Chương 29
Tiểu Hải Cẩu
09/08/2023
"Thế tối nay tôi ngủ sô pha à?" Lâm Hạ Y lên tiếng, vấn để lớn rồi đây... Trong phòng có máy sưởi nên ấm, phòng khách không có. Vả lại dạo này thời tiết thất thường nữa.
Trong lúc cô và cậu trầm tư thì Vương Hiểu Phong bình thản đưa tay ra sau đầu nói: "Thì ngủ phòng em, hồi nhỏ hay mộng du nên anh trai mua cho em cái giường lớn lắm. Ba người cũng ổn mà."
Lâm Hạ Y khó xử, như vậy không hay lắm: "Thôi, chị--".
"Cũng được, dù sao thì không chật lắm. Sô pha sẽ không thoải mái đâu." Vương Hiểu Phong lên tiếng cắt đứt sự ngượng ngùng của cô. Nói gì thì nói cũng chỉ có một đêm thôi, chiều mai Tử Mễ sẽ được đón đi.
Vì Vương Hiểu Phong có thói quen nằm cạnh vách tường nên thành ra cô nằm ở giữa hai người, vừa lăn xuống giường là hai anh em nhà họ ngủ luôn, chỉ có cô là đang tâm sự bằng mắt cùng trần nhà. Bỗng Vương Dư Huy quay sang, kéo tấm chăn đắp kín cho Vương Hiểu Phong rồi cũng tiện tay đắp cho cô.
Sự tinh tế này con tim nào mà chịu nổi, giọng nói nhỏ nhẹ xuất hiện bên tai, hơi ấm men theo phả vào khiến Lâm Hạ Y ngại ngùng: "Không ngủ được à?".
Cô "ừm" một tiếng, rồi cũng xoay người sang, cái chạm mắt khiến trong họ sinh sôi nảy nở một tình cảm mãnh liệt. Vương Dư Huy tặc lưỡi một cái rồi lấy tay che mắt cô lại: "Đừng nhìn tôi như vậy, cậu muốn ám sát tôi à?".
Lâm Hạ Y gạt tay cậu xuống, khó hiểu: "Ám sát gì chứ?".
"Cậu làm tim tôi đập mạnh, máu lưu thông nhanh hơn có thể dẫn đến vỡ mạch máu chết người đấy." Vương Dư Huy nắm chặt tay cô, là cô chủ động gạt tay cậu xuống rồi không rời, cô chủ động đấy nhé.
Lâm Hạ Y nghe vậy thì tỏ vẻ bất lực, nhiều lúc cô chẳng hiểu nổi con người cậu. Cái gì cũng tốt, tốt nhất là thả thính người khác rồi không chịu trách nhiệm.
"Trong mấy bộ phim tình cảm tôi xem, cậu là điển hình của tra nam đấy." Cô khẳng định.
"Tra nam sao? Tôi--" Bỗng Lâm Hạ Y đưa tay lên chặn miệng cậu, cô tập trung lắng nghe. Là tiếng khóc thúc thít trước cửa phòng. Cậu cũng bắt đầu nghe thấy, cả hai nhìn nhau hiểu ý, chầm chậm ngồi dậy tránh đánh động giấc ngủ của Vương Hiểu Phong.
Cánh cửa phòng mở ra, họ liền phát hiện Tử Mễ ngồi cuộn người ôm gối dựa vào tường khóc nức nở. Cả hai hoảng hốt ngồi xuống an ủi cô bé. Có lẽ là xa mẹ, ngủ một mình ở nơi lạ lẫm khiến Tử Mễ sợ hãi, dù sao cũng chỉ là cô bé bảy tuổi, có thể trưởng thành đến cỡ nào chứ.
Lâm Hạ Y yêu cầu cậu bế Tử Mễ về phòng, cô bé ôm lấy vai cậu gục đầu vào hõm cổ, không nói tiếng nào, Lâm Hạ Y nhận thấy cô bé có vẻ mệt rồi.
Cô vỗ về Tử Mễ, khi chìm vào giấc ngủ thì cậu đặt cô bé lên giường. Vẻ an nhiên khi say giấc trông thật đáng yêu làm sao. Lâm Hạ Y tối hôm đó ôm lấy cô bé, làm điểm tựa an tâm. Còn cậu thì về phòng nghỉ ngơi.
......................
Dùng bữa sáng xong thì cả bốn dành thời gian trò chuyện với nhau vì Tử Mễ đã từ chối lời đề nghị ra ngoài chơi. Được biết thì cô bé rất thích anh trai, nhưng lần đầu gặp thấy anh nhỏ không thân thiện thì cũng chẳng vui vẻ gì. Vương Hiểu Phong hơi áy náy vì cậu bé đổ sự tức giận về mẹ lên cô em gái khác cha này...
"Xin lỗi" Vương Hiểu Phong quay mặt đi.
"Hở?" Cô bé nheo mắt, nhìn bộ dạng ngang ngược của anh nhỏ mình.
Vương Dư Huy xoa đầu cậu bé, thấy cô cũng dùng ánh mắt mong chờ vào mình, Vương Hiểu Phong thở hắt một hơi, nói lớn tiếng: "Xin lỗi em gái, anh không nên tỏ thái độ không tốt với em.".
"Ờ." Tử Mễ cầm ly sữa uống, không mấy phản ứng gì, Vương Hiểu Phong tức mà phải nuốt lại vào trong lòng.
Đến đầu giờ chiều, mẹ của họ đến đón Tử Mễ đi, nhìn ánh mắt lưu luyến của cô bé mà cả ba chạnh lòng. Cô bé từng hỏi: "Có phải em làm phiền mọi người không?" Lâm Hạ Y hiểu được cô bé trưởng thành sớm, rất để ý cảm xúc người khác, chỉ là cái tôi quá cao... Nếu được giáo dục tốt sẽ trở nên rất thông minh.
Cái gặp gỡ với Tử Mễ trôi qua như một giấc mơ ngắn ngủi. Buồn thay hoàn cảnh anh em Vương Dư Huy... Nhưng họ cũng không hề trách móc gì, ít ra vẫn để lại một tình cảm mặn nồng trong cái tên được cả ba mẹ hao tâm suy nghĩ.
"Vương Dư Huy" - Ánh sao còn sót lại trong đêm tàn, thật đặc biệt và lấp lánh. Cậu sinh vào nửa đêm, niềm hạnh phúc đầu tiên của một gia đình. "Vương Hiểu Phong" - Cơn gió buổi sớm mai, ấm áp và sảng khoái...
...
Mẹ họ muốn các con của mình có thể gặp gỡ, gắn kết nhau bằng tình yêu thương... Cục diện gia đình như này ai đâu mà muốn, chỉ là lúc xưa trẻ người non dạ, sai lầm dẫn đến sai lầm khiến họ ly hôn. Vẫn thương Vương Hiểu Phong còn nhỏ, thiếu thốn tình cảm nhưng luôn nở nụ cười rạng rỡ trên môi, Vương Dư Huy là người hay tâm sự cùng ba, nổi buồn của cậu có ai hiểu mà lắng nghe...
Trong lúc cô và cậu trầm tư thì Vương Hiểu Phong bình thản đưa tay ra sau đầu nói: "Thì ngủ phòng em, hồi nhỏ hay mộng du nên anh trai mua cho em cái giường lớn lắm. Ba người cũng ổn mà."
Lâm Hạ Y khó xử, như vậy không hay lắm: "Thôi, chị--".
"Cũng được, dù sao thì không chật lắm. Sô pha sẽ không thoải mái đâu." Vương Hiểu Phong lên tiếng cắt đứt sự ngượng ngùng của cô. Nói gì thì nói cũng chỉ có một đêm thôi, chiều mai Tử Mễ sẽ được đón đi.
Vì Vương Hiểu Phong có thói quen nằm cạnh vách tường nên thành ra cô nằm ở giữa hai người, vừa lăn xuống giường là hai anh em nhà họ ngủ luôn, chỉ có cô là đang tâm sự bằng mắt cùng trần nhà. Bỗng Vương Dư Huy quay sang, kéo tấm chăn đắp kín cho Vương Hiểu Phong rồi cũng tiện tay đắp cho cô.
Sự tinh tế này con tim nào mà chịu nổi, giọng nói nhỏ nhẹ xuất hiện bên tai, hơi ấm men theo phả vào khiến Lâm Hạ Y ngại ngùng: "Không ngủ được à?".
Cô "ừm" một tiếng, rồi cũng xoay người sang, cái chạm mắt khiến trong họ sinh sôi nảy nở một tình cảm mãnh liệt. Vương Dư Huy tặc lưỡi một cái rồi lấy tay che mắt cô lại: "Đừng nhìn tôi như vậy, cậu muốn ám sát tôi à?".
Lâm Hạ Y gạt tay cậu xuống, khó hiểu: "Ám sát gì chứ?".
"Cậu làm tim tôi đập mạnh, máu lưu thông nhanh hơn có thể dẫn đến vỡ mạch máu chết người đấy." Vương Dư Huy nắm chặt tay cô, là cô chủ động gạt tay cậu xuống rồi không rời, cô chủ động đấy nhé.
