Chương 330: Văn Loan Hùng
Đả Nhãn
15/03/2013
Sau khi nghe Diệp Thiên nói Tả Gia Tuấn cười nói:
- Đệ nhìn không ra là đúng rồi, nếu không sao lại gọi là cược thạch chứ?
Dựa vào sự chuẩn xác của quẻ thuật, cược thạch đối với Tả Gia Tuấn không có gì đáng nói cả, hơn nữa dùng thuật bói toán đi cược thạch cũng phá hủy kiêng kị của một số người.
Mặc cho Tả̉ Gia Tuấn vẫn là đại sư gì đấy, nếu như dám từ sòng bạc nào thắng vài trăm triệu, e rằng khi đi ra cũng sẽ bị đạn lạc mà chết, một Tả Gia Tuấn am hiểu sâu về tránh dữ tìm lành dĩ nhiên sẽ không đi làm những chuyện như thế.
Nhưng cược thạch thì khác, tập trung thiên địa linh vào toàn bộ những khối Phỉ Thúy tinh mĩ, trước khi được mài ra đều được bao bọc bởi một lớp đá, dù cho bạn có thủ đoạn thần tiên đi chăng nữa cũng đừng hi vọng mà nhìn được bên trong khối đá đấy ẩn giấu thứ gì?
Cho nên hơn mười năm sau lần đầu tiên khi tiếp xúc với Phỉ Thúy nguyên thạch thì Tả Gia Tuấn liền mê luôn đổ thạch. Nhưng ông ta rất biết kiềm chế, hơn mười năm trở lại đây chỉ có lời nhiều lỗ ít, không giống như một số người cược đến khuynh gia bại sản.
- Những tảng đá này đều giống nhau mà. Làm sao mà có thể nhìn ra bên trong có Phỉ Thúy hay không chứ?
Diệp Thiên ngồi xổm bên chân mấy tảng đá liên tục lắc đầu nói:
- Đồ chơi này thực sự là cược mà. Nếu như bên trong những khối đá này đều không hề có ngọc thì tất cả mọi người đều không phải đã lỗ cả rồi sao?
Thành thật mà nói Diệp Thiên cũng chưa có nghiên cứu gì về Ngọc Thạch, cậu thậm chí đến sự khác nhau giữa Ngọc và Phỉ Thúy cậu cũng không phân biệt nổi.
Đối với khái niệm về ngọc cứng ngọc mềm Diệp Thiên lại càng không biết. Phỉ Thúy vốn dĩ là như vậy, những vật trang sức làm từ Phỉ Thúy này không có cái nào là không cắt ra từ những khối nguyên thạch xấu xí như này.
- Sư đệ, vậy đệ sai rồi, những khối nguyên thạch này là được khai thác từ miệng núi lửa Myanmar ra, mười khối thì cả mười đều có Phỉ Thúy bên trong, chỉ là chất lượng Phỉ Thúy không giống nhau mà thôi.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Tả Gia Tuấn kéo Diệp Thiên đến bên khối nguyên thạch nặng hơn 100kg, chỉ vào và nói:
- Sư đệ, đệ nhìn này, khối nguyên thạch này đã bị cắt qua rồi, coi như là một khối đá đã cược một nửa, người có kinh nghiệm có thể phán đoán chất lượng tốt xấu bên trong từ vết cắt này, từ đó quyết định xem có mua hay không…
Con và cháu gái đi chọn lựa nguyên thạch, Tả Gia Tuấn lại đưa Diệp Thiên đi dạo trong chợ, dựa theo những điểm khác nhau của từng loại nguyên thạch để giới thiệu những kiến thức cơ bản về cược thạch cho Diệp Thiên.
Cược thạch mang theo một từ cược, nhân tố tự nhiên không xác định là rất lớn.
