Chương 238: Tức giận
Đả Nhãn
15/03/2013
Nghe được là cha vợ trả tiền, Diệp Thiên nhất thời có tinh thần, vốn dĩ hắn chỉ điểm cho Vu Hạo Nhiên nhiều việc trong kinh doanh cần tránh như vậy, nếu dựa theo tiêu chuẩn thu phí của hắn trước kia, cũng đủ mấy trăm vạn ấy chứ? Tặng bộ lễ phục là lợi cho ông ta.
Ở nơi này mở cửa hàng, nhãn giới hơn hẳn mấy bảo vệ kia, tuy rằng Diệp Thiên ăn mặc vô cùng đơn giản, người quản lí người nước ngoài ra chào đón vẫn mang vẻ mặt tươi cười, dùng Hán ngữ lưu loát nói:
- Hai vị tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi các vị cần phục vụ như thế nào?
Vu Thanh Nhã chỉ chỉ Diệp Thiên, mở miệng nói:
- Một bộ âu phục màu đen, cần là đặt may, mặt khác còn cần một cái cà vạt màu đỏ. Đúng rồi, Diệp Thiên, đặt thêm cho anh một bộ quần áo đời Đường đi, nơi này có mấy bác thợ tay nghề rất được …
- Được, anh thích kiểu dáng nhà Đường!
Diệp Thiên gật gật đầu, dù sao là cha vợ tặng, không cần từ chối.
- Đây là thẻ hội viên, xin anh mau chóng đo giúp anh ấy một chút đi, chậm nhất buổi sáng ngày kia, tôi sẽ lấy quần áo !
Vu Thanh Nhã lấy ra thẻ hội viên của cha, đưa cho người quản lí.
Nghe được Vu Thanh Nhã nói vậy, người quản lý nhất thời trợn tròn mắt, lắc đầu liên tục nói :
- Tiểu thư xinh đẹp, thời gian vậy quá gấp, phải biết rằng, chúng tôi nơi này luôn luôn là đặt hàng trước một tháng, hơn nữa có vài quy trình nhất định cần hoàn thành ở nước ngoài, ba ngày, chắc không thể hoàn thành được!
Vu Thanh Nhã cười cười, nói:
- Tôi nghe nói, các vị có nghiệp vụ nhanh mà, tôi nghĩ, trước tiên anh hãy nhìn một chút cấp bậc của cái thẻ này ...
Vu Thanh Nhã nghe cha nói qua, cái gì mà gọi là tiến hành gia công ở nước ngoài, đó thuần túy đều là mánh lới cửa hàng này dùng để đề cao thương hiệu của mình, Vu Hạo Nhiên từng may một bộ lễ phục cho mình trong hai ngày, đã có tiền lệ.
- Đương nhiên, mọi việc cũng đều có ngoại lệ.
Khi nhìn ra chất liệu tấm thẻ cầm trong tay, trên mặt người quản lí nhất thời lộ ra tươi cười, nhìn về phía Vu Thanh Nhã nói:
- Khách hàng vừa lòng chính là tôn chỉ phục vụ của chúng tôi, tôi nghĩ, tôi có thể thỏa mãn yêu cầu của cô, nhưng … tiểu thư xinh đẹp, đơn đặt hàng ba ngày, chúng tôi phải thu thêm mười vạn đồng !
- Không thành vấn đề, hai bộ đều phải làm gấp, đo cho anh ấy đi!
Vu Thanh Nhã gật gật đầu, bất kể là kết hôn hay là đính hôn, cả đời người con gái cũng chỉ có một lần, cho nên tốn nhiều tiền hơn nữa, Vu Thanh Nhã cũng sẽ không để ý.
Nghe được người nước ngoài báo giá, Diệp Thiên không khỏi thở dài:
- Thật đúng là hòa thượng nước ngoài niệm kinh giỏi (dễ lừa người), lúc nào mình cũng phải đi nước ngoài lừa một vòng!
Nếu không phải chú ý đến tâm tư Vu Thanh Nhã và cha vợ, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ chạy đến bên miếu Thành Hoàng, bỏ mấy trăm đồng là mua được một bộ âu phục, giá này quả thực là chém người quá đáng!
