Thiên Thần Đến Lúc Nào Sẽ Trở Thành Ác Quỷ
Chương 16: Nụ Hôn Đầu và Ngôi Làng Yên Bình
Linny Hwang (Tiểu Băng)
25/12/2015
Đang tranh cãi với
Tiểu Bạch thì Thanh Trúc nhìn thấy quả cầu lửa lao về hướng của hắn,
không kịp suy nghĩ nàng liền chắn trước hắn đẩy hắn xuống nhưng vô tình
đề hắn làm nàng và Tiểu Bạch chạm môi nhau. Còn quả cầu lửa thì bị vòng
hào quang của nàng đánh bay ngược lại tên áo trắng kia làm hắn văng đi
xa. Còn những người còn lại thì nhìn nàng và Tiểu Bạch hết hồn nhưng
không dám lên tiếng.
Nàng nằm trên người Tiểu Bạch mắt mở to nhưng chợt hoàn hồn lại liền đứng dậy nói:
- Này, ta không có ý đâu đó nha – nàng nghĩ sợ hắn hiểu lầm nàng cố ý ( nàng không có ngượng vì dù sao cũng là người thế kỷ 21 mà)
Tiểu Bạch nãy giờ hết hồn, nụ hôn chỉ chạm môi mà khiến tim hắn đập rất nhanh, hắn vẩn còn mơ màng vào nụ hôn của nàng làm mặt hắn hơi đỏ ( kỳ vậy ta, con gái không đỏ mặt mà con trai đỏ ah - Linny hwang kệ ta, ngươi biến đi, ta đang mơ tưởng mà ngươi làm phiền ah - Tiểu Bạch Ta nhắc nhở ngươi, người mau hoàn hồn lại không thì có người giận đó – Linny Hwang)
Còn có 1 người từ xa tức giận, hắn nắm chặt tay,
- Này, Tiểu Bạch ngươi hiểu lầm ta hả? – Nàng lay hắn nói.
- Hả, chuyện gì? – hắn mơ màng hỏi.
- Ngươi….ngươi… ta không nói nữa – nàng tức giận bế con tiểu hồ ly bỏ đi.
Thanh Hằng liền chạy theo nàng, còn tên Tiểu Bạch vẩn ngơ ngác nằm đó, 10 cô gái hồi này vội chạy đến đỡ hắn, mấy cô này đều thích hắn, khi thấy nàng đi mới dám chạy đến vì sợ vòng bảo hộ của nàng.
Thấy nàng đi, 1 người tự xa nắm chặt tay lại đấm vào góc cây làm gốc cây vỡ tan tành.
Tiểu Bạch giờ mới hoàn hồn lại khi không thấy nàng liền đuổi theo nhưng 10 cô gái cứ bám lấy hắn, hắn không cách nào đuổi theo nhanh được.
Về phía nàng và Thanh Hằng cùng con hồ ly thì đi 1 đoạn thì đến 1 thị trấn nhỏ dưới chân núi Thanh Sơn. Trời cũng đã tối nàng liền vào một phòng trọ ở thị trấn để nghĩ ngơi.
- Chào quý khách – 1 tên tiểu nhị ra đón nàng.
- Ngươi cho ta 2 phòng đi, dọn 1 bàn ăn, món ngon nhất mang lên hết – nàng lên tiếng
nói.
- Mời 2 tiểu thư vào đây, hiện tại quán ăn khá đông, 2 vị tiểu thư chờ tý đồ ăn sẽ được dọn lên – tên tiểu nhị mời các nàng vào và nói.
Nàng cùng Thanh Hằng vào 1 bàn ăn thì ngoài kia đã nghe tiếng kêu
- Thanh Trúc nàng chờ ta với - Tiểu Bạch từ ngoài chạy vào.
Nàng im lặng không nói gì, để mặc hắn đến đứng ngay bàn nàng, còn cả 10 cô gái cũng chạy đến đứng quanh cái bàn nhỏ của nàng đang ngồi.
- Nàng đừng giận ta nữa, ta xin lỗi, ta sai rồi - hắn năn nỉ.
- Trúc, bạn đừng giận Tiểu Bạch công tử nữa, thấy ngài ấy tội nghiệp quá – Thanh Hằng nãy giờ im lặng chợt lên tiếng.
Nàng vẩn im lặng không nói gì cả, nhớ đến vụ hắn chửi nàng còn vụ hồi nãy, tuy nàng không ngại nhưng mà nói sao cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Nhưng mà có 1 điều là cả 10 cô gái thấy hắn đứng đó cũng đứng xung quanh cái bàn nhỏ làm nàng nóng nực, bực mình, nghĩ sao giờ là bữa trưa mà 10 người cùng tên kia đứng che hết gió làm sao mà không bực chứ.
- Này, các người có thể đi qua bàn bên kia ngồi được không? – nàng quát.
- Nàng chịu nói chuyện với ta rồi sao - hắn chạy đến cấm tay nàng nói
- Buông ta ra, ta không muốn nói chuyện với ngươi – nàng trả lời.
- Còn các cô, qua bàn bên kia ngồi đi, tiền đồ ăn ta trả, còn nữa làm ơn kéo tên này qua bên đó luôn đi, hắn cản gió của ta quá – nàng ra lệnh.
10 cô gái cũng cảm nhận được nhưng người này không phải là người thường, thấy Tiểu Bạch nói là thái tử nên cũng nghi ngờ là Thái tử ở trên Thiên Giới ( mọi người đều nghĩ trên Thiên Giới là không có phân chia ra Gấu Giới hay là Thiên Giới, đại loại là thần tiên không có phân ra, ý của nhưng người Phàm nhân đều nghĩ thế) mà hắn còn nể nàng nữa nên cũng thấy sợ hãi liền kéo hắn qua bàn kế bên ngồi.
Tiểu nhị mang thức ăn lên, nàng thấy con tiểu hồ ly chẳng động đậy gì hết, lúc bế nó đi hồi nãy nàng đã chữa vết thương cho nó nhưng mà còn nội lực thì nó phải tự bình phục nàng không biết cách nào giúp người khác phục hồi nội lực, thấy mạch đập của nó bình thường nên nàng cũng để yên cho con tiểu hồ ly ngủ trên đùi nàng.
Còn tên Tiểu Bạch nhìn con tiểu hồ ly tức giận vì thấy nó chiếm tiện nghi của nàng, mà còn là chổ trước đây mà hắn từng được nàng ôm ấp.
