Chương 102: Trúng tà (hạ)
Đả Nhãn
15/03/2013
Lần này tham giá yến hội, các nhân vật trọng yếu, đều vào trong tòa nhà kiến trúc châu Âu kia, Nhâm công tử ở trong hoa viên dù làm chuyện gì, thì bất quá cũng chỉ mất mặt truớc đám bạn cùng lứa tuổi thôi, nhưng nếu quấy nhiễu người ở bên trong, chuyện này có thể to lắm rồi.
Cho nên ở nhìn thấy Nhâm Kiện như quỷ nhập vào người chạy vào bên trong, ngồi dưới đất nhưng sắc mặt Kỷ Nhiên nhất thời sợ tới mức trắng bệch, người có quỳen lực trong nhà bọn hắn đều ở đây tìm cách lấy lòng Anh Lan nữ sĩ, Nhâm Kiện như vậy, phụ huynh đều thấy mất thể diện.
Kỷ công tử nói lời này thật đúng lúc, nhưng hắn cũng kêu sai người.
Thương Bất Khải kia tuy rằng nghe được Kỷ Nhiên nói đi kéo Nhâm công tử, nhưng bất đắc dĩ bản thân hắn chân ngắn lại to béo, hoàn toàn không đuổi kịp Nhâm Kiện như đang phát điên, chỉ có thể trơ mắt nhìn lên, miệng hắn hô chút lên những âm tiết vô nghĩa, cắm đầu nhằm về phía tòa nhà phía trước hoa viên cái kia đống nhà.
Nhưng vẫn còn may, Thương Bất Khải không ngăn được Nhâm Kiện, nhưng hai người vạm vỡ đứng ở cửa lại đã ngăn được hắn lại, nói chuẩn xác, là dùng cánh tay ấn cổ xuống, khiến Nhâm công tử ngã trên mặt đất.
- Nhâm Kiện, mày điên rồi à?
Nhìn thấy Nhâm Kiện bị ngăn cản, trong lòng Kỷ Nhiên nhẹ nhàng thở ra, bò dậy vội vàng chạy tới, nói với hai người bảo kê:
- Hai vị đại ca, đây là người anh em của tôi, uống nhiều quá, thật sự là xin lỗi, để hắn đi nhé!
Một người đứng dậy, lắc lắc đầu, chỉ vào một cái cửa sổ sát đất, nói:
- Thả hay không, không đến lượt cậu nói ...
Theo ánh mắt của người kia nhìn lại, Kỷ Nhiên nhất thời nhói trong lòng, bởi vì từ góc độ này, rất dễ dàng chứng kiến tình hình bên trong, tương tự, ánh mắt của người bên trong này, lúc này lại cũng đang nhằm vào hắn và Nhâm Kiện.
- Vậy thôi, không phải chuyện của tôi, tôi... tôi đi trước...
Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của cha, càng làm cho Kỷ công tử sợ, nếu mình nói không rõ, chỉ sợ hắn không sống nổi ở thành Bắc Kinh này nữa.
Lúc này cũng không phải là lúc nói nghĩa khí, hơn nữa, Kỷ công tử và Nhâm Kiện cũng không phải giao tình tốt đến vậy, hắn đột nhiên phát điên, không cần phải lôi bản thân mình vào, Kỷ Nhiên xoay người định đi về trong hoa viên.
- Không, ngươi đứng lại, người kia là ai còn chưa nói rõ ràng mà ...
Kỷ công tử chưa đi được hai bước, đã bị người đứng phía sau gọi lại.
Cùng lúc đó, cửa tòa nhà phong cách Châu Âu cũng được mở ra, một ông lão hơn sáu mươi tuổi gầy gò đi ra, nhíu mày, hỏi:
- Hồ Dương, chuyện gì xảy ra? Đây chính là ở câu lạc bộ chúng ta, buông người ra trước rồi nói sau...
- Chú Tứ, cháu cũng đang hỏi mà, tiểu tử này giống như muốn vào trong, sợ kinh động tiểu thư, cháu mới ngăn lại...
Hồ Dương vỗ vỗ vai người còn đang đè Nhâm Kiện, nói:
- Hổ Tử, buông ra đi, chú Tứ đã tới rồi ...
