Chương 893: Xin thuốc (2)
Đả Nhãn
29/08/2013
Với tuổi của Diệp Thiên, lời này nói ra hơi có chút bất kính, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, lại có một loại cảm giác không thể nói ra, tựa hồ hắn nói như vậy là hết sức bình thường vậy, Lý Siêu trên mặt cũng không hề có biểu tình tức giận nào.
Lý Siêu cặp kính đen mấy chục năm không thay đổi nói:
- Diệp tiên sinh, tiền của tôi là do xã tắc dành cho, đương nhiên vẫn sẽ quay về xã hội…
- Vậy tốt rồi, tích đức nhiều một chút, sẽ được thiện báo.
Diệp Thiên gật đầu cười, hắn tuy rằng đã thu liễm khí tức, nhưng loại khí chất siêu phàm thoát tục này vẫn không thể giấu được, cũng khiến cho hắn có cảm giác đối với nhân sinh mình như là thượng cấp từ trên cao nhìn xuống vậy.
- Diệp tiên sinh nói rất phải.
Lý Siêu đáp một câu, trên mặt lộ ra thần sắc do dự, chần chờ nói tiếp:
- Diệp tiên sinh, không biết có thể nói chuyện riêng với cậu một chút không ?
- Ơ? Chuyện gì thế?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một tí, hắn không có kinh doanh ở Hồng Kông, hơn nữa lại không hề có quan hệ gì với vị thương nhân người hoa này, vì cái gì mà hôm nay ông ta có thái độ kính cẩn như vậy nhỉ?
Lý Siêu còn chưa nói ra, Đường Văn Viễn bên cạnh đã nói chen vào:
- Diệp Thiên, việc này… Việc này cũng chỉ trách tại ta nhiều lời.
- Ôi? Lão Đường, lão cũng đã ngần này tuổi rồi, không phải cũng biết có một số việc không thể nói lung tung sao?
Diệp Thiên nhướng mày, hắn nghĩ tới chuyện Đường Văn Viễn mang chân tướng của tụ linh trận nói ra, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Tuy rằng tụ kinh trận chỉ là hấp thu linh khí trên biển, nhưng cũng hấp thu một chút linh khí của Hồng Kông, nếu chuyện này bị các phú hào của Hồng Kông biết được, nhất định sẽ khiến một trận bạo loạn lớn, sợ là đến lúc đó thanh danh Tả Gia Tuấn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
- Diệp Thiên, không phải như cậu nghĩ đâu, chúng ta vào trong nói chuyện đi!
Đường Văn Viễn bị Diệp Thiên nói một câu không hề lưu tình chút nào, hơi có chút hổ thẹn, chẳng qua Diệp Thiên bất kể là vai vế hai là tu vi vẫn cao hơn lão nhiều, giáo huấn lão vài câu, Đường Văn Viễn cũng không giám nói gì.
- Được rồi, Khiếu Thiên, Lôi Hổ các ngươi ở bên ngoài chờ ta, bên kia có không ít người trẻ tuổi, hai người các ngươi qua đó giao lưu đi!
Diệp Thiên gật đầu, xoay người đang muốn hướng phòng trong đi đến, bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt hướng cửa chính phòng khách nhìn lại.
Lúc này từ cửa chính đang có năm sáu người đi tới, cầm đầu là một đôi trung niên vợ chồng, hai người tướng mạo khí tức đều rất không tồi, đi sau họ là cặp nam nữ tuổi còn khá trẻ, trong đó cô gái cùng người vợ của cặp vợ chồng phía trước tương đối giống nhau, hẳn là con gái của bọn họ.
Bất quá thứ hấp dẫn ánh mắt Diệp Thiên, cũng không phải là cặp vợ chồng cùng cô con gái, mà người trẻ tuổi đi bên cạnh cô gái, hắn so với Diệp Thiên còn trẻ hơn mấy tuổi, bộ dạng cũng không phải quá xuất chúng, tướng mạo hơi hơi có chút ngô nghê.
- Kia là ai?
Diệp Thiên hơi hơi nghiêng mặt qua, nhìn thoáng qua bên người Đường Văn Viễn.
- Không biết, mấy người này đều rất lạ mắt.
Đường Văn Viễn lắc lắc đầu, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Thiên, trong ấn tượng của hắn, Diệp Thiên đối với mọi chuyện đều vô cùng thờ ơ, còn chủ động đi hỏi người khác như vừa rồi thì tuyệt đối là không có.
Quay đầu nhìn về phía Lý Siêu, Đường Văn Viễn mở miệng hỏi:
- Lý tiên sinh, ông có biết mấy người kia không?