Nàng mặc kệ tên Tiểu Bạch ấy, nàng cùng Thanh Hằng ăn uống thật ngon, nàng ăn uống xong thì nhìn xung quanh, ở đây hình như có rất nhiều người, mọi người đều đang bàn về lễ hội của núi Thanh Sơn, vị trưởng lão của Núi Thanh Sơn này tên là Thanh Sơn, ông lão này đã tu luyện gần 10000 năm rồi nhưng vẩn chưa được thành tiên ( vì do lão không muốn thành thần tiên thôi, đơn giản 1 câu, lão muốn ở Nhân Giới để giúp mọi người), mấy người kế bên còn bàn tán rằng Lão Thanh Sơn này là tính tình cố quái, bên Thiên Giới kêu lão lên làm tiên mà lão không chịu làm, nói muốn ở Nhân Giới giúp đỡ mọi người thành tiên nhưng điều kỳ lạ là lão hình như không có đệ tử nào, toàn anh em đồng môn có đệ tử, người ta còn tương truyền rằng Lão Thanh Sơn này rất giỏi, ai mà làm để tử của lão thì trong vòng 100 năm có thể thành thần tiên ( cái này nổ quá hay không vậy ta, 10000 năm mới được phong thượng tiên, làm gì mà 100 năm lại được phong – Linny Hwang ( Tiểu Băng) cái này, là ta có thể làm cho họ nâng tu vi ( Pháp thuật) trong vòng 100 thành 10000 năm, ta từng giúp mấy anh em đồng môn thành tiên mà - Lão Thanh Sơn Ghê ta – Linny Hwang) nên chính vì thế mà mọi người trong Nhân Giới ai cũng muốn tranh thủ lọt vào mắt xanh của lão Thanh Sơn này ( hỏi 1 câu tế nhị nha, núi Thanh Sơn có phải dùng tên lão đặt không? – Linny Hwang ( Tiểu Băng) chính ta nhờ Thiên Đế đặt cho đó – Thanh Sơn Thì ra là thế - Linny Hwang ( Tiểu Băng)).
Khi nàng nghe mấy người đó nói thì có 1 đám người bước vào, những người này nhìn rất sang trọng, bên ngoài mọi người đều xì xào, chàng trai mặc áo màu xanh dương, người ấy ánh mắt hình như khá buồn bực, nhìn hắn ai cũng phải đắm chìm vào trong đó, khuôn mặt trắng, thân hình vạm vỡ nhưng không tạo nên nét xấu xí mà tạo nên 1 phong độ của chư tiên, Vâng người đó chính là Thái tử Thiên Giới tên là Thanh Long, Hắn tức nhiên buồn bực rồi, hắn bận gần đây không có thời gian tìm nàng ( Thanh Trúc đó) mà nàng cũng chẳng thèm tìm hắn nữa làm sao mà hắn không bực chứ. Hắn mặt hầm hực đến chổ trưởng quầy, kêu dẫn lên phòng hạng sang nhất, tuy mọi người nhìn chằm chằm hắn cũng không quan tâm.
Nàng thấy may mắn hắn không chú ý nàng, chưa kịp vui mừng thì nàng lại nghe tiếng xì xào lại tiếp tục nữa, lại thêm một hot boy đến nữa, nàng nghĩ thế, nhưng nàng cũng thắc mắc người đó là ai nên nhìn qua xem.
Một người con trai mặc một bộ màu trắng, bước vào quán trọ, gương mặt hắn giống một công tử con nhà giàu nhưng vẻ mặt thì hơi lạnh lùng, hắn chính là cái tên thượng tiên từng giúp nàng chứ ai vào đây, hắn nhìn hướng nàng một cái rồi bước vào quầy nói gì đó với trưởng quầy.
Trưởng quầy tự nhiên bước đến chổ của Thanh Trúc và ôn tồn hỏi:
- Vị cô nương này, vị công tử kia muốn cô nương nhường một phòng hồi nãy cô đặt cho công tử này.
- Tại sao ta phải nhường chứ - nàng nhìn hắn nói.
- Cô nương, mong cô giúp dùm ta, ta không thể nào đặc tội với người này được - trưởng quầy thở dài (ổng biết người này là tiên nên sợ là phải).
- Kệ ngươi – nàng thẳng thắn nói.
Nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, tại sao phải nhường cho hắn chứ, dù nào biết vai vế hắn cao hơn nàng nhưng cớ gì nàng phải nhường phòng của mình cho hắn, thấy lão trưởng quầy phân vân không biết nói gì nữa thì tên thượng tiên kia bước đến nói:
- Vị cô nương này, có thể nhường cho tại hạ một phòng hay không? Thanh Trúc cô nương không nể tình ah - hắn nháy mắt nàng.
- Tại sao ta phải nể mặt ngươi – nàng hỏi lại
- Ngày trước, ta từng giúp cô nương …. - hắn ghé tai vào nàng nói nhỏ
- Khoan, thôi ngươi đừng nói nữa, ok, ta nhường cho ngươi một phòng – nàng liền trả lời.
- Đa tạ Thanh Trúc cô nương - hắn mỉm cười bước đi.
Nàng nhìn hắn, thấy hắn tại sao muốn dành phòng với nàng, giờ nàng phải làm sao đây, nàng chỉ mới đặt 2 phòng thôi, nhường hắn một phòng rồi còn đám người Tiểu Bạch kia thì làm sao, nàng suy nghĩ và liền kêu trưởng quầy.
- Vâng, có tại hạ - trưởng quầy lên tiếng.
- Ngươi còn phòng nào nữa không? – nàng liền hỏi.
- Hiện tại, chỉ còn 2 phòng ở phía đông - hắn nói.
- Vậy tại sao ngươi không cho tên hồi nãy ở - nàng thắc mắc.
- Xin cô nương thông cảm, phòng phía đông thấp kém không thể nào cho vị đó ở được - hắn phân trần.
- Ta biết rồi, ngươi để 2 phòng đó cho ta. Còn phòng ta hồi nãy, ngươi để cho chàng trai bên kia ở đi, còn nói dám cô nương kia thì vào một phòng ở bên phía đông ở, còn một phòng dành cho ta và vị cô nương này – nàng liền nói rồi trả tiền cho vị trưởng quầy.
- Vâng, tại hạ biết rồi, tiểu nhị đâu, dẩn 2 cô nương này về phòng - hắn la lớn.