Đang đo cho Diệp Thiên, người nước ngoài không hiểu hết lời Diệp Thiên, vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Hòa thượng ư, không, vị tiên sinh này, chúng tôi nơi này không làm quần áo hòa thượng, yêu cầu này có lẽ không thể để ngài được thỏa mãn!
- Được, phiền anh nhanh lên đi, tí nữa chúng tôi còn muốn đi mua những vật khác!
Diệp Thiên bị những lời của người nọ khiến cho dở khóc dở cười, Vu Thanh Nhã nghe được cũng hé miệng cười.
Đặt quần áo xong, Vu Thanh Nhã đưa Diệp Thiên đi đến một trung tâm mua sắm lớn, chọn mua cho Diệp Thiên một đôi giày ở một nhà chuyên doanh giày da, mặt khác còn mua cả áo sơ mi trắng mặc bên trong … khi trở lại nhà họ Vu, trên xe đã trang bị đầy đủ đồ cho Diệp Thiên.
Tới chiều ngày hôm sau, Diệp Đông Bình bay tới Thượng Hải, ông cũng không hiểu quyết định của người bạn già này, nhưng sau khi ông và Vu Hạo Nhiên nói vậy trong phòng một lúc, cũng không nói gì thêm.
Đối với thế lực của Tống gia, Diệp Đông Bình còn hiểu rõ hơn Vu Hạo Nhiên, năm đó nếu không phải thường xuyên thấy thế lực của nhà họ trên TV, cả nhà ông có lẽ vẫn còn rất hạnh phúc.
Cho nên Diệp Đông Bình hoàn toàn không có thiện cảm đối với người của Tống gia, và cũng không muốn vô duyên cớ đi trêu chọc, ông cũng hi vọng sau khi con trai đính hôn rời khỏi Thượng Hải, liền giải quyết xong chuyện này.
Đêm đó Vu Hạo Nhiên bày tiệc mời bạn cũ kiêm thông gia, nhưng tửu lượng của ông vẫn là trước sau như một, hơn nữa con gái sắp biến thành con nhà người khác, tâm trạng này cũng không được khá lắm, vài chén rượu ông đã nằm trên giường tìm Chu công nói chuyện phiếm.
Vu Hạo Nhiên uống nhiều, tiệc rượu tự nhiên cũng đã kết thúc, Diệp Thiên cùng cha rót chén trà, ngồi ở trong sân biệt thự, tết âm lịch vừa qua, bên ngoài còn có thể nghe được tiếng bánh pháo đứt quãng.
- Ba, lúc chiều ba và chú Vu nói chuyện gì vậy?
Diệp Thiên không chút kiêng nể, hỏi. Hắn có thể nhìn ra được, cha cùng Vu Hạo Nhiên nói chuyện xong, tâm trạng cũng không được tốt lắm.
- Không có gì, chuyện kinh doanh...
Diệp Đông Bình khoát tay, lấy trong túi quần ra hai hộp trang sức, nói:
- Đây là vòng tổ truyền nhà họ Diệp chúng ta, mẹ con không may mắn, không thể đeo nó, đã đến lúc con đưa nó cho Thanh Nhã rồi …
Diệp Thiên nhận hộp trang sức, chỉ vào một cái hỏi:
- Ba, hộp kia là cái gì ạ?
- Cái kia là một đôi nhẫn kim cương, là loại người trẻ tuổi các con đang thịnh hành, khi xuỗng máy bay ba đã đến Phượng Tường mua...
Trong ngày thường Diệp Đông Bình bận về việc kinh doanh, ít quan tâm chuyện của con hơn, nhưng lần này con trai đính hôn, ông coi như móc sạch tiền trong nhà, mua đôi nhẫn kim cương, tốn hơn hai mươi vạn, vừa mới có chút tiền, hiện tại lại hết sạch.
- Nhẫn ạ? Ba, cám ơn ba ...
Lúc trước Diệp Thiên cũng cùng Vu Thanh Nhã đi Phượng Tường, nhưng một cái nhẫn kim cương rẻ cũng hơn mấy vạn, trong túi không tiền, Diệp Thiên lúc ấy chỉ có thể phẫn nộ cam đoan với Thanh Nhã, sau này nhất định sẽ tặng cô một cái nhẫn có viên kim cương to bằng quả trứng bồ câu.
