Thiên Thần Của Bang Chủ Hắc Bang
Chương 51: Bị bắt cóc! (5)
=>NinnKa<=
20/08/2017
Hai ngày lặng lẽ trôi.
Băng Ly hơi lo lắng, hai ngày sao chưa có động tĩnh gì vậy?
Thiên Đăng chăm sóc cô cũng chú đáo. Cô có thể ra vào biệt thự. Xung quanh đâu đâu cũng là người canh gác. Nhiều lúc, Băng Ly còn cảm thấy còn có hai sát thủ nấp trong bóng tối nữa. Khi cô làm điều gì khả nghi họ sẽ thông báo ngay. Cô cũng là sát thủ nên cảm nhận cũng là điều đương nhiên. Một phần là vì không đoán được thực lực của họ như thế nào , một phần vì đã có khoảng thời gian cô không luyện tập nên cũng hơi giảm lực chiến.
Thiên Đăng cũng không làm gì cô. Ba bữa ăn hắn đều có mặt, sáng tối đều ăn đậu hũ của cô (thơm thôi nha!) tối chúc cô ngủ ngon, đơn giản vậy thôi. Nhưng vẫn khiến cô lo lắng. Người cũng gầy đi hơn.
Sáng ngày thứ ba.....
Băng Ly khẽ thức giấc vì tiếng ồn ào bên dưới. Thường thì họ luôn yên tĩnh, để cho cô ngủ.
Dụi dụi mắt, cô đeo dép xuống nhà.
- Tôi nói, anh mau thả cô ấy ra !- Lãnh Phong gầm lên.
Thiên Đăng nhếch môi.
- Không thả anh làm gì tôi ?
Lãnh Phong nghiến răng, tay nắm thành quyền như chuẩn bị đánh nhau.
Hắn không ngờ Thiên Đăng lại có thể bắt cô đi.
Băng Ly và Thiên Đăng vốn đâu có quan hệ gì, và cũng đâu quen biết.
Sau hai ngày tìm kiếm. Lật tung hết nửa Trái Đất cuối cùng cũng tìm thấy.
- Băng Ly cô ấy là vợ của tôi ! - Lãnh Phong gằn giọng cố giảm sự tức giận xuống.
- Thì sao? Hai người chưa kết hôn, lấy cớ gì để nói là vợ?
Thiên Đăng nhìn Lãnh Phong.
Lãnh Phong cũng rất táo bạo, không sợ chết kéo tới hẳn hang ổ của hắn để cướp người.
Hai bên đang giằng co thì một giọng nói trong trẻo vang lên.
- Phong ! - Rồi thiên thần áo trắng bay vụt tới ôm lấy Lãnh Phong. Làm Thiên Đăng cũng không kịp phản ứng.
Băng Ly ôm chặt Lãnh Phong, ấm ức khóc.
- Hức....hức...Phong, sao giờ anh mới tới?
Lãnh Phong ôm lấy cô, hít thở hương thơm quen thuộc mà hai ngày qua biến mất.
Thật sự, khi không có cô, hắn như một con dã thú. Lồng lộn tìm cô.
- Ngoan, bảo bối! Em không sao chứ ?
Cô ngưng khóc, lí nhí.
- Không sao!
Thiên Đăng nhìn màn này, tay nắm thành quyền, nghiến răng.
- Tất cả bao vây họ ! - Lạnh lùng ra lệnh.
Lập tức một đám người vây quanh quân của Lãnh Phong. Cùng rút súng bắn tỉa chờ lệnh. Quân của Lãnh Phong lập tức giơ súng, bảo vệ hắn và cô.
- Thiên Đăng, anh hãy thu quân lại đi!- Lãnh Phong nhìn chằm chằm vào Thiên Đăng.
- Lãnh tổng, anh thật không sợ chết, chui vào hẳn hang ổ của tôi mà làm càn !
- Hừ, bà xã của tôi mất tích, sao tôi lại không thể.
Thiên Đăng nghiến răng. Từ bé tới giờ, hắn muốn thứ gì là phải có bằng được không thì sẽ phá hủy nó.
- Bắt chúng lại!- Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Lãnh Phong nhếch môi. Một tay ôm cô, tay còn lại rút khẩu súng ở thắt lưng, nói quá bộ đàm.
- Chuẩn bị!
Quân của Thiên Đăng lần lượt lên đạn.
- Tiến vào !
Tiếng vừa dứt, một đám quân mặc đồ đen tiến vào, chặn tất cả các cánh cửa và bao vây lấy quân của Thiên Đăng. Nhìn qua cũng biết đây đều là những sát thủ cấp cao. Bên ngoài, năm chiếc hạm đội đã chờ sẵn.
Chết tiệt, không ngờ Lãnh Phong còn mang sát thủ và hạm đội tới.
- Được, lần này coi như anh thắng! Nhưng mà...cô bé à! Em sẽ không thoát khỏi tôi đâu!- Thiên Đăng nghiến răng nghiến lợi nói.
Lãnh Phong cười.
- Được! Lãnh Phong tôi xem mấy người làm được gì!
Rồi nhấc bổng cô lên, bế ra chiếc máy bay hạm đội đang chờ sẵn ngoài kia.
Băng Ly hơi lo lắng, hai ngày sao chưa có động tĩnh gì vậy?
Thiên Đăng chăm sóc cô cũng chú đáo. Cô có thể ra vào biệt thự. Xung quanh đâu đâu cũng là người canh gác. Nhiều lúc, Băng Ly còn cảm thấy còn có hai sát thủ nấp trong bóng tối nữa. Khi cô làm điều gì khả nghi họ sẽ thông báo ngay. Cô cũng là sát thủ nên cảm nhận cũng là điều đương nhiên. Một phần là vì không đoán được thực lực của họ như thế nào , một phần vì đã có khoảng thời gian cô không luyện tập nên cũng hơi giảm lực chiến.
Thiên Đăng cũng không làm gì cô. Ba bữa ăn hắn đều có mặt, sáng tối đều ăn đậu hũ của cô (thơm thôi nha!) tối chúc cô ngủ ngon, đơn giản vậy thôi. Nhưng vẫn khiến cô lo lắng. Người cũng gầy đi hơn.
Sáng ngày thứ ba.....
Băng Ly khẽ thức giấc vì tiếng ồn ào bên dưới. Thường thì họ luôn yên tĩnh, để cho cô ngủ.
Dụi dụi mắt, cô đeo dép xuống nhà.
- Tôi nói, anh mau thả cô ấy ra !- Lãnh Phong gầm lên.
Thiên Đăng nhếch môi.
- Không thả anh làm gì tôi ?
Lãnh Phong nghiến răng, tay nắm thành quyền như chuẩn bị đánh nhau.
Hắn không ngờ Thiên Đăng lại có thể bắt cô đi.
Băng Ly và Thiên Đăng vốn đâu có quan hệ gì, và cũng đâu quen biết.
Sau hai ngày tìm kiếm. Lật tung hết nửa Trái Đất cuối cùng cũng tìm thấy.
- Băng Ly cô ấy là vợ của tôi ! - Lãnh Phong gằn giọng cố giảm sự tức giận xuống.
- Thì sao? Hai người chưa kết hôn, lấy cớ gì để nói là vợ?
Thiên Đăng nhìn Lãnh Phong.
Lãnh Phong cũng rất táo bạo, không sợ chết kéo tới hẳn hang ổ của hắn để cướp người.
Hai bên đang giằng co thì một giọng nói trong trẻo vang lên.
- Phong ! - Rồi thiên thần áo trắng bay vụt tới ôm lấy Lãnh Phong. Làm Thiên Đăng cũng không kịp phản ứng.
Băng Ly ôm chặt Lãnh Phong, ấm ức khóc.
- Hức....hức...Phong, sao giờ anh mới tới?
Lãnh Phong ôm lấy cô, hít thở hương thơm quen thuộc mà hai ngày qua biến mất.
Thật sự, khi không có cô, hắn như một con dã thú. Lồng lộn tìm cô.
- Ngoan, bảo bối! Em không sao chứ ?
Cô ngưng khóc, lí nhí.
- Không sao!
Thiên Đăng nhìn màn này, tay nắm thành quyền, nghiến răng.
- Tất cả bao vây họ ! - Lạnh lùng ra lệnh.
Lập tức một đám người vây quanh quân của Lãnh Phong. Cùng rút súng bắn tỉa chờ lệnh. Quân của Lãnh Phong lập tức giơ súng, bảo vệ hắn và cô.
- Thiên Đăng, anh hãy thu quân lại đi!- Lãnh Phong nhìn chằm chằm vào Thiên Đăng.
- Lãnh tổng, anh thật không sợ chết, chui vào hẳn hang ổ của tôi mà làm càn !
- Hừ, bà xã của tôi mất tích, sao tôi lại không thể.
Thiên Đăng nghiến răng. Từ bé tới giờ, hắn muốn thứ gì là phải có bằng được không thì sẽ phá hủy nó.
- Bắt chúng lại!- Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Lãnh Phong nhếch môi. Một tay ôm cô, tay còn lại rút khẩu súng ở thắt lưng, nói quá bộ đàm.
- Chuẩn bị!
Quân của Thiên Đăng lần lượt lên đạn.
- Tiến vào !
Tiếng vừa dứt, một đám quân mặc đồ đen tiến vào, chặn tất cả các cánh cửa và bao vây lấy quân của Thiên Đăng. Nhìn qua cũng biết đây đều là những sát thủ cấp cao. Bên ngoài, năm chiếc hạm đội đã chờ sẵn.
Chết tiệt, không ngờ Lãnh Phong còn mang sát thủ và hạm đội tới.
- Được, lần này coi như anh thắng! Nhưng mà...cô bé à! Em sẽ không thoát khỏi tôi đâu!- Thiên Đăng nghiến răng nghiến lợi nói.
Lãnh Phong cười.
- Được! Lãnh Phong tôi xem mấy người làm được gì!
Rồi nhấc bổng cô lên, bế ra chiếc máy bay hạm đội đang chờ sẵn ngoài kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.