Lúc này Nhâm Kiện cũng không còn tinh lực tiếp tục mê man, Hổ Tử buông tay ra, nhất thời nằm yên trên mặt đất, tiếp tục mắt dại ra vô thần, khóe miệng chảy ra phía ngoài một ít bọt màu trắng, thật là giống trẻ bị trúng gió.
- Nhóc con, lại xông vào xem? Xem lão tử đánh chết ngươi không...
Khi chú Tứ kia chuẩn bị ngồi xổm xuống xem kỹ mặt Nhâm Kiện thì từ trong nhà đột nhiên có một người chạy ra, một phát túm áo Nhâm Kiện, “ Bốp” hai cái tát tai.
- Ôi, Nhâm tiên sinh, không nên ra tay với con trẻ, có thể là sinh bệnh ...
Chú Tứ bắt được cổ tay người này, đừng nhìn hắn dáng người gầy yếu, nhưng người nọ bị hắn chụp lấy tay, vốn chuẩn bị xuống tay tát mấy cái nữa, cũng không nhúc nhích được .
- Khụ khụ, Tứ gia, nhà tôi bất hạnh, tiểu tử này hỗn, đánh chết cũng không thấm tháp...
Tuy rằng người nọ không ít hơn so với chú Tứ kia mấy tuổi, nhưng xưng hô cũng tôn kính dị thường, có vẻ như thật sự coi đối phương trở thành tiền bối trong nhà.
- Được rồi, ngươi đi vào trước đi, không có chuyện gì...
Chú Tứ khoát tay, sau đó ngồi xổm xuống, lật mí mắt Nhâm Kiện nhìn lại, người nọ tựa hồ cũng nhẹ nhàng thở ra, ngay cả chuyện sống chết của con trai đều không dám hỏi, xoay mặt liền quay về trong phòng.
- Không giống như là bị trúng gió, sao có chút kỳ quái.
Chú Tứ nói chuyện, lấy tay ấn huyệt nhân trung dưới mũi hắn.
- Ai u...
Cùng với một tiếng hô thống thiết, ánh mắt vốn ngây dại của Nhâm Kiện, trong phút chốc dần dần có chút thần sắc.
- Hổ Tử, dìu hắn ngồi vào bên kia đi, Hồ Dương, lấy bình nước khoáng, tìm chai tinh dầu...
Chú Tứ liền nhắc mấy người, bản thân mình cũng vội vàng đi theo, chờ cho Nhâm Kiện ngồi xuống, mở miệng hỏi:
- Chàng trai, chuyện gì xảy ra?
- Quỷ, có quỷ, cháu... vừa rồi cháu gặp quỷ...
Chú Tứ chưa hỏi xong, thần trí Nhâm Kiện tựa hồ lại không thanh tỉnh, miệng lẩm bẩm nhắc tới quỷ, mấy người bên cạnh nghe được đều không hiểu ra sao cả.
- Đây ... Chẳng lẽ là trúng tà sao?
Chú Tứ lắc lắc đầu, nhìn về phía Kỷ công tử, hỏi:
- Cháu là bạn cậu ta hả? Rốt cuộc là tại sao lại thế này?
- Tứ gia ...
- Đừng nói linh tinh, kêu chú Tứ là được …
Kỷ Nhiên vừa rồi chính tai nghe được cha của Nhâm Kiện gọi Tứ Gia, mình cũng định gọi theo, đã bị chú Tứ cắt đứt lời.
- Vâng ạ, chú Tứ, vừa rồi Nhâm Kiện đang nói chuyện cùng người ta, đột nhiên liền trở nên điên điên khùng khùng , cháu... cháu cũng không biết là sao lại thế này!
Kỷ công tử nói cơ bản là thật, còn nguyên nhân Nhâm công tử vì sao phải đi tìm Diệp Thiên, liền tự động cắt bớt.
Lông mày chú Tứ nhíu lại, hỏi:
- Nói chuyện cùng người nào vậy?
Kỷ Nhiên buột miệng nói ra:
- Cậu ta … cậu ta đi rồi, chính là người vừa đi, Nhâm Kiện bắt đầu nổi điên...
- Ồ, người nọ bao nhiêu tuổi?
