Chương 47: Trở về núi
Đả Nhãn
15/03/2013
- Thế này... thế này, mẹ nó, là rút củi dưới đáy nồi sao?
Dù là Diệp Đông Bình tính tình điềm tĩnh, giờ phút này cũng không nhịn được nữa, nói tục một câu, ông dù ngu cũng có thể đoán được, chuyện cả nhà lão Vương bị đánh, tuyệt đối có liên quan đến Đới Tiểu Hoa kia.
- Chú Diệp, liều mạng cùng bọn họ đi, đây là không để cho chúng ta đường sống ...
Chuyện Diệp Đông Bình có thể nghĩ đến, Phong Huống đương nhiên cũng nghĩ đến, cơn tức vốn đang cố nén xuống, giờ phút này hoàn toàn bộc phát ra.
- Phong à, đầu cháu thế nào? Trước tiên cháu đừng kích động, nào… nào, ngồi xuống trước đã ...
Nghe tthấy Phong Huống nói vậy, Diệp Đông Bình nhìn lại hắn, lúc này thọat nhìn không khỏi hoảng sợ, đầu Phong Huống còn đầy băng gạc, tất cả đều bị máu nhuộm đỏ.
Trên đầu vốn rất nhiều mạch máu, vừa rồi Phong Huống kích động, làm cho mạch máu trên miệng vết thương vỡ tan, máu từ băng gạc chảy xuống trên mặt, nhìn mà phát sợ.
- Tiểu Thiên, nhanh đi, lấy cho anh Phong của con chậu nước.
Giúp Phong Huống ngồi xuống, Diệp Đông Bình mở miệng nói:
- Phong, cháu cũng đừng lo, ngày mai chú đi tìm người trong mặt trận thống nhất, tiếp tục phản ánh chuyện này, chú không tin, đây là đất của ai đó thống trị?
Trạm thu mua này trên danh nghĩa là Phong Huống nhận thầu, nhưng tài chính đều là Liêu Hạo Đức bỏ ra, Hoa Kiều về nước do mặt trận thống nhất quản lý, Diệp Đông Bình tin tưởng, bọn họ sẽ không thể không để ý.
- Chú Diệp, nghe cháu nói, chúng ta liều mạng cùng bọn họ đi, thế này... thật là khinh người quá đáng ...
Nhìn thấy một chậu nước trong biến thành máu loãng, thù hận trong lòng Phong Huống nhất tề nổi lên, vốn nghĩ lui một bước, bỗng nhiên bị đánh coi như bỏ qua, ai ngờ đối phương lại từng bước ép sát, ngay cả đường sống cũng không để lại cho mình.
Người quê hành sự, chắc là sẽ không cạn tình như vậy, hành vi của Đới Tiểu Hoa cũng khơi dậy dã tính trong lòng Phong Huống, hiện tại hắn chỉ muốn về quê triệu tập người, sau đó lại đến thị trấn báo thù rửa hận.
- Phong, không được nói bậy, liều cái gì mà liều?
Diệp Đông Bình tức giận trách mắng Phong Huống, thấy vẻ mặt hắn vẫn rất khó chịu, ngữ khí dịu xuống, nói:
- Phong, cháu còn trẻ, chẳng lẽ nửa đời sau muốn ngồi trong tù sao? Chú thấy cô bé họ Vương kia không lầm, chẳng lẽ cháu cho là cô bé sẽ thích một người ngồi trong ngục giam?
- Chú Diệp, vậy ... Vậy làm sao bây giờ?
Lời nói của Diệp Đông Bình đánh trúng tim Phong Huống, hắn thật rất thích Vương Doanh, vừa nghĩ tình huống xấu nhất mình bị vào ngục giam, Vương Doanh nhìn mình với ánh mắt xem thường, dũng khí của Phong Huống nhất thời biến mất.
- Vẫn nên chờ một chút đi, có lẽ người của mặt trận thống nhất sẽ coi trọng chuyện này ...
Lời nói của Diệp Đông Bình cũng không có nhiều sức mạnh, với cuộc sống thành thị, ông cảm giác rất xa lạ, không biết có phải là bởi vì mình sống ở nông thôn quá lâu hay không, nguyên tắc sống trước kia đã hoàn toàn không thích hợp rồi.