Có điều bên phương diện này cũng là cần kĩ thuật giảng dạy, giống như bề mặt của những khối nguyên thạch này. Về cơ bản thì đều bị xói mòn qua hoặc có tồn tại những vết nứt, đây chính là nhân tố quan trọng để phán đoán chất lượng tốt xấu của nguyên thạch.
Hơn nữa cược thạch còn chia ra thành hai loại là toàn cược và bán cược. Nguyên thạch toàn cược là sau khi khai thác ra thì không trải qua bất kì vết cắt hoặc chiết miệng nào cả, ngoại trừ từ vỏ đá bên ngoài ra không có bất kì thủ đoạn nào để thăm dò nguyên thạch bên trong.
Có điều toàn cược có tính mạo hiểm cao, bởi vì chỉ dựa vào phán đoán vỏ thạch thì không ai dám khẳng định bên trong sẽ xuất hiện thứ gì, có khả năng là một khối Phỉ Thúy thượng hạng vô giá nhưng nhiều khi cũng chẳng có gì cả.
Còn về bán cược, chính là một số sư phụ giải thạch có kinh nghiệm phong phú tiến hành cắt đối với nguyên thạch. Lấy những vết cắt làm bán cược nguyên thạch đều xuất hiện dấu vết của Phỉ Thúy.
Còn những người muốn mua Phỉ Thúy thì dựa vào tình trạng vết cắt hoặc mặt cắt để phân tích xem bên trong ẩn chứa nhiều hay ít Phỉ Thúy cùng chất lượng của chúng.
Tính cược của nguyên thạch bán cược lại ít hơn nhiều so với toàn cược, bởi vì bất luận thế nào vết cắt hoặc mặt cắt đều chứng minh bên trong tồn tại Phỉ Thúy, cược chỉ là cược chất lượng và số lượng của Phỉ Thúy mà thôi.
Cược thạch du nhập vào Trung Quốc từ thập kỉ tám mươi, những năm này Phỉ Thúy được giới thương nhân châu báu coi trọng, cược thạch cũng theo đó mà thịnh hành lên. Mỗi khi Myanmar và Hong Kong giao dịch nguyên thạch cũng dần trở thành nơi thầm mặc định là nơi buôn bán châu báu.
- Kì lạ, tại sao bây giờ khối đá bán cược lại ít như vậy chứ?
Vừa giới thiệu cho Diệp Thiên về lịch sử phát triển của cược thạch và quy tắc cơ bản, Tả Gia Tuấn vừa quan sát những khối nguyên thạch được chuyển về từ Myanmar lần này, sau khi xem một lúc lâu nét mặt tỏ ra khó hiểu.
Nói chung khối thạch toàn cược phần lớn đều xuất xứ từ Myanmar, còn khi vận chuyển đến Hong Kong gặp với giới buôn châu báu rất nhiều khối đá đã bị cắt ra.
Làm như vậy có hai nguyên nhân, một là những người buôn nguyên thạch có thể càng tăng được lợi ích từ vết cắt Phỉ Thúy, hai là họ thích mua khối bán cược, như vậy sẽ làm giảm đi độ mạo hiểm xuống mức thấp nhất.
Có điều năm nay chỉ có năm sáu khối nguyên thạch bị cắt xuất hiện, hơn một nghìn khối khác đều là toàn cược. Điều này khiến cho Tả Gia Tuấn không hiểu cũng là điều dĩ nhiên.
Bởi vì khối toàn cược quá nhiều, biểu hiện tốt nhất định sẽ bị nhiều người chú ý, vốn của Tả Gia Tuấn lại có hạn, muốn đi cạnh tranh những khối toàn cược tốt với những đại gia châu báu chỉ là lực bất tòng tâm.
Đúng lúc Tả Gia Tuấn có cảm giác nghi hoặc với một khối nguyên thạch lần này thì một người trung niên tầm hơn 40 tuổi với khuôn mặt chữ điền đi tới, cười nói:
- Thế nào, Tả đại sư, nhìn ra được khối đá tốt nào chưa?
