Thiên Thần Đến Lúc Nào Sẽ Trở Thành Ác Quỷ

Chương 13: Thanh Trúc chữa bệnh cho nhiều người

Linny Hwang (Tiểu Băng)

25/12/2015

Thanh Trúc đang tính dẹp quầy hàng thì thấy 1 cô bé mắt to, mặc quần áo khá rách rưới bước đến và hỏi:

- Chị ơi, chị còn bán vòng vàng không hả? – nó hỏi

- Sao vậy em – Thanh Trúc nhìn bé và hỏi.

- Em có vật này muốn đổi 1 chiếc vòng vàng với chị - cô bé mắt sáng lấp lánh nói.

- Được rồi em thích chiếc vòng vàng nào? – nàng lại hỏi.

- Nhưng hình như tỷ ơi, chúng ta bán hết rồi mà – nhóc Thanh nói.

- Không sao đâu,còn chổ của Thanh Hằng nữa kìa nhưng ta không tình bán chổ đó vì ta để dành cho những người kém may mắn – nàng mỉm cười nói.

- Hằng, bạn đưa túi vàng hôm qua ra đây – nàng kêu Thanh Hằng.

Thanh Hằng liền bỏ túi xuống đất, lấy 1 bao ra và đưa cho nàng , nàng liền mở bao ra thì thấy bên bao của Thanh Hằng toàn nhưng thứ đẹp hơn bao nàng, rất đơn giản là nàng cố ý, lấy 20 cái hộp đồ cuối cùng, toàn là đồ mà lúc trước được phong thượng tiên tặng, còn Thanh Hằng toàn lấy 10 hộp trên cùng thì chắc chắn là của tên Thái tử Thanh Long tặng, không phải toàn đẹp không mà là cự kỳ đẹp làm cho Thanh Hằng nhìn vào rất thích thú.

- Oai đẹp quá tỷ ơi – nhóc Thanh lên tiếng, cầm sợi dây chuyền bằng vàng lấp lánh viên pha lê màu xanh ngọc.

- Tỷ ơi, có thể đổi với em cái này lấy cái vòng tay vàng có hạt trân châu màu đỏ này được không? – cô bé thích thú cầm chiếc vòng và cầm trên tay 1 ngọc bội trao đổi.

- Này, ta tặng tiểu muội đó, muội không cần trao đổi đâu – nàng nói

- Không được, tỷ nhận lấy đi – cô bé liền nhét ngọc bội vào tay nàng và cầm chiếc vòng.

- Thôi được rồi – nàng liền nhận ngọc bội thì thấy cô bé đã vội chạy đi mất dáng.

- Này, đệ thích dây chuyền này hả? – nàng nhìn nhóc Thanh đang nhìn sợi dây truyền đắm đuối.

- Vâng, đệ thích nó, cái này sẽ hợp với tiểu muội của đệ - nhóc Thanh trả lời.

- nếu đệ thích thì cứ lấy đi – nàng hào phóng nói.

Nàng kêu Thanh Hằng dọn dẹp đóng đồ đó cất vào túi và nhờ nhóc Thanh dắt đi đến quán trọ trong kinh thành, nàng bây giờ trong túi có rất nhiều vàng, tài sản của nàng có thể hơn cả quốc khố ( lượng vàng Nhân giới rất mỏng, ở đây có 3 cấp bậc, 1 là bạc lượng, 2 là đồng lượng, 3 là vàng lượng, mỗi cái chia ra thành nhiều phiếu, ví dụ như là có mệnh giá là 100 bạc,400 bạc....1000 bạc = 1 đồng, 1000 đồng = 1 vàng, vì mỗi mệnh giá thường làm bằng chất liệu của nó, bạc làm bằng bạc, đồng làm bằng đồng, vàng làm bằng vàng nhưng nó rất mỏng, vì thế, balo của nàng nhét đầy toàn bằng vàng, bên quốc khố tuy to nhưng chú yếu chứa bạc là nhiều nhất).

Nàng thuê 2 gian phòng trong quán trọ gần chợ kinh thành. Lẽ ra, nàng định thuê 3 gian phòng thì Tiểu Bạch nói thuê 2 thôi, vì hắn muốn biến thành gấu bắc cực ngủ cạnh nàng, thế nên nàng mới thuê 2 phòng.

Khi vào phòng, nàng ngồi ngay ghế nhìn ra ngoài cửa sồ những vì sao chiếu sàng lấp lánh như gọi chào nàng. Bỗng bất chợt, các vì sao vòng thành hình trái tim lấp lánh theo hướng nhìn của nàng, làm nàng ngỡ ngàng, nàng thấy Tiểu Bạch bước vào phòng thì la lên.

- Này, tiểu Bạch, ngươi thấy các ngôi sao hoá thành trái tim kia – nàng vui vẻ chỉ ngón tay lên trời.

- Ta có thấy gì đâu - Tiểu Bạch nhìn hướng nàng và nói.

- Hả ? ủa sao kỳ vậy? Rõ ráng hồi nãy thấy mà – nàng liền nhìn bầu trới và buồn bã nói.

- Chắc nàng nhìn nhầm rồi đó - Tiểu Bạch nói.

- Uh,chắc vậy, thôi đi ngủ đi,mai chúng ta đi mua đồ nào – nàng nói với hắn.

Hắn liền biến thành con gấu trúc và được nàng đem ôm vào lòng.

Gió ngoái khung cửa sổ, 1 chàng trai đứng đằng xa nhìn 1 người 1 thú ôm nhau ngủ, lòng bỗng giác như có ngọn sóng nâng lên, hôm nay, bầu trời đầy những thiên thạch to đùng rớt xuống nhân giới.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì Thanh Trúc đã nghe tiếng nói của rất nhiều người ở đối điện quán trọ của nàng, nàng mở cửa sổ ra thấy nhiều người bị thương đứng chờ rất đông bên ấy, chắc bên ấy là nơi khám bệnh nhưng sao nhiều người bị thương như là chảy máu, gãy tay, gãy chân,.... nàng tò mò và nhanh chân rữa mặt đánh răng cho sạch. Tiểu Bạch khi thấy nàng vội vội vàng vàng cũng tranh thủ dậy và cũng sửa soạn bản thân. 2 người nhanh chóng làm xong, nàng kéo tay Tiểu Bạch đi ra ngoài.



- Nàng định làm gì thế? - vừa đi xuống lầu vừa hối hả nói.

- Ta đi qua bên kia xem sao,có chuyện gì mà nhiều người bị thương quá, ta tò mò xem sao – nàng nói ( chưa có ai như nàng, tò mò xem người ta bị thương hả? :Linny Hwang Thì sao,lo viết tiếp đi tác giả: Thanh Trúc)

Hắn chị biết yên lặng để cho nàng kéo đi, khi ra được cổng quán trọ nàng kéo hắn qua bên kia đường, hắn thấy rất nhiều người đứng chờ khám bệnh, toàn là bị thương,có người đang chảy máu mà vẩn chưa cầm, nhiều người còn được khiêng đến.

Nàng nhanh chân đi đến bên người đang chảy máu trên trán, xé 1 miếng vải trong áo đầm của mình, rồi băng cho người đó, rồi nàng đọc câu thần chú vô tình đọc được trong sách “ máu ơi, ngừng chảy,lập tức khôi phục” rốt cuộc từ từ màu ngừng chảy, người phụ nữ đi bên cạnh cậu thanh niên nói

- Cảm ơn, tiểu thư đã giúp chúng tôi, may nhờ có tiểu thư,chứ con tôi nãy giờ chảy máu mà không cầm được, tiểu thư biết y thuật hả?

- Ta chỉ biết 1 ít thôi, đại tỷ đừng nói thế, mà vị công tử này lại bị thương thế? – nàng hỏi.

- Thì hôm qua đó, không biết sao có nhiều tảng đá từ trên trời rơi xuống, nhà của chúng tôi bị 1 tản đá rơi trúng chổ em trai tôi nằm ngủ, trúng ngay trán chảy máu nhiều quá, lúc mới đầu có thể ngừng chảy 1 ít nhưng không biết sao cứ lâu lâu lại chảy máu, nên tôi mới đưa nó đến khám bệnh nhưng đợi nãy giờ vẩn chưa đến lượt – vị phu nhân nhăn mặt nói.

- Không sao rồi, đại tỷ cứ về đi – nàng nói.