Chính là Diệp Thiên không nghĩ tới, cha hắn lại có thể chuẩn bị xong xuôi cho hắn, hơn nữa nhìn kim cương trên chiếc nhẫn kia, chỉ e không có một hai chục vạn là mua không nổi.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng biết trong khoảng thời gian này cha cũng kẹt vốn, nhìn thấy mái đầu cha đã nhiều tóc bạc, còn quan tâm mình như vậy, trong lòng Diệp Thiên nhất thời cảm giác ấm áp.
Diệp Đông Bình cười xoa xoa đầu con trai, nói:
- Được rồi, cất đi, nhà họ Vu tại Thượng Hải cũng là người có mặt mũi, chúng ta cũng không thể quá bủn xỉn!
- Ba, ba yên tâm đi, Diệp gia tuy rằng không bằng trước kia, nhưng cũng không phải người ta có thể coi thường!
Diệp Thiên gật gật đầu, đặt hộp trang sức vào trong túi quần, đột nhiên chuyển đề tài, nói:
- Ba, ba nói xem, cái người họ Tống kia là cố ý? Hay là thật thích Thanh Nhã nhỉ?
- Con nói cái gì? !
Vừa bê chén trà lên miệng, tay Diệp Đông Bình hơi run lên, nước trà đã đổ cả ra trước ngực.
- Diệp Thiên, con … làm sao con biết việc này? Lão Vu lừa ba sao?!
Diệp Đông Bình còn hiểu con trai mình hơn Vu Hạo Nhiên, nhất là đối với mấy trò ma quái của Diệp Thiên, ông càng biết rõ, nếu là chuyện Diệp Thiên muốn làm, chỉ sợ trên đời này thực không ai có thể làm gì hắn.
Nhưng Diệp Đông Bình sợ cũng chính là điều này, sức mạnh cá nhân cuối cùng là có hạn, nếu Diệp Thiên làm thái quá, khiến cho quốc gia chú ý, vậy cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng chẳng thấm vào đâu.
- Ba, chuyện con muốn biết, ai có thể giấu diếm được con đây?
Diệp Thiên cười cười, nói tiếp:
- Việc này nếu ngẫu nhiên thì không tính, nếu quả thật có người tính kế hại nhà họ Diệp chúng ta, con sẽ cho người đó hối hận vì sinh ra trên thế giới này, không phải chỉ là một nhà họ Tống sao? Thịnh vượng trăm năm, bọn họ cũng nên chấm dứt!
Nói thành thật, khi biết được chuyện hai nhà Diệp - Tống, trong lòng Diệp Thiên mặc dù có khúc mắc đối với Tống gia, nhưng lúc ấy cũng không muốn đi nói ai đúng ai sai, dù sao đó đều là ân oán của thế hệ trước, tới đời cha mẹ hắn, đáng lẽ nên ngưng hẳn .
Nhưng hôm nay Diệp Thiên lên quẻ, cũng cảm giác được có một mối nguy cơ đang rình rập chính mình, tuy rằng quẻ không tính được mạng mình, nhưng với khả năng của Diệp Thiên hiện tại, cũng có thể cảm nhận được một chút nguy hiểm đến gần.
Nguồn gốc nguy cơ, chính là ở người tên Tống Hiểu Triết kia mà ra, cho nên trong lòng Diệp Thiên sớm đã nhận định chuyện Tống Hiểu Triết theo đuổi Vu Thanh Nhã thực sự không phải là một chuyện ngẫu nhiên, mà là nhằm vào hắn.
Từ xưa đến nay, người làm nghề phong thuỷ thuật sư, ít tiếp xúc cùng người ngoài, tâm tính đều có chút cực đoan, phần lớn đều là có khuynh hướng “thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, không thể người trong thiên hạ phụ ta”, năm đó lão đạo sĩ chính là như thế, từng tạo ra không ít nạn giết chóc.
Nhưng đó là ở thời loạn, cũng không ai truy cứu trách nhiệm của lão đạo sĩ, Lý Thiện Nguyên biết rõ mối nguy từ Diệp Thiên, sợ hắn sau này giết chóc quá nhiều, cho nên hàng năm đều mang Diệp Thiên đi thực tế, chính là để rèn luyện tâm tính của hắn.
Nhưng vào thời khắc này, Diệp Thiên rốt cuộc cũng áp chế không nổi sự tức giận trong lòng.
Là Tống gia khiến cho hắn từ nhỏ đã không có mẹ, là Tống gia khiến cha hắn lẻ loi một mình hơn hai mươi năm! Và cũng vẫn là Tống gia, bay giừo lại nhằm vào chính mình, áp lực ở trong lòng Diệp Thiên rất nhiều năm, rốt cuộc cũng ức chế không nổi mà bạo phát ra.
Ở cuối nhà Thanh, một vài thuật sư giang hồ cao tay còn có thể chặt đứt long mạch sửa đổi vận mệnh quốc gia, còn trình độ của Diệp Thiên lúc này trong thuật pháp, đã không thua gì những người đó. Hắn muốn cho Tống gia từ thịnh thành suy, cũng không phải là chỉ nói trên đầu lưỡi, chỉ cần trả một cái giá nào đó, Diệp Thiên hoàn toàn có thể làm được.
Nhìn thấy nụ cười lạnh trên mặt con, trái tim Diệp Đông Bình không khỏi lo lắng, vội vàng nói:
- Diệp Thiên, con … con bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu xuẩn đấy, người nọ, chưa chắc đã là nhằm vào con!
- Ba, có phải hay không trong lòng con rất rõ ràng, ba yên tâm, con sẽ không chịu cho người ta nắm đằng chuôi ...
Diệp Thiên biết hiện tại đã không phải là trăm năm trước, cái thời đại của giang đã qua từ lâu, nhưng Diệp Thiên cũng không phải những kiếm khách giang hồ. Thuật sư giang hồ, là người mà những người bình thường không thể lý giải.
- Con … con … ba nói chuyện làm sao con lại không nghe nhỉ? !
Thấy thần sắc của con, Diệp Đông Bình cũng biết, lời của hắn một câu cũng chưa vào tai con trai, phỏng chừng hiện tại nó đã bắt đầu cân nhắc tính kế đánh người như thế nào.
- Được, ba đều nói hết với con!
Nhìn thấy khuyên không được, Diệp Đông Bình thở dài, nói:
- Hai năm qua mẹ con vẫn luôn liên hệ với ba, mẹ con đang nỗ lực muốn cho một nhà chúng ta sum họp, con ngàn vạn lần đừng phá hủy mọi chuyện!
Ở nơi này mở cửa hàng, nhãn giới hơn hẳn mấy bảo vệ kia, tuy rằng Diệp Thiên ăn mặc vô cùng đơn giản, người quản lí người nước ngoài ra chào đón vẫn mang vẻ mặt tươi cười, dùng Hán ngữ lưu loát nói:
- Hai vị tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi các vị cần phục vụ như thế nào?
Vu Thanh Nhã chỉ chỉ Diệp Thiên, mở miệng nói:
- Một bộ âu phục màu đen, cần là đặt may, mặt khác còn cần một cái cà vạt màu đỏ. Đúng rồi, Diệp Thiên, đặt thêm cho anh một bộ quần áo đời Đường đi, nơi này có mấy bác thợ tay nghề rất được …
- Được, anh thích kiểu dáng nhà Đường!
Diệp Thiên gật gật đầu, dù sao là cha vợ tặng, không cần từ chối.
- Đây là thẻ hội viên, xin anh mau chóng đo giúp anh ấy một chút đi, chậm nhất buổi sáng ngày kia, tôi sẽ lấy quần áo !
Vu Thanh Nhã lấy ra thẻ hội viên của cha, đưa cho người quản lí.
Nghe được Vu Thanh Nhã nói vậy, người quản lý nhất thời trợn tròn mắt, lắc đầu liên tục nói :
- Tiểu thư xinh đẹp, thời gian vậy quá gấp, phải biết rằng, chúng tôi nơi này luôn luôn là đặt hàng trước một tháng, hơn nữa có vài quy trình nhất định cần hoàn thành ở nước ngoài, ba ngày, chắc không thể hoàn thành được!
Vu Thanh Nhã cười cười, nói:
- Tôi nghe nói, các vị có nghiệp vụ nhanh mà, tôi nghĩ, trước tiên anh hãy nhìn một chút cấp bậc của cái thẻ này ...