Chú Tứ truy vấn, lông mày không biết khi nào đã nhăn thành một hàng thẳng.
- Mười tám mười chín tuổi ạ, nghe nói còn là một sinh viên…
Kỷ công tử cũng nghe được chút ít, lập tức trong lòng tự vấn, chẳng lẽ đây là do tiểu tử đó làm?
- Cho hắn uống miếng nước, sau đó đem tinh dầu bôi ở huyệt Thái Dương và Nhân trung…!
Hồ Dương làm việc hiệu suất rất cao, vài giây ngắn ngủn liền lầy nước và tinh dầu trở về, nghe thấy chú Tứ nói vậy, mở nắp bình liền dốc vào trong miệng Nhâm Kiện mấy ngụm nước.
- Lão Kỷ, mẹ nó, … tiểu tử đó có võ thuật, tôi … vừa rồi tôi thật sự gặp quỷ...
Tinh dầu hiệu quả thật là không tồi, bôi lên không đầy hai phút, Nhâm Kiện ngồi ở trên ghế đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng trong ánh mắt, còn lưu một tia sợ hãi.
Nhìn thấy Nhâm Kiện lúc này còn kích động, Kỷ Nhiên vội vàng nháy mắt, nói:
- Nhâm Kiện, chớ nói nhảm, chú Tứ hỏi cậu đấy, đáp lời đi …!
Ngẩng đầu nhìn thấy bên người có hai người vạm vỡ đang đứng và một ông lão gầy gò, Nhâm Kiện cũng cảm giác có chút không ổn, nhìn về phía Kỷ Nhiên hỏi:
- Tôi … tôi vừa rồi làm sao vậy? Lão Kỷ, đây… đây là có chuyện gì?
- Không có việc gì, cậu nói một chút làm sao mà gặp quỷ?
Chú Tứ cắt lời Nhâm Kiện.
- Cháu cũng không biết, vừa rồi cháu nghĩ muốn giáo huấn tên tiểu tử kia một bài, ai ngờ bị hắn bắt được cổ tay, tiểu tử đó khỏe thật, tay cháu suýt bị đứt. . .
Khi Nhâm Kiện nói chuyện vẫy vẫy cổ tay phải, vài người bên người đều có thể thấy, ở cổ tay hắn, có vài vết ngón tay màu đỏ.
- Sau đó thì lại làm sao vậy?
Chú Tứ lại hỏi.
- Sau đó ... Sau đó cháu đánh hắn, à, không, cháu chỉ dọa hắn, hắn liền buông tay cháu, nhưng tay trái hắn giống như đung đưa ở trước mắt cháu, sau đó... sau đó...
Nói tới đây, trong mắt Nhâm Kiện lại lộ ra thần sắc sợ hãi, sau đó còn sợ hơn nữa, cũng chưa tiếp tục nói tiếp.
- Sau đó liền gặp quỷ?
Chú Tứ hỏi tiếp một câu.
- Đúng, đúng, thật đáng sợ, rất nhiều xương cốt đuổi theo bắt cháu …
Theo miêu tả của Nhâm Kiện, mấy người có thể cũng cảm nhận được một cảm giác âm u.
Lúc Nhâm Kiện nói chuyện gắt gao nắm lấy tay phải Kỷ Nhiên, khiến Kỷ công tử đành nhe răng nhếch miệng, cũng không dám kêu đau, lúc này hắn cũng bị cảnh tượng mà Nhâm Kiện miêu tả hù sợ .
- Này, tỉnh đi, không có chuyện gì, ở đâu có quỷ ...
Thấy thần trí Nhâm Kiện tựa hồ lại có chút không thanh tỉnh, Hồ Dương vội vàng lại bôi chút tinh đầu lên huyệt nhân trung của hắn.
- Được rồi, không có chuyện gì, chỉ là ảo giác, về nhà ngủ một giấc thì tốt rồi...
Sau khi nghe xong chú Tứ khoát tay, cho Kỷ Nhiên giúp đỡ Nhâm Kiện đi ra vài bước, còn nói thêm:
- Buổi tối ngủ không cần tắt đèn. . .