Nàng cùng Thanh Hằng mang ba lô cùng con tiểu hồ ly đi thì nàng bị chặn lại, chính là tên Tiểu Bạch.
- Nàng định đi đâu đó Thanh Trúc - hắn hỏi.
- Ta đi đâu ngươi quan tâm làm gì? Tránh ra – nàng nói và bỏ đi.
Hắn buồn bã tránh ra.
- Thôi, thượng tiên đừng buồn nữa, có gì lát tiểu nữ nói giúp cho - Thanh Hằng liền nói.
- Nhờ nàng giúp nói dùm với Thanh Trúc - hắn cầm tay nói.
Thanh Hằng liền buông tay hắn ra và nhanh chân theo Thanh Trúc, nhưng có một điều các nàng không biết rằng chuyện lộn xộn của nàng bị hai người đã nhìn thấy, đó chính là tên Thanh Long cùng tên thượng tiên khi nãy. Hai người này rất vui mừng vì nàng đang giận Tiểu Bạch cũng là cơ hội tốt để mình nhảy vào.
Nàng được tiểu nhị dẩn đến một nơi khá xa trong hậu viện của khu nhà, nơi nay có một đám cây cỏ như rau, bí đỏ, …. mọi người đang thu hoạch cũng không để ý xung quanh, còn nơi này khá yên tĩnh đến kỳ lạ, nó hình như nằm độc lập so với khu trọ hồi nãy.
Thanh Trúc rất vui mừng vì đến được nơi yên tĩnh, nàng thích nơi yên tĩnh, thật ra, từ trước đến nay nàng thường hay suy nghĩ rằng thà bớt việc còn hơn là làm nhiều việc làm bản thân thêm mệt. Vì thế, vì sao ở Thiên Giới nàng không muốn một chức vụ nào là vậy, cứ ăn, ngủ và đi chơi, như thế phải sướng hơn không?
Nàng bước đến phòng và cùng Thanh Hằng thu dọn đồ đạt để nghĩ ngơi thì nàng chợt nghe Thanh Hằng nói
- Trúc định không tha thứ cho thượng tiên Tiểu Bạch hả?
- Không phải không tha thứ mà mình không muốn nói chuyện thôi - vừa nói vừa bỏ con hồ ly xuống giường.
- Nếu vậy thì làm sao chúng ta tham gia được lễ hội của núi Thanh Sơn bây giờ - Thanh Hằng thắc mắc hỏi.
- Uh, mình chưa nghĩ đến thế, chắc phải đến tìm Tiểu Bạch quá – nàng liền định đi ra mở cửa thì có một người té nhào ngay phòng nàng.
Đó không ai khác chính là tên mới vừa nhắc đến, Thanh Trúc liền ca thán
- Đúng là nhắc vàng nhắc bạc không bao giờ đến, nhắc người người đã đến - vừa nói vừa bước vào ghế uống trà.
- Nàng còn giận ta hả? - Tiểu Bạch té nhào xuống đất liền đứng dậy.
- Ta hả? – Nàng đang định nói thì Thanh Hằng đã chen ngang nói.
- Thanh Trúc hết giận thượng tiên rồi, thượng tiên yên tâm.
Nàng đang định lên tiếng thì Thanh Hằng chợt nắm tay nàng, 2 mắt nhìn nàng đưa tình, ý của ánh mắt là nói nàng đừng nói gì cả.
- Thật hả? nàng hết giận ta thật rồi hả, cảm ơn Thanh Hằng nha - hắn vui vẻ nắm tay Thanh Hằng nói.
- Vậy hôm nay ta ở đây nha – quay qua nói với Thanh Trúc và liền biến thành con gấu.
Nàng chưa kịp nói gì thì đã thấy Tiểu Bạch đã nhảy vào lòng nàng nằm, nàng cũng chẳng biết nói gì hơn nên cũng yên lặng.
Thanh Hằng nhìn nàng, rồi nhìn Tiểu Bạch, nàng nhìn thấy ánh mắt Tiểu Bạch hình như là rất vui mừng, ánh mắt hồn nhiên vô số tội, nàng đang định thu dọn thì nhìn thấy một ánh mắt của con hồ ly nhìn nàng chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, chợt nàng sợ hãi la lên:
- aaaaaa…
- Có chuyện gì thế - Thanh Trúc liền quay lại nhìn Thanh Hằng và hỏi.
- Con… con …hồ ly mở mắt – vừa nói vừa chỉ vào phía tiểu hồ ly.
- Đâu có đâu – nàng nhìn sang và nói.
- Sao kỳ vậy? nãy mới thấy mà – Thanh Hằng bất ngờ nghi hoặc nói.
- Chắc bạn mệt quá đó, bạn nằm kế bên tiểu hồ ly đi nha, mình ra ngoài một chút – Nàng nói và liền ôm Tiểu Bạch bước ra ngoài.
Thanh Hằng không nói gì cả, nhìn theo dáng nàng ra ngoài, ánh mắt cảm thấy mông lung.
Còn nàng bế Tiểu Bạch trên tay và đặt xuống đất nói:
- Định làm nũng đến bao giờ hả Tiểu Bạch thượng tiên – nàng lắc đầu nói.
- Ta làm gì mà làm nũng – Con gấu bắc cực lắc đầu nói.
- Vậy biến thành hình người đi – nàng nói.
- Được rồi, được rồi nàng đừng giận – vừa nói vừa biến thành hình người.
- Vậy giờ chúng ta đi đâu – thành người hắn thắc mắc hỏi nàng.
- Cứ theo đi – nàng lười biếng trả lời.
Tiểu Bạch đi theo nàng, thấy nàng bước đi về phía khu vườn hồi nãy mà hắn đã từng đi ngang qua, nàng vừa bước đến thì có một cô bé chạy đến đụng nàng, làm nàng té nhào ra thì có một người từ đâu xuất hiện cho nàng điểm tựa vào người, ngả vào lòng ngực người đó, thế là bốn mắt nhìn nhau, tên đó chính là tên thượng tiên nàng đã nhìn thấy lúc nãy, nàng hơi ngỡ ngàng nhìn hắn một cách ngu ngốc.
Chợt có ai giành tay nàng lại nói:
- Nàng không sao chứ Thanh Trúc – Tiểu Bạch hồi nãy đi ở một khoảng nên chưa kịp bay đến thì thấy một bong trắng đã lao ra, nên thấy cũng hơi bực.
- Đi đường cẩn thận một tý, làm gì mà cứ té hoài – tên thượng tiên kia nói và liền bước đi mất tiêu.
Nàng chưa kịp lên tiếng thì hắn đã biến mất,cái tên kỳ lạ nhưng chưa kịp nghĩ gì thì cô bé chợt khóc to làm nàng liền thả tay Tiểu Bạch ra nhìn cô bé hỏi:
- Muội có sao không? – vừa hỏi vửa đỡ cô bé đứng dậy.
- Muội không sao – cô bé nói
- Vậy sao muội khóc – nàng thắc mắc hỏi.
- Vì muội sợ tỷ tỷ la nên khóc trước để tỷ tỷ không la muội nữa – cô bé thật thà nói.
- Muội thật là thông mình – nàng liền xoa đầu bé nói.
- Mà muội định đi đâu mà vội vàng thế - nàng lại hỏi tiếp.
- Ah, muội định mang cái này cho mẫu thân nấu cơm – vừa nói vừa ngồi xuống nhặt những cây rau rớt xuống đất.
- Thôi, muội đừng nhặt nữa, rau dập hết rồi, có gì tỷ tỷ mua cho em cái khác nha – nàng ngồi xuống chặn tay cô bé.
- Không mua được đâu tỷ tỷ, cái này bắt buộc phải hái mới có mà ăn, không có bán ra ngoài – cô bé nói.
- Vậy thì tỷ tỷ cùng muội hái cái khác – nàng liền nói
- Nhưng….nhưng…… - cô bé định nói thì nàng liền chen vào.
- Không nhưng nhị gì cả, chỉ cho chị nào muội ngoan.
Cô bé không nói được gì nên liền dắt nàng đi đến khu vườn hồi nãy nàng thấy mọi người đang chăm khu vườn, khi vào trong khá sâu khu vườn thì nàng liền nhìn thấy ở đây có rất nhiều người, từ già đến trẻ, mọi người đều vui vẽ nói chuyện, vừa hăng hái nhổ dám rau, có người thì đang gieo trồng cái gì đó xuống đất, mọi người đều cười nói vui vẽ, nhìn cảnh này nàng thấy thật yên bình, một cách yên bình mà bản thân nàng cũng cảm nhận được, tự nhiên ở đâu có tiếng nói:
- Sao giờ còn ở đây hả? – một bà lão đi đến nói.
- Dạ…..con… - cô bé ấp úng nói.
- Xin lỗi, làm phiền lão phu nhân, tại tiểu nữ hồi nãy vô ý đụng trúng cô bé này nên làm đám rau của cô bé bị dập nát, nên mới cùng cô bé quay lại đây xin một ít rau – nàng thấy cô bé ấp úng nên liền nói.
- Không sao, các vị cứ hái đi – bà lão từ tốn nói.
Nói xong bà lão liền bước đi, để nàng ở lại cùng cô bé, cô bé liền nhanh tay chạy đến đám rau trong cùng liền hái, nàng cũng nhanh chân theo cô bé cùng cô bé hái phụ đám rau, nàng hái đám rau đó lên, vì giật quá mạnh liền ngã nhào ra đất, cô bé thấy thế liền phì cười nói tỷ tỷ còn hậu đậu hơn tiểu muội nữa, nàng tức giận lấy cái dám rau quăng vào mặt cô bé, cô bé cũng đâu có vừa liền trong tay có đám rau cũng quăng vào mặt nàng, thế là trận chiến của một cô bé với một cô gái. Dân làng nhìn không nói gì cả vì họ thấy rất vui vẽ vì ngôi làng này là ngôi làng Thanh Bình, dù cho bạn là ai không quan trọng, chỉ cần là con người đều cũng như nhau.
Nàng lát sau được biết ngôi làng này lấy tên là ngôi làng Thanh Bình, nàng hiện tại đang ngồi nghĩ ngơi cùng các vị dân làng, mọi người xoay quanh nhau, còn cô bé đã chạy về nhà đưa rau cho mẹ, rồi cũng vội chạy đến để nghe câu chuyện của lão làng.
Nghe vị lão làng kể, ngôi làng này có lâu rồi, nghe nói cũng lâu lắm rồi cũng chẳng ai nhớ cả, chỉ biết ở ngôi làng này, mọi người có thể tự do trồng rau, trái cây, tự do nuôi gà ngỗng vịt heo và trâu, ai muốn nuôi gì cũng được, những thứ đó là sỡ hữu chung của tất cả mọi người, ai muốn sài cũng được nhưng có một điều là không được bán ra ngoài trừ người chuyên trách, nhắc đến người chuyên trách là người mà dân làng cử ra, chỉ có một người duy nhất, người đó là từ thế hệ này truyền cho thế hệ sau, những thứ còn dư nhiều thì sẽ được mang ra bán, bán rồi sẽ được đổi thành gạo, hay những thực phẩm cho dân làng, dân làng sẽ không cầm tiền bạc, ngôi làng này được thần cây bảo hộ nên cây cối rất tốt, còn người chuyên trách thì cũng được thần cây giao nhiệm vụ, không bao giờ được ăn gian hay hối lộ, dân làng cũng rất tin tưởng. Ngôi làng này, người bị bệnh rất ít nên mỗi lần bị bệnh thì rất khó khăn trong việc chữa bệnh vì đa số không dùng tiền bạc nên toàn phụ thuộc vào người chuyên trách. Mà ngôi làng này cũng hiếm hoi người bị bệnh vì toàn ăn đồ do bản thân mình trồng, rồi tự chế biến các món khác bằng thủ công thì làm sao mà bị bệnh.
Nàng cảm thấy một cuộc sống vậy rất tốt, mọi người sống vui vẽ, chẳng ai tham lam vì đồng tiền hại người khác, cũng chẳng ai ganh ghét, giết hại lẩn nhau vì danh vọng hay địa vị. Họ sống rất chan hòa làm nàng ngưỡng mộ nhưng nàng không biết rằng có ba người nhìn nàng chăm chú, họ thấy trong ánh mắt nàng nhìn mọi người hạnh phúc, họ cũng nghĩ rằng nàng thích một cuộc sống như thế, mỗi người chìm vào khoảng trời hạnh phúc đó.
Nàng được người dân trong ngôi làng hoang nghênh nên mời dùng bữa tối cùng họ, mọi người cùng ăn uống vui vẽ, dân làng còn đốt lửa trại vì ngày nào tối cũng là tiệc của cả ngôi làng, cùng nhau nướng thịt lên ăn sau một ngày vất vả lao động, họ cùng nhảy hát rất vui vẽ.