Lý Siêu liếc mắt nhìn một cái, có chút không xác định nói:
- Hai người đằng kia hình như tôi đã từng gặp qua, hẳn là lão đại Tần gia, còn đằng sau hắn thì tôi không biết.
- Tần Thị Châu Bảo ( gia đình chuyên làm châu báu)? Tôi cũng có biết một chút.
Đường Văn Viễn nhìn về phía Diệp Thiên nói:
- Đó là một gia đình với xí nghiệp kinh doanh đồ châu báu ở Hồng Kông, chắc hẳn, hai người đằng sau là vãn bối Tần gia rồi.
Nghe được là Tần thị châu bảo, Đường Văn Viễn cũng không để ý nữa, ở Hồng Kông có thể được hắn để ý cũng chỉ có Trịnh thị châu bảo mà thôi, bất quá hắn cùng vị Trịnh lão gia tử kia có chút xích mích, nên cũng không gia nhập cùng một đảng phái.
Còn chưa rời đi, Chu Khiếu Thiên thấy được tâm tư của sư phụ, mở miệng nói:
- Sư phụ, người muốn hỏi người đằng kia đúng không?
- Ừ, ngươi biết hắn?
Diệp Thiên nghe vậy nhìn về phía Chu Khiếu Thiên.
- Con không quen hắn, nhưng có một vài lần từng thấy hắn, hắn là Trang Duệ, là dân buôn đồ cổ, ở thủ đô đồ cổ của y rất có danh khí.
Chu Khiếu Thiên từng giúp việc trong tiệm đồ cổ của Diệp Đông Bình, sau lại thường xuyên đi theo Diệp Đông Bình tham gia một số phiên đấu giá đồ cổ, nên mới biết tên Trang Duệ này, lập tức tụ khí thành tuyến truyền âm nói:
- Sư phụ, ông ngoại hắn là Âu Dương Cương, ở thủ đô cũng có chút bối cảnh.
- Hở? hóa ra là vãn bối của hắn à. Thảo nào, có ý tứ có ý tứ.
Diệp Thiên nghe vậy sắc mặt lộ ra tia cười mỉm, người này thân thế so với hắn cũng có chút giống nhau, vị Âu Dương Cương kia hắn cũng có biết, đó là một vị khai quốc thượng tướng, cũng là người duy nhất từ thời chiến tranh vệ quốc còn tồn tại trên thế gian, lực ảnh hưởng trong nước cũng không kém hơn Tống Hạo Thiên mấy.
Nhưng Diệp Thiên cũng nghĩ tới, tên Trang Duệ này đúng là một thanh niên, có chút hơi giống với Giang Sơn, hắn trong thể nội cũng có một tia năng lượng không rõ nguồn gốc vận chuyển, ngay cả Diệp Thiên cũng nhìn không ra, đạo năng lượng đó của hắn sẽ cho hắn loại năng lực gì nữa?
- Diệp Thiên, cậu không sao chứ?
Thấy vẻ mặt trầm tư không nói của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn nói:
- Nếu không… Ta cho người đi điều tra lai lịch mấy người đó được chứ?
- Không cần đâu, lão Đường, đi…đi vào thôi!
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, xem ra thế giới này thật là to lớn a, một mình hắn mà có thể gặp tới hai người được ông trời chiếu cố là đệ tử Giang Sơn và thanh niên Trang Duệ trước mắt này.
Hơn nữa Diệp Thiên xem tướng mạo người này, Trang Duệ về sau nhất định giàu có cực kì, hơn nữa sẽ cực thành công trong một lĩnh vực, chỉ là bọn họ sở truy tìm hai cái đại đạo khác nhau, Diệp Thiên cũng không có để ý tới hắn.
Ánh mắt Diệp Thiên thu hồi khỏi đám người mới vừa vào cửa, người trẻ tuổi kia có chút nghi hoặc nhìn lại đây, nhưng chỉ thấy được bóng lưng mấy người, lập tức bị cô gái bên người kéo vào trong phòng khác.
Diệp Thiên cùng Đường Văn Viễn và Lý Siêu… ba người tới thư phòng của Hà tước sĩ, sau đó đi vào, phục vụ đưa tới ba chén nước trà, đóng cửa phòng lại, Diệp Thiên thản nhiên nói:
- Nói xem, chuyện này là thế nào?
- Diệp tiên sinh, chuyện này không thể trách Đường sinh, là tôi truy vấn ông ấy.
Không đợi Đường Văn Viễn mở miệng, Lý Siêu đã vội vã nói:
- Diệp tiên sinh, tôi tuổi tác cũng đã cao, mấy năm gần đây tinh lực không bằng lúc trước, nghe Đường sinh nói ngài đang nghiên cứu chế tạo một loại thuốc, ăn vào có thể giảm tốc độ lão hóa của cơ thể, tôi là muốn hướng ngài xin thuốc!
Hồng Kông lớn như vậy, các siêu cấp phú hào cũng thường xuyên gặp mặt, mà nguyên bản thân thể vốn không được tốt lắm của Đường Văn Viễn nay lại như long tinh mãnh hổ, tự nhiên cũng khiến người khác hoài nghi.
Lý Siêu cùng Đường Văn Viễn quan hệ rất thân thiết, lúc này mới sau mấy lần tra hỏi, Đường Văn Viễn tuy không dám nói ra tụ linh trận nhưng lại bị lão bằng hữu làm khó, lúc này mới tìm cái cớ, đem chuyện Cẩu Tâm Gia luyện chế đan dược nói ra làm bia đỡ.
- Ồ? Là Chuyện này à?
Nghe được lời nói của Lý Siêu, Diệp Thiên đã biết là mình trách lầm Đường Văn Viễn, có chút áy náy hướng Đường Văn Viễn cười cười, nói:
- Luyện chế thuốc toàn là dược liệu chân quý, nhưng ngặt nỗi trong tay tôi còn lại không nhiều, nhưng nếu Lý tiên sinh đã mở lời, tôi cũng sẽ xuất ra một lần, coi như đặt lên đấu giá đi, có thể được hay không, phải xem Lý tiên sinh rồi!
Trên đường Diệp Thiên có nghe Lôi Hổ nói qua, lần tham gia từ thiện đấu giá này, ai cũng có quyền đưa ra vật đấu giá của mình, Diệp Thiên vốn là muốn tùy tiện đem một vũ khí cũ chế tác lại đem ra đấu giá, nhưng lần này Lý Siêu xin thuốc, cũng coi như cho hắn một chủ ý.
Phải biết rằng, loại đan dược này đối với Diệp Thiên không có bao nhiêu tác dụng, nhưng đối với người bình thường mà nói, lại không thua gì tiên dược, những thứ không đâu xa, như một viên tăng thọ đan 5 năm tuyệt đối là không có vấn đề.
Loại nghịch thiên đan dược này, Diệp Thiên tự nhiên là không bán ra, nhưng tiện thể buổi đấu giá từ thiện này, thỏa mãn luôn yêu cầu này của Lý Siêu.
Lý Siêu cặp kính đen mấy chục năm không thay đổi nói:
- Diệp tiên sinh, tiền của tôi là do xã tắc dành cho, đương nhiên vẫn sẽ quay về xã hội…
- Vậy tốt rồi, tích đức nhiều một chút, sẽ được thiện báo.
Diệp Thiên gật đầu cười, hắn tuy rằng đã thu liễm khí tức, nhưng loại khí chất siêu phàm thoát tục này vẫn không thể giấu được, cũng khiến cho hắn có cảm giác đối với nhân sinh mình như là thượng cấp từ trên cao nhìn xuống vậy.
- Diệp tiên sinh nói rất phải.
Lý Siêu đáp một câu, trên mặt lộ ra thần sắc do dự, chần chờ nói tiếp:
- Diệp tiên sinh, không biết có thể nói chuyện riêng với cậu một chút không ?
- Ơ? Chuyện gì thế?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một tí, hắn không có kinh doanh ở Hồng Kông, hơn nữa lại không hề có quan hệ gì với vị thương nhân người hoa này, vì cái gì mà hôm nay ông ta có thái độ kính cẩn như vậy nhỉ?
Lý Siêu còn chưa nói ra, Đường Văn Viễn bên cạnh đã nói chen vào:
- Diệp Thiên, việc này… Việc này cũng chỉ trách tại ta nhiều lời.
- Ôi? Lão Đường, lão cũng đã ngần này tuổi rồi, không phải cũng biết có một số việc không thể nói lung tung sao?
Diệp Thiên nhướng mày, hắn nghĩ tới chuyện Đường Văn Viễn mang chân tướng của tụ linh trận nói ra, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Tuy rằng tụ kinh trận chỉ là hấp thu linh khí trên biển, nhưng cũng hấp thu một chút linh khí của Hồng Kông, nếu chuyện này bị các phú hào của Hồng Kông biết được, nhất định sẽ khiến một trận bạo loạn lớn, sợ là đến lúc đó thanh danh Tả Gia Tuấn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
- Diệp Thiên, không phải như cậu nghĩ đâu, chúng ta vào trong nói chuyện đi!