Những lời này khiến Kỷ công tử và Nhâm công tử đồng thời rùng mình một cái, cũng không quay đầu lại chỗ đồng bọn của chúng, cũng bất chấp không chào hỏi trưởng bối của mình, liền lái xe rời đi.
Đợi cho hai người Kỷ Nhiên rời đi rồi, Hổ Tử đĩnh đạc hỏi:
- Chú Tứ, sao lại thế ạ? Trên đời này nào có quỷ chứ, tiểu tử đó có phải là trúng gió nên ảo giác hay không?
- Quỷ khẳng định là không có...
Chú Tứ lắc lắc đầu, nói:
- Nhưng trước kia, trên giang hồ có những thuật sư, có thể bày trận pháp khiến cho âm sát nhập vào cơ thể, tình cảnh đó, không khác gì gặp quỷ đâu ...
- Chú Tứ, chú nói mơ hồ quá? Cháu chưa thấy ai như thế cả?
Mặc dù rất tôn trọng đối với chú Tứ, nhưng Hồ Dương và Hổ Tử đều đồng thời lắc đầu, rất không tin lời của chú Tứ này.
- Các cháu thì gặp được những chuyện gì nào?
Chú Tứ tức giận trừng mắt nhìn hai người, nói tiếp:
- Cái gọi là dẫn sát khí nhập vào cơ thể, chính là có thể thay đổi họat động não bộ người nào đó, khiến ý thức của hắn sinh ra hỗn loạn, nhẹ thì có thể khiến người ta hôn mê kinh hãi, nặng thì thậm chí có thể mất mạng!
Chú Tứ là người sống trong những năn hai mươi ở Thượng Hải, sau đó năm 1949 đã đi Mĩ, mãi cho đến những năm 1980 mới từ Mĩ trở về, những chuyện hắn trải qua, hơn xa Hồ Dương và Hổ Tử có thể tưởng tượng được.
- Nhưng vừa rồi hai người kia đều nói đối phương là một sinh viên, điều này… điều này không đúng ….
Nghĩ đến đây, chú Tứ cũng có chút bó tay, người có thể làm được như vậy, nếu là trước giải phóng cũng là cao nhân khó gặp.
Mà ở sau giải phóng, những người đó đã sớm mai danh ẩn tích, cho dù có mấy người, dù còn sống, chỉ sợ cũng bảy tám mươi tuổi, bất kể như thế nào cũng không thể liên quan đến một sinh viên.
Cho nên ở nhìn thấy Nhâm Kiện như quỷ nhập vào người chạy vào bên trong, ngồi dưới đất nhưng sắc mặt Kỷ Nhiên nhất thời sợ tới mức trắng bệch, người có quỳen lực trong nhà bọn hắn đều ở đây tìm cách lấy lòng Anh Lan nữ sĩ, Nhâm Kiện như vậy, phụ huynh đều thấy mất thể diện.
Kỷ công tử nói lời này thật đúng lúc, nhưng hắn cũng kêu sai người.
Thương Bất Khải kia tuy rằng nghe được Kỷ Nhiên nói đi kéo Nhâm công tử, nhưng bất đắc dĩ bản thân hắn chân ngắn lại to béo, hoàn toàn không đuổi kịp Nhâm Kiện như đang phát điên, chỉ có thể trơ mắt nhìn lên, miệng hắn hô chút lên những âm tiết vô nghĩa, cắm đầu nhằm về phía tòa nhà phía trước hoa viên cái kia đống nhà.
Nhưng vẫn còn may, Thương Bất Khải không ngăn được Nhâm Kiện, nhưng hai người vạm vỡ đứng ở cửa lại đã ngăn được hắn lại, nói chuẩn xác, là dùng cánh tay ấn cổ xuống, khiến Nhâm công tử ngã trên mặt đất.
- Nhâm Kiện, mày điên rồi à?
Nhìn thấy Nhâm Kiện bị ngăn cản, trong lòng Kỷ Nhiên nhẹ nhàng thở ra, bò dậy vội vàng chạy tới, nói với hai người bảo kê:
- Hai vị đại ca, đây là người anh em của tôi, uống nhiều quá, thật sự là xin lỗi, để hắn đi nhé!
Một người đứng dậy, lắc lắc đầu, chỉ vào một cái cửa sổ sát đất, nói:
- Thả hay không, không đến lượt cậu nói ...
