh giáo, nhưng Hắc Giao từng tặng hắn Mặc Ngọc, coi hắn trở thành bằng hữu, Diệp Thiên thật sự không biết phải lựa chọn như thế nào.
- Ngươi là nghiệp chướng, đạo gia hảo tâm cần thu phục ngươi làm Linh Thú hộ sơn, truyền cho ngươi phương pháp yêu tu, đây là tạo hóa của ngươi mà, ngươi lại không biết phân biệt...
Đang lúc Diệp Thiên rối rắm, đạo nhân kia bỗng nhiên há mồm mắng Hắc Giao:
- Nếu ngươi không biết phân biệt như vậy, đạo gia ta sẽ rút gân của ngươi, đồ thuồng luồng, dung nhập vào dây thừng trói rồng của ta!
- Grào …
Nghe được lời nói đạo nhân, Hắc Giao liều mạng từ chối, miệng rộng lại phun, một tia bạch quang như tia chớp đánh tới hướng đạo nhân kia, dưới tình thế cấp bách lại hộc ra nội đan chưa thành hình, liều mạng cùng với người nọ.
Luận tu vi, kỳ thật Hắc Giao vẫn còn cao hơn đạo nhân này, nó cách Kết Đan chân chính chỉ kém một bước, Kết Đan được có thể hóa từ con thuồng luồng thành rồng, tương đương với Kim Đan Đại Lộ của nhân loại.
Người kia tuy rằng là Tiên Thiên trung kỳ, khoảng cách kết thành Kim Đan kém xa, nhưng chính mình tu luyện với Hắc Giao lại bất đồng, hắn lại có thêm một bộ truyền thừa hoàn thiện, thủ đoạn hơn xa Hắc Giao.
Hơn nữa trong tay người kia có dây trói rồng, cũng là bảo vật của bọn hắn, uy lực thật lớn, mặc kệ là người hay là yêu, môt khi bị trói chặt cũng khó khăn mà thoát thân.
Nhưng dây thừng trói rồng này cần nguyên thần chỉ đạo, vì trói chặt Hắc Giao, cơ hồ tòan bộ tâm thần đạo nhân đều đặt ở trên dây thừng trói rồng, trong lúc nhất thời cũng không có lực thừa rút tay ra ngoài diệt Hắc Giao.
Hắc Giao đột nhiên phun ra nội đan liều mạng, khiến người đạo sĩ cũng bị bất ngờ, trong lúc vội vàng, hắn chỉ tới kịp vòng bảo hộ bên người, nội đan liền đập vào hắn.
"Oành" một tiếng vang thật lớn.
Tầng bảo hộ kia như giấy dán vỡ vụn ra, nội đan biến thành bạch quang trùng điệp đụng vào trên thân người Đạo sĩ, thân thể bị đụng bay về sau bảy tám thước.
- Khụ... Khụ khụ!
Thân thể ở giữa không trung là lúc máu tươi thẳng phun, rơi xuống mặt đất, lại lùi lại năm sáu bước mới đứng lại được.
Mà sau khi nội đan Hắc Giao va chạm, ánh sáng màu cũng trở nên ảm đạm, lung la lung lay bay về Hắc Giao.
- Phóng xuất ra, đừng nghĩ thu trở về!
Người kia tuy rằng sắc mặt như giấy vàng, khóe miệng còn lưu lại một tia máu, nhưng trên mặt cũng lộ nét cười, tay trái ở thiên không vỗ một cái, một tia bạch quang lao ra, hóa thành mội cái tay lớn, trong lúc này chộp tới.
- Dương Thần xuất khiếu?
Xa xa đang xem cuộc chiến, trong lòng Diệp Thiên rùng mình, đạo nhân kia biến thành bàn tay to cơ hồ giống như là vật dụng thực tế, so với hắn gà mờ nguyên thần này không biết mạnh hơn bao nhiêu?
Nguyên thần tốc độ cực nhanh, không đợi Hắc Giao thu hồi, đã bị đạo nhân tóm trong tay, trong miệng Hắc Giao phát ra một tiếng gào thét, phun ra một tia nguyên khí bổn mạng khổ tu mấy trăm năm, độ vào trong nội đan.
Trong lúc nhất thời, hào quang nội đan sáng mạnh, lực trở về tăng cường vài phần, đạo nhân kia tuy rằng bắt được nội đan, lại không cách nào lôi kéo trở về.
- Nghiệp chướng, ta liều mạng tu vi có mất, cũng muốn thu phục ngươi, đến lúc đó đem nội đan ngươi chế thuốc, nói không chừng còn có thể nhân họa đắc phúc đâu!
Đạo nhân lộ ra một tia tàn nhẫn trên mặt, đồng dạng há miệng phun ra một thực khí bổn mạng, đồng thời tay phải liên tục đánh ra pháp quyết, trói chặt dây thừng trói rồng trên người Hắc Giao, nhất thời lại nhanh vài phần.
Tuy rằng da thịt Hắc Giao chiến đấu lì lợm, nhưng dây thừng trói rồng này không biết do cái gì chế thành, lại có thể hằn thật sâu trên da thịt Hắc Giao, máu tươi màu đen hóa thành nước róc rách chảy, dũng mãnh chảy vào tới đầm Hắc Long.
Hắc Giao biết mình khó giữ mạng, lập tức cũng nổi dậy, hồn nhiên không để ý cơ thể của mình, bổn mạng chân nguyên giống như không muốn sống phụt lên trên nội đan, trong lúc nhất thời, một người một con thuồng luồng lại bất phân thắng bại.
Nhưng thân thể cùng nội đan của Hắc Giao đồng thời đã bị công kích, nhất là thân thể không ngừng chảy ra máu tươi, cũng làm cho nguyên khí nó đại thương, lúc này thắng lợi hiển nhiên nghiêng ở người kia.
Đạo nhân cũng lộ ra một ít vui mừng trên mặt, Hắc Giao này cả người là bảo vật, hơn nữa vật trong đầm Hắc Long, đủ để bù lại thương thế cho chính mình.
- Mẹ nó, lấy đan chế thuốc, rút gân luyện khí, con mẹ nó, người này chính là người trong giới tu đạo sao?
Nghe được lời nói đạo nhân kia, Diệp Thiên đã minh bạch ngóc ngách sự tình, trong lòng không khỏi giận dữ.
Hắc Giao ẩn cư thâm sơn rừng rậm, cũng không xuất thế làm hại ai, người này vì ham muốn cá nhân mình, muốn diệt nó, người này tâm tính ác độc cực kỳ.
Nhưng Diệp Thiên vẫn nhịn không ra tay, đạo nhân kia còn có lực thừa, chính mình tùy tiện ra tay, sợ là vừa đối mặt đã bị hắn tiêu diệt.
- Hắc Giao, ta là Diệp Thiên, năm trước chúng ta đã quen biết, còn nhớ ta không?
Diệp Thiên suy nghĩ một phen, nguyên thần phát ra một tia dao động, truyền vào tới trong thức hải Hắc Giao, đúng là phương pháp truyền âm mà khỉ trắng dạy hắn.
Thần thức Diệp Thiên truyền ra, thân thể Hắc Giao đang giãy dụa đột nhiên ngừng một chút, đầu con thuồng luồng cực đại nhìn chung quanh .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.