Chương 10: Tai Nạn.
Bướm Đen.
17/08/2021
Từ chuyến đi chơi hôm đó tôi cảm thấy khoảng cách với đám bạn không còn thân thiết như xưa nữa, có thể gọi là hơi xa cách.
Tôi với Mẫn vẫn bình thường nhưng với 3 người còn lại thì hơi bất ổn.
Thậm chí nhiều lúc tôi thấy tủi thân vì bị cho ra rìa, không ai quan tâm.
Như sự việc sáng hôm nay vậy.
-"Nhớ bữa trước đi chơi vui thiệt đúng không?"
-"Um, đúng rồi."
-"Tụi đấy còn hẹn có gì bữa sau đi chơi tiếp nữa kìa."
-"..."
Các bạn ấy cứ bàn luận về chuyến đi chơi, còn tôi với Mẫn 2 kẻ ngoài cuộc không biết phải tiếp chuyện như thế nào cả, nhiều lúc cũng muốn chen miệng vào góp vui lắm chứ nhưng thiết nghĩ có lẽ không cần đâu, cười cho có lệ chứ có hiểu gì đâu, chán phèo. Hai đứa chúng tôi mặt cứ ngơ ngơ như đứa ngốc và nghe họ tán gẫu. Tôi cứ cười cười và cười. Thiết nghĩ, sức chịu đựng của tôi dai dẳng thiệt. Nhưng Mẫn thì không thế, nhìn mặt nó như kiểu giận hờn nhưng mà không nói ra, hay Vừa là không thể nói. Rồi được đưa đến đỉnh điểm nó kéo tay tôi ra khỏi đám đông đó. Kéo tôi về phía căn tin và miệng lẩm bẩm:
-"Mẹ kiếp, chơi với nhau tốt bỏ mẹ."
-"Thôi mà, đi ăn đi cho bớt ngơ."
Kéo ra ngoài tôi cảm thấy bản thân tự hiện hơn, đỡ căng thẳng hơn, đỡ lạc lỏng hơn, đỡ buồn hơn,...
Chúng tôi cứ thế ăn đến hết giờ giải lao và vào lớp.
Vừa mới ngồi xuống thì đã nghe An nói.
-"Ủa, sao hồi nãy đang nói chuyện bây chạy đi đâu vậy?"
-"Căn tin."
-"Ò, nãy nói chuyện thiệt vui mà bay đi đâu mất."
Ngó lơ An tỏ vẻ không quan tâm tôi quay sang hướng khác chép bài.
Không biết dạo này, ăn trúng thứ gì mà An nó cứ nói chuyện bô bô liên tục thế không biết. Nhưng nó càng nói thì tôi càng thấy khó chịu. Không biết lí giải thế nào nhưng tôi cứ có cảm giác nó đang nói móc tôi vậy. Bạn thân??!
* Vào tiết 5 giờ học hôm ấy:
Chúng nó coi tôi như một kẻ ngoài cuộc, thản nhiên chuyền giấy trò chuyện với nhau trước mặt tôi, và đặc biệt hơn hết không có sự tồn tại của tôi. Tôi ngẩn ngơ nhìn và ngẩn ngơ làm phương tiện chuyển giấy liên lạc cho chúng. Vui nhỉ!
Tôi mong sao giờ học kết thúc thật nhanh để còn trở về nhà. Và giờ học kết thúc,...
Vừa dắt xe ra tới cổng tôi đã thấy Hân, nhỏ chạy đến và nói:
-"Cho tao về ké với nha, ba mẹ tao chưa đón."
Ngày thường đi học, Hân được ba mẹ lấy xe may đưa đón, hôm nào bận thì tôi hộ tống nó về. Tuy cực mà vui, vừa chạy xe vừ có đứa bô bô luyên thuyên sau xe cũng vui.
-"Được thôi, lên đi."
Hân hớn hở và leo tót lên xe của tôi.
Trời nắng thế không biết, nắng sao mà chói chang, như cái chảy dầu đang sôi sùng sục muốn thiêu đốn người đi.
Mệt thật, có lẽ cả chiếc áo sơ mi đã đẫm mồ hôi rồi!.
Cảm giác khó chịu.
Lúc chở Hân tôi luôn là người lái xe khiêm luôn cả đạp xe vì Hân không biết đạp xe dù tập nhiều lần. Chắc điều đó không cần thiết vì là con cưng một gia đinh giàu có, kẻ đưa người rước.