Buổi trưa Diệp Đông Bình ăn đại chút gì, rồi đi đến mặt trận thống nhất huyện, nhưng kết quả cũng vẫn làm cho ông có chút thất vọng, người nơi đó tuy rằng khách khí, hơn nữa còn có bản ghi chép, nhưng cũng không cho hắn một câu trả lời thuyết phục, Diệp Đông Bình phán đoán, chuyện này chắc chắn vẫn là sống chết mặc bay.
- Chú Diệp, thế nào rồi ạ?
Mới vừa trở lại trạm thu mua, Diệp Đông Bình liền thấy Phong Huống đang đứng chờ, không khỏi khẽ lắc đầu, nói:
- Phong à, đừng nóng vội, chú vẫn cầm mấy vạn đồng của Liêu tiên sinh, thật sự không được, chúng ta chuyển trạm thu mua đi chỗ khác, đến thị trấn khác tiếp tục làm là được ...
Trên đường trở về, Diệp Đông Bình đang tự hỏi chuyện này, nếu quả thật là vào thế đường cùng, ông sẽ chuẩn bị làm như thế, dù sao hiện tại làm kinh doanh thế này, người muốn làm cũng không nhiều, bọn họ vẫn có cơ hội rất lớn.
Hơn nữa, ngay cả chuẩn bị đi đâu Diệp Đông Bình cũng đã nghĩ kỹ, chọn lựa đầu tiên chính là Thượng Hải, ở đó có thể được Vu Hạo Nhiên trợ giúp, tối thiểu có thể giải quyết chuyện học tập của Diệp Thiên.
- Ôi, đều tại cháu, cháu trêu chọc những người đó để làm gì chứ ...
Nghe được những lời của Diệp Đông Bình, Phong Huống ôm đầu ngồi xuống nền đất, trạm thu mua này là hắn tự tay lo liệu, hắn rất có cảm tình, bây giờ hắn có chút khó chịu trước đả kích này.
- Phong à, đừng tự trách mình, việc này không trách cháu, những người đó thấy được lợi nhuận từ nhận thầu các trạm thu mua, cho dù không có chuyện đó, bọn hắn cũng sẽ tìm đến chúng ta ...
Diệp Đông Bình vỗ vỗ bả vai Phong Huống, nói tiếp:
- Người hành sự, có trời chứng giám, Phong à, những người đó cướp đoạt không phải đạo, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, thôi nào, chú vừa mua ít món ăn, tối nay hai người chúng ta uống chút...
- Vâng, chú Diệp, cháu nghe lời chú ...
Phong Huống đứng dậy, lau nước mắt, hắn cũng chỉ hai mươi tuổi đầu, vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi, lần này trạm thu mua xảy ra chuyện, thật sự là đả kích rất lớn đối với hắn.
- Phong ơi, Diệp Thiên đâu? Lại chạy ra ngoài chơi sao?
Vào nhà nhìn qua một vòng, không thấy con, trong lòng Diệp Đông Bình có chút căm tức, trạm thu mua ra xảy ra chuyện lớn như vậy, tiểu tử này còn có tâm tư đi ra ngoài chơi? Trở về nhất định phải cho nó một trận.
- Chú Diệp, cháu không chú ý, có thể em ấy đi ra bên ngoài chơi ...
Phong Huống lắc lắc đầu, một ngày hôm nay trôi qua hắn không có tâm trí nào cũng không chú ý Diệp Thiên đi ra ngoài khi nào.
- Thằng nhóc này, sắp khai giảng rồi, không chú ý một chút nào!
Từ khi đến trạm thu mua, Diệp Thiên là cả ngày chạy ra bên ngoài. Sau khi nghe Phong Huống nói vậy, Diệp Đông Bình cũng không còn để ý con trai, lập tức mang cá vừa mua đi nấu ăn .
Nhưng khi đồ ăn làm xong, sắc trời đã dần tối, Diệp Thiên vẫn chưa về, điều này làm cho Diệp Đông Bình có chút bối rối, bình thường giờ ấy, Diệp Thiên sớm đã về nhà.
Đối với đứa con nhớ ăn không nhớ đòn này, Diệp Đông Bình cũng không có cách gì hay, cười khổ nói:
- Phong à, không đợi nó nữa, thu dọn cái bàn đi, chúng ta ăn trước, hôm nay cho nó đói một chút...
- Chú Diệp, chờ một chút đi, ơ, đây là cái gì?
Khi Phong Huống thu dọn cái bàn, đột nhiên phát hiện trên mặt bàn có tờ giấy, thuận tay cầm lên.
- Cha, anh Phong, con trở về núi tìm sư phụ, ngày mai sẽ trở lại, mọi người đừng có lo lắng ...
- Cái gì? Trở về núi sao?
Diệp Đông Bình giật tờ giấy trong tay Phong Huống, nhìn kỹ một lượt, đúng vậy... đúng là bút tích của Diệp Thiên.
- Chú Diệp, có lẽ... lão thần tiên sẽ có cách ...
Thấy chữ Diệp Thiên nhắn lại, mắt Phong Huống sáng rực lên, vị lão thần tiên kia có thể là đã sống hơn một trăm tuổi, nói không chừng có thể nghĩ ra cách tốt.
- Ôi, thằng nhóc này thật là phiền, sư phụ nó có thể có cách gì chứ!
Diệp Đông Bình không đồng tình, lắc đầu, Diệp Thiên và sư phụ nó tuy rằng có thể đoán được điềm lành dữ, phong thuỷ, địa mạch cho người ta, nhưng một già một trẻ này đều là người không hiểu gì về cuộc sống hiện đại, đối mặt chuyện như vậy chỉ e cũng không thể làm gì.
- Thôi, mặc kệ nó, chúng ta ăn cơm...
Đã biết hướng đi của Diệp Thiên, Diệp Đông Bình đã yên lòng, ông hiểu bản tính con của mình, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng rất biết suy nghĩ, một mình quay về thôn cũng sẽ không lo bị đói.
Hơn nữa để con trai đi nói chuyện này với lão đạo sĩ, cũng làm cho Diệp Đông Bình nhẹ nhàng trong lòng, nhiều tranh quý như vậy đánh mất trong tay mình, ông cũng không mặt mũi nào đối mặt lão đạo sĩ.
Dù là Diệp Đông Bình tính tình điềm tĩnh, giờ phút này cũng không nhịn được nữa, nói tục một câu, ông dù ngu cũng có thể đoán được, chuyện cả nhà lão Vương bị đánh, tuyệt đối có liên quan đến Đới Tiểu Hoa kia.
- Chú Diệp, liều mạng cùng bọn họ đi, đây là không để cho chúng ta đường sống ...
Chuyện Diệp Đông Bình có thể nghĩ đến, Phong Huống đương nhiên cũng nghĩ đến, cơn tức vốn đang cố nén xuống, giờ phút này hoàn toàn bộc phát ra.
- Phong à, đầu cháu thế nào? Trước tiên cháu đừng kích động, nào… nào, ngồi xuống trước đã ...
Nghe tthấy Phong Huống nói vậy, Diệp Đông Bình nhìn lại hắn, lúc này thọat nhìn không khỏi hoảng sợ, đầu Phong Huống còn đầy băng gạc, tất cả đều bị máu nhuộm đỏ.
Trên đầu vốn rất nhiều mạch máu, vừa rồi Phong Huống kích động, làm cho mạch máu trên miệng vết thương vỡ tan, máu từ băng gạc chảy xuống trên mặt, nhìn mà phát sợ.
- Tiểu Thiên, nhanh đi, lấy cho anh Phong của con chậu nước.
Giúp Phong Huống ngồi xuống, Diệp Đông Bình mở miệng nói:
- Phong, cháu cũng đừng lo, ngày mai chú đi tìm người trong mặt trận thống nhất, tiếp tục phản ánh chuyện này, chú không tin, đây là đất của ai đó thống trị?
Trạm thu mua này trên danh nghĩa là Phong Huống nhận thầu, nhưng tài chính đều là Liêu Hạo Đức bỏ ra, Hoa Kiều về nước do mặt trận thống nhất quản lý, Diệp Đông Bình tin tưởng, bọn họ sẽ không thể không để ý.
- Chú Diệp, nghe cháu nói, chúng ta liều mạng cùng bọn họ đi, thế này... thật là khinh người quá đáng ...
Nhìn thấy một chậu nước trong biến thành máu loãng, thù hận trong lòng Phong Huống nhất tề nổi lên, vốn nghĩ lui một bước, bỗng nhiên bị đánh coi như bỏ qua, ai ngờ đối phương lại từng bước ép sát, ngay cả đường sống cũng không để lại cho mình.
Người quê hành sự, chắc là sẽ không cạn tình như vậy, hành vi của Đới Tiểu Hoa cũng khơi dậy dã tính trong lòng Phong Huống, hiện tại hắn chỉ muốn về quê triệu tập người, sau đó lại đến thị trấn báo thù rửa hận.
- Phong, không được nói bậy, liều cái gì mà liều?
Diệp Đông Bình tức giận trách mắng Phong Huống, thấy vẻ mặt hắn vẫn rất khó chịu, ngữ khí dịu xuống, nói:
- Phong, cháu còn trẻ, chẳng lẽ nửa đời sau muốn ngồi trong tù sao? Chú thấy cô bé họ Vương kia không lầm, chẳng lẽ cháu cho là cô bé sẽ thích một người ngồi trong ngục giam?
- Chú Diệp, vậy ... Vậy làm sao bây giờ?
Lời nói của Diệp Đông Bình đánh trúng tim Phong Huống, hắn thật rất thích Vương Doanh, vừa nghĩ tình huống xấu nhất mình bị vào ngục giam, Vương Doanh nhìn mình với ánh mắt xem thường, dũng khí của Phong Huống nhất thời biến mất.
- Vẫn nên chờ một chút đi, có lẽ người của mặt trận thống nhất sẽ coi trọng chuyện này ...
Lời nói của Diệp Đông Bình cũng không có nhiều sức mạnh, với cuộc sống thành thị, ông cảm giác rất xa lạ, không biết có phải là bởi vì mình sống ở nông thôn quá lâu hay không, nguyên tắc sống trước kia đã hoàn toàn không thích hợp rồi.
Buổi trưa Diệp Đông Bình ăn đại chút gì, rồi đi đến mặt trận thống nhất huyện, nhưng kết quả cũng vẫn làm cho ông có chút thất vọng, người nơi đó tuy rằng khách khí, hơn nữa còn có bản ghi chép, nhưng cũng không cho hắn một câu trả lời thuyết phục, Diệp Đông Bình phán đoán, chuyện này chắc chắn vẫn là sống chết mặc bay.
- Chú Diệp, thế nào rồi ạ?
Mới vừa trở lại trạm thu mua, Diệp Đông Bình liền thấy Phong Huống đang đứng chờ, không khỏi khẽ lắc đầu, nói:
- Phong à, đừng nóng vội, chú vẫn cầm mấy vạn đồng của Liêu tiên sinh, thật sự không được, chúng ta chuyển trạm thu mua đi chỗ khác, đến thị trấn khác tiếp tục làm là được ...
Trên đường trở về, Diệp Đông Bình đang tự hỏi chuyện này, nếu quả thật là vào thế đường cùng, ông sẽ chuẩn bị làm như thế, dù sao hiện tại làm kinh doanh thế này, người muốn làm cũng không nhiều, bọn họ vẫn có cơ hội rất lớn.
Hơn nữa, ngay cả chuẩn bị đi đâu Diệp Đông Bình cũng đã nghĩ kỹ, chọn lựa đầu tiên chính là Thượng Hải, ở đó có thể được Vu Hạo Nhiên trợ giúp, tối thiểu có thể giải quyết chuyện học tập của Diệp Thiên.
- Ôi, đều tại cháu, cháu trêu chọc những người đó để làm gì chứ ...
Nghe được những lời của Diệp Đông Bình, Phong Huống ôm đầu ngồi xuống nền đất, trạm thu mua này là hắn tự tay lo liệu, hắn rất có cảm tình, bây giờ hắn có chút khó chịu trước đả kích này.
- Phong à, đừng tự trách mình, việc này không trách cháu, những người đó thấy được lợi nhuận từ nhận thầu các trạm thu mua, cho dù không có chuyện đó, bọn hắn cũng sẽ tìm đến chúng ta ...
