Chương 5: Tủi Thân.
Bướm Đen.
05/08/2021
Đập vào mắt tôi là hình ảnh Mi đang khóc toáng lên xung quanh nó thì hết thảy mọi người đều hết lời an ủi, quan tâm, chia sẻ. Lau từng giọt nước mắt ấy. Giọt nước mắt đáng thương có chăng phải là sự thật nhưng sao trong mắt tôi cứ cảm thấy nó giả giả làm sao. Chưa bao giờ tôi có suy nghĩ như vậy đến người bạn thân của mình. Nhưng thôi kệ giờ chuộc lỗi mới là quan trọng nhất không nên chậm trễ. Tiến lại gần tôi nghe rõ mọi người đang bàn luận về chuyện gì đó.
-"Thật đáng ghét, không ngờ con Ân lại có thể làm ra chuyện như vậy?"
Gì cơ? Đang bàn luận về tôi ư, mà tôi làm gì quá đáng với họ? Gì thế này nhỉ?
-"Làm sai mà cũng không biết nhận lỗi nữa, giờ mất tâm hơi đâu không biết."
Giọng này, quen quá đi mất là của Khánh An đây mà. Tôi không biết là vụ gì mà lại lôi cả tôi trong đấy nữa chứ! Lục đầy vặn hết chất xám mà suy nghĩ thì đúng rồi chiếc áo ấm, tôi làm hư của Mi. Nhưng sao An biết tôi không nhận lỗi không chuộc lỗi kia chứ, bạn thân gì kì vậy cô có biết nếu cô nói như vậy là đang chia rẻ tình cảm bạn bè của Ân với Mi không vậy. Cô đâu phải là người như vậy.
-"Cái áo đó đẹp như vậy, giá cả không vừa đâu, Ân nó đền nổi không biết."
-"Đương nhiên là không rồi, cỡ như nó thì làm gì có tiền mà đền."
Ngọc Nhi lên tiếng. Tôi biết Nhi ghét tôi nhưng đâu cần trước mặt nhiều người như vậy mà sỉ nhục tôi nặng nề như vậy chứ. Tổn thương thật!
-"Tội nghiệp Mi thật, chuyện này Ân có lỗi."
-"Thôi mọi người, hic,...hic....Đừng nói Ân như vậy nữa, Ân không đền nổi thì làm sao chuộc lỗi được,....Hic coi như Mi xui đi nhan."
Vừa nói Mi vừa nói, trông có vẻ ấm ức nhỉ, tội nhỉ! Nhưng sao nó nghĩ tôi không chuộc lỗi cơ chứ. Không cách này thì còn nhiều cách khác mà. tuy biết bản thân có lõi nhưng,...Mọi người đối xử với tôi sao không bao giờ có sự thấu hiểu hết vậy.
Buồn nhỉ, tôi bỏ túi đồ ăn xuống và đặt trên đó dòng chữ:
-"Quà chuộc lỗi."
Một mạch chạy thẳng vào nhà vệ sinh và tôi khóc, tự nhiên tôi thấy tủi, thấy buồn, thấy có lỗi và bản thân tôi suy nghĩ, tôi nghĩ nhiều lắm.
'Mình là người có lỗi sao mình lại chạy ra đây chứ! Mình phải đưa cho Mi túi đồ ăn chuộc lỗi đó cho Mi không giận mình nữa chứ, Mình là người sai mà, mọi người nói không sai, mình phải đi nhận lỗi, Ân à cố lên, người đó là bạn thân của mày, giờ này bạn ấy đang buồn mày phải bên cạnh chứ!'
Ra khỏi nhà vệ sinh tôi vô tình va phải chốt then cửa đụng đến vết thương làm nó rỉ máu. Đau quá đi mất, giờ xuống phòng y tế hay lên lớp xin lỗi đây.
Đúng rồi phải xin lỗi.
Mặc kệ vết thương, tôi đi thẳng lên lớp, trên đường thì gặp Phong, Dương Nhật Phong vui qua đi mất người mà tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay đang xuất hiện trước mặt tôi đây này, phải làm sao đấu chứ. Hoảng quá không ngờ rằng Phong là người chủ động bắt chuyện:
-"Này đi đâu vậy, tui kiếm bạn nãy giờ đó."
-"Kiếm tui,...Chi vậy."
-"Sao bạn lại làm vậy với Mi có biết rằng Mi buồn lắm không hả, bạn thân gì kì cục vậy."
-"HẢ?"
-"Hả, hả cía gì, lên lớp xin lỗi người ta đi."
-"Ò, mình biết rồi."
Nói xong, Phong quay lưng rời đi. Đau lòng thật sao lúc tôi làm điều già tốt không ai mảy may quan tâm cả còn khi sai mọi người ai cũng quay lưng trách móc tôi hết vậy, ngay cả cậu cũng vậy Phong à, tui buồn quá đi mất tại sao ngay cả cậu mà cũng không,...Hic muốn khóc nhưng khóc lúc này cũng chả giúp ích gì trong khi người có lỗi là tôi, khẽ nuốt hết nước mắt vào trong rồi tôi, manhjmex bước đi thực hiện nhiệm vụ cao cả do Phong giao phó.
-"Mi tao xin lỗi, hãy tha thứ cho tao có được không?"
-"Được, không sao đâu chúng ta là bạn thân mà."
Tôi vui mất, không ngờ việc đó lại dễ dàng như vậy nhưng tôi luốn nghĩ nó khó mà không thực hiện, vui quá tôi liền chay lại, ôm chầm lấy Mi trong giây phút ngỡ ngàng. Mi cũng nhẹ nhàng đáp lại cái ôm đó. Vết thương do đụng chạm mạnh mà rỉ máu thêm, đau buốt nhưng nhưng tôi không cảm thấy đau mà thấy vui hơn bao giờ. Hóa ra tôi trách lầm Mi rồi.
Tình bạn vẫn bền chặt,...luôn là một dấu chấm hỏi to đùn???!!!
-"Thật đáng ghét, không ngờ con Ân lại có thể làm ra chuyện như vậy?"
Gì cơ? Đang bàn luận về tôi ư, mà tôi làm gì quá đáng với họ? Gì thế này nhỉ?
-"Làm sai mà cũng không biết nhận lỗi nữa, giờ mất tâm hơi đâu không biết."
Giọng này, quen quá đi mất là của Khánh An đây mà. Tôi không biết là vụ gì mà lại lôi cả tôi trong đấy nữa chứ! Lục đầy vặn hết chất xám mà suy nghĩ thì đúng rồi chiếc áo ấm, tôi làm hư của Mi. Nhưng sao An biết tôi không nhận lỗi không chuộc lỗi kia chứ, bạn thân gì kì vậy cô có biết nếu cô nói như vậy là đang chia rẻ tình cảm bạn bè của Ân với Mi không vậy. Cô đâu phải là người như vậy.
-"Cái áo đó đẹp như vậy, giá cả không vừa đâu, Ân nó đền nổi không biết."
-"Đương nhiên là không rồi, cỡ như nó thì làm gì có tiền mà đền."
Ngọc Nhi lên tiếng. Tôi biết Nhi ghét tôi nhưng đâu cần trước mặt nhiều người như vậy mà sỉ nhục tôi nặng nề như vậy chứ. Tổn thương thật!
-"Tội nghiệp Mi thật, chuyện này Ân có lỗi."
-"Thôi mọi người, hic,...hic....Đừng nói Ân như vậy nữa, Ân không đền nổi thì làm sao chuộc lỗi được,....Hic coi như Mi xui đi nhan."
Vừa nói Mi vừa nói, trông có vẻ ấm ức nhỉ, tội nhỉ! Nhưng sao nó nghĩ tôi không chuộc lỗi cơ chứ. Không cách này thì còn nhiều cách khác mà. tuy biết bản thân có lõi nhưng,...Mọi người đối xử với tôi sao không bao giờ có sự thấu hiểu hết vậy.
Buồn nhỉ, tôi bỏ túi đồ ăn xuống và đặt trên đó dòng chữ:
-"Quà chuộc lỗi."
Một mạch chạy thẳng vào nhà vệ sinh và tôi khóc, tự nhiên tôi thấy tủi, thấy buồn, thấy có lỗi và bản thân tôi suy nghĩ, tôi nghĩ nhiều lắm.
'Mình là người có lỗi sao mình lại chạy ra đây chứ! Mình phải đưa cho Mi túi đồ ăn chuộc lỗi đó cho Mi không giận mình nữa chứ, Mình là người sai mà, mọi người nói không sai, mình phải đi nhận lỗi, Ân à cố lên, người đó là bạn thân của mày, giờ này bạn ấy đang buồn mày phải bên cạnh chứ!'
Ra khỏi nhà vệ sinh tôi vô tình va phải chốt then cửa đụng đến vết thương làm nó rỉ máu. Đau quá đi mất, giờ xuống phòng y tế hay lên lớp xin lỗi đây.
Đúng rồi phải xin lỗi.
Mặc kệ vết thương, tôi đi thẳng lên lớp, trên đường thì gặp Phong, Dương Nhật Phong vui qua đi mất người mà tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay đang xuất hiện trước mặt tôi đây này, phải làm sao đấu chứ. Hoảng quá không ngờ rằng Phong là người chủ động bắt chuyện:
-"Này đi đâu vậy, tui kiếm bạn nãy giờ đó."
-"Kiếm tui,...Chi vậy."
-"Sao bạn lại làm vậy với Mi có biết rằng Mi buồn lắm không hả, bạn thân gì kì cục vậy."
-"HẢ?"
-"Hả, hả cía gì, lên lớp xin lỗi người ta đi."
-"Ò, mình biết rồi."
Nói xong, Phong quay lưng rời đi. Đau lòng thật sao lúc tôi làm điều già tốt không ai mảy may quan tâm cả còn khi sai mọi người ai cũng quay lưng trách móc tôi hết vậy, ngay cả cậu cũng vậy Phong à, tui buồn quá đi mất tại sao ngay cả cậu mà cũng không,...Hic muốn khóc nhưng khóc lúc này cũng chả giúp ích gì trong khi người có lỗi là tôi, khẽ nuốt hết nước mắt vào trong rồi tôi, manhjmex bước đi thực hiện nhiệm vụ cao cả do Phong giao phó.
-"Mi tao xin lỗi, hãy tha thứ cho tao có được không?"
-"Được, không sao đâu chúng ta là bạn thân mà."
Tôi vui mất, không ngờ việc đó lại dễ dàng như vậy nhưng tôi luốn nghĩ nó khó mà không thực hiện, vui quá tôi liền chay lại, ôm chầm lấy Mi trong giây phút ngỡ ngàng. Mi cũng nhẹ nhàng đáp lại cái ôm đó. Vết thương do đụng chạm mạnh mà rỉ máu thêm, đau buốt nhưng nhưng tôi không cảm thấy đau mà thấy vui hơn bao giờ. Hóa ra tôi trách lầm Mi rồi.
Tình bạn vẫn bền chặt,...luôn là một dấu chấm hỏi to đùn???!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.