-"Mày mệt không.?"
Tôi im lăng, im lặng vì cái nắng, im lặng vì sự mệt nhọc, im lặng vì cái miệng khô ran không một giọt nước, im lặng vì không còn sức lực mà nữa!
-"Để tao hát cho mày nghe đỡ mệt nhen."
-"Cũng,...Được."
Tôi thều thào.
-"Con còn be bé,..."
Hân hát, tôi nghe và tôi cố vui để phai nhòa đi sự mệt mỏi.
Đoạn đường thường ngay không xa, không ngắn nhưng sao hôm nay ngút ngàng thế!
-"Đi...Đường tắt không,...Cho....lẹ."
Tôi cố đưa ra sáng kiến.
-"Oke, cũng được.
Thế rồi tôi xổ xe xuống một con dốc. Đoạn đường này hơi vắng nên tôi không thường xuyên đi lắm, nhưng cũng quen đường. Đoạn đường xuống dốc khiến tôi vui nhất vì không mất sức và cảm giác lại rất tuyệt.
Bỗng...
-"Ầm"
Tôi tông vào ai đó,
Mong là không,
Và,
Đó là SỰ THẬT>
Một ông chú đi xe hướng ngược lại các bạn ạ.
Ôi! Đau vãi chưởng.
Tôi lao thẳng xuống mặt đường, còn Hân thì té xuống nhưng có vẻ không nặng như tôi. Tôi bị tông trực diện cơ mà.
Đau, thốn và cảm thấy có lỗi vì để liên lụy Hận mất rồi.
Tôi gượng dậy và quay sang đỡ Hân đứng dậy, nhìn xem thương tích nó thế nào, có lẽ cũng chỉ xây xát nhẹ. Nhưng mặt nó đơ ra chắc có lẽ do mất hồn. Tôi lay người nó nhẹ và hỏi.
-"Ổn không?"
-",...Ổn."
Khoảng một lúc sau thì nó mới định hình mà trả lời.
Sựt nhớ ra còn ông chú thì phải.
Toang!
Nhưng ma quá ông chú không sao cả!
-"Còn xin lỗi chú ạ."
-"Hai đứa đi đứng cái kiểu gì vậy hả,...."
Một bài ca vang dội và bất hủ.
Một lúc sau chúng tôi mới hoàn hồn thì ông chú đã đựng xe lên và đi mất rồi.
Thôi vậy! Coi như xui xẻo.
Dựng xe lên tiếp tục đoạn đường, cũng may là đường tắt nên chẳng mấy chốc đã đến nhà Hân. Tạm biệt nhau và tôi tiếp tục đoạn đường cô đơn trở về nhà.
Cảm giác lạ ở chân, đau đau. Nhưng tôi không rảnh quan tâm, tức tốc chạy về nhà.
-"Thưa ba me con mới học về."
-"Con với chả cái, đi đâu giờ này mới về vậy hả?, đi chơi đâu đọ nữa chứ gì?"
Tôi mặc kệ và cũng chả muốn giải thích nhiều, tôi trong mắt họ mãi mãi là một đứa con gái ăn chơi, xấu xa không biết phụ giúp gia đình lúc nào cũng bị ghẻ lạnh mà thôi.
Quen rồi, kệ vậy.
Rửa tay rồi tôi vào nhà bớt cơm ăn, cả nhà đã ăn cơm xong hết rồi chỉ còn mình tôi về muộn nên ăn sau. Còn một chút cơm đã nguội và một chút cá kho nguội lạnh trong bếp, tôi ăn đại cho có lệ vì giờ tôi chưa đói lắm. Có gì xế chế mì gói ăn là no căng.
Trở về phòng, thay đồ ra và công việc tiếp theo là chăm cái chân.
Không ngờ nó lại bị nặng như vậy, bị rách một mảng lớn chứ chả đùa, máu chảy ướt hết cả một ông quần, sao lúc đạp xe không thấy đau nhỉ! còn giờ thì thâm quá, buốt quá, rát quá, nhức quá.
Nhà cũng hết bông băng thuốc đỏ rồi, giờ sao đây ta. Mặc kệ vậy chừng nó cũng hết mà thôi. Thấy đau vậy chứ vài ngày cũng đóng vảy rồi hết thôi, đây là quan niệm của tôi đó.
May là chiều không có đi học chứ không thì tôi còn phải nghỉ cách làm thế nào mà đạp xe đến trường đây!