Diệp Đông Bình vỗ vỗ bả vai Phong Huống, nói tiếp:
- Người hành sự, có trời chứng giám, Phong à, những người đó cướp đoạt không phải đạo, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, thôi nào, chú vừa mua ít món ăn, tối nay hai người chúng ta uống chút...
- Vâng, chú Diệp, cháu nghe lời chú ...
Phong Huống đứng dậy, lau nước mắt, hắn cũng chỉ hai mươi tuổi đầu, vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi, lần này trạm thu mua xảy ra chuyện, thật sự là đả kích rất lớn đối với hắn.
- Phong ơi, Diệp Thiên đâu? Lại chạy ra ngoài chơi sao?
Vào nhà nhìn qua một vòng, không thấy con, trong lòng Diệp Đông Bình có chút căm tức, trạm thu mua ra xảy ra chuyện lớn như vậy, tiểu tử này còn có tâm tư đi ra ngoài chơi? Trở về nhất định phải cho nó một trận.
- Chú Diệp, cháu không chú ý, có thể em ấy đi ra bên ngoài chơi ...
Phong Huống lắc lắc đầu, một ngày hôm nay trôi qua hắn không có tâm trí nào cũng không chú ý Diệp Thiên đi ra ngoài khi nào.
- Thằng nhóc này, sắp khai giảng rồi, không chú ý một chút nào!
Từ khi đến trạm thu mua, Diệp Thiên là cả ngày chạy ra bên ngoài. Sau khi nghe Phong Huống nói vậy, Diệp Đông Bình cũng không còn để ý con trai, lập tức mang cá vừa mua đi nấu ăn .
Nhưng khi đồ ăn làm xong, sắc trời đã dần tối, Diệp Thiên vẫn chưa về, điều này làm cho Diệp Đông Bình có chút bối rối, bình thường giờ ấy, Diệp Thiên sớm đã về nhà.
Đối với đứa con nhớ ăn không nhớ đòn này, Diệp Đông Bình cũng không có cách gì hay, cười khổ nói:
- Phong à, không đợi nó nữa, thu dọn cái bàn đi, chúng ta ăn trước, hôm nay cho nó đói một chút...
- Chú Diệp, chờ một chút đi, ơ, đây là cái gì?
Khi Phong Huống thu dọn cái bàn, đột nhiên phát hiện trên mặt bàn có tờ giấy, thuận tay cầm lên.
- Cha, anh Phong, con trở về núi tìm sư phụ, ngày mai sẽ trở lại, mọi người đừng có lo lắng ...
- Cái gì? Trở về núi sao?
Diệp Đông Bình giật tờ giấy trong tay Phong Huống, nhìn kỹ một lượt, đúng vậy... đúng là bút tích của Diệp Thiên.
- Chú Diệp, có lẽ... lão thần tiên sẽ có cách ...
Thấy chữ Diệp Thiên nhắn lại, mắt Phong Huống sáng rực lên, vị lão thần tiên kia có thể là đã sống hơn một trăm tuổi, nói không chừng có thể nghĩ ra cách tốt.
- Ôi, thằng nhóc này thật là phiền, sư phụ nó có thể có cách gì chứ!
Diệp Đông Bình không đồng tình, lắc đầu, Diệp Thiên và sư phụ nó tuy rằng có thể đoán được điềm lành dữ, phong thuỷ, địa mạch cho người ta, nhưng một già một trẻ này đều là người không hiểu gì về cuộc sống hiện đại, đối mặt chuyện như vậy chỉ e cũng không thể làm gì.
- Thôi, mặc kệ nó, chúng ta ăn cơm...
Đã biết hướng đi của Diệp Thiên, Diệp Đông Bình đã yên lòng, ông hiểu bản tính con của mình, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng rất biết suy nghĩ, một mình quay về thôn cũng sẽ không lo bị đói.
Hơn nữa để con trai đi nói chuyện này với lão đạo sĩ, cũng làm cho Diệp Đông Bình nhẹ nhàng trong lòng, nhiều tranh quý như vậy đánh mất trong tay mình, ông cũng không mặt mũi nào đối mặt lão đạo sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.