Khi trời đã gần tối nàng liền cùng Tiểu Bạch cáo lui về phòng nghỉ ngơi, nàng đang bước đi về phòng thì nghe một tiếng gọi từ xa
- Nàng rốt cuộc muốn như thế nào đây, Thanh Trúc thượng tiên – từ xa thấp thoáng một bóng người đi đến.
Nàng nằm trên người Tiểu Bạch mắt mở to nhưng chợt hoàn hồn lại liền đứng dậy nói:
- Này, ta không có ý đâu đó nha – nàng nghĩ sợ hắn hiểu lầm nàng cố ý ( nàng không có ngượng vì dù sao cũng là người thế kỷ 21 mà)
Tiểu Bạch nãy giờ hết hồn, nụ hôn chỉ chạm môi mà khiến tim hắn đập rất nhanh, hắn vẩn còn mơ màng vào nụ hôn của nàng làm mặt hắn hơi đỏ ( kỳ vậy ta, con gái không đỏ mặt mà con trai đỏ ah - Linny hwang kệ ta, ngươi biến đi, ta đang mơ tưởng mà ngươi làm phiền ah - Tiểu Bạch Ta nhắc nhở ngươi, người mau hoàn hồn lại không thì có người giận đó – Linny Hwang)
Còn có 1 người từ xa tức giận, hắn nắm chặt tay,
- Này, Tiểu Bạch ngươi hiểu lầm ta hả? – Nàng lay hắn nói.
- Hả, chuyện gì? – hắn mơ màng hỏi.
- Ngươi….ngươi… ta không nói nữa – nàng tức giận bế con tiểu hồ ly bỏ đi.
Thanh Hằng liền chạy theo nàng, còn tên Tiểu Bạch vẩn ngơ ngác nằm đó, 10 cô gái hồi này vội chạy đến đỡ hắn, mấy cô này đều thích hắn, khi thấy nàng đi mới dám chạy đến vì sợ vòng bảo hộ của nàng.
Thấy nàng đi, 1 người tự xa nắm chặt tay lại đấm vào góc cây làm gốc cây vỡ tan tành.
Tiểu Bạch giờ mới hoàn hồn lại khi không thấy nàng liền đuổi theo nhưng 10 cô gái cứ bám lấy hắn, hắn không cách nào đuổi theo nhanh được.
Về phía nàng và Thanh Hằng cùng con hồ ly thì đi 1 đoạn thì đến 1 thị trấn nhỏ dưới chân núi Thanh Sơn. Trời cũng đã tối nàng liền vào một phòng trọ ở thị trấn để nghĩ ngơi.
- Chào quý khách – 1 tên tiểu nhị ra đón nàng.
- Ngươi cho ta 2 phòng đi, dọn 1 bàn ăn, món ngon nhất mang lên hết – nàng lên tiếng
nói.
- Mời 2 tiểu thư vào đây, hiện tại quán ăn khá đông, 2 vị tiểu thư chờ tý đồ ăn sẽ được dọn lên – tên tiểu nhị mời các nàng vào và nói.
Nàng cùng Thanh Hằng vào 1 bàn ăn thì ngoài kia đã nghe tiếng kêu
- Thanh Trúc nàng chờ ta với - Tiểu Bạch từ ngoài chạy vào.
Nàng im lặng không nói gì, để mặc hắn đến đứng ngay bàn nàng, còn cả 10 cô gái cũng chạy đến đứng quanh cái bàn nhỏ của nàng đang ngồi.
- Nàng đừng giận ta nữa, ta xin lỗi, ta sai rồi - hắn năn nỉ.
- Trúc, bạn đừng giận Tiểu Bạch công tử nữa, thấy ngài ấy tội nghiệp quá – Thanh Hằng nãy giờ im lặng chợt lên tiếng.
Nàng vẩn im lặng không nói gì cả, nhớ đến vụ hắn chửi nàng còn vụ hồi nãy, tuy nàng không ngại nhưng mà nói sao cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Nhưng mà có 1 điều là cả 10 cô gái thấy hắn đứng đó cũng đứng xung quanh cái bàn nhỏ làm nàng nóng nực, bực mình, nghĩ sao giờ là bữa trưa mà 10 người cùng tên kia đứng che hết gió làm sao mà không bực chứ.
- Này, các người có thể đi qua bàn bên kia ngồi được không? – nàng quát.
- Nàng chịu nói chuyện với ta rồi sao - hắn chạy đến cấm tay nàng nói
- Buông ta ra, ta không muốn nói chuyện với ngươi – nàng trả lời.
- Còn các cô, qua bàn bên kia ngồi đi, tiền đồ ăn ta trả, còn nữa làm ơn kéo tên này qua bên đó luôn đi, hắn cản gió của ta quá – nàng ra lệnh.
10 cô gái cũng cảm nhận được nhưng người này không phải là người thường, thấy Tiểu Bạch nói là thái tử nên cũng nghi ngờ là Thái tử ở trên Thiên Giới ( mọi người đều nghĩ trên Thiên Giới là không có phân chia ra Gấu Giới hay là Thiên Giới, đại loại là thần tiên không có phân ra, ý của nhưng người Phàm nhân đều nghĩ thế) mà hắn còn nể nàng nữa nên cũng thấy sợ hãi liền kéo hắn qua bàn kế bên ngồi.
Tiểu nhị mang thức ăn lên, nàng thấy con tiểu hồ ly chẳng động đậy gì hết, lúc bế nó đi hồi nãy nàng đã chữa vết thương cho nó nhưng mà còn nội lực thì nó phải tự bình phục nàng không biết cách nào giúp người khác phục hồi nội lực, thấy mạch đập của nó bình thường nên nàng cũng để yên cho con tiểu hồ ly ngủ trên đùi nàng.
Còn tên Tiểu Bạch nhìn con tiểu hồ ly tức giận vì thấy nó chiếm tiện nghi của nàng, mà còn là chổ trước đây mà hắn từng được nàng ôm ấp.
Nàng mặc kệ tên Tiểu Bạch ấy, nàng cùng Thanh Hằng ăn uống thật ngon, nàng ăn uống xong thì nhìn xung quanh, ở đây hình như có rất nhiều người, mọi người đều đang bàn về lễ hội của núi Thanh Sơn, vị trưởng lão của Núi Thanh Sơn này tên là Thanh Sơn, ông lão này đã tu luyện gần 10000 năm rồi nhưng vẩn chưa được thành tiên ( vì do lão không muốn thành thần tiên thôi, đơn giản 1 câu, lão muốn ở Nhân Giới để giúp mọi người), mấy người kế bên còn bàn tán rằng Lão Thanh Sơn này là tính tình cố quái, bên Thiên Giới kêu lão lên làm tiên mà lão không chịu làm, nói muốn ở Nhân Giới giúp đỡ mọi người thành tiên nhưng điều kỳ lạ là lão hình như không có đệ tử nào, toàn anh em đồng môn có đệ tử, người ta còn tương truyền rằng Lão Thanh Sơn này rất giỏi, ai mà làm để tử của lão thì trong vòng 100 năm có thể thành thần tiên ( cái này nổ quá hay không vậy ta, 10000 năm mới được phong thượng tiên, làm gì mà 100 năm lại được phong – Linny Hwang ( Tiểu Băng) cái này, là ta có thể làm cho họ nâng tu vi ( Pháp thuật) trong vòng 100 thành 10000 năm, ta từng giúp mấy anh em đồng môn thành tiên mà - Lão Thanh Sơn Ghê ta – Linny Hwang) nên chính vì thế mà mọi người trong Nhân Giới ai cũng muốn tranh thủ lọt vào mắt xanh của lão Thanh Sơn này ( hỏi 1 câu tế nhị nha, núi Thanh Sơn có phải dùng tên lão đặt không? – Linny Hwang ( Tiểu Băng) chính ta nhờ Thiên Đế đặt cho đó – Thanh Sơn Thì ra là thế - Linny Hwang ( Tiểu Băng)).
Khi nàng nghe mấy người đó nói thì có 1 đám người bước vào, những người này nhìn rất sang trọng, bên ngoài mọi người đều xì xào, chàng trai mặc áo màu xanh dương, người ấy ánh mắt hình như khá buồn bực, nhìn hắn ai cũng phải đắm chìm vào trong đó, khuôn mặt trắng, thân hình vạm vỡ nhưng không tạo nên nét xấu xí mà tạo nên 1 phong độ của chư tiên, Vâng người đó chính là Thái tử Thiên Giới tên là Thanh Long, Hắn tức nhiên buồn bực rồi, hắn bận gần đây không có thời gian tìm nàng ( Thanh Trúc đó) mà nàng cũng chẳng thèm tìm hắn nữa làm sao mà hắn không bực chứ. Hắn mặt hầm hực đến chổ trưởng quầy, kêu dẫn lên phòng hạng sang nhất, tuy mọi người nhìn chằm chằm hắn cũng không quan tâm.
Nàng thấy may mắn hắn không chú ý nàng, chưa kịp vui mừng thì nàng lại nghe tiếng xì xào lại tiếp tục nữa, lại thêm một hot boy đến nữa, nàng nghĩ thế, nhưng nàng cũng thắc mắc người đó là ai nên nhìn qua xem.
Một người con trai mặc một bộ màu trắng, bước vào quán trọ, gương mặt hắn giống một công tử con nhà giàu nhưng vẻ mặt thì hơi lạnh lùng, hắn chính là cái tên thượng tiên từng giúp nàng chứ ai vào đây, hắn nhìn hướng nàng một cái rồi bước vào quầy nói gì đó với trưởng quầy.
Trưởng quầy tự nhiên bước đến chổ của Thanh Trúc và ôn tồn hỏi:
- Vị cô nương này, vị công tử kia muốn cô nương nhường một phòng hồi nãy cô đặt cho công tử này.
- Tại sao ta phải nhường chứ - nàng nhìn hắn nói.
- Cô nương, mong cô giúp dùm ta, ta không thể nào đặc tội với người này được - trưởng quầy thở dài (ổng biết người này là tiên nên sợ là phải).
- Kệ ngươi – nàng thẳng thắn nói.
Nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, tại sao phải nhường cho hắn chứ, dù nào biết vai vế hắn cao hơn nàng nhưng cớ gì nàng phải nhường phòng của mình cho hắn, thấy lão trưởng quầy phân vân không biết nói gì nữa thì tên thượng tiên kia bước đến nói:
- Vị cô nương này, có thể nhường cho tại hạ một phòng hay không? Thanh Trúc cô nương không nể tình ah - hắn nháy mắt nàng.
- Tại sao ta phải nể mặt ngươi – nàng hỏi lại
- Ngày trước, ta từng giúp cô nương …. - hắn ghé tai vào nàng nói nhỏ
- Khoan, thôi ngươi đừng nói nữa, ok, ta nhường cho ngươi một phòng – nàng liền trả lời.
- Đa tạ Thanh Trúc cô nương - hắn mỉm cười bước đi.
Nàng nhìn hắn, thấy hắn tại sao muốn dành phòng với nàng, giờ nàng phải làm sao đây, nàng chỉ mới đặt 2 phòng thôi, nhường hắn một phòng rồi còn đám người Tiểu Bạch kia thì làm sao, nàng suy nghĩ và liền kêu trưởng quầy.
- Vâng, có tại hạ - trưởng quầy lên tiếng.
- Ngươi còn phòng nào nữa không? – nàng liền hỏi.
- Hiện tại, chỉ còn 2 phòng ở phía đông - hắn nói.
- Vậy tại sao ngươi không cho tên hồi nãy ở - nàng thắc mắc.
- Xin cô nương thông cảm, phòng phía đông thấp kém không thể nào cho vị đó ở được - hắn phân trần.
- Ta biết rồi, ngươi để 2 phòng đó cho ta. Còn phòng ta hồi nãy, ngươi để cho chàng trai bên kia ở đi, còn nói dám cô nương kia thì vào một phòng ở bên phía đông ở, còn một phòng dành cho ta và vị cô nương này – nàng liền nói rồi trả tiền cho vị trưởng quầy.
- Vâng, tại hạ biết rồi, tiểu nhị đâu, dẩn 2 cô nương này về phòng - hắn la lớn.
Nàng cùng Thanh Hằng mang ba lô cùng con tiểu hồ ly đi thì nàng bị chặn lại, chính là tên Tiểu Bạch.
- Nàng định đi đâu đó Thanh Trúc - hắn hỏi.
- Ta đi đâu ngươi quan tâm làm gì? Tránh ra – nàng nói và bỏ đi.
Hắn buồn bã tránh ra.
- Thôi, thượng tiên đừng buồn nữa, có gì lát tiểu nữ nói giúp cho - Thanh Hằng liền nói.