- Nhưng....nhưng - vị phu nhân nói và cố gằng nhét 1 thỏi đồng vào tay nàng nhưng nàng chợt nói.

- Không cần đâu đại tỷ, tỷ về cho vị công tử này ăn nhiều thịt bò, tôm cua, uống sữa những thứ này bổ cho máu để cho công tử còn hồi phục sức khoẻ - nàng nói và đẩy tay thỏi bạc về.

- Đa tạ cô nương – vị phu nhân nói.

- Không sao đâu - mỉm cười nói.

Vị phu nhân liền dịu vị công tử kia đi, Tiểu Bạch nãy giờ không hiểu hỏi:

- sao nàng biết chú thuật làm máu ngừng chảy, còn cái gì bổ máu nữa, sao nàng lại biết?

- Thì tại ngày trước ta từng học bên y, còn cái chú thuật là ta đọc được trong sách mà ngươi mang cho ta về y thuật đó, ngươi không nhớ sao? – nàng liền nói.

- Ta tưởng nàng không có hứng thú với mấy thứ này - hằn lại hỏi.

- Thôi, không nói nhiều với ngươi nữa, ta đi cứu người tiếp đây – nàng nói.

Nàng nhanh chân đi đến những người đang đứng đợi để được khám bệnh, nàng trọn những người mà có gia cảnh nhà nghèo trước, giúp đỡ nhưng người đó trước, vì nàng có phép tiên, với lại nàng toàn dùng những cách kỳ lạ nên không ai nghi ngờ nàng dùng phép thuật, giống như, nàng dùng 2 tay gỗ nẹp vào tay người bị gẫy và lấy băng quấn quanh tay người đó, cột vào chéo cổ. Nàng căn dặn người ấy không đển thấm nước khoảng 3 ngày sẽ khỏi, thật ra ,nàng đọc thần chú người ta đã khỏi rồi nhưng nàng lại dùng cách y học hiện đại để người ta không nghi ngờ, nàng chữa hết bệnh cho người ta, lão lang y cũng khá tức giận nên quát

- Này, ai dạy cô nương làm những việc này, cô nương có biết gì về y thuật không, phải bắt mạch kê đơn.

- Này, người ta bị gãy tay, ông định bắt mạch bằng cách nào, còn nữa, không bắt mạch ông có biết kê đơn thuốc nào không? – nàng nói.

- Ngươi....ngươi ....dám khinh ta? - hắn tức giận nói.

- Lương y phải như từ mẫu, tôi không có khinh ông, mà nó sự thật, tôi chỉ là giúp người thôi, ông cứ việc giúp nhưng người kia đi, họ còn đang chờ ông khám bệnh kìa – nàng nói chỉ những người xung quanh bị nhẹ.

Thật ra, nàng thấy ông đại phu này toàn khám cho những người ăn mặc đẹp đẽ và quần áo bảnh bao, còng không chịu phân biệt người nặng cứu trước, người nhẹ cứu sau (đây toàn là những người bi thương tay chân, không có người hấp hối hay bị gì nguy hiểm đến tính mạng)

Lão lang y tức giận đi vào nhà, kệ mặc cho nàng muốn làm gì thì làm, dù sao nhựng người bệnh đó, lão cũng không quan tâm.

Nàng hầu như chữa cho rất nhiều người, thấy nàng lo chữa bệnh mọi người nên Tiểu Bạch cũng chen vào giúp nàng, còn về phần Thanh Hằng sáng không thấy 2 người đâu cả cũng ra ngoài kiếm thì thấy 2 người đang chăm sóc cho các người bệnh, thấy thế nàng ta chợt mỉm cười và đến chổ chưởng quấy trong quán trọ kêu mang đồ ăn gói lại, nàng ta mang ra đưa cho Thanh Trúc và TIểu Bạch.

- sao lại có đá rơi trên nhà người dân đến nổi lủng mái nhà thế ta? - Tiểu Bạch thắc mắc hỏi khi hắn nhìn mái nhà xung quanh cho nào cũng bị lủng 1 lổ.

- Cái này,là thiên thạch nó rớt xuống, thì con người ở chổ của ta gọi là mưa sao băng – nàng trả lời.

- Tiểu Bạch chỉ cần biết thế thôi - nàng nói

- Nói chung tiểu Bạch nên biết vậy là được - nàng nói.