Theo ánh mắt của người kia nhìn lại, Kỷ Nhiên nhất thời nhói trong lòng, bởi vì từ góc độ này, rất dễ dàng chứng kiến tình hình bên trong, tương tự, ánh mắt của người bên trong này, lúc này lại cũng đang nhằm vào hắn và Nhâm Kiện.
- Vậy thôi, không phải chuyện của tôi, tôi... tôi đi trước...
Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của cha, càng làm cho Kỷ công tử sợ, nếu mình nói không rõ, chỉ sợ hắn không sống nổi ở thành Bắc Kinh này nữa.
Lúc này cũng không phải là lúc nói nghĩa khí, hơn nữa, Kỷ công tử và Nhâm Kiện cũng không phải giao tình tốt đến vậy, hắn đột nhiên phát điên, không cần phải lôi bản thân mình vào, Kỷ Nhiên xoay người định đi về trong hoa viên.
- Không, ngươi đứng lại, người kia là ai còn chưa nói rõ ràng mà ...
Kỷ công tử chưa đi được hai bước, đã bị người đứng phía sau gọi lại.
Cùng lúc đó, cửa tòa nhà phong cách Châu Âu cũng được mở ra, một ông lão hơn sáu mươi tuổi gầy gò đi ra, nhíu mày, hỏi:
- Hồ Dương, chuyện gì xảy ra? Đây chính là ở câu lạc bộ chúng ta, buông người ra trước rồi nói sau...
- Chú Tứ, cháu cũng đang hỏi mà, tiểu tử này giống như muốn vào trong, sợ kinh động tiểu thư, cháu mới ngăn lại...
Hồ Dương vỗ vỗ vai người còn đang đè Nhâm Kiện, nói:
- Hổ Tử, buông ra đi, chú Tứ đã tới rồi ...
Lúc này Nhâm Kiện cũng không còn tinh lực tiếp tục mê man, Hổ Tử buông tay ra, nhất thời nằm yên trên mặt đất, tiếp tục mắt dại ra vô thần, khóe miệng chảy ra phía ngoài một ít bọt màu trắng, thật là giống trẻ bị trúng gió.
- Nhóc con, lại xông vào xem? Xem lão tử đánh chết ngươi không...
Khi chú Tứ kia chuẩn bị ngồi xổm xuống xem kỹ mặt Nhâm Kiện thì từ trong nhà đột nhiên có một người chạy ra, một phát túm áo Nhâm Kiện, “ Bốp” hai cái tát tai.
- Ôi, Nhâm tiên sinh, không nên ra tay với con trẻ, có thể là sinh bệnh ...
Chú Tứ bắt được cổ tay người này, đừng nhìn hắn dáng người gầy yếu, nhưng người nọ bị hắn chụp lấy tay, vốn chuẩn bị xuống tay tát mấy cái nữa, cũng không nhúc nhích được .
- Khụ khụ, Tứ gia, nhà tôi bất hạnh, tiểu tử này hỗn, đánh chết cũng không thấm tháp...
Tuy rằng người nọ không ít hơn so với chú Tứ kia mấy tuổi, nhưng xưng hô cũng tôn kính dị thường, có vẻ như thật sự coi đối phương trở thành tiền bối trong nhà.
- Được rồi, ngươi đi vào trước đi, không có chuyện gì...
Chú Tứ khoát tay, sau đó ngồi xổm xuống, lật mí mắt Nhâm Kiện nhìn lại, người nọ tựa hồ cũng nhẹ nhàng thở ra, ngay cả chuyện sống chết của con trai đều không dám hỏi, xoay mặt liền quay về trong phòng.
- Không giống như là bị trúng gió, sao có chút kỳ quái.
Chú Tứ nói chuyện, lấy tay ấn huyệt nhân trung dưới mũi hắn.
- Ai u...
Cùng với một tiếng hô thống thiết, ánh mắt vốn ngây dại của Nhâm Kiện, trong phút chốc dần dần có chút thần sắc.
- Hổ Tử, dìu hắn ngồi vào bên kia đi, Hồ Dương, lấy bình nước khoáng, tìm chai tinh dầu...
Chú Tứ liền nhắc mấy người, bản thân mình cũng vội vàng đi theo, chờ cho Nhâm Kiện ngồi xuống, mở miệng hỏi:
- Chàng trai, chuyện gì xảy ra?
- Quỷ, có quỷ, cháu... vừa rồi cháu gặp quỷ...
Chú Tứ chưa hỏi xong, thần trí Nhâm Kiện tựa hồ lại không thanh tỉnh, miệng lẩm bẩm nhắc tới quỷ, mấy người bên cạnh nghe được đều không hiểu ra sao cả.
- Đây ... Chẳng lẽ là trúng tà sao?
Chú Tứ lắc lắc đầu, nhìn về phía Kỷ công tử, hỏi:
- Cháu là bạn cậu ta hả? Rốt cuộc là tại sao lại thế này?
- Tứ gia ...
- Đừng nói linh tinh, kêu chú Tứ là được …
Kỷ Nhiên vừa rồi chính tai nghe được cha của Nhâm Kiện gọi Tứ Gia, mình cũng định gọi theo, đã bị chú Tứ cắt đứt lời.
- Vâng ạ, chú Tứ, vừa rồi Nhâm Kiện đang nói chuyện cùng người ta, đột nhiên liền trở nên điên điên khùng khùng , cháu... cháu cũng không biết là sao lại thế này!
Kỷ công tử nói cơ bản là thật, còn nguyên nhân Nhâm công tử vì sao phải đi tìm Diệp Thiên, liền tự động cắt bớt.
Lông mày chú Tứ nhíu lại, hỏi:
- Nói chuyện cùng người nào vậy?
Kỷ Nhiên buột miệng nói ra:
- Cậu ta … cậu ta đi rồi, chính là người vừa đi, Nhâm Kiện bắt đầu nổi điên...
- Ồ, người nọ bao nhiêu tuổi?
Chú Tứ truy vấn, lông mày không biết khi nào đã nhăn thành một hàng thẳng.
- Mười tám mười chín tuổi ạ, nghe nói còn là một sinh viên…
Kỷ công tử cũng nghe được chút ít, lập tức trong lòng tự vấn, chẳng lẽ đây là do tiểu tử đó làm?
- Cho hắn uống miếng nước, sau đó đem tinh dầu bôi ở huyệt Thái Dương và Nhân trung…!
Hồ Dương làm việc hiệu suất rất cao, vài giây ngắn ngủn liền lầy nước và tinh dầu trở về, nghe thấy chú Tứ nói vậy, mở nắp bình liền dốc vào trong miệng Nhâm Kiện mấy ngụm nước.
- Lão Kỷ, mẹ nó, … tiểu tử đó có võ thuật, tôi … vừa rồi tôi thật sự gặp quỷ...
Tinh dầu hiệu quả thật là không tồi, bôi lên không đầy hai phút, Nhâm Kiện ngồi ở trên ghế đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng trong ánh mắt, còn lưu một tia sợ hãi.
Nhìn thấy Nhâm Kiện lúc này còn kích động, Kỷ Nhiên vội vàng nháy mắt, nói:
- Nhâm Kiện, chớ nói nhảm, chú Tứ hỏi cậu đấy, đáp lời đi …!
Ngẩng đầu nhìn thấy bên người có hai người vạm vỡ đang đứng và một ông lão gầy gò, Nhâm Kiện cũng cảm giác có chút không ổn, nhìn về phía Kỷ Nhiên hỏi:
- Tôi … tôi vừa rồi làm sao vậy? Lão Kỷ, đây… đây là có chuyện gì?
- Không có việc gì, cậu nói một chút làm sao mà gặp quỷ?
Chú Tứ cắt lời Nhâm Kiện.
- Cháu cũng không biết, vừa rồi cháu nghĩ muốn giáo huấn tên tiểu tử kia một bài, ai ngờ bị hắn bắt được cổ tay, tiểu tử đó khỏe thật, tay cháu suýt bị đứt. . .
Khi Nhâm Kiện nói chuyện vẫy vẫy cổ tay phải, vài người bên người đều có thể thấy, ở cổ tay hắn, có vài vết ngón tay màu đỏ.
- Sau đó thì lại làm sao vậy?
Chú Tứ lại hỏi.
- Sau đó ... Sau đó cháu đánh hắn, à, không, cháu chỉ dọa hắn, hắn liền buông tay cháu, nhưng tay trái hắn giống như đung đưa ở trước mắt cháu, sau đó... sau đó...
Nói tới đây, trong mắt Nhâm Kiện lại lộ ra thần sắc sợ hãi, sau đó còn sợ hơn nữa, cũng chưa tiếp tục nói tiếp.
- Sau đó liền gặp quỷ?
Chú Tứ hỏi tiếp một câu.
- Đúng, đúng, thật đáng sợ, rất nhiều xương cốt đuổi theo bắt cháu …
Theo miêu tả của Nhâm Kiện, mấy người có thể cũng cảm nhận được một cảm giác âm u.
Lúc Nhâm Kiện nói chuyện gắt gao nắm lấy tay phải Kỷ Nhiên, khiến Kỷ công tử đành nhe răng nhếch miệng, cũng không dám kêu đau, lúc này hắn cũng bị cảnh tượng mà Nhâm Kiện miêu tả hù sợ .
- Này, tỉnh đi, không có chuyện gì, ở đâu có quỷ ...
Thấy thần trí Nhâm Kiện tựa hồ lại có chút không thanh tỉnh, Hồ Dương vội vàng lại bôi chút tinh đầu lên huyệt nhân trung của hắn.
- Được rồi, không có chuyện gì, chỉ là ảo giác, về nhà ngủ một giấc thì tốt rồi...
Sau khi nghe xong chú Tứ khoát tay, cho Kỷ Nhiên giúp đỡ Nhâm Kiện đi ra vài bước, còn nói thêm:
- Buổi tối ngủ không cần tắt đèn. . .
Những lời này khiến Kỷ công tử và Nhâm công tử đồng thời rùng mình một cái, cũng không quay đầu lại chỗ đồng bọn của chúng, cũng bất chấp không chào hỏi trưởng bối của mình, liền lái xe rời đi.
Đợi cho hai người Kỷ Nhiên rời đi rồi, Hổ Tử đĩnh đạc hỏi:
- Chú Tứ, sao lại thế ạ? Trên đời này nào có quỷ chứ, tiểu tử đó có phải là trúng gió nên ảo giác hay không?
- Quỷ khẳng định là không có...
Chú Tứ lắc lắc đầu, nói:
- Nhưng trước kia, trên giang hồ có những thuật sư, có thể bày trận pháp khiến cho âm sát nhập vào cơ thể, tình cảnh đó, không khác gì gặp quỷ đâu ...
- Chú Tứ, chú nói mơ hồ quá? Cháu chưa thấy ai như thế cả?
Mặc dù rất tôn trọng đối với chú Tứ, nhưng Hồ Dương và Hổ Tử đều đồng thời lắc đầu, rất không tin lời của chú Tứ này.
- Các cháu thì gặp được những chuyện gì nào?
Chú Tứ tức giận trừng mắt nhìn hai người, nói tiếp:
- Cái gọi là dẫn sát khí nhập vào cơ thể, chính là có thể thay đổi họat động não bộ người nào đó, khiến ý thức của hắn sinh ra hỗn loạn, nhẹ thì có thể khiến người ta hôn mê kinh hãi, nặng thì thậm chí có thể mất mạng!
Chú Tứ là người sống trong những năn hai mươi ở Thượng Hải, sau đó năm 1949 đã đi Mĩ, mãi cho đến những năm 1980 mới từ Mĩ trở về, những chuyện hắn trải qua, hơn xa Hồ Dương và Hổ Tử có thể tưởng tượng được.
- Nhưng vừa rồi hai người kia đều nói đối phương là một sinh viên, điều này… điều này không đúng ….
Nghĩ đến đây, chú Tứ cũng có chút bó tay, người có thể làm được như vậy, nếu là trước giải phóng cũng là cao nhân khó gặp.
Mà ở sau giải phóng, những người đó đã sớm mai danh ẩn tích, cho dù có mấy người, dù còn sống, chỉ sợ cũng bảy tám mươi tuổi, bất kể như thế nào cũng không thể liên quan đến một sinh viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.