- A Hùng, tên tiểu tự cậu cũng đến đây góp vui à, cậu cũng để ý đến món cược thạch ít tiền này sao?
Nhìn thấy người đi tới, Tả Gia Tuấn cười mắng, rõ ràng là khá thân quen với đối phương.
Người này nghe vậy cười, chẳng để ý gì rồi nói:
- Thứ tôi theo đuổi không phải tiền, chỉ là khoái cảm mua được loại đá này sau khi đổ tăng thôi, Tả đại sư, người anh em này là?
Người này biết Tả Gia Tuấn mặc dù trông thì như tính tình hòa nhã với mọi người, nhưng kì thực trong lòng lại thanh cao một cách dị thường. Cậu ta quen biết Tả Gia Tuấn gần hai mươi năm rồi, cũng chưa từng gặp ông ta đi cùng ai bao giờ.
- Để tôi giới thiệu, vị này là Diệp Thiên, là đồng môn tiểu sư đệ của tôi, Diệp Thiên, cậu ấy tên là Văn Loan Hùng, nhìn cậu ấy trông trẻ tuổi mà là người có thể hô phong hoán vũ ở thị trường chứng khoán ở Hong Kong này đấy.
Lúc đưa Diệp Thiên đi quan sát nguyên thạch thì có người đến chào hỏi, cũng có người hỏi qua thân phận của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn chỉ cười cho qua, nhưng khi đối diện với cái người có tên Văn Loan Hùng này thái độ lại rõ ràng là rất khác.
- Oh! Hóa ra là đồng môn của Tả đại sư, thất lễ, thất lễ rồi.
Sau khi Tả Gia Tuấn giới thiệu, mắt Văn Loan Hùng lóe sáng, nắm chặt tay Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười, nói không kiêu ngạo:
- Đâu có, anh Văn mới nổi tiếng, Diệp Thiên em mới nghe là như sấm bên tai…
Diệp Thiên không biết nhiều về những người giàu ở Hong Kong, ngoại trừ Đường Văn Viễn ra cũng giống những người giàu có đến những người đi đường cũng biết đến như Lý Triệu Nhân, nhưng nhắc tới cũng khéo, cậu lại quen biết vị trước mặt này.
Khi ở trong khu nhà cao cấp của Đường Văn Viễn, vì sợ Diệp Thiên nhàm chán Đường Văn Viễn đã để cho A Đinh đưa cho cậu rất nhiều báo, tạp chí Hong Kong, mà vị Văn Loan Hùng này lại xuất hiện trên mặt những tờ báo này, nhưng ít hơn nhiều so với những minh tinh màn ảnh.
Nguyên nhân chính đem lại cảm hứng cho Diệp Thiên chính là lịch sử tình trường của Văn Loan Hùng. Có vài nữ minh tinh mà Diệp Thiên vốn dĩ rất yêu mến cũng đều có vướng mắc qua về tình cảm với cậu ta, điều này khiến cho Diệp Thiên nhớ rõ tên của cậu ta.
Có điều Diệp Thiên lại không biết Văn Loan Hùng lại có thể đứng trong hàng ngũ đại gia Hong Kong khi ở độ tuổi chưa đến năm mươi, cũng không phải chỉ có quan hệ với nữ nhân.
Khi Văn Loan Hùng hai sáu hai bảy tuổi, đã tay trắng gây dựng sự nghiệp với công ty thị trường, sau đó sau khi bước chân vào thị trường chứng khoán ở thế kỉ 80, lại càng liên tục ra tay, phát triển với tốc độ chóng mặt khiến người khác lóa mắt.
Phát triển đến bây giờ, Văn Loan Hùng đã có tất cả bốn công ty chứng khoán. Sau khi tổng giá trị đuổi được 4 tập đoàn tài chính lớn, trở thành siêu tài phiệt dự khuyết, nghiệp vụ lấn sân sang các phương diện bất động sản, truyền thông, kiến trúc và công nghiệp chế tạo.