- uh - hắn nói

Hắn hiểu rõ tính của nàng, dù có nhiều ngôn ngữ của nàng có khác thường, như là có thể nói mấy câu hắn không hiểu như là oh my goh hay là từ ok. yes..... Nàng chỉ nói là chỉ cần biết thế thì hắn sẽ không hỏi nhiều, vì hắn tin tưởng nàng, 1 niềm tin bất định.

Nàng đã chữa bệnh cho hầu hết dân trong thành, vì biết phép thuật nên nàng có thể chữa rất nhanh, lão lang y rất tức giận nhưng ổng cũng lo chữa bệnh cho nhiều người giàu khác nên cũng không quan tâm nàng như thế nào. trong vòng 1 ngày nàng đã chữa hết cho người nghèo không có tiền đi chữa bệnh.

Nàng đang định về lại quán trọ thì từ xa 2 đứa bé chạy đến quỳ xuống và khóc nói:

- Tỷ tỷ làm ơn cứu mẹ em, cầu xin tỷ tỷ - vừa nói vừa cầm váy nàng kéo.

- Được rồi, các em từ từ, mẹ em ở đâu dẫn tỷ đi - nàng đỡ đứa bé lên nói.

2 đứa bé dẫn nàng, Tiểu Bạch và Thanh Hằng đi đến 1 ngôi nhà lá ở ngoại thành, 1 đứa bé chạy vào và nói to:

- mẹ ơi, con đã mang đại phu về rồi nè.

Nàng nhìn 2 đứa trẻ và nhìn người mẹ, người mẹ gầy gò, tay run run và nói:

- Con ngoan lắm, nhưng nhà ta không có tiền để trả cho đại phu đâu, con không cần mời đâu - vừa nói vừa ho.

- phu nhân không sao chứ? - nàng hỏi và vổ lưng người mẹ

- Tôi không sao,cảm ơn cô nương - người mẹ ngừng ho nói.

- phu nhân đừng lo, tôi chữa bệnh cho phu nhân không lấy tiền đâu - vừa nói vừa nhìn người mẹ và hỏi nguyên nhân.

Th2i ra người mẹ do lao lực quá nhiều nên mới bị bệnh, chỉ cần nang truyền ít chú thuật là khỏe lên, nàng còn nhờ Thanh Hằng đi mua vào than thuốc bổ cho vị phu nhân đó.

Đứa con gái nói chuyện với anh chúng:

- Đại ca, tiểu muội đói bụng quá.

- từ từ, đợi mẹ của chúng ta khỏe tý, đại ca đi ra ngoài xin người ta ít tiền mua màn thầu cho tiểu muội ăn.

- Hai huynh muội chưa ăn gì hả? - nàng đi ra cửa và nghe chúng nói chuyện.

- dạ, chúng cháu chưa ăn - tên con trai nói.

- Vậy, ta cho tiền 2 huynh muội cháu nè, cháu đi mua cho ta nhiều đồ ăn vào, sẵn tiện bồi bổ cho mẹ các cháu luôn - nàng nói.

- Nhưng cô ơi,... - đang phân vân thì nàng liện nhét tiền và tay đứa bé trai nói.

- cháu cứ đi mua đi,mua cái này cô cũng ăn mà, nên mua nhiều nhiều 1 tý - nàng nói.

- DẠ, cháu sẽ đi - bé trai nói rồi đi ra ngoài.

- Cho tiểu muội theo nữa đại ca - vừa nói vừa chạy theo đại huynh.

Nàng nhìn xung quanh ngôi nhà lá này, có 1 gian bếp phía sau nhưng gian bếp này chỉ có 2 mái che và ở trong đó rất bụi, nàng liền dùng phép thuật để dọn dẹp nơi đó, đang dọn dẹp thì nàng nghe tiếp khóc ở ngoài vang vào, nàng nhanh chân chạy ra căn nhà lá thì nghe cô bé khóc nói:

- mẹ ơi, đại ca bị người ta bắt đi quan phủ rồi - vừa nói vừa véo áo mẹ

- Hả? - người mẹ ngất xỉu.

Nàng liền nhanh chân vào xem vị phu nhân...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thần Đến Lúc Nào Sẽ Trở Thành Ác Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook