Thiên Thần Cưỡi Chổi

Chương 9: Khảo Sát (P.1)

Dịch Vương Thiên Yi - Mãn Tâm

04/11/2015

Sau sự cố “ không rõ nguyên nhân ” ở phòng thực hành hóa , “ học sinh chăm ngoan , vô tội ” là Trọng Thiên Kỳ bị liên lụy , ôm mặt đòi sống đòi chết trong phòng y tế trường một cách rất ư là khoa trương . Mục đích duy nhất chính là. . . trốn học hai tiết văn! -_-

Một mục đích hết sức hết sức -_-lll

- “ Ố...Oa... mặt của tôi ! Ôi còn đâu khuôn mặt người thấy người mê , xuân thấy xuân về , hoa kề hoa nở của tôi!Ô. . .Oa! Tôi thật không muốn sống nữa, cứ để cho tôi chết quách đi!!! ” Anh chàng nào đó vô cùng đau khổ vật vã , ôm mặt giãy đành đạch trên giường.

Sáu người còn lại , ngoại trừ Hoàng Kỳ Ngân ngây thơ chưa hiểu sự đời, đang lo đến toát mồ hôi thì năm người còn lại đều đồng loạt đen mặt đứng nhìn anh chàng làm lố lăng lên.

Dịch Vương Thiên Anh đưa tay vào túi quần , quay người bước ra ngoài không thèm để ý đến Trọng Thiên Kì khóc mẹ khóc cha trong phòng nữa.

Lâm Uyển Nhu chống nạnh một tay , một tay đưa lên che miệng cười toe toét : “ Kì Đà à ! Vất vã cho nhà ngươi rồi ! Lát nữa để ta giúp ngươi nhờ giáo viên văn mới toanh của chúng ta làm cho ngươi một bài văn tế nhá , ta sẽ hảo tâm đọc cho ngươi nghe luôn !!”

- “ Câm mồm!” _ Tên nào đó vốn đang la hét đau đớn đột nhiên ngồi phắt dậy dưới ánh mắt ngạc nhiên đến trợn trắng của nhân viên y tế .

Trời biết , đất biết , Lâm Uyển Nhu biết , hắn biết , Dịch Vương Thiên Anh biết , Vương Thiên Minh biết , Dương Bảo Nghi biết , Lâm Gia Tuệ cũng biết - trên đời này , Trọng Thiên Kì hắn ghét nhất chính là hai môn văn , toán! Đấy cũng chính là lí do vì sao hắn ta và Lâm Uyển Nhu như nước với lửa.

Môn học cô nàng ghét nhất, căm thù nhất, hận nhất- Hắn ta thích!

Môn học cô nàng thích nhất, có kiên nhẫn nhất, học vui vẽ nhất- Hắn ta ghét cay ghét đắng!!!

- “ La hét được rồi à ? ” Lâm Gia Tuệ phẫy phẫy tay , trong miệng ngậm một lúc ba viên kẹo.

Dương Bảo Nghi ở một bên rất khó hiểu vì sao cô nàng này ngậm nhiều kẹo như vậy một lúc mà nói chuyện không có bị nghẹn chết nha?! Đồ heo tham ăn!!

Bây giờ là giờ ra chơi , cả trường đang nhốn nháo không biết vì sao phòng thực hành khi không “ tự nhiên ” bị nổ đến nỗi sàn gạch thũng thành một cái hố to. Cô hóa còn thê thảm hơn, viết một bản kiểm điểm vì sơ suất của mình nên làm thiệt hại vật chất của cải của nhà trường còn khiến cho học sinh mới là Trọng Thiên Kì bị thương.

Nói cho khoa trương lên là bị thương , nhưng thật sự chỉ là anh chàng vô ý bị mảnh men gạch văng vào mặt làm rách một đường nhỏ- may ba bốn mũi kim là liền lại , không sao rồi.

Sự thật à?