Có điều Văn Loan Hùng ngoài kiếm tiền và cặp với nữ minh tinh ra, rất ít người biết được rằng thứ làm cho hắn thấy hứng thú nhất chính là cược thạch.
Với xuất thân hiện tại của Văn Loan Hùng, tất nhiên là không để ý đến lợi nhuận của cược thạch, nhưng loại khoái cảm từ đá giải ra Phỉ Thúy tinh xảo này lại làm ông ta mê mệt không ngừng.
Giá cả nguyên thạch ở Hong Kong mấy năm trở lại đây đang tăng, nhưng không liên quan gì đến nhân vật tầm cỡ Văn Loan Hùng, chỉ là hắn rất biết làm người, sau khi đổ tăng sẽ không rao giá trên trời, có lúc thậm chí bán ra với giá phải chăng đến mức dẫn đến sự ngăn cản của đám đồng nghiệp buôn bán đá quý.
- Đúng rồi, A Hùng, năm nay những khối nguyên thạch này làm sao thế? Sao phần lớn đều là nguyên thạch toàn cược, bán cược ít thế?
Sau khi giới thiệu Diệp Thiên và Văn Loan Hùng với nhau, Tả Gia Tuấn đặt sự tập trung vào Phỉ Thúy nguyên thạch, cậu ta biết Văn Loan Hùng rất thích cược thạch, có khi còn tham gia vào Công Bàn Myanmar, hỏi ông ta là đúng rồi.
Sau khi nghe Tả Gia Tuấn hỏi, Văn Loan Hùng nói:
- Tả đại sư, mấy bang ở Myanmar đang đánh nhau, bên Tam Giác Vàng cũng bận túi bụi, rất nhiều thương nhân đi vào Myanmar sẽ bị bắt cóc, năm nay giao dịch Phỉ Thúy thiếu chút nữa thì không mở được…
Do Phỉ Thúy chỉ có ở vùng đất hẹp hơn 100km, nên muốn mua Phỉ Thúy bắt buộc phải vào sâu trong cảnh nội, nhưng bây giờ ở Myanmar chiến tranh liên miên, ai có khả năng mà vào đi tìm Phỉ Thúy cơ chứ?
Trước kia những chủ buôn Phỉ Thúy ở Myanmar cắt Phỉ Thúy bán là vì giành lợi nhuận cao hơn, nhưng bây giờ bọn họ lại chẳng quan tâm nữa, phần lớn đều bán trực tiếp nguyên thạch vừa được khai thác.
Hiện tại những khối đá bán cược trong chợ hầu hết đều là những thương nhân cắt ra. Chỉ là sự mạo hiểm của giải thạch là rất lớn, vì vậy khối đá toàn cược mới trở nên nhiều, khối bán cược ít như vậy.
Không chỉ như vậy, giá nguyên thạch lần này cũng tăng gấp 7 lần so với năm trước. Nguyên nhân rất đơn giản, những thương nhân buôn nguyên thạch này có thể mang về đều là mạo hiểm tính mạng của bản thân vận chuyển nguyên thạch từ Myanmar ra.
- Được, mấy cửa hàng nhỏ của tôi năm tới làm ăn khó khăn rồi…
Nghe Văn Loan Hùng giải thích xong, Tả Gia Tuấn tự giễu cười, nhưng hắn cũng không để trong lòng, tỉ lệ tiêu thụ vật phẩm trang sức Phỉ Thúy ở trong ngành châu báu mặc dù đang tăng cao theo từng năm, nhưng so sánh với vàng và kim cương, thì vẫn có chút chênh lệch.
- Tả đại sư, không phải chỉ là vài miếng Phỉ Thúy thôi sao, để tôi cược tăng rồi, ông thích khối nào thì lấy đi là được mà.
Lời nói của Văn Loan Hùng khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhìn ông ta mấy lần, cảm thấy người này không chỉ thích nữ minh tinh, khu nhà cao cấp mà cũng rất hào phóng với cả con trai nữa.