Đường Văn Viễn bị Diệp Thiên nói một câu không hề lưu tình chút nào, hơi có chút hổ thẹn, chẳng qua Diệp Thiên bất kể là vai vế hai là tu vi vẫn cao hơn lão nhiều, giáo huấn lão vài câu, Đường Văn Viễn cũng không giám nói gì.
- Được rồi, Khiếu Thiên, Lôi Hổ các ngươi ở bên ngoài chờ ta, bên kia có không ít người trẻ tuổi, hai người các ngươi qua đó giao lưu đi!
Diệp Thiên gật đầu, xoay người đang muốn hướng phòng trong đi đến, bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt hướng cửa chính phòng khách nhìn lại.
Lúc này từ cửa chính đang có năm sáu người đi tới, cầm đầu là một đôi trung niên vợ chồng, hai người tướng mạo khí tức đều rất không tồi, đi sau họ là cặp nam nữ tuổi còn khá trẻ, trong đó cô gái cùng người vợ của cặp vợ chồng phía trước tương đối giống nhau, hẳn là con gái của bọn họ.
Bất quá thứ hấp dẫn ánh mắt Diệp Thiên, cũng không phải là cặp vợ chồng cùng cô con gái, mà người trẻ tuổi đi bên cạnh cô gái, hắn so với Diệp Thiên còn trẻ hơn mấy tuổi, bộ dạng cũng không phải quá xuất chúng, tướng mạo hơi hơi có chút ngô nghê.
- Kia là ai?
Diệp Thiên hơi hơi nghiêng mặt qua, nhìn thoáng qua bên người Đường Văn Viễn.
- Không biết, mấy người này đều rất lạ mắt.
Đường Văn Viễn lắc lắc đầu, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Thiên, trong ấn tượng của hắn, Diệp Thiên đối với mọi chuyện đều vô cùng thờ ơ, còn chủ động đi hỏi người khác như vừa rồi thì tuyệt đối là không có.
Quay đầu nhìn về phía Lý Siêu, Đường Văn Viễn mở miệng hỏi:
- Lý tiên sinh, ông có biết mấy người kia không?
Lý Siêu liếc mắt nhìn một cái, có chút không xác định nói:
- Hai người đằng kia hình như tôi đã từng gặp qua, hẳn là lão đại Tần gia, còn đằng sau hắn thì tôi không biết.
- Tần Thị Châu Bảo ( gia đình chuyên làm châu báu)? Tôi cũng có biết một chút.
Đường Văn Viễn nhìn về phía Diệp Thiên nói:
- Đó là một gia đình với xí nghiệp kinh doanh đồ châu báu ở Hồng Kông, chắc hẳn, hai người đằng sau là vãn bối Tần gia rồi.
Nghe được là Tần thị châu bảo, Đường Văn Viễn cũng không để ý nữa, ở Hồng Kông có thể được hắn để ý cũng chỉ có Trịnh thị châu bảo mà thôi, bất quá hắn cùng vị Trịnh lão gia tử kia có chút xích mích, nên cũng không gia nhập cùng một đảng phái.
Còn chưa rời đi, Chu Khiếu Thiên thấy được tâm tư của sư phụ, mở miệng nói:
- Sư phụ, người muốn hỏi người đằng kia đúng không?
- Ừ, ngươi biết hắn?
Diệp Thiên nghe vậy nhìn về phía Chu Khiếu Thiên.
- Con không quen hắn, nhưng có một vài lần từng thấy hắn, hắn là Trang Duệ, là dân buôn đồ cổ, ở thủ đô đồ cổ của y rất có danh khí.
Chu Khiếu Thiên từng giúp việc trong tiệm đồ cổ của Diệp Đông Bình, sau lại thường xuyên đi theo Diệp Đông Bình tham gia một số phiên đấu giá đồ cổ, nên mới biết tên Trang Duệ này, lập tức tụ khí thành tuyến truyền âm nói:
- Sư phụ, ông ngoại hắn là Âu Dương Cương, ở thủ đô cũng có chút bối cảnh.
- Hở? hóa ra là vãn bối của hắn à. Thảo nào, có ý tứ có ý tứ.
Diệp Thiên nghe vậy sắc mặt lộ ra tia cười mỉm, người này thân thế so với hắn cũng có chút giống nhau, vị Âu Dương Cương kia hắn cũng có biết, đó là một vị khai quốc thượng tướng, cũng là người duy nhất từ thời chiến tranh vệ quốc còn tồn tại trên thế gian, lực ảnh hưởng trong nước cũng không kém hơn Tống Hạo Thiên mấy.