Vu Thanh Nhã nghe cha nói qua, cái gì mà gọi là tiến hành gia công ở nước ngoài, đó thuần túy đều là mánh lới cửa hàng này dùng để đề cao thương hiệu của mình, Vu Hạo Nhiên từng may một bộ lễ phục cho mình trong hai ngày, đã có tiền lệ.
- Đương nhiên, mọi việc cũng đều có ngoại lệ.
Khi nhìn ra chất liệu tấm thẻ cầm trong tay, trên mặt người quản lí nhất thời lộ ra tươi cười, nhìn về phía Vu Thanh Nhã nói:
- Khách hàng vừa lòng chính là tôn chỉ phục vụ của chúng tôi, tôi nghĩ, tôi có thể thỏa mãn yêu cầu của cô, nhưng … tiểu thư xinh đẹp, đơn đặt hàng ba ngày, chúng tôi phải thu thêm mười vạn đồng !
- Không thành vấn đề, hai bộ đều phải làm gấp, đo cho anh ấy đi!
Vu Thanh Nhã gật gật đầu, bất kể là kết hôn hay là đính hôn, cả đời người con gái cũng chỉ có một lần, cho nên tốn nhiều tiền hơn nữa, Vu Thanh Nhã cũng sẽ không để ý.
Nghe được người nước ngoài báo giá, Diệp Thiên không khỏi thở dài:
- Thật đúng là hòa thượng nước ngoài niệm kinh giỏi (dễ lừa người), lúc nào mình cũng phải đi nước ngoài lừa một vòng!
Nếu không phải chú ý đến tâm tư Vu Thanh Nhã và cha vợ, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ chạy đến bên miếu Thành Hoàng, bỏ mấy trăm đồng là mua được một bộ âu phục, giá này quả thực là chém người quá đáng!
Đang đo cho Diệp Thiên, người nước ngoài không hiểu hết lời Diệp Thiên, vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Hòa thượng ư, không, vị tiên sinh này, chúng tôi nơi này không làm quần áo hòa thượng, yêu cầu này có lẽ không thể để ngài được thỏa mãn!
- Được, phiền anh nhanh lên đi, tí nữa chúng tôi còn muốn đi mua những vật khác!
Diệp Thiên bị những lời của người nọ khiến cho dở khóc dở cười, Vu Thanh Nhã nghe được cũng hé miệng cười.
Đặt quần áo xong, Vu Thanh Nhã đưa Diệp Thiên đi đến một trung tâm mua sắm lớn, chọn mua cho Diệp Thiên một đôi giày ở một nhà chuyên doanh giày da, mặt khác còn mua cả áo sơ mi trắng mặc bên trong … khi trở lại nhà họ Vu, trên xe đã trang bị đầy đủ đồ cho Diệp Thiên.
Tới chiều ngày hôm sau, Diệp Đông Bình bay tới Thượng Hải, ông cũng không hiểu quyết định của người bạn già này, nhưng sau khi ông và Vu Hạo Nhiên nói vậy trong phòng một lúc, cũng không nói gì thêm.
Đối với thế lực của Tống gia, Diệp Đông Bình còn hiểu rõ hơn Vu Hạo Nhiên, năm đó nếu không phải thường xuyên thấy thế lực của nhà họ trên TV, cả nhà ông có lẽ vẫn còn rất hạnh phúc.
Cho nên Diệp Đông Bình hoàn toàn không có thiện cảm đối với người của Tống gia, và cũng không muốn vô duyên cớ đi trêu chọc, ông cũng hi vọng sau khi con trai đính hôn rời khỏi Thượng Hải, liền giải quyết xong chuyện này.
Đêm đó Vu Hạo Nhiên bày tiệc mời bạn cũ kiêm thông gia, nhưng tửu lượng của ông vẫn là trước sau như một, hơn nữa con gái sắp biến thành con nhà người khác, tâm trạng này cũng không được khá lắm, vài chén rượu ông đã nằm trên giường tìm Chu công nói chuyện phiếm.
Vu Hạo Nhiên uống nhiều, tiệc rượu tự nhiên cũng đã kết thúc, Diệp Thiên cùng cha rót chén trà, ngồi ở trong sân biệt thự, tết âm lịch vừa qua, bên ngoài còn có thể nghe được tiếng bánh pháo đứt quãng.