Chỉ có trời biết, đất biết, bảy tên đầu sõ gây ra họa bọn họ biết mà thôi!!!

Chuyên là thế này:

E hèm ! Xin lưu ý cho những cụm từ được đặt trong dấu ngoặc kép >.<

Bàn của giáo viên đặt cao và ở giữa phòng thực hành nhằm giúp các thầy các cô đáng kính dễ dàng quan / giám sát học sinh hơn.

Giáo viên hóa thân thân thương của bảy người bọn họ rất không có đề cao tầm quan trọng của việt đề phòng , cảnh giác những nguy hiểm từ môi trường xung quanh, chất hóa học Cesium (Cs) có thể gây nổ mạnh lại để trong một cái hủ nhỏ không hề đậy nắp .

Lúc bà ta đi ngang qua dãy bàn tận cùng trái đất của bảy người bọn Dịch Vương Thiên Anh , đúng dịp cầm trên tay một thao nước dùng để rữa dụng cụ . Trọng Thiên Kì còn mong chờ thứ gì hơn ngoài giây phút ấy , cái chân của cậu ta “ Không biết vì sao ” , “ mất kiểm soát ” , “ vô tình ” giơ ra. “ Thật không may thay ” cô giáo hóa “ Đáng yêu mến ” của bọn họ lại vấp vào cái chân “ Không biết nghe lời ” của chàng ta , nguyên thao nước “ Không qua tính toán phương hướng ” của ai cả , theo quán tính hất hết lên bàn giáo viên - nơi lọ Cesium có ghi hai chữ “ Cs ” đang vô hại nằm chình ình ra đó. . . . thế là. . . hai chất này phản ứng quá bạo phá t, đừng nói là cái bàn giáo viên tan xát không còn mãnh vụn, ngay cả sàn gạch của căn phòng ngay chỗ đó cụng thũng thành cái hố lớn bằng vòng tay của ba người trưởng thành.

Anh chàng Trọng Thiên Kì đang “ đau khổ ” cười ha hả , rút vào cái chân “ cuối cùng cũng nghe theo sự điều khiển của não bộ ” nhà cậu ta vào thì gạch men trên sàn nhà văng tung tóe , vừa hay văng thẳng vào mặt của cậu ta. Giọng cười ha ha chẳng bấy chốc biến thành tiếng than khóc vô cùng hoành tráng lệ như hiện tại .

Hoàng Kỳ Ngân đột nhiên đi đến trước mặt đám bốn người Lâm Uyển Nhu, Vương Thiên Minh, Dương Bảo Nghi và Lâm Gia Tuệ đang đứng , ấp úng gãi đầu gãi tai : “ Các cậu muốn uống chút gì đó không ? Để mình đi mua cho ! ” .

Lâm Uyển Nhu mỉm cười dịu dàng đặt tay lên bã vai cô nàng : “ Cảm ơn cậu ! ” .

- “ Không có gì đâu ! ” _ Hoàng Kỳ Ngân mỉm cười chạy đi, lúc ngang qua Dịch Vương Thiên Anh, cô nàng thấy đại tỷ đang nhìn trời một cười một cách khó hiểu, giống như là đang suy tính cái gì đó .

- “ Tỷ tỷ ! Làm gì vậy ? ” _ Hoàng Kỳ Ngân không kìm nén được tò mò, vỗ nhẹ lên vai Dịch Vương Thiên Anh một cái.

- “ Có làm gì ! Định ra căn tin à ? ” _ Dịch Vương Thiên Anh không quay đầu , hỏi bâng quơ .

Hoàng Kỳ Ngân vui vẽ gật đầu : “Vâng ! ”



Thế là cô nàng tomboy nào đó tiếp tục im lặng. Hoàng Kỳ Ngân đợi một lúc, không thấy đại tỷ nhà mình nói gì thêm cũng bay nhảy rời khỏi .

Dịch Vương Thiên Anh trầm tư.

Xem ra đợt khảo sát này không cần đích thân bọn họ chuẩn bị, đã có người cam tâm tình nguyện là “ vật thí nghiệm ” rồi ! Bọn họ chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng , xem sét tình hình xem xem Hoàng Kỳ Ngân kia có thực sự đủ tư cách gia nhập vào nhóm bọn họ hay không mà thôi .

Lâm Uyển Nhu ở trong phòng nhòm ra , thấy Hoàng Kỳ Ngân đã rời khỏi mới lẳng lặng tiến tới bên cạnh Dịch Vương Thiên Anh : “ Có chuyện gì vậy ? ”

- “ Đám ruồi nhặn trong lớp vừa ra căn tin đấy ! ” _ Dịch Vương Thiên Anh không mặn không nhạt đáp lời .

- “ À. . .Hả ??? bao nhiêu người ” _ Lâm Uyển Nhu nhất thời phản ứng có chút trì trệ , thoáng giật mình .

Đám người kia không phải bình thường đều rất thích ngồi một chỗ sai khiến người khác sao ? Như thế nào hôm nay lại có mặt ngoài căn tin ? .

- “ 9- 10 người gì đấy !? ” _ Dịch Vương Thiên Anh vui sướng khi người gặp họa nhếch mép “ cười hiền ” .

- “ Ồ! Xem ra chuyến này Kì Ngân chết thảm rồi nhỉ ? Bọn ruồi đó làm sao mà cam tâm bỏ qua chuyện mình bị hạ thuốc vào thức ăn chứ !! Có cần muội chạy theo giúp nhóc con kia không ? ” .

- “ Ta không muốn tốn tiền mua hai cái quan tài ! ” Dịch Vương Thiên Anh lừ mắt nhìn cô nàng nào đó không biết tự lượng sức mình .

Cô tiểu muội này của cô ngoại trừ được cái nhanh mồm nhanh mép , khả năng mắng người kinh hoàng cùng cái đầu óc chuyên nghĩ ra mấy trò “ tạm xài được ” ra thì còn lại cũng chỉ biết vài ba chiêu võ mèo cào phòng thân thôi còn chưa được mà lại muốn nhiều chuyện chạy đi giúp người ta ? .

- “ Trong trường này, ngoài hiệu trưởng ra chả ai biết chúng ta là “ Nhóm sáu cá biệ t” đâu ! Cho nên chúng nó cũng chã có nể mặt như lúc trước , chúng ta đành dùng thực lực đè bẹp lá gan của lũ nhãi nhép này trước, muội đi như vậy chã khác nào sĩ nhục danh tiếng chúng ta gầy dựng bấy lâu à ? ” Thêm một cái quan tài chi bằng bớt một cái, vã lại còn chưa biết được Hoàng Kỳ Ngân kia rốt cuộc có đáng cho bọn họ tốn tâm tốn sức hay không mà ! .

- “ Rũi. . . cô nàng bị bọn kia đánh chết thì sao ? ” _ Lâm Uyển Nhu cảm thấy có chút xót xa cho bạn trẻ người mới .

Dịch Vương Thiên Anh cười lạnh: “Không chết được đâu, vã lại ta cũng không tin ta và muội nhìn lầm một người! Mà nếu đã nhằm thì còn lo cho cô ta làm gì?!”

Lâm Uyển Nhu trong lòng âm thầm giơ ngón cái.

Tỷ tỷ à ! Nói vầ chuyện thâm độc, muội mãi mãi đứng dưới tỷ một bậc thang !!!