- Đệ nhìn không ra là đúng rồi, nếu không sao lại gọi là cược thạch chứ?
Dựa vào sự chuẩn xác của quẻ thuật, cược thạch đối với Tả Gia Tuấn không có gì đáng nói cả, hơn nữa dùng thuật bói toán đi cược thạch cũng phá hủy kiêng kị của một số người.
Mặc cho Tả̉ Gia Tuấn vẫn là đại sư gì đấy, nếu như dám từ sòng bạc nào thắng vài trăm triệu, e rằng khi đi ra cũng sẽ bị đạn lạc mà chết, một Tả Gia Tuấn am hiểu sâu về tránh dữ tìm lành dĩ nhiên sẽ không đi làm những chuyện như thế.
Nhưng cược thạch thì khác, tập trung thiên địa linh vào toàn bộ những khối Phỉ Thúy tinh mĩ, trước khi được mài ra đều được bao bọc bởi một lớp đá, dù cho bạn có thủ đoạn thần tiên đi chăng nữa cũng đừng hi vọng mà nhìn được bên trong khối đá đấy ẩn giấu thứ gì?
Cho nên hơn mười năm sau lần đầu tiên khi tiếp xúc với Phỉ Thúy nguyên thạch thì Tả Gia Tuấn liền mê luôn đổ thạch. Nhưng ông ta rất biết kiềm chế, hơn mười năm trở lại đây chỉ có lời nhiều lỗ ít, không giống như một số người cược đến khuynh gia bại sản.
- Những tảng đá này đều giống nhau mà. Làm sao mà có thể nhìn ra bên trong có Phỉ Thúy hay không chứ?
Diệp Thiên ngồi xổm bên chân mấy tảng đá liên tục lắc đầu nói:
- Đồ chơi này thực sự là cược mà. Nếu như bên trong những khối đá này đều không hề có ngọc thì tất cả mọi người đều không phải đã lỗ cả rồi sao?
Thành thật mà nói Diệp Thiên cũng chưa có nghiên cứu gì về Ngọc Thạch, cậu thậm chí đến sự khác nhau giữa Ngọc và Phỉ Thúy cậu cũng không phân biệt nổi.
Đối với khái niệm về ngọc cứng ngọc mềm Diệp Thiên lại càng không biết. Phỉ Thúy vốn dĩ là như vậy, những vật trang sức làm từ Phỉ Thúy này không có cái nào là không cắt ra từ những khối nguyên thạch xấu xí như này.
- Sư đệ, vậy đệ sai rồi, những khối nguyên thạch này là được khai thác từ miệng núi lửa Myanmar ra, mười khối thì cả mười đều có Phỉ Thúy bên trong, chỉ là chất lượng Phỉ Thúy không giống nhau mà thôi.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Tả Gia Tuấn kéo Diệp Thiên đến bên khối nguyên thạch nặng hơn 100kg, chỉ vào và nói:
- Sư đệ, đệ nhìn này, khối nguyên thạch này đã bị cắt qua rồi, coi như là một khối đá đã cược một nửa, người có kinh nghiệm có thể phán đoán chất lượng tốt xấu bên trong từ vết cắt này, từ đó quyết định xem có mua hay không…
Con và cháu gái đi chọn lựa nguyên thạch, Tả Gia Tuấn lại đưa Diệp Thiên đi dạo trong chợ, dựa theo những điểm khác nhau của từng loại nguyên thạch để giới thiệu những kiến thức cơ bản về cược thạch cho Diệp Thiên.
Cược thạch mang theo một từ cược, nhân tố tự nhiên không xác định là rất lớn.
Có điều bên phương diện này cũng là cần kĩ thuật giảng dạy, giống như bề mặt của những khối nguyên thạch này. Về cơ bản thì đều bị xói mòn qua hoặc có tồn tại những vết nứt, đây chính là nhân tố quan trọng để phán đoán chất lượng tốt xấu của nguyên thạch.