- Nhờ nàng giúp nói dùm với Thanh Trúc - hắn cầm tay nói.
Thanh Hằng liền buông tay hắn ra và nhanh chân theo Thanh Trúc, nhưng có một điều các nàng không biết rằng chuyện lộn xộn của nàng bị hai người đã nhìn thấy, đó chính là tên Thanh Long cùng tên thượng tiên khi nãy. Hai người này rất vui mừng vì nàng đang giận Tiểu Bạch cũng là cơ hội tốt để mình nhảy vào.
Nàng được tiểu nhị dẩn đến một nơi khá xa trong hậu viện của khu nhà, nơi nay có một đám cây cỏ như rau, bí đỏ, …. mọi người đang thu hoạch cũng không để ý xung quanh, còn nơi này khá yên tĩnh đến kỳ lạ, nó hình như nằm độc lập so với khu trọ hồi nãy.
Thanh Trúc rất vui mừng vì đến được nơi yên tĩnh, nàng thích nơi yên tĩnh, thật ra, từ trước đến nay nàng thường hay suy nghĩ rằng thà bớt việc còn hơn là làm nhiều việc làm bản thân thêm mệt. Vì thế, vì sao ở Thiên Giới nàng không muốn một chức vụ nào là vậy, cứ ăn, ngủ và đi chơi, như thế phải sướng hơn không?
Nàng bước đến phòng và cùng Thanh Hằng thu dọn đồ đạt để nghĩ ngơi thì nàng chợt nghe Thanh Hằng nói
- Trúc định không tha thứ cho thượng tiên Tiểu Bạch hả?
- Không phải không tha thứ mà mình không muốn nói chuyện thôi - vừa nói vừa bỏ con hồ ly xuống giường.
- Nếu vậy thì làm sao chúng ta tham gia được lễ hội của núi Thanh Sơn bây giờ - Thanh Hằng thắc mắc hỏi.
- Uh, mình chưa nghĩ đến thế, chắc phải đến tìm Tiểu Bạch quá – nàng liền định đi ra mở cửa thì có một người té nhào ngay phòng nàng.
Đó không ai khác chính là tên mới vừa nhắc đến, Thanh Trúc liền ca thán
- Đúng là nhắc vàng nhắc bạc không bao giờ đến, nhắc người người đã đến - vừa nói vừa bước vào ghế uống trà.
- Nàng còn giận ta hả? - Tiểu Bạch té nhào xuống đất liền đứng dậy.
- Ta hả? – Nàng đang định nói thì Thanh Hằng đã chen ngang nói.
- Thanh Trúc hết giận thượng tiên rồi, thượng tiên yên tâm.
Nàng đang định lên tiếng thì Thanh Hằng chợt nắm tay nàng, 2 mắt nhìn nàng đưa tình, ý của ánh mắt là nói nàng đừng nói gì cả.
- Thật hả? nàng hết giận ta thật rồi hả, cảm ơn Thanh Hằng nha - hắn vui vẻ nắm tay Thanh Hằng nói.
- Vậy hôm nay ta ở đây nha – quay qua nói với Thanh Trúc và liền biến thành con gấu.
Nàng chưa kịp nói gì thì đã thấy Tiểu Bạch đã nhảy vào lòng nàng nằm, nàng cũng chẳng biết nói gì hơn nên cũng yên lặng.
Thanh Hằng nhìn nàng, rồi nhìn Tiểu Bạch, nàng nhìn thấy ánh mắt Tiểu Bạch hình như là rất vui mừng, ánh mắt hồn nhiên vô số tội, nàng đang định thu dọn thì nhìn thấy một ánh mắt của con hồ ly nhìn nàng chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, chợt nàng sợ hãi la lên:
- aaaaaa…
- Có chuyện gì thế - Thanh Trúc liền quay lại nhìn Thanh Hằng và hỏi.
- Con… con …hồ ly mở mắt – vừa nói vừa chỉ vào phía tiểu hồ ly.
- Đâu có đâu – nàng nhìn sang và nói.
- Sao kỳ vậy? nãy mới thấy mà – Thanh Hằng bất ngờ nghi hoặc nói.
- Chắc bạn mệt quá đó, bạn nằm kế bên tiểu hồ ly đi nha, mình ra ngoài một chút – Nàng nói và liền ôm Tiểu Bạch bước ra ngoài.
Thanh Hằng không nói gì cả, nhìn theo dáng nàng ra ngoài, ánh mắt cảm thấy mông lung.
Còn nàng bế Tiểu Bạch trên tay và đặt xuống đất nói:
- Định làm nũng đến bao giờ hả Tiểu Bạch thượng tiên – nàng lắc đầu nói.
- Ta làm gì mà làm nũng – Con gấu bắc cực lắc đầu nói.
- Vậy biến thành hình người đi – nàng nói.
- Được rồi, được rồi nàng đừng giận – vừa nói vừa biến thành hình người.
- Vậy giờ chúng ta đi đâu – thành người hắn thắc mắc hỏi nàng.
- Cứ theo đi – nàng lười biếng trả lời.
Tiểu Bạch đi theo nàng, thấy nàng bước đi về phía khu vườn hồi nãy mà hắn đã từng đi ngang qua, nàng vừa bước đến thì có một cô bé chạy đến đụng nàng, làm nàng té nhào ra thì có một người từ đâu xuất hiện cho nàng điểm tựa vào người, ngả vào lòng ngực người đó, thế là bốn mắt nhìn nhau, tên đó chính là tên thượng tiên nàng đã nhìn thấy lúc nãy, nàng hơi ngỡ ngàng nhìn hắn một cách ngu ngốc.
Chợt có ai giành tay nàng lại nói:
- Nàng không sao chứ Thanh Trúc – Tiểu Bạch hồi nãy đi ở một khoảng nên chưa kịp bay đến thì thấy một bong trắng đã lao ra, nên thấy cũng hơi bực.
- Đi đường cẩn thận một tý, làm gì mà cứ té hoài – tên thượng tiên kia nói và liền bước đi mất tiêu.
Nàng chưa kịp lên tiếng thì hắn đã biến mất,cái tên kỳ lạ nhưng chưa kịp nghĩ gì thì cô bé chợt khóc to làm nàng liền thả tay Tiểu Bạch ra nhìn cô bé hỏi:
- Muội có sao không? – vừa hỏi vửa đỡ cô bé đứng dậy.
- Muội không sao – cô bé nói
- Vậy sao muội khóc – nàng thắc mắc hỏi.
- Vì muội sợ tỷ tỷ la nên khóc trước để tỷ tỷ không la muội nữa – cô bé thật thà nói.
- Muội thật là thông mình – nàng liền xoa đầu bé nói.
- Mà muội định đi đâu mà vội vàng thế - nàng lại hỏi tiếp.
- Ah, muội định mang cái này cho mẫu thân nấu cơm – vừa nói vừa ngồi xuống nhặt những cây rau rớt xuống đất.
- Thôi, muội đừng nhặt nữa, rau dập hết rồi, có gì tỷ tỷ mua cho em cái khác nha – nàng ngồi xuống chặn tay cô bé.
- Không mua được đâu tỷ tỷ, cái này bắt buộc phải hái mới có mà ăn, không có bán ra ngoài – cô bé nói.
- Vậy thì tỷ tỷ cùng muội hái cái khác – nàng liền nói
- Nhưng….nhưng…… - cô bé định nói thì nàng liền chen vào.
- Không nhưng nhị gì cả, chỉ cho chị nào muội ngoan.
Cô bé không nói được gì nên liền dắt nàng đi đến khu vườn hồi nãy nàng thấy mọi người đang chăm khu vườn, khi vào trong khá sâu khu vườn thì nàng liền nhìn thấy ở đây có rất nhiều người, từ già đến trẻ, mọi người đều vui vẽ nói chuyện, vừa hăng hái nhổ dám rau, có người thì đang gieo trồng cái gì đó xuống đất, mọi người đều cười nói vui vẽ, nhìn cảnh này nàng thấy thật yên bình, một cách yên bình mà bản thân nàng cũng cảm nhận được, tự nhiên ở đâu có tiếng nói:
- Sao giờ còn ở đây hả? – một bà lão đi đến nói.
- Dạ…..con… - cô bé ấp úng nói.
- Xin lỗi, làm phiền lão phu nhân, tại tiểu nữ hồi nãy vô ý đụng trúng cô bé này nên làm đám rau của cô bé bị dập nát, nên mới cùng cô bé quay lại đây xin một ít rau – nàng thấy cô bé ấp úng nên liền nói.
- Không sao, các vị cứ hái đi – bà lão từ tốn nói.
Nói xong bà lão liền bước đi, để nàng ở lại cùng cô bé, cô bé liền nhanh tay chạy đến đám rau trong cùng liền hái, nàng cũng nhanh chân theo cô bé cùng cô bé hái phụ đám rau, nàng hái đám rau đó lên, vì giật quá mạnh liền ngã nhào ra đất, cô bé thấy thế liền phì cười nói tỷ tỷ còn hậu đậu hơn tiểu muội nữa, nàng tức giận lấy cái dám rau quăng vào mặt cô bé, cô bé cũng đâu có vừa liền trong tay có đám rau cũng quăng vào mặt nàng, thế là trận chiến của một cô bé với một cô gái. Dân làng nhìn không nói gì cả vì họ thấy rất vui vẽ vì ngôi làng này là ngôi làng Thanh Bình, dù cho bạn là ai không quan trọng, chỉ cần là con người đều cũng như nhau.
Nàng lát sau được biết ngôi làng này lấy tên là ngôi làng Thanh Bình, nàng hiện tại đang ngồi nghĩ ngơi cùng các vị dân làng, mọi người xoay quanh nhau, còn cô bé đã chạy về nhà đưa rau cho mẹ, rồi cũng vội chạy đến để nghe câu chuyện của lão làng.
Nghe vị lão làng kể, ngôi làng này có lâu rồi, nghe nói cũng lâu lắm rồi cũng chẳng ai nhớ cả, chỉ biết ở ngôi làng này, mọi người có thể tự do trồng rau, trái cây, tự do nuôi gà ngỗng vịt heo và trâu, ai muốn nuôi gì cũng được, những thứ đó là sỡ hữu chung của tất cả mọi người, ai muốn sài cũng được nhưng có một điều là không được bán ra ngoài trừ người chuyên trách, nhắc đến người chuyên trách là người mà dân làng cử ra, chỉ có một người duy nhất, người đó là từ thế hệ này truyền cho thế hệ sau, những thứ còn dư nhiều thì sẽ được mang ra bán, bán rồi sẽ được đổi thành gạo, hay những thực phẩm cho dân làng, dân làng sẽ không cầm tiền bạc, ngôi làng này được thần cây bảo hộ nên cây cối rất tốt, còn người chuyên trách thì cũng được thần cây giao nhiệm vụ, không bao giờ được ăn gian hay hối lộ, dân làng cũng rất tin tưởng. Ngôi làng này, người bị bệnh rất ít nên mỗi lần bị bệnh thì rất khó khăn trong việc chữa bệnh vì đa số không dùng tiền bạc nên toàn phụ thuộc vào người chuyên trách. Mà ngôi làng này cũng hiếm hoi người bị bệnh vì toàn ăn đồ do bản thân mình trồng, rồi tự chế biến các món khác bằng thủ công thì làm sao mà bị bệnh.
Nàng cảm thấy một cuộc sống vậy rất tốt, mọi người sống vui vẽ, chẳng ai tham lam vì đồng tiền hại người khác, cũng chẳng ai ganh ghét, giết hại lẩn nhau vì danh vọng hay địa vị. Họ sống rất chan hòa làm nàng ngưỡng mộ nhưng nàng không biết rằng có ba người nhìn nàng chăm chú, họ thấy trong ánh mắt nàng nhìn mọi người hạnh phúc, họ cũng nghĩ rằng nàng thích một cuộc sống như thế, mỗi người chìm vào khoảng trời hạnh phúc đó.
Nàng được người dân trong ngôi làng hoang nghênh nên mời dùng bữa tối cùng họ, mọi người cùng ăn uống vui vẽ, dân làng còn đốt lửa trại vì ngày nào tối cũng là tiệc của cả ngôi làng, cùng nhau nướng thịt lên ăn sau một ngày vất vả lao động, họ cùng nhảy hát rất vui vẽ.
Khi trời đã gần tối nàng liền cùng Tiểu Bạch cáo lui về phòng nghỉ ngơi, nàng đang bước đi về phòng thì nghe một tiếng gọi từ xa
- Nàng rốt cuộc muốn như thế nào đây, Thanh Trúc thượng tiên – từ xa thấp thoáng một bóng người đi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.