(T/G: chúc các bạn đọc truyện vui vẽ ^^. Nếu thấy truyện hay thì like hoặc comment cho chúng tớ, việc này giúp chúng tớ có nhiều động lực viết truyện hơn đấy ạ ^^ thấy truyện thiếu sót chỗ nào xin góp ý, chúng tớ sẽ tiếp thu và khắc phục để nội dung ngày càng hoàn thiện hơn ^^. cuối cùng, cảm ơn các bạn vì đã cố gắng theo dõi truyện, vì chúng tớ còn bận việc học nên một tuần chỉ có thể up 1 chương, hoặc lâu lâu là 2 chương thôi nên các bạn yêu cũng thông cảm cho nhá! ^^ thanhk các bạn nhiều nhiều @@)

Hoàng Kỳ Ngân vô cùng vui vẻ chạy ra căn tin trường, nhưng giữa đường lại đụng độ một top người khiến tâm trạng cô nàng tụt dốc không phanh. Dẫn đầu đám ruồi nhặn kia không ai khác ngoài lớp trưởng Cẩm Y “ đáng kính “ .

Hoàng Kỳ Ngân không nói một lời dư thừa, định lách người bỏ qua bọn họ nhưng chân còn chưa cách được đám mười người kia hai bước thì đuôi tóc đột ngột bị một bàn tay kéo lại , cùng lúc đó, một giọng nói đúng chuẩn chanh chua the thé cất lên : “ Mày tính đi đâu hả con ” chó ? ”

Người nói ra câu này chính là cô nàng có tên Thúy Diễm, cô ả là một trong những đứa bị hội chứng ‘ATSM’* trong lớp 11F6. Thúy Diễm một tay chống nạnh, một tay xách tóc Hoàng Kỳ Ngân lên cao : “Lần trước mầy cả gan dám chơi xỏ tụi tao, mày nghĩ mày là ai hả ??? ” _ Cô ả đanh mặt rít một câu.

(* ATSM: Ảo tưởng sức mạnh )

- “ Buông tôi ra ! ” _ Hoàng Kỳ Ngân hung hăng gạt cánh tay Thúy Diễm ra , hai cánh tay va vào nhau “ Bụp ” một tiếng vang dội. Thúy Diễm không ngờ HoàngKỳ Ngân sẽ phản kháng lại mình, nhất thời phản ứng không kịp, tay phải bị đánh đến nỗi đỏ rần lên khiến cô ả ôm cánh tay thét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết mà lùi ra hai bước, thống hận rít qua kẽ răng: “ Sao mày dám làm vậy chứ ?! ”

- “ Có sao không ? ” Cẩm Y thấy đồng bọn bị thương, quan tâm đỡ lấy tay Thúy Diễm hỏi thăm này nọ: “Đừng chấp nhất con nhỏ nghèo nàn đó !”

- “ Tôi nghèo thì liên quan gì đến cậu! Tôi cũng đâu có ăn của ông bà nhà cậu để lại, quan tâm như vậy làm gì?!” Hoàng Kỳ Ngân như biến thành người khác, không còn một chút dáng vẻ nào của Hoàng Kỳ Ngân dễ dàng bị người khác bắt nạt lúc trước. . . mà có vẻ giống như cô nàng nào đó họ Lâm tên Uyển Nhu !!

Đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà!! ╮(╯▽╰)╭

Cẩm Y thoáng chút bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn im lặng quan sát Hoàng Kỳ Ngân, một lát sau mới mở miệng: “Tại sao hôm trước cậu lại ra tay với cả lớp chứ ?! ”

- “ Tôi không có, mọi người hiểu lầm thôi!” Hoàng Kỳ Ngân chẳng thèm quan tâm cho lắm, quẳng lại một câu rồi sãi bước hướng căn tin mà đi. Nhưng cô ả Thúy Diễm kia cứ như chó dại xổng chuồng, hung hăng gạt Cẩm Y sang một bên, tiến tới chặn đường của Hoàng Kỳ Ngân : “ Mày đừng hòng chạy ! ”



- “ Tôi không muốn xung đột với mấy người, làm ơn tránh ra ! ” Hoàng Kỳ Ngân đang đi thì bị mất trớn, khó chịu liếc Thúy Diễm một cái.