Hơn nữa cược thạch còn chia ra thành hai loại là toàn cược và bán cược. Nguyên thạch toàn cược là sau khi khai thác ra thì không trải qua bất kì vết cắt hoặc chiết miệng nào cả, ngoại trừ từ vỏ đá bên ngoài ra không có bất kì thủ đoạn nào để thăm dò nguyên thạch bên trong.
Có điều toàn cược có tính mạo hiểm cao, bởi vì chỉ dựa vào phán đoán vỏ thạch thì không ai dám khẳng định bên trong sẽ xuất hiện thứ gì, có khả năng là một khối Phỉ Thúy thượng hạng vô giá nhưng nhiều khi cũng chẳng có gì cả.
Còn về bán cược, chính là một số sư phụ giải thạch có kinh nghiệm phong phú tiến hành cắt đối với nguyên thạch. Lấy những vết cắt làm bán cược nguyên thạch đều xuất hiện dấu vết của Phỉ Thúy.
Còn những người muốn mua Phỉ Thúy thì dựa vào tình trạng vết cắt hoặc mặt cắt để phân tích xem bên trong ẩn chứa nhiều hay ít Phỉ Thúy cùng chất lượng của chúng.
Tính cược của nguyên thạch bán cược lại ít hơn nhiều so với toàn cược, bởi vì bất luận thế nào vết cắt hoặc mặt cắt đều chứng minh bên trong tồn tại Phỉ Thúy, cược chỉ là cược chất lượng và số lượng của Phỉ Thúy mà thôi.
Cược thạch du nhập vào Trung Quốc từ thập kỉ tám mươi, những năm này Phỉ Thúy được giới thương nhân châu báu coi trọng, cược thạch cũng theo đó mà thịnh hành lên. Mỗi khi Myanmar và Hong Kong giao dịch nguyên thạch cũng dần trở thành nơi thầm mặc định là nơi buôn bán châu báu.
- Kì lạ, tại sao bây giờ khối đá bán cược lại ít như vậy chứ?
Vừa giới thiệu cho Diệp Thiên về lịch sử phát triển của cược thạch và quy tắc cơ bản, Tả Gia Tuấn vừa quan sát những khối nguyên thạch được chuyển về từ Myanmar lần này, sau khi xem một lúc lâu nét mặt tỏ ra khó hiểu.
Nói chung khối thạch toàn cược phần lớn đều xuất xứ từ Myanmar, còn khi vận chuyển đến Hong Kong gặp với giới buôn châu báu rất nhiều khối đá đã bị cắt ra.
Làm như vậy có hai nguyên nhân, một là những người buôn nguyên thạch có thể càng tăng được lợi ích từ vết cắt Phỉ Thúy, hai là họ thích mua khối bán cược, như vậy sẽ làm giảm đi độ mạo hiểm xuống mức thấp nhất.
Có điều năm nay chỉ có năm sáu khối nguyên thạch bị cắt xuất hiện, hơn một nghìn khối khác đều là toàn cược. Điều này khiến cho Tả Gia Tuấn không hiểu cũng là điều dĩ nhiên.
Bởi vì khối toàn cược quá nhiều, biểu hiện tốt nhất định sẽ bị nhiều người chú ý, vốn của Tả Gia Tuấn lại có hạn, muốn đi cạnh tranh những khối toàn cược tốt với những đại gia châu báu chỉ là lực bất tòng tâm.
Đúng lúc Tả Gia Tuấn có cảm giác nghi hoặc với một khối nguyên thạch lần này thì một người trung niên tầm hơn 40 tuổi với khuôn mặt chữ điền đi tới, cười nói:
- Thế nào, Tả đại sư, nhìn ra được khối đá tốt nào chưa?
- A Hùng, tên tiểu tự cậu cũng đến đây góp vui à, cậu cũng để ý đến món cược thạch ít tiền này sao?
Nhìn thấy người đi tới, Tả Gia Tuấn cười mắng, rõ ràng là khá thân quen với đối phương.
Người này nghe vậy cười, chẳng để ý gì rồi nói:
- Thứ tôi theo đuổi không phải tiền, chỉ là khoái cảm mua được loại đá này sau khi đổ tăng thôi, Tả đại sư, người anh em này là?
Người này biết Tả Gia Tuấn mặc dù trông thì như tính tình hòa nhã với mọi người, nhưng kì thực trong lòng lại thanh cao một cách dị thường. Cậu ta quen biết Tả Gia Tuấn gần hai mươi năm rồi, cũng chưa từng gặp ông ta đi cùng ai bao giờ.
- Để tôi giới thiệu, vị này là Diệp Thiên, là đồng môn tiểu sư đệ của tôi, Diệp Thiên, cậu ấy tên là Văn Loan Hùng, nhìn cậu ấy trông trẻ tuổi mà là người có thể hô phong hoán vũ ở thị trường chứng khoán ở Hong Kong này đấy.
Lúc đưa Diệp Thiên đi quan sát nguyên thạch thì có người đến chào hỏi, cũng có người hỏi qua thân phận của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn chỉ cười cho qua, nhưng khi đối diện với cái người có tên Văn Loan Hùng này thái độ lại rõ ràng là rất khác.
- Oh! Hóa ra là đồng môn của Tả đại sư, thất lễ, thất lễ rồi.
Sau khi Tả Gia Tuấn giới thiệu, mắt Văn Loan Hùng lóe sáng, nắm chặt tay Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười, nói không kiêu ngạo:
- Đâu có, anh Văn mới nổi tiếng, Diệp Thiên em mới nghe là như sấm bên tai…
Diệp Thiên không biết nhiều về những người giàu ở Hong Kong, ngoại trừ Đường Văn Viễn ra cũng giống những người giàu có đến những người đi đường cũng biết đến như Lý Triệu Nhân, nhưng nhắc tới cũng khéo, cậu lại quen biết vị trước mặt này.
Khi ở trong khu nhà cao cấp của Đường Văn Viễn, vì sợ Diệp Thiên nhàm chán Đường Văn Viễn đã để cho A Đinh đưa cho cậu rất nhiều báo, tạp chí Hong Kong, mà vị Văn Loan Hùng này lại xuất hiện trên mặt những tờ báo này, nhưng ít hơn nhiều so với những minh tinh màn ảnh.
Nguyên nhân chính đem lại cảm hứng cho Diệp Thiên chính là lịch sử tình trường của Văn Loan Hùng. Có vài nữ minh tinh mà Diệp Thiên vốn dĩ rất yêu mến cũng đều có vướng mắc qua về tình cảm với cậu ta, điều này khiến cho Diệp Thiên nhớ rõ tên của cậu ta.
Có điều Diệp Thiên lại không biết Văn Loan Hùng lại có thể đứng trong hàng ngũ đại gia Hong Kong khi ở độ tuổi chưa đến năm mươi, cũng không phải chỉ có quan hệ với nữ nhân.
Khi Văn Loan Hùng hai sáu hai bảy tuổi, đã tay trắng gây dựng sự nghiệp với công ty thị trường, sau đó sau khi bước chân vào thị trường chứng khoán ở thế kỉ 80, lại càng liên tục ra tay, phát triển với tốc độ chóng mặt khiến người khác lóa mắt.
Phát triển đến bây giờ, Văn Loan Hùng đã có tất cả bốn công ty chứng khoán. Sau khi tổng giá trị đuổi được 4 tập đoàn tài chính lớn, trở thành siêu tài phiệt dự khuyết, nghiệp vụ lấn sân sang các phương diện bất động sản, truyền thông, kiến trúc và công nghiệp chế tạo.
