Chương 3: Chiếc Áo Ấm.
Bướm Đen.
05/08/2021
Cuối cùng cũng đến giờ tan học rồi, tôi tung tăng vui vẻ chuẩn bị trở về nhà ăn cơm trưa, cũng muộn rồi.
-"Đi về chung nhan."
Tôi nhanh chân chạy lại chỗ Mi nói lớn.
-"Không về với mày, tao đi bộ à."
Quên mất là lúc sáng tôi và nó đi học chung kia mà. Vui thật có người về chung đi đường sẽ không còn cô đơn nữa rồi.
Ra đến nhà xe, tôi dắt xe còn Mi đi theo sau tay cầm chiếc áo ấm bông ấy tôi thắc mắc không biết tại sao Mi không mặc mà lại cầm thì nó đáp:
-"Trời giờ cũng dịu rồi nên không cần phải mặc 2 áo đâu."
Cũng đúng, tôi cũng không còn cảm thấy lạnh lắm.
Ra tới cổng, thì Mi chở tôi vì khi sáng tôi cũng đã đèo hai đứa đi học rồi. Nó chuẩn bị đạp xe thì tôi cản vì còn phải chờ 2 người nữa:
-"Chờ An chở Hân rồi về luôn."
-"Oke."
Chờ khoản một lúc thì An với Hân cũng xuất hiện. An chở Hân bằng xe điện nha, vì nhà cô giàu cô có quyền. Thế đấy!
Con đường về nhà sao mà vui gơ. Cảm giác đi cùng đám bạn thân mới tuyệt làm sao ấy. Đừng hỏi tại sai Mẫn lại không về chung với chúng tôi nhá vì phỉa về với thằng người yêu đó. Ta nói chán cái bọn có người yêu dã con mẹ man. Đây người ta gọi là có bồ bỏ bạn nè.
Mi chở tôi nên tôi phụ trách công việc thiêng liêng là cầm chiếc áo ấm quý hóa, vạn người mê đó của nó. Cầm trên tay tôi mới biết là áo rất mềm mại, ấm áp nữa chứ. Chắc nghĩ gia cũng không phải vừa. Cũng ghen tị thật đó chứ. Nhưng ngay lập tức tôi đã dẹp đi cái suy nghĩ đó vì tôi biết: Đây không phải ao của tôi mà là của bạn thân tôi, tôi có trách nhiệm phải giữ gìn cẩn thận chiếc áo xinh đẹp này.
Vừa đi thì chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ, nào là chuyện trong lớp nè, chuyện gia đình, rồi còn có chuyện trên trời dưới đất nữa. Ôi chu choa, ở bên mấy con bạn thân này chưa bao giờ tôi ngừng mồm lại được mà.
-"Nè, tụi mày lúc nãy thầy Toán giảng có ai hiểu không, chứ tao là không hiểu rồi á."
-"Chứ tao hiểu chắc."
Vâng, đó là câu nó của lớp trưởng đại nhân đó các bác ạ, tôi cũng biết rõ là những bài toán đó nó hiểu nhưng nó vẫn nói vậy là chỉ muốn hùa theo tôi thôi à làm gì có chuyện nó không hiểu được. Ngay của tôi đây, chỉ cần tập trung lắng nghe thôi cũng sắp hiểu hết toàn bộ rồi nhưng tôi có tập trung được đâu.
-"Lớp phó học tập ở đây mà, nếu tụi bay không hiểu thì cứ việc hỏi."
-"Ủa, con khỉ An đay, nãy giờ tao chưa nói gì nha."
Thế là Ân và Hân lại đâm ra cãi cò đùa giỡn nhưng có bao giờ Hân thắng đâu với lại nhỏ đang ngồi trên xe của Ân, cô mà ghét thì cho nhỏ xuống xe đi bộ thì sao.
Nhìn đúng trẻ trâu thật, thế là cả bọn cười lớn, tôi cũng cười và chính cái cười ấy đã vô tình khiến cho tay ao ấm thòng xuống và quấn vào líp của xe đạp từ khi nào mà không hề hay biết có lẽ do tay áo hơi dài và cái tính hậu đậu có bao giờ Cứ thế xe cứ lăn bánh cứ lăn và nó cũng đã dần cảm nhận được sự nằng nề khi quay của bánh xe, tôi cũng cảm nhận được dựa vào sự nặng nề mệt mỏi khi đạp xe của nó.
Thế là tôi nhìn khắp xe để tìm ra nguyên do, tầm mắt của tôi rơi vào cái mớ hỗn độn quấn vào líp xe, định hình một lúc thì ra là tay áo khoác áo Mi(Nó) nhưng quấn vào lúc nào vậy chứ, hoảng hốt tôi hét to:
-"Dừng xe đi Mi, nguy rồi, áo ấm của mày."
Nghe đến từ "áo" nó hoảng hốt dừng xe ngay, Hân và Kha cũng dừng xe điện lại quan tâm, hỏi thăm:
Nhìn tình cảnh hiện tại, nó lập tức hét lớn:
-"Trời ơi, áo của tao, sao nó lại thế này."
Chiếc áo lông màu trắng sang trọng, xinh đẹp giờ đây bị cuốn vào dây sên xe đạp đã biến dạng thành màu đen và bị dính vào cứng ngắt không gỡ ra được. Ôi trời giờ phải làm sao đây, tại tôi sơ ý là lỗi của tôi mà.
-"Mi ơi, tao xin lỗi."
Mi không đáp nhưng mặt nó nhăn lại tỏ vẻ lo lắng.
-"Lỗi phải gì tầm này, tìm cách gỡ cái áo khoác ra rồi nói tiếp."
Đúng rồi giờ không phải là lúc tôi phải hoảng sợ, bình tĩnh tìm cách gỡ cái áo ra mới được nếu không thì xe tôi cũng hư mất.
Nhưng làm sao bây dính chặt quá, kéo thế nào cũng không ra.
-"Đi tới thì áo cuốn vào, giờ đẩy bánh xe đi lui thử đi."
Hân lên tiếng tôi thấy cũng đúng, tôi biết sao nhỏ học giỏi rồi đấy. Lập tức tôi thực hiện theo nhưng vô ích vẫn không sao gỡ ra được, chắc do bị quấn quá nhieuf còng nên giờ có làm thế nào cũng vậy. Chỉ còn cách gỡ bộ phận xe ra mà rút thôi. Nghĩ mà nản.
Loay hoay không biết làm thế nào thì Mẫn với thằng người yêu của nó lái xe điện đi ngay qua thấy liền hỏi:
-"Xe bị sao vậy?"
-"Áo khoác Mi quấn vào thành xe rồi, gỡ quài không ra."
-"Ừ vậy thôi, gỡ tiếp đi, tụi tao về trước á, ở lại cũng không giúp được gì."
-"Ừm, mày về đi."
Tôi nhẹ nhàng nói, chợt lòng thắt lại một chút, chưa bao giờ tôi thấy Mẫn vô tình như thế. Nhưng Mẫn nói đúng dù ở lại cũng không giúp được gì. Đứng một đống người trên đường như thế chỉ gây sự chút ý mà thôi.
Chợt anh Quân đi ngang qua thấy thế hỏi thăm. Quân thích thầm Mi cũng đã lâu nay thấy nó lâm vào tình trạng như vậy nên liền quan tâm.
-"Xe bị sao vậy, mấy đứa."
-Dạ, bị hư xe ạ."
-"Đối diện mấy đứa có tiệm sửa xe kìa vô đấy nhờ người ta giúp cho. Chúng tôi như vớ được chiếc phao cứu sinh khi mắc cạn. Thấy bản thân ngu ngốc vãi chưởng nãy giờ đứng trước tiệm sửa xe mà cứ hì hục sửa như thiệt, hoảng loạn quá nên có kịp quan sát, tìm hiểu gì đâu. Đúng thật là,...
Theo chân anh Quân chúng tôi bước vào tiệm sửa xe nhờ người ta sửa giúp, trời ơi ông chú ấy gỡ từng bộ phận xe tôi ra nhìn xót thật nhưng miễn gỡ được cái áo là tôi an lòng rồi. Hình ảnh một cái tay áo nhem nhuốc, đen sì dơ bẩn nhìn là thấy tởm, đâu ai ngờ được vài tiếng trước trông vô cùng mềm mại, trắng noãn nà và sang trọng. Tôi càng cảm thận tội lỗi ùa về lòng nặng trĩu mãi không thoát ra được.
Tay áo bị quấn mấy rất nhiều dòng vài dòng đầu còn dễ gỡ sang đến mấy vòng cuốn, dính quá chặt nên chỉ còn cách cắt tay áo ra mà thôi.
-"Cắt tay áo ngắn lại rồi gỡ cho dễ nha mấy đứa."
Mi lập tức xông vào ngăn lại, không biết cố ý hay do bất cẩn mà gót gày của Mi đã dậm thẳng vào tay tôi đang để dưới đất. Loại dép quai hậu mà Mi mang là loại quai hậu sandal nữ bitis nên có gót hơi nhô lên một chút. Đâm vào tay cũng đau phết nhỉ! Nhưng tôi mặc kệ tất cả vì sự việc lần này 1 phần là lỗi do tôi.
-"Không chú ơi, cháu quý cái áo này lắm ạ, không cắt được đâu."
Mi hớt ha hớt hải nói để ngăn chiếc áo mới không bị cắt đi nhưng,...
-"Không cắt thì làm sao chú gỡ ra được con, áo và xe cũng bỏ luôn đấy."
Tôi nghe thế thì cũng hơi sợ vì xe hư rồi thì làm sao tôi đến trường được. Ba mẹ cũng không rảnh mà đưa đón. Tôi phải làm sao đây,...Hic hic.
-"Thôi thì chấp nhận vậy Mi à."
Hân lên tiếng khuyên giải, tôi chỉ đành im lặng vì biết bây giờ bản thân có nói gì cũng vậy thôi. Sống đúng chân lí 'Im lặng là vàng'
Hầm hực Mi đành phải gật đầu.
Từ cái gật đầu đó Mi nhận lại được những mãnh vụn từ cánh tay áo, nhìn thôi là tôi Mi đau lòng đến mức nào rồi. Tôi chỉ có thể nói:
-"Xin lỗi."
-"Không sao."
Mi đáp lại.
Tôi nhận lại chiếc xe viếc nhiều bộ phận ở líp xe bị tháo rời định bụng sẽ nhờ chú sửa xe lắp lại giúp thì,..
-"Thôi chúng ta nhanh chóng về thôi kẻo trễ."
Tiếng Khánh An vang lên. Thấy thế tôi định trả lời là: Chờ tao lắp xe xong rồi cùng về thì...
-"Thôi An với Hân đi chung đi, anh chở bé Mi cho."
Anh Quân lên tiếng phá tan tất cả những lời nói suy nghĩ của tôi. Lẽ nào họ quên lãng còn có một người tên Tuệ Ân hay sao,...Đau lòng thật nhưng biết nói gì bây giờ,...
Rồi tôi sững người nhìn họ ra về trong tủi thân.
Mi đau lòng vì chiếc áo, tôi biết.
Mi lỡ quên mất tôi, tôi hiểu,...
Cớ sao.
Khánh An à,
Ngọc Hân à,
Hai người cũng quên
Tuệ Ân.
-"Mấy bạn không chờ con về chung luôn à?"
-"Dạ, con nói mấy bạn về trước, chút con về sậu, chú lắp vào hộ con ạ."
Chẳng lẽ nói: Họ lỡ quên còn con rồi sao chú.
-"Hơi lâu xíu, con chờ nha."
-"Dạ."
-"Đi về chung nhan."
Tôi nhanh chân chạy lại chỗ Mi nói lớn.
-"Không về với mày, tao đi bộ à."
Quên mất là lúc sáng tôi và nó đi học chung kia mà. Vui thật có người về chung đi đường sẽ không còn cô đơn nữa rồi.
Ra đến nhà xe, tôi dắt xe còn Mi đi theo sau tay cầm chiếc áo ấm bông ấy tôi thắc mắc không biết tại sao Mi không mặc mà lại cầm thì nó đáp:
-"Trời giờ cũng dịu rồi nên không cần phải mặc 2 áo đâu."
Cũng đúng, tôi cũng không còn cảm thấy lạnh lắm.
Ra tới cổng, thì Mi chở tôi vì khi sáng tôi cũng đã đèo hai đứa đi học rồi. Nó chuẩn bị đạp xe thì tôi cản vì còn phải chờ 2 người nữa:
-"Chờ An chở Hân rồi về luôn."
-"Oke."
Chờ khoản một lúc thì An với Hân cũng xuất hiện. An chở Hân bằng xe điện nha, vì nhà cô giàu cô có quyền. Thế đấy!
Con đường về nhà sao mà vui gơ. Cảm giác đi cùng đám bạn thân mới tuyệt làm sao ấy. Đừng hỏi tại sai Mẫn lại không về chung với chúng tôi nhá vì phỉa về với thằng người yêu đó. Ta nói chán cái bọn có người yêu dã con mẹ man. Đây người ta gọi là có bồ bỏ bạn nè.
Mi chở tôi nên tôi phụ trách công việc thiêng liêng là cầm chiếc áo ấm quý hóa, vạn người mê đó của nó. Cầm trên tay tôi mới biết là áo rất mềm mại, ấm áp nữa chứ. Chắc nghĩ gia cũng không phải vừa. Cũng ghen tị thật đó chứ. Nhưng ngay lập tức tôi đã dẹp đi cái suy nghĩ đó vì tôi biết: Đây không phải ao của tôi mà là của bạn thân tôi, tôi có trách nhiệm phải giữ gìn cẩn thận chiếc áo xinh đẹp này.
Vừa đi thì chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ, nào là chuyện trong lớp nè, chuyện gia đình, rồi còn có chuyện trên trời dưới đất nữa. Ôi chu choa, ở bên mấy con bạn thân này chưa bao giờ tôi ngừng mồm lại được mà.
-"Nè, tụi mày lúc nãy thầy Toán giảng có ai hiểu không, chứ tao là không hiểu rồi á."
-"Chứ tao hiểu chắc."
Vâng, đó là câu nó của lớp trưởng đại nhân đó các bác ạ, tôi cũng biết rõ là những bài toán đó nó hiểu nhưng nó vẫn nói vậy là chỉ muốn hùa theo tôi thôi à làm gì có chuyện nó không hiểu được. Ngay của tôi đây, chỉ cần tập trung lắng nghe thôi cũng sắp hiểu hết toàn bộ rồi nhưng tôi có tập trung được đâu.
-"Lớp phó học tập ở đây mà, nếu tụi bay không hiểu thì cứ việc hỏi."
-"Ủa, con khỉ An đay, nãy giờ tao chưa nói gì nha."
Thế là Ân và Hân lại đâm ra cãi cò đùa giỡn nhưng có bao giờ Hân thắng đâu với lại nhỏ đang ngồi trên xe của Ân, cô mà ghét thì cho nhỏ xuống xe đi bộ thì sao.
Nhìn đúng trẻ trâu thật, thế là cả bọn cười lớn, tôi cũng cười và chính cái cười ấy đã vô tình khiến cho tay ao ấm thòng xuống và quấn vào líp của xe đạp từ khi nào mà không hề hay biết có lẽ do tay áo hơi dài và cái tính hậu đậu có bao giờ Cứ thế xe cứ lăn bánh cứ lăn và nó cũng đã dần cảm nhận được sự nằng nề khi quay của bánh xe, tôi cũng cảm nhận được dựa vào sự nặng nề mệt mỏi khi đạp xe của nó.
Thế là tôi nhìn khắp xe để tìm ra nguyên do, tầm mắt của tôi rơi vào cái mớ hỗn độn quấn vào líp xe, định hình một lúc thì ra là tay áo khoác áo Mi(Nó) nhưng quấn vào lúc nào vậy chứ, hoảng hốt tôi hét to:
-"Dừng xe đi Mi, nguy rồi, áo ấm của mày."
Nghe đến từ "áo" nó hoảng hốt dừng xe ngay, Hân và Kha cũng dừng xe điện lại quan tâm, hỏi thăm:
Nhìn tình cảnh hiện tại, nó lập tức hét lớn:
-"Trời ơi, áo của tao, sao nó lại thế này."
Chiếc áo lông màu trắng sang trọng, xinh đẹp giờ đây bị cuốn vào dây sên xe đạp đã biến dạng thành màu đen và bị dính vào cứng ngắt không gỡ ra được. Ôi trời giờ phải làm sao đây, tại tôi sơ ý là lỗi của tôi mà.
-"Mi ơi, tao xin lỗi."
Mi không đáp nhưng mặt nó nhăn lại tỏ vẻ lo lắng.
-"Lỗi phải gì tầm này, tìm cách gỡ cái áo khoác ra rồi nói tiếp."
Đúng rồi giờ không phải là lúc tôi phải hoảng sợ, bình tĩnh tìm cách gỡ cái áo ra mới được nếu không thì xe tôi cũng hư mất.
Nhưng làm sao bây dính chặt quá, kéo thế nào cũng không ra.
-"Đi tới thì áo cuốn vào, giờ đẩy bánh xe đi lui thử đi."
Hân lên tiếng tôi thấy cũng đúng, tôi biết sao nhỏ học giỏi rồi đấy. Lập tức tôi thực hiện theo nhưng vô ích vẫn không sao gỡ ra được, chắc do bị quấn quá nhieuf còng nên giờ có làm thế nào cũng vậy. Chỉ còn cách gỡ bộ phận xe ra mà rút thôi. Nghĩ mà nản.
Loay hoay không biết làm thế nào thì Mẫn với thằng người yêu của nó lái xe điện đi ngay qua thấy liền hỏi:
-"Xe bị sao vậy?"
-"Áo khoác Mi quấn vào thành xe rồi, gỡ quài không ra."
-"Ừ vậy thôi, gỡ tiếp đi, tụi tao về trước á, ở lại cũng không giúp được gì."
-"Ừm, mày về đi."
Tôi nhẹ nhàng nói, chợt lòng thắt lại một chút, chưa bao giờ tôi thấy Mẫn vô tình như thế. Nhưng Mẫn nói đúng dù ở lại cũng không giúp được gì. Đứng một đống người trên đường như thế chỉ gây sự chút ý mà thôi.
Chợt anh Quân đi ngang qua thấy thế hỏi thăm. Quân thích thầm Mi cũng đã lâu nay thấy nó lâm vào tình trạng như vậy nên liền quan tâm.
-"Xe bị sao vậy, mấy đứa."
-Dạ, bị hư xe ạ."
-"Đối diện mấy đứa có tiệm sửa xe kìa vô đấy nhờ người ta giúp cho. Chúng tôi như vớ được chiếc phao cứu sinh khi mắc cạn. Thấy bản thân ngu ngốc vãi chưởng nãy giờ đứng trước tiệm sửa xe mà cứ hì hục sửa như thiệt, hoảng loạn quá nên có kịp quan sát, tìm hiểu gì đâu. Đúng thật là,...
Theo chân anh Quân chúng tôi bước vào tiệm sửa xe nhờ người ta sửa giúp, trời ơi ông chú ấy gỡ từng bộ phận xe tôi ra nhìn xót thật nhưng miễn gỡ được cái áo là tôi an lòng rồi. Hình ảnh một cái tay áo nhem nhuốc, đen sì dơ bẩn nhìn là thấy tởm, đâu ai ngờ được vài tiếng trước trông vô cùng mềm mại, trắng noãn nà và sang trọng. Tôi càng cảm thận tội lỗi ùa về lòng nặng trĩu mãi không thoát ra được.
Tay áo bị quấn mấy rất nhiều dòng vài dòng đầu còn dễ gỡ sang đến mấy vòng cuốn, dính quá chặt nên chỉ còn cách cắt tay áo ra mà thôi.
-"Cắt tay áo ngắn lại rồi gỡ cho dễ nha mấy đứa."
Mi lập tức xông vào ngăn lại, không biết cố ý hay do bất cẩn mà gót gày của Mi đã dậm thẳng vào tay tôi đang để dưới đất. Loại dép quai hậu mà Mi mang là loại quai hậu sandal nữ bitis nên có gót hơi nhô lên một chút. Đâm vào tay cũng đau phết nhỉ! Nhưng tôi mặc kệ tất cả vì sự việc lần này 1 phần là lỗi do tôi.
-"Không chú ơi, cháu quý cái áo này lắm ạ, không cắt được đâu."
Mi hớt ha hớt hải nói để ngăn chiếc áo mới không bị cắt đi nhưng,...
-"Không cắt thì làm sao chú gỡ ra được con, áo và xe cũng bỏ luôn đấy."
Tôi nghe thế thì cũng hơi sợ vì xe hư rồi thì làm sao tôi đến trường được. Ba mẹ cũng không rảnh mà đưa đón. Tôi phải làm sao đây,...Hic hic.
-"Thôi thì chấp nhận vậy Mi à."
Hân lên tiếng khuyên giải, tôi chỉ đành im lặng vì biết bây giờ bản thân có nói gì cũng vậy thôi. Sống đúng chân lí 'Im lặng là vàng'
Hầm hực Mi đành phải gật đầu.
Từ cái gật đầu đó Mi nhận lại được những mãnh vụn từ cánh tay áo, nhìn thôi là tôi Mi đau lòng đến mức nào rồi. Tôi chỉ có thể nói:
-"Xin lỗi."
-"Không sao."
Mi đáp lại.
Tôi nhận lại chiếc xe viếc nhiều bộ phận ở líp xe bị tháo rời định bụng sẽ nhờ chú sửa xe lắp lại giúp thì,..
-"Thôi chúng ta nhanh chóng về thôi kẻo trễ."
Tiếng Khánh An vang lên. Thấy thế tôi định trả lời là: Chờ tao lắp xe xong rồi cùng về thì...
-"Thôi An với Hân đi chung đi, anh chở bé Mi cho."
Anh Quân lên tiếng phá tan tất cả những lời nói suy nghĩ của tôi. Lẽ nào họ quên lãng còn có một người tên Tuệ Ân hay sao,...Đau lòng thật nhưng biết nói gì bây giờ,...
Rồi tôi sững người nhìn họ ra về trong tủi thân.
Mi đau lòng vì chiếc áo, tôi biết.
Mi lỡ quên mất tôi, tôi hiểu,...
Cớ sao.
Khánh An à,
Ngọc Hân à,
Hai người cũng quên
Tuệ Ân.
-"Mấy bạn không chờ con về chung luôn à?"
-"Dạ, con nói mấy bạn về trước, chút con về sậu, chú lắp vào hộ con ạ."
Chẳng lẽ nói: Họ lỡ quên còn con rồi sao chú.
-"Hơi lâu xíu, con chờ nha."
-"Dạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.