- Ba, lúc chiều ba và chú Vu nói chuyện gì vậy?
Diệp Thiên không chút kiêng nể, hỏi. Hắn có thể nhìn ra được, cha cùng Vu Hạo Nhiên nói chuyện xong, tâm trạng cũng không được tốt lắm.
- Không có gì, chuyện kinh doanh...
Diệp Đông Bình khoát tay, lấy trong túi quần ra hai hộp trang sức, nói:
- Đây là vòng tổ truyền nhà họ Diệp chúng ta, mẹ con không may mắn, không thể đeo nó, đã đến lúc con đưa nó cho Thanh Nhã rồi …
Diệp Thiên nhận hộp trang sức, chỉ vào một cái hỏi:
- Ba, hộp kia là cái gì ạ?
- Cái kia là một đôi nhẫn kim cương, là loại người trẻ tuổi các con đang thịnh hành, khi xuỗng máy bay ba đã đến Phượng Tường mua...
Trong ngày thường Diệp Đông Bình bận về việc kinh doanh, ít quan tâm chuyện của con hơn, nhưng lần này con trai đính hôn, ông coi như móc sạch tiền trong nhà, mua đôi nhẫn kim cương, tốn hơn hai mươi vạn, vừa mới có chút tiền, hiện tại lại hết sạch.
- Nhẫn ạ? Ba, cám ơn ba ...
Lúc trước Diệp Thiên cũng cùng Vu Thanh Nhã đi Phượng Tường, nhưng một cái nhẫn kim cương rẻ cũng hơn mấy vạn, trong túi không tiền, Diệp Thiên lúc ấy chỉ có thể phẫn nộ cam đoan với Thanh Nhã, sau này nhất định sẽ tặng cô một cái nhẫn có viên kim cương to bằng quả trứng bồ câu.
Chính là Diệp Thiên không nghĩ tới, cha hắn lại có thể chuẩn bị xong xuôi cho hắn, hơn nữa nhìn kim cương trên chiếc nhẫn kia, chỉ e không có một hai chục vạn là mua không nổi.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng biết trong khoảng thời gian này cha cũng kẹt vốn, nhìn thấy mái đầu cha đã nhiều tóc bạc, còn quan tâm mình như vậy, trong lòng Diệp Thiên nhất thời cảm giác ấm áp.
Diệp Đông Bình cười xoa xoa đầu con trai, nói:
- Được rồi, cất đi, nhà họ Vu tại Thượng Hải cũng là người có mặt mũi, chúng ta cũng không thể quá bủn xỉn!
- Ba, ba yên tâm đi, Diệp gia tuy rằng không bằng trước kia, nhưng cũng không phải người ta có thể coi thường!
Diệp Thiên gật gật đầu, đặt hộp trang sức vào trong túi quần, đột nhiên chuyển đề tài, nói:
- Ba, ba nói xem, cái người họ Tống kia là cố ý? Hay là thật thích Thanh Nhã nhỉ?
- Con nói cái gì? !
Vừa bê chén trà lên miệng, tay Diệp Đông Bình hơi run lên, nước trà đã đổ cả ra trước ngực.
- Diệp Thiên, con … làm sao con biết việc này? Lão Vu lừa ba sao?!
Diệp Đông Bình còn hiểu con trai mình hơn Vu Hạo Nhiên, nhất là đối với mấy trò ma quái của Diệp Thiên, ông càng biết rõ, nếu là chuyện Diệp Thiên muốn làm, chỉ sợ trên đời này thực không ai có thể làm gì hắn.
Nhưng Diệp Đông Bình sợ cũng chính là điều này, sức mạnh cá nhân cuối cùng là có hạn, nếu Diệp Thiên làm thái quá, khiến cho quốc gia chú ý, vậy cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng chẳng thấm vào đâu.
- Ba, chuyện con muốn biết, ai có thể giấu diếm được con đây?
Diệp Thiên cười cười, nói tiếp:
- Việc này nếu ngẫu nhiên thì không tính, nếu quả thật có người tính kế hại nhà họ Diệp chúng ta, con sẽ cho người đó hối hận vì sinh ra trên thế giới này, không phải chỉ là một nhà họ Tống sao? Thịnh vượng trăm năm, bọn họ cũng nên chấm dứt!