Có điều Văn Loan Hùng ngoài kiếm tiền và cặp với nữ minh tinh ra, rất ít người biết được rằng thứ làm cho hắn thấy hứng thú nhất chính là cược thạch.
Với xuất thân hiện tại của Văn Loan Hùng, tất nhiên là không để ý đến lợi nhuận của cược thạch, nhưng loại khoái cảm từ đá giải ra Phỉ Thúy tinh xảo này lại làm ông ta mê mệt không ngừng.
Giá cả nguyên thạch ở Hong Kong mấy năm trở lại đây đang tăng, nhưng không liên quan gì đến nhân vật tầm cỡ Văn Loan Hùng, chỉ là hắn rất biết làm người, sau khi đổ tăng sẽ không rao giá trên trời, có lúc thậm chí bán ra với giá phải chăng đến mức dẫn đến sự ngăn cản của đám đồng nghiệp buôn bán đá quý.
- Đúng rồi, A Hùng, năm nay những khối nguyên thạch này làm sao thế? Sao phần lớn đều là nguyên thạch toàn cược, bán cược ít thế?
Sau khi giới thiệu Diệp Thiên và Văn Loan Hùng với nhau, Tả Gia Tuấn đặt sự tập trung vào Phỉ Thúy nguyên thạch, cậu ta biết Văn Loan Hùng rất thích cược thạch, có khi còn tham gia vào Công Bàn Myanmar, hỏi ông ta là đúng rồi.
Sau khi nghe Tả Gia Tuấn hỏi, Văn Loan Hùng nói:
- Tả đại sư, mấy bang ở Myanmar đang đánh nhau, bên Tam Giác Vàng cũng bận túi bụi, rất nhiều thương nhân đi vào Myanmar sẽ bị bắt cóc, năm nay giao dịch Phỉ Thúy thiếu chút nữa thì không mở được…
Do Phỉ Thúy chỉ có ở vùng đất hẹp hơn 100km, nên muốn mua Phỉ Thúy bắt buộc phải vào sâu trong cảnh nội, nhưng bây giờ ở Myanmar chiến tranh liên miên, ai có khả năng mà vào đi tìm Phỉ Thúy cơ chứ?
Trước kia những chủ buôn Phỉ Thúy ở Myanmar cắt Phỉ Thúy bán là vì giành lợi nhuận cao hơn, nhưng bây giờ bọn họ lại chẳng quan tâm nữa, phần lớn đều bán trực tiếp nguyên thạch vừa được khai thác.
Hiện tại những khối đá bán cược trong chợ hầu hết đều là những thương nhân cắt ra. Chỉ là sự mạo hiểm của giải thạch là rất lớn, vì vậy khối đá toàn cược mới trở nên nhiều, khối bán cược ít như vậy.
Không chỉ như vậy, giá nguyên thạch lần này cũng tăng gấp 7 lần so với năm trước. Nguyên nhân rất đơn giản, những thương nhân buôn nguyên thạch này có thể mang về đều là mạo hiểm tính mạng của bản thân vận chuyển nguyên thạch từ Myanmar ra.
- Được, mấy cửa hàng nhỏ của tôi năm tới làm ăn khó khăn rồi…
Nghe Văn Loan Hùng giải thích xong, Tả Gia Tuấn tự giễu cười, nhưng hắn cũng không để trong lòng, tỉ lệ tiêu thụ vật phẩm trang sức Phỉ Thúy ở trong ngành châu báu mặc dù đang tăng cao theo từng năm, nhưng so sánh với vàng và kim cương, thì vẫn có chút chênh lệch.
- Tả đại sư, không phải chỉ là vài miếng Phỉ Thúy thôi sao, để tôi cược tăng rồi, ông thích khối nào thì lấy đi là được mà.
Lời nói của Văn Loan Hùng khiến cho Diệp Thiên không khỏi nhìn ông ta mấy lần, cảm thấy người này không chỉ thích nữ minh tinh, khu nhà cao cấp mà cũng rất hào phóng với cả con trai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.