Lâm Hạ Y nghe vậy thì tỏ vẻ bất lực, nhiều lúc cô chẳng hiểu nổi con người cậu. Cái gì cũng tốt, tốt nhất là thả thính người khác rồi không chịu trách nhiệm.
"Trong mấy bộ phim tình cảm tôi xem, cậu là điển hình của tra nam đấy." Cô khẳng định.
"Tra nam sao? Tôi--" Bỗng Lâm Hạ Y đưa tay lên chặn miệng cậu, cô tập trung lắng nghe. Là tiếng khóc thúc thít trước cửa phòng. Cậu cũng bắt đầu nghe thấy, cả hai nhìn nhau hiểu ý, chầm chậm ngồi dậy tránh đánh động giấc ngủ của Vương Hiểu Phong.
Cánh cửa phòng mở ra, họ liền phát hiện Tử Mễ ngồi cuộn người ôm gối dựa vào tường khóc nức nở. Cả hai hoảng hốt ngồi xuống an ủi cô bé. Có lẽ là xa mẹ, ngủ một mình ở nơi lạ lẫm khiến Tử Mễ sợ hãi, dù sao cũng chỉ là cô bé bảy tuổi, có thể trưởng thành đến cỡ nào chứ.
Lâm Hạ Y yêu cầu cậu bế Tử Mễ về phòng, cô bé ôm lấy vai cậu gục đầu vào hõm cổ, không nói tiếng nào, Lâm Hạ Y nhận thấy cô bé có vẻ mệt rồi.
Cô vỗ về Tử Mễ, khi chìm vào giấc ngủ thì cậu đặt cô bé lên giường. Vẻ an nhiên khi say giấc trông thật đáng yêu làm sao. Lâm Hạ Y tối hôm đó ôm lấy cô bé, làm điểm tựa an tâm. Còn cậu thì về phòng nghỉ ngơi.
......................
Dùng bữa sáng xong thì cả bốn dành thời gian trò chuyện với nhau vì Tử Mễ đã từ chối lời đề nghị ra ngoài chơi. Được biết thì cô bé rất thích anh trai, nhưng lần đầu gặp thấy anh nhỏ không thân thiện thì cũng chẳng vui vẻ gì. Vương Hiểu Phong hơi áy náy vì cậu bé đổ sự tức giận về mẹ lên cô em gái khác cha này...
"Xin lỗi" Vương Hiểu Phong quay mặt đi.
"Hở?" Cô bé nheo mắt, nhìn bộ dạng ngang ngược của anh nhỏ mình.
Vương Dư Huy xoa đầu cậu bé, thấy cô cũng dùng ánh mắt mong chờ vào mình, Vương Hiểu Phong thở hắt một hơi, nói lớn tiếng: "Xin lỗi em gái, anh không nên tỏ thái độ không tốt với em.".
"Ờ." Tử Mễ cầm ly sữa uống, không mấy phản ứng gì, Vương Hiểu Phong tức mà phải nuốt lại vào trong lòng.
Đến đầu giờ chiều, mẹ của họ đến đón Tử Mễ đi, nhìn ánh mắt lưu luyến của cô bé mà cả ba chạnh lòng. Cô bé từng hỏi: "Có phải em làm phiền mọi người không?" Lâm Hạ Y hiểu được cô bé trưởng thành sớm, rất để ý cảm xúc người khác, chỉ là cái tôi quá cao... Nếu được giáo dục tốt sẽ trở nên rất thông minh.
Cái gặp gỡ với Tử Mễ trôi qua như một giấc mơ ngắn ngủi. Buồn thay hoàn cảnh anh em Vương Dư Huy... Nhưng họ cũng không hề trách móc gì, ít ra vẫn để lại một tình cảm mặn nồng trong cái tên được cả ba mẹ hao tâm suy nghĩ.
"Vương Dư Huy" - Ánh sao còn sót lại trong đêm tàn, thật đặc biệt và lấp lánh. Cậu sinh vào nửa đêm, niềm hạnh phúc đầu tiên của một gia đình. "Vương Hiểu Phong" - Cơn gió buổi sớm mai, ấm áp và sảng khoái...
...
Mẹ họ muốn các con của mình có thể gặp gỡ, gắn kết nhau bằng tình yêu thương... Cục diện gia đình như này ai đâu mà muốn, chỉ là lúc xưa trẻ người non dạ, sai lầm dẫn đến sai lầm khiến họ ly hôn. Vẫn thương Vương Hiểu Phong còn nhỏ, thiếu thốn tình cảm nhưng luôn nở nụ cười rạng rỡ trên môi, Vương Dư Huy là người hay tâm sự cùng ba, nổi buồn của cậu có ai hiểu mà lắng nghe...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.