Thiên Thần Của Bang Chủ Hắc Bang
Chương 48: Bị bắt cóc! (2)
=>NinnKa<=
20/08/2017
(Nin sẽ gọi tên của nhân vật nhé)
Băng Ly mở mắt. Phát hiện đây không phải biệt thự của Lãnh Phong. Đầu còn hơi đau nhức.
Cô đảo mắt quan sát xung quanh.
Căn phòng màu trắng. Đồ vật sắp xếp ngăn nắp, trên trần còn treo chùm pha lê màu vàng, tỏa tia sáng khiến cho căn phòng trở nên ấm áp.
Băng Ly cố lục lại chút kí ức.
Cùng Lam Nhi đi sopping rồi...bị bắt cóc!
A! Cô bị bắt cóc sao?
Nhưng, sao bị bắt cóc lại được ở một căn phòng xa hoa thế này.
Cô mau trốn đi thôi! Giờ này chắc ông xã đang lo lắng cho cô lắm đây!
Vội vàng quan sát cửa sổ cùng ban công.
Chết tiệt! Cửa sổ và cửa ban công đều bị khóa. Mà đây là khóa chống trộm, nếu động vào nó sẽ kêu tiếng rất to.
Đi lối cửa chính chắc chắn sẽ có người canh gác.
Với kĩ thuật và tài năng của nó thì vượt qua bọn chúng là điều không hề khó. Nhưng...quan trọng là cô không biết đối phương là ai và bắt cô đến đây có chuyện gì.Nên không thể kích động.
Đang miên man trong suy nghĩ thì " cạch " cánh cửa bật mở.
Một người đàn ông anh tuấn bước vào.
Hắn mang vẻ đẹp của một con lai ( mẹ người Anh, ba người Trung).
Da trắng hồng, mái tóc đen cắt tỉa tỉ mỉ.
Đôi mắt lạnh lẽo, thâm trầm , huyền bí màu xanh lục
Cả người hắn toát ra sát khí,nhưng ánh mắt nhìn cô lại mang theo tia dịu dàng.
Trông hắn rất đẹp trai. Nhưng đương nhiên không bằng ông xã của cô rồi!
Hắn chậm rãi đi đến bên cô, ngồi cạnh cô.
- Anh bắt tôi tới đây làm gì?
Cô lạnh lùng nói.Hắn nhếch môi. Vẽ đường cong có độ hoàn hảo trên môi.
- Em mệt không? Muốn ăn chút gì không?- Hắn ân cần vuốt mái tóc của cô.
Cô khó chịu, hất tay hắn ra.
Băng Ly cô ghét nhất là bị người khác đụng chạm, nhất là người khác giới.
Ngoại trừ ông xã đại nhân của cô và người thân thì còn lại cô đều ghét vô cùng.
- Tôi ghét ai đụng vào người tôi!
Hắn nhếch môi lần nữa, lại vẽ thêm đường cong có độ hoàn hảo.
- Em không nhớ tôi?
Cô nhìn hắn, chớp chớp.
Mình có quen hắn không nhỉ? Trông hơi quen quen.
-Anh là gì mà tôi phải biết anh?
Cô bĩu môi ra vẻ xem thường.
Hắn cười, chạm tay vào môi mình, nhắm mắt hưởng thụ.
-Môi em thật ngọt a!
Cô sực tỉnh. Ai đã từng hôn cô? Ngoại trừ ông xã đại nhân ra thì....còn có anh ta sao?
A! Cô nhớ rồi.
- Tên biến tái ở nhà vệ sinh!- Cô hét lên, rồi lại lắc đầu.- Không đúng, phải là thằng du côn bị người ta đuổi nên trốn vào nhà vệ sinh nữ đúng không?
Hắn cười.
- Đúng, em thông minh!
- Ta còn nợ nhau à?- Cô hỏi.
Hắn gần cô, gần đến nỗi quanh mũi cô chỉ có mùi nước hoa của hắn. Hắn nhẹ nhành nói.
- Tôi thích em!
Băng Ly mở mắt. Phát hiện đây không phải biệt thự của Lãnh Phong. Đầu còn hơi đau nhức.
Cô đảo mắt quan sát xung quanh.
Căn phòng màu trắng. Đồ vật sắp xếp ngăn nắp, trên trần còn treo chùm pha lê màu vàng, tỏa tia sáng khiến cho căn phòng trở nên ấm áp.
Băng Ly cố lục lại chút kí ức.
Cùng Lam Nhi đi sopping rồi...bị bắt cóc!
A! Cô bị bắt cóc sao?
Nhưng, sao bị bắt cóc lại được ở một căn phòng xa hoa thế này.
Cô mau trốn đi thôi! Giờ này chắc ông xã đang lo lắng cho cô lắm đây!
Vội vàng quan sát cửa sổ cùng ban công.
Chết tiệt! Cửa sổ và cửa ban công đều bị khóa. Mà đây là khóa chống trộm, nếu động vào nó sẽ kêu tiếng rất to.
Đi lối cửa chính chắc chắn sẽ có người canh gác.
Với kĩ thuật và tài năng của nó thì vượt qua bọn chúng là điều không hề khó. Nhưng...quan trọng là cô không biết đối phương là ai và bắt cô đến đây có chuyện gì.Nên không thể kích động.
Đang miên man trong suy nghĩ thì " cạch " cánh cửa bật mở.
Một người đàn ông anh tuấn bước vào.
Hắn mang vẻ đẹp của một con lai ( mẹ người Anh, ba người Trung).
Da trắng hồng, mái tóc đen cắt tỉa tỉ mỉ.
Đôi mắt lạnh lẽo, thâm trầm , huyền bí màu xanh lục
Cả người hắn toát ra sát khí,nhưng ánh mắt nhìn cô lại mang theo tia dịu dàng.
Trông hắn rất đẹp trai. Nhưng đương nhiên không bằng ông xã của cô rồi!
Hắn chậm rãi đi đến bên cô, ngồi cạnh cô.
- Anh bắt tôi tới đây làm gì?
Cô lạnh lùng nói.Hắn nhếch môi. Vẽ đường cong có độ hoàn hảo trên môi.
- Em mệt không? Muốn ăn chút gì không?- Hắn ân cần vuốt mái tóc của cô.
Cô khó chịu, hất tay hắn ra.
Băng Ly cô ghét nhất là bị người khác đụng chạm, nhất là người khác giới.
Ngoại trừ ông xã đại nhân của cô và người thân thì còn lại cô đều ghét vô cùng.
- Tôi ghét ai đụng vào người tôi!
Hắn nhếch môi lần nữa, lại vẽ thêm đường cong có độ hoàn hảo.
- Em không nhớ tôi?
Cô nhìn hắn, chớp chớp.
Mình có quen hắn không nhỉ? Trông hơi quen quen.
-Anh là gì mà tôi phải biết anh?
Cô bĩu môi ra vẻ xem thường.
Hắn cười, chạm tay vào môi mình, nhắm mắt hưởng thụ.
-Môi em thật ngọt a!
Cô sực tỉnh. Ai đã từng hôn cô? Ngoại trừ ông xã đại nhân ra thì....còn có anh ta sao?
A! Cô nhớ rồi.
- Tên biến tái ở nhà vệ sinh!- Cô hét lên, rồi lại lắc đầu.- Không đúng, phải là thằng du côn bị người ta đuổi nên trốn vào nhà vệ sinh nữ đúng không?
Hắn cười.
- Đúng, em thông minh!
- Ta còn nợ nhau à?- Cô hỏi.
Hắn gần cô, gần đến nỗi quanh mũi cô chỉ có mùi nước hoa của hắn. Hắn nhẹ nhành nói.
- Tôi thích em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.