Xem ra ông trời không triệt đường sống của tôi cũng may nhi!
Tôi với Mẫn vẫn bình thường nhưng với 3 người còn lại thì hơi bất ổn.
Thậm chí nhiều lúc tôi thấy tủi thân vì bị cho ra rìa, không ai quan tâm.
Như sự việc sáng hôm nay vậy.
-"Nhớ bữa trước đi chơi vui thiệt đúng không?"
-"Um, đúng rồi."
-"Tụi đấy còn hẹn có gì bữa sau đi chơi tiếp nữa kìa."
-"..."
Các bạn ấy cứ bàn luận về chuyến đi chơi, còn tôi với Mẫn 2 kẻ ngoài cuộc không biết phải tiếp chuyện như thế nào cả, nhiều lúc cũng muốn chen miệng vào góp vui lắm chứ nhưng thiết nghĩ có lẽ không cần đâu, cười cho có lệ chứ có hiểu gì đâu, chán phèo. Hai đứa chúng tôi mặt cứ ngơ ngơ như đứa ngốc và nghe họ tán gẫu. Tôi cứ cười cười và cười. Thiết nghĩ, sức chịu đựng của tôi dai dẳng thiệt. Nhưng Mẫn thì không thế, nhìn mặt nó như kiểu giận hờn nhưng mà không nói ra, hay Vừa là không thể nói. Rồi được đưa đến đỉnh điểm nó kéo tay tôi ra khỏi đám đông đó. Kéo tôi về phía căn tin và miệng lẩm bẩm:
-"Mẹ kiếp, chơi với nhau tốt bỏ mẹ."
-"Thôi mà, đi ăn đi cho bớt ngơ."
Kéo ra ngoài tôi cảm thấy bản thân tự hiện hơn, đỡ căng thẳng hơn, đỡ lạc lỏng hơn, đỡ buồn hơn,...
Chúng tôi cứ thế ăn đến hết giờ giải lao và vào lớp.
Vừa mới ngồi xuống thì đã nghe An nói.
-"Ủa, sao hồi nãy đang nói chuyện bây chạy đi đâu vậy?"
-"Căn tin."
-"Ò, nãy nói chuyện thiệt vui mà bay đi đâu mất."
Ngó lơ An tỏ vẻ không quan tâm tôi quay sang hướng khác chép bài.
Không biết dạo này, ăn trúng thứ gì mà An nó cứ nói chuyện bô bô liên tục thế không biết. Nhưng nó càng nói thì tôi càng thấy khó chịu. Không biết lí giải thế nào nhưng tôi cứ có cảm giác nó đang nói móc tôi vậy. Bạn thân??!
* Vào tiết 5 giờ học hôm ấy:
Chúng nó coi tôi như một kẻ ngoài cuộc, thản nhiên chuyền giấy trò chuyện với nhau trước mặt tôi, và đặc biệt hơn hết không có sự tồn tại của tôi. Tôi ngẩn ngơ nhìn và ngẩn ngơ làm phương tiện chuyển giấy liên lạc cho chúng. Vui nhỉ!
Tôi mong sao giờ học kết thúc thật nhanh để còn trở về nhà. Và giờ học kết thúc,...
Vừa dắt xe ra tới cổng tôi đã thấy Hân, nhỏ chạy đến và nói:
-"Cho tao về ké với nha, ba mẹ tao chưa đón."
Ngày thường đi học, Hân được ba mẹ lấy xe may đưa đón, hôm nào bận thì tôi hộ tống nó về. Tuy cực mà vui, vừa chạy xe vừ có đứa bô bô luyên thuyên sau xe cũng vui.
-"Được thôi, lên đi."
Hân hớn hở và leo tót lên xe của tôi.
Trời nắng thế không biết, nắng sao mà chói chang, như cái chảy dầu đang sôi sùng sục muốn thiêu đốn người đi.
Mệt thật, có lẽ cả chiếc áo sơ mi đã đẫm mồ hôi rồi!.
Cảm giác khó chịu.
Lúc chở Hân tôi luôn là người lái xe khiêm luôn cả đạp xe vì Hân không biết đạp xe dù tập nhiều lần. Chắc điều đó không cần thiết vì là con cưng một gia đinh giàu có, kẻ đưa người rước.
-"Mày mệt không.?"
Tôi im lăng, im lặng vì cái nắng, im lặng vì sự mệt nhọc, im lặng vì cái miệng khô ran không một giọt nước, im lặng vì không còn sức lực mà nữa!
-"Để tao hát cho mày nghe đỡ mệt nhen."
-"Cũng,...Được."
Tôi thều thào.
-"Con còn be bé,..."
Hân hát, tôi nghe và tôi cố vui để phai nhòa đi sự mệt mỏi.
Đoạn đường thường ngay không xa, không ngắn nhưng sao hôm nay ngút ngàng thế!
-"Đi...Đường tắt không,...Cho....lẹ."
Tôi cố đưa ra sáng kiến.
-"Oke, cũng được.
Thế rồi tôi xổ xe xuống một con dốc. Đoạn đường này hơi vắng nên tôi không thường xuyên đi lắm, nhưng cũng quen đường. Đoạn đường xuống dốc khiến tôi vui nhất vì không mất sức và cảm giác lại rất tuyệt.
Bỗng...
-"Ầm"
Tôi tông vào ai đó,
Mong là không,
Và,
Đó là SỰ THẬT>
Một ông chú đi xe hướng ngược lại các bạn ạ.
Ôi! Đau vãi chưởng.
Tôi lao thẳng xuống mặt đường, còn Hân thì té xuống nhưng có vẻ không nặng như tôi. Tôi bị tông trực diện cơ mà.
Đau, thốn và cảm thấy có lỗi vì để liên lụy Hận mất rồi.
Tôi gượng dậy và quay sang đỡ Hân đứng dậy, nhìn xem thương tích nó thế nào, có lẽ cũng chỉ xây xát nhẹ. Nhưng mặt nó đơ ra chắc có lẽ do mất hồn. Tôi lay người nó nhẹ và hỏi.
-"Ổn không?"
-",...Ổn."
Khoảng một lúc sau thì nó mới định hình mà trả lời.
Sựt nhớ ra còn ông chú thì phải.
Toang!
Nhưng ma quá ông chú không sao cả!
-"Còn xin lỗi chú ạ."
-"Hai đứa đi đứng cái kiểu gì vậy hả,...."
Một bài ca vang dội và bất hủ.
Một lúc sau chúng tôi mới hoàn hồn thì ông chú đã đựng xe lên và đi mất rồi.
Thôi vậy! Coi như xui xẻo.
Dựng xe lên tiếp tục đoạn đường, cũng may là đường tắt nên chẳng mấy chốc đã đến nhà Hân. Tạm biệt nhau và tôi tiếp tục đoạn đường cô đơn trở về nhà.
Cảm giác lạ ở chân, đau đau. Nhưng tôi không rảnh quan tâm, tức tốc chạy về nhà.
-"Thưa ba me con mới học về."
-"Con với chả cái, đi đâu giờ này mới về vậy hả?, đi chơi đâu đọ nữa chứ gì?"
Tôi mặc kệ và cũng chả muốn giải thích nhiều, tôi trong mắt họ mãi mãi là một đứa con gái ăn chơi, xấu xa không biết phụ giúp gia đình lúc nào cũng bị ghẻ lạnh mà thôi.
Quen rồi, kệ vậy.
Rửa tay rồi tôi vào nhà bớt cơm ăn, cả nhà đã ăn cơm xong hết rồi chỉ còn mình tôi về muộn nên ăn sau. Còn một chút cơm đã nguội và một chút cá kho nguội lạnh trong bếp, tôi ăn đại cho có lệ vì giờ tôi chưa đói lắm. Có gì xế chế mì gói ăn là no căng.
Trở về phòng, thay đồ ra và công việc tiếp theo là chăm cái chân.
Không ngờ nó lại bị nặng như vậy, bị rách một mảng lớn chứ chả đùa, máu chảy ướt hết cả một ông quần, sao lúc đạp xe không thấy đau nhỉ! còn giờ thì thâm quá, buốt quá, rát quá, nhức quá.
Nhà cũng hết bông băng thuốc đỏ rồi, giờ sao đây ta. Mặc kệ vậy chừng nó cũng hết mà thôi. Thấy đau vậy chứ vài ngày cũng đóng vảy rồi hết thôi, đây là quan niệm của tôi đó.
May là chiều không có đi học chứ không thì tôi còn phải nghỉ cách làm thế nào mà đạp xe đến trường đây!
Xem ra ông trời không triệt đường sống của tôi cũng may nhi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.