Mà Thúy Diễm đâu thèm để mắt đến lời nói của cô, vẫn ung dung hất cằm lên tận trời xanh : “ Tao không thèm tránh đó, mày làm gì được tao ?? " Không muốn xung đột " nói như thể " tôi không thèm chấp nhặt mấy người " ấy nhỉ! Mày ăn gan hùm hay mật gấu mà dám nói chuyện với tao như vậy hử ?. ”

- “ Tôi không có ý đó, là cậu tự hiểu vậy mà thôi ! ” _ Hoàng Kỳ Ngân lấy hết kiên nhẫn từ lúc chào đời đến giờ giải thích với ả.

- “ Không có hả ! ” _ Thúy Diễm đột ngột nghiến răng nghiến lợi xáng cho Hoàng Kỳ Ngân một cái tát tay, cái tát này là cô ả dùng hết sức lực bú sữa mẹ mà đánh ra, đương nhiên trúng vào cũng không dễ chịu chút nào.

Hoàng Kỳ Ngân cắn chặt môi, hai bàn tay nắm chặt đến nổi gân xanh, kiềm chế bản thân không nên ra tay với ả ta. Phải! Cô hoàn toàn có khả năng hạ gục ‘con gà móng đỏ’ này, một năm học Akido cũng không phải dùng đễ giết thời gian, nhưng mà. . . cô nhịn! Chẳng phải ba cô đã nói rằng không được đánh nhau hay sao ?! Cho nên. . . vì ba ba cô nhịn xuống, chịu hành hạ suốt thời gian qua. Nhưng mà. . . tại sao bọn này lại cứ thích khiêu chiến sức chịu đựng của cô thế nhỉ ??!

Thúy Diễm không hề biết quan sát sắc mặt người khác, dương dương tự đắc cảm thấy bản thân rất giỏi rồi, chảnh chọe hất mặt : “ Đó! Tao không những cản dường mày mà còn tát mày, có ngon thì đừng ‘Không muốn xung đột’ đi !. ”

Hoàng Kỳ Ngân không nói không rằng, lướt qua cô ả hướng căn tin lần nữa thẳng tiến, đúng lúc này, di động đang im lặng trong túi đột nhiên run lên bần bật không ngừng báo tín hiệu. Hoàng Kỳ Ngân theo chu kì run mà biết có tin nhắn tới, moi di động ra xem thử là ai nhắn cho mình thì đập vào mắt là ba chữ “ Nhu xinh đẹp ” không ngừng nhảy nhót.

Ặc! Ba chữ này là cô nàng nào đó họ Lâm mặt dày vô đối tự động lưu vào cho cô đấy !!

Hoàng Kỳ Ngân bấm nút xem, lập tức một hàng chữ xuất hiện : “ Sao cậu không phản kháng ? Cứ yên tâm đi, không sao đâu ! Tớ ủng hộ cậu hai tay hai chân ^^, đừng làm tớ thất vọng vì nhìn nhầm một người !! " Mà cô đọc xong dòng chữ này liền ngộ ra một chân lí : Cô đâu hề đánh nhau, cô là đang phản kháng, là đang tự bảo vệ bản thân không phải sao ? Nếu ba mà biết cô ở đây bị người khác bắt nạt như vậy chắc chắn còn không vui hơn nhiều !!!

Trong lúc Hoàng Kỳ Ngân còn đang mãi mê thả suy nghĩ trôi tận chân trời, Thúy Diễm nhanh như chớp tiến lại gần, giật lấy điện thoại trên tay cô, bất lịch sự đọc tin nhắn rồi cười phá lên : “ Ha ha ! Phản kháng ? Mày mà cũng có cái bản lãnh đó hay sao ?? Làm đi ! Cho tao coi đi !!. ”

Hoàng Kỳ Ngân cắn chặt răng không nói tiếng nào , trong đầu đấu tranh tư tưởng kịch liệt giữa hai việc “ đánh ” hay "không đánh ”. Nếu cô không đánh, nhất định bọn người Uyển Nhu và Đại tỷ sẽ rất thất vọng. . . họ là những người đầu tiên sau ba ba đặt niềm tin vào cô, cô không muốn họ buồn. . . còn nếu đánh. . . Ể ??? Có sao đâu ???