Nói thành thật, khi biết được chuyện hai nhà Diệp - Tống, trong lòng Diệp Thiên mặc dù có khúc mắc đối với Tống gia, nhưng lúc ấy cũng không muốn đi nói ai đúng ai sai, dù sao đó đều là ân oán của thế hệ trước, tới đời cha mẹ hắn, đáng lẽ nên ngưng hẳn .
Nhưng hôm nay Diệp Thiên lên quẻ, cũng cảm giác được có một mối nguy cơ đang rình rập chính mình, tuy rằng quẻ không tính được mạng mình, nhưng với khả năng của Diệp Thiên hiện tại, cũng có thể cảm nhận được một chút nguy hiểm đến gần.
Nguồn gốc nguy cơ, chính là ở người tên Tống Hiểu Triết kia mà ra, cho nên trong lòng Diệp Thiên sớm đã nhận định chuyện Tống Hiểu Triết theo đuổi Vu Thanh Nhã thực sự không phải là một chuyện ngẫu nhiên, mà là nhằm vào hắn.
Từ xưa đến nay, người làm nghề phong thuỷ thuật sư, ít tiếp xúc cùng người ngoài, tâm tính đều có chút cực đoan, phần lớn đều là có khuynh hướng “thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, không thể người trong thiên hạ phụ ta”, năm đó lão đạo sĩ chính là như thế, từng tạo ra không ít nạn giết chóc.
Nhưng đó là ở thời loạn, cũng không ai truy cứu trách nhiệm của lão đạo sĩ, Lý Thiện Nguyên biết rõ mối nguy từ Diệp Thiên, sợ hắn sau này giết chóc quá nhiều, cho nên hàng năm đều mang Diệp Thiên đi thực tế, chính là để rèn luyện tâm tính của hắn.
Nhưng vào thời khắc này, Diệp Thiên rốt cuộc cũng áp chế không nổi sự tức giận trong lòng.
Là Tống gia khiến cho hắn từ nhỏ đã không có mẹ, là Tống gia khiến cha hắn lẻ loi một mình hơn hai mươi năm! Và cũng vẫn là Tống gia, bay giừo lại nhằm vào chính mình, áp lực ở trong lòng Diệp Thiên rất nhiều năm, rốt cuộc cũng ức chế không nổi mà bạo phát ra.
Ở cuối nhà Thanh, một vài thuật sư giang hồ cao tay còn có thể chặt đứt long mạch sửa đổi vận mệnh quốc gia, còn trình độ của Diệp Thiên lúc này trong thuật pháp, đã không thua gì những người đó. Hắn muốn cho Tống gia từ thịnh thành suy, cũng không phải là chỉ nói trên đầu lưỡi, chỉ cần trả một cái giá nào đó, Diệp Thiên hoàn toàn có thể làm được.
Nhìn thấy nụ cười lạnh trên mặt con, trái tim Diệp Đông Bình không khỏi lo lắng, vội vàng nói:
- Diệp Thiên, con … con bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu xuẩn đấy, người nọ, chưa chắc đã là nhằm vào con!
- Ba, có phải hay không trong lòng con rất rõ ràng, ba yên tâm, con sẽ không chịu cho người ta nắm đằng chuôi ...
Diệp Thiên biết hiện tại đã không phải là trăm năm trước, cái thời đại của giang đã qua từ lâu, nhưng Diệp Thiên cũng không phải những kiếm khách giang hồ. Thuật sư giang hồ, là người mà những người bình thường không thể lý giải.
- Con … con … ba nói chuyện làm sao con lại không nghe nhỉ? !
Thấy thần sắc của con, Diệp Đông Bình cũng biết, lời của hắn một câu cũng chưa vào tai con trai, phỏng chừng hiện tại nó đã bắt đầu cân nhắc tính kế đánh người như thế nào.
- Được, ba đều nói hết với con!
Nhìn thấy khuyên không được, Diệp Đông Bình thở dài, nói:
- Hai năm qua mẹ con vẫn luôn liên hệ với ba, mẹ con đang nỗ lực muốn cho một nhà chúng ta sum họp, con ngàn vạn lần đừng phá hủy mọi chuyện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.