Nhưng Diệp Thiên cũng nghĩ tới, tên Trang Duệ này đúng là một thanh niên, có chút hơi giống với Giang Sơn, hắn trong thể nội cũng có một tia năng lượng không rõ nguồn gốc vận chuyển, ngay cả Diệp Thiên cũng nhìn không ra, đạo năng lượng đó của hắn sẽ cho hắn loại năng lực gì nữa?
- Diệp Thiên, cậu không sao chứ?
Thấy vẻ mặt trầm tư không nói của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn nói:
- Nếu không… Ta cho người đi điều tra lai lịch mấy người đó được chứ?
- Không cần đâu, lão Đường, đi…đi vào thôi!
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, xem ra thế giới này thật là to lớn a, một mình hắn mà có thể gặp tới hai người được ông trời chiếu cố là đệ tử Giang Sơn và thanh niên Trang Duệ trước mắt này.
Hơn nữa Diệp Thiên xem tướng mạo người này, Trang Duệ về sau nhất định giàu có cực kì, hơn nữa sẽ cực thành công trong một lĩnh vực, chỉ là bọn họ sở truy tìm hai cái đại đạo khác nhau, Diệp Thiên cũng không có để ý tới hắn.
Ánh mắt Diệp Thiên thu hồi khỏi đám người mới vừa vào cửa, người trẻ tuổi kia có chút nghi hoặc nhìn lại đây, nhưng chỉ thấy được bóng lưng mấy người, lập tức bị cô gái bên người kéo vào trong phòng khác.
Diệp Thiên cùng Đường Văn Viễn và Lý Siêu… ba người tới thư phòng của Hà tước sĩ, sau đó đi vào, phục vụ đưa tới ba chén nước trà, đóng cửa phòng lại, Diệp Thiên thản nhiên nói:
- Nói xem, chuyện này là thế nào?
- Diệp tiên sinh, chuyện này không thể trách Đường sinh, là tôi truy vấn ông ấy.
Không đợi Đường Văn Viễn mở miệng, Lý Siêu đã vội vã nói:
- Diệp tiên sinh, tôi tuổi tác cũng đã cao, mấy năm gần đây tinh lực không bằng lúc trước, nghe Đường sinh nói ngài đang nghiên cứu chế tạo một loại thuốc, ăn vào có thể giảm tốc độ lão hóa của cơ thể, tôi là muốn hướng ngài xin thuốc!
Hồng Kông lớn như vậy, các siêu cấp phú hào cũng thường xuyên gặp mặt, mà nguyên bản thân thể vốn không được tốt lắm của Đường Văn Viễn nay lại như long tinh mãnh hổ, tự nhiên cũng khiến người khác hoài nghi.
Lý Siêu cùng Đường Văn Viễn quan hệ rất thân thiết, lúc này mới sau mấy lần tra hỏi, Đường Văn Viễn tuy không dám nói ra tụ linh trận nhưng lại bị lão bằng hữu làm khó, lúc này mới tìm cái cớ, đem chuyện Cẩu Tâm Gia luyện chế đan dược nói ra làm bia đỡ.
- Ồ? Là Chuyện này à?
Nghe được lời nói của Lý Siêu, Diệp Thiên đã biết là mình trách lầm Đường Văn Viễn, có chút áy náy hướng Đường Văn Viễn cười cười, nói:
- Luyện chế thuốc toàn là dược liệu chân quý, nhưng ngặt nỗi trong tay tôi còn lại không nhiều, nhưng nếu Lý tiên sinh đã mở lời, tôi cũng sẽ xuất ra một lần, coi như đặt lên đấu giá đi, có thể được hay không, phải xem Lý tiên sinh rồi!
Trên đường Diệp Thiên có nghe Lôi Hổ nói qua, lần tham gia từ thiện đấu giá này, ai cũng có quyền đưa ra vật đấu giá của mình, Diệp Thiên vốn là muốn tùy tiện đem một vũ khí cũ chế tác lại đem ra đấu giá, nhưng lần này Lý Siêu xin thuốc, cũng coi như cho hắn một chủ ý.
Phải biết rằng, loại đan dược này đối với Diệp Thiên không có bao nhiêu tác dụng, nhưng đối với người bình thường mà nói, lại không thua gì tiên dược, những thứ không đâu xa, như một viên tăng thọ đan 5 năm tuyệt đối là không có vấn đề.
Loại nghịch thiên đan dược này, Diệp Thiên tự nhiên là không bán ra, nhưng tiện thể buổi đấu giá từ thiện này, thỏa mãn luôn yêu cầu này của Lý Siêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.