Cô còn chưa suy nghĩ xong, bỗng dưng một âm thanh vỡ nát xông vào màng nhĩ. Hoàng Kỳ Ngân theo phản xạ quay đầu nhìn qua, đập vào mắt là hình ảnh chiếc điện thoại tan nát nằm trên mắt đất. . . Đó. . . là quà sinh nhật của ba mua cho cô! Sao ả ta dám ??. . .

Thúy Diễm đang đắc ý cười ha ha không ngừng thì khuôn mặt bị tán cho một bạt tay nhán lửa, cô ả lập tức ngậm mồm, trừng ánh mắt căm thù nhìn Hoàng Kỳ Ngân, một tay bưng mặt một tay run run chỉ vào cô: “Mày. . . mày. . . mày đánh tao? Con khốn! Mày nghĩ mày là ai. . .”

- “ Tao là ai cũng không liên quan tới mày! Tao đã nói tụi bây là đừng có động vào tao !!! ” Hoàng Kỳ Ngân như một con nhộng hoàn thành xong quá trình biến thân, hóa thành một con bướm vô cùng mạnh mẽ, lời nói ra cũng không còn kiên nễ gì.

Thúy Diễm tức lòi mắt quay sang quát nạt đồng bọn: “Các cậu bị đui hết rồi à? Còn không mau cho nó một trận ?!! ”

Đám ruồi nhặn bên ngoài nghe xong câu này mới chậm chạp ngộ ra tình hình, lập tức nhào vào cả lũ. . . ngoài Cẩm Y!

Cẩm Y nhìn Thúy Diễm, áy náy một cách giả tạo: “Mình là lớp trưởng, không thể tham gia, xin lỗi !! ”

Thúy Diễm không nói gì , chỉ khẽ “ Hừ ! ” nhẹ một tiếng !

Thế là một màn hỗn chiến xảy ra, Hoàng Kỳ Ngân dù có bao nhiêu sức lực cũng không thể một chọi tám. . .

********

Góc nào đó của trường. . .

- “Mới làm gì đấy ? ” _Dịch Vương Thiên Anh hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày không vui nhìn Lâm Uyên Nhu đang lén lút trong hóc.

Lâm Uyên Nhu cười gượng gạo mấy tiếng, chột dạ không dám nhòm thẳng vào mắt Đại tỷ nhà mình , lí nhí : “ Có làm gì đâu . "

- “ Thật không ? ” _ Dịch Vương Thiên Anh gằn giọng, ánh mắt từ từ trở nên nguy hiểm. Lâm Uyên Nhu lạnh run cả người, quyết định " thành thật sẽ được khoan hồng " : “ Muội chỉ nhắn tin cho Kỳ Ngân bảo cậu ta vùng lên, sẵn tiện nhắn cho Bảo Nghi, Thiên Minh, Thiên Kì và Gia Tuệ thông báo chút chút thôi ! ” _ cô nàng nào đó làm ra vẽ mặt cây ngay không sợ chết đứng, vừa nói vừa khoa chân múa tay hết sức hào hùng.

Dịch Vương Thiên Anh buồn cười nhìn cái tiểu muội dỡ không ra dỡ ương không ra ương nhà mình : “ Đi !! ”

Lâm Uyên Nhu vốn còn đang suy nghĩ coi cái cớ nào còn dùng được, đột nhiên nghe câu nói này, hai mắt ngạc nhiên mà sáng rỡ: “ Thật sao ? ”

Thế là hai người thong dong nhàn nhã rời đi khỏi chỗ quan sát. Vừa lúc chạm mặt bốn người kia ngay ngã rẽ đến căn tin.

********

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thần Cưỡi Chổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook